Chương 12:
Oản Đậu Giáp
07/02/2023
Lão nhân nghe thấy lời này, tay đang viết phương thuốc dừng một chút, bộ râu hoa râm rung lên, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Khi bị cảm lạnh, nguyên nhân và thời gian bị bệnh ở mỗi người khác nhau, bệnh trạng cũng không giống nhau, có người cơ bắp bị đau nhức, bất lực cũng không ít, ngươi chỉ là ít thấy việc lạ chứ việc này không có gì hiếm gặp cả. Lão phu đã chẩn bệnh cho biết bao nhiêu quý nhân trong triều, chẳng lẽ lại phải đi lừa gạt mấy tiểu nha đầu các ngươi ư?”
Không hổ danh là ngự y trong cung, Ân Ly tự thấy không ổn liền lên tiếng xin lỗi, nói thị nữ không hiểu chuyện xin lượng thứ, lại xưng lão là thần y giúp kê thuốc chữa bệnh. Lão nhân cũng không nhiều lời, viết xong đơn thuốc liền để Xuân Oánh tiễn về.
Mặc dù Ân Ly cũng cảm thấy triệu chứng bị cảm lạnh lần này có chút khác biệt so với các triệu chứng thông thường nhưng nàng quả thực không tinh thông y thuật. Hơn nữa, thái y đều nói như vậy rồi nên nàng cũng không nghĩ nhiều nữa. Đặc biệt, từ khi Xuân Oánh mang thuốc về, uống vào cảm thấy thoải mái hơn nhiều nên nàng càng không nghĩ về việc đó nữa.
Tới buổi tối khi đang tắm gội, nàng bàng hoàng thấy vết đỏ hôm qua không những không biến mất mà còn nhiều hơn. Bây giờ, không chỉ có ở trước ngực mà ngay cả đùi cũng có rất nhiều, lại còn ở những vị trí xấu hổ này, mặc dù không đau, không ngứa nhưng trông thật dọa người. Nàng mặc y phục rồi đi ra ngoài, gọi Xuân Oánh lên hỏi chuyện: "Xuân Oánh, trong viện này có phải có rất nhiều đỉa thích cắn người không?"
Vẻ mặt Xuân Oánh không hiểu: "Cô nương, khuôn viện này vừa mới tu sửa không lâu nên làm gì có đỉa. Hơn nữa, bây giờ mới đang đầu xuân nếu thực sự có côn trùng cắn người thì cũng không thể xuất hiện trong thời gian này được. Vì sao cô nương bỗng nhiên lại hỏi điều này vậy?"
Ân Ly trầm mặc, những vết đỏ này thật sự không tiện nói cho người khác biết, bèn nói: “Ngươi giúp ta đổi một bộ chăn đệm mới, bộ này có vẻ không sạch sẽ cho lắm.”
Bộ chăn đệm này đều mới đổi không lâu, sao lại không sạch sẽ, Xuân Oánh có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi cái gì liền làm theo.
Buổi tối khi Tuân Du đến, Xuân Oánh hồi bẩm ban ngày Ân Ly đã uống thuốc đại phu kê nên thân thể đã tốt hơn. Sau đó, nghĩ tới hành động kỳ lạ lúc tối của Ân Ly liền nói với Tuân Du, Tuân Du nghe vậy im lặng một lúc rồi xoay người đi vào trong phòng nàng.
Ngồi bên cạnh giường, hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc đen trên trán nàng, than thở một tiếng, hai ngày này hắn quả thật đã quá mức khinh suất rồi. Đã lâu không được gần gũi nàng nên vừa mới gặp liền hận không thể nuốt nàng vào bụng, nữ nhi này lại giống như tiểu yêu tinh, mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng toàn thân vẫn thật quyến rũ làm người khác khó có thể tự kiềm chế. Hơn nữa, da thịt nàng trắng nõn, mịn màng, chỉ một chút động tác nhẹ cũng có thể lưu lại dấu vết. Từ trước đến nay, nàng là một nữ nhi thông minh, chỉ là chưa trải qua sự đời nên tự nhiên không thể biết được những dấu vết kia từ đâu mà có.
Tuân Du lại nghĩ tới vị thái y ban ngày hắn mời tới xem bệnh cho Ân Ly, sau khi trở về liền chỉ vào mũi hắn mắng lớn không biết xấu hổ, một cô nương nhỏ như vậy mà cũng ra tay, còn hại lão vì giúp hắn lấp liếm mà phải đi lừa mấy tiểu nha đầu. Hắn đưa tay quệt chiếc mũi cao thẳng của mình, nơi đó tựa hồ bị lão thái y chỉ đến nóng lên, thật là mất mặt, nghĩ đến đây không khỏi cười khổ.
Ngồi trên giường nhìn nàng một lúc lâu, hắn đứng dậy ra ngoài cửa gọi Xuân Oánh phân phó, nói: “Viết thư cho Tấn An công chúa, mời người về phủ sớm để mở tiệc.” Nếu phải tiếp tục đợi nữa, hắn sợ sẽ làm ra càng nhiều điều vô sỉ hơn nữa với tiểu yêu tinh trong tay này.
Xuân Oánh nhận lệnh, lui về phía sau. Hắn quay lại phía giường, nằm lên ôm nàng vào lòng, hít hà mùi hương ngọt ngào rồi nhắm mắt lại, không dám động vào nàng nữa.
Không hổ danh là ngự y trong cung, Ân Ly tự thấy không ổn liền lên tiếng xin lỗi, nói thị nữ không hiểu chuyện xin lượng thứ, lại xưng lão là thần y giúp kê thuốc chữa bệnh. Lão nhân cũng không nhiều lời, viết xong đơn thuốc liền để Xuân Oánh tiễn về.
Mặc dù Ân Ly cũng cảm thấy triệu chứng bị cảm lạnh lần này có chút khác biệt so với các triệu chứng thông thường nhưng nàng quả thực không tinh thông y thuật. Hơn nữa, thái y đều nói như vậy rồi nên nàng cũng không nghĩ nhiều nữa. Đặc biệt, từ khi Xuân Oánh mang thuốc về, uống vào cảm thấy thoải mái hơn nhiều nên nàng càng không nghĩ về việc đó nữa.
Tới buổi tối khi đang tắm gội, nàng bàng hoàng thấy vết đỏ hôm qua không những không biến mất mà còn nhiều hơn. Bây giờ, không chỉ có ở trước ngực mà ngay cả đùi cũng có rất nhiều, lại còn ở những vị trí xấu hổ này, mặc dù không đau, không ngứa nhưng trông thật dọa người. Nàng mặc y phục rồi đi ra ngoài, gọi Xuân Oánh lên hỏi chuyện: "Xuân Oánh, trong viện này có phải có rất nhiều đỉa thích cắn người không?"
Vẻ mặt Xuân Oánh không hiểu: "Cô nương, khuôn viện này vừa mới tu sửa không lâu nên làm gì có đỉa. Hơn nữa, bây giờ mới đang đầu xuân nếu thực sự có côn trùng cắn người thì cũng không thể xuất hiện trong thời gian này được. Vì sao cô nương bỗng nhiên lại hỏi điều này vậy?"
Ân Ly trầm mặc, những vết đỏ này thật sự không tiện nói cho người khác biết, bèn nói: “Ngươi giúp ta đổi một bộ chăn đệm mới, bộ này có vẻ không sạch sẽ cho lắm.”
Bộ chăn đệm này đều mới đổi không lâu, sao lại không sạch sẽ, Xuân Oánh có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi cái gì liền làm theo.
Buổi tối khi Tuân Du đến, Xuân Oánh hồi bẩm ban ngày Ân Ly đã uống thuốc đại phu kê nên thân thể đã tốt hơn. Sau đó, nghĩ tới hành động kỳ lạ lúc tối của Ân Ly liền nói với Tuân Du, Tuân Du nghe vậy im lặng một lúc rồi xoay người đi vào trong phòng nàng.
Ngồi bên cạnh giường, hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc đen trên trán nàng, than thở một tiếng, hai ngày này hắn quả thật đã quá mức khinh suất rồi. Đã lâu không được gần gũi nàng nên vừa mới gặp liền hận không thể nuốt nàng vào bụng, nữ nhi này lại giống như tiểu yêu tinh, mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng toàn thân vẫn thật quyến rũ làm người khác khó có thể tự kiềm chế. Hơn nữa, da thịt nàng trắng nõn, mịn màng, chỉ một chút động tác nhẹ cũng có thể lưu lại dấu vết. Từ trước đến nay, nàng là một nữ nhi thông minh, chỉ là chưa trải qua sự đời nên tự nhiên không thể biết được những dấu vết kia từ đâu mà có.
Tuân Du lại nghĩ tới vị thái y ban ngày hắn mời tới xem bệnh cho Ân Ly, sau khi trở về liền chỉ vào mũi hắn mắng lớn không biết xấu hổ, một cô nương nhỏ như vậy mà cũng ra tay, còn hại lão vì giúp hắn lấp liếm mà phải đi lừa mấy tiểu nha đầu. Hắn đưa tay quệt chiếc mũi cao thẳng của mình, nơi đó tựa hồ bị lão thái y chỉ đến nóng lên, thật là mất mặt, nghĩ đến đây không khỏi cười khổ.
Ngồi trên giường nhìn nàng một lúc lâu, hắn đứng dậy ra ngoài cửa gọi Xuân Oánh phân phó, nói: “Viết thư cho Tấn An công chúa, mời người về phủ sớm để mở tiệc.” Nếu phải tiếp tục đợi nữa, hắn sợ sẽ làm ra càng nhiều điều vô sỉ hơn nữa với tiểu yêu tinh trong tay này.
Xuân Oánh nhận lệnh, lui về phía sau. Hắn quay lại phía giường, nằm lên ôm nàng vào lòng, hít hà mùi hương ngọt ngào rồi nhắm mắt lại, không dám động vào nàng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.