Chương 14:
Oản Đậu Giáp
07/02/2023
Ân Ly cười nói: “Vẫn là công chúa suy nghĩ chu đáo.” Sau đó đi thay lễ phục mới.
Sau khi trang điểm xong, Ân Ly đi đến tiền sảnh, Tấn An công chúa cũng tới, nhìn nàng cười nói: “Đây là mỹ nhân từ nơi nào tới vậy…”
Ân Ly đứng dậy hành lễ: “Đa tạ công chúa ban y phục, Ân Ly thụ chi hữu quý(*)
Thụ chi hữu quý(*) : từ chối thì bất kính, nhận lấy thì thấy hổ thẹn.
“Ban y…” Tấn An công chúa nhất thời không kịp phản ứng, ngây người một chút, nghĩ tới điều gì đó liền cười nói: “Thì ra là vậy, bộ y phục này rất hợp với ngươi, đúng là có con mắt tinh tế. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cũng nên đi ra vườn rồi.”
Những gì công chúa nói làm Ân Ly cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng thấy người đứng dậy đi ra ngoài nên liền vội vàng đứng dậy theo, không nghĩ nhiều nữa.
Tây viện cách đó không xa lắm, từ đình trà rẽ vài lối liền tới. Khi vào đến bên trong sẽ phát hiện cảnh sắc vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở, làn gió nhẹ thổi, những chiếc lá bay bay rơi xuống giống như làm tan chảy lớp tuyết dày đầu mùa xuân.
Ân Ly đi theo công chúa về phía trường đình, lúc này trong đình đã tập trung rất nhiều thế gia. Tất cả mọi người vội đứng dậy hành lễ vấn an, Ân Ly cũng hành lễ theo. Công chúa miễn lễ mời mọi người ngồi xuống.
Dưới sự hướng dẫn của người hầu, Ân Ly ngồi vào bàn, lúc này nàng mới có thời gian quan sát mọi người trong bữa tiệc, quả thực nhìn tới mức có chút bối rối.
Trong đình đều là phụ nữ đã kết hôn, vài người còn mang theo con cái, nàng là người duy nhất đang ở lứa tuổi mới lớn. Tấn An công chúa không phải nói sẽ mời những khuê nữ quý tộc cùng tuổi nàng sao? Lẽ nào lại là những tiểu hài nhi đang chập chững học nói miệng còn vương nước bọt kia sao?
Trong lúc Ân Ly đang suy nghĩ thì có một người hầu đi vào, hành lễ với công chúa: "Công chúa, Thất Vương Gia đang ở tiền sảnh rồi ạ!"
Không khí náo nhiệt trong đình bỗng dưng tĩnh xuống, Tấn An công chúa mỉm cười, nâng chén trà trong tay lên: “Hai ngày trước, đứa cháu này của bổn cung nghe nói ta muốn tổ chức hội thưởng hoa. Hôm nay rảnh rỗi đến góp vui nên mọi người đừng trách." Nói xong liền uống hết trà trong ly. Mọi người thấy thế cũng trở nên sôi nổi hơn, giơ chén rượu kính công chúa, không khí chẳng mấy chốc lại trở nên náo nhiệt.
Không bao lâu, một thân ảnh cao lãnh, thẳng tắp đang đi tới, Tuân Du mặc trường bào dài màu xanh đậm, bên hông gắn một dải lụa vàng hoa văn nhện, mái tóc đen trên đầu đang đội mũ quan nạm vàng và ngọc bích, nhìn từ phía trước có thể thấy cổ áo và cổ tay đều được thêu chỉ bạc với những họa tiết đám mây, cả người toát lên vẻ anh tuấn, phú quý.
Tuân Du tiến vào hành lễ công chúa, cười nói: “Chất nhi tùy tiện tới thưởng rượu, cô cô chớ trách.” Tùy tùng đi cùng hắn khom người tặng công chúa một hộp quà được thiết kế tinh xảo.
Tấn An công chúa vẻ mặt vui mừng, nào có ý trách tội, thị nữ dâng hộp mở ra đưa cho công chúa. Ân Ly đang ngồi bên dưới nên nhìn rõ vật trong hộp là gì, chỉ thấy nét mặt vui mừng của công chúa càng thêm tươi sáng, chỉ vào Thất Vương gia đang đứng ở phía dưới, cười mắng: “Đứa trẻ này, tới là được rồi, còn làm mấy chuyện tặng quà làm gì, mau đến đây ngồi xuống đi."
Dứt lời liền chỉ vào chỗ trống bên dưới cho Tuân Du qua đó. Rượu quá ba tuần, Ân Ly bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi mình, ngẩng đầu thấy lại là Tấn An công chúa.
“Ân cô nương tới đây một chút” Tấn An công chúa đầy mặt tươi cười, vẫy tay gọi nàng đến. Ân Ly tất nhiên là không dám kháng lệnh liền vội đứng dậy. Công chúa bắt lấy tay nàng vỗ nhẹ, chỉ vào chỗ ngồi bên dưới cạnh Thất Vương Gia, cười nói: “Ân cô nương, đây chính là đứa cháu mà bổn cung hay nhắc đến với ngươi, ngươi qua đây gặp mặt một chút.”
Trong đình giống như vừa bị một tia sét đánh ngang qua, các vị phu nhân bên dưới nét mặt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc, dừng lại bất động, chỉ có mấy tiểu hài nhi không hiểu chuyện ê a. Ân Ly nghe vậy cũng thất kinh, ý của công chúa là gì nếu nàng còn không hiểu thì đúng là nữ tử ngốc nghếch.
Lúc này, Ân Ly xem như đã hiểu vì sao vị công chúa này lấy danh nghĩa bằng hữu của mẫu thân mời nàng đến Kinh Thành nhưng lại rất ít đề cập đến người mẹ đã quá cố của nàng, ngược lại thấy hứng thú với nàng hơn; vì sao hội thưởng hoa này chỉ có mỗi nàng đang ở độ tuổi lấy chồng, người gọi là tài tuấn cũng có vị Thất Vương Gia này! Ở đây làm gì có hội tưởng hoa gì chứ, là một bữa tiệc xem mắt thì đúng hơn! Nàng có chút khó có thể tin được, đây là lần đầu tiên nàng tới Kinh Thành, trước đây cũng chưa bao giờ gặp công chúa và Thất Vương Gia, vì sao vị Thất Vương Gia này phải xem mắt với nàng?
Sau khi trang điểm xong, Ân Ly đi đến tiền sảnh, Tấn An công chúa cũng tới, nhìn nàng cười nói: “Đây là mỹ nhân từ nơi nào tới vậy…”
Ân Ly đứng dậy hành lễ: “Đa tạ công chúa ban y phục, Ân Ly thụ chi hữu quý(*)
Thụ chi hữu quý(*) : từ chối thì bất kính, nhận lấy thì thấy hổ thẹn.
“Ban y…” Tấn An công chúa nhất thời không kịp phản ứng, ngây người một chút, nghĩ tới điều gì đó liền cười nói: “Thì ra là vậy, bộ y phục này rất hợp với ngươi, đúng là có con mắt tinh tế. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cũng nên đi ra vườn rồi.”
Những gì công chúa nói làm Ân Ly cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng thấy người đứng dậy đi ra ngoài nên liền vội vàng đứng dậy theo, không nghĩ nhiều nữa.
Tây viện cách đó không xa lắm, từ đình trà rẽ vài lối liền tới. Khi vào đến bên trong sẽ phát hiện cảnh sắc vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở, làn gió nhẹ thổi, những chiếc lá bay bay rơi xuống giống như làm tan chảy lớp tuyết dày đầu mùa xuân.
Ân Ly đi theo công chúa về phía trường đình, lúc này trong đình đã tập trung rất nhiều thế gia. Tất cả mọi người vội đứng dậy hành lễ vấn an, Ân Ly cũng hành lễ theo. Công chúa miễn lễ mời mọi người ngồi xuống.
Dưới sự hướng dẫn của người hầu, Ân Ly ngồi vào bàn, lúc này nàng mới có thời gian quan sát mọi người trong bữa tiệc, quả thực nhìn tới mức có chút bối rối.
Trong đình đều là phụ nữ đã kết hôn, vài người còn mang theo con cái, nàng là người duy nhất đang ở lứa tuổi mới lớn. Tấn An công chúa không phải nói sẽ mời những khuê nữ quý tộc cùng tuổi nàng sao? Lẽ nào lại là những tiểu hài nhi đang chập chững học nói miệng còn vương nước bọt kia sao?
Trong lúc Ân Ly đang suy nghĩ thì có một người hầu đi vào, hành lễ với công chúa: "Công chúa, Thất Vương Gia đang ở tiền sảnh rồi ạ!"
Không khí náo nhiệt trong đình bỗng dưng tĩnh xuống, Tấn An công chúa mỉm cười, nâng chén trà trong tay lên: “Hai ngày trước, đứa cháu này của bổn cung nghe nói ta muốn tổ chức hội thưởng hoa. Hôm nay rảnh rỗi đến góp vui nên mọi người đừng trách." Nói xong liền uống hết trà trong ly. Mọi người thấy thế cũng trở nên sôi nổi hơn, giơ chén rượu kính công chúa, không khí chẳng mấy chốc lại trở nên náo nhiệt.
Không bao lâu, một thân ảnh cao lãnh, thẳng tắp đang đi tới, Tuân Du mặc trường bào dài màu xanh đậm, bên hông gắn một dải lụa vàng hoa văn nhện, mái tóc đen trên đầu đang đội mũ quan nạm vàng và ngọc bích, nhìn từ phía trước có thể thấy cổ áo và cổ tay đều được thêu chỉ bạc với những họa tiết đám mây, cả người toát lên vẻ anh tuấn, phú quý.
Tuân Du tiến vào hành lễ công chúa, cười nói: “Chất nhi tùy tiện tới thưởng rượu, cô cô chớ trách.” Tùy tùng đi cùng hắn khom người tặng công chúa một hộp quà được thiết kế tinh xảo.
Tấn An công chúa vẻ mặt vui mừng, nào có ý trách tội, thị nữ dâng hộp mở ra đưa cho công chúa. Ân Ly đang ngồi bên dưới nên nhìn rõ vật trong hộp là gì, chỉ thấy nét mặt vui mừng của công chúa càng thêm tươi sáng, chỉ vào Thất Vương gia đang đứng ở phía dưới, cười mắng: “Đứa trẻ này, tới là được rồi, còn làm mấy chuyện tặng quà làm gì, mau đến đây ngồi xuống đi."
Dứt lời liền chỉ vào chỗ trống bên dưới cho Tuân Du qua đó. Rượu quá ba tuần, Ân Ly bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi mình, ngẩng đầu thấy lại là Tấn An công chúa.
“Ân cô nương tới đây một chút” Tấn An công chúa đầy mặt tươi cười, vẫy tay gọi nàng đến. Ân Ly tất nhiên là không dám kháng lệnh liền vội đứng dậy. Công chúa bắt lấy tay nàng vỗ nhẹ, chỉ vào chỗ ngồi bên dưới cạnh Thất Vương Gia, cười nói: “Ân cô nương, đây chính là đứa cháu mà bổn cung hay nhắc đến với ngươi, ngươi qua đây gặp mặt một chút.”
Trong đình giống như vừa bị một tia sét đánh ngang qua, các vị phu nhân bên dưới nét mặt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc, dừng lại bất động, chỉ có mấy tiểu hài nhi không hiểu chuyện ê a. Ân Ly nghe vậy cũng thất kinh, ý của công chúa là gì nếu nàng còn không hiểu thì đúng là nữ tử ngốc nghếch.
Lúc này, Ân Ly xem như đã hiểu vì sao vị công chúa này lấy danh nghĩa bằng hữu của mẫu thân mời nàng đến Kinh Thành nhưng lại rất ít đề cập đến người mẹ đã quá cố của nàng, ngược lại thấy hứng thú với nàng hơn; vì sao hội thưởng hoa này chỉ có mỗi nàng đang ở độ tuổi lấy chồng, người gọi là tài tuấn cũng có vị Thất Vương Gia này! Ở đây làm gì có hội tưởng hoa gì chứ, là một bữa tiệc xem mắt thì đúng hơn! Nàng có chút khó có thể tin được, đây là lần đầu tiên nàng tới Kinh Thành, trước đây cũng chưa bao giờ gặp công chúa và Thất Vương Gia, vì sao vị Thất Vương Gia này phải xem mắt với nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.