Chương 28:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Hai ngày sau, Ân Ly đến từ biệt Tấn An công chúa xin phép về nhà. Tấn An công chúa cũng không cố gắng giữ nàng lại, chỉ là lúc nói chuyện dường như có điều gì muốn nói nhưng đến lúc nàng rời khỏi bà cũng không nói ra, chỉ thở dài dặn dò nàng trên đường phải cẩn thận.
Xe ngựa đi nửa tháng mới về đến Biện Châu, người nhà Ân Ly sớm đã nhận được tin báo nên ra cổng đợi nàng từ sớm.
Ân Ly vừa xuống xe liền được mọi người vây quanh, hỏi han ân cần. Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, giúp nàng quên đi những phiền muộn khó giải thích trong suốt dọc đường về nhà.
Khi còn ở Kinh Thành, mặc dù nàng được ăn sung mặc sướng nhưng không thể nào tự do, tự tại như ở nhà mình được, Ân Ly đang chìm đắm trong niềm vui khi trở về nhà. Đối với nàng, mọi chuyện diễn ra ở Kinh Thành giống như một giấc mơ, bỗng chốc trở nên không chân thực, chỉ có ánh mắt thất thần của người đàn ông trên chiếc xe ngựa hôm đó thi thoảng chợt lóe lên trong tâm trí khiến nàng không khỏi đau lòng.
Ngày hôm nay, giống như thường ngày, Ân Ly đang ở trong thư phòng cùng Ân Duyệt đọc sách, luyện chữ thì Liên Kiều vội vàng từ bên ngoài bước vào: "Cô nương, bên ngoài có người tìm Ngài. Lão gia đang ở tiền sảnh đón tiếp nên sai nô tì đến báo cho Ngài qua đó.”
“Người bên ngoài? Ngươi có biết tìm ta có chuyện gì không?” Ân Ly đứng dậy vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Dạ, nô tì không biết thưa cô nương, hình như là người từ Kinh Thành tới.”
Ân Ly đột nhiên nghĩ ngay tới Tuân Du. Lần trước trên xe ngựa hắn từng nói muốn tới cầu thân, không phải thực sự sẽ đến chứ?
Ân Ly bỗng cảm thấy bối rối, hoảng loạn, vội vã chạy tới tiền sảnh. Khi đến nơi, nàng chỉ thấy một mình Ân Thực Thu đang ngồi ở bên trên, ngoài ra không có ai cả.
Nàng lấy lại bình tĩnh, tiến lên hành lễ: “Phụ thân, Ngài tìm con có việc gì vậy ạ?”
Ân Thực Thu bảo nàng ngồi xuống, nói: “A Di, vừa rồi người của phủ Tấn An công chúa đến báo tin công chúa bị bệnh rồi, muốn con vào Kinh gặp mặt Ngài.”
Những lời này khiến Ân Ly rất kinh ngạc, lúc nàng từ biệt, công chúa không có gì bất thường, tại sao trong thời gian ngắn vậy liền bị bệnh rồi, nghe cách nói này có lẽ bệnh tình cũng không nhẹ.
“Haiz, vi phụ cũng biết con vừa mới trở về, trên đường vất vả. Chỉ là công chúa bị bệnh lại muốn gặp con, ta cũng là khó có thể từ chối, chỉ đành để con vất vả đi Kinh Thành một chuyến." Ân Thực Thu thấy Ân Ly trầm mặc không nói gì liền biết nữ nhi không muốn đi nên an ủi nàng.
Ân Ly thấy cha hiểu lầm nàng nên vội nói: "Phụ thân, A Di hiểu rồi, không có vấn đề gì cả."
Bởi vì công chúa mắc bệnh, lo lắng muốn gặp Ân Ly nên phái người đến đón nàng. Ân Ly cũng không kịp chuẩn bị gì, ngày thứ hai liền vội vã lên đường.
Tranh thủ rút ngắn thời gian nên rốt cuộc mười mấy ngày sau đoàn người đã tới Kinh Thành, Ân Ly vừa xuống xe ngựa liền thấy Xuân Oánh đang đứng ở ngoài cổng phủ công chúa chờ nàng, dẫn nàng vào trong.
Trên đường Ân Ly nhân cơ hội hỏi Xuân Oánh tình trạng sức khỏe của công chúa nhưng Xuân Oánh ấp a ấp úng không nói cụ thể cho nàng. Ân Ly cảm thấy có điểm gì đó kỳ lạ, Xuân Oánh liền nói: “Cô nương đừng vội, gặp công chúa Ngài sẽ biết ngay.”
Cuối cùng cũng tới điện của Tấn An công chúa, Xuân Oánh giúp Ân Ly gõ cửa: "Cô nương, công chúa đang đợi ở bên trong đợi cô nương rồi.”
Ân Ly càng cảm thấy kỳ quái, trong lòng thấp thỏm bất an. Vào đến bên trong, trong phòng thắp nến nhưng không có người hầu nào, yên tĩnh tới mức đáng sợ. Tim Ân Ly đập thình thịch, không biết làm thế nào.
Đang lúc nàng không biết làm sao thì trong phòng truyền đến giọng của công chúa: “Ân cô nương tới rồi phải không? Mau tới đây đi.”
Lúc này, Ân Ly mới định thần đi về phía công chúa.
Vào đến bên trong, quả nhiên thấy công chúa đang ngồi thẳng trên ghế trước cửa sổ, thấy Ân Ly liền ra hiệu gọi nàng đến.
Ân Ly tiến lên vấn an, lặng lẽ nhìn nhìn Tấn An công chúa, chỉ thấy sắc mặt của người tuy có chút không tốt lắm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, không giống như đang bị bệnh nặng.
Tấn An công chúa nắm lấy tay nàng, để nàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cười nói: “Khiến cô nương đường xá xa xôi vất vả đến đây rồi, quả thực là bổn cung không phải."
Ân Ly vội thưa không dám, có thể được công chúa nhớ tới chính là phúc phận của nàng, sau đó quan tâm hỏi han bệnh tình của công chúa một cách cẩn thận.
Tấn An công chúa cười cười: “Tuổi của ta cũng cao rồi, thường xuyên sẽ có chút bệnh vặt, cũng không phải vấn đề gì lớn. Lần này, ta mời ngươi tới thật ra là có chuyện mong cô nương giúp đỡ.”
Lúc này, Ân Ly mới biết thì ra công chúa gọi nàng tới còn có nguyên nhân khác: "Công chúa, Ngài nói đi ạ!"
Tấn An công chúa thở dài: “Không biết Ân cô nương còn có nhớ bổn cung có một đứa cháu không? Ta không biết ngày hai ngươi xuất phủ bị ám sát sau đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí sau khi ngươi hồi phủ liền vội vã trở về Biện Châu. Nó cũng không nói gì, cũng không cho phép ai hỏi. Bổn cung thân là trưởng bối vốn là không nên hỏi nhiều nhưng ngày hôm đó sau khi hồi phủ hắn liền sinh bệnh nặng. Tính cách nó ương ngạnh, bị bệnh như vậy nhưng không chịu uống thuốc, cả ngày chỉ biết lao lực vào việc xử lý tấu chương. Bây giờ bệnh càng ngày càng nặng, vài ngày trước đi Kham Châu tuần tra bị ngất xỉu trên ruộng. Từ khi hồi phủ đến nay đã hai ngày rồi mà vẫn chưa dậy nổi.”
Công chúa nói tiếp: “Tuy bổn cung có rất nhiều cháu nhưng vì thân thiết với mẫu hậu hắn nên cũng quan tâm đến nhiều hơn. Từ nhỏ hắn thân nhất với bổn cung. Ta không có con cái nên cũng coi hắn như con đẻ. Hiện giờ hắn như vậy, bổn cũng cũng không còn cách nào mới mời cô nương đến đây.”
Xe ngựa đi nửa tháng mới về đến Biện Châu, người nhà Ân Ly sớm đã nhận được tin báo nên ra cổng đợi nàng từ sớm.
Ân Ly vừa xuống xe liền được mọi người vây quanh, hỏi han ân cần. Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, giúp nàng quên đi những phiền muộn khó giải thích trong suốt dọc đường về nhà.
Khi còn ở Kinh Thành, mặc dù nàng được ăn sung mặc sướng nhưng không thể nào tự do, tự tại như ở nhà mình được, Ân Ly đang chìm đắm trong niềm vui khi trở về nhà. Đối với nàng, mọi chuyện diễn ra ở Kinh Thành giống như một giấc mơ, bỗng chốc trở nên không chân thực, chỉ có ánh mắt thất thần của người đàn ông trên chiếc xe ngựa hôm đó thi thoảng chợt lóe lên trong tâm trí khiến nàng không khỏi đau lòng.
Ngày hôm nay, giống như thường ngày, Ân Ly đang ở trong thư phòng cùng Ân Duyệt đọc sách, luyện chữ thì Liên Kiều vội vàng từ bên ngoài bước vào: "Cô nương, bên ngoài có người tìm Ngài. Lão gia đang ở tiền sảnh đón tiếp nên sai nô tì đến báo cho Ngài qua đó.”
“Người bên ngoài? Ngươi có biết tìm ta có chuyện gì không?” Ân Ly đứng dậy vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Dạ, nô tì không biết thưa cô nương, hình như là người từ Kinh Thành tới.”
Ân Ly đột nhiên nghĩ ngay tới Tuân Du. Lần trước trên xe ngựa hắn từng nói muốn tới cầu thân, không phải thực sự sẽ đến chứ?
Ân Ly bỗng cảm thấy bối rối, hoảng loạn, vội vã chạy tới tiền sảnh. Khi đến nơi, nàng chỉ thấy một mình Ân Thực Thu đang ngồi ở bên trên, ngoài ra không có ai cả.
Nàng lấy lại bình tĩnh, tiến lên hành lễ: “Phụ thân, Ngài tìm con có việc gì vậy ạ?”
Ân Thực Thu bảo nàng ngồi xuống, nói: “A Di, vừa rồi người của phủ Tấn An công chúa đến báo tin công chúa bị bệnh rồi, muốn con vào Kinh gặp mặt Ngài.”
Những lời này khiến Ân Ly rất kinh ngạc, lúc nàng từ biệt, công chúa không có gì bất thường, tại sao trong thời gian ngắn vậy liền bị bệnh rồi, nghe cách nói này có lẽ bệnh tình cũng không nhẹ.
“Haiz, vi phụ cũng biết con vừa mới trở về, trên đường vất vả. Chỉ là công chúa bị bệnh lại muốn gặp con, ta cũng là khó có thể từ chối, chỉ đành để con vất vả đi Kinh Thành một chuyến." Ân Thực Thu thấy Ân Ly trầm mặc không nói gì liền biết nữ nhi không muốn đi nên an ủi nàng.
Ân Ly thấy cha hiểu lầm nàng nên vội nói: "Phụ thân, A Di hiểu rồi, không có vấn đề gì cả."
Bởi vì công chúa mắc bệnh, lo lắng muốn gặp Ân Ly nên phái người đến đón nàng. Ân Ly cũng không kịp chuẩn bị gì, ngày thứ hai liền vội vã lên đường.
Tranh thủ rút ngắn thời gian nên rốt cuộc mười mấy ngày sau đoàn người đã tới Kinh Thành, Ân Ly vừa xuống xe ngựa liền thấy Xuân Oánh đang đứng ở ngoài cổng phủ công chúa chờ nàng, dẫn nàng vào trong.
Trên đường Ân Ly nhân cơ hội hỏi Xuân Oánh tình trạng sức khỏe của công chúa nhưng Xuân Oánh ấp a ấp úng không nói cụ thể cho nàng. Ân Ly cảm thấy có điểm gì đó kỳ lạ, Xuân Oánh liền nói: “Cô nương đừng vội, gặp công chúa Ngài sẽ biết ngay.”
Cuối cùng cũng tới điện của Tấn An công chúa, Xuân Oánh giúp Ân Ly gõ cửa: "Cô nương, công chúa đang đợi ở bên trong đợi cô nương rồi.”
Ân Ly càng cảm thấy kỳ quái, trong lòng thấp thỏm bất an. Vào đến bên trong, trong phòng thắp nến nhưng không có người hầu nào, yên tĩnh tới mức đáng sợ. Tim Ân Ly đập thình thịch, không biết làm thế nào.
Đang lúc nàng không biết làm sao thì trong phòng truyền đến giọng của công chúa: “Ân cô nương tới rồi phải không? Mau tới đây đi.”
Lúc này, Ân Ly mới định thần đi về phía công chúa.
Vào đến bên trong, quả nhiên thấy công chúa đang ngồi thẳng trên ghế trước cửa sổ, thấy Ân Ly liền ra hiệu gọi nàng đến.
Ân Ly tiến lên vấn an, lặng lẽ nhìn nhìn Tấn An công chúa, chỉ thấy sắc mặt của người tuy có chút không tốt lắm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, không giống như đang bị bệnh nặng.
Tấn An công chúa nắm lấy tay nàng, để nàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cười nói: “Khiến cô nương đường xá xa xôi vất vả đến đây rồi, quả thực là bổn cung không phải."
Ân Ly vội thưa không dám, có thể được công chúa nhớ tới chính là phúc phận của nàng, sau đó quan tâm hỏi han bệnh tình của công chúa một cách cẩn thận.
Tấn An công chúa cười cười: “Tuổi của ta cũng cao rồi, thường xuyên sẽ có chút bệnh vặt, cũng không phải vấn đề gì lớn. Lần này, ta mời ngươi tới thật ra là có chuyện mong cô nương giúp đỡ.”
Lúc này, Ân Ly mới biết thì ra công chúa gọi nàng tới còn có nguyên nhân khác: "Công chúa, Ngài nói đi ạ!"
Tấn An công chúa thở dài: “Không biết Ân cô nương còn có nhớ bổn cung có một đứa cháu không? Ta không biết ngày hai ngươi xuất phủ bị ám sát sau đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí sau khi ngươi hồi phủ liền vội vã trở về Biện Châu. Nó cũng không nói gì, cũng không cho phép ai hỏi. Bổn cung thân là trưởng bối vốn là không nên hỏi nhiều nhưng ngày hôm đó sau khi hồi phủ hắn liền sinh bệnh nặng. Tính cách nó ương ngạnh, bị bệnh như vậy nhưng không chịu uống thuốc, cả ngày chỉ biết lao lực vào việc xử lý tấu chương. Bây giờ bệnh càng ngày càng nặng, vài ngày trước đi Kham Châu tuần tra bị ngất xỉu trên ruộng. Từ khi hồi phủ đến nay đã hai ngày rồi mà vẫn chưa dậy nổi.”
Công chúa nói tiếp: “Tuy bổn cung có rất nhiều cháu nhưng vì thân thiết với mẫu hậu hắn nên cũng quan tâm đến nhiều hơn. Từ nhỏ hắn thân nhất với bổn cung. Ta không có con cái nên cũng coi hắn như con đẻ. Hiện giờ hắn như vậy, bổn cũng cũng không còn cách nào mới mời cô nương đến đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.