Chương 67:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Cũng khóc đủ rồi, lý trí Ân Ly quay trở về, lại cảm thấy bản thân ở trước mặt hắn quá mất thể diện, liền chôn ở trong lòng ngực hắn không chịu ngẩng đầu.
Tuân Du sao có thể không biết tính tình này của nàng , cười chọc ghẹo nàng: “A Di của ta sao một năm không gặp thế mà lại thành quỷ thích khóc rồi, nếu để cho Mạnh phu (1)thấy nàng chắc cũng phải cam bái hạ phong (2).”
(1) Mạnh phu (nhân)(孟妇) mình nghĩ là nhắc tới Mạnh Khương Nữ có truyền thuyết khóc chồng mà đổ tường thành, do nguyên văn không ghi rõ tên nên mình không tra được thông tin chính xác.
(2)Ý nói là chịu lép vế, chịu thua.
Ân Ly bị hắn cười nhạo trong lòng khó chịu, bĩu môi trả lời hắn: “Điện hạ nếu không thích, thì cứ đi ra ngoài là được, tội gì tới chịu đựng cơn giận quỷ thích khóc như ta.”
Tuân Du sau khi nghe xong, thật đúng là liền từ trên người nàng đứng lên, trở mình ngồi dậy còn xốc tấm màn giống như muốn xuống giường, Ân Ly thấy thế vội gắt gao kéo lấy cổ tay áo hắn: “Đừng đi!”
Tuân Du cười đắc ý, theo lực đạo của nàng một lần nữa nằm lại trên giường, một tay đem người kéo vào trong lòng, còn hôn nàng vài cái: “Biết ngay A Di không nỡ để Bổn Vương đi!” Ân Ly biết lại bị hắn lừa, lập tức giận tiếp, quay đầu không cho hắn hôn.
Hai người náo loạn một trận rốt cuộc cũng ngừng. Ân Ly lúc này mới nhớ tới, ban ngày mới nghe thấy tin tức hắn hồi kinh, sao tối nay lại tới Biện Châu rồi, còn xuất hiện trên giường nàng, vội vàng hỏi hắn.
Tuân Du để nàng gối lên cánh tay mình, hai cánh tay rắn chắc gắt gao vòng quanh nàng cười nói: “Nhớ nàng thì tới, nào có nhiều lý do tại sao.”
Ân Ly biết hắn không nói thật, chủ tướng lãnh binh rời khỏi vị khí chính là trọng tôi, trong lòng lặng lẽ lo lắng, vội vàng khuyên hắn: “Nếu bị người khác biết Ngài rời khỏi vị trí, nhất định sẽ bị bệ hạ trách phạt, Ngài vẫn nên nhanh chóng trở lại nơi đóng quân đi, đừng vì ta mà làm lỡ đại sự.”
Tuân Du biết nàng lo lắng cho mình, vội an ủi nàng: “Chiến trận cũng đã đánh xong, để Từ tướng quân lãnh binh hồi triều, Bổn Vương theo đội nhân mã khác đuổi đến tây quan tuần tra, vừa vặn đi ngang qua Biện Châu, liền thuận đường vội vàng lại đây nàng.”
Ân Ly lúc này mới yên tâm trở lại. Lại không biết rằng chuyện nhỏ tuần tra tây quan như này làm gì có chuyện để chủ tướng ra mặt, chỉ là do cái người bừa bãi này lạm dụng chức quyền làm sai sự việc, qua đây lén gặp giai nhân thôi.
Tuân Du dừng một chút, dường như nhớ tới điều gì, bàn tay tiến trong lòng ngực lấy ra món đồ, đặt lên tay Ân Ly. Lạnh lạnh, hình như là chuỗi hạt, Tuân Du nói: “Bổn Vương lúc ở Bắc Cảnh thấy chuỗi hạt mã não này liền thấy rất hợp với A Di, đặc biệt là hai viên mã não đen ở trên kia, sáng lấp lánh, tựa như đôi mắt A Di, nàng nhìn xem có thích hay không!”
Ân Ly dừng một chút, căn phòng tối đen như mực, nàng làm gì nhìn ra chuỗi hạt trông như nào, càng khỏi nói đến hai viên mã não đen kia. Nhưng quà hắn tặng nàng đều sẽ thích, cho dù câu nói “giống như đôi mắt nàng” dọa nàng sợ một phen nhưng nàng vẫn thích không chịu nỗi.
Thấy Ân Ly thích thú cầm lấy chuỗi hạt thưởng thức, Tuân Du liền đắc ý ngay: “Bổn Vương chọn tất nhiên là tốt, có thể so sánh được với cái vòng phỉ thủy cứng ngắc vô giá trị của người ta.”
Ân Ly vừa nghe lời này ngây cả người, hỏi: “Sao Người lại biết Phạm phu nhân tặng ta một chiếc vòng ngọc phỉ thúy?”
Tuân Du hô hấp không thông, thầm mắng chính mình đắc ý vênh váo, vội đem đề tài
dẹp sang một bên: “Bổn Vương giúp nàng đeo chuỗi tay nào …” Vừa nói vừa kéo tay nàng muốn giúp nàng mang lên.
Ân Ly lại rút tay về, không thuận theo không buông tha: “Ngài làm sao mà biết được?!”
Thấy nàng nổi giận, Tuân Du ôm nàng một cái thấp giọng nói :“A Di, đừng giận mà… A Di của ta tốt như vậy, Bổn Vương sợ trở về thì không gặp được nàng…”
Giọng nói trầm thấp khẽ mang theo chút tâm tư khác, không biết vì sao nghe thấy liền khiến Ân Ly thấy chua xót, nàng thầm thở dài một hơi, giơ tay ôm eo hắn. Thôi vậy, nếu như này khiến hắn an tâm, vậy cứ thuận theo hắn.
Tuân Du sao có thể không biết tính tình này của nàng , cười chọc ghẹo nàng: “A Di của ta sao một năm không gặp thế mà lại thành quỷ thích khóc rồi, nếu để cho Mạnh phu (1)thấy nàng chắc cũng phải cam bái hạ phong (2).”
(1) Mạnh phu (nhân)(孟妇) mình nghĩ là nhắc tới Mạnh Khương Nữ có truyền thuyết khóc chồng mà đổ tường thành, do nguyên văn không ghi rõ tên nên mình không tra được thông tin chính xác.
(2)Ý nói là chịu lép vế, chịu thua.
Ân Ly bị hắn cười nhạo trong lòng khó chịu, bĩu môi trả lời hắn: “Điện hạ nếu không thích, thì cứ đi ra ngoài là được, tội gì tới chịu đựng cơn giận quỷ thích khóc như ta.”
Tuân Du sau khi nghe xong, thật đúng là liền từ trên người nàng đứng lên, trở mình ngồi dậy còn xốc tấm màn giống như muốn xuống giường, Ân Ly thấy thế vội gắt gao kéo lấy cổ tay áo hắn: “Đừng đi!”
Tuân Du cười đắc ý, theo lực đạo của nàng một lần nữa nằm lại trên giường, một tay đem người kéo vào trong lòng, còn hôn nàng vài cái: “Biết ngay A Di không nỡ để Bổn Vương đi!” Ân Ly biết lại bị hắn lừa, lập tức giận tiếp, quay đầu không cho hắn hôn.
Hai người náo loạn một trận rốt cuộc cũng ngừng. Ân Ly lúc này mới nhớ tới, ban ngày mới nghe thấy tin tức hắn hồi kinh, sao tối nay lại tới Biện Châu rồi, còn xuất hiện trên giường nàng, vội vàng hỏi hắn.
Tuân Du để nàng gối lên cánh tay mình, hai cánh tay rắn chắc gắt gao vòng quanh nàng cười nói: “Nhớ nàng thì tới, nào có nhiều lý do tại sao.”
Ân Ly biết hắn không nói thật, chủ tướng lãnh binh rời khỏi vị khí chính là trọng tôi, trong lòng lặng lẽ lo lắng, vội vàng khuyên hắn: “Nếu bị người khác biết Ngài rời khỏi vị trí, nhất định sẽ bị bệ hạ trách phạt, Ngài vẫn nên nhanh chóng trở lại nơi đóng quân đi, đừng vì ta mà làm lỡ đại sự.”
Tuân Du biết nàng lo lắng cho mình, vội an ủi nàng: “Chiến trận cũng đã đánh xong, để Từ tướng quân lãnh binh hồi triều, Bổn Vương theo đội nhân mã khác đuổi đến tây quan tuần tra, vừa vặn đi ngang qua Biện Châu, liền thuận đường vội vàng lại đây nàng.”
Ân Ly lúc này mới yên tâm trở lại. Lại không biết rằng chuyện nhỏ tuần tra tây quan như này làm gì có chuyện để chủ tướng ra mặt, chỉ là do cái người bừa bãi này lạm dụng chức quyền làm sai sự việc, qua đây lén gặp giai nhân thôi.
Tuân Du dừng một chút, dường như nhớ tới điều gì, bàn tay tiến trong lòng ngực lấy ra món đồ, đặt lên tay Ân Ly. Lạnh lạnh, hình như là chuỗi hạt, Tuân Du nói: “Bổn Vương lúc ở Bắc Cảnh thấy chuỗi hạt mã não này liền thấy rất hợp với A Di, đặc biệt là hai viên mã não đen ở trên kia, sáng lấp lánh, tựa như đôi mắt A Di, nàng nhìn xem có thích hay không!”
Ân Ly dừng một chút, căn phòng tối đen như mực, nàng làm gì nhìn ra chuỗi hạt trông như nào, càng khỏi nói đến hai viên mã não đen kia. Nhưng quà hắn tặng nàng đều sẽ thích, cho dù câu nói “giống như đôi mắt nàng” dọa nàng sợ một phen nhưng nàng vẫn thích không chịu nỗi.
Thấy Ân Ly thích thú cầm lấy chuỗi hạt thưởng thức, Tuân Du liền đắc ý ngay: “Bổn Vương chọn tất nhiên là tốt, có thể so sánh được với cái vòng phỉ thủy cứng ngắc vô giá trị của người ta.”
Ân Ly vừa nghe lời này ngây cả người, hỏi: “Sao Người lại biết Phạm phu nhân tặng ta một chiếc vòng ngọc phỉ thúy?”
Tuân Du hô hấp không thông, thầm mắng chính mình đắc ý vênh váo, vội đem đề tài
dẹp sang một bên: “Bổn Vương giúp nàng đeo chuỗi tay nào …” Vừa nói vừa kéo tay nàng muốn giúp nàng mang lên.
Ân Ly lại rút tay về, không thuận theo không buông tha: “Ngài làm sao mà biết được?!”
Thấy nàng nổi giận, Tuân Du ôm nàng một cái thấp giọng nói :“A Di, đừng giận mà… A Di của ta tốt như vậy, Bổn Vương sợ trở về thì không gặp được nàng…”
Giọng nói trầm thấp khẽ mang theo chút tâm tư khác, không biết vì sao nghe thấy liền khiến Ân Ly thấy chua xót, nàng thầm thở dài một hơi, giơ tay ôm eo hắn. Thôi vậy, nếu như này khiến hắn an tâm, vậy cứ thuận theo hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.