Chương 92:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Tuân Tề cười cười, có chút áy náy nói: “Cũng không biết phụ hoàng năm nay làm sao, chuyện quan trọng như vậy năm ngoái là có thất đệ ngươi phụ trách. Mấy hôm trước đột nhiên gọi bổn vương đi, bổn vương cũng không nghĩ tới, lại không thể từ chối, thất đệ ngươi ngàn vạn đừng tức giận vi huynh nhé.”
Tuân Du vừa nghe lời này liền cười: “Hoàng huynh nặng lời rồi, phụ hoàng giao cho ai phụ trách tự có đạo lý của người. Huynh ta vốn chính là huynh đệ ruột, làm gì còn phân biệt hai bên.”
“Thất đệ nói phải, buổi săn bắn ở Tây Sơn lần này phụ hoàng nếu đã giao cho vi huynh phụ trách, vi huynh tự nhiên tận sức làm tốt, sẽ không phụ kì vọng của phụ hoàng.” Tuân Tề cười.
“Năng lực hoàng huynh tự nhiên không thể nghi ngờ, nếu như hoàng huynh đã có việc bận, vậy thần đệ trở về phủ trước. Cáo từ.” Tuân Du ôm tay khách khí hai câu, thúc ngựa phi như bay. Côn thịt theo thời gian nhẫn nại càng lúc càng dài của hắn mà đứng thẳng, Ân Ly sống chết căn chặt môi, cố gắng chịu đựng va chạm mạnh mẽ của hắn xông thẳng bên trong hoa huyệt nàng.
Đi qua hai ngõ chợ cuối cùng đã đến Thụy vương phủ, Tuân Du ngựa cũng không xuống, thúc ngựa ôm lấy Ân Ly đi thẳng vào trong phủ, vẫn không quên phân phó Phúc bá đem người trong viện đi hết, một đường xóc nảy đã làm cho Ân Ly tiết ra hai lần, lúc này cả người toàn thân vô lực dựa vào trên người Tuân Du.
Không bao lâu thì đến bên ngoài viện, Tuân Du đem Ân Ly ôm lên, một chân giẫm lên bàn đạp mà bay xuống, đứng vững rồi còn cố ý đem nàng xóc hai cái, côn thịt điên cuồng đâm vào làm cho nàng hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa trượt xuống, Tuân Du nhanh chóng đem nàng đỡ lên, hạ nhân bên cạnh cũng không nhìn rõ, còn cho rằng lúc vương phi xuống ngựa đứng không vững.
“Qua hai canh giờ lại dẫn người lên hầu hạ.” Tuân Du nói với quản gia.
Phúc bá đáp lời, dắt ngựa cùng với đám người lui xuống.
“...Chỉ còn lại hai người chúng ta thôi.” Tuân Du ở bên tai Ân Ly cười nói, Ân Ly mê mê hồ hồ dựa lưng dán chặt vào hắn, hắn từ sau lưng nàng ôm chặt lấy nàng, côn thịt đâm vào trong hoa huyệt nàng, bị hắn ở phía sau giục nàng đi về phía trước, một đường đi một đường đẩy côn thịt ra vào.
“A…A…Không muốn nữa…” Ân Ly đang bị hắn đẩy vào bên trong núi giả trong viện, tay nắm lấy núi giả, cong eo nâng mông lên, một cây gây thịt màu tím đen ở bên trong mật huyệt nàng, Tuân Du một bên đâm vào rút ra, một bên tháo mở y phục nàng, không bao lâu thì trên người nàng một sợi vải cũng không còn dựa vào núi giả.
Tuân Du rút côn thịt ra, đem nàng lật người lại đỡ trên núi giả, mở hai chân nàng ra lại đâm vào! “A…quá nhiều rồi!…” Ân Ly khóc la cầu xin, bình thư Tuân Du cái gì cũng theo ý nàng, độc có mỗi chuyện giường chiếu, nàng càng phản kháng, hắn lại càng hưng phấn.
“...A Di, nàng chỉ có thể là của ta…” Hắn hạ thấp người mà xông thẳng vào nàng, môi mỏng ấm áp hôn lên khóe môi nàng, chốc chốc cuốn môi lưỡi nàng vào trong miệng mình mà mút lấy, một tay xoa nắn khoảnh tròn mềm trước ngực nàng, một tay sờ vào hạt ngọc trước mật huyệt nàng mà không ngừng nắn vuốt.
“A…A…Phu quân…” Khoái cảm cực lớn làm cho Ân Ly khó nhịn được mà khóc la lên, sau lưng dựa vào núi giả, duỗi tay ôm lấy cổ Tuân Du, hai chân ép chặt vào muốn đem chân khép lại, ép vào hông của Tuân Du càng chặt, trong mật huyệt là một trận co rút, kích thích cho Tuân Du càng động tình, thân dưới động tác ra vào càng nhanh, âm thanh “bạch bạch” của thân dưới vỗ vào chốc chốc vang động cả viện.
Côn thịt tím đen nhanh chóng tăng tốc, hai viên cầu thịt dưới thân vỗ vào thân dưới nàng, kích thích nhụy hoa, thỉnh thoảng có dịch trơn dính từ nơi giao hợp của hai người trào ra, men theo thân gậy thịt rơi xuống không trung, nằm ở trên đất. Sau khi đâm vào rút ra bên trong Ân Ly đến mấy lần, hắn cuối cùng mới chống đỡ nàng bắn ra ngoài…
Tuân Du vừa nghe lời này liền cười: “Hoàng huynh nặng lời rồi, phụ hoàng giao cho ai phụ trách tự có đạo lý của người. Huynh ta vốn chính là huynh đệ ruột, làm gì còn phân biệt hai bên.”
“Thất đệ nói phải, buổi săn bắn ở Tây Sơn lần này phụ hoàng nếu đã giao cho vi huynh phụ trách, vi huynh tự nhiên tận sức làm tốt, sẽ không phụ kì vọng của phụ hoàng.” Tuân Tề cười.
“Năng lực hoàng huynh tự nhiên không thể nghi ngờ, nếu như hoàng huynh đã có việc bận, vậy thần đệ trở về phủ trước. Cáo từ.” Tuân Du ôm tay khách khí hai câu, thúc ngựa phi như bay. Côn thịt theo thời gian nhẫn nại càng lúc càng dài của hắn mà đứng thẳng, Ân Ly sống chết căn chặt môi, cố gắng chịu đựng va chạm mạnh mẽ của hắn xông thẳng bên trong hoa huyệt nàng.
Đi qua hai ngõ chợ cuối cùng đã đến Thụy vương phủ, Tuân Du ngựa cũng không xuống, thúc ngựa ôm lấy Ân Ly đi thẳng vào trong phủ, vẫn không quên phân phó Phúc bá đem người trong viện đi hết, một đường xóc nảy đã làm cho Ân Ly tiết ra hai lần, lúc này cả người toàn thân vô lực dựa vào trên người Tuân Du.
Không bao lâu thì đến bên ngoài viện, Tuân Du đem Ân Ly ôm lên, một chân giẫm lên bàn đạp mà bay xuống, đứng vững rồi còn cố ý đem nàng xóc hai cái, côn thịt điên cuồng đâm vào làm cho nàng hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa trượt xuống, Tuân Du nhanh chóng đem nàng đỡ lên, hạ nhân bên cạnh cũng không nhìn rõ, còn cho rằng lúc vương phi xuống ngựa đứng không vững.
“Qua hai canh giờ lại dẫn người lên hầu hạ.” Tuân Du nói với quản gia.
Phúc bá đáp lời, dắt ngựa cùng với đám người lui xuống.
“...Chỉ còn lại hai người chúng ta thôi.” Tuân Du ở bên tai Ân Ly cười nói, Ân Ly mê mê hồ hồ dựa lưng dán chặt vào hắn, hắn từ sau lưng nàng ôm chặt lấy nàng, côn thịt đâm vào trong hoa huyệt nàng, bị hắn ở phía sau giục nàng đi về phía trước, một đường đi một đường đẩy côn thịt ra vào.
“A…A…Không muốn nữa…” Ân Ly đang bị hắn đẩy vào bên trong núi giả trong viện, tay nắm lấy núi giả, cong eo nâng mông lên, một cây gây thịt màu tím đen ở bên trong mật huyệt nàng, Tuân Du một bên đâm vào rút ra, một bên tháo mở y phục nàng, không bao lâu thì trên người nàng một sợi vải cũng không còn dựa vào núi giả.
Tuân Du rút côn thịt ra, đem nàng lật người lại đỡ trên núi giả, mở hai chân nàng ra lại đâm vào! “A…quá nhiều rồi!…” Ân Ly khóc la cầu xin, bình thư Tuân Du cái gì cũng theo ý nàng, độc có mỗi chuyện giường chiếu, nàng càng phản kháng, hắn lại càng hưng phấn.
“...A Di, nàng chỉ có thể là của ta…” Hắn hạ thấp người mà xông thẳng vào nàng, môi mỏng ấm áp hôn lên khóe môi nàng, chốc chốc cuốn môi lưỡi nàng vào trong miệng mình mà mút lấy, một tay xoa nắn khoảnh tròn mềm trước ngực nàng, một tay sờ vào hạt ngọc trước mật huyệt nàng mà không ngừng nắn vuốt.
“A…A…Phu quân…” Khoái cảm cực lớn làm cho Ân Ly khó nhịn được mà khóc la lên, sau lưng dựa vào núi giả, duỗi tay ôm lấy cổ Tuân Du, hai chân ép chặt vào muốn đem chân khép lại, ép vào hông của Tuân Du càng chặt, trong mật huyệt là một trận co rút, kích thích cho Tuân Du càng động tình, thân dưới động tác ra vào càng nhanh, âm thanh “bạch bạch” của thân dưới vỗ vào chốc chốc vang động cả viện.
Côn thịt tím đen nhanh chóng tăng tốc, hai viên cầu thịt dưới thân vỗ vào thân dưới nàng, kích thích nhụy hoa, thỉnh thoảng có dịch trơn dính từ nơi giao hợp của hai người trào ra, men theo thân gậy thịt rơi xuống không trung, nằm ở trên đất. Sau khi đâm vào rút ra bên trong Ân Ly đến mấy lần, hắn cuối cùng mới chống đỡ nàng bắn ra ngoài…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.