Chương 96:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Lúc Ân Ly tỉnh dậy, bên ngoài đã tờ mờ sáng. Nàng có chút ngẩn ngơ, Xuân Oánh bên cạnh, nói cho nàng đã đến giờ Dậu rồi.
Rốt cuộc ngủ một giấc đã tới sáng rồi, bất chợt nhớ ra có mời Lục Vương Phi đến, giờ đã trễ mất một giờ rồi.
Xuân Oánh dỗ dành nàng: “Điện hạ đã giúp người giải thích rồi, nói là trong người khó chịu, không tiện tiếp đón. Ngài nói người không cần lo lắng.”
Nhắc đến cái tên đầu sỏ kia Ân Ly lại tức giận, cả đêm qua làm khổ nàng không để yên, không biết hắn lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.
Xuân Oánh mặc xiêm y cho nàng, chuẩn bị cơm canh, nàng ngủ thiếp đi mà chưa ăn uống gì, Ân Ly thực sự đúng là đói bụng. Chỉnh sửa lại y phục liền ngồi xuống bàn ăn lấy ăn để.
Không bao lâu bên ngoài lều trại truyền đến một âm thanh ồn ào, Ân Ly đoán đoàn đi săn đã trở về, ba chân bốn cẳng chạy ra xem.
Người còn chưa kịp đứng lên, có tên tay sai từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt kinh hãi thưa chuyện với Ân Ly: “Không hay rồi Vương Phi, Vương Gia bị thương rồi!”
Bát thìa trên tay Ân Ly rơi loảng xoảng trên mặt đất, hồi hộp hỏi: “Vương Gia ở đâu? Bị thương có nặng không?”
Cũng không đợi hắn trả lời, vội xốc màn chạy ra. Xa xa nhìn thấy một đám người đang khiêng kiệu đi tới, Ân Ly ngơ ngác nhìn, không dám tiến lên.
Đám người kia rất nhanh đã đến trước lều trại của Ân Ly, đám đông hoảng loạn, có người vội vàng vén cửa lều, có người vội vàng hành lễ với Ân Ly, có người vội vàng nâng kiệu.
Chiếc kiệu đi qua trước mặt Ân Ly, nàng nhìn thấy nam nhân nằm sấp trên kiệu, toàn thân be bét máu, bộ áo giáp trên người nát vụn.
Ân Ly lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã quỵ, Xuân Oánh bên cạnh vội đỡ lấy nàng: “Vương phi”.
Lúc Xuân Oánh đỡ tay nàng dìu vào trong lều thì Tuân Du đã được khiêng vào bên trong. Ân Ly nhìn hai mắt hắn nhắm ghiền, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt dính đầy máu.
Thái y cẩn thận cởi bỏ bộ giáp đang mặc trên người Tuân Du, dùng kéo cắt bỏ phần quần áo chỗ bị thương. Tấm lưng bị máu bao phủ của Tuân Du dần lộ ra, mọi người nhìn thấy đều há hốc mồm.
Ân Ly không khống chế được bản thân run lên, đêm qua con người khỏe như hổ kia vẫn còn trêu đùa nàng, tại sao chỉ sau chốc lát lại trở thành dáng vẻ như vậy? Hắn luôn bản lĩnh kiên cường, làm sao lại có thể bị thương thành ra như vậy?
Nàng dựa vào người Xuân Oánh đi qua, mọi người thấy nàng bước đến liền vội vàng nhường đường cho nàng. Ân Ly ngồi trước trảng kỷ, hai tay ôm lấy lòng bàn tay dày.
Tay hắn lạnh toát, dính đầy máu, nhớp nháp, khô ráp không còn chút hơi ấm. Nàng nắm hai tay hắn đặt lên mặt, cố gắng làm ấm bàn tay. Nước mắt không kiểm soát được mà tuôn rơi.
Bên ngoài lều trại truyền đến khẩu dụ: “Thánh thượng giá đáo.”
Trong lều mọi người đều vội vàng quỳ xuống tiếp thánh giá, Xuân Oánh nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Ân Ly, vội vàng dìu cô quỳ xuống.
Thiệu Khánh Hoàng đế bước vào trong lều, nhìn thấy Tuân Du trên trản kỷ mà đau lòng, vội vàng hỏi thăm tình hình từ chỗ thái y.
“Trước mắt vẫn chưa tổn hại đến nội tạng, chỉ là vết thương quá nặng, chỉ sợ về sau trở thành mầm bệnh…” Thái y do dự đáp.
“Nhất định phải chữa khỏi cho hài nhi của trẫm, nếu trị không khỏi sẽ trị tội ngươi.” Hoàng thượng vẫn mặc nguyên bộ giáp đi săn trên mình, trên giáp cũng dính vết máu nhỏ, thấp giọng nói.
Thái y vội vàng quỳ xuống run rẩy tuân mệnh.
Hoàng thượng ngồi bên trảng kỷ một hồi, đứng lên, nhìn thấy Ân Ly đang quỳ bên chân. Cả người nàng quỳ rạp xuống đất, mặt đất đều thấm ướt lệ của nàng. Hoàng thượng thở dài, nói: “Vợ lão Thất, chăm lo cho Lão Thất.” Nói xong liền bước ra khỏi lều trại.
Do lần này gặp bất trắc, chuyến đi săn Tây Sơn cũng kết thúc trước hạn, Tuân Du được xe ngựa đưa về Thất Vương Phủ.
Sau này Ân Ly mới biết được, ngày hôm đó ở bãi săn đột ngột xuất hiện hai con gấu to lớn, thiếu chút nữa làm bị thương thánh giá. Là Tuân Du xông lên phía trước cứu giá, mới làm cho mình bị trọng thương đến vậy.
Sau khi Tuân Du về phủ cũng vẫn mê man, mãi đến ngày thứ năm mới tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy Ân Ly hai mắt đỏ hoe nằm bên cạnh, thấy hắn tỉnh dậy, liền bắt đầu rơi lệ.
Thấy vậy Tuân Du đau lòng không ngớt, muốn đưa tay gạt nước mắt cho nàng, lại động ngay đến miệng vết thương, nghiến răng chịu đựng mà nở nụ cười.
Ân Ly vội vàng ngăn lại, không cho hắn lộn xộn. Nghẹn lời nói: “Ngài đừng nhúc nhích, miệng vết thương vẫn chưa lành hẳn, một chút là lại hở ra ngay.”
Mấy ngày liền không nói chuyện ngay cả đến nước cũng không uống được, giọng Tuân Du khàn khàn gọi nàng: “Đừng khóc, bổn vương không sao.”
Ân Ly vừa nghe lại càng khó chịu hơn, sợ hắn nhìn thấy, vội vàng xoay người ra ngoài, giả bộ như đang tìm thứ gì đó rồi lau nước mắt.
Tuân Du sao lại không biết được, nghe tiếng nàng nghẹn ngào, trong lòng hắn có chút hối hận.
Thực ra việc này hắn đã sớm phòng bị, đó là không bị thương cũng có thể làm cho kế hoạch của Tuân Tề thất bại. Chẳng qua là lúc đó lại tương kế tựu kế, nếu như hắn vì vậy mà bị thương nặng, Tuân Tề sẽ khó mà vươn mình trở lại.
Chịu chút thương tổn cũng không có hề hấn gì, lúc ấy chú ý tránh đi những huyệt đạo quan trọng, chẳng qua là phải tốn nhiều sức nên thấy khó chịu trong người, hiện giờ trong người cũng thấy rất mệt.
Ân Ly rốt cuộc cũng ngừng khóc, cầm chén thuốc đi trở vào, cầm thìa thổi từng thìa nhỏ cho hắn.
Thành thật mà nói, loại thuốc sắc này rất đắng, Ân Ly lại còn đút cho hắn bằng một thìa nhỏ như vậy, điều này khiến Tuân Du khá khó chịu như bị kim châm vậy. Nhưng nhìn thấy đôi mắt sưng to như hạt óc chó của nàng, hắn vẫn cau mày chịu đựng.
Uống xong thuốc, Ân Ly lấy khăn giúp hắn lau miệng, cầm một miếng mứt hoa quả đút cho hắn để khỏi đắng.
Tuân Du ngậm miệng không chịu ăn, Ân Ly thấy thế khuyên nhủ: “Thuốc kia rất đắng, Ngài ngậm một miếng mứt hoa quả sẽ dễ chịu hơn.”
Tuân Du đáp: “A Di hôn nhẹ bổn vương, môi của phu nhân cũng sẽ ngọt như mứt hoa quả vậy.”
Ân Ly hơi sững người, không ngờ người này bị thương nặng như vậy lại không muốn ngừng nghỉ. Nhưng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vẫn không đành lòng cự tuyệt.
Nàng quỳ xuống trước chiếc tràng kỷ, cúi xuống miệng hắn và hôn một cách dịu dàng. Môi hắn hơi nứt nẻ làm cho đôi môi mỏng manh của nàng hơi đau, nàng vươn chiếc lưỡi nhỏ hồng hào liếm láp đôi môi khô khốc của hắn hết lần này đến lần khác cho đến khi từng mảng môi đều được nàng dưỡng ẩm.
Tuân Du có chút chạnh lòng, hắn đang thực sự hối hận. Không nên vì đánh đổ Tuân Tề mà lấy chính thân thể mình ra đánh cược, hiện giờ giai nhân bên cạnh lại không cách nào hưởng thụ được.
Do phần lưng của hắn bị thương, cả người dán vào tràng kỷ, “gậy” của hắn lại bị chèn ép ở phía dưới (trong tư thế nằm sấp), khỏi phải nói hắn khó chịu đến thế nào.
Ân Ly thấy hắn cau mày, vẻ mặt chắc do vết thương làm đau, vội vàng chạy đi gọi thái y. Tuân Du liền hấp tấp gọi nàng lại: “Bổn vương chỉ là muốn phu nhân…” Nói xong vẫn còn ý vị nhìn xuống phần thân dưới.
Ân Ly nhìn theo ánh mắt của hắn, liền đỏ cả mặt.
Tên này đúng lại một cái “gậy” dâm đãng!
Rốt cuộc ngủ một giấc đã tới sáng rồi, bất chợt nhớ ra có mời Lục Vương Phi đến, giờ đã trễ mất một giờ rồi.
Xuân Oánh dỗ dành nàng: “Điện hạ đã giúp người giải thích rồi, nói là trong người khó chịu, không tiện tiếp đón. Ngài nói người không cần lo lắng.”
Nhắc đến cái tên đầu sỏ kia Ân Ly lại tức giận, cả đêm qua làm khổ nàng không để yên, không biết hắn lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.
Xuân Oánh mặc xiêm y cho nàng, chuẩn bị cơm canh, nàng ngủ thiếp đi mà chưa ăn uống gì, Ân Ly thực sự đúng là đói bụng. Chỉnh sửa lại y phục liền ngồi xuống bàn ăn lấy ăn để.
Không bao lâu bên ngoài lều trại truyền đến một âm thanh ồn ào, Ân Ly đoán đoàn đi săn đã trở về, ba chân bốn cẳng chạy ra xem.
Người còn chưa kịp đứng lên, có tên tay sai từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt kinh hãi thưa chuyện với Ân Ly: “Không hay rồi Vương Phi, Vương Gia bị thương rồi!”
Bát thìa trên tay Ân Ly rơi loảng xoảng trên mặt đất, hồi hộp hỏi: “Vương Gia ở đâu? Bị thương có nặng không?”
Cũng không đợi hắn trả lời, vội xốc màn chạy ra. Xa xa nhìn thấy một đám người đang khiêng kiệu đi tới, Ân Ly ngơ ngác nhìn, không dám tiến lên.
Đám người kia rất nhanh đã đến trước lều trại của Ân Ly, đám đông hoảng loạn, có người vội vàng vén cửa lều, có người vội vàng hành lễ với Ân Ly, có người vội vàng nâng kiệu.
Chiếc kiệu đi qua trước mặt Ân Ly, nàng nhìn thấy nam nhân nằm sấp trên kiệu, toàn thân be bét máu, bộ áo giáp trên người nát vụn.
Ân Ly lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã quỵ, Xuân Oánh bên cạnh vội đỡ lấy nàng: “Vương phi”.
Lúc Xuân Oánh đỡ tay nàng dìu vào trong lều thì Tuân Du đã được khiêng vào bên trong. Ân Ly nhìn hai mắt hắn nhắm ghiền, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt dính đầy máu.
Thái y cẩn thận cởi bỏ bộ giáp đang mặc trên người Tuân Du, dùng kéo cắt bỏ phần quần áo chỗ bị thương. Tấm lưng bị máu bao phủ của Tuân Du dần lộ ra, mọi người nhìn thấy đều há hốc mồm.
Ân Ly không khống chế được bản thân run lên, đêm qua con người khỏe như hổ kia vẫn còn trêu đùa nàng, tại sao chỉ sau chốc lát lại trở thành dáng vẻ như vậy? Hắn luôn bản lĩnh kiên cường, làm sao lại có thể bị thương thành ra như vậy?
Nàng dựa vào người Xuân Oánh đi qua, mọi người thấy nàng bước đến liền vội vàng nhường đường cho nàng. Ân Ly ngồi trước trảng kỷ, hai tay ôm lấy lòng bàn tay dày.
Tay hắn lạnh toát, dính đầy máu, nhớp nháp, khô ráp không còn chút hơi ấm. Nàng nắm hai tay hắn đặt lên mặt, cố gắng làm ấm bàn tay. Nước mắt không kiểm soát được mà tuôn rơi.
Bên ngoài lều trại truyền đến khẩu dụ: “Thánh thượng giá đáo.”
Trong lều mọi người đều vội vàng quỳ xuống tiếp thánh giá, Xuân Oánh nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Ân Ly, vội vàng dìu cô quỳ xuống.
Thiệu Khánh Hoàng đế bước vào trong lều, nhìn thấy Tuân Du trên trản kỷ mà đau lòng, vội vàng hỏi thăm tình hình từ chỗ thái y.
“Trước mắt vẫn chưa tổn hại đến nội tạng, chỉ là vết thương quá nặng, chỉ sợ về sau trở thành mầm bệnh…” Thái y do dự đáp.
“Nhất định phải chữa khỏi cho hài nhi của trẫm, nếu trị không khỏi sẽ trị tội ngươi.” Hoàng thượng vẫn mặc nguyên bộ giáp đi săn trên mình, trên giáp cũng dính vết máu nhỏ, thấp giọng nói.
Thái y vội vàng quỳ xuống run rẩy tuân mệnh.
Hoàng thượng ngồi bên trảng kỷ một hồi, đứng lên, nhìn thấy Ân Ly đang quỳ bên chân. Cả người nàng quỳ rạp xuống đất, mặt đất đều thấm ướt lệ của nàng. Hoàng thượng thở dài, nói: “Vợ lão Thất, chăm lo cho Lão Thất.” Nói xong liền bước ra khỏi lều trại.
Do lần này gặp bất trắc, chuyến đi săn Tây Sơn cũng kết thúc trước hạn, Tuân Du được xe ngựa đưa về Thất Vương Phủ.
Sau này Ân Ly mới biết được, ngày hôm đó ở bãi săn đột ngột xuất hiện hai con gấu to lớn, thiếu chút nữa làm bị thương thánh giá. Là Tuân Du xông lên phía trước cứu giá, mới làm cho mình bị trọng thương đến vậy.
Sau khi Tuân Du về phủ cũng vẫn mê man, mãi đến ngày thứ năm mới tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy Ân Ly hai mắt đỏ hoe nằm bên cạnh, thấy hắn tỉnh dậy, liền bắt đầu rơi lệ.
Thấy vậy Tuân Du đau lòng không ngớt, muốn đưa tay gạt nước mắt cho nàng, lại động ngay đến miệng vết thương, nghiến răng chịu đựng mà nở nụ cười.
Ân Ly vội vàng ngăn lại, không cho hắn lộn xộn. Nghẹn lời nói: “Ngài đừng nhúc nhích, miệng vết thương vẫn chưa lành hẳn, một chút là lại hở ra ngay.”
Mấy ngày liền không nói chuyện ngay cả đến nước cũng không uống được, giọng Tuân Du khàn khàn gọi nàng: “Đừng khóc, bổn vương không sao.”
Ân Ly vừa nghe lại càng khó chịu hơn, sợ hắn nhìn thấy, vội vàng xoay người ra ngoài, giả bộ như đang tìm thứ gì đó rồi lau nước mắt.
Tuân Du sao lại không biết được, nghe tiếng nàng nghẹn ngào, trong lòng hắn có chút hối hận.
Thực ra việc này hắn đã sớm phòng bị, đó là không bị thương cũng có thể làm cho kế hoạch của Tuân Tề thất bại. Chẳng qua là lúc đó lại tương kế tựu kế, nếu như hắn vì vậy mà bị thương nặng, Tuân Tề sẽ khó mà vươn mình trở lại.
Chịu chút thương tổn cũng không có hề hấn gì, lúc ấy chú ý tránh đi những huyệt đạo quan trọng, chẳng qua là phải tốn nhiều sức nên thấy khó chịu trong người, hiện giờ trong người cũng thấy rất mệt.
Ân Ly rốt cuộc cũng ngừng khóc, cầm chén thuốc đi trở vào, cầm thìa thổi từng thìa nhỏ cho hắn.
Thành thật mà nói, loại thuốc sắc này rất đắng, Ân Ly lại còn đút cho hắn bằng một thìa nhỏ như vậy, điều này khiến Tuân Du khá khó chịu như bị kim châm vậy. Nhưng nhìn thấy đôi mắt sưng to như hạt óc chó của nàng, hắn vẫn cau mày chịu đựng.
Uống xong thuốc, Ân Ly lấy khăn giúp hắn lau miệng, cầm một miếng mứt hoa quả đút cho hắn để khỏi đắng.
Tuân Du ngậm miệng không chịu ăn, Ân Ly thấy thế khuyên nhủ: “Thuốc kia rất đắng, Ngài ngậm một miếng mứt hoa quả sẽ dễ chịu hơn.”
Tuân Du đáp: “A Di hôn nhẹ bổn vương, môi của phu nhân cũng sẽ ngọt như mứt hoa quả vậy.”
Ân Ly hơi sững người, không ngờ người này bị thương nặng như vậy lại không muốn ngừng nghỉ. Nhưng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vẫn không đành lòng cự tuyệt.
Nàng quỳ xuống trước chiếc tràng kỷ, cúi xuống miệng hắn và hôn một cách dịu dàng. Môi hắn hơi nứt nẻ làm cho đôi môi mỏng manh của nàng hơi đau, nàng vươn chiếc lưỡi nhỏ hồng hào liếm láp đôi môi khô khốc của hắn hết lần này đến lần khác cho đến khi từng mảng môi đều được nàng dưỡng ẩm.
Tuân Du có chút chạnh lòng, hắn đang thực sự hối hận. Không nên vì đánh đổ Tuân Tề mà lấy chính thân thể mình ra đánh cược, hiện giờ giai nhân bên cạnh lại không cách nào hưởng thụ được.
Do phần lưng của hắn bị thương, cả người dán vào tràng kỷ, “gậy” của hắn lại bị chèn ép ở phía dưới (trong tư thế nằm sấp), khỏi phải nói hắn khó chịu đến thế nào.
Ân Ly thấy hắn cau mày, vẻ mặt chắc do vết thương làm đau, vội vàng chạy đi gọi thái y. Tuân Du liền hấp tấp gọi nàng lại: “Bổn vương chỉ là muốn phu nhân…” Nói xong vẫn còn ý vị nhìn xuống phần thân dưới.
Ân Ly nhìn theo ánh mắt của hắn, liền đỏ cả mặt.
Tên này đúng lại một cái “gậy” dâm đãng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.