Di Châu

Chương 14: Chạm vào ta

Oản Đậu Giáp

18/07/2021

Hai mắt Tuân Du đỏ rực, nữ nhi dưới thân càng giãy giụa hắn càng hưng phấn. Mặt bị hắn liếm láp, hơi thở nặng nề nóng đến nỗi khiến nàng không ngừng thét lên. Tuy không vào được bên trong nhưng hắn cũng không hề ghét bỏ. Lúc nàng tiết ra mật dịch, côn thịt hết lần này đến lần khác cố tình đụng chạm vào tiểu hoa huyệt ướt át. Sự va chạm nóng bỏng ấy làm cho mật huyệt như muốn tan ra, càng lúc càng mềm mại và trở nên ẩm ướt hơn. Chính tại lúc này, hoa huyệt đã bị Tuân Du nhét vào nửa cái đầu.

“A!” Lần xâm nhập bất ngờ khiến Ân Ly càng thêm kinh sợ. Bản thân còn chưa xuất giá, nếu thật sự bị Vương Gia cướp đi trinh tiết thì cuộc đời này coi như bị hủy hoại rồi.

Nghĩ đến đây, Ân Ly giống như được tiếp thêm sức mạnh, nàng kéo bàn tay đang chế ngự mình ra, trở tay liền cho một cái tát lên khuôn mặt đang tràn đầy dục vọng của hắn, mạnh đến nỗi hắn bị xoay đầu đi.

Một tiếng “Bang” vang lên, lớn đến nỗi lỗ tai Tuân Du ong ong một hồi, thần trí cũng khôi phục trở lại. Hắn cúi đầu thấy Ân Ly toàn thân gần như trần trụi, lại đang bị chính mình đè ở dưới thân, lệ rơi đầy mặt, đôi mắt mang theo sự căm hận. Lúc này, hắn giống như bị một chậu nước lạnh dội vào người, dục vọng cũng theo đó giảm đi một chút.

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi rút ra côn thịt đã tiến vào trong cơ thể nàng, buông cánh tay đang ôm nàng ra, xoay người nằm sang một bên, dường như không còn sức lực, nằm im bất động.

Ân Ly vội vàng đứng lên, nhặt quần áo trên mặt đất nhanh chóng mặc lên người. Một số y phục đã bị hắn xé rách, nàng không còn cách nào khác đành mặc tạm lên người, che chỗ nào hay chỗ đó vậy.

“A…” Tuân Du đột nhiên rên lên một tiếng khiến Ân Ly nhảy dựng lên, ôm quần áo trong tay chạy tới góc tường, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất.

Túy Hà Lâu tuy là tửu lâu ăn uống nhưng tay nghề nấu rượu của sư phụ nơi này cũng rất xuất sắc. Thường là quan lại quyền quý hoặc người làm ăn sẽ mời vị sư phụ này đến đặc chế rượu ngon, chỉ cần có tiền thì việc này ắt sẽ không khó.

Căn hầm nơi hai người đang ở chính là hầm rượu mà Túy Hà Lâu đặc chế riêng cho thanh lâu lớn nhất Kinh Thành Yên Vũ Các. Những bình rượu chứa xuân dược được sản xuất đặc biệt cho những vị khách đến thanh lâu mua vui. Đây cũng là nguyên nhân Yên Vũ Các trở thành đệ nhất thanh lâu ở Kinh Thành những năm gần đây.

Trong rượu này cho thêm một thứ là thuốc kích dục cực mạnh. Người bình thường uống một ly sẽ có một đêm không ngủ, hoạt động một mạch đến rạng sáng ngày hôm sau. Còn Tuân Du bị Ân Ly dùng một bình để rửa vết thương. Hiện tại, tất cả sự thống khổ mà hắn phải chịu thực sự vô cùng đau đớn. Hắn có thể chịu đựng được đến bây giờ quả thực không hề dễ dàng.

Tuân Du xoay người ngồi dựa vào tường, một bàn tay đưa ra phía trước cầm lấy gậy thịt trướng đau nhanh chóng luật động. Hắn cắn chặt hàm răng, sắc mặt ửng đỏ, hơi thở nặng nề, ngực trần trụi kịch liệt phập phồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Ân Ly ngồi xổm ở đối diện, sắc mặt đỏ bừng, quay đầu không dám nhìn hắn.

Chỉ cảm thấy sau một lúc lâu, sắc mặt Tuân Du đã trở nên có chút tái nhợt, gậy thịt bị nắm lấy dường như tê dại, trướng đến nỗi tím đen, gân xanh nổi lên, dù có làm như thế nào cũng không thể phát tiết ra. Tiếng gầm than nhẹ đã biến thành tiếng gào rống thống khổ. Hắn ngồi từ xa nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh như đang khẩn cầu giống như con dã thú bị thương và bất lực.

Trong lòng Ân Ly vô cùng rối rắm, hắn là vì cứu nàng nên mới bị thương, cũng là do nàng cầm nhầm rượu hòa xuân dược rửa vết thương cho hắn. Tuy là vô tình nhưng không thể phủ nhận nàng là người làm tình cảnh trở nên tồi tệ như vậy. Vị Vương Gia này lẽ ra có thể dùng nàng để phát tiết nhưng hắn lại tha cho nàng, tự mình chịu đựng sự dày vò. Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của hắn, nàng cảm thấy rất hổ thẹn và áy náy.



Ân Ly nghĩ làm người vẫn nên có lương tâm, huống chi đối phương là Vương Gia, còn là Vương Gia đã giúp đỡ mình. Nếu nàng chỉ lo cho bản thân mình thì quả thực không tốt. Ân Ly cắn cắn môi dưới, một lần nữa lấy hết can đảm, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn.

Vừa mới tới gần liền bị hắn bắt lấy cổ chân: “A Di, giúp ta…”

Nàng cố nén lại ý chí muốn chạy trốn, hoảng loạn đáp: “Tiểu nữ không biết nên giúp như thế nào…”

Tuân Du không nói gì, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, dùng sức kéo nàng ngồi xuống, ghé tai nàng nói nhỏ: “… A Di, chạm vào ta… Ta rất khó chịu…” Hắn bắt lấy cánh tay không ngừng rút về sau của nàng, ấn tới chỗ hạ thân của mình.

Ân Ly chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình dường như bị một cục sắt nóng đỏ đè lên, nóng đến nỗi khiến nàng cảm thấy đau. Nàng muốn rút về nhưng bị hắn gắt gao đè lại: “A Di… Ta sẽ không làm nàng bị thương, nàng giúp ta được không?"

Mặt Ân Ly nóng ran lên, vì đã nghĩ kỹ muốn giúp hắn nên cũng không nghĩ nhiều nữa. Nàng học bộ dáng vừa rồi của hắn, nắm lấy quái vật trong tay, di chuyển lên xuống.

Nhưng vật kia vật quả thực quá thô dài, một bàn tay căn bản không thể nắm hết được, thỉnh thoảng thoát ra khỏi tay nàng khiến hắn rít lên thở nặng nề.

Ân Ly đành phải dùng cả hai tay đan vào nhau nắm lấy côn thịt của hắn luật động. Tay của nàng vừa mềm vừa trơn, tuy rằng động tác có chút trúc trắc nhưng lại mang đến cho hắn không ít khoái cảm. Hắn gào lên một tiếng, quy đầu tiết ra một chút chất dịch trong suốt.

“…A Di… nhanh chút…”

Ân Ly cúi đầu không nói gì, cố gắng bỏ qua cảm xúc của vật trong tay mang lại, coi nó như một cây gậy là được rồi, không gì đáng sợ cả, lặng lẽ tăng tốc. Tuy nhiên, đối với Tuân Du mà nói như vậy cũng chỉ như muối bỏ biển, không giúp hắn giải quyết được cơn khát. Bàn tay to của hắn bao lấy tay nàng, di chuyển thật nhanh. Một lúc sau cuối cùng cũng ra rồi.

Chất lỏng trắng đục nóng bỏng dính đầy lên tay Ân Ly. Tuân Du vẫn tiếp tục nắm tay nàng ra sức luật động để duy trì khoái cảm, côn thịt bị chịu đựng đã lâu phun ra chất dịch trong thời gian nửa chén trà mới dừng lại.

Nửa chén trà: 5 phút (một chén trà: 10 phút, đây là một trong những cách tính thời gian ngày xưa của Trung Quốc).

Tuân Du thở hổn hển, ôn nhu nắm lấy tay nàng, nhặt y phục trên mặt đất lên, cụp mắt xuống giúp nàng lau sạch tinh dịch trắng đục trên mỗi ngón tay một cách cẩn thận, vẻ mặt ôn nhu mà chân thành. Đôi bàn tay mà hắn đang nâng niu trong lòng bàn tay giống như là bảo bối thế gian vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Di Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook