Chương 24: Cơ thể ngọc ngà
Oản Đậu Giáp
18/07/2021
Ân Ly hoảng hốt, nàng chưa kịp hét lên thì một bóng đen đã ập tới chặn miệng nàng lại. Bờ môi nóng bỏng của hắn hung hăng liếm mút chiếc miệng nhỏ thơm của nữ tử, trong miệng nồng nặc mùi rượu khiến đầu óc nàng choáng váng. Đầu lưỡi của hắn nhân cơ hội xâm nhập vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi non nớt của nàng, khám phá vách trong khoang miệng, đoạt lấy hơi thở và mật ngọt trong miệng nàng.
Khi Ân Ly cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông thì rốt cuộc hắn cũng đứng dậy rời đi. Tuân Du nửa quỳ ở trên người nàng cởi thắt lưng và vạt áo ra để lộ vòm ngực trần trụi vạm vỡ. Hắn một lần nữa phủ lên người nàng.
Tuân Du tiến lên muốn tiếp tục hôn nàng nhưng Ân Ly vội vàng nghiêng mặt né tránh. Dù vậy, hắn cũng không để tâm, hơi thở nặng nhọc dán lên khuôn mặt nữ nhi vừa hôn vừa liếm. Bộ râu mới mọc của hắn chọc vào khuôn mặt Ân Ly khiến nàng bị đau, hơi thở nam tính phả lên cổ khiến toàn thân Ân Ly căng thẳng. Mỗi lưỡi của hắn ghé vào tai nàng, nhẹ nói: "Nàng định trốn đi đâu?"
“Vương Gia, Ngài say rồi!” Nàng lấy tay đẩy hắn ra nhưng lại chạm vào một mảng da thịt nóng bỏng, nàng lập tức rút tay về. Trong màn phát ra tiếng cười nhẹ của Tuân Du: "Bổn vương say rồi, chỉ có cơ thể mềm mại của A Di có thể giải…” Dứt lời, bàn tay to lớn của hắn phủ lên chỗ mềm mại trước ngực nàng, dịu dàng xoa niết. Ân Ly muốn đưa tay ra chặn lại nhưng lại bị tay hắn giữ lấy, đưa lên đỉnh đầu.
Nàng không thể động đậy nên đành vặn người đẩy ra sau nhưng lại khiến hắn càng thêm hưng phấn. Môi lưỡi Tuân Du đi xuống nhẹ gặm nhấm nhụy hoa nhỏ trước ngực bị che bởi lớp y phục của Ân Ly. Trong chốc lát, tiểu nhụy hoa đã dựng thẳng lên run rẩy dưới ánh trăng. Áo ngủ bị hắn ngậm lấy trở nên ướt đẫm, nhìn thật đáng thương.
“A Di…” Tuân Du vươn đầu lưỡi, thương tiếc liếm mút hai tiểu hồng mai đang nổi lên trước ngực nàng, thanh âm trầm thấp nghẹn ngào, tràn đầy tình dục. Cả người Ân Ly run lên, không biết bản thân nên né tránh hay đón nhận. Tuân Du thừa dịp chui vào áo ngủ của nàng, lướt qua phần eo nhỏ nhắn đi lên, phủ lên làn da mềm mại, mượt mà.
Hơi thở nặng nhọc, hắn nhìn nơi mềm mại trong tay bị tạo thành nhiều hình dạng khác nhau dưới lớp áo ngủ ẩm ướt thì hạ thân trướng đau khó chịu. Tuân Du một phen cởi phăng vạt áo trước của Ân Ly ra để lộ bầu vú trắng nõn, mịn màng trước mặt hắn.
“Không muốn!” Ân Ly giãy dụa kịch liệt. Tất cả những điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã và xấu hổ. Nhưng lúc này, Tuân Du đã bị dục vọng chế ngự. Hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng say đắm trong cơ thể ngọc ngà, thơm tho của Ân Ly. Dưới ánh trăng trắng sáng, làn da của nàng trắng mịn như tuyết. Hai nhũ hoa trước ngực giống như hai trái mận đỏ đang đứng cô đơn. Hắn nhìn chằm chằm vào đó, yết hầu không ngừng nuốt vào, cuối cùng không chịu nổi mà ngậm lấy một bên vào miệng, cẩn thận nếm thử.
Tư vị ấy so với lúc qua lớp y phục càng khiến hắn say mê, mềm mại, ngọt thơm đến kỳ lạ. Đầu lưỡi trong miệng quấn lấy nhũ hoa, buộc chúng phải dây dưa với hắn, thi thoảng còn hung hăng liếm mút vài cái như muốn hút hết nước từ bên trong. Ân Ly chỉ cảm thấy trước ngực vừa trướng vừa đau, nàng vặn vẹo thân mình muốn hắn rút ra nhưng lại bị hắn càng hút càng chặt. Tuân Du thật hận bản thân không có một trăm cái miệng để nuốt hết toàn bộ thân thể nàng để nàng không thể rời xa hắn nữa!
Đến khi hắn mở miệng buông ra thì đóa hồng mai kia sớm đã bị hắn ức hiếp ướt đẫm một mảnh, yếu ớt lộ trong không khí. Ân Ly tựa hồ có thể cảm giác gió lạnh buổi tối đều có thể lướt qua khiến nàng đau đớn. Tuân Du quay đầu không chịu buông tha nhũ hoa bên kia, một tay nắm lấy bầu vú, quả mận nhỏ càng ngày càng dựng thẳng lên, đầu vú dường như chảy ra mật dịch. Hắn vươn đầu lưỡi ra liếm láp một cách thương tiếc nơi trơn mịn mang theo mùi vị của nữ nhi. Hắn vừa nghĩ ra một chiêu mới.
Hắn dùng sức ngậm lấy tiểu hồng mai này cắn mút, mỗi lần đều khiến Ân Ly run rẩy cả người, cảm giác xa lạ quét qua khiến nàng vừa sợ hãi vừa si mê, dần dần cảm thấy dưới thân tràn ra chút chất lỏng kỳ quái . Tuân Du thỉnh thoảng ngậm lấy nhũ hoa khẽ gặm nhấm, cắn mút kéo dài rồi lại nhả ra làm nó trở về hình dạng ban đầu. Ân Ly bị hắn tra tấn đến như vậy, sắc mặt ửng hồng, muốn lật mình che giấu nhưng lại bị hắn đè chặt bất động.
Tuân Du đùa nghịch với hai tiểu nhũ hoa xong, bị hương thơm của mật dịch dưới hạ thân Ân Ly hấp dẫn. Hắn duỗi tay chen vào giữa hai chân đang kẹp chặt của nàng chạm vào hơi nóng ẩm ướt xuyên qua lớp quần lót. Hắn cười, đưa miệng đến bên tại nàng: “… Ướt rồi, A Di, nàng cũng muốn ta…” Nói xong, một tay hắn kéo chiếc quần lông cừu của nàng xuống để lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài.
Ân Ly không muốn làm theo y hắn, hai chân gác lên vai hắn không cho hắn cúi người xuống dưới nhưng lại không biết tiểu hoa huyệt giữa hai chân của bản thân đã hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn.
Trong bóng đêm, mật huyệt trắng nõn trơn bóng, theo hành động của nàng để lộ ra tiểu huyệt màu hồng. Dưới ánh trăng, mật dịch dồi dào sáng lên khiến yết hầu Tuân Du co rút. Hắn cảm thấy bản thân như người lữ hành trên sa mạc khát nước, sau quãng đường dài tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy nguồn nước, cảnh đẹp như vậy hắn làm sao có thể nhẫn nại được?
Tuân Du quay đầu nhẹ gặm lấy bắp chân của nàng đang để lên vai hắn. Ân Ly sợ hãi tới mức nhấc chân đá hắn. Tuân Du nghiêng người tránh đi, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn mịn màng của nàng, cúi người khẽ hôn lên khiến Ân Ly vừa ngứa vừa tê. Nàng muốn rút ra nhưng vẫn bị hắn giữ chặt không cho cử động.
Bất chấp sự giãy giụa của nàng, Tuân Du ngoan cố hôn lên mu bàn chân nhỏ nhắn của nàng, ngậm lấy những ngón chân của nàng. Hắn cảm thấy trên người nàng không có chỗ nào là không đẹp. Hắn không những ngậm lấy mà còn đưa đầu lưỡi ra liếm láp, nhẹ cắn lấy. Đầu lưỡi chui vào các khe ngón chân liếm láp, trêu trọc, còn cố tình liếm láp lòng bàn chân nhạy cảm của nàng. Bị hắn liếm láp như vậy khiến cho Ân Ly toàn thân tê dại, vô lực, chỉ có thẻ cắn chặt môi dưới, ngăn không cho bản thân rên rỉ ra tiếng.
Sau khi yêu thương đôi chân xinh đẹp, Tuân Du men theo xuống cặp đùi thon dài, trơn mượt. Ân Ly toàn thân vô lực, nàng chỉ cảm thấy hắn môi lưỡi của hắn giống như một con rắn nhỏ, uốn quanh dọc theo chân nàng đi xuống khiến nàng vừa ngứa vừa tê dại. Mật dịch giữa hai chân nàng chảy ra nhiều tới mức chảy đến tiểu cúc huyệt vừa ướt át vừa ngưa ngứa khiến nàng vô cùng khó chịu.
Tuân Du dường như đã biết khát vọng của Ân Ly nhưng vẫn cố tình muốn trêu trọc nàng. Hắn nhẹ gặm mút dọc hai bên đùi nàng, cố tình bỏ qua hoa huyệt đã sớm tràn đầy mật dịch ngọt ngào kia khiến nàng khẽ nấc.
Khi môi lưỡi Tuân Du cuối cùng cũng phủ lên hoa huyệt tràn đầy mật dịch kia thì Ân Ly đã không nhịn được thở nhẹ một tiếng. Đầu lưỡi ấm nóng của hắn dọc theo tiểu cúc huyệt hướng lên trên, ôn nhu liếm láp tầng mật ngọt dưới thân nàng. Đôi mắt Ân Ly híp lại, thở dốc, bàn tay đang chống trên đầu Tuân Du không biết nên đẩy hắn ra hay không để hắn đi.
Tuân Du đưa tay mở ra cánh hoa đang khép chặt nơi hoa huyệt kia để lộ ra tiểu mật huyệt hồng nhuận ẩn hiện bên trong, đầu lưỡi nhẹ nhàng dò thám liếm láp khiến Ân Ly bị kích thích đến nỗi hai chân đá lên. Nàng thực sự không chịu nổi sự trêu đùa của hắn, gắng sức vặn mình, đấu tranh muốn thoát khỏi sự đụng chạm của hắn.
Tuân Du để cho nàng giãy giụa giống như con sư tử đang trêu đùa con mồi, mặc nàng ra sức đấu tranh dưới thân hắn. Hai bàn tay to lớn của hắn giữ chặt eo và hông nàng, nàng càng giãy giụa thì đầu lưỡi chôn giữa hai chân nàng lại càng tiến vào sâu hơn, cọ sát vào tầng thịt mềm mại bên trong. Đầu lưỡi không ngừng hoạt động đào ra mật dịch thơm ngọt ẩn hiện nơi hoa huyệt sâu thẳm.
Một tay Tuân Du đưa lên tìm kiếm tiểu chồi non nhô lên trong hoa huyệt, theo đầu lưỡi di chuyển nhẹ nhàng chậm rãi nhấn vào. Ân Ly bị hắn dẫn dắt, toàn thân dường như đều đang rơi vào dục vọng mê người, ánh mắt mờ mịt. Khi động tác tay của Tuân Du bắt đầu mạnh hơn và nhanh hơn thì một làn sóng khoái cảm kỳ lạ trào lên từ bụng dưới của Ân Ly. Cuối cùng cả người nàng run rẩy giống như có một luồng điện sượt qua đưa nàng đến đỉnh điểm. Hoa huyệt trào ra một lượng lớn mật dịch thơm ngọt, quyến rũ.
Khi Ân Ly cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông thì rốt cuộc hắn cũng đứng dậy rời đi. Tuân Du nửa quỳ ở trên người nàng cởi thắt lưng và vạt áo ra để lộ vòm ngực trần trụi vạm vỡ. Hắn một lần nữa phủ lên người nàng.
Tuân Du tiến lên muốn tiếp tục hôn nàng nhưng Ân Ly vội vàng nghiêng mặt né tránh. Dù vậy, hắn cũng không để tâm, hơi thở nặng nhọc dán lên khuôn mặt nữ nhi vừa hôn vừa liếm. Bộ râu mới mọc của hắn chọc vào khuôn mặt Ân Ly khiến nàng bị đau, hơi thở nam tính phả lên cổ khiến toàn thân Ân Ly căng thẳng. Mỗi lưỡi của hắn ghé vào tai nàng, nhẹ nói: "Nàng định trốn đi đâu?"
“Vương Gia, Ngài say rồi!” Nàng lấy tay đẩy hắn ra nhưng lại chạm vào một mảng da thịt nóng bỏng, nàng lập tức rút tay về. Trong màn phát ra tiếng cười nhẹ của Tuân Du: "Bổn vương say rồi, chỉ có cơ thể mềm mại của A Di có thể giải…” Dứt lời, bàn tay to lớn của hắn phủ lên chỗ mềm mại trước ngực nàng, dịu dàng xoa niết. Ân Ly muốn đưa tay ra chặn lại nhưng lại bị tay hắn giữ lấy, đưa lên đỉnh đầu.
Nàng không thể động đậy nên đành vặn người đẩy ra sau nhưng lại khiến hắn càng thêm hưng phấn. Môi lưỡi Tuân Du đi xuống nhẹ gặm nhấm nhụy hoa nhỏ trước ngực bị che bởi lớp y phục của Ân Ly. Trong chốc lát, tiểu nhụy hoa đã dựng thẳng lên run rẩy dưới ánh trăng. Áo ngủ bị hắn ngậm lấy trở nên ướt đẫm, nhìn thật đáng thương.
“A Di…” Tuân Du vươn đầu lưỡi, thương tiếc liếm mút hai tiểu hồng mai đang nổi lên trước ngực nàng, thanh âm trầm thấp nghẹn ngào, tràn đầy tình dục. Cả người Ân Ly run lên, không biết bản thân nên né tránh hay đón nhận. Tuân Du thừa dịp chui vào áo ngủ của nàng, lướt qua phần eo nhỏ nhắn đi lên, phủ lên làn da mềm mại, mượt mà.
Hơi thở nặng nhọc, hắn nhìn nơi mềm mại trong tay bị tạo thành nhiều hình dạng khác nhau dưới lớp áo ngủ ẩm ướt thì hạ thân trướng đau khó chịu. Tuân Du một phen cởi phăng vạt áo trước của Ân Ly ra để lộ bầu vú trắng nõn, mịn màng trước mặt hắn.
“Không muốn!” Ân Ly giãy dụa kịch liệt. Tất cả những điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã và xấu hổ. Nhưng lúc này, Tuân Du đã bị dục vọng chế ngự. Hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng say đắm trong cơ thể ngọc ngà, thơm tho của Ân Ly. Dưới ánh trăng trắng sáng, làn da của nàng trắng mịn như tuyết. Hai nhũ hoa trước ngực giống như hai trái mận đỏ đang đứng cô đơn. Hắn nhìn chằm chằm vào đó, yết hầu không ngừng nuốt vào, cuối cùng không chịu nổi mà ngậm lấy một bên vào miệng, cẩn thận nếm thử.
Tư vị ấy so với lúc qua lớp y phục càng khiến hắn say mê, mềm mại, ngọt thơm đến kỳ lạ. Đầu lưỡi trong miệng quấn lấy nhũ hoa, buộc chúng phải dây dưa với hắn, thi thoảng còn hung hăng liếm mút vài cái như muốn hút hết nước từ bên trong. Ân Ly chỉ cảm thấy trước ngực vừa trướng vừa đau, nàng vặn vẹo thân mình muốn hắn rút ra nhưng lại bị hắn càng hút càng chặt. Tuân Du thật hận bản thân không có một trăm cái miệng để nuốt hết toàn bộ thân thể nàng để nàng không thể rời xa hắn nữa!
Đến khi hắn mở miệng buông ra thì đóa hồng mai kia sớm đã bị hắn ức hiếp ướt đẫm một mảnh, yếu ớt lộ trong không khí. Ân Ly tựa hồ có thể cảm giác gió lạnh buổi tối đều có thể lướt qua khiến nàng đau đớn. Tuân Du quay đầu không chịu buông tha nhũ hoa bên kia, một tay nắm lấy bầu vú, quả mận nhỏ càng ngày càng dựng thẳng lên, đầu vú dường như chảy ra mật dịch. Hắn vươn đầu lưỡi ra liếm láp một cách thương tiếc nơi trơn mịn mang theo mùi vị của nữ nhi. Hắn vừa nghĩ ra một chiêu mới.
Hắn dùng sức ngậm lấy tiểu hồng mai này cắn mút, mỗi lần đều khiến Ân Ly run rẩy cả người, cảm giác xa lạ quét qua khiến nàng vừa sợ hãi vừa si mê, dần dần cảm thấy dưới thân tràn ra chút chất lỏng kỳ quái . Tuân Du thỉnh thoảng ngậm lấy nhũ hoa khẽ gặm nhấm, cắn mút kéo dài rồi lại nhả ra làm nó trở về hình dạng ban đầu. Ân Ly bị hắn tra tấn đến như vậy, sắc mặt ửng hồng, muốn lật mình che giấu nhưng lại bị hắn đè chặt bất động.
Tuân Du đùa nghịch với hai tiểu nhũ hoa xong, bị hương thơm của mật dịch dưới hạ thân Ân Ly hấp dẫn. Hắn duỗi tay chen vào giữa hai chân đang kẹp chặt của nàng chạm vào hơi nóng ẩm ướt xuyên qua lớp quần lót. Hắn cười, đưa miệng đến bên tại nàng: “… Ướt rồi, A Di, nàng cũng muốn ta…” Nói xong, một tay hắn kéo chiếc quần lông cừu của nàng xuống để lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài.
Ân Ly không muốn làm theo y hắn, hai chân gác lên vai hắn không cho hắn cúi người xuống dưới nhưng lại không biết tiểu hoa huyệt giữa hai chân của bản thân đã hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn.
Trong bóng đêm, mật huyệt trắng nõn trơn bóng, theo hành động của nàng để lộ ra tiểu huyệt màu hồng. Dưới ánh trăng, mật dịch dồi dào sáng lên khiến yết hầu Tuân Du co rút. Hắn cảm thấy bản thân như người lữ hành trên sa mạc khát nước, sau quãng đường dài tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy nguồn nước, cảnh đẹp như vậy hắn làm sao có thể nhẫn nại được?
Tuân Du quay đầu nhẹ gặm lấy bắp chân của nàng đang để lên vai hắn. Ân Ly sợ hãi tới mức nhấc chân đá hắn. Tuân Du nghiêng người tránh đi, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn mịn màng của nàng, cúi người khẽ hôn lên khiến Ân Ly vừa ngứa vừa tê. Nàng muốn rút ra nhưng vẫn bị hắn giữ chặt không cho cử động.
Bất chấp sự giãy giụa của nàng, Tuân Du ngoan cố hôn lên mu bàn chân nhỏ nhắn của nàng, ngậm lấy những ngón chân của nàng. Hắn cảm thấy trên người nàng không có chỗ nào là không đẹp. Hắn không những ngậm lấy mà còn đưa đầu lưỡi ra liếm láp, nhẹ cắn lấy. Đầu lưỡi chui vào các khe ngón chân liếm láp, trêu trọc, còn cố tình liếm láp lòng bàn chân nhạy cảm của nàng. Bị hắn liếm láp như vậy khiến cho Ân Ly toàn thân tê dại, vô lực, chỉ có thẻ cắn chặt môi dưới, ngăn không cho bản thân rên rỉ ra tiếng.
Sau khi yêu thương đôi chân xinh đẹp, Tuân Du men theo xuống cặp đùi thon dài, trơn mượt. Ân Ly toàn thân vô lực, nàng chỉ cảm thấy hắn môi lưỡi của hắn giống như một con rắn nhỏ, uốn quanh dọc theo chân nàng đi xuống khiến nàng vừa ngứa vừa tê dại. Mật dịch giữa hai chân nàng chảy ra nhiều tới mức chảy đến tiểu cúc huyệt vừa ướt át vừa ngưa ngứa khiến nàng vô cùng khó chịu.
Tuân Du dường như đã biết khát vọng của Ân Ly nhưng vẫn cố tình muốn trêu trọc nàng. Hắn nhẹ gặm mút dọc hai bên đùi nàng, cố tình bỏ qua hoa huyệt đã sớm tràn đầy mật dịch ngọt ngào kia khiến nàng khẽ nấc.
Khi môi lưỡi Tuân Du cuối cùng cũng phủ lên hoa huyệt tràn đầy mật dịch kia thì Ân Ly đã không nhịn được thở nhẹ một tiếng. Đầu lưỡi ấm nóng của hắn dọc theo tiểu cúc huyệt hướng lên trên, ôn nhu liếm láp tầng mật ngọt dưới thân nàng. Đôi mắt Ân Ly híp lại, thở dốc, bàn tay đang chống trên đầu Tuân Du không biết nên đẩy hắn ra hay không để hắn đi.
Tuân Du đưa tay mở ra cánh hoa đang khép chặt nơi hoa huyệt kia để lộ ra tiểu mật huyệt hồng nhuận ẩn hiện bên trong, đầu lưỡi nhẹ nhàng dò thám liếm láp khiến Ân Ly bị kích thích đến nỗi hai chân đá lên. Nàng thực sự không chịu nổi sự trêu đùa của hắn, gắng sức vặn mình, đấu tranh muốn thoát khỏi sự đụng chạm của hắn.
Tuân Du để cho nàng giãy giụa giống như con sư tử đang trêu đùa con mồi, mặc nàng ra sức đấu tranh dưới thân hắn. Hai bàn tay to lớn của hắn giữ chặt eo và hông nàng, nàng càng giãy giụa thì đầu lưỡi chôn giữa hai chân nàng lại càng tiến vào sâu hơn, cọ sát vào tầng thịt mềm mại bên trong. Đầu lưỡi không ngừng hoạt động đào ra mật dịch thơm ngọt ẩn hiện nơi hoa huyệt sâu thẳm.
Một tay Tuân Du đưa lên tìm kiếm tiểu chồi non nhô lên trong hoa huyệt, theo đầu lưỡi di chuyển nhẹ nhàng chậm rãi nhấn vào. Ân Ly bị hắn dẫn dắt, toàn thân dường như đều đang rơi vào dục vọng mê người, ánh mắt mờ mịt. Khi động tác tay của Tuân Du bắt đầu mạnh hơn và nhanh hơn thì một làn sóng khoái cảm kỳ lạ trào lên từ bụng dưới của Ân Ly. Cuối cùng cả người nàng run rẩy giống như có một luồng điện sượt qua đưa nàng đến đỉnh điểm. Hoa huyệt trào ra một lượng lớn mật dịch thơm ngọt, quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.