Di Châu

Chương 6: Tiểu Yêu Tinh 1

Oản Đậu Giáp

18/07/2021

Lúc này, Tuấn Du đang chìm đắm trong dục vọng khó có thể kiềm chế được, may thay mật huyệt của Ân Ly giống như một thần khí, có thể thích ứng được ngay cả khi gặp trở ngại. Mật dịch chảy ra ngày càng nhiều, chỗ hai người giao hợp ướt đẫm một mảnh. Dâm thủy nhiều như vậy khiến cho Tuân Du không thể nào khống chế bản thân, động tác ngày một nhanh hơn. Lúc rút ra, ái dịch theo đó chảy ra càng nhiều. Còn khi tiến vào, chỉ cần một chút bất cẩn thôi sẽ lầm đường lạc lối mà chìm đắm vào hoa huyệt ấy.

Hiện tại, hắn rất khó dừng lại, cũng may côn thịt quá lớn mà mật huyệt của Ân Ly cũng chưa bị mở rộng nên nhất thời côn thịt chưa thể đi vào. Tuân Du không cố kỵ nữa, hắn đưa hai chân nàng gác lên vai trái, hai tay giữa chặt lấy eo nàng rồi ấn xuống. Khi gậy thịt đi vào quỹ đạo, cọ sát theo đầu cửa huyệt, hai quả cầu thịt ở bên ngoài không ngừng va chạm giữa đùi và mật huyệt phát ra tiếng nước trong trẻo. Hắn lạc lối vào hang động nhỏ, muốn vào mà không được nhưng hết lần này đến lần khác hắn hung hăng tiến vào sâu hơn. Trong lần cuối cùng, hắn cũng đã đưa được toàn bộ quy đầu vào trong.

Ân Ly bởi vì liên tục bị cọ sát đến đỉnh điểm nên hoa huyệt không ngừng co rút ôm lấy đầu gậy thịt. Tuân Du ở trong mật huyệt không ngừng run rẩy, khó khăn nhẫn nhịn, hắn sợ cả côn thịt sẽ cắm vào trong nên không dám cử động mạnh, chỉ đành đưa một tay đến phần côn thịt lộ bên ngoài nhanh chóng luật động. Không bao lâu, lỗ quy đầu đang kẹp trong mật huyệt phun ra luồng dịch trắng đục, phun khoảng thời gian nửa chén trà mới dừng lại.

Hoạt động gần hai canh giờ, Tuân Du mới thỏa mãn được một nửa. Hắn cúi đầu nhìn chỗ hai người giao hợp mới phát hiện bên ngoài mật huyệt của Ân Ly đã bị sưng đỏ. Hai mép thịt mỏng manh yếu ớt đáng thương đang dán trên gậy thịt của hắn, căng chặt đến nỗi có chút trắng bệch. Mặc dù gậy thịt tím đỏ của hắn đã phát tiết nhưng vẫn thô cứng, quy đầu đã hoàn toàn đi vào hoa huyệt, chỉ còn lại một phần năm vẫn ở bên ngoài, thoạt nhìn vô cùng dâm mỹ, Tuân Du khó kiềm chế lại cứng lên.

"...Ưm..." Ân Ly vô cùng khó chịu, mật dịch phun ra trong lúc cao trào trước đó cùng với tinh dịch trắng đục đều bị hắn chặn lại trong hoa huyệt, thực sự đau không chịu nổi. Vật lớn đang chặn nàng bỗng bành trướng lớn hơn, như vậy làm sao mà nàng không đau cho được?

Tuân Du mặc dù vẫn muốn tiếp tục nhưng thấy nàng như vậy tự biết bản thân đã hành sự không thỏa đáng. Hắn cầm lấy quần áo đang vứt tán loạn cuối giường, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp. Đây là loại thuốc mỡ mà hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức mời phương sĩ đặc chế, rất có ích với nữ tử trong chuyện phòng the.

Tuân Du rút trụ thịt ra đặt lên hoa huyệt đang bị sưng đỏ, tay cầm côn thịt đã được thoa thuốc mỡ ma sát lên toàn bộ cửa huyệt. Thuốc mỡ màu trắng dưới tác động của gậy thịt nóng bỏng dần trở nên trong suốt, tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Hắn cũng không quên trêu chọc một hồi tiểu chồi non, nhẹ nhàng cọ cọ, thi thoảng sẽ bị chui vào lỗ nhỏ trong đầu gậy khiến hắn thở hổn hển.

Thoa lên cửa huyệt xong, hắn lại lấy thêm thoa lên đỉnh côn thịt, nhân lúc thuốc mỡ chưa kịp tan liền bắt đầu chọc vào tiểu huyệt. Chỉ có điều sau khi rút ra, tiểu huyệt rất nhanh khôi phục lại kích thước của nó nên khiến cho Tuân Du vào lại vô cùng khó khăn. Hắn phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được vào trong. Lúc này, gậy thịt đã nổi gân xanh rõ rệt, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi.

Để thuốc phát huy tác dụng, Tuân Du cầm côn thịt vẽ một vòng xung quanh cửa huyệt, đồng thời xoay nhẹ eo và hông để gậy thịt nhè nhẹ cắm vào trong.

Điều này đối với hắn mà nói quả thực là một sự tra tấn tột độ, động tác cắm vào kéo dài gần nửa khắc, mật dịch bên trong hoa huyệt càng ngày càng nhiều, âm thanh ái dịch lúc cắm vào rút ra mỗi lúc một lớn. Côn thịt đã trướng lên vô cùng, Tuân Du hận không thể đâm thật mạnh vào bên trong để an ủi vật lớn đang bị bỏ mặc lộ ra bên ngoài của hắn.

Dùng lý trí để khắc chế lại bản thân, hắn nghiêng người, một tay chống gối cạnh nàng, một tay đưa xuống dưới thân nắm lấy thân gậy thịt lộ ra bên ngoài luật động.

"Hừ!" Hắn rốt cuộc kêu lên một tiếng thâm nhập vào hoa huyệt, thở sâu, ôm nàng lăn sang một bên, ôm nàng lên trên người, trụ thịt như cũ không muốn rút ra khỏi tiểu huyệt, chỉ là điều chỉnh vị trí của nàng một cách cẩn thận, không thể côn thịt tiến vào sâu hơn.



Mặt trăng đã nghiêng về phía tây, Tuân Du ôm Ân Ly trong lòng, khẽ vuốt mái tóc đen láy của nàng. Đôi mắt đen thẫm sáng lên trong căn phòng tối khiến người khác phải sợ hãi. Hắn rút gậy thịt ra, mật dịch và tinh dịch trắng đục làm ướt đẫm bụng dưới và đùi nàng.

Ân Ly cả đêm gần như bất tỉnh, quả cầu nhỏ chứa huân hương treo trên màn trướng được đặc chế cho thêm an hồn hương, không gây hại cho cơ thể nhưng khiến người ta dễ dàng hôn mê, rất khó tỉnh lại.

Tuân Du khom người ôm lấy nàng đi vào phòng tắm. Khi trở lại, chiếc giường ướt đẫm ái dịch đã được thu dọn sạch sẽ, ga giường đã được thay mới, cửa sổ được mở rộng, trong phòng cũng được đốt lại huân hương, thổi tan đi không khí dâm mỹ ban nãy.

Tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức Ân Ly, nàng mở mắt ra, vén chăn lên, vươn vai một cái. Quả thực là một đêm ngủ ngon, bây giờ đang là đầu xuân, ban đêm vẫn còn rất lạnh. Trước đây, khi ở nhà, nàng thường ngủ không ngon, nửa đêm sẽ bị tỉnh giấc. Vậy mà đến Kinh Thành, trong lúc mơ ngủ còn cảm thấy nóng một chút.

Nàng nhìn lên đỉnh màn, trong màn dường như thoang thoảng mùi hương thơm mát khi có khi không, lại còn có chút mùi tanh nữa.

“Cô nương, nên dậy rồi.” Liên Kiều ở bên ngoài nhỏ giọng gọi nàng. Ân Ly lắc lắc đầu, chắc là bên ngoài truyền vào, liền xốc lên chăn ngồi đến mép giường.

Liên Kiều tiến lên giúp nàng thay y phục, “Ây da, Cô nương, đêm qua người thay áo lót sao?” Liên Kiều giúp nàng cởi áo ngủ, mặc lễ phục vào.

“Hả?”

“Cô nương đêm qua không phải người mặc bộ cẩm lý diễn liên sao?”

Ân Ly cúi đầu nhìn, trên người nàng mặc lại là bộ bích diệp liên hoa. Nàng cúi đầu, không thể nhớ chính xác tối hôm qua mình đã mặc bộ nào.

“Hai bộ y phục này của Cô nương cũng gần giống nhau, chỉ là thêu hoa có chút không giống, chắc người nhớ lầm rồi.” Liên Bích ở bên cười mắng.

"Haiz, chắc nô tỳ đã nhớ nhầm rồi. Cô nương, phong cảnh của viện này rất độc đáo. Hôm qua tới đây trời đã tối nên buổi sáng dậy mới phát hiện ra. Tấn An công chúa đối với cô nương thật sự rất tốt. Sau khi ăn xong bữa sáng, người có thể đi dạo xung quanh viện thăm thú." Liên Kiều vô tư, rất nhanh vì chuyện khác mà lại hưng phấn lên.

Liên Bích đi đến đầu giường, lúc gỡ quả cầu huân hương treo trên trướng đỉnh xuống phát hiện hương liệu của quả cầu huân hương này vô cùng kỳ quái hỏi “ Ai đã đổi quả cầu huân hương này phải không?”



Lúc này, Xuân Oánh đang sửa soạn lại giường chiếu cười nói, “Ta sáng sớm lúc đến đây thấy huân cầu đã cháy hết rồi nên đã thay một cái khác.”

Ân Ly đang ngồi ở trước gương đồng trang điểm, nàng xưa nay không hay để ý đến những việc vặt này nên cũng không để tâm

Sau khi ăn sáng xong, bởi vi Xuân Oánh đã báo trước với Ân Ly, Tấn An công chúa đã cùng Thánh Thượng đi chùa Long Ẩn Tây Sơn cầu phúc, vài ngày nữa mới trở về. Ân Ly nghe vậy cũng bỏ luôn ý niệm đến thỉnh an công chúa, cùng Liên Kiều và Liên Bích đi dạo xung quanh viện phủ.

Tuy nói là nội viện nhưng đây chẳng khác gì một hoa viên, nhà thủy tạ hay hành lang có mái che đều không thiếu cái nào; cánh cửa, lan can, cửa sổ đều được trạm sắc tinh xảo, hoa văn tươi tắn, tường vách kiên cố, phía dưới có đá trắng ngọc thạch, tất cả toát lên vẻ tráng lệ. Giữa viện, cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở, dòng nước trong vắt uốn khúc ẩn hiện qua những bụi hoa và cây cối. Hai bên là đình đài, lan can bạch ngọc. Qua đình, hồ nước có cây cối, hoa lá, có núi non, sông nước thật khiến người ta không thể không ngắm nhìn.

Phong cảnh tuyệt đẹp khiến cho hai tiểu nha đầu kinh ngạc cảm thán. Ngay cả Ân Ly cũng vô cùng tán thưởng, nàng chưa bao giờ thấy qua phong cảnh tự nhiên mà không mất đi vẻ thanh nhã như vậy, quả thực là phong cách của hoàng gia. Xuân Oánh dẫn đường cho ba người cười nói: "Trước đây, sân viện này không giống như thế này, có lẽ đây là do chủ tử đặc biệt tu sửa vì cô nương, bỏ ra một số tiền lớn trong vài tháng thuê nhiều thợ giỏi về tu sửa.”

“Oa, Tấn An công chúa đối xử với cô nương thật tốt, còn đặc biệt vì Người mà tu sửa sân viện." Liên Kiều tán thưởng nói.

“…Chủ tử đối đãi với cô nương đúng là có khác, Người sau này sẽ hiểu thôi.” Xuân Oánh cười cười, liền quay đầu đi phía trước.

Đi dạo cả một ngày nhưng cũng chỉ thăm được một phần cảnh sắc. “Sân viện này quả thực rất lớn, phải mất mấy ngày mới có thể đi hết, phủ công chúa quả nhiên là phong cách hoàng gia.” Liên Kiều ngồi ở bên giường Ân Ly, đấm chân thở dài.

Xuân Oánh bưng nước ấm đến cho Ân Ly lau mặt: “cô nương cứ từ từ thăm thú, hiện tại cũng không gấp gáp. Người muốn dùng bữa trước hay đi tắm trước?”

“Dùng bữa trước đi.”

Dùng xong cơm tối, tiêu hóa thức ăn, Ân Ly tắm gội xong đang muốn mặc áo lót vào lại thấy ngực trái có một dấu ấn, dấu ấn màu hồng xuất hiện trên làn da trắng nõn, mịn màng của nàng thật chói mắt. Nàng duỗi tay gãi gãi, không đau cũng không ngứa, cũng không bị phồng lên, chẳng lẽ bị côn trùng cắn ư? Tại sao nàng lại không cảm nhận được điều gì? Đã vậy lại bị cắn ở vị trí này, thật là khiến nàng vừa xấu hổ vừa phiền não.

Sau khi mặc xong y phục, nàng ra khỏi tịnh thất. Lúc đi ngủ bảo Liên Kiều để lại đèn. Đợi bọn họ đi ra ngoài, nàng liền cởi y phục ra làm lộ dấu ký đỏ kia, thoa thuốc mỡ đã được chuẩn bị sẵn. Sau khi thoa xong nàng sửa sang lại quần áo rồi thổi đèn đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Di Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook