Chương 36: Ác Mộng
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 36 QUYỂN 1: ÁC MỘNG
Mộ Dung Lâm Phong thật cẩn thận, rất nhanh dùng khăn bố lau khô bọt nước trên thân thể trần trụi của Tiểu Bạch, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường, dùng chăn bông mềm mại bọc kín, hắn cũng tùy ý khoác một chiếc ngoại bào.
Lúc này ngoài cửa vừa vặn truyền đến thanh âm của Trúc Tử: “Chủ nhân, canh gừng đã được rồi.”
“Vào đi.”
“Kẽo kẹt” một tiếng cửa liền mở, Trúc Tử đi đến bên giường nhìn nhìn Tiểu Bạch, sau đó đặt canh gừng lên bàn tay đưa ra của Mộ Dung Lâm Phong, Trúc Tử nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong lạnh lùng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Mộ Dung Lâm Phong tiếp nhận canh gừng, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Trúc Tử một cái nói: “Lúc nãy đã bảo ngươi, sắc ít thuốc đem vào đây, rồi chuẩn bị một ít thuốc trị thương lần trước ta chế ra đem đến đây, hiện tại ngươi ra ngoài trước đi.” Trúc Tử chỉ có thể nhìn Tiểu Bạch suy yếu nằm trên giường, vẻ mặt tự trách lui ra ngoài.
Mộ Dung Lâm Phong dùng chăn bông bọc kín Tiểu Bạch bế lên, nhìn thấy Tiểu Bạch hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, liền tự mình ngậm một ngụm canh gừng trong chén, dùng đầu lưỡi tách đôi môi của Tiểu Bạch, để canh gừng tràn vào miệng Tiểu Bạch cho Tiểu Bạch nuốt vào, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm cho Tiểu Bạch uống hết một chén canh gừng.
Sau đó liền dùng nội lực khiến toàn thân nóng hừng hực, cởi ngoại bào vén chăn bông tiến vào ôm Tiểu Bạch cùng nằm trên giường, làn da trần trụi ấm áp kề sát nhau, lại đem chăn bông phủ kín lấy hai người, trong lòng nghĩ, để Tiểu Bạch ra một thân mồ hôi thì tốt rồi.
. . . . . . Ta là phân cách tuyến ác mộng . . . . . .
Phía sau núi của một biệt thự xa hoa to lớn, một hậu viện cách đó không xa, một người toàn thân bị che kín bằng hắc y bị hai người đàn ông trưởng thành mặc âu phục nghiêm túc, giúp đỡ chậm rãi đi đến một căn phòng nhỏ không gian rất hẹp, sau khi tùy tiện để Hắc y nhân ở trong phòng xong, hai người đàn ông liền lập tức buông tay rời đi.
Người mặc đồ đen toàn thân cao thấp bao vây không có một kẽ hở, lẳng lặng ngồi dưới đất chừng năm phút, liền vươn hai tay dính đầy máu tươi, chậm rãi cởi miếng vải đen trên đầu mình xuống, dưới miếng vải đen là một đứa nhỏ tám tuổi có gương mặt tuyệt mỹ nhìn không ra nam nữ, thế nhưng làn da nhiều năm không thấy phơi nắng có vẻ trắng nõn dị thường, mặt trái xoan, miệng nhỏ nhắn mỏng mà đẹp, mái tóc mềm mại, ánh mắt cũng là thật to, nhưng là ánh mắt dưới làn mi thật dài không có thần thái gì, một mảnh mê mông.
Lúc này sắc mặt thiếu niên cũng là dị thường tái nhợt, trên trán còn có một ít mồ hôi nhớp nháp, thiếu niên chậm rãi cởi hắc y trên người ra, bả vai bên phải, rõ ràng là một vết thương không lớn cũng không nhỏ, máu tươi trên vết thương còn không ngừng chậm rãi chảy ra, thiếu niên vươn tay trong căn phòng nhỏ hẹp, chậm rãi sờ soạng một cái rương nhỏ, mở rương nhỏ ra, bên trong có những bình thuốc to nhỏ không đồng nhất.
Thiếu niên cầm lấy một bình thuốc trong đó, mở bình ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm giác mùi vị không đúng liền để bình thuốc ra ngoài rương, tiếp theo lại lấy ra một bình thuốc khác, lặp lại động tác trước đó, ngủ được mùi vị không đúng lại để ra ngoài rương nhỏ bên ngoài, cứ như vậy lục tục buông bảy tám bình thuốc nhỏ, thiếu niên rốt cục ngửi được mùi vị mình muốn tìm.
Thiếu niên mở ra nắp bình thuốc ra, bên trong là thuốc dạng phấn, thiếu niên xé phần vải áo chung quanh vết thương nơi bả vai ra, trước khi xé thì máu cùng vải đã khô kết lại thành khối, bị xé ra theo quần áo, máu loãng không ức chế càng chảy ra càng nhanh.
Thiếu niên vội vàng cầm lấy bình thuốc trước đó, hai tay run run đem thuốc bột hất lên miệng vết thương, phủ một tầng thật dày, máu loãng mới chậm rãi không chảy nữa.
Thiếu niên dựa vào giường gỗ bên cạnh, thở hổn hển một trận, cũng chậm chậm bình ổn xuống. Tựa vào bên giường, gió lạnh theo cửa thổi vào, thổi bay sợi tóc mềm mại của thiếu, đôi mắt nhắm lại không biết có phải đang ngủ không.
Lúc này, cửa vốn mở một nửa “phanh” một tiếng bị người mạnh mẽ đẩy ra, va chạm vào tường, phát ra âm thanh chói tai, thiếu niên lập tức mở ánh mắt không thể nhìn thấy ra, toàn thân cơ thể buộc chặt .
“Mày là ma quỷ, tại sao vẫn chưa chết hả, ở lại thế gian cũng chỉ là rác rưởi thôi.”
Người đến là một người đàn ông trung niên tóc chải hai mái dáng người khôi ngô, ngũ quan như đao khắc, vẻ mặt tang thương lại vẫn lộ ra mị lực, vừa vào cửa nhìn thấy thiếu niên vẫn còn suy yếu tựa vào bên giường, liền cơn tức đầy mình.
Người đàn ông trung niên đi qua, vươn đôi giày da không lưu tình chút nào đá vào bụng đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng vô lực rên rỉ .
“Nếu không phải bởi vì mày còn có giá trị lợi dụng, tao thật sự rất muốn chặt mày thành tám khúc, để giải mối hận trong lòng tao, vì cái gì, Cẩm Nhi nhu nhuận của tao thế nhưng bị ma quỷ như mày giết chết.” Người đàn ông trung niên nhìn đứa nhỏ hung tợn nói.
“. . . . . .” Thiếu niên vẫn vô thanh vô tức dựa vào bên giường, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt lại, nghe được trung niên nam tử nói như thế, tựa hồ rất đau khổ không thể hiểu được.
Đôi môi nhắm chặt của thiếu niên rốt cục khe khẽ nói một tiếng “Tiểu thiếu gia. . . . . .”
Người đàn ông trung niên nghe được thiếu niên khẽ gọi đứa con hắn thương yêu, trong lòng liền dâng lên một cỗ ác khí, vươn hai tay, một cái tát mạnh mẽ đánh về phía thiếu niên, thân thể thiếu niên vấn đã đổ máu thật nhiều, cứ như thế bị người đàn ông trung niên đánh té lên sàn nhà lạnh băng.
Người đàn ông trung niên đánh thiếu niên một cái tát xong, vẫn không hết giận bước qua, kéo áo thiếu niên, tiểu thiếu niên bởi vì bị người đàn ông trung niên kéo, nửa thân thể treo giữa không trung, nghĩ đến thiếu niên còn có thể bị đánh tiếp, dùng hai tay ôm chặt lấy bản thân, để giảm tổn thương đến nhỏ nhất.
Lúc này, ở cửa xuất hiện một người đàn ông mặc vest đen khóe mắt có một vết sẹo, truyền đến một thanh âm nghiêm cẩn mà không có cảm xúc.
“Thiếu gia, lão gia kêu ngài cùng nó đi qua phòng bệnh.”
“Cái gì, ba ba vì sao phải kêu đứa ma quỷ này qua, thứ ma quỷ đi đến đâu khắc mệnh đến đó, dựa vào cái gì đến phòng bệnh.” Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghi hoặc cùng phẫn nộ nói.
“Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ là đến nhắn mệnh lệnh của lão gia.” Vẫn nghiêm cẩn mà không chút biểu tình.
“Hừ tạm thời tha mày trước.” Người đàn ông trung niên nói với thiếu niên xong, liền buông áo thiếu niên ra, thiếu niên mất đi lực chống đỡ toàn thân té trên mặt đất.
Đợi người đàn ông trung niên đi rồi, gã mặt sẹo nhìn một chút thiếu niên té trên mặt đất nhất thời không dậy nổi, liền đi qua đi cẩn thận xem xét vết thương của thiếu niên, nhìn thấy vết thương thiếu niên lần đầu làm nhiệm vụ lưu lại, cùng với vết thương vừa mới có thêm, bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở dài với thiếu niên thở dài.
Gã mặt sẹo thật cẩn thận nâng thiếu niên dậy, nhẹ nhàng hỏi câu: “Còn có thể đi được không?” Thiếu niên nghe xong liền nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó gã mặt sẹo liền giúp đỡ thiếu niên đi đến phòng bệnh đặc biệt ở tầng hai của tòa biệt thự lớn.
Gã mặt sẹo đỡ thiếu niên đến cửa phòng bệnh, gõ gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng nói già nua, “Tiến vào” .
Gã mặt sẹo giúp đứa nhỏ đi vào, chuẩn bị để đứa nhỏ ngồi lên ghế ở một bên, lại bị người đàn ông trung niên bên cạnh trên mặt đất.
“Ma quỷ không tư cách ngồi trên ghế, nên quỳ thì đúng hơn.”
“Âu Dương Tắc, đừng lộn xộn, gần đây còn chưa đủ rối sao?” Ông già nửa nằm trên giường bệnh trách mắt người đàn ông trung niên, nhưng cũng không gọi người đỡ thiếu niên ngồi dậy, cứ như vậy để thiếu niên ngồi trên nền gạch men sứ lạnh như băng.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ngươi làm sao vào được Âu Dương gia không?” Lão già nhìn thiếu niên mặt không chút thay đổi nói.
Đứa bé nghe xong, hơi hơi gật gật đầu.
“Bởi vì mày chính là ma quỷ, đi đến đâu khắc đến đó, vốn gia đình của mày một nhà hòa thuận ở chung, cho dù ánh mắt của mày không thể nhìn thấy, nhưng là cha mẹ của mày vẫn coi mày như người bình thường mà yêu thương, đưa mày đến nhà trẻ học, lại bởi vì mày ở nhà trẻ trong một lần không khống chế được năng lực ngự phong, làm cho một đứa nhỏ khác bị chặt đứt ngón trỏ, lúc ấy đối với người bình thường mà nói, dùng ý niệm của bản thân, là có thể tùy ý sát hại một người, là một chuyện đáng sợ cỡ nào a, người nhà mày giấu mày ở trong phòng, cũng không dám cho mày đi ra nữa, ba mẹ mày cũng bởi vậy mà thường xuyên cãi nhau, mày chẳng lẽ không phát hiện từ lúc đó trở đi, ba mẹ mày cũng không dám tùy ý tiếp xúc mày sao?” Người đàn ông trung niên tiếp lời của lão già, hung tợn nói ra sự thật với thiếu niên.
Thiếu niên nghe xong, nhớ đến gia đình bởi vì mình mà tan nát không chịu nổi, cùng vẻ mặt ghét bỏ cha mẹ nhìn mình, trong lòng liền từng đợt đau đớn, cha mẹ không còn kêu tên bé nữa, vẫn luôn gọi là ‘ ma quỷ ‘, thiếu niên đã sớm quên mình tên gọi là gì.
Mà người đàn ông trung niên nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt đau khổ, lại càng khoái trá nói: “Có một lần ba mày muốn đuổi mày ra khỏi cửa, mẹ mày muốn ngăn cản, trong lúc giằng co bị xô xuống lầu, đầu đập vào vách tường mà chết, ba mày điên rồi, cầm thắt lưng từng roi quất vào mày.”
Thiếu niên nghe người đàn ông trung niên kể ra, giống như tự mình lại nhớ tới thời điểm kia, nơi đó, đầy người là máu của mẹ, cha thì điên cuồng. . . . . .
Trung niên nam tử tiếp tục nói: “Sau đó, không lâu, ba mày đột nhiên trở lại dáng vẻ hòa ái bình thường, cũng mang mày đi ra ngoài ngoài chơi, nhưng đến ngã tư đường, lúc vẫn đang là đèn đỏ, ba mày liền tuyệt tình mà tàn nhẫn đẩy mày về phía xe của Âu Dương gia đang phóng như bay tới, tự hắn cũng lao đầu về phía trước.”
Thiếu niên ở một bên thấp giọng nói: “Không cho nói . . . . . . Không cho nói . . . . . .”
Nhưng người đàn ông trung niên
giống như càng nói càng hưng phấn: “Ba mày đã chết, sau khi khắc đã chết cha mẹ, vì cái gì mày vẫn còn sống, hiện tại cả Cẩm Nhi nhu nhuận của tao cũng bị khắc chết. . . . . .”
Người đàn ông trung niên bất tri bất giác dùng hai tay siết lấy cái cổ mảnh khảnh của đứa nhỏ, khuôn mặt vặn vẹo nói: “Mày là ma quỷ khắc mệnh, ai ở cạnh mày, cũng sẽ chết, không ai cần mày, mẹ mày không cần, ba mày lại hận không thể giết mày, mày tồn tại trên thế gian này chính là dư thừa, không ai cần ma quỷ như mày. . . . . .”
Thiếu niên đột nhiên giống như toàn thân tràn ngập lệ khí giãy dụa, tiếng nói thê lương kêu lên –“Không phải, không phải, ta không phải. . . . . .” Đăng bởi: admin
Mộ Dung Lâm Phong thật cẩn thận, rất nhanh dùng khăn bố lau khô bọt nước trên thân thể trần trụi của Tiểu Bạch, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường, dùng chăn bông mềm mại bọc kín, hắn cũng tùy ý khoác một chiếc ngoại bào.
Lúc này ngoài cửa vừa vặn truyền đến thanh âm của Trúc Tử: “Chủ nhân, canh gừng đã được rồi.”
“Vào đi.”
“Kẽo kẹt” một tiếng cửa liền mở, Trúc Tử đi đến bên giường nhìn nhìn Tiểu Bạch, sau đó đặt canh gừng lên bàn tay đưa ra của Mộ Dung Lâm Phong, Trúc Tử nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong lạnh lùng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Mộ Dung Lâm Phong tiếp nhận canh gừng, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Trúc Tử một cái nói: “Lúc nãy đã bảo ngươi, sắc ít thuốc đem vào đây, rồi chuẩn bị một ít thuốc trị thương lần trước ta chế ra đem đến đây, hiện tại ngươi ra ngoài trước đi.” Trúc Tử chỉ có thể nhìn Tiểu Bạch suy yếu nằm trên giường, vẻ mặt tự trách lui ra ngoài.
Mộ Dung Lâm Phong dùng chăn bông bọc kín Tiểu Bạch bế lên, nhìn thấy Tiểu Bạch hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, liền tự mình ngậm một ngụm canh gừng trong chén, dùng đầu lưỡi tách đôi môi của Tiểu Bạch, để canh gừng tràn vào miệng Tiểu Bạch cho Tiểu Bạch nuốt vào, cứ như vậy từng ngụm từng ngụm cho Tiểu Bạch uống hết một chén canh gừng.
Sau đó liền dùng nội lực khiến toàn thân nóng hừng hực, cởi ngoại bào vén chăn bông tiến vào ôm Tiểu Bạch cùng nằm trên giường, làn da trần trụi ấm áp kề sát nhau, lại đem chăn bông phủ kín lấy hai người, trong lòng nghĩ, để Tiểu Bạch ra một thân mồ hôi thì tốt rồi.
. . . . . . Ta là phân cách tuyến ác mộng . . . . . .
Phía sau núi của một biệt thự xa hoa to lớn, một hậu viện cách đó không xa, một người toàn thân bị che kín bằng hắc y bị hai người đàn ông trưởng thành mặc âu phục nghiêm túc, giúp đỡ chậm rãi đi đến một căn phòng nhỏ không gian rất hẹp, sau khi tùy tiện để Hắc y nhân ở trong phòng xong, hai người đàn ông liền lập tức buông tay rời đi.
Người mặc đồ đen toàn thân cao thấp bao vây không có một kẽ hở, lẳng lặng ngồi dưới đất chừng năm phút, liền vươn hai tay dính đầy máu tươi, chậm rãi cởi miếng vải đen trên đầu mình xuống, dưới miếng vải đen là một đứa nhỏ tám tuổi có gương mặt tuyệt mỹ nhìn không ra nam nữ, thế nhưng làn da nhiều năm không thấy phơi nắng có vẻ trắng nõn dị thường, mặt trái xoan, miệng nhỏ nhắn mỏng mà đẹp, mái tóc mềm mại, ánh mắt cũng là thật to, nhưng là ánh mắt dưới làn mi thật dài không có thần thái gì, một mảnh mê mông.
Lúc này sắc mặt thiếu niên cũng là dị thường tái nhợt, trên trán còn có một ít mồ hôi nhớp nháp, thiếu niên chậm rãi cởi hắc y trên người ra, bả vai bên phải, rõ ràng là một vết thương không lớn cũng không nhỏ, máu tươi trên vết thương còn không ngừng chậm rãi chảy ra, thiếu niên vươn tay trong căn phòng nhỏ hẹp, chậm rãi sờ soạng một cái rương nhỏ, mở rương nhỏ ra, bên trong có những bình thuốc to nhỏ không đồng nhất.
Thiếu niên cầm lấy một bình thuốc trong đó, mở bình ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm giác mùi vị không đúng liền để bình thuốc ra ngoài rương, tiếp theo lại lấy ra một bình thuốc khác, lặp lại động tác trước đó, ngủ được mùi vị không đúng lại để ra ngoài rương nhỏ bên ngoài, cứ như vậy lục tục buông bảy tám bình thuốc nhỏ, thiếu niên rốt cục ngửi được mùi vị mình muốn tìm.
Thiếu niên mở ra nắp bình thuốc ra, bên trong là thuốc dạng phấn, thiếu niên xé phần vải áo chung quanh vết thương nơi bả vai ra, trước khi xé thì máu cùng vải đã khô kết lại thành khối, bị xé ra theo quần áo, máu loãng không ức chế càng chảy ra càng nhanh.
Thiếu niên vội vàng cầm lấy bình thuốc trước đó, hai tay run run đem thuốc bột hất lên miệng vết thương, phủ một tầng thật dày, máu loãng mới chậm rãi không chảy nữa.
Thiếu niên dựa vào giường gỗ bên cạnh, thở hổn hển một trận, cũng chậm chậm bình ổn xuống. Tựa vào bên giường, gió lạnh theo cửa thổi vào, thổi bay sợi tóc mềm mại của thiếu, đôi mắt nhắm lại không biết có phải đang ngủ không.
Lúc này, cửa vốn mở một nửa “phanh” một tiếng bị người mạnh mẽ đẩy ra, va chạm vào tường, phát ra âm thanh chói tai, thiếu niên lập tức mở ánh mắt không thể nhìn thấy ra, toàn thân cơ thể buộc chặt .
“Mày là ma quỷ, tại sao vẫn chưa chết hả, ở lại thế gian cũng chỉ là rác rưởi thôi.”
Người đến là một người đàn ông trung niên tóc chải hai mái dáng người khôi ngô, ngũ quan như đao khắc, vẻ mặt tang thương lại vẫn lộ ra mị lực, vừa vào cửa nhìn thấy thiếu niên vẫn còn suy yếu tựa vào bên giường, liền cơn tức đầy mình.
Người đàn ông trung niên đi qua, vươn đôi giày da không lưu tình chút nào đá vào bụng đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng vô lực rên rỉ .
“Nếu không phải bởi vì mày còn có giá trị lợi dụng, tao thật sự rất muốn chặt mày thành tám khúc, để giải mối hận trong lòng tao, vì cái gì, Cẩm Nhi nhu nhuận của tao thế nhưng bị ma quỷ như mày giết chết.” Người đàn ông trung niên nhìn đứa nhỏ hung tợn nói.
“. . . . . .” Thiếu niên vẫn vô thanh vô tức dựa vào bên giường, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt lại, nghe được trung niên nam tử nói như thế, tựa hồ rất đau khổ không thể hiểu được.
Đôi môi nhắm chặt của thiếu niên rốt cục khe khẽ nói một tiếng “Tiểu thiếu gia. . . . . .”
Người đàn ông trung niên nghe được thiếu niên khẽ gọi đứa con hắn thương yêu, trong lòng liền dâng lên một cỗ ác khí, vươn hai tay, một cái tát mạnh mẽ đánh về phía thiếu niên, thân thể thiếu niên vấn đã đổ máu thật nhiều, cứ như thế bị người đàn ông trung niên đánh té lên sàn nhà lạnh băng.
Người đàn ông trung niên đánh thiếu niên một cái tát xong, vẫn không hết giận bước qua, kéo áo thiếu niên, tiểu thiếu niên bởi vì bị người đàn ông trung niên kéo, nửa thân thể treo giữa không trung, nghĩ đến thiếu niên còn có thể bị đánh tiếp, dùng hai tay ôm chặt lấy bản thân, để giảm tổn thương đến nhỏ nhất.
Lúc này, ở cửa xuất hiện một người đàn ông mặc vest đen khóe mắt có một vết sẹo, truyền đến một thanh âm nghiêm cẩn mà không có cảm xúc.
“Thiếu gia, lão gia kêu ngài cùng nó đi qua phòng bệnh.”
“Cái gì, ba ba vì sao phải kêu đứa ma quỷ này qua, thứ ma quỷ đi đến đâu khắc mệnh đến đó, dựa vào cái gì đến phòng bệnh.” Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghi hoặc cùng phẫn nộ nói.
“Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ là đến nhắn mệnh lệnh của lão gia.” Vẫn nghiêm cẩn mà không chút biểu tình.
“Hừ tạm thời tha mày trước.” Người đàn ông trung niên nói với thiếu niên xong, liền buông áo thiếu niên ra, thiếu niên mất đi lực chống đỡ toàn thân té trên mặt đất.
Đợi người đàn ông trung niên đi rồi, gã mặt sẹo nhìn một chút thiếu niên té trên mặt đất nhất thời không dậy nổi, liền đi qua đi cẩn thận xem xét vết thương của thiếu niên, nhìn thấy vết thương thiếu niên lần đầu làm nhiệm vụ lưu lại, cùng với vết thương vừa mới có thêm, bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở dài với thiếu niên thở dài.
Gã mặt sẹo thật cẩn thận nâng thiếu niên dậy, nhẹ nhàng hỏi câu: “Còn có thể đi được không?” Thiếu niên nghe xong liền nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó gã mặt sẹo liền giúp đỡ thiếu niên đi đến phòng bệnh đặc biệt ở tầng hai của tòa biệt thự lớn.
Gã mặt sẹo đỡ thiếu niên đến cửa phòng bệnh, gõ gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng nói già nua, “Tiến vào” .
Gã mặt sẹo giúp đứa nhỏ đi vào, chuẩn bị để đứa nhỏ ngồi lên ghế ở một bên, lại bị người đàn ông trung niên bên cạnh trên mặt đất.
“Ma quỷ không tư cách ngồi trên ghế, nên quỳ thì đúng hơn.”
“Âu Dương Tắc, đừng lộn xộn, gần đây còn chưa đủ rối sao?” Ông già nửa nằm trên giường bệnh trách mắt người đàn ông trung niên, nhưng cũng không gọi người đỡ thiếu niên ngồi dậy, cứ như vậy để thiếu niên ngồi trên nền gạch men sứ lạnh như băng.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ngươi làm sao vào được Âu Dương gia không?” Lão già nhìn thiếu niên mặt không chút thay đổi nói.
Đứa bé nghe xong, hơi hơi gật gật đầu.
“Bởi vì mày chính là ma quỷ, đi đến đâu khắc đến đó, vốn gia đình của mày một nhà hòa thuận ở chung, cho dù ánh mắt của mày không thể nhìn thấy, nhưng là cha mẹ của mày vẫn coi mày như người bình thường mà yêu thương, đưa mày đến nhà trẻ học, lại bởi vì mày ở nhà trẻ trong một lần không khống chế được năng lực ngự phong, làm cho một đứa nhỏ khác bị chặt đứt ngón trỏ, lúc ấy đối với người bình thường mà nói, dùng ý niệm của bản thân, là có thể tùy ý sát hại một người, là một chuyện đáng sợ cỡ nào a, người nhà mày giấu mày ở trong phòng, cũng không dám cho mày đi ra nữa, ba mẹ mày cũng bởi vậy mà thường xuyên cãi nhau, mày chẳng lẽ không phát hiện từ lúc đó trở đi, ba mẹ mày cũng không dám tùy ý tiếp xúc mày sao?” Người đàn ông trung niên tiếp lời của lão già, hung tợn nói ra sự thật với thiếu niên.
Thiếu niên nghe xong, nhớ đến gia đình bởi vì mình mà tan nát không chịu nổi, cùng vẻ mặt ghét bỏ cha mẹ nhìn mình, trong lòng liền từng đợt đau đớn, cha mẹ không còn kêu tên bé nữa, vẫn luôn gọi là ‘ ma quỷ ‘, thiếu niên đã sớm quên mình tên gọi là gì.
Mà người đàn ông trung niên nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt đau khổ, lại càng khoái trá nói: “Có một lần ba mày muốn đuổi mày ra khỏi cửa, mẹ mày muốn ngăn cản, trong lúc giằng co bị xô xuống lầu, đầu đập vào vách tường mà chết, ba mày điên rồi, cầm thắt lưng từng roi quất vào mày.”
Thiếu niên nghe người đàn ông trung niên kể ra, giống như tự mình lại nhớ tới thời điểm kia, nơi đó, đầy người là máu của mẹ, cha thì điên cuồng. . . . . .
Trung niên nam tử tiếp tục nói: “Sau đó, không lâu, ba mày đột nhiên trở lại dáng vẻ hòa ái bình thường, cũng mang mày đi ra ngoài ngoài chơi, nhưng đến ngã tư đường, lúc vẫn đang là đèn đỏ, ba mày liền tuyệt tình mà tàn nhẫn đẩy mày về phía xe của Âu Dương gia đang phóng như bay tới, tự hắn cũng lao đầu về phía trước.”
Thiếu niên ở một bên thấp giọng nói: “Không cho nói . . . . . . Không cho nói . . . . . .”
Nhưng người đàn ông trung niên
giống như càng nói càng hưng phấn: “Ba mày đã chết, sau khi khắc đã chết cha mẹ, vì cái gì mày vẫn còn sống, hiện tại cả Cẩm Nhi nhu nhuận của tao cũng bị khắc chết. . . . . .”
Người đàn ông trung niên bất tri bất giác dùng hai tay siết lấy cái cổ mảnh khảnh của đứa nhỏ, khuôn mặt vặn vẹo nói: “Mày là ma quỷ khắc mệnh, ai ở cạnh mày, cũng sẽ chết, không ai cần mày, mẹ mày không cần, ba mày lại hận không thể giết mày, mày tồn tại trên thế gian này chính là dư thừa, không ai cần ma quỷ như mày. . . . . .”
Thiếu niên đột nhiên giống như toàn thân tràn ngập lệ khí giãy dụa, tiếng nói thê lương kêu lên –“Không phải, không phải, ta không phải. . . . . .” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.