Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Chương 25: Chợ (1)

Du Tai Nhân

17/05/2017

CHƯƠNG 25 QUYỂN 1: CHỢ (1)

Ngày hôm sau, thời tiết vẫn sáng sủa, ánh mặt trời xinh đẹp chiếu trên cao, gần vào thu, thường hay có từng trận gió thu mát mẻ thổi tới, là một ngày thật tốt để ra ngoài.

Mộ Dung Lâm Phong hôm nay tâm tình dị thường sảng khoái hạnh phúc quyết định cả ngày cùng nhau đi chợ, mua chút gạo và thức ăn đã dùng gần hết cùng với một ít đồ mặc mùa thu, Tiểu Bạch mặc đến mặc đi đều là mấy món quần áo cũ của Trúc Tử, thật sự là nên mua thêm cho y một ít, hơn nữa cũng vừa mang Tiểu Bạch ra ngoài đi một chút giải buồn.

Tiểu Bạch nghe nói đi chợ thì đặc biệt vui vẻ, Tiểu Bạch dù kiếp trước hay kiếp này cũng chưa từng đi dạo phố, hoàn toàn không biết trên đường cái là náo nhiệt cùng phồn hoa thế nào, tuy rằng trước kia có nghe cậu chủ nhỏ của Âu Dương gia kể cho một ít, nhưng chỉ là dựa vào tưởng tượng chứ không phải mắt thấy tai nghe, thế nào cũng không so sánh được.

Tiểu Bạch đã sớm nghe nói là có thể đi chợ, tối hôm qua suốt cả đêm đều là lăn qua lăn lại trên giường hưng phấn khó ngủ, Mộ Dung Lâm Phong dỗ thế nào cũng không chịu ngủ, đành phải ôm chặt Tiểu Bạch sắp lăn xuống sàn vào lòng, thật đúng là một tiểu tử không chịu ở yên.

Đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong là không thể hiểu Tiểu Bạch đối với đi dạo phố, cũng chính là chợ, là ham thích cỡ nào, có thể nói là lần đầu tiên trong hai thế của Tiểu Bạch mà, một đời trước bởi vì bất đắc dĩ không thể nhìn thấy, thật vất vả có thể nhìn thấy con người và đồ vật ngoại trừ sư phụ cùng Trúc Tử ra, có thể không làm cho trái tim Tiểu Bạch hưng phấn đập loạn, tứ chi ngứa ngáy muốn làm gì đó, mới có thể bình ổn một chút tâm tình kích động của mình sao?

Toàn thân bị Mộ Dung Lâm Phong ôm chặt không thể động, Tiểu Bạch đành phải buông xuôi tứ chi, hé miệng mang theo hưng phấn cùng tò mò hỏi Mộ Dung Lâm Phong chợ là thế nào, những người khác là thế nào, ở chợ cái gì cũng có, có phải còn có rất nhiều đồ ăn hay không đích, Trúc Tử nói phía nam của chợ có tiệm điểm tâm bán bánh trứng muối ăn ngon lắm. . . . . .

Mộ Dung Lâm Phong nghe Tiểu Bạch vẫn lặp lại rất nhiều lần vấn đề này rồi, mí mắt mệt sắp đảo quanh.

“Tiểu Bạch bây giờ còn không ngủ, ngày mai sẽ dậy không nổi, ngoan ngoãn nhanh ngủ đi.”

“Nhưng mà. . . . . .”

Nhìn thấy Tiểu Bạch lại chuẩn bị xèo xèo động động, Mộ Dung Lâm Phong trực tiếp liền cúi đầu che đôi môi lải nhải của Tiểu Bạch lại, thế giới rốt cục im lặng. [Gin: cách này lúc nào cũng hiệu quả a ]

. . . . . . Ta là phân cách tuyến hôn nhẹ. . . . . .

Ngày hôm sa

u, Mộ Dung Lâm Phong sáng sớm liền mặc y phục cũ của Trúc Tử vào cho Tiểu Bạch, ăn một chút điểm tâm, liền cả nhà ba người xuất động.

Dọc theo đường đi Tiểu Bạch đều là xem nơi này một chút, ngó nơi đó một chút, rồi lại chạy đến trước mặt Mộ Dung Lâm Phong hỏi, Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử đều là im lặng đi đường.

Trúc Tử ở một bên rốt cục nhìn không được, giữ chặt tay áo Tiểu Bạch, nói: “Ngươi chạy tới chạy lui như vậy không mệt sao? Ta thấy mà còn mệt mỏi cho ngươi.”

“Nhưng mà, mấy thứ này đó Tiểu Bạch đều chưa thấy qua. . . . . . Còn có cái chuỗi tròn tròn hồng hồng này là cái gì. . . . . .” Tiểu Bạch bị bắt được vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi này, nghe kia.



“Ngươi câm miệng cho ta, bây giờ còn chưa tới giữa chợ, ngươi đã tựa như một con ong mật rồi, tới giữa chợ chẳng phải là sẽ giống con ruồi ‘ vo vo ‘ sao?”

Tiểu Bạch vẻ mặt không biết hỏi: “Cái gì là ong mật cùng ruồi a, Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch a, không phải đột biến gen, Trúc Tử ngốc quá.”

Trúc Tử đã muốn bị Tiểu Bạch làm tức giận hết chỗ nói rồi, vẫn là giống chủ nhân tự tại tiêu sái đi, chỉ có mình ngốc vậy mới có thể đi để ý tiểu ngu ngốc kia, Trúc Tử không để ý tới Tiểu Bạch, ủ rũ yên lặng tránh ra.

Tiểu Bạch liền lại tự mình tự chơi đùa tự vui vẻ, phát hiện thứ gì đó thú vị, hai mắt liền cười đến cong cong, rất là đáng yêu ngây thơ chất phác, khiến lão bản bán đồ chơi làm bằng đường nhịn không được, miễn phí tặng Tiểu Bạch một món đồ chơi bằng đường tư thế kỳ quái mang mặt cười.

Tiểu Bạch ngọt ngào cười, nói: “Cám ơn, gia gia!”

Lễ nghi này nọ, đều là Mộ Dung Lâm Phong trước đó giảng cho Tiểu Bạch nghe, Tiểu Bạch cũng đều là nghiêm túc mà nghe, mặc dù có thời điểm không hiểu lắm, nhưng là nhận đồ của người khác, phải nói cám ơn, Tiểu Bạch vẫn hiểu.

Dù sao người nào cho Tiểu Bạch thứ gì đó, Tiểu Bạch tiếp nhận, chỉ cần nói cám ơn, thì tốt rồi, đây là sư phụ nói lễ phép đứa nhỏ ngoan nên có, cho nên Tiểu Bạch là trẻ ngoan.

Tiểu Bạch cầm một cây đồ chơi làm bằng đường chạy về bên Mộ Dung Lâm Phong, giơ lên trước mắt Mộ Dung Lâm Phong cho hắn xem.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch vui vẻ, trong lòng hắn cũng thực vui mừng, thản nhiên nói câu: “Có thể ăn, ngọt ngào đấy, Tiểu Bạch thử xem.”

Tiểu Bạch nghe có thể ăn, lập tức liền cho vào trong miệng, quả thật là ngọt ngào, ăn ngon.

Tiểu Bạch thật cẩn thận liếm liếm, sau đó liền giơ lên bên miệng Mộ Dung Lâm Phong, ý bảo sư phụ mình cũng nếm thử chút.

Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch có thứ gì cũng sẽ chia sẻ cho hắn, cũng không bận tâm mở đôi môi đẹp khêu gợi liếm liếm, sau đó kêu Tiểu Bạch tự mình từ từ ăn đi.

Mộc Thương đại lục chia làm ba khối, đông bắc cùng đông nam là Mộc Diễm quốc, tây nam là Mộc Triệt quốc, tây bắc là Thương Hạ quốc, tam quốc chia ba thiên hạ của cả Mộc Thương đại lục. Mà cái chợ nho nhỏ này là nằm trong trấn nhỏ gần biên giới Mộc Triệt quốc.

Trên đường cái, đông đúc chật ních người, kín người hết chỗ, đám người chỉ có thể dùng tốc độ rùa bò chậm rãi di chuyển, một con đường thật dài như không có đích, trên đường người đến người đi lam lam lục lục hồng hồng, tiếng rao hàng, tiếng hò hét, tiếng vui cười từng đợt ồn ào.

Bên trái phố này là bán hàng ăn, bên phải là bán hằng ngày đồ dùng

Gần cửa của mấy cửa hàng cũng có mấy người bán hàng rong mặc tràn đồ chấp vá, tán tán loạn loạn dựng một tấm ván gỗ bày một ít hàng hóa vỉa hè, đất trống một bên bày đồ trang sức đủ loại kiểu dáng lấp lánh tinh xảo khéo léo, còn có một ít son bột nước nữ tử thích, người bán hàng rong hô: ” Đồ trang sức đẹp cùng son bột nước a, mau đến xem, mau đến xem a, không hài lòng không thu tiền. . . . . .”

Tiểu Bạch nhìn thấy một cây trâm cài bằng gỗ có khắc hoa văn, còn cẩn trân châu lấp lánh tròn tròn cùng tua cờ.

Tiểu Bạch bị trân châu do ánh mặt trời chiếu vào phát ra lấp lánh nhu hòa hấp dẫn, cầm lấy nghĩ muốn nhìn nhìn lại sờ sờ, lại bị Trúc Tử sớm biết sẽ như vậy lôi đi. Tiểu Bạch chỉ có thể luyến tiếc cẩn thận bước đi quay đầu nhìn cây trâm không hợp với y kia.



Tiểu Bạch đã sớm quên mục đích ra chợ, đã sớm bị muôn hình muôn vẻ hấp dẫn, xem hoa cả mắt, luôn nhịn không được nghĩ muốn tiến lên xem kỹ càng một ít, nhưng mỗi lần còn chưa bước tới, đã bị Trúc Tử kéo trở về, Tiểu Bạch cũng chỉ có thể mất hứng dị thường đáng thương hề hề nhìn Trúc Tử, vẻ mặt viết ‘ Trúc Tử xấu xa ‘.

Trúc Tử nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt bất mãn với mình, cũng chỉ có thể dựng thẳng lông mày hung thần ác sát nói: “Tiểu ngu ngốc, ngươi không phát hiện trên đường nhiều người như lông tơ, đông đúc có thể kẹp chết một con kiến sao, ngươi không phải muốn trở thành một đứa trẻ lạc trên đường a, để cho có đại thúc kỳ quái lừa ngươi lừa đến nơi hẻo lánh, cởi sạch y phục của ngươi, cho ngươi trần trụi trên đường cái ” [Gin: … ]

Tiểu Bạch tuy rằng không thể hiểu được đại thúc kỳ quái vì sao muốn cởi sạch y phục của y, nhưng lại biết, không mặc quần áo là một chuyện rất xấu hổ, sư phụ cũng nói qua ở trước mặt người khác mà lõa thể là chuyện rất không lễ phép, sẽ bị người khác giễu cợt là đứa thích ***, bất quá sư phụ vẻ mặt ôn nhu nói, y chỉ có thể làm vậy trước mặt sư phụ, bởi vì trên đời chỉ có sư phụ sẽ không giễu cợt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vui vẻ nghĩ, vẫn là sư phụ đối với mình tốt nhất. [Gin: oa oa oa, con sói già kia đã lừa được con thỏ rồi cắn khăn]

Ba người rốt cục đi vào một cửa hàng bày vải vóc đủ loại kiểu dáng, buôn bán trong *** cũng tốt lắm, nữ tính chiếm đa số, hai tiểu đồng trong *** đã ở một bên mời chào cùng giới thiệu một ít vải vóc cho khách nhân.

Trong *** lão bản vừa nhìn thấy một vị bạch y nam tử phong độ phiên phiên tiến vào, nho nhã có học thức, vừa thấy thì biết là một quý công tử, xem nhẹ tiểu đồng ở một bên ăn mặc một thân y phục có hơi cũ nát cực không tương xứng bước nhanh tới.

“Không biết khách quan, cần loại vải vóc nào mà, nơi này của bọn ta vải gì cũng có, khách nhân có thể chậm rãi chọn lựa, cũng có thể để tiểu nhân giới thiệu một ít cho khách quan, bên trái hàng thứ nhất sắp xếp năm khối tơ lụa màu xanh biếc cũng rất không tồi, nếu khách quan vừa lòng. . . . . .”

Mộ Dung Lâm Phong cắt ngang lão bản ân cần nói hết bài này đến bài khác, thập phần kiên nhẫn nói: “Bọn ta tự xem là được, không cần phiền toái lão bản có ý tốt.”

Nói xong liền dắt tay Tiểu Bạch, tinh tế nhìn xem vải dệt có thích hợp với Tiểu Bạch hay không.

Nhìn thấy một mảnh vải màu sáng, sờ lên cũng là mềm mại bóng loáng, mặc trên người Tiểu Bạch cũng thích hợp, đang chuẩn bị cầm lấy hỏi lão bản giá cả, lại phát hiện đầu bên kia của cây vải cũng có một bàn tay mềm mại trắng nõn ôn nhu cầm lấy.

Mộ Dung Lâm Phong ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một vị nữ tử mặc trang phục dành cho các cô gái trẻ, vạt áo phấn hồng có hoa cài hình chim khổng tước sang trọng buộc vòng quanh, lay động lòng người, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Mộ Dung Lâm Phong tuấn mỹ cao lớn. [Gin: nhân vật hy sinh nữ số 1 lên sân khấu tèn tén ten ]

Mộ Dung Lâm Phong ôn hòa nở nụ cười một chút, giống như quý công tử khiêm tốn đối với nữ tử trước mặt nói: “Cô nương chính là thích khối vải dệt này?”

Một nha hoàn mặc thanh y bên cạnh nữ tử cung kính nói: “Thật ngại quá, tiểu thư nhà ta thật rất thích khối vải này, không biết công tử có thể nhường hay không?”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn khối vải duy nhất vẻ mặt đáng tiếc nói: “Tại hạ cũng rất thích khối vải này, đang muốn mua cho đồ đệ cả ngày mặc quần áo cũ, tuy rằng đáng tiếc, nhưng nếu tiểu thư thích, tại hạ cũng không tranh chấp, tiểu thư cầm đi.”

Tiểu thư đối diện vừa nghe Mộ Dung Lâm Phong nói như vậy, nhìn xem tiểu đồng ở một bên quả nhiên là mặc y phục cũ vì nhiều năm giặt giũ mà trắng bệch, cũng thật ngượng ngùng, liền vội nói: “Công tử khách khí, tiểu nữ tử cũng không phải ý tứ này, công tử vẫn là mua cho đồ đệ đi, tiểu nữ tử tất nhiên là còn rất nhiều y phục, không có bộ này cũng không sao.”

Mộ Dung Lâm Phong nghĩ nghĩ liền vẻ mặt cảm kích nói: “Kia thật sự cám ơn tiểu thư.”

Tiểu thư đối diện nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong nói xong, đang muốn tránh ra, vừa vội gọi một câu.

Mộ Dung Lâm Phong xoay người vẻ mặt nghi hoặc nhìn tiểu thư đối diện muốn nói lại thôi, tiểu thư ngắm ngắm nha hoàn một bên, nha hoàn lập tức tiến lên nói: “Tiểu thư nhà ta cảm thấy được công tử hào hoa phong nhã, lại rất chăm sóc đồ nhi, chẳng biết có thể được không quen biết một hồi không?” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook