Chương 104: Đề Nghị Của Diễm Oánh
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 19 QUYỂN 3: ĐỀ NGHỊ CỦA DIỄM OÁNH
Mộc Diễm quốc đương nhiệm quốc quân — Diễm Nguyệt Cơ, tại vị mười năm.
Không thể không nói Mộc Diễm quốc quốc quân Diễm Nguyệt Cơ là một nữ tử truyền kỳ, nghe trong dân gian nói Diễm Nguyệt Cơ chính là một thành viên trong đội ảnh tử của Mộc Diễm quốc, cũng là thành viên nữ duy nhất, rất được tiền nhiệm Diễm Thích bệ hạ thưởng thức, Diễm Nguyệt Cơ từ nhỏ là một cô nhi, khi sắp đói chết nơi đầu đường, được Diễm Thích giả dạng thành lữ nhân mang về cung, Diễm Nguyệt Cơ vốn nghĩ rằng sẽ đói mà chết cứ như vậy may mắn nhặt được cái mạng nhỏ trong đám ăn mày.
Diễm Nguyệt Cơ ăn, mặc, ở, về cơ bản trở nên ổn định, cũng nhớ rõ ân huệ của Diễm Thích với nàng, vì thế xung phong tham gia huấn luyện địa ngục, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Diễm Nguyệt Cơ thành công đột phá vòng vây, trong đó lại là gian khổ không muốn ai biết, ai cũng không nghĩ đến một bé gái nho nhỏ có thể hoàn tất huấn luyện phá vòng vây của hơn một ngàn người, chính thức trở thành thành viên của ảnh tử. Trong lúc đảm nhiệm ảnh tử của Diễm Thích cũng là chiến công hiển hách, vì Diễm Thích hoàn thành không ít nhiệm vụ. Sau đó, Diễm Thích bị ám sát bằng thuốc độc, trong lòng vội vàng liền chỉ vào Diễm Nguyệt Cơ, một người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống hoàng thất, trong mắt Diễm Thích, nữ nhân thì lại thế nào, chỉ cần có khả năng chủ trì đại sự, cơ trí mới có thể không thua kém nam nhi, có thể đảm đương gánh nặng Mộc Diễm quốc, có thể khiến người dân sinh sống yên ổn, bảo vệ quốc gia, như vậy chính là quốc quân tốt.
Mặc dù có triều thần cực kỳ bất mãn Diễm Nguyệt Cơ, quan sát ngày qua ngày, cũng không thể không tiếp thu khả năng của Diễm Nguyệt Cơ, có quyết đoán, xử lý sự vụ không hề có dáng vẻ không quả quyết của thiếu nữ khuê phòng cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, có chủ kiến, kiên định, khi cần cũng có thể tâm ngoan thủ lạt, giống một thượng vị giả chân chính.
“Xem ra Tiểu Oánh rất là sùng bái Mộc Diễm quốc bệ hạ.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Diễm Oánh đang ôm hai má, vẻ mặt khát khao giới thiệu Diễm Nguyệt Cơ với bọn họ, còn vừa khoa tay múa chân vừa nói, dáng vẻ thực hưng phấn.
“Ha hả ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao?” Tựa hồ cũng hiểu được nàng vừa rồi rất là xuất thần, không có biện pháp, đối với Diễm Oánh mà nói, Diễm Nguyệt Cơ không chỉ là người có ân lớn với nàng, mà còn là một nhân vật rất giỏi ở Mộc Diễm, quả thực là tấm gương cho nàng, cơ mà Diễm Oánh cũng biết nàng không có năng lực như Diễm Nguyệt Cơ, trong lòng có hơi nhụt chí một chút.
“Cái kia. . . . . . Bệ hạ là nữ sao? ?” Tiểu Bạch nghĩ nghĩ rồi hỏi.
Diễm Oánh: “Ân, đúng vậy, có phải cảm thấy bệ hạ rất lợi hại hay không a, thật là khiến cho nữ tính bọn ta quanh vinh vô hạn a.”
Tiểu Bạch: “Ân, tựa như Võ Tắc Thiên vậy.”
Diễm Oánh: “Võ Tắc Thiên? ? ? Đó là ai? ?”
“Ân. . . . . . một nữ hoàng đế của Trung Quốc,” Tiểu Bạch gãi gãi cái đầu nhỏ, kỳ thật Tiểu Bạch cũng không nhớ rõ về Vũ Tắc Thiên, chỉ là kiếm trước có khi lão sư nói một chút, song bởi vì đối với Tiểu Bạch mà nói không phải là chuyện quan trọng, cho nên lúc đó lão sư chỉ nói sơ một chút, Tiểu Bạch chỉ biết Võ Tắc Thiên là nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Quốc, trong lúc thống trị, quốc thái dân an, cuộc sống nhân dân giàu có. Mặt khác cũng không nhớ rõ.
“Tiểu Bạch chỉ là trước đây xem qua một quyển tiểu nhân thư, bên trong quốc quân cũng là nữ.” Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch nhất định là nói chuyện ở kiếp trước, nhưng hiện tại thời không này căn bản không tồn tại nơi gọi là Trung Quốc, đương nhiên cũng không thể có Võ Tắc Thiên tồn tại. Vì không khiến người khác hoài nghi, chỉ có thể nói là nhân vật trong sách thôi.
“Ha ha. . . . . . Thật đáng yêu, nhận vật trong sách không có thật sao có thể so sánh với người trong hiện thực được chứ, tác giả viết nhân vật trong sách như thế nào là chuyện rất dễ dàng, trong hiện thực nữ nhân thật sự có loại năng lực này ít ơi là ít. Đúng là bé con không biết thế sự mà.”
“. . . . . . Tiểu Bạch không phải tiểu hài tử . . .” Tiểu Bạch nói chính là thật, Tiểu Bạch kỳ quái nhìn nhìn sư phụ.
“Ân. . . . . . Vi sư biết.” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch.
“Ai, ta nói bệ hạ sẽ đến đây, Mộ Dung đại ca ngươi đã nghĩ xem nên nói với bệ hạ thế nào thì tốt chưa?” Diễm Oánh cầm lấy một ly trà trên bàn “ừng ực” một ngụm uống xong, nói lâu quá, có chút khát.
Mộ Dung Lâm Phong nhướn nhướn mi, nhìn về phía Diễm Oánh: “Chẳng lẽ Tiểu Oánh có ý kiến gì hay?”
Diễm Oánh lại làm ra vẻ lão thần nghiêm túc sờ sờ cằm mình, “Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy, Mộ Dung đại ca bộ dạng xinh đẹp như vậy, nếu không, ngươi liền sử dụng mỹ nhân kế đi, tặng bản thân cho bệ hạ, tuy rằng bên cạnh bệ hạ mỹ nhân đã rất nhiều, nhưng mà bệ hạ có thể thật sự bị ngươi mê hoặc, sau đó liền đem ‘ Bạch Quả ‘ cho ngươi nói không chừng, ha hả, thế nào, chủ ý này không tồi đi?” Nói xong còn gật gật đầu, cảm thấy đề nghị này thật sự rất cao minh.
“Không thể!” Tiểu Bạch nhăn mặt nhíu mày, sao có thể tùy tiện tặng sư phụ cho người khác được, sư phụ chính là sư phụ, không thể tặng người khác, sư phụ trước kia có nói sư phụ là của Tiểu Bạch, cho nên không thể đưa sư phụ cho người khác, nghe được phải tặng sư phụ cho bệ hạ, trong lòng Tiểu Bạch tràn đầy ê ẩm, Tiểu Bạch cảm thấy trái tim nghèn nghẹn.
“Sao không được, nếu có thể được bệ hạ yêu thích, con đường phía trước cũng vô cùng tốt, chỉ cần có thể khiến bệ hạ vui vẻ hoan hỉ, muốn cái gì đều được nha, Tiểu Bạch đi theo sư phụ của ngươi muốn ăn cái gì đều có thể, không tốt sao?” Diễm Oánh chậm rãi thong thả tiến đến, muốn học Mộ Dung Lâm Phong lúc nãy, sờ sờ đầu Tiểu Bạch. Nhưng chỉ còn thiếu chút xíu nữa, Tiểu Bạch đột nhiên lùi về phía sau, bổ nhào vào trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, Diễm Oánh trong lòng hung hăng dậm chân a.
“Sư phụ, đừng tặng cho bệ hạ được không, sư phụ nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Tiểu Bạch mà. Tiểu Bạch về sau không cần ăn điểm tâm nữa.” Tiểu Bạch khổ sở nhìn sư phụ của bé, chỉ còn kém chảy nước mắt mà thôi.
“Ân, Tiểu Bạch nói đúng rồi, vi sư sao lại đem tặng bản thân cho người khác được?” Mộ Dung Lâm Phong hôn nhẹ cái trán Tiểu Bạch, trấn an bé. Mộ Du
ng Lâm Phong nghĩ đến dị trạng tối hôm qua của Tiểu Bạch, trong lòng quả thật nóng lòng sớm ngày tìm được ‘ Bạch Quả ‘, nhưng tuyệt đối không giống như Diễm Oánh nói, Mộ Dung Lâm Phong biết bản thân không phải là kẻ sống tùy tiện hời hợt như thế.
“Bé con, đừng thương tâm như vậy, tỷ tỷ mới rồi chẳng qua là nói chơi thôi, ha hả. . . . . .” Nhìn thấy Tiểu Bạch khổ sở như thế, Diễm Oánh có một loại ác cảm bắt nạt con nít.
“. . . . . . Thật không?”
“Thật mà, thật mà,” Còn thật nghiêm túc gật gật đầu.
Đang lúc Diễm Oánh nghiêm túc trả lời Tiểu Bạch, một nữ tì từ bên ngoài đi vào, cúi đầu nói vài câu bên tai Diễm Oánh, chỉ thấy ánh mắt Diễm Oánh sáng lên, nói với Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch: “Hóa ra bệ hạ đã đến đây rồi, đang ở đại đường bên kia, chúng ta cũng đi qua đi.”
Mộ Dung Lâm Phong nghe nói cũng kéo Tiểu Bạch đứng lên, theo phía sau Diễm Oánh. Ra khỏi tiểu viện tử đơn sơ của Diễm Oánh, chuyển qua mấy con đường trải đá nhỏ, lại xuyên qua vài cánh cửa, đã tới bên ngoài đại đường.
Khi Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch đi đến, trên đại đường đã có rất nhiều người đang đứng, rất nhiều gương mặt xa lạ trước đó chưa từng gặp qua, dáng vẻ ung dung nghiêm cẩn, Vinh vương mặt chữ điền, không biết đang cùng Diễm Nguyệt Cơ nói cái gì, còn đứng ở cửa đại đường, là Vinh vương phi ăn mặc tinh xảo đã từng gặp qua, được nha hoàn đỡ lấy thường nhìn ra phía ngoài cửa, tựa hồ đang đợi ai đó, nhìn thấy Diễm Oánh bước đến mới dần lơi lỏng nhíu chặt mi tâm, “Tiểu Oánh, nhanh vào đi, bệ hạ đang chờ kìa,” Mà nữ tử được mọi người nịnh nọt ca tụng đã tao nhã ngồi trên chính vị ở đại đường, hẳn là Mộc Diễm quốc quốc quân truyền kỳ ở Mộc Diễm quốc trong miệng Diễm Oánh ca ngợi– Diễm Nguyệt Cơ bệ hạ.
Diễm Nguyệt Cơ lúc này mặc một chiếc bào phục hoa lệ màu vàng sáng, trên áo thêu mãnh long hô khiếu trùng thiên, phần eo tinh mỹ được dùng đai lưng bản to buộc chặt, càng tôn lên dáng người thướt tha của Diễm Nguyệt Cơ, ống tay áo từ từ rộng ra, trước ngực khá hở, mái tóc đen được bới cao lên, đôi mắt như hoa đào, cái mũi cao thẳng, trong ánh mắt mang theo chút anh khí, làm cho Diễm Nguyệt Cơ có vẻ rất có uy tín, màu da màu đồng khỏe mạnh, giơ tay nhấc chân đều lộ ra mị lực vương giả.
Phía sau Diễm Nguyệt Cơ còn có một nam tử mặc y phục màu xám đơn giản, hẳn là cận vệ bên người Diễm Nguyệt Cơ, ngũ quan khắc sâu, ánh mắt nghiêm túc, nhìn ra được nam tử này là người nghiêm cẩn có nề nếp, bên hông đeo một thanh kiếm to, nam tử cung kính đứng sau lưng Diễm Nguyệt Cơ.
Diễm Nguyệt Cơ vốn tỏ vẻ như đang ứng phó khi nhìn thấy Diễm Oánh, hai mắt thực rõ ràng sáng ngời lên, “Tiểu Oánh, sao lại chậm như vậy, trẫm còn tưởng nha đầu ngươi sẽ ở đại môn chờ trẫm đến chứ, nha đầu ngươi vừa làm gì, ra ngoài chơi vui vẻ sao?”
Diễm Oánh nghe được Diễm Nguyệt Cơ tuy nói là quở trách chính nàng, nhưng trên mặt cũng không có chút tức giận nào, hai bên khóe miệng hơi hơi cong lên, rõ ràng là ý cưng chiều, vì thế Diễm Oánh liền hai bước thành một bước rất nhanh đi đến trước mặt Diễm Nguyệt Cơ, “Bệ hạ, Tiểu Oánh đã là người lớn rồi, sao còn giống trẻ con thích ra ngoài chơi chứ?”
Diễm Nguyệt Cơ ngồi ở phía trên từ chối cho ý kiến nhướng một bên chân mày tinh xảo, “Nga, trẫm chẳng lẽ còn không hiểu được tiểu nha đầu ngươi sao?”
Diễm Oánh nghe được Diễm Nguyệt Cơ nói như vậy, nhớ tới nàng trước đây quả thật ở bên ngoài ngây người hai ngày hai đêm cũng chưa về, nhưng đây là để giúp Cố Hiểu Nam a, đương nhiên là không thể nói ra được, vì thế chỉ có thể không được tự nhiên ngây ngô cười “hắc hắc” với Diễm Nguyệt Cơ một chút.
Diễm Nguyệt Cơ: “Ngươi tiểu nha đầu này, lại đây ngồi bên cạnh trẫm, làm cho trẫm nhìn kỹ ngươi xem, khó được ngày đó chủ động vào cung tìm trẫm, trẫm cũng chưa có thời gian ngắm kỹ Tiểu Oánh nha đầu đâu.”
Diễm Oánh nhìn một nửa chiếc ghế dài xa hoa Diễm Nguyệt Cơ đang đưa tay vỗ vỗ lên, chần chờ nói: “Này. . . . . . Không hợp quy củ đi.” Diễm Oánh tuy rằng biết nàng rất được Diễm Nguyệt Cơ thích, nhưng cuộc sống quý tộc từ nhỏ làm cho Diễm Oánh biết làm người không thể được nước liền tiến tới.
“Tiểu Oánh, nếu bệ hạ đã gọi tên ngươi rồi, liền đến ngồi bên cạnh bệ hạ đi.” Vinh vương ở phía sau cưng chiều nở nụ cười với Diễm Oánh một chút, cũng hơi đẩy Diễm Oánh về phía trước một chút.
“Được rồi, nha đầu ngươi không được tự nhiên cái gì chứ, trẫm bảo ngươi ngồi, liền đến ngồi xuống đi, có thể nào trẫm ăn thịt ngươi sao.” Diễm Nguyệt Cơ giơ tay vẫy vẫy Diễm Oánh còn đang chần chờ.
Đương lúc Diễm Nguyệt Cơ cưng chiều vẫy Diễm Oánh, giống như cảm ứng được cách đó không xa một tầm mắt, theo bản năng quay qua nhìn lại, một vị công tử tuấn mỹ tao nhã nắm tay một thiếu niên còn mang theo ngây thơ chất phác, đứng bên ngoài đàn người đang che lấy cửa. Công tử tuấn mỹ cách đó không xa cứ thế nhìn thẳng vào nàng, rồi sau đó còn cười yếu ớt với Diễm Nguyệt Cơ thi lễ.
Diễm Nguyệt Cơ trong nháy mắt mơ hồ.
“. . . . . . Bệ hạ. . . . . .” Đăng bởi: admin
Mộc Diễm quốc đương nhiệm quốc quân — Diễm Nguyệt Cơ, tại vị mười năm.
Không thể không nói Mộc Diễm quốc quốc quân Diễm Nguyệt Cơ là một nữ tử truyền kỳ, nghe trong dân gian nói Diễm Nguyệt Cơ chính là một thành viên trong đội ảnh tử của Mộc Diễm quốc, cũng là thành viên nữ duy nhất, rất được tiền nhiệm Diễm Thích bệ hạ thưởng thức, Diễm Nguyệt Cơ từ nhỏ là một cô nhi, khi sắp đói chết nơi đầu đường, được Diễm Thích giả dạng thành lữ nhân mang về cung, Diễm Nguyệt Cơ vốn nghĩ rằng sẽ đói mà chết cứ như vậy may mắn nhặt được cái mạng nhỏ trong đám ăn mày.
Diễm Nguyệt Cơ ăn, mặc, ở, về cơ bản trở nên ổn định, cũng nhớ rõ ân huệ của Diễm Thích với nàng, vì thế xung phong tham gia huấn luyện địa ngục, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Diễm Nguyệt Cơ thành công đột phá vòng vây, trong đó lại là gian khổ không muốn ai biết, ai cũng không nghĩ đến một bé gái nho nhỏ có thể hoàn tất huấn luyện phá vòng vây của hơn một ngàn người, chính thức trở thành thành viên của ảnh tử. Trong lúc đảm nhiệm ảnh tử của Diễm Thích cũng là chiến công hiển hách, vì Diễm Thích hoàn thành không ít nhiệm vụ. Sau đó, Diễm Thích bị ám sát bằng thuốc độc, trong lòng vội vàng liền chỉ vào Diễm Nguyệt Cơ, một người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống hoàng thất, trong mắt Diễm Thích, nữ nhân thì lại thế nào, chỉ cần có khả năng chủ trì đại sự, cơ trí mới có thể không thua kém nam nhi, có thể đảm đương gánh nặng Mộc Diễm quốc, có thể khiến người dân sinh sống yên ổn, bảo vệ quốc gia, như vậy chính là quốc quân tốt.
Mặc dù có triều thần cực kỳ bất mãn Diễm Nguyệt Cơ, quan sát ngày qua ngày, cũng không thể không tiếp thu khả năng của Diễm Nguyệt Cơ, có quyết đoán, xử lý sự vụ không hề có dáng vẻ không quả quyết của thiếu nữ khuê phòng cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, có chủ kiến, kiên định, khi cần cũng có thể tâm ngoan thủ lạt, giống một thượng vị giả chân chính.
“Xem ra Tiểu Oánh rất là sùng bái Mộc Diễm quốc bệ hạ.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Diễm Oánh đang ôm hai má, vẻ mặt khát khao giới thiệu Diễm Nguyệt Cơ với bọn họ, còn vừa khoa tay múa chân vừa nói, dáng vẻ thực hưng phấn.
“Ha hả ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao?” Tựa hồ cũng hiểu được nàng vừa rồi rất là xuất thần, không có biện pháp, đối với Diễm Oánh mà nói, Diễm Nguyệt Cơ không chỉ là người có ân lớn với nàng, mà còn là một nhân vật rất giỏi ở Mộc Diễm, quả thực là tấm gương cho nàng, cơ mà Diễm Oánh cũng biết nàng không có năng lực như Diễm Nguyệt Cơ, trong lòng có hơi nhụt chí một chút.
“Cái kia. . . . . . Bệ hạ là nữ sao? ?” Tiểu Bạch nghĩ nghĩ rồi hỏi.
Diễm Oánh: “Ân, đúng vậy, có phải cảm thấy bệ hạ rất lợi hại hay không a, thật là khiến cho nữ tính bọn ta quanh vinh vô hạn a.”
Tiểu Bạch: “Ân, tựa như Võ Tắc Thiên vậy.”
Diễm Oánh: “Võ Tắc Thiên? ? ? Đó là ai? ?”
“Ân. . . . . . một nữ hoàng đế của Trung Quốc,” Tiểu Bạch gãi gãi cái đầu nhỏ, kỳ thật Tiểu Bạch cũng không nhớ rõ về Vũ Tắc Thiên, chỉ là kiếm trước có khi lão sư nói một chút, song bởi vì đối với Tiểu Bạch mà nói không phải là chuyện quan trọng, cho nên lúc đó lão sư chỉ nói sơ một chút, Tiểu Bạch chỉ biết Võ Tắc Thiên là nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Quốc, trong lúc thống trị, quốc thái dân an, cuộc sống nhân dân giàu có. Mặt khác cũng không nhớ rõ.
“Tiểu Bạch chỉ là trước đây xem qua một quyển tiểu nhân thư, bên trong quốc quân cũng là nữ.” Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch nhất định là nói chuyện ở kiếp trước, nhưng hiện tại thời không này căn bản không tồn tại nơi gọi là Trung Quốc, đương nhiên cũng không thể có Võ Tắc Thiên tồn tại. Vì không khiến người khác hoài nghi, chỉ có thể nói là nhân vật trong sách thôi.
“Ha ha. . . . . . Thật đáng yêu, nhận vật trong sách không có thật sao có thể so sánh với người trong hiện thực được chứ, tác giả viết nhân vật trong sách như thế nào là chuyện rất dễ dàng, trong hiện thực nữ nhân thật sự có loại năng lực này ít ơi là ít. Đúng là bé con không biết thế sự mà.”
“. . . . . . Tiểu Bạch không phải tiểu hài tử . . .” Tiểu Bạch nói chính là thật, Tiểu Bạch kỳ quái nhìn nhìn sư phụ.
“Ân. . . . . . Vi sư biết.” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch.
“Ai, ta nói bệ hạ sẽ đến đây, Mộ Dung đại ca ngươi đã nghĩ xem nên nói với bệ hạ thế nào thì tốt chưa?” Diễm Oánh cầm lấy một ly trà trên bàn “ừng ực” một ngụm uống xong, nói lâu quá, có chút khát.
Mộ Dung Lâm Phong nhướn nhướn mi, nhìn về phía Diễm Oánh: “Chẳng lẽ Tiểu Oánh có ý kiến gì hay?”
Diễm Oánh lại làm ra vẻ lão thần nghiêm túc sờ sờ cằm mình, “Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy, Mộ Dung đại ca bộ dạng xinh đẹp như vậy, nếu không, ngươi liền sử dụng mỹ nhân kế đi, tặng bản thân cho bệ hạ, tuy rằng bên cạnh bệ hạ mỹ nhân đã rất nhiều, nhưng mà bệ hạ có thể thật sự bị ngươi mê hoặc, sau đó liền đem ‘ Bạch Quả ‘ cho ngươi nói không chừng, ha hả, thế nào, chủ ý này không tồi đi?” Nói xong còn gật gật đầu, cảm thấy đề nghị này thật sự rất cao minh.
“Không thể!” Tiểu Bạch nhăn mặt nhíu mày, sao có thể tùy tiện tặng sư phụ cho người khác được, sư phụ chính là sư phụ, không thể tặng người khác, sư phụ trước kia có nói sư phụ là của Tiểu Bạch, cho nên không thể đưa sư phụ cho người khác, nghe được phải tặng sư phụ cho bệ hạ, trong lòng Tiểu Bạch tràn đầy ê ẩm, Tiểu Bạch cảm thấy trái tim nghèn nghẹn.
“Sao không được, nếu có thể được bệ hạ yêu thích, con đường phía trước cũng vô cùng tốt, chỉ cần có thể khiến bệ hạ vui vẻ hoan hỉ, muốn cái gì đều được nha, Tiểu Bạch đi theo sư phụ của ngươi muốn ăn cái gì đều có thể, không tốt sao?” Diễm Oánh chậm rãi thong thả tiến đến, muốn học Mộ Dung Lâm Phong lúc nãy, sờ sờ đầu Tiểu Bạch. Nhưng chỉ còn thiếu chút xíu nữa, Tiểu Bạch đột nhiên lùi về phía sau, bổ nhào vào trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, Diễm Oánh trong lòng hung hăng dậm chân a.
“Sư phụ, đừng tặng cho bệ hạ được không, sư phụ nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Tiểu Bạch mà. Tiểu Bạch về sau không cần ăn điểm tâm nữa.” Tiểu Bạch khổ sở nhìn sư phụ của bé, chỉ còn kém chảy nước mắt mà thôi.
“Ân, Tiểu Bạch nói đúng rồi, vi sư sao lại đem tặng bản thân cho người khác được?” Mộ Dung Lâm Phong hôn nhẹ cái trán Tiểu Bạch, trấn an bé. Mộ Du
ng Lâm Phong nghĩ đến dị trạng tối hôm qua của Tiểu Bạch, trong lòng quả thật nóng lòng sớm ngày tìm được ‘ Bạch Quả ‘, nhưng tuyệt đối không giống như Diễm Oánh nói, Mộ Dung Lâm Phong biết bản thân không phải là kẻ sống tùy tiện hời hợt như thế.
“Bé con, đừng thương tâm như vậy, tỷ tỷ mới rồi chẳng qua là nói chơi thôi, ha hả. . . . . .” Nhìn thấy Tiểu Bạch khổ sở như thế, Diễm Oánh có một loại ác cảm bắt nạt con nít.
“. . . . . . Thật không?”
“Thật mà, thật mà,” Còn thật nghiêm túc gật gật đầu.
Đang lúc Diễm Oánh nghiêm túc trả lời Tiểu Bạch, một nữ tì từ bên ngoài đi vào, cúi đầu nói vài câu bên tai Diễm Oánh, chỉ thấy ánh mắt Diễm Oánh sáng lên, nói với Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch: “Hóa ra bệ hạ đã đến đây rồi, đang ở đại đường bên kia, chúng ta cũng đi qua đi.”
Mộ Dung Lâm Phong nghe nói cũng kéo Tiểu Bạch đứng lên, theo phía sau Diễm Oánh. Ra khỏi tiểu viện tử đơn sơ của Diễm Oánh, chuyển qua mấy con đường trải đá nhỏ, lại xuyên qua vài cánh cửa, đã tới bên ngoài đại đường.
Khi Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch đi đến, trên đại đường đã có rất nhiều người đang đứng, rất nhiều gương mặt xa lạ trước đó chưa từng gặp qua, dáng vẻ ung dung nghiêm cẩn, Vinh vương mặt chữ điền, không biết đang cùng Diễm Nguyệt Cơ nói cái gì, còn đứng ở cửa đại đường, là Vinh vương phi ăn mặc tinh xảo đã từng gặp qua, được nha hoàn đỡ lấy thường nhìn ra phía ngoài cửa, tựa hồ đang đợi ai đó, nhìn thấy Diễm Oánh bước đến mới dần lơi lỏng nhíu chặt mi tâm, “Tiểu Oánh, nhanh vào đi, bệ hạ đang chờ kìa,” Mà nữ tử được mọi người nịnh nọt ca tụng đã tao nhã ngồi trên chính vị ở đại đường, hẳn là Mộc Diễm quốc quốc quân truyền kỳ ở Mộc Diễm quốc trong miệng Diễm Oánh ca ngợi– Diễm Nguyệt Cơ bệ hạ.
Diễm Nguyệt Cơ lúc này mặc một chiếc bào phục hoa lệ màu vàng sáng, trên áo thêu mãnh long hô khiếu trùng thiên, phần eo tinh mỹ được dùng đai lưng bản to buộc chặt, càng tôn lên dáng người thướt tha của Diễm Nguyệt Cơ, ống tay áo từ từ rộng ra, trước ngực khá hở, mái tóc đen được bới cao lên, đôi mắt như hoa đào, cái mũi cao thẳng, trong ánh mắt mang theo chút anh khí, làm cho Diễm Nguyệt Cơ có vẻ rất có uy tín, màu da màu đồng khỏe mạnh, giơ tay nhấc chân đều lộ ra mị lực vương giả.
Phía sau Diễm Nguyệt Cơ còn có một nam tử mặc y phục màu xám đơn giản, hẳn là cận vệ bên người Diễm Nguyệt Cơ, ngũ quan khắc sâu, ánh mắt nghiêm túc, nhìn ra được nam tử này là người nghiêm cẩn có nề nếp, bên hông đeo một thanh kiếm to, nam tử cung kính đứng sau lưng Diễm Nguyệt Cơ.
Diễm Nguyệt Cơ vốn tỏ vẻ như đang ứng phó khi nhìn thấy Diễm Oánh, hai mắt thực rõ ràng sáng ngời lên, “Tiểu Oánh, sao lại chậm như vậy, trẫm còn tưởng nha đầu ngươi sẽ ở đại môn chờ trẫm đến chứ, nha đầu ngươi vừa làm gì, ra ngoài chơi vui vẻ sao?”
Diễm Oánh nghe được Diễm Nguyệt Cơ tuy nói là quở trách chính nàng, nhưng trên mặt cũng không có chút tức giận nào, hai bên khóe miệng hơi hơi cong lên, rõ ràng là ý cưng chiều, vì thế Diễm Oánh liền hai bước thành một bước rất nhanh đi đến trước mặt Diễm Nguyệt Cơ, “Bệ hạ, Tiểu Oánh đã là người lớn rồi, sao còn giống trẻ con thích ra ngoài chơi chứ?”
Diễm Nguyệt Cơ ngồi ở phía trên từ chối cho ý kiến nhướng một bên chân mày tinh xảo, “Nga, trẫm chẳng lẽ còn không hiểu được tiểu nha đầu ngươi sao?”
Diễm Oánh nghe được Diễm Nguyệt Cơ nói như vậy, nhớ tới nàng trước đây quả thật ở bên ngoài ngây người hai ngày hai đêm cũng chưa về, nhưng đây là để giúp Cố Hiểu Nam a, đương nhiên là không thể nói ra được, vì thế chỉ có thể không được tự nhiên ngây ngô cười “hắc hắc” với Diễm Nguyệt Cơ một chút.
Diễm Nguyệt Cơ: “Ngươi tiểu nha đầu này, lại đây ngồi bên cạnh trẫm, làm cho trẫm nhìn kỹ ngươi xem, khó được ngày đó chủ động vào cung tìm trẫm, trẫm cũng chưa có thời gian ngắm kỹ Tiểu Oánh nha đầu đâu.”
Diễm Oánh nhìn một nửa chiếc ghế dài xa hoa Diễm Nguyệt Cơ đang đưa tay vỗ vỗ lên, chần chờ nói: “Này. . . . . . Không hợp quy củ đi.” Diễm Oánh tuy rằng biết nàng rất được Diễm Nguyệt Cơ thích, nhưng cuộc sống quý tộc từ nhỏ làm cho Diễm Oánh biết làm người không thể được nước liền tiến tới.
“Tiểu Oánh, nếu bệ hạ đã gọi tên ngươi rồi, liền đến ngồi bên cạnh bệ hạ đi.” Vinh vương ở phía sau cưng chiều nở nụ cười với Diễm Oánh một chút, cũng hơi đẩy Diễm Oánh về phía trước một chút.
“Được rồi, nha đầu ngươi không được tự nhiên cái gì chứ, trẫm bảo ngươi ngồi, liền đến ngồi xuống đi, có thể nào trẫm ăn thịt ngươi sao.” Diễm Nguyệt Cơ giơ tay vẫy vẫy Diễm Oánh còn đang chần chờ.
Đương lúc Diễm Nguyệt Cơ cưng chiều vẫy Diễm Oánh, giống như cảm ứng được cách đó không xa một tầm mắt, theo bản năng quay qua nhìn lại, một vị công tử tuấn mỹ tao nhã nắm tay một thiếu niên còn mang theo ngây thơ chất phác, đứng bên ngoài đàn người đang che lấy cửa. Công tử tuấn mỹ cách đó không xa cứ thế nhìn thẳng vào nàng, rồi sau đó còn cười yếu ớt với Diễm Nguyệt Cơ thi lễ.
Diễm Nguyệt Cơ trong nháy mắt mơ hồ.
“. . . . . . Bệ hạ. . . . . .” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.