Chương 50: Hồi Phủ
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 6 QUYỂN 2: HỒI PHỦ
Vốn xe ngựa chỉ có hai người một cáo gồm Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch và Bạch hồ, hiện tại lúc này lại thêm một mỹ nam tử ốm yếu, tuy rằng có thêm một người, nhưng bên trong xe ngựa cũng đủ không gian, không trở nên chậc hẹp. Tiểu Bạch cùng Bạch Hồ tò mò nhìn nhìn Lâm Tịch ngồi góc sáng sủa nhắm mắt dưỡng thần xong, liền tự chơi với nhau.
Tiểu Bạch cùng Bạch hồ chơi được một trận, lại tò mò nhìn nhìn Lâm Tịch vẫn đang nhắm mắt lại không nhúch nhích, sau đó nhẹ nhàng tựa vào bên tai Mộ Dung Lâm Phong nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đại ca ca kia có phải lại không thoải mái không?”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy tròng mắt Tiểu Bạch chuyển động thắc mắc nói: “Không có, Lâm Tịch bởi vì đã chịu thương, có chút suy yếu, chỉ cần trở lại Quốc sư phủ ăn nhiều mấy thứ bổ máu, qua vài ngày sẽ tốt lên thôi.”
Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó lại nằm tựa lên cái cửa sổ nhỏ trên xe ngựa, hít lấy không khí bên ngoài tràn ngập hương cỏ xanh, ngắm vùng đất xanh biếc bên ngoài, ven đường có hoa dại đủ mọi màu sắc, những hòn đá nhỏ kì kỳ quái quái, còn có những áng mây trắng trên nền trời xanh lam.
Trúc Tử thấy Tiểu Bạch tựa cái đầu nhỏ lên cửa sổ nói: “Tiểu ngu ngốc, sắp đến Quốc sư phủ, nghe nói nơi đó có rất nhiều điểm tâm ngon nha, tiểu ngu ngốc có vui không a?”
Tiểu Bạch nghe xong, hoàn toàn không có hưng phấn như trong Trúc Tử tưởng tượng, mà là cúi đầu rầu rĩ nói: “Ân. . . . . . Tiểu Bạch thực vui vẻ.”
Trúc Tử nhìn thấy Tiểu Bạch khẩu thị tâm phi, suy nghĩ một chút rất nhanh liền hiểu được, nói: “Tiểu ngu ngốc, lấy lại tinh thần nào, bình thường nghe được có thể ăn gì đó, không phải đều là mắt lóe lục quang sao?”
Tiểu Bạch liếc Trúc Tử bất mãn nói: “Ánh mắt của Tiểu Bạch không có lóe lục quang mà.”
“Ha hả. . . . . . Tiểu ngu ngốc chính là tiểu ngu ngốc.”
Trúc Tử vừa đánh xe ngựa vừa đùa với Tiểu Bạch, cứ như vậy bất tri bất giác đã tới cổng trước cao rộng của Quốc sư phủ. Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch xuống xe ngựa, Bạch hồ nhảy đến đầu vai Trúc Tử, sau đó Trúc Tử mới tới đỡ Lâm Tịch chậm rãi xuống xe ngựa.
Hai thủ vệ Quốc sư phủ vừa thấy một trong số họ là Quốc sư đại nhân nhà mình, một người vội vàng đi qua đỡ lấy Quốc sư đại nhân sắc
mặt tái nhợt, mà một người ngay lập tức chạy vào trong phủ hô to: “Lão gia đã về. . . . . . Lão gia đã về. . . . . .”
Rất nhanh một trung niên nam tử có vẻ là quản gia mang theo mấy người hầu đi ra, vừa thấy Lâm Tịch lập tức hốc mắt ẩm ướt nói: “Lão gia, ngài rốt cục đã trở lại. . . . . . Lão gia. . . Sắc mặt của ngài sao lại tái nhợt như vậy. . . . . . Ông trời ơi. . . Lão gia, ngài thế nào mà hảo hảo đi ra ngoài một chuyến, trở về lại thương tích đầy mình. . . Ở trên đường đã xảy ra chuyện gì ? . . . Các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau cẩn thận đỡ lão gia vào nhà hảo hảo nghỉ ngơi.”
Lâm Tịch nhìn thấy quản gia nhà mình vẻ mặt thân thiết, trong lòng cũng thật là vui vẻ, còn kêu người hầu lại đỡ y, sau đó quản gia cũng tự bước đến thật cẩn thận giúp y, sợ làm đau y, nói: “Trương thúc, chờ một chút, vị Mộ Dung Đại ca bên cạnh ta này là ân nhân đã cứu ta hai lần, ngươi gọi người hảo hảo tiếp đón bọn họ một chút trước đã.”
Quản gia Trương thúc nghe được Lâm Tịch nói lúc này mới chú ý tới công tử nho nhã tuấn mỹ đứng ở một bên đang nắm tay một tiểu thiếu niên sáng lạn hồn nhiên, phía sau là thiếu niên nhìn như người hầu. Quản gia lập tức đi đến trước công tử nho nhã tuấn mỹ, rất cảm kích nói: “Cám ơn công tử có ân cứu mạng với lão gia nhà bọn ta, các vị mời vào, để lão thân hảo hảo chiêu đãi các vị, thỉnh các vị xem Quốc sư phủ như nhà mình là tốt rồi.”
Mộ Dung Lâm Phong ôn hòa cười cười nói: “Một chút nhấc tay giúp đỡ, không đáng nhắc đến, quản gia không cần quá khách khí.”
Quản gia nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong nói chuyện, thở dài nói: “Lão gia nhà ta rõ ràng là một người tốt như vậy, vì cái gì luôn gặp những tai ương không mong muốn. . . Ai. . . Không nói việc này nữa, các vị hãy vào trước đã.”
Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch đi theo sau quản gia, đi vào đại môn của Quốc sư phủ, dưới chân là một con đường rải đá nhỏ, xung quanh trồng một loạt bồn hoa, hơn nữa đều là những loài quý báu, đi một hồi, qua mấy cái cổng tròn tròn, liền nhìn thấy một hồ nước thật to, trên hồ nước nở đầy hoa sen xinh đẹp, dưới hồ trong suốt thường thường có mấy con cá đuôi vàng vàng hồng hồng xinh xắn, cầu gỗ trên hồ nước uốn lượn quanh co, giữa hồ còn có một cái đình thanh nhã, trên cái bàn thấp hình chữ nhật trong đình có bày một cây đàn tì bà có khắc lê hoa và cây, không khó nhìn ra đình là một nơi phong nhã đến cỡ nào.
Sau đó không lâu đã bước tới một đại viện, đi vào đập vào mặt là hương hoa thoang thoảng, muôn hoa đua thắm khoe hồng, hấp dẫn rất nhiều con bướm sặc sỡ xinh đẹp đến hút mật.
Bên phải còn có một cái hồ nhỏ, nước bên trong trong suốt tận đáy, còn có thể nhìn thấy cá nhỏ dưới nước bơi qua bơi lại chơi đùa, Tiểu Bạch mở thật to đôi mắt nhìn những con cá nhỏ bơi lội vui vẻ dưới nước, kinh ngạc kéo bàn tay Mộ Dung Lâm Phong đang nắm lấy tay bé nói: “Sư phụ. . . . . . Thiệt nhiều cá. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn theo Tiểu Bạch nói: “Ân. . . . . . Tiểu Bạch cho tới bây giờ chắc chưa thấy qua nhiều cá đến vậy đi.”
Tiểu Bạch nghĩ nghĩ nói: “Sư phụ. . . . . . Kia Tiểu Bạch có phải có thể ăn rất nhiều cá hay không?”
Trúc Tử ôm Bạch hồ ở một bên nghe được rất là buồn bực nói: “Tiểu ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi thấy nhiều cá đẹp như vậy, cũng chỉ là muốn ăn thôi sao?”
“Tiểu công tử thật là đáng yêu, tiểu công tử nếu thích ăn cá, lão thân mỗi bữa cơm sẽ kêu đầu bếp đưa lên mấy món cá khẩu vị khác nhau.”
“Quản gia chê cười, đồ nhi của tại hạ rất ít khi đi ra ngoài, cho nên nhìn thấy nhiều cá như vậy thì rất là kinh ngạc.” Mộ Dung Lâm Phong giải thích nói.
Cứ nói chuyện như vậy, đã đi đến một cái lầu gỗ xưa hai tầng thanh nhã, quản gia dẫn mọi người đi vào một căn phòng lớn, nói: “Như vậy các vị trước hết ở đây tùy ý nghỉ ngơi một chút, lão thân đi xem lão gia trước, nếu có cái gì cần liền cho biết, báo cho nha hoàn Tiểu Thúy bên cạnh, để nàng đến thông tri lão thân là được .” Quản gia chỉ vào nha hoàn áo vàng đứng cách đó không xa nói.
“Ân, phiền quản gia, như vậy quản gia đi trước đi.” Đăng bởi: admin
Vốn xe ngựa chỉ có hai người một cáo gồm Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch và Bạch hồ, hiện tại lúc này lại thêm một mỹ nam tử ốm yếu, tuy rằng có thêm một người, nhưng bên trong xe ngựa cũng đủ không gian, không trở nên chậc hẹp. Tiểu Bạch cùng Bạch Hồ tò mò nhìn nhìn Lâm Tịch ngồi góc sáng sủa nhắm mắt dưỡng thần xong, liền tự chơi với nhau.
Tiểu Bạch cùng Bạch hồ chơi được một trận, lại tò mò nhìn nhìn Lâm Tịch vẫn đang nhắm mắt lại không nhúch nhích, sau đó nhẹ nhàng tựa vào bên tai Mộ Dung Lâm Phong nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đại ca ca kia có phải lại không thoải mái không?”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy tròng mắt Tiểu Bạch chuyển động thắc mắc nói: “Không có, Lâm Tịch bởi vì đã chịu thương, có chút suy yếu, chỉ cần trở lại Quốc sư phủ ăn nhiều mấy thứ bổ máu, qua vài ngày sẽ tốt lên thôi.”
Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó lại nằm tựa lên cái cửa sổ nhỏ trên xe ngựa, hít lấy không khí bên ngoài tràn ngập hương cỏ xanh, ngắm vùng đất xanh biếc bên ngoài, ven đường có hoa dại đủ mọi màu sắc, những hòn đá nhỏ kì kỳ quái quái, còn có những áng mây trắng trên nền trời xanh lam.
Trúc Tử thấy Tiểu Bạch tựa cái đầu nhỏ lên cửa sổ nói: “Tiểu ngu ngốc, sắp đến Quốc sư phủ, nghe nói nơi đó có rất nhiều điểm tâm ngon nha, tiểu ngu ngốc có vui không a?”
Tiểu Bạch nghe xong, hoàn toàn không có hưng phấn như trong Trúc Tử tưởng tượng, mà là cúi đầu rầu rĩ nói: “Ân. . . . . . Tiểu Bạch thực vui vẻ.”
Trúc Tử nhìn thấy Tiểu Bạch khẩu thị tâm phi, suy nghĩ một chút rất nhanh liền hiểu được, nói: “Tiểu ngu ngốc, lấy lại tinh thần nào, bình thường nghe được có thể ăn gì đó, không phải đều là mắt lóe lục quang sao?”
Tiểu Bạch liếc Trúc Tử bất mãn nói: “Ánh mắt của Tiểu Bạch không có lóe lục quang mà.”
“Ha hả. . . . . . Tiểu ngu ngốc chính là tiểu ngu ngốc.”
Trúc Tử vừa đánh xe ngựa vừa đùa với Tiểu Bạch, cứ như vậy bất tri bất giác đã tới cổng trước cao rộng của Quốc sư phủ. Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch xuống xe ngựa, Bạch hồ nhảy đến đầu vai Trúc Tử, sau đó Trúc Tử mới tới đỡ Lâm Tịch chậm rãi xuống xe ngựa.
Hai thủ vệ Quốc sư phủ vừa thấy một trong số họ là Quốc sư đại nhân nhà mình, một người vội vàng đi qua đỡ lấy Quốc sư đại nhân sắc
mặt tái nhợt, mà một người ngay lập tức chạy vào trong phủ hô to: “Lão gia đã về. . . . . . Lão gia đã về. . . . . .”
Rất nhanh một trung niên nam tử có vẻ là quản gia mang theo mấy người hầu đi ra, vừa thấy Lâm Tịch lập tức hốc mắt ẩm ướt nói: “Lão gia, ngài rốt cục đã trở lại. . . . . . Lão gia. . . Sắc mặt của ngài sao lại tái nhợt như vậy. . . . . . Ông trời ơi. . . Lão gia, ngài thế nào mà hảo hảo đi ra ngoài một chuyến, trở về lại thương tích đầy mình. . . Ở trên đường đã xảy ra chuyện gì ? . . . Các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau cẩn thận đỡ lão gia vào nhà hảo hảo nghỉ ngơi.”
Lâm Tịch nhìn thấy quản gia nhà mình vẻ mặt thân thiết, trong lòng cũng thật là vui vẻ, còn kêu người hầu lại đỡ y, sau đó quản gia cũng tự bước đến thật cẩn thận giúp y, sợ làm đau y, nói: “Trương thúc, chờ một chút, vị Mộ Dung Đại ca bên cạnh ta này là ân nhân đã cứu ta hai lần, ngươi gọi người hảo hảo tiếp đón bọn họ một chút trước đã.”
Quản gia Trương thúc nghe được Lâm Tịch nói lúc này mới chú ý tới công tử nho nhã tuấn mỹ đứng ở một bên đang nắm tay một tiểu thiếu niên sáng lạn hồn nhiên, phía sau là thiếu niên nhìn như người hầu. Quản gia lập tức đi đến trước công tử nho nhã tuấn mỹ, rất cảm kích nói: “Cám ơn công tử có ân cứu mạng với lão gia nhà bọn ta, các vị mời vào, để lão thân hảo hảo chiêu đãi các vị, thỉnh các vị xem Quốc sư phủ như nhà mình là tốt rồi.”
Mộ Dung Lâm Phong ôn hòa cười cười nói: “Một chút nhấc tay giúp đỡ, không đáng nhắc đến, quản gia không cần quá khách khí.”
Quản gia nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong nói chuyện, thở dài nói: “Lão gia nhà ta rõ ràng là một người tốt như vậy, vì cái gì luôn gặp những tai ương không mong muốn. . . Ai. . . Không nói việc này nữa, các vị hãy vào trước đã.”
Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch đi theo sau quản gia, đi vào đại môn của Quốc sư phủ, dưới chân là một con đường rải đá nhỏ, xung quanh trồng một loạt bồn hoa, hơn nữa đều là những loài quý báu, đi một hồi, qua mấy cái cổng tròn tròn, liền nhìn thấy một hồ nước thật to, trên hồ nước nở đầy hoa sen xinh đẹp, dưới hồ trong suốt thường thường có mấy con cá đuôi vàng vàng hồng hồng xinh xắn, cầu gỗ trên hồ nước uốn lượn quanh co, giữa hồ còn có một cái đình thanh nhã, trên cái bàn thấp hình chữ nhật trong đình có bày một cây đàn tì bà có khắc lê hoa và cây, không khó nhìn ra đình là một nơi phong nhã đến cỡ nào.
Sau đó không lâu đã bước tới một đại viện, đi vào đập vào mặt là hương hoa thoang thoảng, muôn hoa đua thắm khoe hồng, hấp dẫn rất nhiều con bướm sặc sỡ xinh đẹp đến hút mật.
Bên phải còn có một cái hồ nhỏ, nước bên trong trong suốt tận đáy, còn có thể nhìn thấy cá nhỏ dưới nước bơi qua bơi lại chơi đùa, Tiểu Bạch mở thật to đôi mắt nhìn những con cá nhỏ bơi lội vui vẻ dưới nước, kinh ngạc kéo bàn tay Mộ Dung Lâm Phong đang nắm lấy tay bé nói: “Sư phụ. . . . . . Thiệt nhiều cá. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn theo Tiểu Bạch nói: “Ân. . . . . . Tiểu Bạch cho tới bây giờ chắc chưa thấy qua nhiều cá đến vậy đi.”
Tiểu Bạch nghĩ nghĩ nói: “Sư phụ. . . . . . Kia Tiểu Bạch có phải có thể ăn rất nhiều cá hay không?”
Trúc Tử ôm Bạch hồ ở một bên nghe được rất là buồn bực nói: “Tiểu ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi thấy nhiều cá đẹp như vậy, cũng chỉ là muốn ăn thôi sao?”
“Tiểu công tử thật là đáng yêu, tiểu công tử nếu thích ăn cá, lão thân mỗi bữa cơm sẽ kêu đầu bếp đưa lên mấy món cá khẩu vị khác nhau.”
“Quản gia chê cười, đồ nhi của tại hạ rất ít khi đi ra ngoài, cho nên nhìn thấy nhiều cá như vậy thì rất là kinh ngạc.” Mộ Dung Lâm Phong giải thích nói.
Cứ nói chuyện như vậy, đã đi đến một cái lầu gỗ xưa hai tầng thanh nhã, quản gia dẫn mọi người đi vào một căn phòng lớn, nói: “Như vậy các vị trước hết ở đây tùy ý nghỉ ngơi một chút, lão thân đi xem lão gia trước, nếu có cái gì cần liền cho biết, báo cho nha hoàn Tiểu Thúy bên cạnh, để nàng đến thông tri lão thân là được .” Quản gia chỉ vào nha hoàn áo vàng đứng cách đó không xa nói.
“Ân, phiền quản gia, như vậy quản gia đi trước đi.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.