Chương 91: Lý Trúc
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 6 QUYỂN 3: LÝ TRÚC
Diễm Oánh một tay chặn lại Trúc Tử đang vội vàng muốn rời đi, vui đùa nói: “Nè. . . Lúc nãy thấy ngươi là dáng vẻ thật uy phong a. Sao hiện tại lại trốn trốn tránh tránh? Có phải đã làm chuyện lén lút gì không?”
Trần Thần như cũng muốn đi qua tìm hiểu xem có chuyện gì, thần sắc trên mặt Trúc Tử trở nên bối rối. Đẩy Diễm Oánh ra, cúi đầu bước nhanh qua Trần Thần, muốn tránh ra ngoài. Nhưng lúc này ngoài cửa đột nhiên có một tiểu nhị đang bưng nước trà đi qua, hai người trở tay không kịp liền và vào nhau, nước trà nóng bỏng cũng bắn lên người Trúc Tử. Cũng may Bạch hồ khi cảm giác không ổn đã nhảy vào lòng Tiểu Bạch. Sau cùng cũng chỉ có một mình Trúc Tử bị trà nóng bắn vào người. Y phục trên người Trúc Tử hiển nhiên thật nhiều. Song bị một ấm trà nóng văng vào mình, cũng không tốt chút nào, tiểu nhị thanh tú mạo mĩ sợ tới mức liên tục nói, “Thực xin lỗi. Thực xin lỗi. . .”, Trần Thần đứng bên cạnh Trúc Tử nhìn thấy một mảng nước lớn trên người Trúc Tử, còn đang bốc khói, vì thế lập tức đỡ Trúc Tử vì va chạm mà đứng không vững, thân thiết nói: “Ngươi không sao chứ, trước mau thay bộ y phục này ra đi. Người tới. Tìm một bộ y phục lại đây, ngươi tạm thời. . . Ngươi. . . Ngươi là. . . Lý Trúc? ! ! !”
Trần Thần đối diện đôi mắt bối rối muốn tránh né của Trúc Tử, còn ngũ quan dưới tóc mái quen thuộc khắc thật sâu trong trí nhớ, tuy rằng qua vài năm biến hóa, bất quá vẫn là tiểu bao tử ngốc nghếch kia, kẻ từng bị mình cười nhạo là mặt con nít, đừng tưởng rằng thoạt nhìn chỉ là thiếu niên hơn mười mấy tuổi, kỳ thật Trúc Tử đã gần hai mươi tám tuổi, lúc này đang không được tự nhiên quay đầu đi, bỏ qua ánh mắt Trần Thần nghi hoặc mà kinh hỉ, ngữ khí bình thản không gợn sóng nói: “Trần lão bản. Ngươi nhận nhầm người, ta không phải Lý Trúc gì cả, ta chỉ là một gã người hầu không đáng nhắc đến mà thôi.”
“Ngươi. . .” Không đợi Trần Thần nói tiếp, Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử bị nước nóng làm phỏng rồi, cũng vội vọt tới bên người Trúc Tử, “Trúc Tử, nóng. . . mau cởi quần áo ra.” Nói xong liền vươn tay định cởi y phục của Trúc Tử trước mặt công chúng, may mắn bị Mộ Dung Lâm Phong ở phía sau cản lại. “Tiểu Bạch. Ngươi trước để Trúc Tử vào phòng trong rồi cởi, Trần lão bản mời ngươi buông tay gia phó ra trước, để hắn thay y phục đã. Có cái gì vấn đề chờ một chút rồi nói sau.”
Trần Thần nhìn Trúc Tử, muốn nói lại thôi, thấy y bởi vì bị phỏng mà nhíu mi, sau đó mới ngơ ngác buông tay Trúc Tử ra, tinh thần hoảng hốt đi theo sau Trúc Tử, hoàn toàn không còn bộ dáng cởi mở khôn khéo trước đó.
Nhìn thấy theo Trúc Tử mà rời khỏi Trần Thần, Diễm Oánh bĩu môi, “Thật không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Trần đại ca, trước kia khôn khéo muốn chết, đối xử với mọi người đều là sắc mặt thương nhân, đương nhiên là trừ bỏ người nhà. Cùng với bằng hữu hắn nhận định, thì phúc hắc lại giảo hoạt. A, Còn có cũng thực hoa tâm. Nữ nhân bên người mỗi ngày đổi như thay quần áo. Mau mắn nhanh chóng. Bất quá đối với từng tình nhân đều rất không tồi, hiện tại nhìn chằm chằm người hầu của người ta như vậy là có ý gì a? A, bất quá trước kia có một lần Trần đại ca uống say, miệng lẩm bẩm lầm bầm cái gì mà ‘ Trúc Trúc ‘. Ta lúc ấy còn tưởng rằng Trần đại ca uống say còn không quên một mảng rừng trúc ở nhà nữa chứ, còn bị ta chê cười một phen. Cáp. . . A, nói này, chẳng lẽ người hầu của ngươi chính là kẻ kia? Có phải tên Lý Trúc không a?”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn Trúc Tử đi rồi, thấy Diễm Oánh ở bên cạnh tự nói tự nghe. Vì thế liền lôi kéo Tiểu Bạch ngồi trở lại trên ghế, xem ra tạm thời chưa thể rời đi.
Tiểu Bạch: “Trúc Tử chính là Trúc Tử.”
Diễm Oánh: “A. Không phải chỉ kém một chữ thôi sao? Có gì đâu, Trúc Tử chỉ là một ngoại hiệu mà thôi.” Trước kia còn không biết thế nào? Lắc tay. Vẻ mặt không cần để ý.
Tiểu Bạch: “. . . Thật là như vậy sao?”
Diễm Oánh: “Ân, chính là hay đổi dáng vẻ.” Còn nghiêm túc gật gật đầu.
Tiểu Bạch: “. . .” Nghi hoặc.
Diễm Oánh: “Có lẽ Trúc Tử là nữ phẫn nam trang nói không chừng nha.” Có thể là Trúc Tử tuy rằng nhìn thoáng thì không được tốt lắm nhưng xem lâu sẽ thấy nét quyến rũ khác với nam tử khác thì sao?
Tiểu Bạch: “Trúc Tử. . . Nữ sao?” Kinh ngạc.
Diễm Oánh: “Ha ha nhịn không được . . . Ha ha. . . Chọc thiệt vui a. . . Muốn cùng tỷ tỷ về nhà không a. . . Trong nhà của tỷ tỷ có rất nhiều đồ ăn nha. . .”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn Diễm Oánh thấy cơ hội liền trêu cợt Tiểu Bạch, đối với vị công chúa vô lương này thật là hết chỗ nói rồi, cảm giác được tay áo khẽ động, Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ đầu Tiểu Bạch nói: “Công chúa điện hạ xin đừng trêu cợt Tiểu Bạch. Tiểu Bạch sẽ tưởng là thật.”
“Ô. . . Dừng dừng, tất cả mọi người đều sắp thành người một nhà rồi, không cần xưng hô khách khí như vậy. Trực tiếp gọi ta là Tiểu Oánh là được rồi. Bé con, đương nhiên vẫn là gọi ta tỷ tỷ đi, hắc hắc. Về sau ta cũng sẽ có đệ đệ đáng yêu như vậy.
Người một nhà? ? Tại sao lại là người một nhà, cho dù Trúc Tử lập tức biến thành nữ gả cho Trần Thần, cũng đâu có quan hệ gì với Diễm Oánh đi. Trần Thần cùng Diễm Oánh cũng chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường đi, thật sự không biết Diễm Oánh đang nói cái gì. Mộ Dung Lâm Phong cũng hoàn toàn xem nhẹ toàn bộ.
Trúc Tử ở bên kia được mang vào một gian phòng thoải mái ấm áp. Cách bình phong chậm rãi thay từng lớp áo bị nước nóng làm ẩm. Thường thường nhìn bóng dáng bất động ngoài bình phong. Trong đầu một mảnh miên man suy nghĩ, tựa hồ muốn vội vàng rời khỏi nơi này. Nhưng lại không muốn nhìn thấy người bên ngoài mà bất giác do dự, chậm rãi từ từ.
“Con trai của Lý tướng quân Mộc Diễm quốc. . . Lý Trúc. . . Tiểu Trúc. . . Là ngươi đi?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cũng không quen biết cái người tên Lý Trúc kia.”
Trần Thần ở bên ngoài hoảng hốt một trận, sau đó hai tròng mắt thẳng tắp bắn về phía bóng dáng Trúc Tử bình thường ở bên trong, đôi mắt ôn hòa đột nhiên trở nên khôn khéo lợi hại, Trần Thần kiên định gằn từng chữ, “Không, ta biết, ngươi nhất định chính là Lý Trúc.”
Trúc Tử vừa lúc thay đến nội y, nghe được Trần Thần nghiến răng nghiến lợi nói ra, có chút phiền muộn nói, “Ta nói không phải chính là không phải, Trần lão bản vẫn là không cần làm khó một người hầu nho nhỏ như ta.”
Trúc Tử chỉ nghe đến Trần Thần bên ngoài bình phong, bất mãn “Hừ ” một tiếng. Chợt nghe thấy tiếng bước chân Trần Thần từng bước đi vào trong này, Trúc Tử lập tức luống cuống: “Ngươi, ngươi, ngươi đừng qua đây, ta còn chưa mặc xong y phục.” Trúc Tử còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Trần Thần vẻ mặt tức giận từ ngoài bình phong bước vào, một bàn tay còn vươn đến vạt áo bên hông Trúc Tử, Trúc Tử cả kinh nhanh nhẹn né tránh, tức giận nói: “Trần lão bản làm gì vậy, làm bị khách nhân phỏng. Bây giờ còn muốn cởi quần áo khách nhân, Trần lão bản chính là đãi khách như vậy sao? Không nghĩ tới đường đường lão bản Tử Hạc Các thế mà là một tên biến thái.” Mà Trần Thần tựa hồ hoàn toàn không để ý đến cách nói của Trúc Tử, vẫn đưa tay muốn cởi đi áo của Trúc Tử, vì thế hai người ngay trong phòng một công một thủ, Trúc Tử căm giận cầm lấy một bình hoa cổ trên bàn. Không lưu tình chút nào ném về phía Trần Thần, nhưng bị Trần Thần rất nhẹ nhàng tránh được. Đằng sau “Xoảng” một tiếng, bình hoa giá trị mấy trăm vạn lượng hoàng kim cứ thế mà vỡ nát. Song Trần Thần lại hoàn toàn không có chút dáng vẻ đau lòng. Trần Thần vọt tới, một tay ôm chặt thắt lưng Trúc Tử, một tay ngăn vạt áo Trúc Tử, bị Trúc Tử dùng dao hung hăng tiến qua, bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy ra. Rồi lại bị Trúc Tử dùng cái đầu cứng đụng vào đầu, sau một trận chóng mặt, nguy hiểm tránh thoát nắm tay Trúc Tử vung tới.
Ngoài phòng nghe được bên trong thanh âm rầm rầm loảng xoảng, bọn tiểu nhị muốn hộ chủ lập tức sốt ruột muốn đẩy cửa ra, lại bị bên trong Trần Thần hét lớn một tiếng, “Đều đi ra ngoài cho ta, ai cũng không cho phép vào.” Sau đó liền nghiêm túc ứng phó người trước mặt.
“Nhiều năm không gặp như vậy, không nghĩ ngươi tìm được thế ngoại cao nhân, huấn luyện ngươi thành thân thủ nhanh nhẹn thế này. Bất quá, không nghĩ tới, ngươi trở về, liền cho ta một lễ gặp mặt, thật sự là làm ta rất thương tâm, tiểu bao tử thích khóc.” Trần Thần một bên ứng phó Trúc Tử công kích, một bên nhàn rỗi tán chuyện.
Trúc Tử vừa nghe đến “tiểu bao tử” không hiểu sao lại thấy một trận tức giận, “Ngươi ngươi ngươi nói cái gì? Ai là tiểu bao tử thích khóc? Đồ giảo hoạt gian xảo. Ngươi là kẻ bủn xỉn keo kiệt vắt chày ra nước! Ngươi bên ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại . . . Ngươi treo đầu dê bán thịt chó. Ngươi. . .”
“A. . . Tiểu bao tử ngươi tiếp tục mắng a. . . Ngươi càng mắng lòng ta càng vui vẻ, không nghĩ tới ta ở ngươi trong lòng lại là hình tượng như vậy a, ngươi vẫn là nhớ rất kỹ ta mà.” Trần Thần đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô lại, đối với Trúc chửi bậy cứ như gãi ngứa, sau đó thừa dịp Trúc Tử bị tức đến thân mình phát run, rất nhanh bổ nhào vào Trúc Tử. Hắn dùng hai chân ngăn chặn hai chân Trúc Tử chuẩn bị nhảy lên, một tay nắm chặt hai tay Trúc Tử giơ lên đầu, sau đó cái tay còn rảnh kia ngay lập tức kéo vạt áo Trúc Tử xuống. Trên thắt lưng cơ thể màu đồng, có một dấu răng thật sâu, Trần Thần tràn ngập nhu tình sờ sờ lên dấu răng, ngoài miệng cũng chậm rãi nói từng chữ: “Mấy năm nay ngươi làm ta tìm thật vất vả a, Tiểu Trúc của ta. Tiểu bao tử của ta.”
Trúc Tử cảm nhận được tiếp xúc lạnh như băng trên lưng, giãy dụa càng dữ dội hơn: “Buông, buông, ngươi tên hỗn đản này, ngươi đang làm cái gì, ai cho phép ngươi sờ ta. Cút ngay. . .” Phía sau, cửa đột nhiên “kẹt” một tiếng bị mở ra. Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch đi vào, phía sau còn có Diễm Oánh đi theo xem kịch vui, bởi vì cảm thấy chờ lâu quá. Một đường đi tới nhìn thấy một đáng đôm người vây quanh ngoài cửa, mà bên trong cũng cực kỳ ầm ỹ, không nghe không biết, vừa nghe thật sự dọa người nhảy dựng. Tử Hạc Các lão bản hóa ra là da mặt dày như tường đồng a, lúc ban đầu còn là bộ dạng quý công tử, đóng cửa lại chính là một vẻ mặt khác.
Đám người Mộ Dung Lâm Phong tiến vào nhìn thấy hai người đang nằm sấp lên nhau trên mặt đất, mà Trúc Tử còn bị Trần Thần vén áo, hai tay hai chân bị chặn, một tay còn giống như dừng lại trên gương mặt, nhìn một màn đen tối này, Mộ Dung Lâm Phong sửng sốt, “Không biết Trần lão bản đè lên người hầu của tại hạ như vật là muốn làm gì?
Tiểu Bạch: “Trúc Tử, các ngươi sao lại ngủ trên mặt đất?”
Diễm Oánh: “Trần đại ca, sao ngươi lại nóng nảy như thế? Vừa mới gặp mặt lại lên giường, còn diễn đến hoành tráng như vậy.”
Trần Thần: “. . .” Mất tự nhiên.
Trúc Tử: “. . .” Vẻ mặt bạo phát.
Sau khi toàn trường tĩnh lặng chừng một khắc, “A a a a mau cút ngay cho ta. Ngươi tên hỗn đản này!” Trúc Tử một chiêu lý ngư động thân, dứt khoác đầy Trần Thần ra. Sau đó dưới mắt nhìn chằm chằm của công chúng, rất nhanh mặc vào y phục đang để bên cạnh, đến khi mặc chỉnh tề xong, liền tiếp tục mặt đỏ đến lạ thường đi đến phía sau Mộ Dung Lâm Phong, lại hung tợn trừng mắt nhìn liếc Trần Thần vẫn té trên mặt đất không hề hình tượng.
“Khụ khụ. . . Này là có nguyên nhân, nói ra thì dài dòng. . . Cho nên tạm thời không giải thích, các vị đừng nghĩ loạn thì được rồi.” Trần Thần tự mình nói xong, xem nhẹ ánh sáng lóe lên bắn về phía mình, chậm rì rì đứng lên, vỗ vỗ một chút tro bụi dính trên quần áo, thật giống như hình tượng vô lại trước đó không phải là hắn vậy.
Đến khi Trần Thần trừng mắt nhìn liếc một cái tiểu nhị ngoài cửa rụt đầu rụt đuôi tò mò nhìn lén xong, “Tiểu Trúc, lại đây, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, không cần tiếp tục phủ nhận trước mặt ta, ta vừa rồi đã tìm chứng cớ.”
“Nào có cái gì chứng cớ, ngươi cởi y phục một lần làm sao có chứng cớ, ngươi hù người khác đi.” Trúc Tử cũng biết Trần Thần từ nhỏ chính là quỷ tinh quái, luôn gạt người, bị bán còn giúp hắn kiếm tiền cũng không ít, khuê nữ bị lừa cũng không ít, chuẩn một con ngựa đực to.
“Ngươi sao lại ở trước mặt nhiều người thế này kể ra chuyện ngọt ngào riêng tư của chúng ta chứ, ngươi lẽ nào muốn ta nói ra lúc chúng ta vẫn còn là tiểu thí hài tỉnh tỉnh mê mê, cùng tắm chung một thùng tắm, ngươi đột nhiên nói muốn ta cưới ngươi, ta đương nhiên là nguyện ý rồi, nhưng ngươi lúc ấy lại thật sự không tin ta, vì thế ta để lại trên thắt lưng của ngươi. . . . . .” Trần Thần lưu manh vừa phóng điện với Trúc Tử, vừa như ngọt ngào đích nhớ lại.
“A a a a. . . . . . Ngươi không được nói, đó là chuyện mất trăm năm rồi. Đó là tiểu hài tử không hiểu chuyện thôi, hơn nữa hai người nam nhân cũng không thể thành thân,” Trúc Tử càng nghe sắc mặt càng trắng, lập tức liền lên tiếng ngăn Trần Thần tiếp tục lưu manh.
“Ta đã sớm bảo ngươi đừng có không được tự nhiên như vậy, hiện tại tất cả mọi người đều biết chuyện của chúng ta rồi, vốn đó là kỷ niệm của riêng hai chúng ta, hiện tại ngươi còn dám không thừa nhận mình không phải Lý Trúc?” Trần Thần thực vừa lòng nghe Trúc Tử thét chói tai, chứng minh Trúc Tử vẫn nhớ rất rõ ràng. Đương nhiên tự động xem nhẹ câu sau.
“. . . . . . Hừ. . .” Trúc Tử tức giận đến cái trán cũng bốc khói. Không thừa nhận cũng không phủ nhận, vừa lúc nhìn đến Tiểu Bạch rất kỳ quái nhìn mình, nghĩ đến một màn bọn họ vừa vào cửa chứng kiến, trên mặt lại nóng lên. . . . . .
— tên hỗn đản này. Đăng bởi: admin
Diễm Oánh một tay chặn lại Trúc Tử đang vội vàng muốn rời đi, vui đùa nói: “Nè. . . Lúc nãy thấy ngươi là dáng vẻ thật uy phong a. Sao hiện tại lại trốn trốn tránh tránh? Có phải đã làm chuyện lén lút gì không?”
Trần Thần như cũng muốn đi qua tìm hiểu xem có chuyện gì, thần sắc trên mặt Trúc Tử trở nên bối rối. Đẩy Diễm Oánh ra, cúi đầu bước nhanh qua Trần Thần, muốn tránh ra ngoài. Nhưng lúc này ngoài cửa đột nhiên có một tiểu nhị đang bưng nước trà đi qua, hai người trở tay không kịp liền và vào nhau, nước trà nóng bỏng cũng bắn lên người Trúc Tử. Cũng may Bạch hồ khi cảm giác không ổn đã nhảy vào lòng Tiểu Bạch. Sau cùng cũng chỉ có một mình Trúc Tử bị trà nóng bắn vào người. Y phục trên người Trúc Tử hiển nhiên thật nhiều. Song bị một ấm trà nóng văng vào mình, cũng không tốt chút nào, tiểu nhị thanh tú mạo mĩ sợ tới mức liên tục nói, “Thực xin lỗi. Thực xin lỗi. . .”, Trần Thần đứng bên cạnh Trúc Tử nhìn thấy một mảng nước lớn trên người Trúc Tử, còn đang bốc khói, vì thế lập tức đỡ Trúc Tử vì va chạm mà đứng không vững, thân thiết nói: “Ngươi không sao chứ, trước mau thay bộ y phục này ra đi. Người tới. Tìm một bộ y phục lại đây, ngươi tạm thời. . . Ngươi. . . Ngươi là. . . Lý Trúc? ! ! !”
Trần Thần đối diện đôi mắt bối rối muốn tránh né của Trúc Tử, còn ngũ quan dưới tóc mái quen thuộc khắc thật sâu trong trí nhớ, tuy rằng qua vài năm biến hóa, bất quá vẫn là tiểu bao tử ngốc nghếch kia, kẻ từng bị mình cười nhạo là mặt con nít, đừng tưởng rằng thoạt nhìn chỉ là thiếu niên hơn mười mấy tuổi, kỳ thật Trúc Tử đã gần hai mươi tám tuổi, lúc này đang không được tự nhiên quay đầu đi, bỏ qua ánh mắt Trần Thần nghi hoặc mà kinh hỉ, ngữ khí bình thản không gợn sóng nói: “Trần lão bản. Ngươi nhận nhầm người, ta không phải Lý Trúc gì cả, ta chỉ là một gã người hầu không đáng nhắc đến mà thôi.”
“Ngươi. . .” Không đợi Trần Thần nói tiếp, Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử bị nước nóng làm phỏng rồi, cũng vội vọt tới bên người Trúc Tử, “Trúc Tử, nóng. . . mau cởi quần áo ra.” Nói xong liền vươn tay định cởi y phục của Trúc Tử trước mặt công chúng, may mắn bị Mộ Dung Lâm Phong ở phía sau cản lại. “Tiểu Bạch. Ngươi trước để Trúc Tử vào phòng trong rồi cởi, Trần lão bản mời ngươi buông tay gia phó ra trước, để hắn thay y phục đã. Có cái gì vấn đề chờ một chút rồi nói sau.”
Trần Thần nhìn Trúc Tử, muốn nói lại thôi, thấy y bởi vì bị phỏng mà nhíu mi, sau đó mới ngơ ngác buông tay Trúc Tử ra, tinh thần hoảng hốt đi theo sau Trúc Tử, hoàn toàn không còn bộ dáng cởi mở khôn khéo trước đó.
Nhìn thấy theo Trúc Tử mà rời khỏi Trần Thần, Diễm Oánh bĩu môi, “Thật không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Trần đại ca, trước kia khôn khéo muốn chết, đối xử với mọi người đều là sắc mặt thương nhân, đương nhiên là trừ bỏ người nhà. Cùng với bằng hữu hắn nhận định, thì phúc hắc lại giảo hoạt. A, Còn có cũng thực hoa tâm. Nữ nhân bên người mỗi ngày đổi như thay quần áo. Mau mắn nhanh chóng. Bất quá đối với từng tình nhân đều rất không tồi, hiện tại nhìn chằm chằm người hầu của người ta như vậy là có ý gì a? A, bất quá trước kia có một lần Trần đại ca uống say, miệng lẩm bẩm lầm bầm cái gì mà ‘ Trúc Trúc ‘. Ta lúc ấy còn tưởng rằng Trần đại ca uống say còn không quên một mảng rừng trúc ở nhà nữa chứ, còn bị ta chê cười một phen. Cáp. . . A, nói này, chẳng lẽ người hầu của ngươi chính là kẻ kia? Có phải tên Lý Trúc không a?”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn Trúc Tử đi rồi, thấy Diễm Oánh ở bên cạnh tự nói tự nghe. Vì thế liền lôi kéo Tiểu Bạch ngồi trở lại trên ghế, xem ra tạm thời chưa thể rời đi.
Tiểu Bạch: “Trúc Tử chính là Trúc Tử.”
Diễm Oánh: “A. Không phải chỉ kém một chữ thôi sao? Có gì đâu, Trúc Tử chỉ là một ngoại hiệu mà thôi.” Trước kia còn không biết thế nào? Lắc tay. Vẻ mặt không cần để ý.
Tiểu Bạch: “. . . Thật là như vậy sao?”
Diễm Oánh: “Ân, chính là hay đổi dáng vẻ.” Còn nghiêm túc gật gật đầu.
Tiểu Bạch: “. . .” Nghi hoặc.
Diễm Oánh: “Có lẽ Trúc Tử là nữ phẫn nam trang nói không chừng nha.” Có thể là Trúc Tử tuy rằng nhìn thoáng thì không được tốt lắm nhưng xem lâu sẽ thấy nét quyến rũ khác với nam tử khác thì sao?
Tiểu Bạch: “Trúc Tử. . . Nữ sao?” Kinh ngạc.
Diễm Oánh: “Ha ha nhịn không được . . . Ha ha. . . Chọc thiệt vui a. . . Muốn cùng tỷ tỷ về nhà không a. . . Trong nhà của tỷ tỷ có rất nhiều đồ ăn nha. . .”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn Diễm Oánh thấy cơ hội liền trêu cợt Tiểu Bạch, đối với vị công chúa vô lương này thật là hết chỗ nói rồi, cảm giác được tay áo khẽ động, Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ đầu Tiểu Bạch nói: “Công chúa điện hạ xin đừng trêu cợt Tiểu Bạch. Tiểu Bạch sẽ tưởng là thật.”
“Ô. . . Dừng dừng, tất cả mọi người đều sắp thành người một nhà rồi, không cần xưng hô khách khí như vậy. Trực tiếp gọi ta là Tiểu Oánh là được rồi. Bé con, đương nhiên vẫn là gọi ta tỷ tỷ đi, hắc hắc. Về sau ta cũng sẽ có đệ đệ đáng yêu như vậy.
Người một nhà? ? Tại sao lại là người một nhà, cho dù Trúc Tử lập tức biến thành nữ gả cho Trần Thần, cũng đâu có quan hệ gì với Diễm Oánh đi. Trần Thần cùng Diễm Oánh cũng chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường đi, thật sự không biết Diễm Oánh đang nói cái gì. Mộ Dung Lâm Phong cũng hoàn toàn xem nhẹ toàn bộ.
Trúc Tử ở bên kia được mang vào một gian phòng thoải mái ấm áp. Cách bình phong chậm rãi thay từng lớp áo bị nước nóng làm ẩm. Thường thường nhìn bóng dáng bất động ngoài bình phong. Trong đầu một mảnh miên man suy nghĩ, tựa hồ muốn vội vàng rời khỏi nơi này. Nhưng lại không muốn nhìn thấy người bên ngoài mà bất giác do dự, chậm rãi từ từ.
“Con trai của Lý tướng quân Mộc Diễm quốc. . . Lý Trúc. . . Tiểu Trúc. . . Là ngươi đi?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cũng không quen biết cái người tên Lý Trúc kia.”
Trần Thần ở bên ngoài hoảng hốt một trận, sau đó hai tròng mắt thẳng tắp bắn về phía bóng dáng Trúc Tử bình thường ở bên trong, đôi mắt ôn hòa đột nhiên trở nên khôn khéo lợi hại, Trần Thần kiên định gằn từng chữ, “Không, ta biết, ngươi nhất định chính là Lý Trúc.”
Trúc Tử vừa lúc thay đến nội y, nghe được Trần Thần nghiến răng nghiến lợi nói ra, có chút phiền muộn nói, “Ta nói không phải chính là không phải, Trần lão bản vẫn là không cần làm khó một người hầu nho nhỏ như ta.”
Trúc Tử chỉ nghe đến Trần Thần bên ngoài bình phong, bất mãn “Hừ ” một tiếng. Chợt nghe thấy tiếng bước chân Trần Thần từng bước đi vào trong này, Trúc Tử lập tức luống cuống: “Ngươi, ngươi, ngươi đừng qua đây, ta còn chưa mặc xong y phục.” Trúc Tử còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Trần Thần vẻ mặt tức giận từ ngoài bình phong bước vào, một bàn tay còn vươn đến vạt áo bên hông Trúc Tử, Trúc Tử cả kinh nhanh nhẹn né tránh, tức giận nói: “Trần lão bản làm gì vậy, làm bị khách nhân phỏng. Bây giờ còn muốn cởi quần áo khách nhân, Trần lão bản chính là đãi khách như vậy sao? Không nghĩ tới đường đường lão bản Tử Hạc Các thế mà là một tên biến thái.” Mà Trần Thần tựa hồ hoàn toàn không để ý đến cách nói của Trúc Tử, vẫn đưa tay muốn cởi đi áo của Trúc Tử, vì thế hai người ngay trong phòng một công một thủ, Trúc Tử căm giận cầm lấy một bình hoa cổ trên bàn. Không lưu tình chút nào ném về phía Trần Thần, nhưng bị Trần Thần rất nhẹ nhàng tránh được. Đằng sau “Xoảng” một tiếng, bình hoa giá trị mấy trăm vạn lượng hoàng kim cứ thế mà vỡ nát. Song Trần Thần lại hoàn toàn không có chút dáng vẻ đau lòng. Trần Thần vọt tới, một tay ôm chặt thắt lưng Trúc Tử, một tay ngăn vạt áo Trúc Tử, bị Trúc Tử dùng dao hung hăng tiến qua, bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy ra. Rồi lại bị Trúc Tử dùng cái đầu cứng đụng vào đầu, sau một trận chóng mặt, nguy hiểm tránh thoát nắm tay Trúc Tử vung tới.
Ngoài phòng nghe được bên trong thanh âm rầm rầm loảng xoảng, bọn tiểu nhị muốn hộ chủ lập tức sốt ruột muốn đẩy cửa ra, lại bị bên trong Trần Thần hét lớn một tiếng, “Đều đi ra ngoài cho ta, ai cũng không cho phép vào.” Sau đó liền nghiêm túc ứng phó người trước mặt.
“Nhiều năm không gặp như vậy, không nghĩ ngươi tìm được thế ngoại cao nhân, huấn luyện ngươi thành thân thủ nhanh nhẹn thế này. Bất quá, không nghĩ tới, ngươi trở về, liền cho ta một lễ gặp mặt, thật sự là làm ta rất thương tâm, tiểu bao tử thích khóc.” Trần Thần một bên ứng phó Trúc Tử công kích, một bên nhàn rỗi tán chuyện.
Trúc Tử vừa nghe đến “tiểu bao tử” không hiểu sao lại thấy một trận tức giận, “Ngươi ngươi ngươi nói cái gì? Ai là tiểu bao tử thích khóc? Đồ giảo hoạt gian xảo. Ngươi là kẻ bủn xỉn keo kiệt vắt chày ra nước! Ngươi bên ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại . . . Ngươi treo đầu dê bán thịt chó. Ngươi. . .”
“A. . . Tiểu bao tử ngươi tiếp tục mắng a. . . Ngươi càng mắng lòng ta càng vui vẻ, không nghĩ tới ta ở ngươi trong lòng lại là hình tượng như vậy a, ngươi vẫn là nhớ rất kỹ ta mà.” Trần Thần đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô lại, đối với Trúc chửi bậy cứ như gãi ngứa, sau đó thừa dịp Trúc Tử bị tức đến thân mình phát run, rất nhanh bổ nhào vào Trúc Tử. Hắn dùng hai chân ngăn chặn hai chân Trúc Tử chuẩn bị nhảy lên, một tay nắm chặt hai tay Trúc Tử giơ lên đầu, sau đó cái tay còn rảnh kia ngay lập tức kéo vạt áo Trúc Tử xuống. Trên thắt lưng cơ thể màu đồng, có một dấu răng thật sâu, Trần Thần tràn ngập nhu tình sờ sờ lên dấu răng, ngoài miệng cũng chậm rãi nói từng chữ: “Mấy năm nay ngươi làm ta tìm thật vất vả a, Tiểu Trúc của ta. Tiểu bao tử của ta.”
Trúc Tử cảm nhận được tiếp xúc lạnh như băng trên lưng, giãy dụa càng dữ dội hơn: “Buông, buông, ngươi tên hỗn đản này, ngươi đang làm cái gì, ai cho phép ngươi sờ ta. Cút ngay. . .” Phía sau, cửa đột nhiên “kẹt” một tiếng bị mở ra. Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch đi vào, phía sau còn có Diễm Oánh đi theo xem kịch vui, bởi vì cảm thấy chờ lâu quá. Một đường đi tới nhìn thấy một đáng đôm người vây quanh ngoài cửa, mà bên trong cũng cực kỳ ầm ỹ, không nghe không biết, vừa nghe thật sự dọa người nhảy dựng. Tử Hạc Các lão bản hóa ra là da mặt dày như tường đồng a, lúc ban đầu còn là bộ dạng quý công tử, đóng cửa lại chính là một vẻ mặt khác.
Đám người Mộ Dung Lâm Phong tiến vào nhìn thấy hai người đang nằm sấp lên nhau trên mặt đất, mà Trúc Tử còn bị Trần Thần vén áo, hai tay hai chân bị chặn, một tay còn giống như dừng lại trên gương mặt, nhìn một màn đen tối này, Mộ Dung Lâm Phong sửng sốt, “Không biết Trần lão bản đè lên người hầu của tại hạ như vật là muốn làm gì?
Tiểu Bạch: “Trúc Tử, các ngươi sao lại ngủ trên mặt đất?”
Diễm Oánh: “Trần đại ca, sao ngươi lại nóng nảy như thế? Vừa mới gặp mặt lại lên giường, còn diễn đến hoành tráng như vậy.”
Trần Thần: “. . .” Mất tự nhiên.
Trúc Tử: “. . .” Vẻ mặt bạo phát.
Sau khi toàn trường tĩnh lặng chừng một khắc, “A a a a mau cút ngay cho ta. Ngươi tên hỗn đản này!” Trúc Tử một chiêu lý ngư động thân, dứt khoác đầy Trần Thần ra. Sau đó dưới mắt nhìn chằm chằm của công chúng, rất nhanh mặc vào y phục đang để bên cạnh, đến khi mặc chỉnh tề xong, liền tiếp tục mặt đỏ đến lạ thường đi đến phía sau Mộ Dung Lâm Phong, lại hung tợn trừng mắt nhìn liếc Trần Thần vẫn té trên mặt đất không hề hình tượng.
“Khụ khụ. . . Này là có nguyên nhân, nói ra thì dài dòng. . . Cho nên tạm thời không giải thích, các vị đừng nghĩ loạn thì được rồi.” Trần Thần tự mình nói xong, xem nhẹ ánh sáng lóe lên bắn về phía mình, chậm rì rì đứng lên, vỗ vỗ một chút tro bụi dính trên quần áo, thật giống như hình tượng vô lại trước đó không phải là hắn vậy.
Đến khi Trần Thần trừng mắt nhìn liếc một cái tiểu nhị ngoài cửa rụt đầu rụt đuôi tò mò nhìn lén xong, “Tiểu Trúc, lại đây, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, không cần tiếp tục phủ nhận trước mặt ta, ta vừa rồi đã tìm chứng cớ.”
“Nào có cái gì chứng cớ, ngươi cởi y phục một lần làm sao có chứng cớ, ngươi hù người khác đi.” Trúc Tử cũng biết Trần Thần từ nhỏ chính là quỷ tinh quái, luôn gạt người, bị bán còn giúp hắn kiếm tiền cũng không ít, khuê nữ bị lừa cũng không ít, chuẩn một con ngựa đực to.
“Ngươi sao lại ở trước mặt nhiều người thế này kể ra chuyện ngọt ngào riêng tư của chúng ta chứ, ngươi lẽ nào muốn ta nói ra lúc chúng ta vẫn còn là tiểu thí hài tỉnh tỉnh mê mê, cùng tắm chung một thùng tắm, ngươi đột nhiên nói muốn ta cưới ngươi, ta đương nhiên là nguyện ý rồi, nhưng ngươi lúc ấy lại thật sự không tin ta, vì thế ta để lại trên thắt lưng của ngươi. . . . . .” Trần Thần lưu manh vừa phóng điện với Trúc Tử, vừa như ngọt ngào đích nhớ lại.
“A a a a. . . . . . Ngươi không được nói, đó là chuyện mất trăm năm rồi. Đó là tiểu hài tử không hiểu chuyện thôi, hơn nữa hai người nam nhân cũng không thể thành thân,” Trúc Tử càng nghe sắc mặt càng trắng, lập tức liền lên tiếng ngăn Trần Thần tiếp tục lưu manh.
“Ta đã sớm bảo ngươi đừng có không được tự nhiên như vậy, hiện tại tất cả mọi người đều biết chuyện của chúng ta rồi, vốn đó là kỷ niệm của riêng hai chúng ta, hiện tại ngươi còn dám không thừa nhận mình không phải Lý Trúc?” Trần Thần thực vừa lòng nghe Trúc Tử thét chói tai, chứng minh Trúc Tử vẫn nhớ rất rõ ràng. Đương nhiên tự động xem nhẹ câu sau.
“. . . . . . Hừ. . .” Trúc Tử tức giận đến cái trán cũng bốc khói. Không thừa nhận cũng không phủ nhận, vừa lúc nhìn đến Tiểu Bạch rất kỳ quái nhìn mình, nghĩ đến một màn bọn họ vừa vào cửa chứng kiến, trên mặt lại nóng lên. . . . . .
— tên hỗn đản này. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.