Chương 100: Ngày Mưa Năm Ấy
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 15 QUYỂN 3: NGÀY MƯA NĂM ẤY
Trần Thần sau khi tức giận rời đi khỏi chỗ Trúc Tử, trên mặt biểu tình từ bi phẫn dần dần bình tĩnh lại, dừng bước nhìn về phía sau, còn tưởng Trúc Tử sẽ đuổi theo sau, Trần Thần thất vọng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không để ý trên ghế tuyết bám thật dày.
Trần Thần thở dài một hơi, đúng vậy, Trần Thần hối hận, cảm thấy hắn mới rồi không nên xúc động như vậy, thật vất vả gặp lại Trúc Tử, thật vất vả nhìn thấy Trúc Tử khỏe mạnh trở về, hắn sao có thể bởi vì quá khứ mà bắt Trúc Tử chịu trách nhiệm chứ, rõ ràng từ rất lâu hắn đã nghĩ xong rồi, chỉ cần Trúc Tử trở về, hắn cái gì cũng đều theo y, chỉ cần Trúc Tử không rời đi nữa. Không, nhất định không thể để y rồi khỏi ta, chúng ta đã mười năm không gặp, nhân sinh có bao nhiêu cái mười năm a, Trúc Tử, Trúc Tử, xin ngươi đừng để ta chờ lâu quá, Trúc Tử, Trúc Tử, ta chỉ là muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, chạm vào ngươi, không phải là tồn tại hư vô, để ngươi mỗi ngày cười với ta, khi ngươi khổ sở ta sẽ như trước kia dỗ dành ngươi, cho nên đừng rời khỏi ta, được không? Ta không thể chịu được thêm một lần nữa ngươi không một lời nào biến mất trước mắt ta.
Đương lúc Trần Thần cô đơn ngồi trên ghế ngoài viện âm thầm thương cảm, đột nhiên bị một tiếng nói sung sướng cắt ngang, “Tiểu Thần ca ca, ta nghe mẫu thân nói, ca đến nhà chơi, sao ca lâu như vậy mới đến thăm Tiểu Tư a, Tiểu Tư rất nhớ Tiểu Thần ca ca a, hì hì. . . . . .” Trần Thần nghe tiếng nhìn qua, thấy một người mặc váy màu quất, bên ngoài khoác nhất kiện áo choàng viền lông màu phấn hồng, không tính tuyệt mỹ nhưng cũng thanh tú như ngọc bích, sung sướng chạy về phía Trần Thần.
“Tiểu Thần ca ca, ca sao lại một mình ngồi trên ghế lạnh băng a, mau đứng lên, chúng ta tìm một chỗ ấm áp ngồi xuống tâm sự, lâu như vậy không gặp Tiểu Thần ca ca, Tiểu Tư có rất nhiều chuyện muốn nói với Tiểu Thần ca ca, Tiểu Thần ca ca có nhớ Tiểu Tư nhiều không a, hì hì. . . . . .” .
Khi Tiểu Tư chạy tới thấy Trần Thần một mình thần sắc tinh thần sa sút ngồi trên ghế đọng tuyết rất dày, vội vươn mười ngón tay không dính nước xuân trắng noãn muốn kéo Trần Thần dậy, lại bị Trần Thần hơi nhíu mi bất giác tránh ra, Trần Thần hiện tại rất là phiền lòng, từ rất sớm ba tỷ muội này đã quấn quít lấy Trần Thần không rời, cũng làm cho Trần Thần chịu không nổi, từ Đại tỷ, Nhị tỷ, hiện tại lại đến phiên muội muội nhỏ tuổi nhất, chẳng lẽ thế giới này không có nam nhân sao? Suốt ngày líu ríu như chim nhỏ bên tai Trần Thần.
Trước kia nếu không phải Trúc Tử còn ở, Trần Thần cảm thấy hắn khẳng định sẽ không đến phủ Lý tướng quân nữa, mười năm trước, thời gian Trúc Tử chưa biến mất, mỗi ngày Trần Thần đều đến phủ Lý tướng quân, sau đó lúc người khác không chú ý, sẽ trộm đến tiểu viện Trúc Tử ở, mục đích cuối cùng Trần Thần đến phủ Lý tướng quân — Trúc Tử.
Trần Thần có lẽ vào lúc đó chỉ biết Trúc Tử là một đứa nhỏ cô đơn, còn nhớ lúc Trần Thần còn rất nhỏ, trong một lần dự yến hội, lần đầu tiên vì không chịu nổi đứa nhỏ Nhị phu nhân dây dưa mà trốn dưới bàn, trong không gian tối om bị khăn trải bàn che dấu, nhìn thấy một đôi mắt trong đêm đen vẫn sáng ngời ánh sáng ngọc dại ra ngó hắn, ngay lúc đó Trần Thần trong lòng nghĩ tiểu hài tử này ở đâu chui ra đây, bất quá dáng vẻ ngốc ngốc kia nhìn qua thật đáng yêu a. Tiếp xúc ban đầu, Trần Thần không thể phủ nhận quả thật bởi vì Trúc Tử ngơ ngác mà đùa vui lắm, bị người khác lừa đến rối tinh rối mù cũng không biết, còn vui tươi hớn hở ngây ngô cười không ngừng, sau đó Trần Thần mới phát hiện, không phải Trúc Tử ngốc, mà là Trúc Tử thường xuyên cô đơn một mình ngồi xổm trên mặt đất chơi với kiến không biết nên chơi cùng với bạn như thế nào, Trúc Tử trước hắn cũng không có bạn bè gì.
“Tiểu Thần ca ca, ca làm sao vậy? Có phải Trúc Tử ca ca vừa mới khi dễ ngươi không, ta nghe nương nói, Trúc Tử ca ca biến mất mười năm không thấy đã về rồi, hắn hiện tại trở về có thể là để tranh đoạt tài sản với Tiểu An ca ca, Trúc Tử ca ca là người xấu, Tiểu Thần ca ca đừng qua lại với Trúc Tử ca ca. . . . . .” Tiểu Tư đem những lời lúc nãy mẫu thân dạy dỗ nói lại với Trần Thần, nhưng Tiểu Tư còn chưa nói xong, đã bị Trần Thần đột nhiên đứng lên cắt ngang, sắc bén trong mắt Trần Thần làm cho Tiểu Tư không khỏi sợ hãi cấm miệng.
“Tiểu Thần ca ca, ca. . . ca làm sao vậy?” Tiểu Tư nhìn thấy Trần Thần như vậy, trong lòng không hiểu sao sợ hãi, Tiểu Tư cũng hiểu mười năm từ ngày Trúc Tử biến mất, Trần Thần thay đổi rất nhiều, cũng rất ít khi đến phủ Lý tướng quân, thời Trúc Tử còn ở Trần Thần mỗi ngày đều tới, tuy rằng luôn chạy đến nơi Trúc Tử ở, song khi đó Trần Thần rất vui vẻ, đương khi tất cả mọi người đều nghĩ Trúc Tử đã chết, cũng chỉ có Trần Thần trước sau tin tưởng vững chắc Trúc Tử vẫn còn sống trên đời.
Lần đó tất cả mọi người đều nghĩ Trần Thần đã điên dại không còn lý trí. Kể từ ngày đó về sau, Tiểu Tư cũng rất ít khi thấy Trần Thần bước qua cửa phủ Lý tướng quân. Tuy rằng mẫu thân nàng thường hay bảo ba tỷ muội bọn họ chờ Trần Thần, nhưng mà năm tháng không đợi người, tỷ tỷ của Tiểu Tư không có khả năng cứ chờ đợi hoài, năm tháng luôn vô tình, như thế cũng là thường tình, sau khi tỷ tỷ thành thân, trong nhà chỉ còn lại một tiểu nữ nhân là Tiểu Tư, kỳ thật Tiểu Tư cũng hiểu được Trần Thần từ xưa đến này luôn không xem trọng nàng, Tiểu Tư từ nhỏ đã biết, trong mắt Trần Thần tràn ngập hình ảnh của Trúc Tử, chỉ ôn nhu cười với Trúc Tử.
Bọn họ cho tới bây giờ luôn hy vọng quá xa vời, tâm tư nữ nhân luôn mẫn cảm, Tiểu Tư cảm thấy Trần Thần thay đổi nhiều như vậy nhất định là có quan hệ với Trúc Tử, Tiểu Tư liền hiểu được chốn đi về của mình sẽ không là Trần Thần, mối tình đầu luôn chua sót, tình cảm còn chưa kịp nở hoa, đã chết non ngay khi chưa bắt đầu.
Hiện tại chỉ bất hạnh bản thân bị mẫu thân yêu cầu, Tiểu Tư cũng biết mẫu thân nàng đối với nhà giàu có vinh quang địa vị gì đó quá mức chấp nhất, từ lúc vào phủ Lý tướng quân, vẫn luôn tìm cách ngồi lên vị trí trên Đại phu nhân, từ mười năm trước Mộc Diễm quốc hoàng thất phát sinh chính biến, Đại phu nhân cao ngạo đã thất thế, không có hậu phương chống đỡ, mà còn thuộc loại nữ nhân đáng thương không có con nối dòng, không còn có thể để mắt ở trên cao, xem mẫu thân như người hầu, hiện tại mẫu thân cho dù không thể ngồi lên vị trí của Đại phu nhân, nhưng quyền lợi của Đại phu nhân cũng bị mẫu thân nàng nắm trong tay, chỉ là kể từ khi đó, phụ thân không còn đến phòng của mẫu thân cùng Đại phu nhân nữa.
“Ngươi trở về đi, thuận tiện nói với mẫu thân ngươi không cần tốn tâm tư trên người ta nữa.” Nói xong cũng không để ý tới Tiểu Tử ở phía sau chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn mà thương tâm. Trong lòng Trần Thần hiện tại trừ Trúc Tử ra, đã không thể nghĩ đến người khác việc khác, đứng lên tại chỗ suy nghĩ một chút, trong lòng thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, trở về.
“. . . . . . Trúc thiếu gia. . . . . . Ngươi sao có thể đối xử như vậy với Trần thiếu gia. . . . . . Trần thiếu gia vì tìm ngươi đã dùng không ít tâm tư, Trúc thiếu gia vẫn là đi ra ngoài xem Trần thiếu gia thế nào đi.” Quản gia nhìn thấy Trúc Tử vẫn thờ ơ ngồi đó, có chút không đành lòng, dù sao phủ Lý tướng quân bây giờ có thể tồn tại cũng là do Trần thiếu gia mười năm phía trước chuẩn bị hết thảy.
“Từ bá, ngươi không cần phải nói, ta đều biết, nếu Tiểu Thần hắn bởi vì chuyện này cách ta ta càng ngày càng xa thì cũng là một chuyện tốt. Dù sao hảo huynh đệ thì cũng phải xa nhau, ta không có khả năng cả đời ở bên cạnh hắn, chuyện quá khứ, ta rất cảm tạ hắn, nhưng ta sớm hay muộn cũng phải đi, đau dài không bằng đau ngắn, như vậy vô luận đối với ai. . . . . . cũng là tốt.” Trúc Tử nhìn Lý tướng quân đã dần chìm vào giấc ngủ, cầm lấy chăn đắp kín không chừa chỗ hở trên người Lý tướng quân.
Trúc Tử nói xong, trong lòng lại cực kỳ chua sót, nhưng chỉ có thể giấu tận cùng bên trong nội tâm của mình, thời thơ ấy u ám, nếu không có Trần Thần, không có Trần Thần mở rộng trái tim mang thiệt tình thực lòng đối xử với y, Trúc Tử không dám tưởng tượng, cuộc sống về sau của y sẽ nặng nề vô sắc đến thế nào.
Trúc Tử không ngốc, Trúc Tử từ lúc còn nhỏ đã biết, bản thân trong lòng cất giấu một người, thật cẩn thận giấu kín không để bất cứ kẻ nào phát hiện, người y trộm thích — Trần Thần.
Trúc Tử không biết từ khi nào, có lẽ ngay từ đầu chính là ỷ lại, từ ỷ lại dần chuyển biến thành không muốn xa rời, yêu say đắm. Trúc Tử biết Trần Thần vô luận là ở bề ngoài hay là trong nội tâm đều rất thích y, một đứa nhỏ lớn lên dưới á
nh mặt trời, một đứa nhỏ lớn lên trong cô đơn tịch liêu ám trầm như y sao có thể xứng đôi, Trúc Tử cho rằng y là một người không có tài hoa cũng không có bên ngoài hoa lệ, y đứng bên người hắn chỉ có thể là một phụ trợ mà thôi.
Trúc Tử vĩnh viễn cũng không quên, ngày đó dưới cơn mưa to dữ dội mông lung, trong hoàng cung Mộc Diễm quốc cao thấp chấn động ồn ào, tại nơi Diễm Thích bệ hạ y tuyên thệ bảo vệ cả đời tuyên cáo qua đời, Trúc Tử cảm thấy mờ mịt, Diễm Thích bệ hạ oai hùng mưu lược, công cao hơn hết thảy lại đột nhiên ra đi như vậy, Trúc Tử không rõ vì cái gì những người quan trọng nhất bên cạnh mình đều từ từ ra đi, từ mẫu thân bệnh nặng đến Mộc Diễm quốc Diễm Thích bệ hạ cao cao tại thượng.
Đúng rồi, y hiện tại chỉ còn lại có Tiểu Thần, thời điểm ấy trong lòng Trúc Tử cũng chỉ nghĩ tới một người, cái người bạn thời thơ ấu chơi từ nhỏ đến lớn với Trúc Tử, Trúc Tử cần ở trong lòng Trần Thần phát tiết, phát tiết bất đắc dĩ buồn khổ của y, Trúc Tử cần từ trên người Trần Thần tìm cơ hội thở lại lần nữa. Trúc Tử mang theo vết thương đầy người cùng một thân màu đỏ máu, tập tễnh từ từ đi về phía Trần gia.
Song còn chưa tới cửa, đã bị người của Trần gia chặn lại, khi ấy trên mặt mỗi người nhìn y đề tràn đầy vẻ coi rẻ cùng chán ghét, thậm chí có một người cầm lấy một cục đá ném về phía Trúc Tử đầy vết thương máu chảy không ngừng.
“Hóa ra là thằng nhãi ranh của phủ Lý tướng quân a, phủ Lý tướng quân các ngươi đều sắp bị tử hình rồi, ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là muốn tìm Tiểu Thần nhà ta sao? Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Thần nhà ta mới sẽ không ngốc mà giao du với đứa hư hỏng. . .”
“Ngươi không có một chút tự hiểu lấy mình, không biết xấu hổ, muốn học tiểu quan câu dẫn Tiểu Thần nhà ta, ngươi cảm thấy cái loại xanh xao vàng vọt như ngươi đây, Tiểu Thần nhà ta sẽ thương ngươi sao? Tiểu Thần nhà ta sở dĩ đến phủ Lý tướng quân thăm ngươi, chỉ là vì đồng tình, tội nghiệp cho ngươi một đứa nhỏ mẫu thân bệnh chết, mà cha ruột không để ý tới không hỏi tới thôi. . .”
“Ngươi vẻ mặt đó là sao? Ta nói cho ngươi biết, Trần gia không chào đón ngươi, ngươi cái đứa không biết xấu hổ này mau cút đi cho ta.”
“Được rồi, câm miệng hết cho ta, ở đây làm người đàn bà chanh chua mắng người mắng, còn ra thể thống gì nữa?”
“Nhưng mà, lão gia. . . . . . Cái đứa kia sẽ cướp đi Tiểu Thần nhà chúng ta a, chúng ta chỉ có một mình Tiểu Thần a, ô ô. . . . . . Hiện tại phủ Lý tướng quân dính dáng đến nhiều rắc rối như vậy, sao có thể. . . . . . Ô ô. . . . . . Tiểu Thần đáng thương của nương a. . . . . .”
“Trúc Tử a, ngươi cũng đừng trách Trần bá bá đối xử với ngươi như vậy, ngươi cũng biết, Trần gia nhà bọn ta chỉ có một đứa con, bọn ta còn muốn chờ Tiểu Thần nhà bọn ta khai chi tán diệp mà, ngươi có thể hiểu được kỳ vọng của một phụ thân đối với đứa con của mình không? Trúc Tử, như vậy đi, Trần bá bá cho ngươi một ít tiền, thừa dịp ngươi còn chưa bị bắt lại liền mau chạy trốn đi. . . . . .”
“. . . . . . Trúc Tử. . . . . . Trần bá bá cầu ngươi được không. . . . . .”
“Trúc Tử. . . . . . Trần bá bá cầu ngươi buông tha Tiểu Thần nhà bọn ta đi. . . . . .”
“. . . . . . Trúc Tử. . . . . .”
“. . . . . .” Đăng bởi: admin
Trần Thần sau khi tức giận rời đi khỏi chỗ Trúc Tử, trên mặt biểu tình từ bi phẫn dần dần bình tĩnh lại, dừng bước nhìn về phía sau, còn tưởng Trúc Tử sẽ đuổi theo sau, Trần Thần thất vọng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không để ý trên ghế tuyết bám thật dày.
Trần Thần thở dài một hơi, đúng vậy, Trần Thần hối hận, cảm thấy hắn mới rồi không nên xúc động như vậy, thật vất vả gặp lại Trúc Tử, thật vất vả nhìn thấy Trúc Tử khỏe mạnh trở về, hắn sao có thể bởi vì quá khứ mà bắt Trúc Tử chịu trách nhiệm chứ, rõ ràng từ rất lâu hắn đã nghĩ xong rồi, chỉ cần Trúc Tử trở về, hắn cái gì cũng đều theo y, chỉ cần Trúc Tử không rời đi nữa. Không, nhất định không thể để y rồi khỏi ta, chúng ta đã mười năm không gặp, nhân sinh có bao nhiêu cái mười năm a, Trúc Tử, Trúc Tử, xin ngươi đừng để ta chờ lâu quá, Trúc Tử, Trúc Tử, ta chỉ là muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, chạm vào ngươi, không phải là tồn tại hư vô, để ngươi mỗi ngày cười với ta, khi ngươi khổ sở ta sẽ như trước kia dỗ dành ngươi, cho nên đừng rời khỏi ta, được không? Ta không thể chịu được thêm một lần nữa ngươi không một lời nào biến mất trước mắt ta.
Đương lúc Trần Thần cô đơn ngồi trên ghế ngoài viện âm thầm thương cảm, đột nhiên bị một tiếng nói sung sướng cắt ngang, “Tiểu Thần ca ca, ta nghe mẫu thân nói, ca đến nhà chơi, sao ca lâu như vậy mới đến thăm Tiểu Tư a, Tiểu Tư rất nhớ Tiểu Thần ca ca a, hì hì. . . . . .” Trần Thần nghe tiếng nhìn qua, thấy một người mặc váy màu quất, bên ngoài khoác nhất kiện áo choàng viền lông màu phấn hồng, không tính tuyệt mỹ nhưng cũng thanh tú như ngọc bích, sung sướng chạy về phía Trần Thần.
“Tiểu Thần ca ca, ca sao lại một mình ngồi trên ghế lạnh băng a, mau đứng lên, chúng ta tìm một chỗ ấm áp ngồi xuống tâm sự, lâu như vậy không gặp Tiểu Thần ca ca, Tiểu Tư có rất nhiều chuyện muốn nói với Tiểu Thần ca ca, Tiểu Thần ca ca có nhớ Tiểu Tư nhiều không a, hì hì. . . . . .” .
Khi Tiểu Tư chạy tới thấy Trần Thần một mình thần sắc tinh thần sa sút ngồi trên ghế đọng tuyết rất dày, vội vươn mười ngón tay không dính nước xuân trắng noãn muốn kéo Trần Thần dậy, lại bị Trần Thần hơi nhíu mi bất giác tránh ra, Trần Thần hiện tại rất là phiền lòng, từ rất sớm ba tỷ muội này đã quấn quít lấy Trần Thần không rời, cũng làm cho Trần Thần chịu không nổi, từ Đại tỷ, Nhị tỷ, hiện tại lại đến phiên muội muội nhỏ tuổi nhất, chẳng lẽ thế giới này không có nam nhân sao? Suốt ngày líu ríu như chim nhỏ bên tai Trần Thần.
Trước kia nếu không phải Trúc Tử còn ở, Trần Thần cảm thấy hắn khẳng định sẽ không đến phủ Lý tướng quân nữa, mười năm trước, thời gian Trúc Tử chưa biến mất, mỗi ngày Trần Thần đều đến phủ Lý tướng quân, sau đó lúc người khác không chú ý, sẽ trộm đến tiểu viện Trúc Tử ở, mục đích cuối cùng Trần Thần đến phủ Lý tướng quân — Trúc Tử.
Trần Thần có lẽ vào lúc đó chỉ biết Trúc Tử là một đứa nhỏ cô đơn, còn nhớ lúc Trần Thần còn rất nhỏ, trong một lần dự yến hội, lần đầu tiên vì không chịu nổi đứa nhỏ Nhị phu nhân dây dưa mà trốn dưới bàn, trong không gian tối om bị khăn trải bàn che dấu, nhìn thấy một đôi mắt trong đêm đen vẫn sáng ngời ánh sáng ngọc dại ra ngó hắn, ngay lúc đó Trần Thần trong lòng nghĩ tiểu hài tử này ở đâu chui ra đây, bất quá dáng vẻ ngốc ngốc kia nhìn qua thật đáng yêu a. Tiếp xúc ban đầu, Trần Thần không thể phủ nhận quả thật bởi vì Trúc Tử ngơ ngác mà đùa vui lắm, bị người khác lừa đến rối tinh rối mù cũng không biết, còn vui tươi hớn hở ngây ngô cười không ngừng, sau đó Trần Thần mới phát hiện, không phải Trúc Tử ngốc, mà là Trúc Tử thường xuyên cô đơn một mình ngồi xổm trên mặt đất chơi với kiến không biết nên chơi cùng với bạn như thế nào, Trúc Tử trước hắn cũng không có bạn bè gì.
“Tiểu Thần ca ca, ca làm sao vậy? Có phải Trúc Tử ca ca vừa mới khi dễ ngươi không, ta nghe nương nói, Trúc Tử ca ca biến mất mười năm không thấy đã về rồi, hắn hiện tại trở về có thể là để tranh đoạt tài sản với Tiểu An ca ca, Trúc Tử ca ca là người xấu, Tiểu Thần ca ca đừng qua lại với Trúc Tử ca ca. . . . . .” Tiểu Tư đem những lời lúc nãy mẫu thân dạy dỗ nói lại với Trần Thần, nhưng Tiểu Tư còn chưa nói xong, đã bị Trần Thần đột nhiên đứng lên cắt ngang, sắc bén trong mắt Trần Thần làm cho Tiểu Tư không khỏi sợ hãi cấm miệng.
“Tiểu Thần ca ca, ca. . . ca làm sao vậy?” Tiểu Tư nhìn thấy Trần Thần như vậy, trong lòng không hiểu sao sợ hãi, Tiểu Tư cũng hiểu mười năm từ ngày Trúc Tử biến mất, Trần Thần thay đổi rất nhiều, cũng rất ít khi đến phủ Lý tướng quân, thời Trúc Tử còn ở Trần Thần mỗi ngày đều tới, tuy rằng luôn chạy đến nơi Trúc Tử ở, song khi đó Trần Thần rất vui vẻ, đương khi tất cả mọi người đều nghĩ Trúc Tử đã chết, cũng chỉ có Trần Thần trước sau tin tưởng vững chắc Trúc Tử vẫn còn sống trên đời.
Lần đó tất cả mọi người đều nghĩ Trần Thần đã điên dại không còn lý trí. Kể từ ngày đó về sau, Tiểu Tư cũng rất ít khi thấy Trần Thần bước qua cửa phủ Lý tướng quân. Tuy rằng mẫu thân nàng thường hay bảo ba tỷ muội bọn họ chờ Trần Thần, nhưng mà năm tháng không đợi người, tỷ tỷ của Tiểu Tư không có khả năng cứ chờ đợi hoài, năm tháng luôn vô tình, như thế cũng là thường tình, sau khi tỷ tỷ thành thân, trong nhà chỉ còn lại một tiểu nữ nhân là Tiểu Tư, kỳ thật Tiểu Tư cũng hiểu được Trần Thần từ xưa đến này luôn không xem trọng nàng, Tiểu Tư từ nhỏ đã biết, trong mắt Trần Thần tràn ngập hình ảnh của Trúc Tử, chỉ ôn nhu cười với Trúc Tử.
Bọn họ cho tới bây giờ luôn hy vọng quá xa vời, tâm tư nữ nhân luôn mẫn cảm, Tiểu Tư cảm thấy Trần Thần thay đổi nhiều như vậy nhất định là có quan hệ với Trúc Tử, Tiểu Tư liền hiểu được chốn đi về của mình sẽ không là Trần Thần, mối tình đầu luôn chua sót, tình cảm còn chưa kịp nở hoa, đã chết non ngay khi chưa bắt đầu.
Hiện tại chỉ bất hạnh bản thân bị mẫu thân yêu cầu, Tiểu Tư cũng biết mẫu thân nàng đối với nhà giàu có vinh quang địa vị gì đó quá mức chấp nhất, từ lúc vào phủ Lý tướng quân, vẫn luôn tìm cách ngồi lên vị trí trên Đại phu nhân, từ mười năm trước Mộc Diễm quốc hoàng thất phát sinh chính biến, Đại phu nhân cao ngạo đã thất thế, không có hậu phương chống đỡ, mà còn thuộc loại nữ nhân đáng thương không có con nối dòng, không còn có thể để mắt ở trên cao, xem mẫu thân như người hầu, hiện tại mẫu thân cho dù không thể ngồi lên vị trí của Đại phu nhân, nhưng quyền lợi của Đại phu nhân cũng bị mẫu thân nàng nắm trong tay, chỉ là kể từ khi đó, phụ thân không còn đến phòng của mẫu thân cùng Đại phu nhân nữa.
“Ngươi trở về đi, thuận tiện nói với mẫu thân ngươi không cần tốn tâm tư trên người ta nữa.” Nói xong cũng không để ý tới Tiểu Tử ở phía sau chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn mà thương tâm. Trong lòng Trần Thần hiện tại trừ Trúc Tử ra, đã không thể nghĩ đến người khác việc khác, đứng lên tại chỗ suy nghĩ một chút, trong lòng thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, trở về.
“. . . . . . Trúc thiếu gia. . . . . . Ngươi sao có thể đối xử như vậy với Trần thiếu gia. . . . . . Trần thiếu gia vì tìm ngươi đã dùng không ít tâm tư, Trúc thiếu gia vẫn là đi ra ngoài xem Trần thiếu gia thế nào đi.” Quản gia nhìn thấy Trúc Tử vẫn thờ ơ ngồi đó, có chút không đành lòng, dù sao phủ Lý tướng quân bây giờ có thể tồn tại cũng là do Trần thiếu gia mười năm phía trước chuẩn bị hết thảy.
“Từ bá, ngươi không cần phải nói, ta đều biết, nếu Tiểu Thần hắn bởi vì chuyện này cách ta ta càng ngày càng xa thì cũng là một chuyện tốt. Dù sao hảo huynh đệ thì cũng phải xa nhau, ta không có khả năng cả đời ở bên cạnh hắn, chuyện quá khứ, ta rất cảm tạ hắn, nhưng ta sớm hay muộn cũng phải đi, đau dài không bằng đau ngắn, như vậy vô luận đối với ai. . . . . . cũng là tốt.” Trúc Tử nhìn Lý tướng quân đã dần chìm vào giấc ngủ, cầm lấy chăn đắp kín không chừa chỗ hở trên người Lý tướng quân.
Trúc Tử nói xong, trong lòng lại cực kỳ chua sót, nhưng chỉ có thể giấu tận cùng bên trong nội tâm của mình, thời thơ ấy u ám, nếu không có Trần Thần, không có Trần Thần mở rộng trái tim mang thiệt tình thực lòng đối xử với y, Trúc Tử không dám tưởng tượng, cuộc sống về sau của y sẽ nặng nề vô sắc đến thế nào.
Trúc Tử không ngốc, Trúc Tử từ lúc còn nhỏ đã biết, bản thân trong lòng cất giấu một người, thật cẩn thận giấu kín không để bất cứ kẻ nào phát hiện, người y trộm thích — Trần Thần.
Trúc Tử không biết từ khi nào, có lẽ ngay từ đầu chính là ỷ lại, từ ỷ lại dần chuyển biến thành không muốn xa rời, yêu say đắm. Trúc Tử biết Trần Thần vô luận là ở bề ngoài hay là trong nội tâm đều rất thích y, một đứa nhỏ lớn lên dưới á
nh mặt trời, một đứa nhỏ lớn lên trong cô đơn tịch liêu ám trầm như y sao có thể xứng đôi, Trúc Tử cho rằng y là một người không có tài hoa cũng không có bên ngoài hoa lệ, y đứng bên người hắn chỉ có thể là một phụ trợ mà thôi.
Trúc Tử vĩnh viễn cũng không quên, ngày đó dưới cơn mưa to dữ dội mông lung, trong hoàng cung Mộc Diễm quốc cao thấp chấn động ồn ào, tại nơi Diễm Thích bệ hạ y tuyên thệ bảo vệ cả đời tuyên cáo qua đời, Trúc Tử cảm thấy mờ mịt, Diễm Thích bệ hạ oai hùng mưu lược, công cao hơn hết thảy lại đột nhiên ra đi như vậy, Trúc Tử không rõ vì cái gì những người quan trọng nhất bên cạnh mình đều từ từ ra đi, từ mẫu thân bệnh nặng đến Mộc Diễm quốc Diễm Thích bệ hạ cao cao tại thượng.
Đúng rồi, y hiện tại chỉ còn lại có Tiểu Thần, thời điểm ấy trong lòng Trúc Tử cũng chỉ nghĩ tới một người, cái người bạn thời thơ ấu chơi từ nhỏ đến lớn với Trúc Tử, Trúc Tử cần ở trong lòng Trần Thần phát tiết, phát tiết bất đắc dĩ buồn khổ của y, Trúc Tử cần từ trên người Trần Thần tìm cơ hội thở lại lần nữa. Trúc Tử mang theo vết thương đầy người cùng một thân màu đỏ máu, tập tễnh từ từ đi về phía Trần gia.
Song còn chưa tới cửa, đã bị người của Trần gia chặn lại, khi ấy trên mặt mỗi người nhìn y đề tràn đầy vẻ coi rẻ cùng chán ghét, thậm chí có một người cầm lấy một cục đá ném về phía Trúc Tử đầy vết thương máu chảy không ngừng.
“Hóa ra là thằng nhãi ranh của phủ Lý tướng quân a, phủ Lý tướng quân các ngươi đều sắp bị tử hình rồi, ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là muốn tìm Tiểu Thần nhà ta sao? Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Thần nhà ta mới sẽ không ngốc mà giao du với đứa hư hỏng. . .”
“Ngươi không có một chút tự hiểu lấy mình, không biết xấu hổ, muốn học tiểu quan câu dẫn Tiểu Thần nhà ta, ngươi cảm thấy cái loại xanh xao vàng vọt như ngươi đây, Tiểu Thần nhà ta sẽ thương ngươi sao? Tiểu Thần nhà ta sở dĩ đến phủ Lý tướng quân thăm ngươi, chỉ là vì đồng tình, tội nghiệp cho ngươi một đứa nhỏ mẫu thân bệnh chết, mà cha ruột không để ý tới không hỏi tới thôi. . .”
“Ngươi vẻ mặt đó là sao? Ta nói cho ngươi biết, Trần gia không chào đón ngươi, ngươi cái đứa không biết xấu hổ này mau cút đi cho ta.”
“Được rồi, câm miệng hết cho ta, ở đây làm người đàn bà chanh chua mắng người mắng, còn ra thể thống gì nữa?”
“Nhưng mà, lão gia. . . . . . Cái đứa kia sẽ cướp đi Tiểu Thần nhà chúng ta a, chúng ta chỉ có một mình Tiểu Thần a, ô ô. . . . . . Hiện tại phủ Lý tướng quân dính dáng đến nhiều rắc rối như vậy, sao có thể. . . . . . Ô ô. . . . . . Tiểu Thần đáng thương của nương a. . . . . .”
“Trúc Tử a, ngươi cũng đừng trách Trần bá bá đối xử với ngươi như vậy, ngươi cũng biết, Trần gia nhà bọn ta chỉ có một đứa con, bọn ta còn muốn chờ Tiểu Thần nhà bọn ta khai chi tán diệp mà, ngươi có thể hiểu được kỳ vọng của một phụ thân đối với đứa con của mình không? Trúc Tử, như vậy đi, Trần bá bá cho ngươi một ít tiền, thừa dịp ngươi còn chưa bị bắt lại liền mau chạy trốn đi. . . . . .”
“. . . . . . Trúc Tử. . . . . . Trần bá bá cầu ngươi được không. . . . . .”
“Trúc Tử. . . . . . Trần bá bá cầu ngươi buông tha Tiểu Thần nhà bọn ta đi. . . . . .”
“. . . . . . Trúc Tử. . . . . .”
“. . . . . .” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.