Chương 61: Pháo Hoa
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 17 QUYỂN 2: PHÁO HOA
Đám người Mộ Dung Lâm Phong vừa ra ngoài, hoàng hôn cũng đã chậm rãi buông xuống, bên ngoài một mảnh mờ mờ ảo ảo, cảnh vật xa hơn một chút mơ hồ chỉ có thể thấy hình dáng, mấy người vừa đi vừa tán gẫu, bất tri bất giác đã tới trung tâm của thành, đường lớn rộng mở sạch sẽ, cư dân nơi này cũng không có tùy ý vứt rác lung tung, này cũng nhờ Mộc Triệt quốc có cách quản lý, chuyện gì cũng bắt đầu từ những việc nhỏ, thói quen dưỡng thành tự nhiên, một đường lớn thật dài rộng rãi, đều là lầu các cửa hàng, tùy theo quy mô quản lý, trong cửa hàng tao nhã mà không hiện thô tục, đãi khách hòa khí có lễ, trong thủ đô có một quy định cấm buôn bán hàng giả, cho nên các lão bản cũng đều là những người làm ăn thực chính quy, này cũng là nhờ Triệt Việt có cách trị quốc. Vẫn có thể xem là một quốc quân sáng suốt, quốc thái dân an, nhân dân an cư lạc nghiệp.
Phóng mắt ra đô thị phồn hoa, tuy rằng hiện tại mọi người mới bắt đầu treo lên hoa đăng, nhưng lục tục không dứt ở khu trung tâm đã tụ tập rất nhiều người, thành quần kết đội. Có người lớn mang theo con nít, đứa nhỏ ngồi trên đầu vai người lớn, vui vẻ ngắm nhìn tầm mắt trên cao, phạm có thể nhìn thấy cũng trở nên rộng hơn, hưng phấn không hiểu kéo người lớn chỉ trỏ n
hững thứ ở xa xa, cũng có những đôi tình lữ, ngọt ngào thân mật nắm tay, thường thường nhỏ giọng nói chuyện, nhìn nhau cười, cũng có cả nhà cùng đi, ở giữa còn có một đứa nhỏ, hai tay đứa nhỏ phân biệt lôi kéo tay phụ thân cùng mẫu thân, thường thường làm nũng gây sự, khiến mọi người cười vui.
“Nơi này chính là trung tâm đô thị, không nghĩ tới hội đèn ***g Nguyên tiêu còn chưa bắt đầu, đã có nhiều người đến đây như vậy.” Lâm Tịch nhìn thấy đám người trước mắt tốp năm tốp ba tụ tập mà cảm thán nói.
“Xem ra hội đèn ***g Tiết nguyên tiêu nhất định là vạn thọ chú mục, hiện tại nhiều người như vậy, có lẽ trễ một chút, sẽ nửa bước cũng khó đi, đến lúc đó mọi người phải cẩn thận đừng lạc nhau mới được. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch, nói với Lâm Tịch.
“Ân, đích thật là như vậy, hiện tại hội đèn ***g còn chưa bắt đầu, chúng ta vẫn là đi nơi khác xem đi, đúng rồi, ta nghĩ đến một phố ăn vặt, thực nổi danh, Tiểu Bạch đệ đệ hẳn là sẽ thực thích đi, đợi lúc chúng ta dạo xong phố ăn vặt, hội đèn ***g hẳn là cũng sắp bắt đầu rồi, hiện tại liền để ta làm đạo du [hướng dẫn du lịch] cho Mộ Dung Đại ca đi, đến đô thị Mộc Triệt quốc, tuyệt đối không thể bỏ qua phố ăn vặt.” Lâm Tịch nhìn góc đường sáng ngời bên phải con đường nói.
“Như vậy không thể tốt hơn, ha hả. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt mang ý cười cực kỳ đồng ý. Mà Trúc Tử ngay tại vừa nghĩ, ta chỉ biết tiểu ngu ngốc sẽ thực vui vẻ vì có thể lại đi ăn.
Mấy người đi theo phu thê Lâm Tịch tới phố ăn vặt cách đó không xa, bên trong quả nhiên tụ tập rất nhiều thực khách, hai bên sắp xếp đều là gian hàng lớn nhỏ không đồng nhất, món ăn chiên hay nướng chiếm đa số, còn chưa đi đến, đã có thể ngửi được hương vị thơm thơm ngào ngạt, hấp dẫn người ta chỉ cần nhìn thấy liền nhịn không được chảy nước miếng, Tiểu Bạch cũng nằm trong số mấy người nhịn không được đâu tiên: “Sư phụ, cái vuông vuông vàng vàng cam cam kia nhìn có vẻ ăn ngon nha.” Tiểu Bạch kéo kéo ống tay áo Mộ Dung Lâm Phong, chỉ vào một gian hàng lớn cách đó không xa sắp xếp mấy món chiên gì đó nói.
Tất cả mọi người nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Bạch chỉ vào, bánh phủ củ cải được chiên vàng giòn, hai bên còn bày mấy miếng thịt bò được nướng thơm ngon, tất cả mọi người nhìn thấy nhịn không được nuốt xuống một hơi nướt bọt, trước gian hàng đã không ít người đứng xếp hàng, hiển nhiên là món lão bản gian hàng này làm rất được hoan nghênh.
“Tiểu Bạch đệ đệ ánh mắt thật là lợi hại, ta nói này chính là ‘ bánh rán ‘, hương vị thật sự rất không tồi, chúng ta mỗi người đều đến một phần đi.” Lâm Tịch nói xong đã kêu lão bản mang đến mỗi người một phần.
Sau đó đang lúc mọi người kiên nhẫn cùng đợi, cách đó không xa truyền đến giọng nói ôn lãng quen thuộc: “A, thật trùng hợp, các ngươi cũng đều ở đây a.”
Mấy người nghe vậy đều là quay qua, nhìn thấy đúng là đương kim Mộc Triệt quốc quốc quân, phía Triệt Việt vẫn là Cao công công trung thành và tận tâm, đều sửng sốt một chút, tựa hồ đều không nghĩ tới, Triệt Việt thế nhưng lại xuất hiện ở đây. Bởi vậy cũng không ai phát hiện đến Lâm Tịch thấp giọng thì thào vài câu, hai tròng mắt mê ly một hồi, ngược lại lại lạnh lùng lên. Mà Quốc sư phu nhân ở một bên chưa bao giờ nói chuyện nhìn thấy Triệt Việt rất là kinh hoảng muốn hành lễ, lập tức bị Triệt Việt khoát tay: “Tại nơi này, phu nhân cũng không phải đa lễ, thân phận ta nếu bị biết đến, ở đây hẳn là sẽ có oanh động không nhỏ, cho nên các ngươi ở đây trực tiếp gọi ta Việt công tử thì tốt rồi.”
Phu nhân ở bên cạnh Lâm Tịch biết vâng lời đáp “Dạ”, Lâm Tịch nhìn thấy rất là khinh thường thật mạnh “Hừ” một tiếng.
“Việt công tử thật là trùng hợp a, Việt công tử cũng là đến xem hội đèn ***g sao?” Mộ Dung Lâm Phong cười nói với Triệt Việt.
“Phía trước có chút việc đến chỗ Đặng Tể tướng, nghĩ đến lúc đi ra, liền thuận tiện đến xem hội đèn ***g, không nghĩ tới gặp các ngươi ở đây.”
Tiểu Bạch nhìn Triệt Việt một hồi mới phản ứng lại, hóa ra là người thật là tốt bụng mang bé đi tìm nhà vệ sinh.
Bởi vì Triệt Việt đến, Lâm Tịch đột nhiên trở nên trầm mặc, chỉ có đối với Mộ Dung Lâm Phong mới miễn cưỡng hữu thuyết hữu tiếu, mấy người ăn xong bánh rán liền tiếp tục ngắm hội đèn ***g, mà hiện tại so với dự kế hoạch định có thêm một người, lúc quay về con đường lớn lúc nãy, chỉ có Tiểu Bạch một mình vủi vẻ hưng phấn gọi “Sư phụ nơi này, sư phụ nơi đó”, chỉ vào đèn ***g con thỏ đẹp đẽ, cái đèn ***g con rùa kia cũng rất đẹp, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch thích như vậy, liền mua cho Tiểu Bạch một cái đèn ***g con thỏ, để Tiểu Bạch cầm trong tay chơi, Tiểu Bạch ngọt ngào nói: “Cám ơn sư phụ.”
Triệt Việt nhìn thấy Tiểu Bạch đối với hội đèn ***g hết thảy đều là tò mò nói: “Tiểu Bạch trước kia chưa từng xem qua hội đèn ***g sao?”
“. . . . . . Ân, Tiểu Bạch trước kia chưa từng xem qua.” Tiểu Bạch vui mừng cẩn thận ngắm đèn ***g con thỏ, nghĩ đợi lát nữa phải đưa cho Tiểu Bạch hồ chơi, Tiểu Bạch hồ cũng nhất định sẽ thực thích.
“Như vậy a, kia Tiểu Bạch hiếm khi ở đây nên phải chơi nhiều một chút nha.”
Tiểu Bạch tươi cười thật sáng lạn gật gật đầu với Triệt Việt, Triệt Việt nhìn đến Tiểu Bạch tươi cười sáng lạn cũng nhịn không được cười cười.
Đột nhiên Tiểu Bạch đang chơi đèn ***g bị Mộ Dung Lâm Phong bế lên, Tiểu Bạch theo quán tính ôm lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, bộ dáng rất là kinh ngạc không rõ: “Sư phụ. . . . . . ?”
“Hiện tại người càng đến càng nhiều, vi sư bế để Tiểu Bạch không dễ dàng bị chen lấn.” Đối với Tiểu Bạch phong thanh vân đạm nói, sau khi nói xong cười yếu ớt nhìn nhìn Triệt Việt ở một bên.
Đúng lúc này, trên không trung tối đen khôn cùng “Phanh” một tiếng, sau đó từng đóa hoa nở rộ trong trời đêm.
“Oa sư phụ mau xem, thật đẹp ” Tiểu Bạch vừa mới nói xong, ngường chung quanh thân đã hoan hô một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, hai tay nắm lại che trước mắt, miệng lặng lẽ nói nhỏ.
“Đúng rồi, khi pháo hoa bắn lên, chỉ cần hứa nguyện liền có thể được thực hiện, chúng ta mọi người có lẽ cũng nguyện một chút đi, có lẽ tương lai không lâu sẽ thành hiện thực.” Lâm Tịch ở một bên nhìn người xung quanh bỗng nhiên nói.
Vì thế tất cả mọi người nhắm hai mắt lại bắt đầu niệm nguyện vọng của mình, Tiểu Bạch còn chưa nhắm mắt lại thấy Lâm Tịch đột nhiên niệm vài câu, ôn nhu gợi lên một bên khóe miệng, sau đó lại nhìn thấy một đôi tình lữ cách đó không xa niệm vài câu xong, một người đột nhiên thâm tình hôn đôi môi đối phương. Vì thế Tiểu Bạch tỉnh tỉnh mê mê nghĩ đây là một loại quy củ, cũng học theo niệm vài câu muốn vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ xong, liền hôn lên đôi môi mềm mại của Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy trên môi ướt át liền kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy Tiểu Bạch ngốc ngốc hôn lên môi mình, bỗng nhiên trong lòng liền hạnh phúc khó nói thành lời. Sau đó trước khi mọi người ở đây còn chưa mở mắt, bị động chuyển làm chủ động hôn lên môi Tiểu Bạch một cái, dưới pháo hoa xinh đẹp rực rỡ nhiều màu, Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy rất mỹ mãn mà hôn Tiểu Bạch.
Nguyện thiên hạ người hữu tình sẽ thành thân thuộc. . . . . . Đăng bởi: admin
Đám người Mộ Dung Lâm Phong vừa ra ngoài, hoàng hôn cũng đã chậm rãi buông xuống, bên ngoài một mảnh mờ mờ ảo ảo, cảnh vật xa hơn một chút mơ hồ chỉ có thể thấy hình dáng, mấy người vừa đi vừa tán gẫu, bất tri bất giác đã tới trung tâm của thành, đường lớn rộng mở sạch sẽ, cư dân nơi này cũng không có tùy ý vứt rác lung tung, này cũng nhờ Mộc Triệt quốc có cách quản lý, chuyện gì cũng bắt đầu từ những việc nhỏ, thói quen dưỡng thành tự nhiên, một đường lớn thật dài rộng rãi, đều là lầu các cửa hàng, tùy theo quy mô quản lý, trong cửa hàng tao nhã mà không hiện thô tục, đãi khách hòa khí có lễ, trong thủ đô có một quy định cấm buôn bán hàng giả, cho nên các lão bản cũng đều là những người làm ăn thực chính quy, này cũng là nhờ Triệt Việt có cách trị quốc. Vẫn có thể xem là một quốc quân sáng suốt, quốc thái dân an, nhân dân an cư lạc nghiệp.
Phóng mắt ra đô thị phồn hoa, tuy rằng hiện tại mọi người mới bắt đầu treo lên hoa đăng, nhưng lục tục không dứt ở khu trung tâm đã tụ tập rất nhiều người, thành quần kết đội. Có người lớn mang theo con nít, đứa nhỏ ngồi trên đầu vai người lớn, vui vẻ ngắm nhìn tầm mắt trên cao, phạm có thể nhìn thấy cũng trở nên rộng hơn, hưng phấn không hiểu kéo người lớn chỉ trỏ n
hững thứ ở xa xa, cũng có những đôi tình lữ, ngọt ngào thân mật nắm tay, thường thường nhỏ giọng nói chuyện, nhìn nhau cười, cũng có cả nhà cùng đi, ở giữa còn có một đứa nhỏ, hai tay đứa nhỏ phân biệt lôi kéo tay phụ thân cùng mẫu thân, thường thường làm nũng gây sự, khiến mọi người cười vui.
“Nơi này chính là trung tâm đô thị, không nghĩ tới hội đèn ***g Nguyên tiêu còn chưa bắt đầu, đã có nhiều người đến đây như vậy.” Lâm Tịch nhìn thấy đám người trước mắt tốp năm tốp ba tụ tập mà cảm thán nói.
“Xem ra hội đèn ***g Tiết nguyên tiêu nhất định là vạn thọ chú mục, hiện tại nhiều người như vậy, có lẽ trễ một chút, sẽ nửa bước cũng khó đi, đến lúc đó mọi người phải cẩn thận đừng lạc nhau mới được. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch, nói với Lâm Tịch.
“Ân, đích thật là như vậy, hiện tại hội đèn ***g còn chưa bắt đầu, chúng ta vẫn là đi nơi khác xem đi, đúng rồi, ta nghĩ đến một phố ăn vặt, thực nổi danh, Tiểu Bạch đệ đệ hẳn là sẽ thực thích đi, đợi lúc chúng ta dạo xong phố ăn vặt, hội đèn ***g hẳn là cũng sắp bắt đầu rồi, hiện tại liền để ta làm đạo du [hướng dẫn du lịch] cho Mộ Dung Đại ca đi, đến đô thị Mộc Triệt quốc, tuyệt đối không thể bỏ qua phố ăn vặt.” Lâm Tịch nhìn góc đường sáng ngời bên phải con đường nói.
“Như vậy không thể tốt hơn, ha hả. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt mang ý cười cực kỳ đồng ý. Mà Trúc Tử ngay tại vừa nghĩ, ta chỉ biết tiểu ngu ngốc sẽ thực vui vẻ vì có thể lại đi ăn.
Mấy người đi theo phu thê Lâm Tịch tới phố ăn vặt cách đó không xa, bên trong quả nhiên tụ tập rất nhiều thực khách, hai bên sắp xếp đều là gian hàng lớn nhỏ không đồng nhất, món ăn chiên hay nướng chiếm đa số, còn chưa đi đến, đã có thể ngửi được hương vị thơm thơm ngào ngạt, hấp dẫn người ta chỉ cần nhìn thấy liền nhịn không được chảy nước miếng, Tiểu Bạch cũng nằm trong số mấy người nhịn không được đâu tiên: “Sư phụ, cái vuông vuông vàng vàng cam cam kia nhìn có vẻ ăn ngon nha.” Tiểu Bạch kéo kéo ống tay áo Mộ Dung Lâm Phong, chỉ vào một gian hàng lớn cách đó không xa sắp xếp mấy món chiên gì đó nói.
Tất cả mọi người nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Bạch chỉ vào, bánh phủ củ cải được chiên vàng giòn, hai bên còn bày mấy miếng thịt bò được nướng thơm ngon, tất cả mọi người nhìn thấy nhịn không được nuốt xuống một hơi nướt bọt, trước gian hàng đã không ít người đứng xếp hàng, hiển nhiên là món lão bản gian hàng này làm rất được hoan nghênh.
“Tiểu Bạch đệ đệ ánh mắt thật là lợi hại, ta nói này chính là ‘ bánh rán ‘, hương vị thật sự rất không tồi, chúng ta mỗi người đều đến một phần đi.” Lâm Tịch nói xong đã kêu lão bản mang đến mỗi người một phần.
Sau đó đang lúc mọi người kiên nhẫn cùng đợi, cách đó không xa truyền đến giọng nói ôn lãng quen thuộc: “A, thật trùng hợp, các ngươi cũng đều ở đây a.”
Mấy người nghe vậy đều là quay qua, nhìn thấy đúng là đương kim Mộc Triệt quốc quốc quân, phía Triệt Việt vẫn là Cao công công trung thành và tận tâm, đều sửng sốt một chút, tựa hồ đều không nghĩ tới, Triệt Việt thế nhưng lại xuất hiện ở đây. Bởi vậy cũng không ai phát hiện đến Lâm Tịch thấp giọng thì thào vài câu, hai tròng mắt mê ly một hồi, ngược lại lại lạnh lùng lên. Mà Quốc sư phu nhân ở một bên chưa bao giờ nói chuyện nhìn thấy Triệt Việt rất là kinh hoảng muốn hành lễ, lập tức bị Triệt Việt khoát tay: “Tại nơi này, phu nhân cũng không phải đa lễ, thân phận ta nếu bị biết đến, ở đây hẳn là sẽ có oanh động không nhỏ, cho nên các ngươi ở đây trực tiếp gọi ta Việt công tử thì tốt rồi.”
Phu nhân ở bên cạnh Lâm Tịch biết vâng lời đáp “Dạ”, Lâm Tịch nhìn thấy rất là khinh thường thật mạnh “Hừ” một tiếng.
“Việt công tử thật là trùng hợp a, Việt công tử cũng là đến xem hội đèn ***g sao?” Mộ Dung Lâm Phong cười nói với Triệt Việt.
“Phía trước có chút việc đến chỗ Đặng Tể tướng, nghĩ đến lúc đi ra, liền thuận tiện đến xem hội đèn ***g, không nghĩ tới gặp các ngươi ở đây.”
Tiểu Bạch nhìn Triệt Việt một hồi mới phản ứng lại, hóa ra là người thật là tốt bụng mang bé đi tìm nhà vệ sinh.
Bởi vì Triệt Việt đến, Lâm Tịch đột nhiên trở nên trầm mặc, chỉ có đối với Mộ Dung Lâm Phong mới miễn cưỡng hữu thuyết hữu tiếu, mấy người ăn xong bánh rán liền tiếp tục ngắm hội đèn ***g, mà hiện tại so với dự kế hoạch định có thêm một người, lúc quay về con đường lớn lúc nãy, chỉ có Tiểu Bạch một mình vủi vẻ hưng phấn gọi “Sư phụ nơi này, sư phụ nơi đó”, chỉ vào đèn ***g con thỏ đẹp đẽ, cái đèn ***g con rùa kia cũng rất đẹp, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch thích như vậy, liền mua cho Tiểu Bạch một cái đèn ***g con thỏ, để Tiểu Bạch cầm trong tay chơi, Tiểu Bạch ngọt ngào nói: “Cám ơn sư phụ.”
Triệt Việt nhìn thấy Tiểu Bạch đối với hội đèn ***g hết thảy đều là tò mò nói: “Tiểu Bạch trước kia chưa từng xem qua hội đèn ***g sao?”
“. . . . . . Ân, Tiểu Bạch trước kia chưa từng xem qua.” Tiểu Bạch vui mừng cẩn thận ngắm đèn ***g con thỏ, nghĩ đợi lát nữa phải đưa cho Tiểu Bạch hồ chơi, Tiểu Bạch hồ cũng nhất định sẽ thực thích.
“Như vậy a, kia Tiểu Bạch hiếm khi ở đây nên phải chơi nhiều một chút nha.”
Tiểu Bạch tươi cười thật sáng lạn gật gật đầu với Triệt Việt, Triệt Việt nhìn đến Tiểu Bạch tươi cười sáng lạn cũng nhịn không được cười cười.
Đột nhiên Tiểu Bạch đang chơi đèn ***g bị Mộ Dung Lâm Phong bế lên, Tiểu Bạch theo quán tính ôm lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, bộ dáng rất là kinh ngạc không rõ: “Sư phụ. . . . . . ?”
“Hiện tại người càng đến càng nhiều, vi sư bế để Tiểu Bạch không dễ dàng bị chen lấn.” Đối với Tiểu Bạch phong thanh vân đạm nói, sau khi nói xong cười yếu ớt nhìn nhìn Triệt Việt ở một bên.
Đúng lúc này, trên không trung tối đen khôn cùng “Phanh” một tiếng, sau đó từng đóa hoa nở rộ trong trời đêm.
“Oa sư phụ mau xem, thật đẹp ” Tiểu Bạch vừa mới nói xong, ngường chung quanh thân đã hoan hô một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, hai tay nắm lại che trước mắt, miệng lặng lẽ nói nhỏ.
“Đúng rồi, khi pháo hoa bắn lên, chỉ cần hứa nguyện liền có thể được thực hiện, chúng ta mọi người có lẽ cũng nguyện một chút đi, có lẽ tương lai không lâu sẽ thành hiện thực.” Lâm Tịch ở một bên nhìn người xung quanh bỗng nhiên nói.
Vì thế tất cả mọi người nhắm hai mắt lại bắt đầu niệm nguyện vọng của mình, Tiểu Bạch còn chưa nhắm mắt lại thấy Lâm Tịch đột nhiên niệm vài câu, ôn nhu gợi lên một bên khóe miệng, sau đó lại nhìn thấy một đôi tình lữ cách đó không xa niệm vài câu xong, một người đột nhiên thâm tình hôn đôi môi đối phương. Vì thế Tiểu Bạch tỉnh tỉnh mê mê nghĩ đây là một loại quy củ, cũng học theo niệm vài câu muốn vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ xong, liền hôn lên đôi môi mềm mại của Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy trên môi ướt át liền kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy Tiểu Bạch ngốc ngốc hôn lên môi mình, bỗng nhiên trong lòng liền hạnh phúc khó nói thành lời. Sau đó trước khi mọi người ở đây còn chưa mở mắt, bị động chuyển làm chủ động hôn lên môi Tiểu Bạch một cái, dưới pháo hoa xinh đẹp rực rỡ nhiều màu, Mộ Dung Lâm Phong cảm thấy rất mỹ mãn mà hôn Tiểu Bạch.
Nguyện thiên hạ người hữu tình sẽ thành thân thuộc. . . . . . Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.