Chương 98: Suối Nước Nóng
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 13 QUYỂN 3: SUỐI NƯỚC NÓNG
Tầng tầng sương khói lượn lờ, tiếng nước nhẹ nhàng, ở một góc của ôn tuyền, có một nam tử tao nhã tuấn mỹ để trần tứ chi thon dài tựa đầu vào trên thạch bích, đang nhắm mắt lại hưởng thụ sự thoải mái do dòng nước ấm áp đem đến, trong lòng nam tử có một thiếu niên đáng yêu cũng lộ ra toàn thân đang ngồi, thiếu niên đang ngắm nhìn cái cổ ngửa ra tuyệt đẹp của nam tử, tò mò lấy tay sờ sờ, có điểm nổi lên cứng cứng, thiếu niên sờ sờ chính mình, không lớn rõ ràng lắm, nhìn nhìn nam tử vẫn nhàn nhã nhắm chặt đôi mắt, cúi đầu gọi một tiếng “Sư phụ”, thấy nam tử không đáp lại, tựa hồ đúng là đang ngủ, lông mi dày dính đầy bọt nước li ti run run rất nhỏ không thấy được.
Tiểu Bạch nâng ngón tay được ngâm trắng trắng nộn nộn lộ ra màu phấn hồng từ trong nước lên, chạm nhẹ vào hàng mi của Mộ Dung Lâm Phong, nhẹ nhàng chạm vào, tựa hồ muốn phủi đi bọt nước dính trên lông mi, chỉ thấy Mộ Dung Lâm Phong tròng mắt dưới mi hơi đảo một chút, lại bình ổn bất động, Tiểu Bạch lại dùng ngón tay chạm lên cái mũi Mộ Dung Lâm Phong, vẫn không thấy Mộ Dung Lâm Phong có dấu hiệu tỉnh lại, vì thế lại lớn mật dùng tay sờ vào đôi môi của Mộ Dung Lâm Phong, mỏng lại mềm, Tiểu Bạch nghĩ sư phụ hay dùng nơi này hôn bé, vì thế dùng tay ấn nhẹ lên nơi đó một hồi, vẫn không thấy sư phụ bé tỉnh dậy, Tiểu Bạch ngắm khuôn mặt Mộ Dung Lâm Phong xinh đẹp như hoa sen mới nở, sờ sờ lên mặt Mộ Dung Lâm Phong, sau đó chậm rãi mê muội cúi đầu, chạm tới đôi môi Mộ Dung Lâm Phong, tựa hồ vẫn do dự một chút, trên mặt không biết vì ngâm nước nóng lâu quá hay là có chút thẹn thùng mà mặt đo đỏ.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong nhắm mắt lại ngủ trước mặt mình, trước kia mỗi lần đều là Tiểu Bạch ngủ sớm trước, Mộ Dung Lâm Phong mới từ từ chìm vào giấc ngủ, rồi mỗi lần mơ mơ màng màng tỉnh lại, Mộ Dung Lâm Phong cũng đã sớm thức rồi, nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Bạch một cái, nói câu “Chào buổi sáng”, cho nên Tiểu Bạch đây là lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ bé ngủ trước mặt bé, hàng mi nhu hòa, đôi môi Mộ Dung Lâm Phong khi ngủ mím lại mà gợi cảm sáng bóng, hơi hơi mang chút quyến rũ phong tình hiếm thấy, Tiểu Bạch ngắm mãi cũng không tự chủ được đem đôi môi mình chạm vào đôi môi mềm mại, ướt nước của Mộ Dung Lâm Phong, nhịn không được dùng chút sức ấn lên môi Mộ Dung Lâm Phong, hai tay ôm hai vai trần lộ ra trên mặt nước của Mộ Dung Lâm Phong, sau đó dụng lực áp lên đôi môi.
Bởi vì thực thích sư phụ mình, cho nên Tiểu Bạch tới nay đều rất thích hôn Mộ Dung Lâm Phong, trong đầu Tiểu Bạch vẫn nhớ tới sư phụ nói với bé, hôn chính là thích. Tiểu Bạch tự nhận bé rất thích sư phụ mình, cho nên mỗi ngày Tiểu Bạch đều phải cùng sư phụ hôn môi, tỏ ý bé mỗi ngày đều rất thích sư phụ của bé. Đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong đối với hành vi nhiệt tình của Tiểu Bạch cũng rất là thích ý, tuy rằng mỗi lần cuối cùng đều là Mộ Dung Lâm Phong hôn Tiểu Bạch đến thở hổn hển.
Tiểu Bạch tách hai chân ra mặt đối mặt một lần nữa ngồi lên đùi Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cảm thấy hôn như vậy, có vẻ tiện hơn, không cần xoay cả cái cổ của mình lại.
Tiểu Bạch vươn cái lưỡi liếm liếm trên môi Mộ Dung Lâm Phong, không có hương vị gì, trước kia Mộ Dung Lâm Phong muốn dụ dỗ Tiểu Bạch lại hôn nhẹ, đầu tiên ăn một ít điểm tâm ngọt ngào thơm thơm, sau đó Tiểu Bạch sẽ vui vẻ liếm mút trong miệng Mộ Dung Lâm Phong, giống như con cún nhỏ đáng yêu ngửi ngửi trên người Mộ Dung Lâm Phong, sau đó nhẹ nhàng cắn lên miệng Mộ Dung Lâm Phong. Cuối cùng Mộ Dung Lâm Phong thừa dịp Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ tìm điểm tâm, hưởng thụ Tiểu Bạch tự động tự giác phục vụ.
Bất quá hiện tại Mộ Dung Lâm Phong cái gì cũng không làm, cho nên không có hương vị gì khác, Tiểu Bạch thoải mái tách đôi môi mềm mỏng của Mộ Dung Lâm Phong ra, cái lưỡi nhỏ thật cẩn thận tìm kiếm bên trong, tựa hồ là sợ đánh thức sư phụ, song lại không biết nói thân mình nhỏ của bé đồng thời cũng nhẹ nhàng ma xát thân hình khỏe mạnh thon dài của Mộ Dung Lâm Phong.
Đối với hôn, Tiểu Bạch sớm đã bị Mộ Dung Lâm Phong dạy dỗ thành thói quen tự nhiên như ăn cơm rồi, đương khi Tiểu Bạch đang hôn, cảm giác được dưới mông của bé, có một thứ cứng cứng nóng bỏng chậm rãi chạm vào bé, Tiểu Bạch cảm thấy rất kỳ quái, sao mà nước nóng dưới thân nóng hơn vậy, có vẻ hoàn toàn không hề ý thức được đó là cái gì, vì thế muốn gạt thứ đó đi, bé dùng cái mông nhỏ của mình xua thứ kia ra ngoài, nhưng mà cái thứ kia bị bé đụng chạm, tựa hồ càng ngày càng nóng rực, vì thế Tiểu Bạch dừng lại động tác hôn, đưa tay xuống nước tìm kiếm. . . . . .
Khi trên tay Tiểu Bạch cảm giác được chính là vật thể hình thật dài, cảm giác rất quen thuộc a, tựa hồ có thấy qua ở đâu rồi, nóng hầm hập còn cảm thấy được vài nhịp nhảy lên, Tiểu Bạch lấy tay nắm lấy, đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ nhẹ khó nhịn, Tiểu Bạch tựa vào ngực sư phụ, cảm giác được tim sư phụ cấp tốc đập với tần suất cao, sau đó khi còn chưa ngẩng đầu, đã bị sư phụ đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cái mông của bé tựa vào cái thứ nóng nóng thật dài kia, dùng khe mông nhẹ nhàng đè ép.
“. . . . . . Sư phụ. . . . . .” Tiểu Bạch tựa hồ cũng ý thức đây là cái gì, hóa ra đây chính là thứ đã tiến vào bên trong mông của bé, giờ vẫn còn va chạm chung quanh tiểu huyệt đang khép chặt, tựa hồ tạm thời chưa có ý đi vào, Tiểu Bạch nhớ tới đau đớn lúc trước khi tiến vào, sau đó ở trong lòng Mộ Dung Lâm Phong mà giãy dụa, “Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . . sẽ đau. . . . . .”
Lúc này Mộ Dung Lâm Phong đã không còn nhắm mắt giả vờ ngủ nữa, hai mắt sâu thẳm lóe lóe mở ra, ôm Tiểu Bạch cao lên một chút, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên vành tai nhỏ của Tiểu Bạch, bên tai trầm thấp nói: “Tiểu Bạch, sẽ không đau, vi sư sẽ làm cho Tiểu Bạch thoải mái. . . . . .” Nói xong Mộ Dung Lâm Phong liền bế cả người Tiểu Bạch đứng dậy khỏi ôn tuyền, để Tiểu Bạch ngồi trên một tảng đá lộ ra khỏi mặt nước, một bàn tay cố định tư thế ngồi của Tiểu Bạch, một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy vật nhỏ của Tiểu Bạch vẫn mềm nhuyễn phía dưới, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Bạch chậm rãi ngậm vào miệng mình.
Tiểu Bạch chỉ cảm thấy nơi bé dùng để tiểu bẩn bẩn bị sư phụ ngậm vào, bên trong nóng hầm hập, còn có cái gì đó mềm mềm đùa giỡn nơi đó của bé, Tiểu Bạch chấn kinh dùng tay đẩy đầu sư phụ đang từ từ bắt đầu di chuyển lên xuống, “Sư phụ.
. . . . . Ân. . . . . . Bẩn. . . . . . A ân. . . đừng. . . . . .”
Song Mộ Dung Lâm Phong cũng không nói gì, vẫn tự ý tiếp tục động tác, thân thể ngây ngô rất nhanh đạt tới thỏa mãn, Mộ Dung Lâm Phong cảm nhận trong miệng mình rất nhanh tràn ra một dòng nhiệt lưu, động tác tao nhã phun lên tay, cử chỉ không có một chút đáng khinh, thật giống như đang tiến hành nghi thức tôn quý gì vậy. Mộ Dung Lâm Phong dùng thứ trong tay tỉ mỉ vẽ lên giữa hai đùi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn đang trong dư vị cảm giác dưới thân có một chút phình lên, còn có một sự tê dại lên vào trong cơ thể, không quen ôm chặt lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, “Sư phụ. . . Ân a. . . . . . A. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được thời điểm thích hợp rồi, liền rút ngón tay đang ra vào giữa mông của Tiểu Bạch, làm Tiểu Bạch lại tách ra hai chân ngồi trên đùi hắn, cầm thứ nóng rực để giữa hai chân của Tiểu Bạch, “. . . . . . Tiểu Bạch. . . Ngoan. . . . . . Tự mình ngồi xuống đi. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong nói xong nắm thứ nóng rực hơi hơi ma sát bốn phía trong đùi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thấy phía dưới của bé sau khi Mộ Dung Lâm Phong rút ngón tay ra trở nên ngứa ngáy khó chịu, vì thế vừa nghe Mộ Dung Lâm Phong chỉ thị liên mơ mơ màng màng áp thứ nóng rực kia vào giữa hai chân mình, nhưng mà vừa đi vào một nửa, Tiểu Bạch cảm thấy phía dưới càng ngày càng trướng, nghẹn ngào nói: “Sư phụ. . . . . . Khó chịu. . . . . .”
Đương lúc Tiểu Bạch nửa vời khó chịu, đã bị Mộ Dung Lâm Phong giữ chặt cái đầu nhỏ kịch liệt hôn lên, sau đó một bàn tay ma sát vật nhỏ đã mềm xuống của Tiểu Bạch, thừa dịp Tiểu Bạch dần say mê, lại đột nhiên đè Tiểu Bạch xuống, chỉ nghe “phốc” một tiếng, Tiểu Bạch đã nuốt tất cả phân thân của Mộ Dung Lâm Phong vào. Sau đó chờ đợi Tiểu Bạch chính là nhiệt tình mật ý như mưa rền gió dật. . . . . .
Đợi đến khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch ngâm đã đời, Tiểu Bạch đã hoàn toàn tay chân mềm rũ, cứ tiếp tục ngâm nữa, Tiểu Bạch không phải bị luộc chín, thì chính là bị sư phụ ăn sạch, thân mình xụi lơ hoàn toàn để Mộ Dung Lâm Phong mặc dục bào vào cho bé, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch cả người nhũn ra nằm sấp xuống, dịu dàng nở nụ cười nói: “Tiểu Bạch, nhanh như vậy không có khí lực sao, về sau phải thường làm vận động này, Tiểu Bạch cần phải tập thành thói quen đó.”
Tiểu Bạch sau khi nghe được, lấy ngón tay quấn lấy sợi tóc Mộ Dung Lâm Phong rơi bên tai bé, thấp giọng nói: “. . . . . . Sư phụ. . . . . . rất thích loại trò chơi này sao?”
Mộ Dung Lâm Phong hôn nhẹ khóe môi Tiểu Bạch, “Vi sư rất thích cùng Tiểu Bạch làm vận động này, đương nhiên đối tượng cũng chỉ có Tiểu Bạch thôi, nhưng Tiểu Bạch phải nhớ kỹ không chỉ là một trò chơi vui, mà cũng là phương thức vi sư biểu đạt tâm tình yêu thích đối với ngươi.”
Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong thần thanh khí sảng, không biết vì sao liền thêm vào một câu, “. . . . . . Tiểu Bạch cũng chỉ thích cùng sư phụ làm vận động này. . .”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được Tiểu Bạch hứa hẹn như vậy, sửng sốt một chút, sau đó cưng chiều sờ sờ tóc Tiểu Bạch, “Ân, bé ngoan, Tiểu Bạch chỉ có thể là của vi sư, đương nhiên vi sư cũng chỉ có thể là của Tiểu Bạch.”
Mộ Dung Lâm Phong ôm Tiểu Bạch tùy ý ngồi trên nhuyễn *** bằng gỗ trong phòng nhỏ, Mộ Dung Lâm Phong mặc dục bào rộng thùng thình, cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra xương quai xanh khêu gợi bên trong, mà Tiểu Bạch trong lòng Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nhích tới nhích lui, tựa hồ muốn tìm được một vị trí thoải mái, sau đó trượt xuống trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, cho đến khi cái đầu nhỏ chạm vào ngực Mộ Dung Lâm Phong, thân mình mới chậm rãi ngừng hoạt động, Mộ Dung Lâm Phong một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Tiểu Bạch, mềm nhẹ đụng chạm làm cho Tiểu Bạch cảm thấy rất thoải mái, từ từ hai mắt cũng nhẹ nhàng khép lại. Nhìn thấy Tiểu Bạch ngủ rồi, Mộ Dung Lâm Phong lấy một chiếc áo choàng nhẹ nhàng đắp lên người Tiểu Bạch.
Sau lưng, cánh cửa đang đóng đột nhiên “két” một tiếng mở ra, thanh niên áo vàng lúc nãy nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đã tắm xong ngồi trong phòng, vì thế cao hứng bước qua, lúc chuẩn bị nói chuyện, lại thấy Mộ Dung Lâm Phong dựng một ngón tay lên môi mình, sau đó lại dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Bạch trên đùi hắn đang ngủ đến ngọt ngào.
Thanh niên áo vàng thấy được Tiểu Bạch đã hoàn toàn ngủ say, liền xin lỗi cười cười, sau đó lại thấy Mộ Dung Lâm Phong từ trên mặt đất nhẹ nhàng bế lấy Tiểu Bạch, chậm rãi bước đến chiếc giường đơn giản trong phòng thả xuống, đắp chăn bông, chỉ lộ ra đầu nhỏ của Tiểu Bạch, tuy rằng phòng có đốt lò sưởi, nhưng vẫn sợ Tiểu Bạch bị lạnh.
Chuẩn bị tốt, Mộ Dung Lâm Phong lại tỉ mỉ nhìn Tiểu Bạch một chút, phát hiện Tiểu Bạch cũng không có chút dấu hiệu tỉnh lại, sau đó mới theo sau nam tử áo vàng bước đi ra ngoài, nam tử áo vàng đi ra cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi theo Mộ Dung Lâm Phong đến ngay phòng kế bên, Mộ Dung Lâm Phong vừa tiến vào liền thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Diễm Oánh, tựa hồ rất kinh ngạc thấy Mộ Dung Lâm Phong, Diễm Oánh nhìn thanh niên áo vàng lại dùng ngón tay chỉ vào đích Mộ Dung Lâm Phong đang đứng trước mặt mình.
Thanh niên áo vàng nhìn thấy dáng vẻ Diễm Oánh, nghi hoặc một chút mới nói: “Các ngươi. . . . . . quen biết?”
Diễm Oánh không lập tức trả lời thanh niên hoàng y, mà ngược lại nhìn thấy thanh niên hoàng y hỏi lại: “Các ngươi sao lại quen biết? Hắn chính là người ngươi nói sáng nay cứu ngươi?”
Hoàng y thanh niên: “Đúng vậy, hơn nữa vị công tử này tặng ta một lọ dược, vừa mới thoa lên miệng vết thương một ít, hiện tại cũng không còn đau nữa, nếu các ngươi đã quen biết vậy thì tốt rồi, a, đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu, ta là Cố Hiểu Nam, ta còn chưa biết ngài cùng vị công tử bên trong kia xưng hô như thế nào?” Cố Hiểu Nam nói với Diễm Oánh xong, đột nhiên vỗ vỗ đầu vẻ mặt đột nhiên nhớ ra, quay qua hỏi Mộ Dung Lâm Phong.
Mộ Dung Lâm Phong: “Tại hạ là Mộ Dung Lâm Phong, bên trong là đồ nhi của tại hạ, Mộ Dung Bạch.” Sau đó lại nhìn nhìn Diễm Oánh ở bên cạnh nói: “Chúng ta thật là có duyên, Tiểu Oánh tiểu thư.”
“Ai. . . . . . Dừng dừng dừng, đều nói sắp là người một nhà, còn dùng xưng hô xa lạ như vậy để làm gì, bằng hữu của ta đều gọi ta Tiểu Oánh, ta cho ngươi gọi ta Tiểu Oánh là nể tình ngươi rồi đấy, cũng không nên không nể mặt ta a.” Diễm Oánh nghe thấy Mộ Dung Lâm Phong xưng hô với nàng như thế, khoác tay áo nói với Mộ Dung Lâm Phong.
Cố Hiểu Nam ở bên cạnh nghe được Diễm Oánh nói là “Người một nhà” với Mộ Dung Lâm Phong, rất khó hiểu còn có hơi chua sót nói: “A? Tiểu Oánh, ngươi có ý gì a, chẳng lẽ. . . . . .”
Diễm Oánh thấy Cố Hiểu Nam lại miên man suy nghĩ, một chưởng nhẹ nhàng đập vào đầu Cố Hiểu Nam, “Ai. . . . . . dừng dừng dừng, trong đầu ngươi là cái gì a, ngăn cái ý tưởng vớ vẩn của ngươi lại, bổn cô nương không phải giống như ngươi nghĩ đâu, ngươi còn nhớ Trần đại ca không a, nguyên lai người hầu của Mộ Dung đại ca chính là ái nhân Trần đại ca tìm kiếm thật lâu, hơn nữa tẩu tử tương lai đã mang theo Trần đại ca đi gặp gia phụ, ngươi nói đây không phải là muốn thành hôn sao? Sau đó chúng ta đều là người một nhà.”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn dáng vẻ Diễm Oánh trước nay thành thục, còn tự mình nói hưu nói vượn, vặn vẹo sự thật, mà Cố Hiểu Nam cũng vẻ mặt ngốc nghếch gật gật đầu hưởng ứng, Mộ Dung Lâm Phong thật có chút bội phục hai kẻ dở hơi này. Đăng bởi: admin
Tầng tầng sương khói lượn lờ, tiếng nước nhẹ nhàng, ở một góc của ôn tuyền, có một nam tử tao nhã tuấn mỹ để trần tứ chi thon dài tựa đầu vào trên thạch bích, đang nhắm mắt lại hưởng thụ sự thoải mái do dòng nước ấm áp đem đến, trong lòng nam tử có một thiếu niên đáng yêu cũng lộ ra toàn thân đang ngồi, thiếu niên đang ngắm nhìn cái cổ ngửa ra tuyệt đẹp của nam tử, tò mò lấy tay sờ sờ, có điểm nổi lên cứng cứng, thiếu niên sờ sờ chính mình, không lớn rõ ràng lắm, nhìn nhìn nam tử vẫn nhàn nhã nhắm chặt đôi mắt, cúi đầu gọi một tiếng “Sư phụ”, thấy nam tử không đáp lại, tựa hồ đúng là đang ngủ, lông mi dày dính đầy bọt nước li ti run run rất nhỏ không thấy được.
Tiểu Bạch nâng ngón tay được ngâm trắng trắng nộn nộn lộ ra màu phấn hồng từ trong nước lên, chạm nhẹ vào hàng mi của Mộ Dung Lâm Phong, nhẹ nhàng chạm vào, tựa hồ muốn phủi đi bọt nước dính trên lông mi, chỉ thấy Mộ Dung Lâm Phong tròng mắt dưới mi hơi đảo một chút, lại bình ổn bất động, Tiểu Bạch lại dùng ngón tay chạm lên cái mũi Mộ Dung Lâm Phong, vẫn không thấy Mộ Dung Lâm Phong có dấu hiệu tỉnh lại, vì thế lại lớn mật dùng tay sờ vào đôi môi của Mộ Dung Lâm Phong, mỏng lại mềm, Tiểu Bạch nghĩ sư phụ hay dùng nơi này hôn bé, vì thế dùng tay ấn nhẹ lên nơi đó một hồi, vẫn không thấy sư phụ bé tỉnh dậy, Tiểu Bạch ngắm khuôn mặt Mộ Dung Lâm Phong xinh đẹp như hoa sen mới nở, sờ sờ lên mặt Mộ Dung Lâm Phong, sau đó chậm rãi mê muội cúi đầu, chạm tới đôi môi Mộ Dung Lâm Phong, tựa hồ vẫn do dự một chút, trên mặt không biết vì ngâm nước nóng lâu quá hay là có chút thẹn thùng mà mặt đo đỏ.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong nhắm mắt lại ngủ trước mặt mình, trước kia mỗi lần đều là Tiểu Bạch ngủ sớm trước, Mộ Dung Lâm Phong mới từ từ chìm vào giấc ngủ, rồi mỗi lần mơ mơ màng màng tỉnh lại, Mộ Dung Lâm Phong cũng đã sớm thức rồi, nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Bạch một cái, nói câu “Chào buổi sáng”, cho nên Tiểu Bạch đây là lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ bé ngủ trước mặt bé, hàng mi nhu hòa, đôi môi Mộ Dung Lâm Phong khi ngủ mím lại mà gợi cảm sáng bóng, hơi hơi mang chút quyến rũ phong tình hiếm thấy, Tiểu Bạch ngắm mãi cũng không tự chủ được đem đôi môi mình chạm vào đôi môi mềm mại, ướt nước của Mộ Dung Lâm Phong, nhịn không được dùng chút sức ấn lên môi Mộ Dung Lâm Phong, hai tay ôm hai vai trần lộ ra trên mặt nước của Mộ Dung Lâm Phong, sau đó dụng lực áp lên đôi môi.
Bởi vì thực thích sư phụ mình, cho nên Tiểu Bạch tới nay đều rất thích hôn Mộ Dung Lâm Phong, trong đầu Tiểu Bạch vẫn nhớ tới sư phụ nói với bé, hôn chính là thích. Tiểu Bạch tự nhận bé rất thích sư phụ mình, cho nên mỗi ngày Tiểu Bạch đều phải cùng sư phụ hôn môi, tỏ ý bé mỗi ngày đều rất thích sư phụ của bé. Đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong đối với hành vi nhiệt tình của Tiểu Bạch cũng rất là thích ý, tuy rằng mỗi lần cuối cùng đều là Mộ Dung Lâm Phong hôn Tiểu Bạch đến thở hổn hển.
Tiểu Bạch tách hai chân ra mặt đối mặt một lần nữa ngồi lên đùi Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cảm thấy hôn như vậy, có vẻ tiện hơn, không cần xoay cả cái cổ của mình lại.
Tiểu Bạch vươn cái lưỡi liếm liếm trên môi Mộ Dung Lâm Phong, không có hương vị gì, trước kia Mộ Dung Lâm Phong muốn dụ dỗ Tiểu Bạch lại hôn nhẹ, đầu tiên ăn một ít điểm tâm ngọt ngào thơm thơm, sau đó Tiểu Bạch sẽ vui vẻ liếm mút trong miệng Mộ Dung Lâm Phong, giống như con cún nhỏ đáng yêu ngửi ngửi trên người Mộ Dung Lâm Phong, sau đó nhẹ nhàng cắn lên miệng Mộ Dung Lâm Phong. Cuối cùng Mộ Dung Lâm Phong thừa dịp Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ tìm điểm tâm, hưởng thụ Tiểu Bạch tự động tự giác phục vụ.
Bất quá hiện tại Mộ Dung Lâm Phong cái gì cũng không làm, cho nên không có hương vị gì khác, Tiểu Bạch thoải mái tách đôi môi mềm mỏng của Mộ Dung Lâm Phong ra, cái lưỡi nhỏ thật cẩn thận tìm kiếm bên trong, tựa hồ là sợ đánh thức sư phụ, song lại không biết nói thân mình nhỏ của bé đồng thời cũng nhẹ nhàng ma xát thân hình khỏe mạnh thon dài của Mộ Dung Lâm Phong.
Đối với hôn, Tiểu Bạch sớm đã bị Mộ Dung Lâm Phong dạy dỗ thành thói quen tự nhiên như ăn cơm rồi, đương khi Tiểu Bạch đang hôn, cảm giác được dưới mông của bé, có một thứ cứng cứng nóng bỏng chậm rãi chạm vào bé, Tiểu Bạch cảm thấy rất kỳ quái, sao mà nước nóng dưới thân nóng hơn vậy, có vẻ hoàn toàn không hề ý thức được đó là cái gì, vì thế muốn gạt thứ đó đi, bé dùng cái mông nhỏ của mình xua thứ kia ra ngoài, nhưng mà cái thứ kia bị bé đụng chạm, tựa hồ càng ngày càng nóng rực, vì thế Tiểu Bạch dừng lại động tác hôn, đưa tay xuống nước tìm kiếm. . . . . .
Khi trên tay Tiểu Bạch cảm giác được chính là vật thể hình thật dài, cảm giác rất quen thuộc a, tựa hồ có thấy qua ở đâu rồi, nóng hầm hập còn cảm thấy được vài nhịp nhảy lên, Tiểu Bạch lấy tay nắm lấy, đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ nhẹ khó nhịn, Tiểu Bạch tựa vào ngực sư phụ, cảm giác được tim sư phụ cấp tốc đập với tần suất cao, sau đó khi còn chưa ngẩng đầu, đã bị sư phụ đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cái mông của bé tựa vào cái thứ nóng nóng thật dài kia, dùng khe mông nhẹ nhàng đè ép.
“. . . . . . Sư phụ. . . . . .” Tiểu Bạch tựa hồ cũng ý thức đây là cái gì, hóa ra đây chính là thứ đã tiến vào bên trong mông của bé, giờ vẫn còn va chạm chung quanh tiểu huyệt đang khép chặt, tựa hồ tạm thời chưa có ý đi vào, Tiểu Bạch nhớ tới đau đớn lúc trước khi tiến vào, sau đó ở trong lòng Mộ Dung Lâm Phong mà giãy dụa, “Sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . . sẽ đau. . . . . .”
Lúc này Mộ Dung Lâm Phong đã không còn nhắm mắt giả vờ ngủ nữa, hai mắt sâu thẳm lóe lóe mở ra, ôm Tiểu Bạch cao lên một chút, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên vành tai nhỏ của Tiểu Bạch, bên tai trầm thấp nói: “Tiểu Bạch, sẽ không đau, vi sư sẽ làm cho Tiểu Bạch thoải mái. . . . . .” Nói xong Mộ Dung Lâm Phong liền bế cả người Tiểu Bạch đứng dậy khỏi ôn tuyền, để Tiểu Bạch ngồi trên một tảng đá lộ ra khỏi mặt nước, một bàn tay cố định tư thế ngồi của Tiểu Bạch, một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy vật nhỏ của Tiểu Bạch vẫn mềm nhuyễn phía dưới, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Bạch chậm rãi ngậm vào miệng mình.
Tiểu Bạch chỉ cảm thấy nơi bé dùng để tiểu bẩn bẩn bị sư phụ ngậm vào, bên trong nóng hầm hập, còn có cái gì đó mềm mềm đùa giỡn nơi đó của bé, Tiểu Bạch chấn kinh dùng tay đẩy đầu sư phụ đang từ từ bắt đầu di chuyển lên xuống, “Sư phụ.
. . . . . Ân. . . . . . Bẩn. . . . . . A ân. . . đừng. . . . . .”
Song Mộ Dung Lâm Phong cũng không nói gì, vẫn tự ý tiếp tục động tác, thân thể ngây ngô rất nhanh đạt tới thỏa mãn, Mộ Dung Lâm Phong cảm nhận trong miệng mình rất nhanh tràn ra một dòng nhiệt lưu, động tác tao nhã phun lên tay, cử chỉ không có một chút đáng khinh, thật giống như đang tiến hành nghi thức tôn quý gì vậy. Mộ Dung Lâm Phong dùng thứ trong tay tỉ mỉ vẽ lên giữa hai đùi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn đang trong dư vị cảm giác dưới thân có một chút phình lên, còn có một sự tê dại lên vào trong cơ thể, không quen ôm chặt lấy cổ Mộ Dung Lâm Phong, “Sư phụ. . . Ân a. . . . . . A. . . . . .”
Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được thời điểm thích hợp rồi, liền rút ngón tay đang ra vào giữa mông của Tiểu Bạch, làm Tiểu Bạch lại tách ra hai chân ngồi trên đùi hắn, cầm thứ nóng rực để giữa hai chân của Tiểu Bạch, “. . . . . . Tiểu Bạch. . . Ngoan. . . . . . Tự mình ngồi xuống đi. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong nói xong nắm thứ nóng rực hơi hơi ma sát bốn phía trong đùi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch thấy phía dưới của bé sau khi Mộ Dung Lâm Phong rút ngón tay ra trở nên ngứa ngáy khó chịu, vì thế vừa nghe Mộ Dung Lâm Phong chỉ thị liên mơ mơ màng màng áp thứ nóng rực kia vào giữa hai chân mình, nhưng mà vừa đi vào một nửa, Tiểu Bạch cảm thấy phía dưới càng ngày càng trướng, nghẹn ngào nói: “Sư phụ. . . . . . Khó chịu. . . . . .”
Đương lúc Tiểu Bạch nửa vời khó chịu, đã bị Mộ Dung Lâm Phong giữ chặt cái đầu nhỏ kịch liệt hôn lên, sau đó một bàn tay ma sát vật nhỏ đã mềm xuống của Tiểu Bạch, thừa dịp Tiểu Bạch dần say mê, lại đột nhiên đè Tiểu Bạch xuống, chỉ nghe “phốc” một tiếng, Tiểu Bạch đã nuốt tất cả phân thân của Mộ Dung Lâm Phong vào. Sau đó chờ đợi Tiểu Bạch chính là nhiệt tình mật ý như mưa rền gió dật. . . . . .
Đợi đến khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch ngâm đã đời, Tiểu Bạch đã hoàn toàn tay chân mềm rũ, cứ tiếp tục ngâm nữa, Tiểu Bạch không phải bị luộc chín, thì chính là bị sư phụ ăn sạch, thân mình xụi lơ hoàn toàn để Mộ Dung Lâm Phong mặc dục bào vào cho bé, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch cả người nhũn ra nằm sấp xuống, dịu dàng nở nụ cười nói: “Tiểu Bạch, nhanh như vậy không có khí lực sao, về sau phải thường làm vận động này, Tiểu Bạch cần phải tập thành thói quen đó.”
Tiểu Bạch sau khi nghe được, lấy ngón tay quấn lấy sợi tóc Mộ Dung Lâm Phong rơi bên tai bé, thấp giọng nói: “. . . . . . Sư phụ. . . . . . rất thích loại trò chơi này sao?”
Mộ Dung Lâm Phong hôn nhẹ khóe môi Tiểu Bạch, “Vi sư rất thích cùng Tiểu Bạch làm vận động này, đương nhiên đối tượng cũng chỉ có Tiểu Bạch thôi, nhưng Tiểu Bạch phải nhớ kỹ không chỉ là một trò chơi vui, mà cũng là phương thức vi sư biểu đạt tâm tình yêu thích đối với ngươi.”
Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong thần thanh khí sảng, không biết vì sao liền thêm vào một câu, “. . . . . . Tiểu Bạch cũng chỉ thích cùng sư phụ làm vận động này. . .”
Mộ Dung Lâm Phong nghe được Tiểu Bạch hứa hẹn như vậy, sửng sốt một chút, sau đó cưng chiều sờ sờ tóc Tiểu Bạch, “Ân, bé ngoan, Tiểu Bạch chỉ có thể là của vi sư, đương nhiên vi sư cũng chỉ có thể là của Tiểu Bạch.”
Mộ Dung Lâm Phong ôm Tiểu Bạch tùy ý ngồi trên nhuyễn *** bằng gỗ trong phòng nhỏ, Mộ Dung Lâm Phong mặc dục bào rộng thùng thình, cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra xương quai xanh khêu gợi bên trong, mà Tiểu Bạch trong lòng Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nhích tới nhích lui, tựa hồ muốn tìm được một vị trí thoải mái, sau đó trượt xuống trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, cho đến khi cái đầu nhỏ chạm vào ngực Mộ Dung Lâm Phong, thân mình mới chậm rãi ngừng hoạt động, Mộ Dung Lâm Phong một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Tiểu Bạch, mềm nhẹ đụng chạm làm cho Tiểu Bạch cảm thấy rất thoải mái, từ từ hai mắt cũng nhẹ nhàng khép lại. Nhìn thấy Tiểu Bạch ngủ rồi, Mộ Dung Lâm Phong lấy một chiếc áo choàng nhẹ nhàng đắp lên người Tiểu Bạch.
Sau lưng, cánh cửa đang đóng đột nhiên “két” một tiếng mở ra, thanh niên áo vàng lúc nãy nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đã tắm xong ngồi trong phòng, vì thế cao hứng bước qua, lúc chuẩn bị nói chuyện, lại thấy Mộ Dung Lâm Phong dựng một ngón tay lên môi mình, sau đó lại dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Bạch trên đùi hắn đang ngủ đến ngọt ngào.
Thanh niên áo vàng thấy được Tiểu Bạch đã hoàn toàn ngủ say, liền xin lỗi cười cười, sau đó lại thấy Mộ Dung Lâm Phong từ trên mặt đất nhẹ nhàng bế lấy Tiểu Bạch, chậm rãi bước đến chiếc giường đơn giản trong phòng thả xuống, đắp chăn bông, chỉ lộ ra đầu nhỏ của Tiểu Bạch, tuy rằng phòng có đốt lò sưởi, nhưng vẫn sợ Tiểu Bạch bị lạnh.
Chuẩn bị tốt, Mộ Dung Lâm Phong lại tỉ mỉ nhìn Tiểu Bạch một chút, phát hiện Tiểu Bạch cũng không có chút dấu hiệu tỉnh lại, sau đó mới theo sau nam tử áo vàng bước đi ra ngoài, nam tử áo vàng đi ra cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi theo Mộ Dung Lâm Phong đến ngay phòng kế bên, Mộ Dung Lâm Phong vừa tiến vào liền thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Diễm Oánh, tựa hồ rất kinh ngạc thấy Mộ Dung Lâm Phong, Diễm Oánh nhìn thanh niên áo vàng lại dùng ngón tay chỉ vào đích Mộ Dung Lâm Phong đang đứng trước mặt mình.
Thanh niên áo vàng nhìn thấy dáng vẻ Diễm Oánh, nghi hoặc một chút mới nói: “Các ngươi. . . . . . quen biết?”
Diễm Oánh không lập tức trả lời thanh niên hoàng y, mà ngược lại nhìn thấy thanh niên hoàng y hỏi lại: “Các ngươi sao lại quen biết? Hắn chính là người ngươi nói sáng nay cứu ngươi?”
Hoàng y thanh niên: “Đúng vậy, hơn nữa vị công tử này tặng ta một lọ dược, vừa mới thoa lên miệng vết thương một ít, hiện tại cũng không còn đau nữa, nếu các ngươi đã quen biết vậy thì tốt rồi, a, đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu, ta là Cố Hiểu Nam, ta còn chưa biết ngài cùng vị công tử bên trong kia xưng hô như thế nào?” Cố Hiểu Nam nói với Diễm Oánh xong, đột nhiên vỗ vỗ đầu vẻ mặt đột nhiên nhớ ra, quay qua hỏi Mộ Dung Lâm Phong.
Mộ Dung Lâm Phong: “Tại hạ là Mộ Dung Lâm Phong, bên trong là đồ nhi của tại hạ, Mộ Dung Bạch.” Sau đó lại nhìn nhìn Diễm Oánh ở bên cạnh nói: “Chúng ta thật là có duyên, Tiểu Oánh tiểu thư.”
“Ai. . . . . . Dừng dừng dừng, đều nói sắp là người một nhà, còn dùng xưng hô xa lạ như vậy để làm gì, bằng hữu của ta đều gọi ta Tiểu Oánh, ta cho ngươi gọi ta Tiểu Oánh là nể tình ngươi rồi đấy, cũng không nên không nể mặt ta a.” Diễm Oánh nghe thấy Mộ Dung Lâm Phong xưng hô với nàng như thế, khoác tay áo nói với Mộ Dung Lâm Phong.
Cố Hiểu Nam ở bên cạnh nghe được Diễm Oánh nói là “Người một nhà” với Mộ Dung Lâm Phong, rất khó hiểu còn có hơi chua sót nói: “A? Tiểu Oánh, ngươi có ý gì a, chẳng lẽ. . . . . .”
Diễm Oánh thấy Cố Hiểu Nam lại miên man suy nghĩ, một chưởng nhẹ nhàng đập vào đầu Cố Hiểu Nam, “Ai. . . . . . dừng dừng dừng, trong đầu ngươi là cái gì a, ngăn cái ý tưởng vớ vẩn của ngươi lại, bổn cô nương không phải giống như ngươi nghĩ đâu, ngươi còn nhớ Trần đại ca không a, nguyên lai người hầu của Mộ Dung đại ca chính là ái nhân Trần đại ca tìm kiếm thật lâu, hơn nữa tẩu tử tương lai đã mang theo Trần đại ca đi gặp gia phụ, ngươi nói đây không phải là muốn thành hôn sao? Sau đó chúng ta đều là người một nhà.”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn dáng vẻ Diễm Oánh trước nay thành thục, còn tự mình nói hưu nói vượn, vặn vẹo sự thật, mà Cố Hiểu Nam cũng vẻ mặt ngốc nghếch gật gật đầu hưởng ứng, Mộ Dung Lâm Phong thật có chút bội phục hai kẻ dở hơi này. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.