Chương 4: Tắm Rửa
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 4 QUYỂN 1: TẮM RỬA
Mới vừa trở lại nhà, Trúc Tử liền bị chủ nhân sai giúp tiểu nam hài toàn thân cao thấp tắm rửa, bởi vì tiểu nam hài thật sự là quá bẩn, trên người còn tản ra một mùi kỳ quái.
Tiểu nam hài bị Trúc Tử kéo đến dòng suối nhỏ ở phía sau nhà, bởi vì hiện tại là mùa hè tháng sáu, ở dòng suối nhỏ tắm rửa là thoải mái nhất, Trúc Tử lúc mùa hè đều là ở đây tắm rửa, dù sao nơi này trừ bỏ chủ nhân cũng không ai đến, mà chủ tử lại không thích đến dã ngoại tắm. [Gin: á, em nó tắm tiên kìa, hum nào rình đi pà con. Readers: chọi dép ngươi biến thái, chừng nào đi hú bọn ta =))))))))). Gin:…]
Tiểu nam hài bị Trúc Tử đè lại ngồi trên tảng đá giữa dòng suối nhỏ, bề mặt tảng đá trơn nhẵn, ngồi trên đó cũng không khó chịu, sau đó tiểu nam hài đã bị hà
nh vi của Trúc Tử giờ phút này làm ngây dại, toàn thân vốn là quần áo rách nát đều bị Trúc Tử xé sạch.
“Y phục của ngươi đã rách như vậy, vậy đi, ta có thể lấy một bộ quần áo của ta cho ngươi mặc.” Tiểu nam hài còn chưa phản ứng lại, Trúc Tử liền không chút hoang mang nói.
“Ngươi có bao nhiêu lâu không tắm rửa rồi, sao bẩn như vậy a?” Trúc Tử vừa dùng sức chà thân mình tiểu nam hài vừa nói.
“. . . . . .” Thờ ơ.
“Ngươi thật gầy a, trơ cả xương ra.”
“. . . . . .”
“Trời ạ, chân của ngươi. . . . . . Ngươi không biết đau sao?” Trúc Tử giờ phút này kinh ngạc nói, chẳng lẽ đứa ngốc này không có cảm giác sao?
“. . . . . .” Tiểu nam hài vẫn là vẻ mặt trầm mặc.
“Quên đi, nói chuyện với ngươi cũng không vui.” Trúc Tử cam chịu nhìn tiểu nam hài vẻ mặt không biết gì nói.
Dùng nửa canh giờ, Trúc Tử rốt cục tắm sạch tiểu nam hài từ đầu đến chân, trong đó tóc là khó gội nhất, Trúc Tử hận không thể lấy kéo cắt phăng nó đi, đương nhiên là ngẫm lại, dù sao tóc như cha mẹ mà. Tắm xong, Trúc Tử đưa tiểu nam hài lên bờ. Đưa cho y một bộ quần áo.
“Mặc vào đi.”
“. . . . . .” Tiểu nam hài tiếp nhận y phục Trúc Tử đặt trên tay, sau đó cứ như vậy đứng — ngẩn người.
“Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi ngay cả y phục cũng không biết mặc a.” Trúc Tử khóe miệng rút rút.
“Đưa tay ra.” Trúc Tử đã muốn hết chỗ nói rồi, trực tiếp cầm lấy y phục mặc lên người tiểu nam hài. Đăng bởi: admin
Mới vừa trở lại nhà, Trúc Tử liền bị chủ nhân sai giúp tiểu nam hài toàn thân cao thấp tắm rửa, bởi vì tiểu nam hài thật sự là quá bẩn, trên người còn tản ra một mùi kỳ quái.
Tiểu nam hài bị Trúc Tử kéo đến dòng suối nhỏ ở phía sau nhà, bởi vì hiện tại là mùa hè tháng sáu, ở dòng suối nhỏ tắm rửa là thoải mái nhất, Trúc Tử lúc mùa hè đều là ở đây tắm rửa, dù sao nơi này trừ bỏ chủ nhân cũng không ai đến, mà chủ tử lại không thích đến dã ngoại tắm. [Gin: á, em nó tắm tiên kìa, hum nào rình đi pà con. Readers: chọi dép ngươi biến thái, chừng nào đi hú bọn ta =))))))))). Gin:…]
Tiểu nam hài bị Trúc Tử đè lại ngồi trên tảng đá giữa dòng suối nhỏ, bề mặt tảng đá trơn nhẵn, ngồi trên đó cũng không khó chịu, sau đó tiểu nam hài đã bị hà
nh vi của Trúc Tử giờ phút này làm ngây dại, toàn thân vốn là quần áo rách nát đều bị Trúc Tử xé sạch.
“Y phục của ngươi đã rách như vậy, vậy đi, ta có thể lấy một bộ quần áo của ta cho ngươi mặc.” Tiểu nam hài còn chưa phản ứng lại, Trúc Tử liền không chút hoang mang nói.
“Ngươi có bao nhiêu lâu không tắm rửa rồi, sao bẩn như vậy a?” Trúc Tử vừa dùng sức chà thân mình tiểu nam hài vừa nói.
“. . . . . .” Thờ ơ.
“Ngươi thật gầy a, trơ cả xương ra.”
“. . . . . .”
“Trời ạ, chân của ngươi. . . . . . Ngươi không biết đau sao?” Trúc Tử giờ phút này kinh ngạc nói, chẳng lẽ đứa ngốc này không có cảm giác sao?
“. . . . . .” Tiểu nam hài vẫn là vẻ mặt trầm mặc.
“Quên đi, nói chuyện với ngươi cũng không vui.” Trúc Tử cam chịu nhìn tiểu nam hài vẻ mặt không biết gì nói.
Dùng nửa canh giờ, Trúc Tử rốt cục tắm sạch tiểu nam hài từ đầu đến chân, trong đó tóc là khó gội nhất, Trúc Tử hận không thể lấy kéo cắt phăng nó đi, đương nhiên là ngẫm lại, dù sao tóc như cha mẹ mà. Tắm xong, Trúc Tử đưa tiểu nam hài lên bờ. Đưa cho y một bộ quần áo.
“Mặc vào đi.”
“. . . . . .” Tiểu nam hài tiếp nhận y phục Trúc Tử đặt trên tay, sau đó cứ như vậy đứng — ngẩn người.
“Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi ngay cả y phục cũng không biết mặc a.” Trúc Tử khóe miệng rút rút.
“Đưa tay ra.” Trúc Tử đã muốn hết chỗ nói rồi, trực tiếp cầm lấy y phục mặc lên người tiểu nam hài. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.