Chương 69: Tuyệt Vọng
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 25 QUYỂN 2: TUYỆT VỌNG
Lâm Tịch vui vẻ đi trước, Tiểu Hắc lại bị Lâm Tịch kéo chạy đông chạy tây, hai người đi dạo một vòng trong ngoài của thành trấn nhỏ mà phồn hoa này, Lâm Tịch mới vừa lòng kéo Tiểu Hắc vẫn mặc mình kéo đi vào một tiệm cơm, tiểu nhị vừa thấy hai vị thiếu niên tuấn tụ bước vào, liền vội vã trưng khuôn mặt tươi cười nghênh đón họ vào, chọn vài món mình và Tiểu Hắc thích ăn, rồi chậm rãi ngồi tựa vào Tiểu Hắc bên cạnh câu được câu không trò chuyện.
Mỗi khi nhìn thấy Tiểu Hắc ôn nhu cười với mình, Lâm Tịch luôn thấy được dị thường thỏa mãn, ở cùng Tiểu Hắc đã được bảy năm, Lâm Tịch thấy mỗi ngày đều hạnh phúc, Lâm Tịch còn nhớ rõ bắt đầu từ năm năm trước, Lâm Tịch cùng Tiểu Hắc đã trộm nắm tay, có khi bị các đại nhân bắt gặp, cũng không thấy ai nói gì, dù sao chuyện nam nam yêu nhau ở quốc gia này rất hiếm thấy, hầu như không có, các đại nhân đều cho rằng đó là hành vi hữu hảo giữa hai người.
Bởi các đại nhân không kịp thời ngăn trở, cho nên từ bốn năm trước, Lâm Tịch đã làm nũng đòi cha mẹ cho Tiểu Hắc ngủ cùng phòng với mình, nguyên nhân là y sợ tối, phu phụ Lâm gia luôn sủng ái nhi tử nên cũng đồng ý, sau đó mỗi đêm Lâm Tịch cùng Tiểu Hắc đều kiềm lòng không đậu mà ôm lấy nhau, để rồi mặt đỏ tai hồng không biết nên nói gì, cứ vậy ngọt ngào ôm nhau tới hừng đông.
Ba năm trước, Lâm Tịch mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt ngày càng tuấn tú của Tiểu Hắc đều sẽ ngẩn người, tình huống này liên tục phát sinh, Tiểu Hắc liền thừa dịp không ai chú ý, trộm hôn một cái lên trán Lâm Tịch, sau đó lại càng không thể vãn hồi, Lâm Tịch cũng không còn ngẩn người nữa, vì y phải làm chuyện quan trọng hơn, đó là chỉ cần không ai chú ý, Lâm Tịch sẽ muốn Tiểu Hắc hôn y, tuy rằng rất ngượng, nhưng hôn rồi, Lâm Tịch cứ thấy rất vui vẻ.
Hai năm trước, từ lúc thân thể hai thiếu niên phát dục, cũng tỉnh tỉnh mê mê – xúc động, làm hai thiếu niên bắt đầu y theo bản năng trong đêm tối vuốt ve lẫn nhau, được đến khoái cảm. Lúc ấy họ vẫn không hiểu nam nam luyến thì hoan ái thế nào, không ai dạy họ, đương nhiên cũng sẽ không ai dạy.
Đang lúc Lâm Tịch lại ngẩn người, ngoài cửa đi vào một na
m nhân bụng to như đang hoài thai bảy tháng, sau hắn là ma hán tử tôi tớ khoẻ mạnh, nam tử vừa vào đã bị hai thiếu niên sinh đẹp hấp dẫn, đi tới trước muốn đùa giỡn hai thiếu niên xinh đẹp một chút, xoa tay lên xuống, vẻ mặt sắc dục huân thiên, thì bị Tiểu Hắc thét một tiếng dừng lại. . . . . .
Tiểu Hắc mặt không chút thay đổi đứng trước Lâm Tịch, nói: “Không cần lại đây, nơi này không còn chỗ.”
“Ha hả. . . . . .bên cạnh vị thiếu niên xinh đẹp kia không phải vẫn còn một chỗ đó sao?” Nam tử nhìn vị trí trống không cạnh Lâm Tịch, sau đó lại nhìn da thịt màu mạch khoẻ mạnh đặc trưng của thiếu niên trên người Tiểu Hắc, vươn tay năm ngón tay mập mạp ngắn nhỏ, chống không được hấp dẫn sờ lên mặt Tiểu Hắc. Nhưng còn chưa chạm tới, đã bị Tiểu Hắc hất ra.
“Chúng ta còn đang chờ một vị bằng hữu nữa, thỉnh không cần đến quấy rầy chúng ta.” Tiểu Hắc nói dối mà mặt không đỏ.
“Nếu bằng hữu của người đã không đến, vậy để ta bồi hai vị đi.” Nam tử nói xong thì định ngồi xuống, nhưng lại bị Lâm Tịch đã thoát khỏi trạng thái hạnh phúc kéo ghế ra, nam tử khóc thét ngã xuống đất, đôi gò má mập mạp vì tức giận mà đỏ bừng, gọi người hầu nâng thân thể quá khổ của mình dậy, sau đó cuối người về trước muốn đánh Lâm Tịch đã làm mình ngã, Tiểu Hắc vội kéo Lâm Tịch né đi, sau đó trong tiệm cơm nhỏ diễn ra cảnh một tên mập đuổi theo hai thiếu niên mỹ mạo, đuối được một lúc, nam tử người đầy mồ hôi, hơi thở khó khan đứng tựa vào bàn cơm .
Tiểu Hắc thấy nam tử không còn khí lực đuổi theo mình, liền giữ chặt Lâm Tịch đứng cạnh vẫn đang đùa vui định đi khỏi, nhưng Lâm Tịch hình như còn chưa chơi đủ, đứng đó tận tình kích thích nam tử mập mạp.
Nam tử bị Lâm Tịch châm chọc tới mức huyết khí nhắm chạy thẳng lên não, gần như ngã ngồi xuống đất, cuối cùng dùng một hơi hét to: “Ba tên hỗn đãn các ngươi còn thất thần làm gì, mau bắt chúng cho bổn thiếu gia.”
Tiểu Hắc thấy chuyện không ổn định rời đi, vội vàng vội kéo tay Lâm Tịch, nhưng vẫn không nhanh bằng ba đại nhân, nhìn thấy một quyền sắp đánh lên ót Lâm Tịch, Tiểu Hắc lập tức ôm Lâm Tịch vào lòng, dùng thân thể của mình che chở cho Lâm Tịch, hy vọng có thể chắn cái đấm tay đó cho y.
Lúc Tiểu Hắc nhắm mắt chuẩn bị thừa nhận hành vi bạo lực, thì thấy đau đớn không hề xuất hiện, mở đôi mắt đang nhắm ra, nhìn thấy toàn trường đều yên tĩnh, một nam tử nghiêm cẩn lạnh lùng vô tình mặc y phục ngự tiền thị vệ, đang dửng dung cầm thanh kiếm sắc bén còn đang nhỏ máu trên tay, dưới chân nam tử lạnh lùng là bốn thi thể đã không còn chút khí tức, sàn nhà chậm rãi loang lổ vết máu, mà khi nam tử lạnh lùng liếc tới Tiểu Hắc, lại cung kính đến trước hắn quỳ một gối, miệng mở mở khép khép không biết đang nói gì, Tiểu Hắc chỉ quay đầu nhìn Lâm Tịch mặt đầy kinh ngạc tò mò, trong đầu Tiểu Hắc lúc này chỉ có một khoảng không vô định. . . . . .
Kết quả rất dễ hiểu, Tiểu Hắc chính là Mộc Triệt quốc tam hoàng tử, tên là Triệt Việt, bởi vì quyền lợi gút mắt trong cung, mà ở ngoài cung xa xôi bị hạ lệnh ám sát, thân mang trọng thương, đang lúc cùng đường thì bị Lâm Tịch trong lúc nhàm chán đi qua nhặt về nhà.
Triệt Việt cứ như vậy bị bán cưỡng chế mang về cung, Lâm Tịch lúc ban đầu rất cao hứng, hoá ra người mình thích là một người rất giỏi ở Mộc Triệt quốc, trách không được Tiểu Hắc thoạt nhìn không hề giống lưu manh đầu đường xó chợ, hành vi cử chỉ lộ ra tao nhã lịch sự, tựa như một quý công tử, nhưng không ngờ Tiểu Hắc dĩ nhiên lại là Mộc Triệt quốc tam hoàng tử, điều này làm cho Lâm Tịch trong lòng vừa cao hứng vừa thấy lo lắng, từ lúc Tiểu Hắc về hoàng cungMộc Triệt quốc rồi, không hề truyền lại tin tức nào, Lâm Tịch rất muốn tin Tiểu Hắc sẽ về tìm mình, nhưng Tiểu Hắc đã đi được ba tháng, cho dù đường xá xa xôi, Tiểu Hắc cũng có thể nhờ người nhắn một lời cho y a, nhưng y lại không hề nhận được tin gì.
Lâm Tịch thương tâm không màng cơm nước, Lâm gia phu nhân nhìn nhi tử bảo bối của mình tinh thần sa sút, lại không biết nên an ủi thế nào, đang lúc tuyệt vọng không còn gặp lại được Tiểu Hắc, thì trong cung cử đến một vị Cao công công có giọng nói rất cao, nói quốc sư Dục Thu muốn thu Lâm gia độc tử Lâm Tịch làm đồ đệ, bồi dưỡng y thành vị quốc sư đức cao vọng trọng đời tiếp theo.
Lâm Tịch cao hứng vô cùng, đêm đó y vui tới mức không ngủ được, nằm trên chiếc giường ba tháng trước vẫn còn nằm chung với Tiểu Hắc, ôm gối đầu Tiểu Hắc từng ngủ, ở trên giường vui vẻ lăn qua lăn lại, torng lòng lặng lẽ niệm Tiểu Hắc. . . Tiểu Hắc. . . . . .Tiểu Hắc, chúng ta sẽ gặp được nhau nhanh thôi, còn nữa Tiểu Hắc, ta rất nhớ ngươi a.
Trời còn chưa sáng hẳn, người hầu trong Lâm gia đã muốn gói gém hành lý xong xuôi, Lâm phu nhần cầm khan tay lau nước mắt, nói với Lâm Tịch: “Con trai a, ngươi đi như vậy, nếu ở đó sống không tốt thì hãy trở về đừng uỷ khuất bản thân, từng thắng phải viết thư về nhà báo bình ăn, mẫu thân và phụ thân ngươi sẽ rất nhớ ngươi. . .” Lâm phu nhân đau buồn hoàn toàn trái ngược với Lâm Tịch, chỉ thấy y cười nói: “Nương, ngài cần gì phải thế này, hài tử của ngài có phải một đi không trở lại đâu, hơn nữa có Tiểu Hắc ở đó mà, Tiểu Hắc sẽ chăm sóc tốt cho ta. Nương yên tâm đi, không có gì đâu.”
Một bên Lâm lão gia tuy rằng cao hứng Lâm gia rốt cục có một người vào triều làm quan, nhưng trong cung vốn là nơi không ngừng lục dục, nếu một bước không cẩn thận thì mãn bàn giai thâu, chỉ có thể thấm thía nói với Lâm Tịch đang vui vẻ rằng: “Tiểu Tịch, đi vào trong cung không được tuỳ hứng như trước nữa, hành vi xử sự đều phải thành thục hơn, không thể để nhược điểm bị người khác nắm lấy, trong cung không thể so với trong nhà, đi vào cung nhìn thấy Tiểu Hắc cũng không được gọi Tiểu Hắc, phải gọi Tam điện hạ. . .”
Lâm Tịch nhìn trời đã sang hẳn, nhưng phụ thân mẫu thân vẫn còn không ngừng dặn dò mình, hoàn toàn không xem mình là một người có tư tưởng có năng lực hành động, mà hệt như một tiểu hài tử yêu gây sự, vì thể ôm lấy mẫu thân phụ thân, “Cha, nương, tiểu Tịch biết rồi mà, các ngươi yên tâm đi, không sao đâu.”
Cứ như vậy Lâm Tịch cao hứng bước lên đường đi đế thủ đô Mộc Triệt quốc, cũng gặp được Tiểu Hắc mình tâm tâm niệm niệm, Tiểu Hắc bị đám cung nhân vây quanh cũng vẫn ôn nhu ở bên cạnh mình, khi Tiểu Hắc dẫn Lâm Tịch về tẩm cung của mình, Lâm Tịch rốt cục nhịn không được cao hứng xông lên ôm chặt lấy Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng ôn nhu ôm lấy Lâm Tịch, Lâm Tịch ôm Tiểu Hắc không nhịn được vui vẻ nói, “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi, ta cứ nghĩ ngươi không cần ta nữa.”
Tiểu Hắc vuốt mái tóc mềm mại của Lâm Tịch, ôn nhu nói: “Lâm Tịch của ta, ta sao có thể không cần ngươi, cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ gì vậy, chỉ là vừa về còn rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị tốt, nên mới kéo dài lâu vậy thôi.”
Lâm Tịch vẫn như lúc còn ở Lâm gia vô ưu vô lự, tuy rằng ngoài mặt Lâm Tịch là người kế thừa vị trí quốc sư, nhưng Lâm Tịch cả ngày đều rất rảnh rỗi quanh quay Tiểu Hắc, mà Tiểu Hắc cũng sủng nịch mặc kệ Lâm Tịch, Lâm Tịch thấy giờ đây mình rất hạnh phúc, tuy rằng u buồn trong mắt Tiểu Hắc ngày càng nhiều hơn, nhưng Lâm Tịch đang tràn ngập trong hạnh phúc lại không hề phát giác.
Rốt cuộc trong một lần ám sát, ngũ tạng lục phủ của Tiểu Hắc đề bị thương rất nặng không thể chữa khỏi, Lâm Tịch bi thống chiếm được một viên ‘Bạch Quả’ từ chỗ chính đảng Đặng Hải đột nhiên xuất hiện, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bí mật mang Triệt Việt đang hôn mê bất tỉnh chuyển vào Đặng phủ để chữa trị, Đặng Hải nói là sợ bị ám sát lần nữa .
Chuyện này như đưa than sưởi ấm trong ngày đông, làm Lâm Tịch cả người đều sống lại, Lâm Tịch mang Tiểu Hắc vào Đặng phủ dưỡng thương hết ba tháng, vết thương của Tiểu Hắc quả nhiên tốt hơn, nhưng không hiểu vì sao, Tiểu Hắc như đang tránh né Lâm Tịch, cuối cùng thậm chí. Lâm Tịch mỗi khi nhìn Tiểu Hắc như thay đổi thành một người khác, lạnh lùng đối xử với mình, Lâm Tịch muốn như trước kia ôm Tiểu Hắc một cái, nhưng Tiểu Hắc sẽ lạnh lùng đẩy y ra, không cho Lâm Tịch chạm vào mình, rồi Lâm Tịch chợt nhớ tới lời Lâm lão gia nói trước khi y đi, vì thế y vô cùng đáng thương nói với Tiểu Hắc: “. . . Tam. . . Tam điện hạ, ta. . . Ta có phải đã làm sai gì không, ngươi nói, ta. . . Ta sẽ sửa. . . . . .Ngươi không cần đối xử với ta như vậy được không? . . . . . . Tiểu Tịch sẽ sửa mà. . . . . . Ô. . . . . .”
Nhưng Tiểu Hắc không nói gì với Lâm Tịch, chỉ nhìn Lâm Tịch vài lần, sau đó liền ly khai.
Qua một tháng sau, Tiểu Hắc thật giống một kẻ đang khoát da Triệt Việt, trong lòng không hề còn vị trí của Lâm Tịch, Tiểu Hắc vẫn như cũ ôn nhu lại dối trá, làm tâm Lâm Tịch từng chút từng chút tuyệt vọng.
Vì sao lại thế này, vì sao. . . . . . Tiểu Hắc. . . . . . Triệt Việt. . . . . . Vì sao. . .
Không, hiện tại hẳn nên xưng là bệ hạ, bệ hạ của ta. . . . . .
—- Ta hận ngươi! Đăng bởi: admin
Lâm Tịch vui vẻ đi trước, Tiểu Hắc lại bị Lâm Tịch kéo chạy đông chạy tây, hai người đi dạo một vòng trong ngoài của thành trấn nhỏ mà phồn hoa này, Lâm Tịch mới vừa lòng kéo Tiểu Hắc vẫn mặc mình kéo đi vào một tiệm cơm, tiểu nhị vừa thấy hai vị thiếu niên tuấn tụ bước vào, liền vội vã trưng khuôn mặt tươi cười nghênh đón họ vào, chọn vài món mình và Tiểu Hắc thích ăn, rồi chậm rãi ngồi tựa vào Tiểu Hắc bên cạnh câu được câu không trò chuyện.
Mỗi khi nhìn thấy Tiểu Hắc ôn nhu cười với mình, Lâm Tịch luôn thấy được dị thường thỏa mãn, ở cùng Tiểu Hắc đã được bảy năm, Lâm Tịch thấy mỗi ngày đều hạnh phúc, Lâm Tịch còn nhớ rõ bắt đầu từ năm năm trước, Lâm Tịch cùng Tiểu Hắc đã trộm nắm tay, có khi bị các đại nhân bắt gặp, cũng không thấy ai nói gì, dù sao chuyện nam nam yêu nhau ở quốc gia này rất hiếm thấy, hầu như không có, các đại nhân đều cho rằng đó là hành vi hữu hảo giữa hai người.
Bởi các đại nhân không kịp thời ngăn trở, cho nên từ bốn năm trước, Lâm Tịch đã làm nũng đòi cha mẹ cho Tiểu Hắc ngủ cùng phòng với mình, nguyên nhân là y sợ tối, phu phụ Lâm gia luôn sủng ái nhi tử nên cũng đồng ý, sau đó mỗi đêm Lâm Tịch cùng Tiểu Hắc đều kiềm lòng không đậu mà ôm lấy nhau, để rồi mặt đỏ tai hồng không biết nên nói gì, cứ vậy ngọt ngào ôm nhau tới hừng đông.
Ba năm trước, Lâm Tịch mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt ngày càng tuấn tú của Tiểu Hắc đều sẽ ngẩn người, tình huống này liên tục phát sinh, Tiểu Hắc liền thừa dịp không ai chú ý, trộm hôn một cái lên trán Lâm Tịch, sau đó lại càng không thể vãn hồi, Lâm Tịch cũng không còn ngẩn người nữa, vì y phải làm chuyện quan trọng hơn, đó là chỉ cần không ai chú ý, Lâm Tịch sẽ muốn Tiểu Hắc hôn y, tuy rằng rất ngượng, nhưng hôn rồi, Lâm Tịch cứ thấy rất vui vẻ.
Hai năm trước, từ lúc thân thể hai thiếu niên phát dục, cũng tỉnh tỉnh mê mê – xúc động, làm hai thiếu niên bắt đầu y theo bản năng trong đêm tối vuốt ve lẫn nhau, được đến khoái cảm. Lúc ấy họ vẫn không hiểu nam nam luyến thì hoan ái thế nào, không ai dạy họ, đương nhiên cũng sẽ không ai dạy.
Đang lúc Lâm Tịch lại ngẩn người, ngoài cửa đi vào một na
m nhân bụng to như đang hoài thai bảy tháng, sau hắn là ma hán tử tôi tớ khoẻ mạnh, nam tử vừa vào đã bị hai thiếu niên sinh đẹp hấp dẫn, đi tới trước muốn đùa giỡn hai thiếu niên xinh đẹp một chút, xoa tay lên xuống, vẻ mặt sắc dục huân thiên, thì bị Tiểu Hắc thét một tiếng dừng lại. . . . . .
Tiểu Hắc mặt không chút thay đổi đứng trước Lâm Tịch, nói: “Không cần lại đây, nơi này không còn chỗ.”
“Ha hả. . . . . .bên cạnh vị thiếu niên xinh đẹp kia không phải vẫn còn một chỗ đó sao?” Nam tử nhìn vị trí trống không cạnh Lâm Tịch, sau đó lại nhìn da thịt màu mạch khoẻ mạnh đặc trưng của thiếu niên trên người Tiểu Hắc, vươn tay năm ngón tay mập mạp ngắn nhỏ, chống không được hấp dẫn sờ lên mặt Tiểu Hắc. Nhưng còn chưa chạm tới, đã bị Tiểu Hắc hất ra.
“Chúng ta còn đang chờ một vị bằng hữu nữa, thỉnh không cần đến quấy rầy chúng ta.” Tiểu Hắc nói dối mà mặt không đỏ.
“Nếu bằng hữu của người đã không đến, vậy để ta bồi hai vị đi.” Nam tử nói xong thì định ngồi xuống, nhưng lại bị Lâm Tịch đã thoát khỏi trạng thái hạnh phúc kéo ghế ra, nam tử khóc thét ngã xuống đất, đôi gò má mập mạp vì tức giận mà đỏ bừng, gọi người hầu nâng thân thể quá khổ của mình dậy, sau đó cuối người về trước muốn đánh Lâm Tịch đã làm mình ngã, Tiểu Hắc vội kéo Lâm Tịch né đi, sau đó trong tiệm cơm nhỏ diễn ra cảnh một tên mập đuổi theo hai thiếu niên mỹ mạo, đuối được một lúc, nam tử người đầy mồ hôi, hơi thở khó khan đứng tựa vào bàn cơm .
Tiểu Hắc thấy nam tử không còn khí lực đuổi theo mình, liền giữ chặt Lâm Tịch đứng cạnh vẫn đang đùa vui định đi khỏi, nhưng Lâm Tịch hình như còn chưa chơi đủ, đứng đó tận tình kích thích nam tử mập mạp.
Nam tử bị Lâm Tịch châm chọc tới mức huyết khí nhắm chạy thẳng lên não, gần như ngã ngồi xuống đất, cuối cùng dùng một hơi hét to: “Ba tên hỗn đãn các ngươi còn thất thần làm gì, mau bắt chúng cho bổn thiếu gia.”
Tiểu Hắc thấy chuyện không ổn định rời đi, vội vàng vội kéo tay Lâm Tịch, nhưng vẫn không nhanh bằng ba đại nhân, nhìn thấy một quyền sắp đánh lên ót Lâm Tịch, Tiểu Hắc lập tức ôm Lâm Tịch vào lòng, dùng thân thể của mình che chở cho Lâm Tịch, hy vọng có thể chắn cái đấm tay đó cho y.
Lúc Tiểu Hắc nhắm mắt chuẩn bị thừa nhận hành vi bạo lực, thì thấy đau đớn không hề xuất hiện, mở đôi mắt đang nhắm ra, nhìn thấy toàn trường đều yên tĩnh, một nam tử nghiêm cẩn lạnh lùng vô tình mặc y phục ngự tiền thị vệ, đang dửng dung cầm thanh kiếm sắc bén còn đang nhỏ máu trên tay, dưới chân nam tử lạnh lùng là bốn thi thể đã không còn chút khí tức, sàn nhà chậm rãi loang lổ vết máu, mà khi nam tử lạnh lùng liếc tới Tiểu Hắc, lại cung kính đến trước hắn quỳ một gối, miệng mở mở khép khép không biết đang nói gì, Tiểu Hắc chỉ quay đầu nhìn Lâm Tịch mặt đầy kinh ngạc tò mò, trong đầu Tiểu Hắc lúc này chỉ có một khoảng không vô định. . . . . .
Kết quả rất dễ hiểu, Tiểu Hắc chính là Mộc Triệt quốc tam hoàng tử, tên là Triệt Việt, bởi vì quyền lợi gút mắt trong cung, mà ở ngoài cung xa xôi bị hạ lệnh ám sát, thân mang trọng thương, đang lúc cùng đường thì bị Lâm Tịch trong lúc nhàm chán đi qua nhặt về nhà.
Triệt Việt cứ như vậy bị bán cưỡng chế mang về cung, Lâm Tịch lúc ban đầu rất cao hứng, hoá ra người mình thích là một người rất giỏi ở Mộc Triệt quốc, trách không được Tiểu Hắc thoạt nhìn không hề giống lưu manh đầu đường xó chợ, hành vi cử chỉ lộ ra tao nhã lịch sự, tựa như một quý công tử, nhưng không ngờ Tiểu Hắc dĩ nhiên lại là Mộc Triệt quốc tam hoàng tử, điều này làm cho Lâm Tịch trong lòng vừa cao hứng vừa thấy lo lắng, từ lúc Tiểu Hắc về hoàng cungMộc Triệt quốc rồi, không hề truyền lại tin tức nào, Lâm Tịch rất muốn tin Tiểu Hắc sẽ về tìm mình, nhưng Tiểu Hắc đã đi được ba tháng, cho dù đường xá xa xôi, Tiểu Hắc cũng có thể nhờ người nhắn một lời cho y a, nhưng y lại không hề nhận được tin gì.
Lâm Tịch thương tâm không màng cơm nước, Lâm gia phu nhân nhìn nhi tử bảo bối của mình tinh thần sa sút, lại không biết nên an ủi thế nào, đang lúc tuyệt vọng không còn gặp lại được Tiểu Hắc, thì trong cung cử đến một vị Cao công công có giọng nói rất cao, nói quốc sư Dục Thu muốn thu Lâm gia độc tử Lâm Tịch làm đồ đệ, bồi dưỡng y thành vị quốc sư đức cao vọng trọng đời tiếp theo.
Lâm Tịch cao hứng vô cùng, đêm đó y vui tới mức không ngủ được, nằm trên chiếc giường ba tháng trước vẫn còn nằm chung với Tiểu Hắc, ôm gối đầu Tiểu Hắc từng ngủ, ở trên giường vui vẻ lăn qua lăn lại, torng lòng lặng lẽ niệm Tiểu Hắc. . . Tiểu Hắc. . . . . .Tiểu Hắc, chúng ta sẽ gặp được nhau nhanh thôi, còn nữa Tiểu Hắc, ta rất nhớ ngươi a.
Trời còn chưa sáng hẳn, người hầu trong Lâm gia đã muốn gói gém hành lý xong xuôi, Lâm phu nhần cầm khan tay lau nước mắt, nói với Lâm Tịch: “Con trai a, ngươi đi như vậy, nếu ở đó sống không tốt thì hãy trở về đừng uỷ khuất bản thân, từng thắng phải viết thư về nhà báo bình ăn, mẫu thân và phụ thân ngươi sẽ rất nhớ ngươi. . .” Lâm phu nhân đau buồn hoàn toàn trái ngược với Lâm Tịch, chỉ thấy y cười nói: “Nương, ngài cần gì phải thế này, hài tử của ngài có phải một đi không trở lại đâu, hơn nữa có Tiểu Hắc ở đó mà, Tiểu Hắc sẽ chăm sóc tốt cho ta. Nương yên tâm đi, không có gì đâu.”
Một bên Lâm lão gia tuy rằng cao hứng Lâm gia rốt cục có một người vào triều làm quan, nhưng trong cung vốn là nơi không ngừng lục dục, nếu một bước không cẩn thận thì mãn bàn giai thâu, chỉ có thể thấm thía nói với Lâm Tịch đang vui vẻ rằng: “Tiểu Tịch, đi vào trong cung không được tuỳ hứng như trước nữa, hành vi xử sự đều phải thành thục hơn, không thể để nhược điểm bị người khác nắm lấy, trong cung không thể so với trong nhà, đi vào cung nhìn thấy Tiểu Hắc cũng không được gọi Tiểu Hắc, phải gọi Tam điện hạ. . .”
Lâm Tịch nhìn trời đã sang hẳn, nhưng phụ thân mẫu thân vẫn còn không ngừng dặn dò mình, hoàn toàn không xem mình là một người có tư tưởng có năng lực hành động, mà hệt như một tiểu hài tử yêu gây sự, vì thể ôm lấy mẫu thân phụ thân, “Cha, nương, tiểu Tịch biết rồi mà, các ngươi yên tâm đi, không sao đâu.”
Cứ như vậy Lâm Tịch cao hứng bước lên đường đi đế thủ đô Mộc Triệt quốc, cũng gặp được Tiểu Hắc mình tâm tâm niệm niệm, Tiểu Hắc bị đám cung nhân vây quanh cũng vẫn ôn nhu ở bên cạnh mình, khi Tiểu Hắc dẫn Lâm Tịch về tẩm cung của mình, Lâm Tịch rốt cục nhịn không được cao hứng xông lên ôm chặt lấy Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng ôn nhu ôm lấy Lâm Tịch, Lâm Tịch ôm Tiểu Hắc không nhịn được vui vẻ nói, “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi, ta cứ nghĩ ngươi không cần ta nữa.”
Tiểu Hắc vuốt mái tóc mềm mại của Lâm Tịch, ôn nhu nói: “Lâm Tịch của ta, ta sao có thể không cần ngươi, cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ gì vậy, chỉ là vừa về còn rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị tốt, nên mới kéo dài lâu vậy thôi.”
Lâm Tịch vẫn như lúc còn ở Lâm gia vô ưu vô lự, tuy rằng ngoài mặt Lâm Tịch là người kế thừa vị trí quốc sư, nhưng Lâm Tịch cả ngày đều rất rảnh rỗi quanh quay Tiểu Hắc, mà Tiểu Hắc cũng sủng nịch mặc kệ Lâm Tịch, Lâm Tịch thấy giờ đây mình rất hạnh phúc, tuy rằng u buồn trong mắt Tiểu Hắc ngày càng nhiều hơn, nhưng Lâm Tịch đang tràn ngập trong hạnh phúc lại không hề phát giác.
Rốt cuộc trong một lần ám sát, ngũ tạng lục phủ của Tiểu Hắc đề bị thương rất nặng không thể chữa khỏi, Lâm Tịch bi thống chiếm được một viên ‘Bạch Quả’ từ chỗ chính đảng Đặng Hải đột nhiên xuất hiện, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bí mật mang Triệt Việt đang hôn mê bất tỉnh chuyển vào Đặng phủ để chữa trị, Đặng Hải nói là sợ bị ám sát lần nữa .
Chuyện này như đưa than sưởi ấm trong ngày đông, làm Lâm Tịch cả người đều sống lại, Lâm Tịch mang Tiểu Hắc vào Đặng phủ dưỡng thương hết ba tháng, vết thương của Tiểu Hắc quả nhiên tốt hơn, nhưng không hiểu vì sao, Tiểu Hắc như đang tránh né Lâm Tịch, cuối cùng thậm chí. Lâm Tịch mỗi khi nhìn Tiểu Hắc như thay đổi thành một người khác, lạnh lùng đối xử với mình, Lâm Tịch muốn như trước kia ôm Tiểu Hắc một cái, nhưng Tiểu Hắc sẽ lạnh lùng đẩy y ra, không cho Lâm Tịch chạm vào mình, rồi Lâm Tịch chợt nhớ tới lời Lâm lão gia nói trước khi y đi, vì thế y vô cùng đáng thương nói với Tiểu Hắc: “. . . Tam. . . Tam điện hạ, ta. . . Ta có phải đã làm sai gì không, ngươi nói, ta. . . Ta sẽ sửa. . . . . .Ngươi không cần đối xử với ta như vậy được không? . . . . . . Tiểu Tịch sẽ sửa mà. . . . . . Ô. . . . . .”
Nhưng Tiểu Hắc không nói gì với Lâm Tịch, chỉ nhìn Lâm Tịch vài lần, sau đó liền ly khai.
Qua một tháng sau, Tiểu Hắc thật giống một kẻ đang khoát da Triệt Việt, trong lòng không hề còn vị trí của Lâm Tịch, Tiểu Hắc vẫn như cũ ôn nhu lại dối trá, làm tâm Lâm Tịch từng chút từng chút tuyệt vọng.
Vì sao lại thế này, vì sao. . . . . . Tiểu Hắc. . . . . . Triệt Việt. . . . . . Vì sao. . .
Không, hiện tại hẳn nên xưng là bệ hạ, bệ hạ của ta. . . . . .
—- Ta hận ngươi! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.