Chương 102: Vinh Vương Phủ
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 17 QUYỂN 3: VINH VƯƠNG PHỦ
Hôm nay trời nổi gió tuyết to, không trung âm u, trên đường tuyết đọng thành đống thật dày, phía trước cũng mơ hồ không rõ, gió mang theo băng tuyết thổi vào khiến người run bật lên, người đi đường đều ôm toàn thân, run run cúi đầu bước đi rất nhanh, Mộ Dung Lâm Phong buông vải mành, kéo Tiểu Bạch dường như không sợ lạnh mà đưa cái đầu nhỏ ra ngoài ngắm người qua lại vào trong, “Được rồi, Tiểu Bạch, bên ngoài lạnh lẽo, đừng để bị thương do giá rét.” Nói xong Mộ Dung Lâm Phong liền ôm Tiểu Bạch vào trong ngực mình.
Tiểu Bạch được Mộ Dung Lâm Phong ôm ấm áp, cảm thụ mộc kiệu di chuyển loạng choạng, không gian trong mộc kiệu cũng không lớn, không giống mã xa rộng rãi thoải mái của bọn họ, song bởi vì thiếu Trúc Tử đảm đương mã phu, chỉ có thể chấp nhận thế này, Tiểu Bạch ở trong lòng Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nâng thân mình lên, “Sư phụ. . . . . . Chúng ta đi rồi, vậy Trúc Tử làm sao bây giờ a?”
“Này sao. . . . . . Qua một thời gian sẽ biết thôi, . . . . . . Chờ chúng ta lấy được ‘ Bạch Quả ‘ thì về tìm Trúc Tử đi, đến khi chúng ta trở về khúc mắc của Trúc Tử hẳn cũng đã được mở rồi.”
“Ân,” Tiểu Bạch biết Trúc Tử thường xuyên xem việc trêu cợt bé làm vui, thường xuyên vây quanh gọi Tiểu Bạch “Bé ngốc, bé ngốc”, cơ mà lúc nào cũng làm những món ăn ngon cho Tiểu Bạch ăn, cả ngày hi hi ha ha, thế nhưng từ khi Trúc Tử đến Mộc Diễm quốc, tâm thần hay không yên, thường phân tâm, thường giống như nhớ tới gì đó, mặt mày nhăn nhíu, Tiểu Bạch cảm thấy Trúc Tử như vậy là không bình thường, nghĩ đến Trúc Tử rời đi một thời gian, à, còn có Tiểu Bạch hồ, Tiểu Bạch có chút luyến tiếc.
. . . . . . Ta là phân cách tuyến . . . . . .
Đương khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch được hạ nhân của Vinh vương phủ dẫn dắt đến đại đường chờ, đã thấy được Diễm Oánh mặc áo đỏ nồng nhiệt như hỏa thấy được hai người bọn họ, liền hướng về phía bọn họ nói: “Mộ Dung đại ca còn có bé con, các ngươi sao lại trễ vậy, ta còn nghĩ các người sáng hôm nay đã có thể tới rồi, ngươi xem hiện tại trời cũng sắp mọc sao rồi a.” Diễm Oánh khoa trương nói.
“Ân, bởi vì ở phủ Lý tướng quân trì hoãn chút thời gian, cho nên có hơi muộn chút.”
“Ai. . . . . . Xem ra Trần đại ca nên quyết liệt thêm a, cưới vợ khó a, cưới nam thê lại khó thêm khó a.”
Tiểu Bạch đứng cạnh Mộ Dung Lâm Phong kỳ quái nhìn Diễm Oánh, Diễm Oánh thấy vẻ mặt Tiểu Bạch nghi hoặc, liền nở nụ cười, nói: “Có phải không biết có ý tứ gì không a, tỷ tỷ nói cho ngươi biết nha, bởi vì Trần đại ca muốn cưới vợ.”
“. . . . . .” Tiểu Bạch ngốc
“Ai nha. . . . . . Tiểu Bạch đệ đệ. . . . . . Trần đại ca chính là muốn cưới Trúc Tử nhà ngươi a. . . . . . Ha ha. . . . . . Có lẽ nào sư phụ của ngươi không nói với ngươi sao?”
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn sư phụ của bé, Tiểu Bạch chưa bao giờ nghe nói qua, chuyện Trúc Tử muốn lập gia đình, Tiểu Bạch vẫn nghĩ là Trúc Tử nhớ nhà thôi.
“Sự tình cuối cùng thế nào, ai biết được chứ.” Mộ Dung Lâm Phong nói.
“Kia cũng đúng, quên đi, mặc kệ chuyện bọn họ trước, về tiểu viện của ta tán gẫu đi.” Diễm Oánh nói xong, muốn đi về phía trước, dẫn hai người Mộ Dung Lâm Phong đến Huỳnh Hoa viện nàng ở, nhưng còn chưa đi được mấy bước, thiếu chút nữa thì va vào một vị phu nhân được nha hoàn dìu ngoài cửa, cũng may Diễm Oánh khống chế tốt tốc độ lao về phía trước của mình, tuy rằng tránh được va vào người khác, song chính nàng cũng vì quán tính mà đập đầu vào cửa, phát ra một tiếng “cốp”.
Phu nhân nhân cũng chính là nữ chủ nhân của Vinh vương phủ Vinh vương phi, khi sắp vào cửa đã bị một bóng đen xông lên rất nhanh làm cho bị dọa, còn chưa phản ứng lại, bóng đen kia lại đột nhiên lách qua khỏi người bà va vào cửa, đợi đến khi thấy rõ mới biết hóa ra là con gái bảo bối của bà, lập tức gọi người nâng Diễm Oánh dậy, Vinh vương phi vẻ mặt khẩn trương mang theo quở trách nói: ” Tiểu Oánh, nha đầu ngươi đi đứng thế nào mà còn có thể đụng đầu vào cửa? Đã lớn như vậy rồi, còn giống trẻ con nữa, có bị thương chỗ nào rồi không? Tiểu Mi nhanh đi gọi thầy thuốc đến xem.” Diễm
Oánh được Tiểu Mi nâng dậy, chật vật đứng lên, một tay còn đỡ cái trán, thế nhưng vừa nghe thấy phải gọi thầy thuốc đến xem, Diễm Oánh lập tức thu hồi vẻ mặt đau đớn cầm lấy tay Vinh vương phi cười hì hì nói: “Mẫu thân, ta không sao, chỉ là nhất thời không cẩn thận thôi, không cần gọi thầy thuốc làm gì, thầy thuốc kia không có việc gì cũng bốc cái thuốc đen như mực kia cho ta uống.”
Vinh vương phi nhìn thấy trên trán Diễm Oánh quả thật đỏ chút, xem qua cũng không phải nghiêm trọng, mới thoáng yên tâm, “Ngươi nha đầu này, nói ngốc cái gì vậy, lớn đến chừng này rồi, sao lại không có một chút bộ dáng của danh môn thục nữ, cả ngày giống như đứa nhỏ hoang dã, nói ngoại nhân nhìn vào nói thế nào a, về sau không thể lỗ mãng như vậy nữa, biết không?”
Diễm Oánh vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, sợ Vinh vương phi lại muốn lặp lại bài phát biểu đã nói mấy trăm lần kia, vội vàng cắt ngang Vinh vương phi, nói: “Mẫu thân, ta hôm nay có bằng hữu tới tìm, chút nữa ta còn có việc phải làm.” Ngụ ý chính là, ta không nghe ngươi nói nữa, ta bề bộn nhiều việc.
Vinh vương phi nghe được lời Diễm Oánh nói, nhìn theo hướng Diễm Oánh chỉ qua, thấy một vị công tử rất có hàm dưỡng tu vi, bên ngoài rất là tuấn tú, nhìn thấy Vinh vương phi cũng rất có lễ phép mỉm cười gật đầu, theo y phục mà đoán thì gia cảnh hẳn là thực giàu có, nếu làm con rể tương lai của bà cũng không tồi, thế nhưng bên cạnh dắt theo tiểu hài tử là có ý gì.
Diễm Oánh vừa thấy ánh mắt Vinh vương phi cao thấp đánh giá Mộ Dung Lâm Phong liền biết, trong lòng Vinh vương phi cân nhắc tâm tư gì, “Nương, ngươi không nên suy nghĩ miên man, bọn họ là bằng hữu ta vừa mới quen biết không lâu, bọn ta bây giờ còn có chuyện rất quan trọng phải bàn, lần sau nói với nương a, vậy đi, bọn ta đi đây.”
Diễm Oánh nói xong liền khẩn cấp kêu Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch theo kịp, chỉ còn lại phía sau truyền đến, “Ai, ngươi đứa nhỏ này. . . . . .”
Đợi cho mấy người rời đi được một khoảng rồi, biết rằng Vinh vương phi nhìn không thấy bọn họ nữa, Diễm Oánh mới chậm rãi dừng bước, vỗ vỗ ngực nói: “Ai, nguy hiểm thật, xém tí lại bị nương thuyết giáo.”
Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt Diễm Oánh như được giải thoát, khó hiểu nói: “Tiểu Oánh tỷ tỷ sợ. . . . . . mẫu thân của tỷ sao?” Tiểu Bạch biết trước kia sư phụ nói rằng ở thế giới này, mẫu thân chính là chỉ mẹ, chẳng lẽ nàng cũng giống bé kiếp trước sao, trải qua cuộc sống không hạnh phúc. Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy Diễm Oánh rất là đáng thương.
Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch đã biết Tiểu Bạch hiểu sai, “Không phải như Tiểu Bạch nghĩ đâu.”
Diễm Oánh cũng kỳ quái Tiểu Bạch đột nhiên đáng thương tội nghiệp nhìn nàng, “Ngươi đang nói cái gì a? Mẫu thân ta tuy rằng luôn lải nhải lẩm bẩm không dứt với ta, nhưng những mặt khác đều đối với ta không tồi.”
Tiểu Bạch nghi hoặc lúc lắc cái đầu nhỏ một chút, “A”, hóa ra là Tiểu Bạch hiểu sai rồi.
Tiểu Bạc nhìn thấy Diễm Oánh hoàn toàn không còn buồn rầu như lúc nãy, đột nhiên mặt đầy ý cười nhìn bé, ngẩn ngơ, dừng một chút, “Tiểu Oánh tỷ tỷ, ‘ Bạch Quả ‘ có phải ở chỗ ngươi không a, Tiểu Oánh tỷ tỷ có thể đem ‘ Bạch Quả ‘ cho sư phụ được không?”
“A, nói tới chuyện này, hôm qua ta vào hoàng cung một chuyến, bệ hạ nói ngày mai sẽ đến Vinh vương phủ, đến lúc đó Mộ Dung đại ca có thể hỏi bệ hạ một chút, thế nào? Có phải rất cảm ơn ta hay không, ha ha. . . . . .” Diễm Oánh đột nhiên bừng tỉnh nói.
“Ân, cám ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ đúng là người tốt.” Tiểu Bạch vốn nghĩ ‘ Bạch Quả ‘ ở chỗ Diễm Oánh, không nghĩ tới, còn phải hỏi Mộc Diễm quốc bệ hạ a, bất quá Tiểu Bạch vẫn ngoan ngoãn nói cám ơn. Sư phụ gần đây hình như rất để ý đến ‘ Bạch Quả ‘, nếu nhanh tìm được ‘ Bạch Quả ‘, tâm tình sư phụ hẳn sẽ đỡ hơn, Tiểu Bạch không thích thấy dáng vẻ sư phụ nhíu mày.
“Ôi. . . . . . Thật là lễ phép nha. . . . . . Vẫn đáng yêu như vậy. . . . . .” Diễm Oánh nói xong lại nhào qua lần nữa, bất quá Tiểu Bạch vẫn có cơ hội nhảy thoát ra, Tiểu Bạch vẫn không thích ứng được ánh mắt tỏa lang quang của Diễm Oánh.
“. . . . . . Tại sao. . . . . . lại tránh đi chứ. . . . . . hở. . . . . . ?” Thế mà Diễm Oánh đưa lưng về phía hai người đột nhiên quay đầu lại, cũng không biết từ đâu lấy ra một mảnh khăn lụa, rối rắm cắn chiếc khăn lụa, đáng thương tội nghiệp chớp mắt nhìn Tiểu Bạch đã không còn phản ứng, mắt còn chảy ra chất lỏng đáng nghi hoặc, chuẩn một dáng người vợ nhỏ ai oán.
. . . . . . ? ? ? ? ? ? ? ?
“. . . . . .” Tiểu Bạch ngốc
“Tiểu Oánh, vẫn là đừng trêu cợt Tiểu Bạch nữa, ngươi xem Tiểu Bạch ngây người rồi” Mộ Dung Lâm Phong ở một bên nhìn thấy thân thể Tiểu Bạch cứng ngắc, cũng buồn cười không tiếng động cười khẽ, vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Bạch, làm Tiểu Bạch phục hồi tinh thần lại.
“Ha ha ha. . . . . . Quả nhiên. . . . . Quả nhiên là rất đáng yêu.” Diễm Oánh đã muốn ở một bên cười đến không thẳng nổi thắt lưng, rồi còn “Ôi. . . . . . Ôi. . . . . . Cười đến thẳng thắt lưng không nổi rồi . . .” Diễm Oánh lúc này đến nước mắt còn chảy ra.
“Sư phụ. . . . . .” Tiểu Bạch nhìn thấy Diễm Oánh cười đến nước mắt cũng chảy ra, mới biết hóa ra là bị đùa giỡn rồi, tại sao Diễm Oánh cùng Trúc Tử đều thích trêu cợt bé chứ, Tiểu Bạch thật không hiểu mà.
Mấy người nói nói cười cười đi đến Huỳnh Hoa viện của Diễm Oánh, khi Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch đi vào, đã thấy Huỳnh Hoa viện rất lớn, có rất nhiều bồn hoa, nếu hiện tại là mùa xuân, vừa vào cửa sẽ thấy trăm hoa đua nở, nhưng bởi vì là mùa đông, một đường đi tới toàn những chậu hoa hiện ra một mảng xanh biếc. Trong phòng bài trí cũng đặc biệt, treo một vài bức tranh thêu tinh xảo, nơi chốn toát ra vẻ phòng của tiểu nữ nhân, bố trí này cùng tính cách của Diễm Oánh thật tương phản.
Diễm Oánh nhìn thấy biểu tình bọn họ nhìn chung quanh, không được tự nhiên giải thích: “Kỳ thật này đều phải trách mẫu thân của ta, luôn nói ta không đủ nữ hài tử khí, nữ hài tử phải biết thêu, trồng hoa có thể thay đổi cá tính, cho nên liền khiến tiểu viện tử của ta thành chướng khí mù mịt, mặc kệ ta nói như thế nào, mẫu thân cũng không chịu sửa cho ta.”
Mộ Dung Lâm Phong cười cười cũng không nói gì.
Giữa phòng có một chiếc bàn hình chữ nhật ngắn, trên bàn trải một tấm vải trắng che đến chân bàn. Bốn phương đều bày đặt đệm ấm mềm mại. ” Đến. . . . . . Ngồi đi. . . . . . Không cần khách khí. . . . . .” Nói xong Diễm Oánh tự mình ngồi xuống trước, đem hai chân vói vào bên dưới bàn ấm áp, Tiểu Bạch cùng Mộ Dung Lâm Phong lần lượt ngồi ở bên kia, nha hoàn của Diễm Oánh lục tục bưng lên một ít điểm tâm, nước trà đặt trên bàn.
Tiểu Bạch nhìn thấy trên bàn điểm tâm còn đang bốc khói, đựng trong chung màu trắng, điểm tâm bên trong đều là màu sữa trắng, thoạt nhìn trơn trơn mềm mềm, Tiểu Bạch cầm lấy muỗng nhỏ múc một miếng, cái miệng nhỏ thổi nguội một chút, mới bỏ vào trong miệng mình.
Diễm Oánh: “Thế nào? . . . . . .”
Tiểu Bạch: “. . . . . . Ân. . . . . . Ăn ngon. . . . . .”
Diễm Oánh: “Ta chỉ biết cái này ăn ngọt thôi, kỳ thật cũng không biết món này tên gọi là gì, ta ăn cái gì tới bây giờ cũng không nhớ rõ tên, nếu thích, có thể ăn nhiều chút, nơi này có rất nhiều a.”
Mộ Dung Lâm Phong: “Cũng không thể ăn nhiều quá, buổi tối còn ăn cơm chiều nữa, ăn nhiều quá, buổi tối sẽ ngủ không ngon.”
Tiểu Bạch: “. . . Ân. . . . . .” Đăng bởi: admin
Hôm nay trời nổi gió tuyết to, không trung âm u, trên đường tuyết đọng thành đống thật dày, phía trước cũng mơ hồ không rõ, gió mang theo băng tuyết thổi vào khiến người run bật lên, người đi đường đều ôm toàn thân, run run cúi đầu bước đi rất nhanh, Mộ Dung Lâm Phong buông vải mành, kéo Tiểu Bạch dường như không sợ lạnh mà đưa cái đầu nhỏ ra ngoài ngắm người qua lại vào trong, “Được rồi, Tiểu Bạch, bên ngoài lạnh lẽo, đừng để bị thương do giá rét.” Nói xong Mộ Dung Lâm Phong liền ôm Tiểu Bạch vào trong ngực mình.
Tiểu Bạch được Mộ Dung Lâm Phong ôm ấm áp, cảm thụ mộc kiệu di chuyển loạng choạng, không gian trong mộc kiệu cũng không lớn, không giống mã xa rộng rãi thoải mái của bọn họ, song bởi vì thiếu Trúc Tử đảm đương mã phu, chỉ có thể chấp nhận thế này, Tiểu Bạch ở trong lòng Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nâng thân mình lên, “Sư phụ. . . . . . Chúng ta đi rồi, vậy Trúc Tử làm sao bây giờ a?”
“Này sao. . . . . . Qua một thời gian sẽ biết thôi, . . . . . . Chờ chúng ta lấy được ‘ Bạch Quả ‘ thì về tìm Trúc Tử đi, đến khi chúng ta trở về khúc mắc của Trúc Tử hẳn cũng đã được mở rồi.”
“Ân,” Tiểu Bạch biết Trúc Tử thường xuyên xem việc trêu cợt bé làm vui, thường xuyên vây quanh gọi Tiểu Bạch “Bé ngốc, bé ngốc”, cơ mà lúc nào cũng làm những món ăn ngon cho Tiểu Bạch ăn, cả ngày hi hi ha ha, thế nhưng từ khi Trúc Tử đến Mộc Diễm quốc, tâm thần hay không yên, thường phân tâm, thường giống như nhớ tới gì đó, mặt mày nhăn nhíu, Tiểu Bạch cảm thấy Trúc Tử như vậy là không bình thường, nghĩ đến Trúc Tử rời đi một thời gian, à, còn có Tiểu Bạch hồ, Tiểu Bạch có chút luyến tiếc.
. . . . . . Ta là phân cách tuyến . . . . . .
Đương khi Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch được hạ nhân của Vinh vương phủ dẫn dắt đến đại đường chờ, đã thấy được Diễm Oánh mặc áo đỏ nồng nhiệt như hỏa thấy được hai người bọn họ, liền hướng về phía bọn họ nói: “Mộ Dung đại ca còn có bé con, các ngươi sao lại trễ vậy, ta còn nghĩ các người sáng hôm nay đã có thể tới rồi, ngươi xem hiện tại trời cũng sắp mọc sao rồi a.” Diễm Oánh khoa trương nói.
“Ân, bởi vì ở phủ Lý tướng quân trì hoãn chút thời gian, cho nên có hơi muộn chút.”
“Ai. . . . . . Xem ra Trần đại ca nên quyết liệt thêm a, cưới vợ khó a, cưới nam thê lại khó thêm khó a.”
Tiểu Bạch đứng cạnh Mộ Dung Lâm Phong kỳ quái nhìn Diễm Oánh, Diễm Oánh thấy vẻ mặt Tiểu Bạch nghi hoặc, liền nở nụ cười, nói: “Có phải không biết có ý tứ gì không a, tỷ tỷ nói cho ngươi biết nha, bởi vì Trần đại ca muốn cưới vợ.”
“. . . . . .” Tiểu Bạch ngốc
“Ai nha. . . . . . Tiểu Bạch đệ đệ. . . . . . Trần đại ca chính là muốn cưới Trúc Tử nhà ngươi a. . . . . . Ha ha. . . . . . Có lẽ nào sư phụ của ngươi không nói với ngươi sao?”
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn sư phụ của bé, Tiểu Bạch chưa bao giờ nghe nói qua, chuyện Trúc Tử muốn lập gia đình, Tiểu Bạch vẫn nghĩ là Trúc Tử nhớ nhà thôi.
“Sự tình cuối cùng thế nào, ai biết được chứ.” Mộ Dung Lâm Phong nói.
“Kia cũng đúng, quên đi, mặc kệ chuyện bọn họ trước, về tiểu viện của ta tán gẫu đi.” Diễm Oánh nói xong, muốn đi về phía trước, dẫn hai người Mộ Dung Lâm Phong đến Huỳnh Hoa viện nàng ở, nhưng còn chưa đi được mấy bước, thiếu chút nữa thì va vào một vị phu nhân được nha hoàn dìu ngoài cửa, cũng may Diễm Oánh khống chế tốt tốc độ lao về phía trước của mình, tuy rằng tránh được va vào người khác, song chính nàng cũng vì quán tính mà đập đầu vào cửa, phát ra một tiếng “cốp”.
Phu nhân nhân cũng chính là nữ chủ nhân của Vinh vương phủ Vinh vương phi, khi sắp vào cửa đã bị một bóng đen xông lên rất nhanh làm cho bị dọa, còn chưa phản ứng lại, bóng đen kia lại đột nhiên lách qua khỏi người bà va vào cửa, đợi đến khi thấy rõ mới biết hóa ra là con gái bảo bối của bà, lập tức gọi người nâng Diễm Oánh dậy, Vinh vương phi vẻ mặt khẩn trương mang theo quở trách nói: ” Tiểu Oánh, nha đầu ngươi đi đứng thế nào mà còn có thể đụng đầu vào cửa? Đã lớn như vậy rồi, còn giống trẻ con nữa, có bị thương chỗ nào rồi không? Tiểu Mi nhanh đi gọi thầy thuốc đến xem.” Diễm
Oánh được Tiểu Mi nâng dậy, chật vật đứng lên, một tay còn đỡ cái trán, thế nhưng vừa nghe thấy phải gọi thầy thuốc đến xem, Diễm Oánh lập tức thu hồi vẻ mặt đau đớn cầm lấy tay Vinh vương phi cười hì hì nói: “Mẫu thân, ta không sao, chỉ là nhất thời không cẩn thận thôi, không cần gọi thầy thuốc làm gì, thầy thuốc kia không có việc gì cũng bốc cái thuốc đen như mực kia cho ta uống.”
Vinh vương phi nhìn thấy trên trán Diễm Oánh quả thật đỏ chút, xem qua cũng không phải nghiêm trọng, mới thoáng yên tâm, “Ngươi nha đầu này, nói ngốc cái gì vậy, lớn đến chừng này rồi, sao lại không có một chút bộ dáng của danh môn thục nữ, cả ngày giống như đứa nhỏ hoang dã, nói ngoại nhân nhìn vào nói thế nào a, về sau không thể lỗ mãng như vậy nữa, biết không?”
Diễm Oánh vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, sợ Vinh vương phi lại muốn lặp lại bài phát biểu đã nói mấy trăm lần kia, vội vàng cắt ngang Vinh vương phi, nói: “Mẫu thân, ta hôm nay có bằng hữu tới tìm, chút nữa ta còn có việc phải làm.” Ngụ ý chính là, ta không nghe ngươi nói nữa, ta bề bộn nhiều việc.
Vinh vương phi nghe được lời Diễm Oánh nói, nhìn theo hướng Diễm Oánh chỉ qua, thấy một vị công tử rất có hàm dưỡng tu vi, bên ngoài rất là tuấn tú, nhìn thấy Vinh vương phi cũng rất có lễ phép mỉm cười gật đầu, theo y phục mà đoán thì gia cảnh hẳn là thực giàu có, nếu làm con rể tương lai của bà cũng không tồi, thế nhưng bên cạnh dắt theo tiểu hài tử là có ý gì.
Diễm Oánh vừa thấy ánh mắt Vinh vương phi cao thấp đánh giá Mộ Dung Lâm Phong liền biết, trong lòng Vinh vương phi cân nhắc tâm tư gì, “Nương, ngươi không nên suy nghĩ miên man, bọn họ là bằng hữu ta vừa mới quen biết không lâu, bọn ta bây giờ còn có chuyện rất quan trọng phải bàn, lần sau nói với nương a, vậy đi, bọn ta đi đây.”
Diễm Oánh nói xong liền khẩn cấp kêu Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch theo kịp, chỉ còn lại phía sau truyền đến, “Ai, ngươi đứa nhỏ này. . . . . .”
Đợi cho mấy người rời đi được một khoảng rồi, biết rằng Vinh vương phi nhìn không thấy bọn họ nữa, Diễm Oánh mới chậm rãi dừng bước, vỗ vỗ ngực nói: “Ai, nguy hiểm thật, xém tí lại bị nương thuyết giáo.”
Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt Diễm Oánh như được giải thoát, khó hiểu nói: “Tiểu Oánh tỷ tỷ sợ. . . . . . mẫu thân của tỷ sao?” Tiểu Bạch biết trước kia sư phụ nói rằng ở thế giới này, mẫu thân chính là chỉ mẹ, chẳng lẽ nàng cũng giống bé kiếp trước sao, trải qua cuộc sống không hạnh phúc. Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy Diễm Oánh rất là đáng thương.
Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch đã biết Tiểu Bạch hiểu sai, “Không phải như Tiểu Bạch nghĩ đâu.”
Diễm Oánh cũng kỳ quái Tiểu Bạch đột nhiên đáng thương tội nghiệp nhìn nàng, “Ngươi đang nói cái gì a? Mẫu thân ta tuy rằng luôn lải nhải lẩm bẩm không dứt với ta, nhưng những mặt khác đều đối với ta không tồi.”
Tiểu Bạch nghi hoặc lúc lắc cái đầu nhỏ một chút, “A”, hóa ra là Tiểu Bạch hiểu sai rồi.
Tiểu Bạc nhìn thấy Diễm Oánh hoàn toàn không còn buồn rầu như lúc nãy, đột nhiên mặt đầy ý cười nhìn bé, ngẩn ngơ, dừng một chút, “Tiểu Oánh tỷ tỷ, ‘ Bạch Quả ‘ có phải ở chỗ ngươi không a, Tiểu Oánh tỷ tỷ có thể đem ‘ Bạch Quả ‘ cho sư phụ được không?”
“A, nói tới chuyện này, hôm qua ta vào hoàng cung một chuyến, bệ hạ nói ngày mai sẽ đến Vinh vương phủ, đến lúc đó Mộ Dung đại ca có thể hỏi bệ hạ một chút, thế nào? Có phải rất cảm ơn ta hay không, ha ha. . . . . .” Diễm Oánh đột nhiên bừng tỉnh nói.
“Ân, cám ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ đúng là người tốt.” Tiểu Bạch vốn nghĩ ‘ Bạch Quả ‘ ở chỗ Diễm Oánh, không nghĩ tới, còn phải hỏi Mộc Diễm quốc bệ hạ a, bất quá Tiểu Bạch vẫn ngoan ngoãn nói cám ơn. Sư phụ gần đây hình như rất để ý đến ‘ Bạch Quả ‘, nếu nhanh tìm được ‘ Bạch Quả ‘, tâm tình sư phụ hẳn sẽ đỡ hơn, Tiểu Bạch không thích thấy dáng vẻ sư phụ nhíu mày.
“Ôi. . . . . . Thật là lễ phép nha. . . . . . Vẫn đáng yêu như vậy. . . . . .” Diễm Oánh nói xong lại nhào qua lần nữa, bất quá Tiểu Bạch vẫn có cơ hội nhảy thoát ra, Tiểu Bạch vẫn không thích ứng được ánh mắt tỏa lang quang của Diễm Oánh.
“. . . . . . Tại sao. . . . . . lại tránh đi chứ. . . . . . hở. . . . . . ?” Thế mà Diễm Oánh đưa lưng về phía hai người đột nhiên quay đầu lại, cũng không biết từ đâu lấy ra một mảnh khăn lụa, rối rắm cắn chiếc khăn lụa, đáng thương tội nghiệp chớp mắt nhìn Tiểu Bạch đã không còn phản ứng, mắt còn chảy ra chất lỏng đáng nghi hoặc, chuẩn một dáng người vợ nhỏ ai oán.
. . . . . . ? ? ? ? ? ? ? ?
“. . . . . .” Tiểu Bạch ngốc
“Tiểu Oánh, vẫn là đừng trêu cợt Tiểu Bạch nữa, ngươi xem Tiểu Bạch ngây người rồi” Mộ Dung Lâm Phong ở một bên nhìn thấy thân thể Tiểu Bạch cứng ngắc, cũng buồn cười không tiếng động cười khẽ, vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Bạch, làm Tiểu Bạch phục hồi tinh thần lại.
“Ha ha ha. . . . . . Quả nhiên. . . . . Quả nhiên là rất đáng yêu.” Diễm Oánh đã muốn ở một bên cười đến không thẳng nổi thắt lưng, rồi còn “Ôi. . . . . . Ôi. . . . . . Cười đến thẳng thắt lưng không nổi rồi . . .” Diễm Oánh lúc này đến nước mắt còn chảy ra.
“Sư phụ. . . . . .” Tiểu Bạch nhìn thấy Diễm Oánh cười đến nước mắt cũng chảy ra, mới biết hóa ra là bị đùa giỡn rồi, tại sao Diễm Oánh cùng Trúc Tử đều thích trêu cợt bé chứ, Tiểu Bạch thật không hiểu mà.
Mấy người nói nói cười cười đi đến Huỳnh Hoa viện của Diễm Oánh, khi Mộ Dung Lâm Phong nắm tay Tiểu Bạch đi vào, đã thấy Huỳnh Hoa viện rất lớn, có rất nhiều bồn hoa, nếu hiện tại là mùa xuân, vừa vào cửa sẽ thấy trăm hoa đua nở, nhưng bởi vì là mùa đông, một đường đi tới toàn những chậu hoa hiện ra một mảng xanh biếc. Trong phòng bài trí cũng đặc biệt, treo một vài bức tranh thêu tinh xảo, nơi chốn toát ra vẻ phòng của tiểu nữ nhân, bố trí này cùng tính cách của Diễm Oánh thật tương phản.
Diễm Oánh nhìn thấy biểu tình bọn họ nhìn chung quanh, không được tự nhiên giải thích: “Kỳ thật này đều phải trách mẫu thân của ta, luôn nói ta không đủ nữ hài tử khí, nữ hài tử phải biết thêu, trồng hoa có thể thay đổi cá tính, cho nên liền khiến tiểu viện tử của ta thành chướng khí mù mịt, mặc kệ ta nói như thế nào, mẫu thân cũng không chịu sửa cho ta.”
Mộ Dung Lâm Phong cười cười cũng không nói gì.
Giữa phòng có một chiếc bàn hình chữ nhật ngắn, trên bàn trải một tấm vải trắng che đến chân bàn. Bốn phương đều bày đặt đệm ấm mềm mại. ” Đến. . . . . . Ngồi đi. . . . . . Không cần khách khí. . . . . .” Nói xong Diễm Oánh tự mình ngồi xuống trước, đem hai chân vói vào bên dưới bàn ấm áp, Tiểu Bạch cùng Mộ Dung Lâm Phong lần lượt ngồi ở bên kia, nha hoàn của Diễm Oánh lục tục bưng lên một ít điểm tâm, nước trà đặt trên bàn.
Tiểu Bạch nhìn thấy trên bàn điểm tâm còn đang bốc khói, đựng trong chung màu trắng, điểm tâm bên trong đều là màu sữa trắng, thoạt nhìn trơn trơn mềm mềm, Tiểu Bạch cầm lấy muỗng nhỏ múc một miếng, cái miệng nhỏ thổi nguội một chút, mới bỏ vào trong miệng mình.
Diễm Oánh: “Thế nào? . . . . . .”
Tiểu Bạch: “. . . . . . Ân. . . . . . Ăn ngon. . . . . .”
Diễm Oánh: “Ta chỉ biết cái này ăn ngọt thôi, kỳ thật cũng không biết món này tên gọi là gì, ta ăn cái gì tới bây giờ cũng không nhớ rõ tên, nếu thích, có thể ăn nhiều chút, nơi này có rất nhiều a.”
Mộ Dung Lâm Phong: “Cũng không thể ăn nhiều quá, buổi tối còn ăn cơm chiều nữa, ăn nhiều quá, buổi tối sẽ ngủ không ngon.”
Tiểu Bạch: “. . . Ân. . . . . .” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.