Dị Độ Lữ Xã

Chương 4:

Viễn Đồng

21/09/2024

Cô gái dừng lại, giọng nói từ đầu dây bên kia điện thoại dường như đang giải thích đồng thời hỏi điều gì đó, cô kiên nhẫn lắng nghe một lúc rồi lại nhìn xác chết cách đó không xa.

"...Nhân viên y tế? Cử người đến thu dọn xác đi, một người bình thường đơn độc gặp 'Ếch Mưa' thì làm sao có thể sống sót, tim đã mất rồi... Chậc, tôi sẽ ở đây canh chừng, đừng quên tính thêm phí làm thêm giờ."

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng liên miên lải nhải của một lãnh đạo trung niên nào đó, nhưng cô gái cũng đã không có kiên nhẫn, thuận miệng nhận lời vài câu liền cúp điện thoại.

Sau đó, cô lại thở dài, cất bước trở về, vẫy tay gọi một con sói đang đứng gác bên cạnh nằm xuống rồi ngồi lên lưng sói, hai tay chống cằm nhìn xác của Vu Sinh.

"Anh chàng thật xui xẻo, cũng không biết có gia đình không mà chết một mình ở đây... Haiz, mình sẽ ở bên hắn một lúc vậy... Chết trong 'Mưa' lạnh lắm phải không? Tiếc là tôi không phải cô bé bán diêm, nếu không tôi có thể giúp anh ấm áp hơn mà lên đường rồi..."

Cô gái lẩm bẩm một mình, kiên nhẫn chờ đợi nhân viên đến xử lý. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ hướng ngã tư cách đó vài chục mét - âm thanh đó thật kinh thiên động địa, như thể một chiếc xe bọc thép hạng nặng kéo theo một container đang cháy đằng sau chạy qua mười dải giảm tốc. Ngay cả con sói dưới mông cô cũng giật mình vì tiếng động này, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên rồi - nhưng vì có người ngồi trên lưng nên nó không nhảy được.

Sau đó, cô gái nhìn theo hướng âm thanh, liền thấy một chiếc xe tải lớn đang lạch cạch tiến vào từ ngã tư, lúc đi qua gờ giảm tốc lại rung lắc như Liên Xô năm 1991.

Cô gái thong thả đứng dậy khỏi lưng sói, mặt không thay đổi nhìn chiếc xe tải lớn đi qua gờ giảm tốc, tắt máy, rồi từ trên xe nhảy xuống vài người đàn ông lực lưỡng mặc đồ chiến thuật màu đen, trang bị đầy đủ công nghệ cao, vũ trang đến tận răng, bắt đầu ở phía sau đẩy xe...

Một người đàn ông trung niên da ngăm đen, dáng người cường tráng, mặc áo khoác màu cà phê cũng bước xuống xe, theo sau là một phụ nữ trẻ mặc váy trắng, tóc nâu dài. Cả hai quay lại có chút bất đắc dĩ nhìn các đội viên đang đẩy xe, rồi quay người bước về phía này.

Đợi đến lúc hai người đến gần, cô gái tóc ngắn mới không nhịn được lẩm bẩm: "Nói thật, đội hai các anh không thể xin cấp trên đổi xe khác sao? Cục Đặc Cần cũng không đến nỗi túng quẫn như vậy mà... Tôi nghĩ trang bị trên người bất kỳ thành viên nào trong các anh cũng đủ để đổi chiếc xe rách nát này rồi."

"Suỵt!" Người đàn ông trung niên vạm vỡ vừa nghe thấy liền vội vàng xua tay, hạ giọng nhìn lại chiếc xe đã tắt máy cùng các đồng đội đang đẩy xe, "Đừng nói lung tung... Cô không hiểu tình hình đau, Cục Đặc Cần của chúng tôi có tình huống đặc biệt, chiếc xe này chỉ là hôm nay hơi trục trặc thôi, không thể đổi được đâu..."



"Tổ chức lớn quả nhiên rất nhiều chuyện phiền toái," Cô gái tóc ngắn bĩu môi, rõ ràng không hứng thú đến chủ đề này lắm, rồi quay sang người phụ nữ nhỏ nhắn mặc váy trắng đi cùng, "Chào buổi chiều, bác sĩ Lâm, đã lâu không gặp."

"Nên nói là chào buổi tối thì đúng hơn, 'Cô bé quàng khăn đỏ'," người phụ nữ mặc váy trắng được gọi là bác sĩ Lâm mỉm cười nhẹ, đôi môi mỏng của cô lộ ra khắc chế mà nội liễm, "Vết thương lần trước thế nào rồi?"

"Gần như đã khỏi rồi," Cô gái tóc ngắn được gọi là Cô bé quàng khăn đỏ cử động cổ tay phải, "Cô biết đấy, khả năng hồi phục của sói thường khá mạnh..."

"Khả năng hồi phục của con người mới là mạnh nhất - chỉ là con người luôn rất sợ bị thương thôi." Bác sĩ Lâm nghiêm túc sửa lại.

"... Ồ," Cô gái tóc ngắn trả lời qua loa rồi chuyển chủ đề sang cái xác trên mặt đất, "Xem bên này trước đi, nạn nhân là nam, khoảng hơn hai mươi tuổi, tim bị Ếch Mưa lấy đi, thời gian tử vong khoảng hai tiếng trước, tôi chưa lục soát người hắn ta, không chắc hắn có mang theo giấy tờ tùy thân không... đúng, để bảo vệ hiện trường."

Vừa nói, cô vừa nghi nghi ngờ nhìn bác sĩ Lâm: "Cô đến đây... chẳng lẽ ngay cả trường hợp này cô cũng định chữa trị sao? Cái này cũng chữa được à?"

"Không thể, tôi đâu phải thần thánh," Bác sĩ Lâm lắc đầu, vừa cúi xuống bên cạnh thi thể của Vu Sinh vừa nói, "Chỉ là đến xem thôi, nơi này gần nhà tôi..."

Cô kiểm tra thi thể một hồi, ngoài việc xác nhận vết thương, cô còn kiểm tra đồ đạc của người chết và tìm thấy giấy tờ tùy thân.

"Người chết tên là 'Vu Sinh', hai mươi tư tuổi, địa chỉ đăng ký hộ khẩu là số 66 đường Ngô Đồng, khu phố cổ," Cô vừa nhìn tấm thẻ mỏng đại diện cho danh tính vừa đối chiếu với khuôn mặt của người chết, "Đội trưởng Tống, lát nữa anh dùng thiết bị của cục tra thử xem có thể liên lạc được với gia đình người này không nhé."

Người đàn ông trung niên lực lưỡng bên cạnh ậm ừ một tiếng, đồng thời cũng cúi đầu nhìn vào chứng minh thư trong tay bác sĩ Lâm, không khỏi nhíu mày: "Tại sao ảnh trên này lại mờ mờ thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Độ Lữ Xã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook