Chương 107: Ngoài ý muốn
Lãng Lãng Minh Nhật
15/09/2020
Trên đường về, Phương Trí Viễn và Lưu Trang đều có ý tránh nói về chưởng quầy Lưu. Tuy Lưu Trang đồng ý cho Phương Trí Viễn dẫn con đến thăm chưởng quầy Lưu, một là nể mặt cha cậu, hai là có tâm trắc ẩn, nhưng cậu và Phương Trí Viễn đều biết, chỉ có thể giới hạn trong việc này.
Người đều có thân sơ xa gần, cho dù đạo lý là thế nào thì đạo khảm trong tâm lý kia mấy ai qua được. Mỗi lần Lưu Trang nhìn mái tóc trắng, bàn tay chai sạn của ma ma cậu, trong lòng càng thêm không thích chưởng quầy Lưu. Người vốn nên là người quan trọng nhất và là nơi ỷ lại của ma ma cậu lại hết lần này tới lần khác cô phụ ông.
Vì thế, cậu có thể thương hại, có thể nhân nhượng nhưng đó là với điều kiện hạnh phúc của ma ma cậu không bị dao động. Lưu Trang không muốn đến gặp chưởng quầy Lưu cũng là do kinh hoảng trong lòng, không muốn có một ngày ma ma cậu biết trượng phu mình phản bội, mà ngay cả cháu mình cũng phản bội mình. Trong lòng Lưu Trang, chưởng quầy Lưu chính là đối lập với ma ma, cậu đã chọn đứng ở bên ma ma từ lâu.
Phúc Sinh và Phúc Vận ăn no liền ngủ, xe la xóc nảy cũng không đánh thức hai bé. Lưu Trang cẩn thận, đi được nửa đường liền bảo Phương Trí Viễn dừng lại, xi hai bé tè. Phương Trí Viễn dừng xe, cùng Lưu Trang mỗi người ôm một xuống dưới tè. Vừa xốc tã lên, trong lòng Phúc Sinh liền rơi ra một tờ giấy.
Phương Trí Viễn cầm lấy xem xem, là địa khế của một cửa hàng ở phố đông trấn trên. Lưu Trang hiển nhiên cũng nhìn thấy, cậu cởi áo Phúc Vận, bên trong cũng có một tờ địa khế. Hai phu phu nhìn lẫn nhau, đều biết đây là chưởng quầy Lưu nhét vào.
Lưu Trang nhìn địa khế, im lặng một lúc lâu mới cười khổ lắc đầu, nói với Phương Trí Viễn: “Đệ thà rằng ông ta càng độc ác vô tình, như vậy chúng ta cũng không cần khó xử.”
Phương Trí Viễn nói: “Hay là chúng ta mang về trả. Một cửa hàng ở phố đông ít nhất hơn hai trăm lượng, chỗ này phải tầm năm trăm lượng. Nếu chúng ta không nhận ông ta thì cũng không thể cầm đồ của ông ta. A Trang, đệ nghĩ sao” Phương Trí Viễn thực ra cũng không quan tâm, trước đó vài ngày chưởng quầy Lưu nói chuyện tài sản, hắn từ chối nhưng cũng biết sau này đó sẽ để lại cho con hắn, bọn hắn không làm sao được, dù sao thân phận của chưởng quầy Lưu cũng là thế. Theo tính cách ngoài mạnh trong yếu của Lưu Trang, bảo vệ Lưu a ma đã là rất tốt, những thứ khác thì không chối được.
Ngoài dự đoán là Lưu Trang nhìn hai đứa con, nói: “Không cần, lần sau đến chúng ta mang cho ông ấy cái gì quý là được. Nếu mà giờ trả ngay thì không nể mặt ông ấy quá, dù sao cũng là trưởng bối. Chúng ta đã xa lánh ổng, ngay cả tâm ý của ổng với bọn nhỏ đều cự tuyệt thì chỉ sợ….Ông ấy là cha ruột của cha đệ, là chủ của Lưu gia, dù chúng ta không thừa nhận cũng không được. Phúc Vận bây giờ họ Lưu, sau này gia sản của ông ấy tám chín phần mười đều là của Phúc Vận. Dù chúng ta có nguyện ý hay không thì từ lúc ông ấy trở về, việc này đã không thay đổi được.”
Phương Trí Viễn nghe Lưu Trang nói, trong lòng đồng ý. Từ lúc chưởng quầy Lưu một mình lẻ loi về gia hương, bọn họ dù có không nguyện ý thì người chăm sóc chưởng quầy Lưu trước lúc lâm chung cũng là bọn họ. Đương nhiên, với gia tài và việc mà ông ta đã làm trước kia, chưởng quầy Lưu cũng không có mặt mũi mà đề nghị, nhưng việc dưỡng lão cũng là việc của bọn hắn, nhất là Phúc Vận đã là con thừa tự của Lưu gia, là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất của chưởng quầy Lưu.
Phương Trí Viễn từ chối chưởng quầy Lưu nhiều lần cũng là do sợ Lưu Trang mất hứng. Cho dù Phương Trí Viễn khác người thế nào thì hắn cũng sẽ không từ chối số gia sản này. Dù sao đây cũng là sự thực, này cũng là một trong những nguyên nhân mà Phương Trí Viễn dần dần mềm hóa. Nếu cuối cùng, người được lợi là con hắn thì hắn cũng không thể được tiện nghi còn khoe mẽ, quản thúc chưởng quầy Lưu. Chỉ cần không liên quan đến Lưu a ma, Phương Trí Viễn cũng dễ thương lượng.
Nhất là hôm nay nhìn thần tình của chưởng quầy Lưu, Phương Trí Viễn tuy còn hơi không tự nhiên nhưng vẫn tán thành tâm trưởng bối của chưởng quầy Lưu với hai đứa nhỏ. Người tốt với con hắn, bao nhiêu hắn cũng chê ít. Hắn quan sát chưởng quầy Lưu lâu như vậy, phát hiện ba mươi năm trước chưởng quầy Lưu có lẽ là thánh phụ ngu ngơ, ba mươi năm sau chưởng quầy Lưu đã thành ông già khôn khéo.
Nếu chưởng quầy Lưu không thay đổi mà vẫn như trước kia, vì người khác rồi mới vì mình, lấy hi sinh là vinh quang, Phương Trí Viễn tuyệt đối không mang con đến thăm ông. Hắn thà rằng con mình ích kỷ còn hơn để chúng bị cái gọi là đạo đức nhân nghĩa trói buộc, bắt làm người tốt.
Hai người lên trấn trên một chuyến, thêm một ít tâm sự. Lưu a ma ở nhà Lâm Thành chơi nửa ngày, Đại Tráng đã được định phu lang, là một nhà ở Triệu gia thôn, tính ra cũng là họ hàng chưa quá năm đời của nhà mẹ đẻ của a ma Đại Tráng. Ca nhi kia tên là Triệu Trúc, nhỏ hơn Đại Tráng một tuổi, trông thanh tú hơn người, cũng chăm chỉ giỏi giang. Đại Tráng bị a ma dẫn đi nhìn từ xa xa, rất vừa lòng.
Một nhà bốn người Phương Trí Viễn lên trấn trên, Lưu a ma rảnh rỗi liền đến Lâm gia trò chuyện. Mấy ngày nay Lâm Thành gia đang chuẩn bị sính lễ cho Đại Tráng, Lưu a ma đến vừa lúc góp ý, dù sao Lưu a ma cũng là người có kinh nghiệm.
Hai lão ma ma nói chuyện, nhất thời nói tận hứng quên cả giờ. Cuối cùng vẫn là Phương Trí Viễn đến Lâm gia biếu đồ rồi đón Lưu a ma về. Lưu a ma thấy người nhà đã về, lập tức không trò chuyện đông tây với Lâm Thành gia nữa, vội vã về nhà bế chắt.
Phương Trí Viễn biết Đại Tráng đã định thân, hắn với Đại Tráng vốn chơi với nhau từ nhỏ, biết việc vui này, ngoại trừ trêu ghẹo thì tất nhiên muốn tặng nó vài thứ. Đúng lúc trong nhà có vải từ lần đến phía nam, Phương Trí Viễn mang đến hai cây, một cho Đại Tráng, một cho vị kia của Đại Tráng.
Lâm Thành gia thấy vải, nụ cười càng tươi, khen Phương Trí Viễn một trận, cuối cùng, lúc về, Lâm Thành gia còn nói với Phương Trí Viễn, bảo khi nào Đại Tráng thành thân nhất định phải ôm hai đứa nhỏ nhà hắn đến lăn một vòng trên giường của Đại Tráng, để Đại Tráng cũng một lần sinh hai con.
Vài thôn xóm lân cận chỉ có nhà Phương Trí Viễn sinh đôi, khiến vài nhà sắp kết hôn thích lắm, đều muốn ôm hai đứa con nhà hắn đến áp giường cưới, hy vọng phu lang mới cưới cũng có thể một lần sinh hai.
Phương Trí Viễn sợ con còn nhỏ, đều từ chối, lần này Đại Tráng thành thân, Lâm Thành gia biết Đại Tráng và Phương Trí Viễn thân nhau từ nhỏ, Phương Trí Viễn luôn chăm sóc Đại Tráng mới dám mở miệng. Phương Trí Viễn nghĩ hai con đến lúc Đại Tráng thành thân cũng khá lớn, áp giường thì áp vậy.
Vì thế hắn nói với Lâm Thành gia: “Cữu ma ma, hai đứa nhà cháu còn nhỏ quá. Hay là đến lúc đó, cháu để chúng nó ngủ trên giường vào buổi chiều, tối thì đón về nhà ngủ, nếu không, chúng nó nhỏ quá, chúng ta chăm cũng không tiện.”
Lâm Thành gia biết trước kia Phương Trí Viễn đều không cho con đi áp giường, giờ tuy chỉ là ngủ một buổi chiều nhưng cũng đã là nể mặt Đại Tráng, vội vàng gật đầu bảo được. Đại Tráng đứng bên cạnh, thấy Phương Trí Viễn liếc mắt với hắn, bị cười đến đỏ cả mặt.
Lúc Phương Trí Viễn về tới nhà, Lưu a ma đang khen chưởng quầy Lưu. Phương Trí Viễn và Lưu Trang chưa từng kể bất kì tin gì về chưởng quầy Lưu, chỉ nói quen một thương nhân, rất quan tâm họ, có vài thứ là bọn họ mua ở chỗ ông. Nhưng dù chỉ có thế Lưu a ma vẫn thường xuyên nói với Lưu Trang và Phương Trí Viễn rằng bọn họ gặp người tốt.
Lần này, Lưu a ma tuy không biết giá của gạo mang về, nhưng mà ông biết nhìn hàng, vừa nãy còn chưng trứng với cá bạc, Phúc Sinh và Phúc Vận thích ăn, Lưu a ma tất nhiên là lại khen. Hai đứa bé bây giờ còn phải uống sữa, may mà trong nhà có nhiều dê nên không thiếu sữa.
Theo lời Lưu a ma, hai đứa nhỏ tuy nhìn khỏe mạnh nhưng dù sao cũng là sinh đôi, sinh ra đã yếu hơn bình thường, tất nhiên phải ăn nhiều hơn những đứa nhỏ khác, thêm việc Tiểu Đoàn Tử bốn tuổi vẫn thường uống sữa dê, nhìn cân nặng của Tiểu Đoàn Tử, Lưu a ma càng kiên định thêm quyết tâm cho hai chắt uống sữa.
Tiểu Đoàn Tử không ở nhà, không có đại ca ca ghẹo mình, Phúc Sinh hơi uể oải, thêm việc buổi sáng đi đường khá lâu, lúc này liền lười trên giường ngậm ngón tay. Phúc Vận thì lười nhưng mà cũng ngang ngạnh, thấy không ai để ý bé, lập tức a a y y kêu lên, còn muốn đứng lên đi mấy bước, kết quả, hậu quả của việc không luyện tập thường xuyên chính là vừa đứng lên đã oạch một tiếng ngã ngồi xuống.
Phúc Sinh ở bên cạnh, thấy thú vị cũng học đứng lên lại ngồi xuống. Lưu Trang nhìn bộ dáng ngây ngốc của hai đứa con, buồn cười nâng con đứng dậy. Kết quả, Lưu Trang vừa nâng Phúc Sinh, Phúc Vận thấy thế, cảm thấy mình thật đáng thương, lập tức oa oa khóc, ý là a ma sao không đỡ con, con thật đáng thương mà!
Lưu a ma nghe tiếng khóc, cũng không hốt hoảng như hồi đầu mà là nói với Phương Trí Viễn đang xay gạo ở chính sảnh: “Ài, A Viễn, con nói Phúc Vận là học của ai vậy, thật đúng là tinh quái, còn biết giả bộ đáng thương, khóc thê thảm, nếu không làm nó vừa ý nó liền nào loạn. Còn nhỏ mà đã thế, sau này làm sao được.” Tuy miệng nói thế nhưng thần tình của Lưu a ma lại cực kỳ từ ái và kiêu ngạo.
“Nhưng mà, ông thấy giữa hai huynh đệ chúng nó, Phúc Vận nhìn thì thông minh nhưng mà không kiên nhẫn được như Phúc Sinh. Phúc Sinh mới bằng đó mà đã rất kiên định. Hai huynh đệ, Phúc Vận hoạt bát hơn, nhưng nếu mà có chuyện thì ông thấy vẫn là Phúc Sinh có thể xử lý được. Theo ông ấy à, hai đứa, một rất chịu khó, một rất lười biếng, nếu đều đều thì tốt biết bao.” Lưu a ma hơi tiếc nuối nói.
Phương Trí Viễn lại cười nói: “Ma ma, không có việc gì, tính hai đứa như vậy vừa lúc bù cho nhau. Chúng nó còn nhỏ, tính cách còn chưa định mà.”
Lưu a ma hơi không phục, nói: “A Viễn, con đừng không tin ánh mắt của ma ma. Tục ngữ nói ba tuổi xem già. Đây là ngạn ngữ của thế hệ trước, còn có thể sai sao. Tuy hai đứa đều tốt nhưng mà ta cũng nên chú ý chút.”
Phương Trí Viễn gật đầu nói vâng, trong lòng lại có chút không cho là đúng. Đương nhiên, rất nhiều năm sau, Phương Trí Viễn rốt cuộc biết quả nhiên gừng càng già càng cay, thằng con hai nhà hắn vẫn nhảy nhót, tuy thông minh mưu mẹo nhưng mà chuyện lớn đều do anh cả quyết định.
Mấy ngày sau, Phương Tằng và Trần Mặc dẫn Tiểu Đoàn Tử trở về. Phương Trí Viễn thấy Tiểu Đoàn Tử ở Trần gia vài ngày lại béo lên không ít, liền trêu ghẹo bé: “Tiểu Đoàn Tử, bụng đệ lại to lên kìa, cứ thế thì cửa nhà chúng ta phải làm lại mất, nếu không thì đệ không đi qua được.”
Tiểu Đoàn Tử mơ mơ màng màng mở to mắt, nghiêm túc nhìn bụng mình, hơi buồn bực nói: “Nhưng mà đệ thấy đệ gầy đi mà, trước kia một bữa đệ ăn ba miếng thịt, nhưng ở nhà cữu cữu đệ chỉ ăn có hai miếng. Ma ma ngoại vẫn nói đệ gầy, bảo đệ phải tẩm bổ. Ca ca, có phải là huynh nhìn nhầm không”
Phương Trí Viễn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiểu Đoàn Tử, trong lòng buồn cười, miệng hỏi: “Sao lại ăn có hai miếng”
Tiểu Đoàn Tử thần thần bí bí ghé vào tai Phương Trí Viễn nói: “Cữu cữu đệ mỗi chiều về đều mang rất nhiều đồ ăn, đệ mà ăn cho bụng tròn tròn thì a ma sẽ không cho đệ ăn điểm tâm và trái cây mà cữu cữu mang về nữa.” Tiểu Đoàn Tử rất tự hào vì kế mà mình nghĩ ra.
Phương Trí Viễn lại xác định Tiểu Đoàn Tử nhà hắn là một bé con tham ăn, chỉ liên quan đến ăn thì mới có thể hoàn toàn phát huy trí thông minh.
Phương Tằng và Trần Mặc vừa về, trong nhà liền chuẩn bị làm dưa chua, lại làm chút củ cải đường. Lưu a ma trồng rất nhiều cải trắng ở Lưu gia thôn, Phương Trí Viễn và Phương Tằng chuẩn bị đi nhổ về. Lưu a ma thấy ở nhà không có việc gì, ba đứa nhỏ đều do Trần Mặc và Lưu Tran trông, liền muốn cùng đi Lưu gia thôn, nói là đến ôn chuyện với mấy ma ma quen thân. Phương Trí Viễn và Lưu Trang không lay chuyển được Lưu a ma liền để ông đi cùng.
Mỗi lần Lưu Trang và Phương Trí Viễn nhớ lại ngày đó đều rất hối hận, nếu có thể, bọn họ thế nào cũng phải ngăn cản Lưu a ma.
Đến Lưu gia thôn, Phương Trí Viễn đưa Lưu a ma đến nhà hàng xóm của ông trước kia. Lưu a ma mang cho họ chút đồ ăn, vài lão ma ma tụ tập nói chuyện, tán gẫu. Phương Trí Viễn và Phương Tằng thì ra ruộng nhổ cải trắng, chuẩn bị mang về.
Họ còn chưa kịp chất lên xe thì có một đứa bé vội vàng chạy tới, hô với Phương Trí Viễn và Phương Tằng: “Phương đương gia, Phương đương gia, ma ma nhà huynh ngất.”
Phương Trí Viễn vừa nghe liền hoảng sợ, ném dao trong tay chạy đi. Phương Tằng cũng nóng nảy nhưng anh vẫn vừa đi vừa hỏi đứa bé truyền lời. Phương Trí Viễn chạy tới trước, tới nhà hàng xóm của Lưu a ma liền thấy trong sân đầy người, líu ríu, rất loạn.
Thấy Phương Trí Viễn đến, cũng không biết là ai nói: “Mọi người mau tránh ra, cháu rể Lưu a ma tới.” Lúc này, Phương Trí Viễn đi qua sân, vào phòng mới phát hiện Lưu a ma đang nằm trên giường, một lão ma ma đang ấn huyệt nhân trung cho ông, hai lão ma ma khác thì đang niết cân.
Thế nhưng Lưu a ma lại không hề phản ứng, vẫn hôn mê.
**
Zổ: chuẩn bị cho chương sau nha. T.T
Người đều có thân sơ xa gần, cho dù đạo lý là thế nào thì đạo khảm trong tâm lý kia mấy ai qua được. Mỗi lần Lưu Trang nhìn mái tóc trắng, bàn tay chai sạn của ma ma cậu, trong lòng càng thêm không thích chưởng quầy Lưu. Người vốn nên là người quan trọng nhất và là nơi ỷ lại của ma ma cậu lại hết lần này tới lần khác cô phụ ông.
Vì thế, cậu có thể thương hại, có thể nhân nhượng nhưng đó là với điều kiện hạnh phúc của ma ma cậu không bị dao động. Lưu Trang không muốn đến gặp chưởng quầy Lưu cũng là do kinh hoảng trong lòng, không muốn có một ngày ma ma cậu biết trượng phu mình phản bội, mà ngay cả cháu mình cũng phản bội mình. Trong lòng Lưu Trang, chưởng quầy Lưu chính là đối lập với ma ma, cậu đã chọn đứng ở bên ma ma từ lâu.
Phúc Sinh và Phúc Vận ăn no liền ngủ, xe la xóc nảy cũng không đánh thức hai bé. Lưu Trang cẩn thận, đi được nửa đường liền bảo Phương Trí Viễn dừng lại, xi hai bé tè. Phương Trí Viễn dừng xe, cùng Lưu Trang mỗi người ôm một xuống dưới tè. Vừa xốc tã lên, trong lòng Phúc Sinh liền rơi ra một tờ giấy.
Phương Trí Viễn cầm lấy xem xem, là địa khế của một cửa hàng ở phố đông trấn trên. Lưu Trang hiển nhiên cũng nhìn thấy, cậu cởi áo Phúc Vận, bên trong cũng có một tờ địa khế. Hai phu phu nhìn lẫn nhau, đều biết đây là chưởng quầy Lưu nhét vào.
Lưu Trang nhìn địa khế, im lặng một lúc lâu mới cười khổ lắc đầu, nói với Phương Trí Viễn: “Đệ thà rằng ông ta càng độc ác vô tình, như vậy chúng ta cũng không cần khó xử.”
Phương Trí Viễn nói: “Hay là chúng ta mang về trả. Một cửa hàng ở phố đông ít nhất hơn hai trăm lượng, chỗ này phải tầm năm trăm lượng. Nếu chúng ta không nhận ông ta thì cũng không thể cầm đồ của ông ta. A Trang, đệ nghĩ sao” Phương Trí Viễn thực ra cũng không quan tâm, trước đó vài ngày chưởng quầy Lưu nói chuyện tài sản, hắn từ chối nhưng cũng biết sau này đó sẽ để lại cho con hắn, bọn hắn không làm sao được, dù sao thân phận của chưởng quầy Lưu cũng là thế. Theo tính cách ngoài mạnh trong yếu của Lưu Trang, bảo vệ Lưu a ma đã là rất tốt, những thứ khác thì không chối được.
Ngoài dự đoán là Lưu Trang nhìn hai đứa con, nói: “Không cần, lần sau đến chúng ta mang cho ông ấy cái gì quý là được. Nếu mà giờ trả ngay thì không nể mặt ông ấy quá, dù sao cũng là trưởng bối. Chúng ta đã xa lánh ổng, ngay cả tâm ý của ổng với bọn nhỏ đều cự tuyệt thì chỉ sợ….Ông ấy là cha ruột của cha đệ, là chủ của Lưu gia, dù chúng ta không thừa nhận cũng không được. Phúc Vận bây giờ họ Lưu, sau này gia sản của ông ấy tám chín phần mười đều là của Phúc Vận. Dù chúng ta có nguyện ý hay không thì từ lúc ông ấy trở về, việc này đã không thay đổi được.”
Phương Trí Viễn nghe Lưu Trang nói, trong lòng đồng ý. Từ lúc chưởng quầy Lưu một mình lẻ loi về gia hương, bọn họ dù có không nguyện ý thì người chăm sóc chưởng quầy Lưu trước lúc lâm chung cũng là bọn họ. Đương nhiên, với gia tài và việc mà ông ta đã làm trước kia, chưởng quầy Lưu cũng không có mặt mũi mà đề nghị, nhưng việc dưỡng lão cũng là việc của bọn hắn, nhất là Phúc Vận đã là con thừa tự của Lưu gia, là người thừa kế danh chính ngôn thuận nhất của chưởng quầy Lưu.
Phương Trí Viễn từ chối chưởng quầy Lưu nhiều lần cũng là do sợ Lưu Trang mất hứng. Cho dù Phương Trí Viễn khác người thế nào thì hắn cũng sẽ không từ chối số gia sản này. Dù sao đây cũng là sự thực, này cũng là một trong những nguyên nhân mà Phương Trí Viễn dần dần mềm hóa. Nếu cuối cùng, người được lợi là con hắn thì hắn cũng không thể được tiện nghi còn khoe mẽ, quản thúc chưởng quầy Lưu. Chỉ cần không liên quan đến Lưu a ma, Phương Trí Viễn cũng dễ thương lượng.
Nhất là hôm nay nhìn thần tình của chưởng quầy Lưu, Phương Trí Viễn tuy còn hơi không tự nhiên nhưng vẫn tán thành tâm trưởng bối của chưởng quầy Lưu với hai đứa nhỏ. Người tốt với con hắn, bao nhiêu hắn cũng chê ít. Hắn quan sát chưởng quầy Lưu lâu như vậy, phát hiện ba mươi năm trước chưởng quầy Lưu có lẽ là thánh phụ ngu ngơ, ba mươi năm sau chưởng quầy Lưu đã thành ông già khôn khéo.
Nếu chưởng quầy Lưu không thay đổi mà vẫn như trước kia, vì người khác rồi mới vì mình, lấy hi sinh là vinh quang, Phương Trí Viễn tuyệt đối không mang con đến thăm ông. Hắn thà rằng con mình ích kỷ còn hơn để chúng bị cái gọi là đạo đức nhân nghĩa trói buộc, bắt làm người tốt.
Hai người lên trấn trên một chuyến, thêm một ít tâm sự. Lưu a ma ở nhà Lâm Thành chơi nửa ngày, Đại Tráng đã được định phu lang, là một nhà ở Triệu gia thôn, tính ra cũng là họ hàng chưa quá năm đời của nhà mẹ đẻ của a ma Đại Tráng. Ca nhi kia tên là Triệu Trúc, nhỏ hơn Đại Tráng một tuổi, trông thanh tú hơn người, cũng chăm chỉ giỏi giang. Đại Tráng bị a ma dẫn đi nhìn từ xa xa, rất vừa lòng.
Một nhà bốn người Phương Trí Viễn lên trấn trên, Lưu a ma rảnh rỗi liền đến Lâm gia trò chuyện. Mấy ngày nay Lâm Thành gia đang chuẩn bị sính lễ cho Đại Tráng, Lưu a ma đến vừa lúc góp ý, dù sao Lưu a ma cũng là người có kinh nghiệm.
Hai lão ma ma nói chuyện, nhất thời nói tận hứng quên cả giờ. Cuối cùng vẫn là Phương Trí Viễn đến Lâm gia biếu đồ rồi đón Lưu a ma về. Lưu a ma thấy người nhà đã về, lập tức không trò chuyện đông tây với Lâm Thành gia nữa, vội vã về nhà bế chắt.
Phương Trí Viễn biết Đại Tráng đã định thân, hắn với Đại Tráng vốn chơi với nhau từ nhỏ, biết việc vui này, ngoại trừ trêu ghẹo thì tất nhiên muốn tặng nó vài thứ. Đúng lúc trong nhà có vải từ lần đến phía nam, Phương Trí Viễn mang đến hai cây, một cho Đại Tráng, một cho vị kia của Đại Tráng.
Lâm Thành gia thấy vải, nụ cười càng tươi, khen Phương Trí Viễn một trận, cuối cùng, lúc về, Lâm Thành gia còn nói với Phương Trí Viễn, bảo khi nào Đại Tráng thành thân nhất định phải ôm hai đứa nhỏ nhà hắn đến lăn một vòng trên giường của Đại Tráng, để Đại Tráng cũng một lần sinh hai con.
Vài thôn xóm lân cận chỉ có nhà Phương Trí Viễn sinh đôi, khiến vài nhà sắp kết hôn thích lắm, đều muốn ôm hai đứa con nhà hắn đến áp giường cưới, hy vọng phu lang mới cưới cũng có thể một lần sinh hai.
Phương Trí Viễn sợ con còn nhỏ, đều từ chối, lần này Đại Tráng thành thân, Lâm Thành gia biết Đại Tráng và Phương Trí Viễn thân nhau từ nhỏ, Phương Trí Viễn luôn chăm sóc Đại Tráng mới dám mở miệng. Phương Trí Viễn nghĩ hai con đến lúc Đại Tráng thành thân cũng khá lớn, áp giường thì áp vậy.
Vì thế hắn nói với Lâm Thành gia: “Cữu ma ma, hai đứa nhà cháu còn nhỏ quá. Hay là đến lúc đó, cháu để chúng nó ngủ trên giường vào buổi chiều, tối thì đón về nhà ngủ, nếu không, chúng nó nhỏ quá, chúng ta chăm cũng không tiện.”
Lâm Thành gia biết trước kia Phương Trí Viễn đều không cho con đi áp giường, giờ tuy chỉ là ngủ một buổi chiều nhưng cũng đã là nể mặt Đại Tráng, vội vàng gật đầu bảo được. Đại Tráng đứng bên cạnh, thấy Phương Trí Viễn liếc mắt với hắn, bị cười đến đỏ cả mặt.
Lúc Phương Trí Viễn về tới nhà, Lưu a ma đang khen chưởng quầy Lưu. Phương Trí Viễn và Lưu Trang chưa từng kể bất kì tin gì về chưởng quầy Lưu, chỉ nói quen một thương nhân, rất quan tâm họ, có vài thứ là bọn họ mua ở chỗ ông. Nhưng dù chỉ có thế Lưu a ma vẫn thường xuyên nói với Lưu Trang và Phương Trí Viễn rằng bọn họ gặp người tốt.
Lần này, Lưu a ma tuy không biết giá của gạo mang về, nhưng mà ông biết nhìn hàng, vừa nãy còn chưng trứng với cá bạc, Phúc Sinh và Phúc Vận thích ăn, Lưu a ma tất nhiên là lại khen. Hai đứa bé bây giờ còn phải uống sữa, may mà trong nhà có nhiều dê nên không thiếu sữa.
Theo lời Lưu a ma, hai đứa nhỏ tuy nhìn khỏe mạnh nhưng dù sao cũng là sinh đôi, sinh ra đã yếu hơn bình thường, tất nhiên phải ăn nhiều hơn những đứa nhỏ khác, thêm việc Tiểu Đoàn Tử bốn tuổi vẫn thường uống sữa dê, nhìn cân nặng của Tiểu Đoàn Tử, Lưu a ma càng kiên định thêm quyết tâm cho hai chắt uống sữa.
Tiểu Đoàn Tử không ở nhà, không có đại ca ca ghẹo mình, Phúc Sinh hơi uể oải, thêm việc buổi sáng đi đường khá lâu, lúc này liền lười trên giường ngậm ngón tay. Phúc Vận thì lười nhưng mà cũng ngang ngạnh, thấy không ai để ý bé, lập tức a a y y kêu lên, còn muốn đứng lên đi mấy bước, kết quả, hậu quả của việc không luyện tập thường xuyên chính là vừa đứng lên đã oạch một tiếng ngã ngồi xuống.
Phúc Sinh ở bên cạnh, thấy thú vị cũng học đứng lên lại ngồi xuống. Lưu Trang nhìn bộ dáng ngây ngốc của hai đứa con, buồn cười nâng con đứng dậy. Kết quả, Lưu Trang vừa nâng Phúc Sinh, Phúc Vận thấy thế, cảm thấy mình thật đáng thương, lập tức oa oa khóc, ý là a ma sao không đỡ con, con thật đáng thương mà!
Lưu a ma nghe tiếng khóc, cũng không hốt hoảng như hồi đầu mà là nói với Phương Trí Viễn đang xay gạo ở chính sảnh: “Ài, A Viễn, con nói Phúc Vận là học của ai vậy, thật đúng là tinh quái, còn biết giả bộ đáng thương, khóc thê thảm, nếu không làm nó vừa ý nó liền nào loạn. Còn nhỏ mà đã thế, sau này làm sao được.” Tuy miệng nói thế nhưng thần tình của Lưu a ma lại cực kỳ từ ái và kiêu ngạo.
“Nhưng mà, ông thấy giữa hai huynh đệ chúng nó, Phúc Vận nhìn thì thông minh nhưng mà không kiên nhẫn được như Phúc Sinh. Phúc Sinh mới bằng đó mà đã rất kiên định. Hai huynh đệ, Phúc Vận hoạt bát hơn, nhưng nếu mà có chuyện thì ông thấy vẫn là Phúc Sinh có thể xử lý được. Theo ông ấy à, hai đứa, một rất chịu khó, một rất lười biếng, nếu đều đều thì tốt biết bao.” Lưu a ma hơi tiếc nuối nói.
Phương Trí Viễn lại cười nói: “Ma ma, không có việc gì, tính hai đứa như vậy vừa lúc bù cho nhau. Chúng nó còn nhỏ, tính cách còn chưa định mà.”
Lưu a ma hơi không phục, nói: “A Viễn, con đừng không tin ánh mắt của ma ma. Tục ngữ nói ba tuổi xem già. Đây là ngạn ngữ của thế hệ trước, còn có thể sai sao. Tuy hai đứa đều tốt nhưng mà ta cũng nên chú ý chút.”
Phương Trí Viễn gật đầu nói vâng, trong lòng lại có chút không cho là đúng. Đương nhiên, rất nhiều năm sau, Phương Trí Viễn rốt cuộc biết quả nhiên gừng càng già càng cay, thằng con hai nhà hắn vẫn nhảy nhót, tuy thông minh mưu mẹo nhưng mà chuyện lớn đều do anh cả quyết định.
Mấy ngày sau, Phương Tằng và Trần Mặc dẫn Tiểu Đoàn Tử trở về. Phương Trí Viễn thấy Tiểu Đoàn Tử ở Trần gia vài ngày lại béo lên không ít, liền trêu ghẹo bé: “Tiểu Đoàn Tử, bụng đệ lại to lên kìa, cứ thế thì cửa nhà chúng ta phải làm lại mất, nếu không thì đệ không đi qua được.”
Tiểu Đoàn Tử mơ mơ màng màng mở to mắt, nghiêm túc nhìn bụng mình, hơi buồn bực nói: “Nhưng mà đệ thấy đệ gầy đi mà, trước kia một bữa đệ ăn ba miếng thịt, nhưng ở nhà cữu cữu đệ chỉ ăn có hai miếng. Ma ma ngoại vẫn nói đệ gầy, bảo đệ phải tẩm bổ. Ca ca, có phải là huynh nhìn nhầm không”
Phương Trí Viễn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiểu Đoàn Tử, trong lòng buồn cười, miệng hỏi: “Sao lại ăn có hai miếng”
Tiểu Đoàn Tử thần thần bí bí ghé vào tai Phương Trí Viễn nói: “Cữu cữu đệ mỗi chiều về đều mang rất nhiều đồ ăn, đệ mà ăn cho bụng tròn tròn thì a ma sẽ không cho đệ ăn điểm tâm và trái cây mà cữu cữu mang về nữa.” Tiểu Đoàn Tử rất tự hào vì kế mà mình nghĩ ra.
Phương Trí Viễn lại xác định Tiểu Đoàn Tử nhà hắn là một bé con tham ăn, chỉ liên quan đến ăn thì mới có thể hoàn toàn phát huy trí thông minh.
Phương Tằng và Trần Mặc vừa về, trong nhà liền chuẩn bị làm dưa chua, lại làm chút củ cải đường. Lưu a ma trồng rất nhiều cải trắng ở Lưu gia thôn, Phương Trí Viễn và Phương Tằng chuẩn bị đi nhổ về. Lưu a ma thấy ở nhà không có việc gì, ba đứa nhỏ đều do Trần Mặc và Lưu Tran trông, liền muốn cùng đi Lưu gia thôn, nói là đến ôn chuyện với mấy ma ma quen thân. Phương Trí Viễn và Lưu Trang không lay chuyển được Lưu a ma liền để ông đi cùng.
Mỗi lần Lưu Trang và Phương Trí Viễn nhớ lại ngày đó đều rất hối hận, nếu có thể, bọn họ thế nào cũng phải ngăn cản Lưu a ma.
Đến Lưu gia thôn, Phương Trí Viễn đưa Lưu a ma đến nhà hàng xóm của ông trước kia. Lưu a ma mang cho họ chút đồ ăn, vài lão ma ma tụ tập nói chuyện, tán gẫu. Phương Trí Viễn và Phương Tằng thì ra ruộng nhổ cải trắng, chuẩn bị mang về.
Họ còn chưa kịp chất lên xe thì có một đứa bé vội vàng chạy tới, hô với Phương Trí Viễn và Phương Tằng: “Phương đương gia, Phương đương gia, ma ma nhà huynh ngất.”
Phương Trí Viễn vừa nghe liền hoảng sợ, ném dao trong tay chạy đi. Phương Tằng cũng nóng nảy nhưng anh vẫn vừa đi vừa hỏi đứa bé truyền lời. Phương Trí Viễn chạy tới trước, tới nhà hàng xóm của Lưu a ma liền thấy trong sân đầy người, líu ríu, rất loạn.
Thấy Phương Trí Viễn đến, cũng không biết là ai nói: “Mọi người mau tránh ra, cháu rể Lưu a ma tới.” Lúc này, Phương Trí Viễn đi qua sân, vào phòng mới phát hiện Lưu a ma đang nằm trên giường, một lão ma ma đang ấn huyệt nhân trung cho ông, hai lão ma ma khác thì đang niết cân.
Thế nhưng Lưu a ma lại không hề phản ứng, vẫn hôn mê.
**
Zổ: chuẩn bị cho chương sau nha. T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.