Chương 37: Nói trước
Lãng Lãng Minh Nhật
15/09/2020
Lưu Trang vẫn cực kì hiểu ý, cậu cười chuyển đề tài, nói: “Phương Trí Viễn, hôm nay ngươi có lộc ăn. Ta vừa ở bếp nhìn thấy ma ma mở măng chua ông làm để làm món trộn cho ngươi, còn có xào thịt thái sợi, đậu phụ hầm thịt muối, thịt xông khói xào củ cải, cả canh thịt viên* nữa. Ta vừa vào bếp đã ngửi được mùi, lát nữa ngươi nên nhiều một chút.”
Vừa nghe đến ăn, tinh thần Phương Trí Viễn liền tỉnh táo. Hôm nay tuy hắn hóng được chuyện, thỏa mãn tinh thần nhưng lại bạc đãi bụng, bây giờ nghe Lưu Trang nói tên món ăn, cố gắng lắm mới nhịn không chảy nước miếng. Những món này tuy đều là đồ ăn gia đình nhưng hương vị quả thật làm hắn thèm đến bụng sôi ùng ục, lại nghĩ đến tay nghề của Lưu a ma làm hắn rất muốn vào bếp ăn thử.
Lưu a ma nấu rất nhanh. Phương Trí Viễn còn chưa được coi là hán tử trưởng thành nên cũng không cần để ý gì, ba người trực tiếp ngồi cùng bàn ăn cơm. Tay nghề của Lưu a ma đúng là không cần bàn cãi, hương vị kia, hương khí kia, Phương Trí Viễn ăn còn ăn nữa, ba bát đầy, hắn nghĩ mình đáng lẽ không nên ăn bữa sáng, nếu vậy còn có thể ăn thêm một ít măng chua.
Phương Trí Viễn lưu luyến không nỡ mà buông đũa. Lưu Trang nhìn buồn cười, nghĩ nghĩ nói với hắn: “Ngươi thích ăn măng chua và thịt xông khói xào củ cải, lát nữa ngươi về thì mang ít măng chua và của cải khô về. Ma ma ta làm độc nhất vô nhị, bình thường ở bên ngoài không ăn được.”
Phương Trí Viễn ăn măng chua cảm thấy ngon hơn so với kiếp trước, nghe Lưu Trang nói như vậy cũng không từ chối, cười ha hả đáp: “Vậy thì tốt quá, cữu cữu ta ở nhà luôn hâm mộ có thể ăn chực Lưu ma ma. Tay nghề của Lưu ma ma đều chiều hư miệng ta, trước kia ở nhà ta có thể ăn ba bát, giờ chỉ có thể ăn hai. Ta nghĩ cữu cữu nên vui vẻ vì ta tiết kiệm cơm cho cữu.”
Lưu a ma bị Phương Trí Viễn chọc cười. Ông tự hào nhất là tay nghề nấu ăn, là do a ma ông truyền dạy, ông dựa vào no nuôi con, giờ lại nuôi cháu. Người già đều thích được khen ngợi, giờ được lời ngon tiếng ngọt của Phương Trí Viễn nịnh hót, lại có ý muốn kết thân nên Lưu a ma nhìn Phương Trí Viễn càng thuận mắt.
Ông nói: “Phương gia tiểu tử, sau này con muốn ăn gì thì nói cho ông, ông làm cho con ăn.” Nhớ tới tương nhà mình làm, nói thêm: “Ông mấy ngày nay phơi không ít tương, mấy ngày nữa ăn được, con tới lấy mà ăn, bình thường nấu ăn cho một ít, hương vị sẽ ngon hơn. Con còn ít tuổi, không nên ăn ít cơm, nếu không sẽ không cao được đâu.” Nhìn Phương Trí Viễn thấp hơn cháu mình một cái đầu, Lưu a ma cố ý dặn dò.
Trong lòng lại nghĩ: Phương gia tiểu tử nếu cứ thấp hơn A Trang nhà mình một cái đầu, sợ sau này Phương gia tiểu tử không vui. Ông nên ở nhà làm nhiều món ngon tẩm bổ cho Phương gia tiểu tử, việc này còn liên quan đến hạnh phúc sau này của cháu mình.
Phương Trí Viễn bị Lưu a ma vô ý chọc trúng chân đau, cảm thấy mình bị tổn thương thật sâu sâu sâu!
Phương Tằng dẫn người đến tửu lâu của chưởng quầy Trần ăn cơm. Một bữa ăn hai lượng bạc, nhìn Phương Tằng mặt không đổi sắc trả tiền, mắt cả đám hán tử đi theo anh đều trợn to. Lại nghe nói anh và chưởng quầy ở đây có giao tình, chưởng quầy còn giảm giá cho anh một nửa, bọn họ vốn đã phục ánh mắt Phương Tằng, giờ càng chịu phục hơn.
Đây là tửu lâu lớn nhất trấn trên, nhờ phúc Phương Tằng bọn họ mới có thể vào ăn một bữa, nếu không thì dù họ có lên trấn trên, nhìn nhà tửu lâu này cũng chỉ có thể tránh xa. Hôm nay vốn là đi tạo thanh tạo thế, không ngờ Phương Tằng chu đáo như vậy, dẫn bọn họ lên trấn trên uống rượu, này còn chưa là gì, còn là tửu lâu tốt nhất trấn trên. Nghĩ như thế, bọn họ lại mong chờ nhà tên Lưu Hưng kia lại gây chuyện lần nữa, làm bọn họ ra tay để hồi báo Phương Tằng.
Chờ đến lúc về thôn, Phương Tằng lại cho mỗi người hai cân thịt lợn và một túi đường. Nông dân đều thành thật, cũng không dám mặt dầy mà nhận nhưng Phương Tằng nhất quyết đòi đưa, nói họ không lấy là chướng mắt Phương Tằng anh. Lúc này cả đám mới vui vẻ nhận đồ về nhà.
Nhưng cũng vì vậy mà người trong thôn đều biết. Mấy hán tử cùng đi kia kể rõ Phương Tằng xử lý huynh đệ Lưu Hưng như thế nào, còn khoác lác với người trong thôn về việc mình được đến tửu lâu lớn nhất, tốt nhất trấn trên, Phương Tằng còn cùng chưởng quầy nhà đó có giao tình, còn nói nếu không phải Phương Tằng nhất định muốn trả tiền thì người ta cũng không muốn nhận bạc của Phương Tằng. Việc này chứng minh cái gì, chứng minh Phương Tằng có tiền, có thể diện.
Mà trong thôn thấy người đi cùng với Phương Tằng không chỉ ăn ngon uống say còn có thịt có đường mang về, mấy người không có quan hệ gì thì nói Phương Tằng ngốc, vô duyên vô cớ cho người khá nhiều đồ như vậy, mà có mấy người lúc Phương Tằng gọi đi cùng chuẩn bị đi nhưng rồi lại từ chối thì cực kì hối hận, hạ quyết tâm nếu sau này Phương Tằng tìm thì nhất định phải đi cùng.
Nhất thời, địa vị của Phương Tằng ở Lâm gia thôn cao thêm không ít. Ít nhất người ta cũng không thể lại nói nhà anh nghèo rớt mùng tơi, người đơn thế cô.
Phương Tằng cũng không có tâm tư đi quản những chuyện đó, anh mang thịt và đường đi đón Phương Trí Viễn. Lưu gia báo tin cho anh, còn giúp anh chăm sóc ruộng lúc, theo tình theo lý đều muốn cảm tạ. Việc này không phải là người khác muốn đồ của ngươi mà là chính ngươi tự biết phải cảm ơn, để người khác viết ngươi coi trọng trả giá của người ta, thế mới có thể tiếp tục qua lại được.
Lúc đi qua ruộng nhà mình thấy Lưu Hưng đang dẫn người cấy bù, Phương Tằng cũng không nói gì, đi thẳng đến nhà Lưu a ma. Phương Tằng đã sớm biết loại người như Lưu Hưng chỉ dám bắt nạt những người nhát gan sợ phiền phức, nếu gặp phải người có bản lĩnh, cứng rắn thì chỉ có thể ngoan như mèo.
Lưu Trang đang cùng Phương Trí Viễn ở trong phòng lấy măng chua Lưu a ma làm. Trên bàn cơm thấy đũa của Phương Trí Viễn chủ yếu hướng về phía măng chua, Lưu a ma bảo Lưu Trang dẫn Phương Trí Viễn nhìn măng chua đã ăn được, để Phương Trí Viễn lấy một ít về ăn.
Lúc Phương Tằng đến, Lưu a ma đang ở trước nhà lật tương, thấy anh lienf nhanh chóng mời người vào nhà. Phương Tằng mang thịt lợn và đường cho Lưu a ma và Lưu Trang, còn mang cả một rổ dâu tây buổi sáng nói muốn đưa cho Lưu Trang tới. Lưu a ma thấy, tất nhiên là từ chối, tuy ông thích tiền nhưng cũng biết đạo lý vô công không nhận lộc.
Dâu tây là nhà trồng, ông lấy cũng không sao, nhưng thịt và đường là lễ nặng, ông không thể nhận, vì thế nói: “Phương đương gia, cháu làm gì thế. Ta chỉ ngồi ở nhà, cháu còn tặng lễ nặng như vậy không phải là chiết sát ta sao Mau mang về đi, để dâu tây lại là được.”
Phương Tằng cười nói: “Ma ma đừng vội nói thế. Bình thường ông giúp nhà cháu cũng không ít, hơn nữa, cháu cũng thích ca nhi như Lưu Trang, ổn trọng lại giỏi giang, cháu ngoại cháu thường khen nó với cháu. Cũng không biết sau này ai có phúc khí cưới nó thì đúng là số hưởng phúc.”
Lưu a ma nghe Phương Tằng khen cháu nội mình, cười cong cong mắt, nói: “Không được, không được! Phương đương gia, cháu quá khen nó rồi. Nó còn bé, nào có phúc khí lớn như vậy. Nhưng mà cháu ngoại cháu, người thông minh lại quyết đoán, vừa thấy đúng là có tiền đồ. Sau này nó cưới ca nhi nhà ai thì ca nhi đó mới đúng là hưởng phúc.”
Hai người lớn khen cháu nhà người kia một trận, trong mắt đã có ăn ý. Chẳng qua Phương Trí Viễn còn đang giữ đạo hiếu, bọn họ không tiện nói hôn sự của hắn, nếu không, y theo tính nóng vội của Lưu a ma, ông đã mang bát tự của hai đứa đi hợp.
Phương Tằng cũng rất hài lòng, tuy nhà Lưu a ma ít người nhưng nhân phẩm lại tốt. Hơn nữa, nhà anh cưới ca nhi, có huynh đệ giúp đỡ tất nhiên là tốt, nhưng giỏi giang hiểu chuyện như Lưu Trang là quá đủ với nhà mình. Người không ai thập toàn thập mỹ, tuy Phương Tằng không muốn nói cháu ngoại mình bây giờ không có thanh danh gì nhưng sự thật đúng là như thế.
Bây giờ Lưu a ma có thể hứa gả cháu nội là vì thật sự coi trọng cháu ngoại anh. Lưu Trang vừa nhìn liền biết là người thành thật chịu khó, vừa lúc bù đắp tính gian manh của cháu ngoại mình. Hơn nữa, cháu ngoại anh đối với Lưu Trang rất tốt, hai người thích nhau thế nào cũng thoải mái hơn.
Phương Trí Viễn ở phòng trong ôm bình măng chua ăn thử không hề biết lúc này cữu cữu nhà hắn đã hạ thủ cực nhanh định xong phu lang cho hắn. Đồng thời, Lưu Trang đang nhìn bộ dáng Phương Trí Viễn cười cũng không biết ma ma nhà cậu đã xác định nhà chồng tương lai cho cậu.
Một lát sau, Phương Trí Viễn ôm một vò măng chua và nửa rổ củ cải khô về.
Mà huynh đệ Lưu Hưng tuy là làm xong ruộng cho Phương gia nhưng còn chưa hết ý định. Đầu tiên hắn đến nhà lý chính, kể ra oan khuất của mình, hơn nữa hắn còn dẫn cả a ma và ca nhi nhà mình cùng đi, ở bên cạnh thỉnh thoảng lại khóc kêu mấy câu.
Đáng tiếc, Lưu Lý đã biết từ lâu, người ta Phương Tằng còn mang lễ tới nói chuyện, đặc biệt nhấn mạnh, anh chỉ nhằm vào huynh đệ Lưu Hưng, ân oán cá nhân, không có ý kiến gì với Lưu gia thôn. Người ta đều đã nói tới mức này cũng là nể mặt mũi lý chính là ông, ông cũng không tiện nói thêm gì. Lưu Lý rất rõ ràng việc này là do huynh đệ Lưu Hưng khơi mào trước, Phương Tằng cũng chỉ là đáp trẻ, dù có ác một chút cũng không có gì. Vốn đã không có lý, người ta còn chào hỏi cho ông mặt mũi, cũng không thể không có việc gì lại gây chuyện, vì bọn Lưu Hưng mà đắc tội người khác.
Cho nên mặc kệ một nhà Lưu Hưng nói như chính mình oan như Đậu Nga, đáng thương như cải thìa thì Lưu Lý cũng chỉ nghe, không nói gì. Đến lúc ăn cơm, Lưu Lý gia lại không nặng không nhẹ nói mấy câu, Lưu Hưng một nhà thấy không có tác dụng gì đành phải đi về.
Bọn họ không dùng được lý chính, liền muốn đến Lâm gia thôn xem xem Phương Tằng này có phải phô trương thanh thế không. Vốn nghe được Phương Tằng cũng không có tiền bạc gì, rất nghèo, sao lại có thể lập tức khí thế như vậy, còn dám nói không thèm để ý sáu mẫu ruộng, làm bọn hắn tính sai. Lúc đó hắn bị đánh sợ, giờ nghĩ lại cảm thấy Phương Tằng hẳn là phô trương thanh thế, ai ở nong thôn mà dám không để ý ruộng đất chứ. Nếu thật sự như thế, hắn sẽ có biện pháp trả thù.
Vì thế, hắn bảo phu lang nhà mình tìm đến ca nhi quen biết ở Lâm gia thôn, thử xem hư thực của Phương Tằng. Không ngờ phu lang hắn lại nghe nói Phương Tằng mời người ăn cơm ở tửu lâu tốt nhất trấn trên mất mấy lượng bạc mà mắt không chớp một chớp, lại còn có giao tình với chưởng quầy tửu lâu, người ta còn muốn mời anh ăn cơm.
Lưu Hưng vừa nghe Phương Tằng lắm tiền như vậy, thật đúng là không để ý hắn dùng cách công hay tư, đánh tàn phế hắn cùng lắm là phí tiền một bữa cơm, dọa cho hắn không dám tác quái, không dám mơ ước ruộng đất nhà Phương Tằng nữa.
Sau khi trở về Phương Trí Viền bèn dùng măng chua làm mấy món ăn. Đúng lúc vịt trong nhà đã có thể ăn, hầm canh với măng chua, xào lòng vịt*, Phương Tằng ăn hô to đã ghiền. Phương Trí Viễn cũng khẩu vị tốt ăn không ít, sau đó còn ăn kèm với cháo buổi sáng.
Mặc dù lấy từ nhà Lưu Trang về một vò, nhưng không chịu nổi cậu cháu Phương Trí Viễn ăn như vậy, chưa đến mười ngày đã ăn sạch. Phương Trí Viễn ý do chưa hết, ngay cả Phương Tằng cũng cực thèm canh vịt nấu măng, vì thế Phương Tằng liền giật dây Phương Trí Viễn đén nhà Lưu Trang mang về một ít.
Phương Trí Viễn không muốn, cảm thấy đến nhà người khác xin ăn đúng là mất mặt. Phương Tằng lại cười khiến Phương Trí Viễn cảm thấy hơi hơi kinh tủng, quả nhiên, Phương Tằng vừa mở miệng liền cho Phương Trí Viễn một quả sét đánh, cười nói: “Con đi lấy Lưu a ma nhất định sẽ cho con một bình lớn. Hơn nữa, chúng ta và nhà Lưu a ma cũng không phải bình thường, sau này đều là người một nhà. Bây giờ con ở trong mắt Lưu a ma còn được yêu thích hơn tán tài đồng tử ấy chứ.”
Phương Tằng cũng nghĩ ra, nếu đã định trước với Lưu a ma thì cũng không thể để cháu ngoại mình mơ hồ. Mười một mười hai tuổi coi như là người lớn nhỏ, thêm vài năm nữa cháu anh cũng có thể thành gia lập nghiệp. Bây giờ nói rõ cũng tránh cháu ngoại mình không biết, không có tâm tư kia với Lưu Trang, nếu thích người khác thì lại hại Lưu Trang.
Phương Trí Viễn ngây cả người, nhìn cữu cữu mình, lời này nghe vào tai không thành vấn đề, nhưng sao hắn lại hơi hồ đồ nghe không hiểu nhỉ Hắn ngây ngốc hỏi: “Người một nhà Chẳng lẽ Lưu a ma muốn nhận cữu cữu làm con nuôi” Làm kết nghĩa cũng là người một nhà.
Phương Tằng buồn cười nhìn Phương Trí Viễn, người bình thường thông minh như vậy cũng có lúc vờ ngớ ngẩn, nói: “Không phải Lưu a ma nhận cữu làm con nuôi mà là ông ấy coi trọng con, muốn gả Lưu Trang làm phu lang con.” Nói xong liền trêu ghẹo cười.
Phương Trí Viễn không phản ứng kịp. Lưu Trang là bạn tốt của hắn, nhưng sao giờ lại thành phu lang hắn rồi Tuy lúc đến thế giới này hắn biết sau này mình phải cưới ca nhi, nhưng việc bạn tốt biến phu lang lực ảnh hưởng lớn quá.
Đồng thời, Lưu a ma cũng đang nói với Lưu Trang. Lúc biết sau này Phương Trí Viễn sẽ chung sống với mình, Lưu Trang cảm thấy cậu cực kì chờ mong.
**
Zổ: đổi cách xưng hô của Lưu a ma với PTV, vì Lưu a ma coi PTV thành cháu rể rồi mà ~ hia hia hia
Chương sau là 2 năm sau, ai mong chờ quá trình cưa cẩm hay theo đuổi của 2nvc thì vỡ mộng (như tui) huhuhu
Vừa nghe đến ăn, tinh thần Phương Trí Viễn liền tỉnh táo. Hôm nay tuy hắn hóng được chuyện, thỏa mãn tinh thần nhưng lại bạc đãi bụng, bây giờ nghe Lưu Trang nói tên món ăn, cố gắng lắm mới nhịn không chảy nước miếng. Những món này tuy đều là đồ ăn gia đình nhưng hương vị quả thật làm hắn thèm đến bụng sôi ùng ục, lại nghĩ đến tay nghề của Lưu a ma làm hắn rất muốn vào bếp ăn thử.
Lưu a ma nấu rất nhanh. Phương Trí Viễn còn chưa được coi là hán tử trưởng thành nên cũng không cần để ý gì, ba người trực tiếp ngồi cùng bàn ăn cơm. Tay nghề của Lưu a ma đúng là không cần bàn cãi, hương vị kia, hương khí kia, Phương Trí Viễn ăn còn ăn nữa, ba bát đầy, hắn nghĩ mình đáng lẽ không nên ăn bữa sáng, nếu vậy còn có thể ăn thêm một ít măng chua.
Phương Trí Viễn lưu luyến không nỡ mà buông đũa. Lưu Trang nhìn buồn cười, nghĩ nghĩ nói với hắn: “Ngươi thích ăn măng chua và thịt xông khói xào củ cải, lát nữa ngươi về thì mang ít măng chua và của cải khô về. Ma ma ta làm độc nhất vô nhị, bình thường ở bên ngoài không ăn được.”
Phương Trí Viễn ăn măng chua cảm thấy ngon hơn so với kiếp trước, nghe Lưu Trang nói như vậy cũng không từ chối, cười ha hả đáp: “Vậy thì tốt quá, cữu cữu ta ở nhà luôn hâm mộ có thể ăn chực Lưu ma ma. Tay nghề của Lưu ma ma đều chiều hư miệng ta, trước kia ở nhà ta có thể ăn ba bát, giờ chỉ có thể ăn hai. Ta nghĩ cữu cữu nên vui vẻ vì ta tiết kiệm cơm cho cữu.”
Lưu a ma bị Phương Trí Viễn chọc cười. Ông tự hào nhất là tay nghề nấu ăn, là do a ma ông truyền dạy, ông dựa vào no nuôi con, giờ lại nuôi cháu. Người già đều thích được khen ngợi, giờ được lời ngon tiếng ngọt của Phương Trí Viễn nịnh hót, lại có ý muốn kết thân nên Lưu a ma nhìn Phương Trí Viễn càng thuận mắt.
Ông nói: “Phương gia tiểu tử, sau này con muốn ăn gì thì nói cho ông, ông làm cho con ăn.” Nhớ tới tương nhà mình làm, nói thêm: “Ông mấy ngày nay phơi không ít tương, mấy ngày nữa ăn được, con tới lấy mà ăn, bình thường nấu ăn cho một ít, hương vị sẽ ngon hơn. Con còn ít tuổi, không nên ăn ít cơm, nếu không sẽ không cao được đâu.” Nhìn Phương Trí Viễn thấp hơn cháu mình một cái đầu, Lưu a ma cố ý dặn dò.
Trong lòng lại nghĩ: Phương gia tiểu tử nếu cứ thấp hơn A Trang nhà mình một cái đầu, sợ sau này Phương gia tiểu tử không vui. Ông nên ở nhà làm nhiều món ngon tẩm bổ cho Phương gia tiểu tử, việc này còn liên quan đến hạnh phúc sau này của cháu mình.
Phương Trí Viễn bị Lưu a ma vô ý chọc trúng chân đau, cảm thấy mình bị tổn thương thật sâu sâu sâu!
Phương Tằng dẫn người đến tửu lâu của chưởng quầy Trần ăn cơm. Một bữa ăn hai lượng bạc, nhìn Phương Tằng mặt không đổi sắc trả tiền, mắt cả đám hán tử đi theo anh đều trợn to. Lại nghe nói anh và chưởng quầy ở đây có giao tình, chưởng quầy còn giảm giá cho anh một nửa, bọn họ vốn đã phục ánh mắt Phương Tằng, giờ càng chịu phục hơn.
Đây là tửu lâu lớn nhất trấn trên, nhờ phúc Phương Tằng bọn họ mới có thể vào ăn một bữa, nếu không thì dù họ có lên trấn trên, nhìn nhà tửu lâu này cũng chỉ có thể tránh xa. Hôm nay vốn là đi tạo thanh tạo thế, không ngờ Phương Tằng chu đáo như vậy, dẫn bọn họ lên trấn trên uống rượu, này còn chưa là gì, còn là tửu lâu tốt nhất trấn trên. Nghĩ như thế, bọn họ lại mong chờ nhà tên Lưu Hưng kia lại gây chuyện lần nữa, làm bọn họ ra tay để hồi báo Phương Tằng.
Chờ đến lúc về thôn, Phương Tằng lại cho mỗi người hai cân thịt lợn và một túi đường. Nông dân đều thành thật, cũng không dám mặt dầy mà nhận nhưng Phương Tằng nhất quyết đòi đưa, nói họ không lấy là chướng mắt Phương Tằng anh. Lúc này cả đám mới vui vẻ nhận đồ về nhà.
Nhưng cũng vì vậy mà người trong thôn đều biết. Mấy hán tử cùng đi kia kể rõ Phương Tằng xử lý huynh đệ Lưu Hưng như thế nào, còn khoác lác với người trong thôn về việc mình được đến tửu lâu lớn nhất, tốt nhất trấn trên, Phương Tằng còn cùng chưởng quầy nhà đó có giao tình, còn nói nếu không phải Phương Tằng nhất định muốn trả tiền thì người ta cũng không muốn nhận bạc của Phương Tằng. Việc này chứng minh cái gì, chứng minh Phương Tằng có tiền, có thể diện.
Mà trong thôn thấy người đi cùng với Phương Tằng không chỉ ăn ngon uống say còn có thịt có đường mang về, mấy người không có quan hệ gì thì nói Phương Tằng ngốc, vô duyên vô cớ cho người khá nhiều đồ như vậy, mà có mấy người lúc Phương Tằng gọi đi cùng chuẩn bị đi nhưng rồi lại từ chối thì cực kì hối hận, hạ quyết tâm nếu sau này Phương Tằng tìm thì nhất định phải đi cùng.
Nhất thời, địa vị của Phương Tằng ở Lâm gia thôn cao thêm không ít. Ít nhất người ta cũng không thể lại nói nhà anh nghèo rớt mùng tơi, người đơn thế cô.
Phương Tằng cũng không có tâm tư đi quản những chuyện đó, anh mang thịt và đường đi đón Phương Trí Viễn. Lưu gia báo tin cho anh, còn giúp anh chăm sóc ruộng lúc, theo tình theo lý đều muốn cảm tạ. Việc này không phải là người khác muốn đồ của ngươi mà là chính ngươi tự biết phải cảm ơn, để người khác viết ngươi coi trọng trả giá của người ta, thế mới có thể tiếp tục qua lại được.
Lúc đi qua ruộng nhà mình thấy Lưu Hưng đang dẫn người cấy bù, Phương Tằng cũng không nói gì, đi thẳng đến nhà Lưu a ma. Phương Tằng đã sớm biết loại người như Lưu Hưng chỉ dám bắt nạt những người nhát gan sợ phiền phức, nếu gặp phải người có bản lĩnh, cứng rắn thì chỉ có thể ngoan như mèo.
Lưu Trang đang cùng Phương Trí Viễn ở trong phòng lấy măng chua Lưu a ma làm. Trên bàn cơm thấy đũa của Phương Trí Viễn chủ yếu hướng về phía măng chua, Lưu a ma bảo Lưu Trang dẫn Phương Trí Viễn nhìn măng chua đã ăn được, để Phương Trí Viễn lấy một ít về ăn.
Lúc Phương Tằng đến, Lưu a ma đang ở trước nhà lật tương, thấy anh lienf nhanh chóng mời người vào nhà. Phương Tằng mang thịt lợn và đường cho Lưu a ma và Lưu Trang, còn mang cả một rổ dâu tây buổi sáng nói muốn đưa cho Lưu Trang tới. Lưu a ma thấy, tất nhiên là từ chối, tuy ông thích tiền nhưng cũng biết đạo lý vô công không nhận lộc.
Dâu tây là nhà trồng, ông lấy cũng không sao, nhưng thịt và đường là lễ nặng, ông không thể nhận, vì thế nói: “Phương đương gia, cháu làm gì thế. Ta chỉ ngồi ở nhà, cháu còn tặng lễ nặng như vậy không phải là chiết sát ta sao Mau mang về đi, để dâu tây lại là được.”
Phương Tằng cười nói: “Ma ma đừng vội nói thế. Bình thường ông giúp nhà cháu cũng không ít, hơn nữa, cháu cũng thích ca nhi như Lưu Trang, ổn trọng lại giỏi giang, cháu ngoại cháu thường khen nó với cháu. Cũng không biết sau này ai có phúc khí cưới nó thì đúng là số hưởng phúc.”
Lưu a ma nghe Phương Tằng khen cháu nội mình, cười cong cong mắt, nói: “Không được, không được! Phương đương gia, cháu quá khen nó rồi. Nó còn bé, nào có phúc khí lớn như vậy. Nhưng mà cháu ngoại cháu, người thông minh lại quyết đoán, vừa thấy đúng là có tiền đồ. Sau này nó cưới ca nhi nhà ai thì ca nhi đó mới đúng là hưởng phúc.”
Hai người lớn khen cháu nhà người kia một trận, trong mắt đã có ăn ý. Chẳng qua Phương Trí Viễn còn đang giữ đạo hiếu, bọn họ không tiện nói hôn sự của hắn, nếu không, y theo tính nóng vội của Lưu a ma, ông đã mang bát tự của hai đứa đi hợp.
Phương Tằng cũng rất hài lòng, tuy nhà Lưu a ma ít người nhưng nhân phẩm lại tốt. Hơn nữa, nhà anh cưới ca nhi, có huynh đệ giúp đỡ tất nhiên là tốt, nhưng giỏi giang hiểu chuyện như Lưu Trang là quá đủ với nhà mình. Người không ai thập toàn thập mỹ, tuy Phương Tằng không muốn nói cháu ngoại mình bây giờ không có thanh danh gì nhưng sự thật đúng là như thế.
Bây giờ Lưu a ma có thể hứa gả cháu nội là vì thật sự coi trọng cháu ngoại anh. Lưu Trang vừa nhìn liền biết là người thành thật chịu khó, vừa lúc bù đắp tính gian manh của cháu ngoại mình. Hơn nữa, cháu ngoại anh đối với Lưu Trang rất tốt, hai người thích nhau thế nào cũng thoải mái hơn.
Phương Trí Viễn ở phòng trong ôm bình măng chua ăn thử không hề biết lúc này cữu cữu nhà hắn đã hạ thủ cực nhanh định xong phu lang cho hắn. Đồng thời, Lưu Trang đang nhìn bộ dáng Phương Trí Viễn cười cũng không biết ma ma nhà cậu đã xác định nhà chồng tương lai cho cậu.
Một lát sau, Phương Trí Viễn ôm một vò măng chua và nửa rổ củ cải khô về.
Mà huynh đệ Lưu Hưng tuy là làm xong ruộng cho Phương gia nhưng còn chưa hết ý định. Đầu tiên hắn đến nhà lý chính, kể ra oan khuất của mình, hơn nữa hắn còn dẫn cả a ma và ca nhi nhà mình cùng đi, ở bên cạnh thỉnh thoảng lại khóc kêu mấy câu.
Đáng tiếc, Lưu Lý đã biết từ lâu, người ta Phương Tằng còn mang lễ tới nói chuyện, đặc biệt nhấn mạnh, anh chỉ nhằm vào huynh đệ Lưu Hưng, ân oán cá nhân, không có ý kiến gì với Lưu gia thôn. Người ta đều đã nói tới mức này cũng là nể mặt mũi lý chính là ông, ông cũng không tiện nói thêm gì. Lưu Lý rất rõ ràng việc này là do huynh đệ Lưu Hưng khơi mào trước, Phương Tằng cũng chỉ là đáp trẻ, dù có ác một chút cũng không có gì. Vốn đã không có lý, người ta còn chào hỏi cho ông mặt mũi, cũng không thể không có việc gì lại gây chuyện, vì bọn Lưu Hưng mà đắc tội người khác.
Cho nên mặc kệ một nhà Lưu Hưng nói như chính mình oan như Đậu Nga, đáng thương như cải thìa thì Lưu Lý cũng chỉ nghe, không nói gì. Đến lúc ăn cơm, Lưu Lý gia lại không nặng không nhẹ nói mấy câu, Lưu Hưng một nhà thấy không có tác dụng gì đành phải đi về.
Bọn họ không dùng được lý chính, liền muốn đến Lâm gia thôn xem xem Phương Tằng này có phải phô trương thanh thế không. Vốn nghe được Phương Tằng cũng không có tiền bạc gì, rất nghèo, sao lại có thể lập tức khí thế như vậy, còn dám nói không thèm để ý sáu mẫu ruộng, làm bọn hắn tính sai. Lúc đó hắn bị đánh sợ, giờ nghĩ lại cảm thấy Phương Tằng hẳn là phô trương thanh thế, ai ở nong thôn mà dám không để ý ruộng đất chứ. Nếu thật sự như thế, hắn sẽ có biện pháp trả thù.
Vì thế, hắn bảo phu lang nhà mình tìm đến ca nhi quen biết ở Lâm gia thôn, thử xem hư thực của Phương Tằng. Không ngờ phu lang hắn lại nghe nói Phương Tằng mời người ăn cơm ở tửu lâu tốt nhất trấn trên mất mấy lượng bạc mà mắt không chớp một chớp, lại còn có giao tình với chưởng quầy tửu lâu, người ta còn muốn mời anh ăn cơm.
Lưu Hưng vừa nghe Phương Tằng lắm tiền như vậy, thật đúng là không để ý hắn dùng cách công hay tư, đánh tàn phế hắn cùng lắm là phí tiền một bữa cơm, dọa cho hắn không dám tác quái, không dám mơ ước ruộng đất nhà Phương Tằng nữa.
Sau khi trở về Phương Trí Viền bèn dùng măng chua làm mấy món ăn. Đúng lúc vịt trong nhà đã có thể ăn, hầm canh với măng chua, xào lòng vịt*, Phương Tằng ăn hô to đã ghiền. Phương Trí Viễn cũng khẩu vị tốt ăn không ít, sau đó còn ăn kèm với cháo buổi sáng.
Mặc dù lấy từ nhà Lưu Trang về một vò, nhưng không chịu nổi cậu cháu Phương Trí Viễn ăn như vậy, chưa đến mười ngày đã ăn sạch. Phương Trí Viễn ý do chưa hết, ngay cả Phương Tằng cũng cực thèm canh vịt nấu măng, vì thế Phương Tằng liền giật dây Phương Trí Viễn đén nhà Lưu Trang mang về một ít.
Phương Trí Viễn không muốn, cảm thấy đến nhà người khác xin ăn đúng là mất mặt. Phương Tằng lại cười khiến Phương Trí Viễn cảm thấy hơi hơi kinh tủng, quả nhiên, Phương Tằng vừa mở miệng liền cho Phương Trí Viễn một quả sét đánh, cười nói: “Con đi lấy Lưu a ma nhất định sẽ cho con một bình lớn. Hơn nữa, chúng ta và nhà Lưu a ma cũng không phải bình thường, sau này đều là người một nhà. Bây giờ con ở trong mắt Lưu a ma còn được yêu thích hơn tán tài đồng tử ấy chứ.”
Phương Tằng cũng nghĩ ra, nếu đã định trước với Lưu a ma thì cũng không thể để cháu ngoại mình mơ hồ. Mười một mười hai tuổi coi như là người lớn nhỏ, thêm vài năm nữa cháu anh cũng có thể thành gia lập nghiệp. Bây giờ nói rõ cũng tránh cháu ngoại mình không biết, không có tâm tư kia với Lưu Trang, nếu thích người khác thì lại hại Lưu Trang.
Phương Trí Viễn ngây cả người, nhìn cữu cữu mình, lời này nghe vào tai không thành vấn đề, nhưng sao hắn lại hơi hồ đồ nghe không hiểu nhỉ Hắn ngây ngốc hỏi: “Người một nhà Chẳng lẽ Lưu a ma muốn nhận cữu cữu làm con nuôi” Làm kết nghĩa cũng là người một nhà.
Phương Tằng buồn cười nhìn Phương Trí Viễn, người bình thường thông minh như vậy cũng có lúc vờ ngớ ngẩn, nói: “Không phải Lưu a ma nhận cữu làm con nuôi mà là ông ấy coi trọng con, muốn gả Lưu Trang làm phu lang con.” Nói xong liền trêu ghẹo cười.
Phương Trí Viễn không phản ứng kịp. Lưu Trang là bạn tốt của hắn, nhưng sao giờ lại thành phu lang hắn rồi Tuy lúc đến thế giới này hắn biết sau này mình phải cưới ca nhi, nhưng việc bạn tốt biến phu lang lực ảnh hưởng lớn quá.
Đồng thời, Lưu a ma cũng đang nói với Lưu Trang. Lúc biết sau này Phương Trí Viễn sẽ chung sống với mình, Lưu Trang cảm thấy cậu cực kì chờ mong.
**
Zổ: đổi cách xưng hô của Lưu a ma với PTV, vì Lưu a ma coi PTV thành cháu rể rồi mà ~ hia hia hia
Chương sau là 2 năm sau, ai mong chờ quá trình cưa cẩm hay theo đuổi của 2nvc thì vỡ mộng (như tui) huhuhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.