Chương 95: Sinh sản
Lãng Lãng Minh Nhật
15/09/2020
Phương Tằng đúng là không biết thật. Khi anh còn nhỏ, cha anh săn thú, thịt không thiếu nhưng cá thì rất ít ăn. Đến khi anh lớn hơn, cha mất, chỉ còn lại Lâm a ma, đừng nói đến thịt mỡ, dù là trái cây rau dưa cũng chỉ là có gì ăn nấy.
Nghe ăn trứng cá sẽ làm cục cưng Tiểu Đoàn Tử của anh ngốc đi, Phương Tằng lập tức nhét trứng cá vào miệng mình. Tiểu Đoàn Tử thấy cha đoạt đồ ăn của bé, hô lớn: “Của con, của con, phụ thân xấu.” Phương Tằng xấu hổ, cầu cứu nhìn phu lang.
Trần Mặc cười nhìn bộ dáng khó xử của đương gia nhà mình, chọn tôm nõn trong rau hẹ đút cho tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử chưa phân biệt được trứng cá và tôm nõn, có đồ ăn liền yên tĩnh. Phương Trí Viễn nghĩ Lưu Trang có bầu, chân phù thũng, phải ăn nhiều canxi liền thành thành thật thật bóc vỏ tôm hấp muối, đợi đến lúc bóc được non nửa bát liền đổ sạch vào bát Lưu Trang, bảo cậu ăn nhiều chút cho bổ. Lưu a ma ngồi bên cạnh thấy Phương Trí Viễn săn sóc như vậy, lại nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt cháu ông, trong lòng vui vẻ, lại rót thêm nửa chén rượu gạo ra uống.
Cơm nước xong, Tiểu Đoàn Tử liền thành tiểu tài chủ. Mọi người tặng quà sinh nhật cho bé, Lưu a ma theo thường lệ làm cho Tiểu Đoàn Tử một thân từ đầu đến chân toàn đồ mới, Lưu Trang và Phương Trí Viễn thì một tặng “Tam Tự Kinh”, một tặng khóa vàng.
Buổi chiều, Lưu a ma giữ lời, lấy một ít cua để hấp, cua hấp cay, mùi thơm bay ra cả phòng. Lưu Trang có bầu không ăn được, Phương Trí Viễn nghĩ cơm chiều sẽ không mang cua lên bàn, vì thế, ngoại trừ Lưu Trang, mấy người Phương gia đều ngồi trong bếp ăn cua.
Cua ngon không cần nói, một mình Phương Trí Viễn ăn năm sáu con. Lưu a ma thấy hắn ăn nhiều, sợ bụng hắn không chịu nổi, đưa cho hắn một con nữa rồi chia hết cho mọi người. Chỉ làm một nửa cua, Lưu a ma thấy mọi người ăn chưa đã ghiền, hứa mai sẽ làm tiếp.
Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ, không ăn hết một con, nhưng bé ôm không cho ai. Trần Mặc lấy thịt cua cho bé ăn, dỗ lấy con cua trên tay bé xuống, Tiểu Đoàn Tử nhất định không cho. Trần Mặc thấy Tiểu Đoàn Tử coi cua như đồ chơi, cũng theo bé.
Phương Trí Viễn ăn xong con cua cuối cùng còn chưa đã, liền theo dõi con cua của Tiểu Đoàn Tử, thử lấy đồ vật đổi với Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử rất có khí tiết, không thèm để ý. Cuối cùng, Tiểu Đoàn Tử hết hứng thú với cua liền đưa cho cha bé, làm Phương Trí Viễn hâm mộ ghen tị hận một phen, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là phụ tử liên tâm mà! Nghĩ đến mình cũng sắp được làm cha, Phương Trí Viễn liền cong môi.
Qua trung thu là vụ mùa, trong nhà vẫn là mướn người, Phương Tằng và Phương Trí Viễn cùng đi trông. Tuy không phải việc nặng nhưng cũng bận rộn mệt mỏi, đến lúc xong việc, Phương Tằng và Phương Trí Viễn đều phơi đen đi nhiều, làm Lưu a ma và Trần Mặc đau lòng gắng sức làm đồ ngon cho hai người ăn.
Địa tô ở Triệu gia thôn và Thẩm gia thôn cũng thu về, địa tô của Lâm Song trực tiếp mang tới nhà Lâm Tín. Bọn Lâm Tín cũng biết Phương Tằng nể mặt họ mới giúp Lâm Song một phen, không chỉ đưa địa tô đầy đủ mà còn mang tới mấy bao tải hạt dẻ, tuy không đáng giá nhưng Phương Tằng rất vui vẻ.
Lúc này, bụng Lưu Trang từ từ lớn lên, đại phu chẩn đoán chính xác, quả thật là mang song thai. Lời này vừa ra, Phương Trí Viễn vừa hưng phấn vừa lo lắng, mỗi ngày tích cực tản bộ với Lưu Trang, còn cẩn thận hỏi đại phu về huyệt đạo, mỗi ngày xoa bóp cho Lưu Trang.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, không khí trong nhà cũng càng ngày càng khẩn trương, dù sao mang song thai thường sinh sớm hơn bình thường. Từ lúc nước sông đóng băng, Lưu Trang liền bị bắt ở trong nhà, mỗi ngày không phải có Lưu a ma thì Phương Trí Viễn ở cùng, Trần Mặc chịu trách nhiệm nấu cơm.
Mỗi ngày nhìn bụng Lưu Trang, Phương Trí Viễn đều rất lo lắng, may mà bé con trong bụng rất nghe lời, không hành hạ đôi cha ma chuẩn của các bé. Tiểu Đoàn Tử cực kỳ hứng thú với cái bụng to của Lưu Trang, mỗi ngày cầm ngựa gỗ nhỏ của bé chơi cùng Lưu Trang, ăn gì cũng phải đưa cho Lưu Trang một ít, đơn giản là muốn chia phần cho đệ đệ trong bụng Lưu Trang. Lưu a ma đã nói rất nhiều lần, rối loạn bối phận, con của Phương Trí Viễn phải gọi Tiểu Đoàn Tử là thúc thúc. Giờ cháu thành đệ đệ, Phương Trí Viễn không nói gì, nhưng Lưu a ma chỉ cần có thời gian liền nói cho Tiểu Đoàn Tử bé là thúc thúc.
Tiểu Đoàn Tử rất thông minh nhưng cũng rất ngoan cố, nhất định nói trong bụng Lưu Trang là đệ đệ, ai bảo cũng vô dụng. Lưu a ma cảm thấy ông cũng thành trẻ con rồi, sao có thể thuyết giáo với Tiểu Đoàn Tử còn không phân biệt được đệ đệ và thúc thúc chứ, đúng là ngớ ngẩn.
Trước khi sinh một tháng, Phương Trí Viễn và Phương Tằng liền lên trấn trên đón ông đỡ có danh tiếng nhất trên đó về. Đại phu cũng đã được dặn, đến lúc sinh có thể sẽ đón đại phu đến. Ông đỡ trấn trên họ Hoàng, gọi là Hoàng a ma, hơn bốn mươi tuổi, trắng trắng béo béo nhìn rất hòa khí.
Ông là ông đỡ ở trấn trên đã hai mươi mấy năm, đầu tiên là làm cùng ma ma nhà ông, sau này là dẫn con dâu nhà ông làm. Nhà nào có chút tiền trên trấn trên đều mời ông, lần này một mặt là Trần gia có chút giao tình với Hoàng a ma, mặt khác là Phương gia cho thù lao hai mươi lượng. Số lượng này nếu ngày nào ông cũng có việc thì cũng phải mất hai tháng mới kiếm được, huống chi là đến nhà người ta ăn ngon uống đủ để đợi, ông rất vui lòng.
Hoàng a ma nhìn thấy thân mình xương cốt Lưu Trang khỏe mạnh thì rất vừa lòng, như vậy mới có sức sinh con, lại thấy mặt mày Lưu Trang hồng nhuận, cực kỳ tinh thần, trong lòng cũng tự tin hơn. Biết Lưu Trang mang song thai, ông liền dặn người Phương gia chuẩn bị trước những thứ cần dùng.
Lưu a ma thấy ông đỡ đến nhà mình ở, an tâm hơn nhiều. Mỗi ngày ông nhìn bụng Lưu Trang vừa vui sướng vừa lo lắng, giờ nghe Hoàng a ma nói thì cũng yên tâm hơn, nhưng nghe lời Hoàng a ma đề nghị, hơi khống chế tẩm bổ Lưu Trang.
Trong nhà vẫn nuôi dê vì Tiểu Đoàn Tử chưa cai sữa nên bé con sinh ra cũng không cần lo. Nhưng như thế, Phương Trí Viễn vẫn lên trấn trên mua gạo loại tốt, dùng cối đá nghiền thành bột mịn, tính đợi bé con lớn sẽ làm hồ cho ăn, đương nhiên, cùng là nhìn Tiểu Đoàn Tử ăn trắng trắng tròn tròn, Phương Trí Viễn mới có ý định đó.
Đến tháng chạp, Lưu Trang ngay cả phòng cũng không được ra. Trần Mặc cũng cấm Tiểu Đoàn Tử, không để bé lao về phía trước để làm Lưu Trang bị thương. Lưu Trang cũng biết mọi người lo lắng, thỉnh thoảng sẽ đi lại trong phòng, hoạt động một chút. May mà giờ có Phương Trí Viễn luôn bên cạnh, Lưu Trang cũng không thấy buồn chán.
Tối mồng bảy tháng chạp, Phương Trí Viễn thấy Lưu Trang không ngủ được, vừa định trò chuyện với Lưu Trang liền nghe cậu hô: “A Viễn, bụng đệ đau quá, có phải là sắp sinh không” Phương Trí Viễn nghe thế, nhảy lên, đỡ lấy Lưu Trang, hô vọng ra ngoài: “Ma ma, mau gọi Hoàng a ma vào, A Trang hình như sắp sinh.”
Lưu a ma đang chuẩn bị nguyên liệu của cháo mồng tám, nghe Phương Trí Viễn gọi, giật nảy mình, vội vã đi gọi Hoàng a ma. Giọng Phương Trí Viễn rất lớn, Hoàng a ma đã đi tới, ông cùng Lưu a ma vào phòng. Hoàng a ma sờ Lưu Trang, nói ngay: “Tiểu đương gia Phương gia, phu lang nhà cháu sắp sinh. Cháu ra ngoài trước, có ông và ma ma cháu ở đây là được rồi.”
Lưu a ma nghe thế cũng vội vàng nói: “A Viễn, con ra ngoài trước đi, con là hán tử ở đây cũng không giúp được gì, ra ngoài gọi cữu ma con sang giúp một tay, ông sợ hai người bọn ông không lo hết được.” Phương Trí Viễn không quá vừa lòng, Lưu Trang đang sinh con cho hắn mà ngay cả ở cạnh cậu hắn cũng không làm được, thật đúng là vô dụng.
Nhưng Lưu Trang cũng mở miệng, nói: “A Viễn, huynh ra ngoài đi, sinh con có hán tử ở cạnh thì không tốt cho hán tử đâu, cũng không tốt cho con nữa. Huynh đối với đệ thế nào đệ còn không biết sao Mau đi ra đi.”
Phương Trí Viễn nghe, hiểu được có một số việc hắn quá kiên trì sẽ chỉ làm Lưu Trang khó xử, vì thế hắn nói với Lưu Trang: “A Trang, đệ phải an toàn nhé, huynh ở ngoài chờ đệ và con.” Nói xong, hôn lên trán Lưu Trang, cẩn thận đi từng bước ra ngoài.
Trước mặt người khác thân thiết với Phương Trí Viễn, Lưu Trang hơi thẹn thùng, nhưng từng cơn đau đến làm cậu không còn tâm tư nghĩ đến những chuyện khác. Hoàng a ma và Lưu a ma đều là lão ma ma, một người đi nấu nước, một người chuẩn bị đồ vật, làm việc gọn gàng ngăn nắp.
Trần Mặc nghe động tĩnh cũng đi sang, vừa nhìn quả nhiên là sắp sinh. Anh cũng đã từng sinh con, có chút kinh nghiệm, theo sau Lưu a ma giúp đỡ. Phương Trí Viễn hơi bất an, ngẫm nghĩ, nói với Lưu a ma: “Ma ma, con lên trấn trên mời đại phu nhé, dù sao A Trang mang song thai mà.”
Lưu a ma cũng lo lắng, gật đầu nói: “Vậy được, A Viễn, trễ vậy rồi, con phải cẩn thận. Trời lạnh, con mặc nhiều áo chút, đừng để bị cảm.”
Phương Trí Viễn liền vội vàng ra ngoài. Phương Tằng cũng ôm Tiểu Đoàn Tử sang, Phương Trí Viễn nghĩ trong nhà có cữu cữu hắn trông nom, cũng yên tâm hơn, vội vã đánh xe la lên trấn trên, cần phải đi nhanh về nhanh.
Phương Tằng vào nhà thấy Lưu a ma và Trần Mặc đang bận rộn, đặt Tiểu Đoàn Tử đang ngáp ngắn ngáp dài vào nôi mà Phương Trí Viễn đã chuẩn bị từ trước, sau đó đứng dậy xem xem có thể giúp gì không. Lưu a ma vào phòng, không nghe thấy Lưu Trang có thanh âm gì, vội vàng hỏi Hoàng a ma: “Hoàng a ma, sao cháu ta không nói gì vậy”
Hoàng a ma lập tức trả lời: “Lưu ma ma, cháu ông sinh con so, lại là song thai. Giờ mới bắt đầu, còn một thời gian nữa mới sinh ra được, giờ phải giữ sức, đến lúc sinh con mới đủ lực.”
Lưu a ma nghe thế, vào phòng mình tìm nhân sâm Phương Trí Viễn đưa cho ông mang ra cho Hoàng a ma nhìn. Hoàng a ma cười nói: “Vậy thì tốt rồi, nhà ông có thứ bảo mệnh này thì không còn gì tốt hơn.”
Phương Trí Viễn lên trấn trên, đến khuya thì đưa đại phu về đến nhà. Lúc hắn về, Lưu Trang còn chưa sinh, Phương Tằng chờ ở ngoài đến nôn nóng, Phương Trí Viễn về nghe thế càng gấp. Đại phu cũng không tiện đi vào, chỉ có thể ở ngoài bảo Hoàng a ma làm như thế nào.
Sau giờ tý, trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Phương Trí Viễn nghe, nước mắt bất tri bất giác chảy ra. Khoảng một chén trà sau, lại một tiếng trẻ con khóc truyền ra, Lưu a ma cao hứng đi ra ngoài, cười ha hả nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn, A Trang sinh hai tiểu tử, trắng trắng tròn tròn, xinh lắm.”
Mọi người đều rất cao hứng, Phương Trí Viễn nghe, kịp phản ứng, đi vào trong phòng. Lưu a ma không phản ứng kịp, Phương Trí Viễn đã vào trong phòng. Hoàng a ma đang bọc hai bé cưng, đặt vào cạnh Lưu Trang. Hai má Lưu Trang mướt mồ hôi, tóc ướt dán trên trán, vừa sinh xong, mặt đầy mệt mỏi, mắt nhắm lại, hẳn là thiếp đi. Nhưng trong mắt Phương Trí Viễn, không có ai đẹp hơn, tốt hơn Lưu Trang. Hắn nhẹ nhàng đi tới cạnh Lưu Trang, Hoàng a ma nhìn thấy hắn, rất kinh ngạc, nhưng cũng không lớn tiếng nói gì.
Nắm tay Lưu Trang, hôn trán cậu, hình như làm thế mới có thể làm tâm tình khẩn trương của Phương Trí Viễn an ổn lại. Hai bé cưng ngủ bên cạnh Lưu Trang, chỉ lớn bằng hai bàn tay Phương Trí Viễn, da nhăn nhăn, đỏ hồng, chẳng hề liên quan gì đến từ trắng trắng tròn tròn trong miệng Lưu a ma. Nhưng Phương Trí Viễn vẫn cảm thấy các bé đáng yêu như thiên thần nhỏ.
Vài canh giờ nữa trời sẽ sáng, đại phu và Hoàng a ma đều đi ngủ. Phương Tằng và Trần Mặc bế Tiểu Đoàn Tử vào phòng khách ngủ. Lưu a ma vốn muốn thức trông nhưng Phương Trí Viễn sợ ông lớn tuổi, thức đêm mệt mỏi liền ép ông đi nghỉ ngơi, chính mình ở lại cùng Lưu Trang.
Trong phòng im ắng, Phương Trí Viễn ngủ trên tháp, kích động trong lòng không bình phục nổi. Hắn được làm cha, thành cha của hai đứa con. Phương Trí Viễn ngẩng đầu nhìn Lưu Trang và hai con, trong lòng như được nước mát chảy qua, mềm mềm mại mại.
Nhìn phu lang và con gần trong gang tấc, khóe miệng Phương Trí Viễn hơi cong lên, không biết từ khi nào, gia đình của hắn, người thân của hắn đã tới bên cạnh hắn rồi.
**
Zổ: tính ra PTV mới 17t, Lưu Trang mới 19t nhỉ ~ vậy mà người ta đã có con, trong khi chúng ta….
Sinh con thì đau thật nhưng được người chồng như PTV thì cũng đáng, chỉ tiếc là mấy người như vậy ko tuyệt chủng thì yêu mọe nhau rồi, chúng ta chả sơ múi được gì TvT
Nghe ăn trứng cá sẽ làm cục cưng Tiểu Đoàn Tử của anh ngốc đi, Phương Tằng lập tức nhét trứng cá vào miệng mình. Tiểu Đoàn Tử thấy cha đoạt đồ ăn của bé, hô lớn: “Của con, của con, phụ thân xấu.” Phương Tằng xấu hổ, cầu cứu nhìn phu lang.
Trần Mặc cười nhìn bộ dáng khó xử của đương gia nhà mình, chọn tôm nõn trong rau hẹ đút cho tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử chưa phân biệt được trứng cá và tôm nõn, có đồ ăn liền yên tĩnh. Phương Trí Viễn nghĩ Lưu Trang có bầu, chân phù thũng, phải ăn nhiều canxi liền thành thành thật thật bóc vỏ tôm hấp muối, đợi đến lúc bóc được non nửa bát liền đổ sạch vào bát Lưu Trang, bảo cậu ăn nhiều chút cho bổ. Lưu a ma ngồi bên cạnh thấy Phương Trí Viễn săn sóc như vậy, lại nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt cháu ông, trong lòng vui vẻ, lại rót thêm nửa chén rượu gạo ra uống.
Cơm nước xong, Tiểu Đoàn Tử liền thành tiểu tài chủ. Mọi người tặng quà sinh nhật cho bé, Lưu a ma theo thường lệ làm cho Tiểu Đoàn Tử một thân từ đầu đến chân toàn đồ mới, Lưu Trang và Phương Trí Viễn thì một tặng “Tam Tự Kinh”, một tặng khóa vàng.
Buổi chiều, Lưu a ma giữ lời, lấy một ít cua để hấp, cua hấp cay, mùi thơm bay ra cả phòng. Lưu Trang có bầu không ăn được, Phương Trí Viễn nghĩ cơm chiều sẽ không mang cua lên bàn, vì thế, ngoại trừ Lưu Trang, mấy người Phương gia đều ngồi trong bếp ăn cua.
Cua ngon không cần nói, một mình Phương Trí Viễn ăn năm sáu con. Lưu a ma thấy hắn ăn nhiều, sợ bụng hắn không chịu nổi, đưa cho hắn một con nữa rồi chia hết cho mọi người. Chỉ làm một nửa cua, Lưu a ma thấy mọi người ăn chưa đã ghiền, hứa mai sẽ làm tiếp.
Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ, không ăn hết một con, nhưng bé ôm không cho ai. Trần Mặc lấy thịt cua cho bé ăn, dỗ lấy con cua trên tay bé xuống, Tiểu Đoàn Tử nhất định không cho. Trần Mặc thấy Tiểu Đoàn Tử coi cua như đồ chơi, cũng theo bé.
Phương Trí Viễn ăn xong con cua cuối cùng còn chưa đã, liền theo dõi con cua của Tiểu Đoàn Tử, thử lấy đồ vật đổi với Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử rất có khí tiết, không thèm để ý. Cuối cùng, Tiểu Đoàn Tử hết hứng thú với cua liền đưa cho cha bé, làm Phương Trí Viễn hâm mộ ghen tị hận một phen, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là phụ tử liên tâm mà! Nghĩ đến mình cũng sắp được làm cha, Phương Trí Viễn liền cong môi.
Qua trung thu là vụ mùa, trong nhà vẫn là mướn người, Phương Tằng và Phương Trí Viễn cùng đi trông. Tuy không phải việc nặng nhưng cũng bận rộn mệt mỏi, đến lúc xong việc, Phương Tằng và Phương Trí Viễn đều phơi đen đi nhiều, làm Lưu a ma và Trần Mặc đau lòng gắng sức làm đồ ngon cho hai người ăn.
Địa tô ở Triệu gia thôn và Thẩm gia thôn cũng thu về, địa tô của Lâm Song trực tiếp mang tới nhà Lâm Tín. Bọn Lâm Tín cũng biết Phương Tằng nể mặt họ mới giúp Lâm Song một phen, không chỉ đưa địa tô đầy đủ mà còn mang tới mấy bao tải hạt dẻ, tuy không đáng giá nhưng Phương Tằng rất vui vẻ.
Lúc này, bụng Lưu Trang từ từ lớn lên, đại phu chẩn đoán chính xác, quả thật là mang song thai. Lời này vừa ra, Phương Trí Viễn vừa hưng phấn vừa lo lắng, mỗi ngày tích cực tản bộ với Lưu Trang, còn cẩn thận hỏi đại phu về huyệt đạo, mỗi ngày xoa bóp cho Lưu Trang.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, không khí trong nhà cũng càng ngày càng khẩn trương, dù sao mang song thai thường sinh sớm hơn bình thường. Từ lúc nước sông đóng băng, Lưu Trang liền bị bắt ở trong nhà, mỗi ngày không phải có Lưu a ma thì Phương Trí Viễn ở cùng, Trần Mặc chịu trách nhiệm nấu cơm.
Mỗi ngày nhìn bụng Lưu Trang, Phương Trí Viễn đều rất lo lắng, may mà bé con trong bụng rất nghe lời, không hành hạ đôi cha ma chuẩn của các bé. Tiểu Đoàn Tử cực kỳ hứng thú với cái bụng to của Lưu Trang, mỗi ngày cầm ngựa gỗ nhỏ của bé chơi cùng Lưu Trang, ăn gì cũng phải đưa cho Lưu Trang một ít, đơn giản là muốn chia phần cho đệ đệ trong bụng Lưu Trang. Lưu a ma đã nói rất nhiều lần, rối loạn bối phận, con của Phương Trí Viễn phải gọi Tiểu Đoàn Tử là thúc thúc. Giờ cháu thành đệ đệ, Phương Trí Viễn không nói gì, nhưng Lưu a ma chỉ cần có thời gian liền nói cho Tiểu Đoàn Tử bé là thúc thúc.
Tiểu Đoàn Tử rất thông minh nhưng cũng rất ngoan cố, nhất định nói trong bụng Lưu Trang là đệ đệ, ai bảo cũng vô dụng. Lưu a ma cảm thấy ông cũng thành trẻ con rồi, sao có thể thuyết giáo với Tiểu Đoàn Tử còn không phân biệt được đệ đệ và thúc thúc chứ, đúng là ngớ ngẩn.
Trước khi sinh một tháng, Phương Trí Viễn và Phương Tằng liền lên trấn trên đón ông đỡ có danh tiếng nhất trên đó về. Đại phu cũng đã được dặn, đến lúc sinh có thể sẽ đón đại phu đến. Ông đỡ trấn trên họ Hoàng, gọi là Hoàng a ma, hơn bốn mươi tuổi, trắng trắng béo béo nhìn rất hòa khí.
Ông là ông đỡ ở trấn trên đã hai mươi mấy năm, đầu tiên là làm cùng ma ma nhà ông, sau này là dẫn con dâu nhà ông làm. Nhà nào có chút tiền trên trấn trên đều mời ông, lần này một mặt là Trần gia có chút giao tình với Hoàng a ma, mặt khác là Phương gia cho thù lao hai mươi lượng. Số lượng này nếu ngày nào ông cũng có việc thì cũng phải mất hai tháng mới kiếm được, huống chi là đến nhà người ta ăn ngon uống đủ để đợi, ông rất vui lòng.
Hoàng a ma nhìn thấy thân mình xương cốt Lưu Trang khỏe mạnh thì rất vừa lòng, như vậy mới có sức sinh con, lại thấy mặt mày Lưu Trang hồng nhuận, cực kỳ tinh thần, trong lòng cũng tự tin hơn. Biết Lưu Trang mang song thai, ông liền dặn người Phương gia chuẩn bị trước những thứ cần dùng.
Lưu a ma thấy ông đỡ đến nhà mình ở, an tâm hơn nhiều. Mỗi ngày ông nhìn bụng Lưu Trang vừa vui sướng vừa lo lắng, giờ nghe Hoàng a ma nói thì cũng yên tâm hơn, nhưng nghe lời Hoàng a ma đề nghị, hơi khống chế tẩm bổ Lưu Trang.
Trong nhà vẫn nuôi dê vì Tiểu Đoàn Tử chưa cai sữa nên bé con sinh ra cũng không cần lo. Nhưng như thế, Phương Trí Viễn vẫn lên trấn trên mua gạo loại tốt, dùng cối đá nghiền thành bột mịn, tính đợi bé con lớn sẽ làm hồ cho ăn, đương nhiên, cùng là nhìn Tiểu Đoàn Tử ăn trắng trắng tròn tròn, Phương Trí Viễn mới có ý định đó.
Đến tháng chạp, Lưu Trang ngay cả phòng cũng không được ra. Trần Mặc cũng cấm Tiểu Đoàn Tử, không để bé lao về phía trước để làm Lưu Trang bị thương. Lưu Trang cũng biết mọi người lo lắng, thỉnh thoảng sẽ đi lại trong phòng, hoạt động một chút. May mà giờ có Phương Trí Viễn luôn bên cạnh, Lưu Trang cũng không thấy buồn chán.
Tối mồng bảy tháng chạp, Phương Trí Viễn thấy Lưu Trang không ngủ được, vừa định trò chuyện với Lưu Trang liền nghe cậu hô: “A Viễn, bụng đệ đau quá, có phải là sắp sinh không” Phương Trí Viễn nghe thế, nhảy lên, đỡ lấy Lưu Trang, hô vọng ra ngoài: “Ma ma, mau gọi Hoàng a ma vào, A Trang hình như sắp sinh.”
Lưu a ma đang chuẩn bị nguyên liệu của cháo mồng tám, nghe Phương Trí Viễn gọi, giật nảy mình, vội vã đi gọi Hoàng a ma. Giọng Phương Trí Viễn rất lớn, Hoàng a ma đã đi tới, ông cùng Lưu a ma vào phòng. Hoàng a ma sờ Lưu Trang, nói ngay: “Tiểu đương gia Phương gia, phu lang nhà cháu sắp sinh. Cháu ra ngoài trước, có ông và ma ma cháu ở đây là được rồi.”
Lưu a ma nghe thế cũng vội vàng nói: “A Viễn, con ra ngoài trước đi, con là hán tử ở đây cũng không giúp được gì, ra ngoài gọi cữu ma con sang giúp một tay, ông sợ hai người bọn ông không lo hết được.” Phương Trí Viễn không quá vừa lòng, Lưu Trang đang sinh con cho hắn mà ngay cả ở cạnh cậu hắn cũng không làm được, thật đúng là vô dụng.
Nhưng Lưu Trang cũng mở miệng, nói: “A Viễn, huynh ra ngoài đi, sinh con có hán tử ở cạnh thì không tốt cho hán tử đâu, cũng không tốt cho con nữa. Huynh đối với đệ thế nào đệ còn không biết sao Mau đi ra đi.”
Phương Trí Viễn nghe, hiểu được có một số việc hắn quá kiên trì sẽ chỉ làm Lưu Trang khó xử, vì thế hắn nói với Lưu Trang: “A Trang, đệ phải an toàn nhé, huynh ở ngoài chờ đệ và con.” Nói xong, hôn lên trán Lưu Trang, cẩn thận đi từng bước ra ngoài.
Trước mặt người khác thân thiết với Phương Trí Viễn, Lưu Trang hơi thẹn thùng, nhưng từng cơn đau đến làm cậu không còn tâm tư nghĩ đến những chuyện khác. Hoàng a ma và Lưu a ma đều là lão ma ma, một người đi nấu nước, một người chuẩn bị đồ vật, làm việc gọn gàng ngăn nắp.
Trần Mặc nghe động tĩnh cũng đi sang, vừa nhìn quả nhiên là sắp sinh. Anh cũng đã từng sinh con, có chút kinh nghiệm, theo sau Lưu a ma giúp đỡ. Phương Trí Viễn hơi bất an, ngẫm nghĩ, nói với Lưu a ma: “Ma ma, con lên trấn trên mời đại phu nhé, dù sao A Trang mang song thai mà.”
Lưu a ma cũng lo lắng, gật đầu nói: “Vậy được, A Viễn, trễ vậy rồi, con phải cẩn thận. Trời lạnh, con mặc nhiều áo chút, đừng để bị cảm.”
Phương Trí Viễn liền vội vàng ra ngoài. Phương Tằng cũng ôm Tiểu Đoàn Tử sang, Phương Trí Viễn nghĩ trong nhà có cữu cữu hắn trông nom, cũng yên tâm hơn, vội vã đánh xe la lên trấn trên, cần phải đi nhanh về nhanh.
Phương Tằng vào nhà thấy Lưu a ma và Trần Mặc đang bận rộn, đặt Tiểu Đoàn Tử đang ngáp ngắn ngáp dài vào nôi mà Phương Trí Viễn đã chuẩn bị từ trước, sau đó đứng dậy xem xem có thể giúp gì không. Lưu a ma vào phòng, không nghe thấy Lưu Trang có thanh âm gì, vội vàng hỏi Hoàng a ma: “Hoàng a ma, sao cháu ta không nói gì vậy”
Hoàng a ma lập tức trả lời: “Lưu ma ma, cháu ông sinh con so, lại là song thai. Giờ mới bắt đầu, còn một thời gian nữa mới sinh ra được, giờ phải giữ sức, đến lúc sinh con mới đủ lực.”
Lưu a ma nghe thế, vào phòng mình tìm nhân sâm Phương Trí Viễn đưa cho ông mang ra cho Hoàng a ma nhìn. Hoàng a ma cười nói: “Vậy thì tốt rồi, nhà ông có thứ bảo mệnh này thì không còn gì tốt hơn.”
Phương Trí Viễn lên trấn trên, đến khuya thì đưa đại phu về đến nhà. Lúc hắn về, Lưu Trang còn chưa sinh, Phương Tằng chờ ở ngoài đến nôn nóng, Phương Trí Viễn về nghe thế càng gấp. Đại phu cũng không tiện đi vào, chỉ có thể ở ngoài bảo Hoàng a ma làm như thế nào.
Sau giờ tý, trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Phương Trí Viễn nghe, nước mắt bất tri bất giác chảy ra. Khoảng một chén trà sau, lại một tiếng trẻ con khóc truyền ra, Lưu a ma cao hứng đi ra ngoài, cười ha hả nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn, A Trang sinh hai tiểu tử, trắng trắng tròn tròn, xinh lắm.”
Mọi người đều rất cao hứng, Phương Trí Viễn nghe, kịp phản ứng, đi vào trong phòng. Lưu a ma không phản ứng kịp, Phương Trí Viễn đã vào trong phòng. Hoàng a ma đang bọc hai bé cưng, đặt vào cạnh Lưu Trang. Hai má Lưu Trang mướt mồ hôi, tóc ướt dán trên trán, vừa sinh xong, mặt đầy mệt mỏi, mắt nhắm lại, hẳn là thiếp đi. Nhưng trong mắt Phương Trí Viễn, không có ai đẹp hơn, tốt hơn Lưu Trang. Hắn nhẹ nhàng đi tới cạnh Lưu Trang, Hoàng a ma nhìn thấy hắn, rất kinh ngạc, nhưng cũng không lớn tiếng nói gì.
Nắm tay Lưu Trang, hôn trán cậu, hình như làm thế mới có thể làm tâm tình khẩn trương của Phương Trí Viễn an ổn lại. Hai bé cưng ngủ bên cạnh Lưu Trang, chỉ lớn bằng hai bàn tay Phương Trí Viễn, da nhăn nhăn, đỏ hồng, chẳng hề liên quan gì đến từ trắng trắng tròn tròn trong miệng Lưu a ma. Nhưng Phương Trí Viễn vẫn cảm thấy các bé đáng yêu như thiên thần nhỏ.
Vài canh giờ nữa trời sẽ sáng, đại phu và Hoàng a ma đều đi ngủ. Phương Tằng và Trần Mặc bế Tiểu Đoàn Tử vào phòng khách ngủ. Lưu a ma vốn muốn thức trông nhưng Phương Trí Viễn sợ ông lớn tuổi, thức đêm mệt mỏi liền ép ông đi nghỉ ngơi, chính mình ở lại cùng Lưu Trang.
Trong phòng im ắng, Phương Trí Viễn ngủ trên tháp, kích động trong lòng không bình phục nổi. Hắn được làm cha, thành cha của hai đứa con. Phương Trí Viễn ngẩng đầu nhìn Lưu Trang và hai con, trong lòng như được nước mát chảy qua, mềm mềm mại mại.
Nhìn phu lang và con gần trong gang tấc, khóe miệng Phương Trí Viễn hơi cong lên, không biết từ khi nào, gia đình của hắn, người thân của hắn đã tới bên cạnh hắn rồi.
**
Zổ: tính ra PTV mới 17t, Lưu Trang mới 19t nhỉ ~ vậy mà người ta đã có con, trong khi chúng ta….
Sinh con thì đau thật nhưng được người chồng như PTV thì cũng đáng, chỉ tiếc là mấy người như vậy ko tuyệt chủng thì yêu mọe nhau rồi, chúng ta chả sơ múi được gì TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.