Chương 40
Bắc Lại Lại
16/09/2020
Văn Quý tính toán như thần cũng không tính được chuyện tửu lượng của Từ Lang thật ra cực kì tốt, càng uống ánh mắt càng sáng, hoàn toàn không nhìn ra được có chỗ nào say.
Từ Lang trước kia khi còn trong quân đội, sau mỗi lần thắng trận, binh lính đều sẽ uống rượu ăn mừng, mỗi người kính hắn một chén, cho dù lúc trước Từ Lang một ly cũng chưa từng uống thì hiện tại đã trở thành ngàn chén không say, càng uống càng có tinh thần, hắn còn nhận ra được chỗ kì diệu của rượu gạo nữa, rượu gạo uống vào trong cơ thể sẽ hóa thành dạng hơi, đây chính là thời điểm tốt nhất để hấp thu năng lượng cao nhất của rượu gạo, chỉ cần ngươi chế trụ bản thân không để tinh thần bị mùi rượu mê hoặc thì chắc chắn sẽ thu được lợi.
Từ Lang có thiên phú trong lĩnh vực này, người khác còn chưa hiểu được rượu gạo tốt làm sao thì Từ Lang lại biết, hơn nữa hấp thu được không ít năng lượng. Hắn chỉ cho người nhà của mình, đáng tiếc họ trời sinh không có tài năng đó, chỉ biết uống say như chết, dù thế đi nữa, bán thú nhân trước nay vẫn luôn yêu thích cảm giác sau khi uống rượu gạo vào, năng lượng trong cơ thể sẽ sôi trào, giống như đang bay lên tới tận trời, trở nên có dũng khí hơn, mạnh mẽ hơn.
Từ Lang lúc này không chỉ có không say không chỉ có không say, mà còn muốn ngồi chỉ cho Văn Quý kiến thức của hắn, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được, Văn Quý uống say như hắn lúc trước, có lẽ sau này cũng sẽ ngàn chén không say như hắn bây giờ.
Vì thế, Từ Lang tự rót cho mình uống, đồng thời cũng không ngừng khuyên nhủ Văn Quý cùng uống, một ly lại một ly, Văn Quý uống đến mặt đỏ như máu, đầu óc mơ hồ.
Rượu này nồng độ thật cao! Uống vào giống như ruột bị thiêu đốt, như có lửa nóng, năng lượng trong đan điền như bị sôi lên, lan tỏa khắp cơ thể. Toàn thân nhẹ bổng, nhiệt độ cơ thể tăng cao nóng đến điên người.
Văn Quý đã không còn ý thức bản thân đã thành ra bộ dáng gì nữa, rượu vào dễ làm bậy, còn làm gì thì chỉ cần là đàn ông thì đều có thể hiểu được, nhìn thấy Từ Lang mình yêu thương trước mặt, Văn Quý lộ ra bản tính, mơ mơ hồ hồ cảm giác mình nhào đến ôm lấy Từ Lang, kéo người ta một đường đi thẳng đến giường ngủ, ôm cứng ngắc không cho người trong lòng rời đi.
Ôm Từ Lang cọ cọ, không nghĩ tới Từ Lang thoạt nhìn da dày thịt béo, vậy mà làn da lại trắng trẻo mịn màng như vậy, Văn Quý đông sờ tây sờ, nhưng vẫn chưa cảm thấy đủ, càng cọ thân thể càng nóng, phân thân đã sớm giương cao, nhưng chưa thỏa mãn, Văn Quý phiền muốn chết, há mồm oán giận, “Nóng quá.” Tay hắn vẫn không ngừng sờ loạn, nhưng cố tình lại cách một lớp quần áo ngăn trở!
Thật sự là tội ác tày trời! Văn Quý giận dữ, phải xé! Ngăn ta thì ta chém hết, Văn Quý bây giờ chính là gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, chứ nói chi chỉ có mấy lớp vải, lá gan cũng to ra vài phần! Tiếng quần áo bị xé nát rẹt rẹt vang lên, Từ Lang thoắt cái bị lột sạch.
Từ Lang bị Văn Quý ăn đậu hũ khắp nơi, khuôn mặt đỏ hồng, không dám nhìn thẳng Văn Quý, vươn tay che lại chỗ tư mật, cố tình Văn Quý lại đang muốn sờ vào a. Từ Lang thật khóc không ra nước mắt, vì sao Văn Quý sau khi say lại kì quái như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy chính mình cũng có gì đó kì quái.
Nhưng mà, hắn chỉ nhìn thấy Văn Quý khuôn mặt đỏ lên, mê hoặc người, tóc tai tán loạn, ánh mắt mông lung, cả sóng mũi cao cao cùng đôi môi đỏ mọng tiên diễm ướt át, Từ Lang nhịn không được bị hấp dẫn, rướn cổ lên cắn một ngụm. Thật sự a, còn ngọt hơn so với những gì hắn tưởng tượng nữa…
Sau đó, Từ Tướng quân thật là bi kịch, câu dẫn người ta là phải chịu trách nhiệm đó nha!
Văn Quý gặm cắn môi Từ Lang, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng của Từ Lang, một sợi chỉ bạc trong suốt chậm rãi chảy xuống gối. Ngón tay như có phép thuật, linh hoạt chạy từ trên ngực Từ Lang, đến tấm lưng trắng nõn, mỗi nơi tay Văn Quý chạm vào đều khiến Từ Lang run rẩy không thôi, miệng thoát ra mấy tiếng ân ân, nha nha gợi cảm vô cùng.
Hắn muốn đẩy Văn Quý ra, cũng vừa không muốn, hắn càng muốn cùng Văn Quý thân thiết hơn, muốn ôm ngược lại người trước mặt, vì thế duỗi tay chống xuống, muốn xoay người áp chế người kia, không ngờ lúc này tay Văn Quý ở nơi phía sau thắt lưng Từ Lang niết niết, lưng Từ Lang lập tức mềm nhũn, ngã dưới thân Văn Quý, mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Từ Lang hai mắt đẫm lệ mông lung, cơ thể hắn hiện tại so với Văn Quý khẳng định còn nóng hơn, bên trong hắn cũng đang rất nóng ruột, tâm trí hắn cứ luôn tồn tại một tia nghi hoặc bất an, Văn Quý còn đang gặm gặm sau lưng hắn, xương bả vai nơi đó cũng bị gặm cắn, ngứa ngáy điên người, Từ Lang kiềm chế lại tiếng rên rĩ của bản thân, Văn Quý đan mười ngón tay của cả hai vào nhau, cái miệng hung ác theo xương sống một đường đi dọc xuống, thằng đến khi chạm đến cái mông căng tròn tròn mới chịu ngừng lại.
Từ Lang kinh hách nhảy dựng, giãy dụa muốn che lại, trên mặt trên cổ đều một mảnh hồng hồng, Văn Quý sao có thể cắn chỗ đó!
Văn Quý nói thầm vài tiếng, không biết nói cái gì, lại cắn vài hớp. Cặp mông của Từ Lang đã muốn xanh tím hết, Từ Lang đã không còn cách nào giãy dụa, giống như bị điện giật toàn thân, hắn chỉ còn chút sức lực mỏng manh, thở dốc, khóc ròng, tiểu tướng quân đã sớm dựng đứng rồi
Đem người Từ Lang lật lại, Văn Quý hôn lên đôi môi, rồi lại cắn cắn hai hạt đậu đỏ sậm trước ngực Từ Lang, mềm mềm, lại co dãn, ngón tay Văn Quý nắm một bên, xoay xoay vòng, hung hăng mút gặm, nói thầm: “Ân, ăn ngon.” Đem hai chân Từ Lang mở rộng, tiểu Quý Quý xoa xoa hậu huyệt Từ Lang, chuẩn bị tiến vào.
Từ Lang rất mẫn cảm, bị Văn Quý đùa bỡn đến phía sau chảy thành sông, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác thế này, kích thích trên ngực, còn có lửa nóng của Văn Quý ở phía sau, tiểu huyệt cũng phập phồng co dãn, khát vọng Văn Quý có thể hung hăng tiến vào, xuyên thấu hắn. Nghĩ đến việc hắn sắp hợp thể với Văn Quý, Từ Lang bị kích thích lên tới đỉnh điểm, a một tiếng, trực tiếp bắn, đầu óc trống rỗng, thở hổn hển không thôi, chốc lát tỉnh táo lại, mắt thấy Văn Quý chuẩn bị đem thương nhập động, Từ Lang vốn luôn cảm thấy có chỗ không đúng, vội vàng đứng dậy bỏ trốn ra bên ngoài.
Văn Quý thấp giọng cười một tiếng, từ phía sau lưng nhào qua.
Sau đó thì sao?
Đáp án là không có sau đó, năng lượng sôi trào trong cơ thể Văn Quý vừa hết, Văn Quý cũng liền nhắm mắt ngủ…
Cứ như vậy ngủ đè nặng lên người Từ Lang cả một đêm.
Sáng ngày hôm sau, Văn Quý tỉnh lại đầu óc một mảng trắng xóa, cảm giác được năng lượng trong cơ thể chậm rãi di chuyển trong cơ thể, rất thoải mái. Mắt vừa mở thì điều đầu tiên nhìn thấy chính là Từ đại tướng quân xinh đẹp cả người lõa thể.
Văn Quý trợn tròn mắt, ngày hôm qua hắn thượng Từ Lang rồi?
Từ Lang mới tỉnh lại, vẫn còn đang chìm đắm trong sự ôn nhu ngọt ngào của Văn Quý trong mộng, mông mông lung lung cười nhìn Văn Quý, làm nũng ôm thắt lưng người trước mặt, “Tiểu Quý, tôi hôm nay muốn ăn tử quả, còn có, không muốn đi săn nữa, lỗ lỗ thú hết rồi a.”
Văn Quý thân thể cứng đờ, nhưng vẫn ôm lấy Từ Lang, lẳng lặng không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, hắn nghĩ, cùng Từ Lang trải qua cuộc sống này, mỗi ngày thức dậy được nhìn thấy Từ Lang chính là một điều hạnh phúc.
Nhẹ nhàng ấn trên trán Từ Lang một nụ hôn, chăm chú nhìn Từ Lang, nghiêm túc hỏi: “Từ Lang, em có nguyện ý ở cùng tôi suốt đời sống đến hết phần đời còn lại không?”
Từ Lang còn chưa kịp hồi thần sau nụ hôn đột ngột của Văn Quý, đột ngột lại nhảy ra một câu như thế khiến hắn kinh hỉ vô hạn, giống như khi hắn đang đói bụng thì ông trời quăng xuống cái bánh nhân thịt vậy đó! Đầu óc còn chưa tỉnh táo, vội luống cuống trả lời, “Được.”
Văn Quý kích động ôm chặt lấy Từ Lang.
Nguyện ở cùng người đến chết không phân ly.
Từ Lang từ đêm hôm qua đến sáng hôm nay liên tục gặp đủ thứ chuyện khiến người ta đỏ mặt tim đập, nhưng mà hắn còn không có cơ hội thẹn thùng, cả ngày cứ trong trạng thái lơ lửng đi nơi nào, kéo lưỡi cày được nửa đường thì không còn theo đường thẳng, cả thửa ruộng nhìn thảm hại không thể tả hết, lúc uống nước thì cứ bị sặc nước, ăn cơm thì cắn trúng lưỡi, chạy đến chỗ Văn Quý thì bị trượt chân, nói chung là đủ thứ chuyện.
Hai người xác định quan hệ rồi, Văn Quý vẫn như trước không khác biệt lắm, chỉ là càng quan tâm Từ Lang hơn, đối xử với người ta cũng nhu tình hơn nhiều. Lúc trước hai người họ ở chung cũng không khác đôi vợ chồng già nhiều lắm, hiện giờ càng giống hơn, nếu có gì thay đổi thì đó chính là Văn Quý có thể không cần cố kỵ gì, có thể công khai sờ sờ ăn đậu hũ của Từ Lang nhà hắn.
Nhưng trừ bỏ đêm hôm đó, những chuyện quá giới hạn, bọn họ không nhất quyết không tiến thêm nữa.
Văn Quý trước muốn từ từ, để hắn có thời gian nói với Từ Lang chuyện người ta là nằm dưới, rồi đến đêm tân hôn triền miên một hồi. Văn Quý muốn chính thức nói cho Từ Lang, bởi vì bọn họ sẽ là vợ chồng với nhau, tôn trọng lẫn nhau mới là việc đúng đắn.
Hơn nữa, Văn Quý cũng muốn đợi đến khi cơ thể của hắn khỏe mạnh to cao hơn nữa, lúc đó mới có thể danh chính ngôn thuận làm chồng của Từ Lang!
Cho nên gần đây Văn Quý mỗi ngày uống rất nhiều linh tuyền, mỗi đêm đều uống thêm mấy bát, năng lượng trong cơ thể sau đó sẽ tuần hoàn rồi tụ lại nơi đan điền, năng lượng trong đan điền của hắn được tích tụ ngày thêm nhiều, ban đầu chỉ có một ít hiện tại đã như sóng cuộn trào trong cơ thể.
Cơ thể Văn Quý cũng dần lớn lên nhanh chóng như măng mùa xuân, mãnh liệt và không ngừng, buổi tối khi đi ngủ Văn Quý đều có thể cảm giác được xương cốt bị kéo dãn đến đau nhức, có đôi khi nghiêm trọng đến mức hắn bị đau đến tỉnh lại.
Văn Quý đối với chuyện này cảm thấy rất bình thường, con đường trở nên dũng mãnh của hắn vẫn còn một đoạn đường phải đi.
Còn Từ Lang cảm giác như mình đang nằm mơ, hơn nữa hắn cảm thấy chính mình đêm hôm đó rất kì quái, cảm thấy tất cả chuyện này rất không chân thật, luôn giữ bộ dáng si ngốc nhìn Văn Quý đến ngẩn người.
Văn Quý ngoài mặt bất đắc dĩ, trong lòng thì thích thú, buổi tối ôm Từ Lang đi ngủ cứ một lần rồi một lần lặp lại quyết định muốn cùng một chỗ với Từ Lang. Hắn không nghĩ Từ Lang sẽ thích hắn đến thế, hắn chỉ nghĩ rằng Từ Lang chỉ là thân cận lâu ngày sinh ra chút hảo cảm với mình mà thôi. Mà hắn từ khi có người yêu rồi thì cũng cảm thấy đời kiếp này của hắn đã viên mãn lắm rồi.
Nghe khung giường cót két cót két kêu vang, Văn Quý ngưng hết suy tính trong đầu, quyết định, phải nhanh chóng thay giường.
Lưu Tam thúc đáp ứng làm giường cho Văn Quý, một tuần sau đó mới cho người khiêng đến, thuận tiện gọi người đến đem cửa sổ nóc nhà đều tu chỉnh một lần. Văn Quý rất thích chiếc giường bằng gỗ đàn hương này, nhìn có cảm giác sang trọng, cổ kính. Văn Quý leo lên giường nhảy nhảy, rất cứng cáp, rất tốt. Lưu Tam thúc ái muội cười: “Yên tâm, giường này trời có sập nó cũng không sập đâu!” Ánh mắt lưu chuyển, Từ tướng quân hẳn là rất dũng mãnh a? Làm sao hắn biết hả? Làm sao mà không biết được? Từ tướng quân mấy ngày nay xuân phong đắc ý, tuy là biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước, nhưng mà người trong thôn ai mà không nhìn ra tâm tình tướng quân có bao nhiêu nhộn nhạo cơ chứ!
Thật ra thì đều do mỗi ngày Văn Quý đi khẩn đất đều để Từ Lang khiêng lưỡi cày làm việc, ban đầu người trong thôn không hiểu cái đó dùng thế nào, cho nên nhìn thấy một màn này thì tò mò không thôi, tiến lên đụng thử coi lưỡi cày trong lời đồn ra sao, rồi mỗi người một câu hỏi Từ Lang, chỉ cần trò chuyện vài câu, người nào có mắt đều có thể nhìn thấy được ánh mắt ngập tràn mùa xuân hoa nở của Từ tướng quân.
Văn Quý cũng không nói gì, nhưng tâm tình rất tốt hỏi: “Đơn đặt hàng lưỡi cày sao rồi?”
Nói đến đây, Lưu Tam thúc liền cao hứng vỗ tay: “Nhiều không kể xiết!” Nói xong lập tức đau đớn, nếu như Lưu gia trong cái thôn này căn cơ ổn định một chút, tiền trong tay hắn nhiều một chút, sao có thể đến lượt mấy lão già kia hưởng lợi cùng chứ, nuốt hết bao nhiêu tiền tài!
“Đơn đặt hàng tuy nhiều thật, nhưng tiền công cho thợ giỏi thật sự rất mắc, hiện tại ai cũng đang xếp hàng chờ, ta tính rồi, chỉ cần hoàn thành đơn đặt hàng cho người trong thôn thôi là đã đủ chi trả hết phần vốn gốc rồi.” Lưu Tam thúc khoa chân múa tay nói, bốp bốp vỗ vai Văn Quý, “Ngươi mà kết hôn thì ta sẽ cho ngươi bao lì xì cực kì lớn cho. Haha.”
Chỉ một thôn thôi đã có thể kiếm được vài vạn, cả hành tinh này thì sẽ kiếm được bao nhiêu? Văn Quý bây giờ cũng không bình tĩnh được, hắn cũng biết, giá tiền chiêu đãi tiệc cưới, đương nhiên còn có phòng ốc trước khi cưới cũng phải tu sửa một lần, rồi phải trang trí cũng thêm một mớ tiền, sính lễ dành cho Từ Lang cũng không thể thiếu được…
Chờ lợi nhuận lưỡi cày tràn tới tay rồi thì hắn liền có khả năng chi tiền cho hôn sự rồi. Văn Quý nhíu mày nói: “Khi nào thì chia hoa hồng?”
Lưu Tam thú cười bí hiểm, tiến đến gần hỏi: “Từ tướng quân cưới ngươi hay ngươi cưới Từ tướng quân vậy?” Hắn như thế nào lại có cảm giác là Văn Quý muốn cưới Từ đại tướng quân đây, chuyện này thật sự là chấn động đó!
Văn Quý sờ sờ cằm, nhìn về phía Từ Lang đang ở ngoài sân băm xương cốt dị thú, khóe miệng câu lên, bình tĩnh nói: “Đương nhiên là con cưới Từ đại tướng quân chứ, con không phải là đang sửa phòng chuẩn bị sính lễ hay sao!”
Âm thanh loảng xoảng vang lên, Từ Lang đánh rơi cái chậu, nước văng tung tóe khắp sân, bắn lên người hắn, Từ Lang vẻ mặt không thể tin được. Trong đầu chợt lóe lên, hắn rốt cục biết đêm đó không đúng chỗ nào rồi!
Từ Lang trước kia khi còn trong quân đội, sau mỗi lần thắng trận, binh lính đều sẽ uống rượu ăn mừng, mỗi người kính hắn một chén, cho dù lúc trước Từ Lang một ly cũng chưa từng uống thì hiện tại đã trở thành ngàn chén không say, càng uống càng có tinh thần, hắn còn nhận ra được chỗ kì diệu của rượu gạo nữa, rượu gạo uống vào trong cơ thể sẽ hóa thành dạng hơi, đây chính là thời điểm tốt nhất để hấp thu năng lượng cao nhất của rượu gạo, chỉ cần ngươi chế trụ bản thân không để tinh thần bị mùi rượu mê hoặc thì chắc chắn sẽ thu được lợi.
Từ Lang có thiên phú trong lĩnh vực này, người khác còn chưa hiểu được rượu gạo tốt làm sao thì Từ Lang lại biết, hơn nữa hấp thu được không ít năng lượng. Hắn chỉ cho người nhà của mình, đáng tiếc họ trời sinh không có tài năng đó, chỉ biết uống say như chết, dù thế đi nữa, bán thú nhân trước nay vẫn luôn yêu thích cảm giác sau khi uống rượu gạo vào, năng lượng trong cơ thể sẽ sôi trào, giống như đang bay lên tới tận trời, trở nên có dũng khí hơn, mạnh mẽ hơn.
Từ Lang lúc này không chỉ có không say không chỉ có không say, mà còn muốn ngồi chỉ cho Văn Quý kiến thức của hắn, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được, Văn Quý uống say như hắn lúc trước, có lẽ sau này cũng sẽ ngàn chén không say như hắn bây giờ.
Vì thế, Từ Lang tự rót cho mình uống, đồng thời cũng không ngừng khuyên nhủ Văn Quý cùng uống, một ly lại một ly, Văn Quý uống đến mặt đỏ như máu, đầu óc mơ hồ.
Rượu này nồng độ thật cao! Uống vào giống như ruột bị thiêu đốt, như có lửa nóng, năng lượng trong đan điền như bị sôi lên, lan tỏa khắp cơ thể. Toàn thân nhẹ bổng, nhiệt độ cơ thể tăng cao nóng đến điên người.
Văn Quý đã không còn ý thức bản thân đã thành ra bộ dáng gì nữa, rượu vào dễ làm bậy, còn làm gì thì chỉ cần là đàn ông thì đều có thể hiểu được, nhìn thấy Từ Lang mình yêu thương trước mặt, Văn Quý lộ ra bản tính, mơ mơ hồ hồ cảm giác mình nhào đến ôm lấy Từ Lang, kéo người ta một đường đi thẳng đến giường ngủ, ôm cứng ngắc không cho người trong lòng rời đi.
Ôm Từ Lang cọ cọ, không nghĩ tới Từ Lang thoạt nhìn da dày thịt béo, vậy mà làn da lại trắng trẻo mịn màng như vậy, Văn Quý đông sờ tây sờ, nhưng vẫn chưa cảm thấy đủ, càng cọ thân thể càng nóng, phân thân đã sớm giương cao, nhưng chưa thỏa mãn, Văn Quý phiền muốn chết, há mồm oán giận, “Nóng quá.” Tay hắn vẫn không ngừng sờ loạn, nhưng cố tình lại cách một lớp quần áo ngăn trở!
Thật sự là tội ác tày trời! Văn Quý giận dữ, phải xé! Ngăn ta thì ta chém hết, Văn Quý bây giờ chính là gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, chứ nói chi chỉ có mấy lớp vải, lá gan cũng to ra vài phần! Tiếng quần áo bị xé nát rẹt rẹt vang lên, Từ Lang thoắt cái bị lột sạch.
Từ Lang bị Văn Quý ăn đậu hũ khắp nơi, khuôn mặt đỏ hồng, không dám nhìn thẳng Văn Quý, vươn tay che lại chỗ tư mật, cố tình Văn Quý lại đang muốn sờ vào a. Từ Lang thật khóc không ra nước mắt, vì sao Văn Quý sau khi say lại kì quái như vậy, ngay cả hắn cũng cảm thấy chính mình cũng có gì đó kì quái.
Nhưng mà, hắn chỉ nhìn thấy Văn Quý khuôn mặt đỏ lên, mê hoặc người, tóc tai tán loạn, ánh mắt mông lung, cả sóng mũi cao cao cùng đôi môi đỏ mọng tiên diễm ướt át, Từ Lang nhịn không được bị hấp dẫn, rướn cổ lên cắn một ngụm. Thật sự a, còn ngọt hơn so với những gì hắn tưởng tượng nữa…
Sau đó, Từ Tướng quân thật là bi kịch, câu dẫn người ta là phải chịu trách nhiệm đó nha!
Văn Quý gặm cắn môi Từ Lang, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng của Từ Lang, một sợi chỉ bạc trong suốt chậm rãi chảy xuống gối. Ngón tay như có phép thuật, linh hoạt chạy từ trên ngực Từ Lang, đến tấm lưng trắng nõn, mỗi nơi tay Văn Quý chạm vào đều khiến Từ Lang run rẩy không thôi, miệng thoát ra mấy tiếng ân ân, nha nha gợi cảm vô cùng.
Hắn muốn đẩy Văn Quý ra, cũng vừa không muốn, hắn càng muốn cùng Văn Quý thân thiết hơn, muốn ôm ngược lại người trước mặt, vì thế duỗi tay chống xuống, muốn xoay người áp chế người kia, không ngờ lúc này tay Văn Quý ở nơi phía sau thắt lưng Từ Lang niết niết, lưng Từ Lang lập tức mềm nhũn, ngã dưới thân Văn Quý, mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Từ Lang hai mắt đẫm lệ mông lung, cơ thể hắn hiện tại so với Văn Quý khẳng định còn nóng hơn, bên trong hắn cũng đang rất nóng ruột, tâm trí hắn cứ luôn tồn tại một tia nghi hoặc bất an, Văn Quý còn đang gặm gặm sau lưng hắn, xương bả vai nơi đó cũng bị gặm cắn, ngứa ngáy điên người, Từ Lang kiềm chế lại tiếng rên rĩ của bản thân, Văn Quý đan mười ngón tay của cả hai vào nhau, cái miệng hung ác theo xương sống một đường đi dọc xuống, thằng đến khi chạm đến cái mông căng tròn tròn mới chịu ngừng lại.
Từ Lang kinh hách nhảy dựng, giãy dụa muốn che lại, trên mặt trên cổ đều một mảnh hồng hồng, Văn Quý sao có thể cắn chỗ đó!
Văn Quý nói thầm vài tiếng, không biết nói cái gì, lại cắn vài hớp. Cặp mông của Từ Lang đã muốn xanh tím hết, Từ Lang đã không còn cách nào giãy dụa, giống như bị điện giật toàn thân, hắn chỉ còn chút sức lực mỏng manh, thở dốc, khóc ròng, tiểu tướng quân đã sớm dựng đứng rồi
Đem người Từ Lang lật lại, Văn Quý hôn lên đôi môi, rồi lại cắn cắn hai hạt đậu đỏ sậm trước ngực Từ Lang, mềm mềm, lại co dãn, ngón tay Văn Quý nắm một bên, xoay xoay vòng, hung hăng mút gặm, nói thầm: “Ân, ăn ngon.” Đem hai chân Từ Lang mở rộng, tiểu Quý Quý xoa xoa hậu huyệt Từ Lang, chuẩn bị tiến vào.
Từ Lang rất mẫn cảm, bị Văn Quý đùa bỡn đến phía sau chảy thành sông, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác thế này, kích thích trên ngực, còn có lửa nóng của Văn Quý ở phía sau, tiểu huyệt cũng phập phồng co dãn, khát vọng Văn Quý có thể hung hăng tiến vào, xuyên thấu hắn. Nghĩ đến việc hắn sắp hợp thể với Văn Quý, Từ Lang bị kích thích lên tới đỉnh điểm, a một tiếng, trực tiếp bắn, đầu óc trống rỗng, thở hổn hển không thôi, chốc lát tỉnh táo lại, mắt thấy Văn Quý chuẩn bị đem thương nhập động, Từ Lang vốn luôn cảm thấy có chỗ không đúng, vội vàng đứng dậy bỏ trốn ra bên ngoài.
Văn Quý thấp giọng cười một tiếng, từ phía sau lưng nhào qua.
Sau đó thì sao?
Đáp án là không có sau đó, năng lượng sôi trào trong cơ thể Văn Quý vừa hết, Văn Quý cũng liền nhắm mắt ngủ…
Cứ như vậy ngủ đè nặng lên người Từ Lang cả một đêm.
Sáng ngày hôm sau, Văn Quý tỉnh lại đầu óc một mảng trắng xóa, cảm giác được năng lượng trong cơ thể chậm rãi di chuyển trong cơ thể, rất thoải mái. Mắt vừa mở thì điều đầu tiên nhìn thấy chính là Từ đại tướng quân xinh đẹp cả người lõa thể.
Văn Quý trợn tròn mắt, ngày hôm qua hắn thượng Từ Lang rồi?
Từ Lang mới tỉnh lại, vẫn còn đang chìm đắm trong sự ôn nhu ngọt ngào của Văn Quý trong mộng, mông mông lung lung cười nhìn Văn Quý, làm nũng ôm thắt lưng người trước mặt, “Tiểu Quý, tôi hôm nay muốn ăn tử quả, còn có, không muốn đi săn nữa, lỗ lỗ thú hết rồi a.”
Văn Quý thân thể cứng đờ, nhưng vẫn ôm lấy Từ Lang, lẳng lặng không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, hắn nghĩ, cùng Từ Lang trải qua cuộc sống này, mỗi ngày thức dậy được nhìn thấy Từ Lang chính là một điều hạnh phúc.
Nhẹ nhàng ấn trên trán Từ Lang một nụ hôn, chăm chú nhìn Từ Lang, nghiêm túc hỏi: “Từ Lang, em có nguyện ý ở cùng tôi suốt đời sống đến hết phần đời còn lại không?”
Từ Lang còn chưa kịp hồi thần sau nụ hôn đột ngột của Văn Quý, đột ngột lại nhảy ra một câu như thế khiến hắn kinh hỉ vô hạn, giống như khi hắn đang đói bụng thì ông trời quăng xuống cái bánh nhân thịt vậy đó! Đầu óc còn chưa tỉnh táo, vội luống cuống trả lời, “Được.”
Văn Quý kích động ôm chặt lấy Từ Lang.
Nguyện ở cùng người đến chết không phân ly.
Từ Lang từ đêm hôm qua đến sáng hôm nay liên tục gặp đủ thứ chuyện khiến người ta đỏ mặt tim đập, nhưng mà hắn còn không có cơ hội thẹn thùng, cả ngày cứ trong trạng thái lơ lửng đi nơi nào, kéo lưỡi cày được nửa đường thì không còn theo đường thẳng, cả thửa ruộng nhìn thảm hại không thể tả hết, lúc uống nước thì cứ bị sặc nước, ăn cơm thì cắn trúng lưỡi, chạy đến chỗ Văn Quý thì bị trượt chân, nói chung là đủ thứ chuyện.
Hai người xác định quan hệ rồi, Văn Quý vẫn như trước không khác biệt lắm, chỉ là càng quan tâm Từ Lang hơn, đối xử với người ta cũng nhu tình hơn nhiều. Lúc trước hai người họ ở chung cũng không khác đôi vợ chồng già nhiều lắm, hiện giờ càng giống hơn, nếu có gì thay đổi thì đó chính là Văn Quý có thể không cần cố kỵ gì, có thể công khai sờ sờ ăn đậu hũ của Từ Lang nhà hắn.
Nhưng trừ bỏ đêm hôm đó, những chuyện quá giới hạn, bọn họ không nhất quyết không tiến thêm nữa.
Văn Quý trước muốn từ từ, để hắn có thời gian nói với Từ Lang chuyện người ta là nằm dưới, rồi đến đêm tân hôn triền miên một hồi. Văn Quý muốn chính thức nói cho Từ Lang, bởi vì bọn họ sẽ là vợ chồng với nhau, tôn trọng lẫn nhau mới là việc đúng đắn.
Hơn nữa, Văn Quý cũng muốn đợi đến khi cơ thể của hắn khỏe mạnh to cao hơn nữa, lúc đó mới có thể danh chính ngôn thuận làm chồng của Từ Lang!
Cho nên gần đây Văn Quý mỗi ngày uống rất nhiều linh tuyền, mỗi đêm đều uống thêm mấy bát, năng lượng trong cơ thể sau đó sẽ tuần hoàn rồi tụ lại nơi đan điền, năng lượng trong đan điền của hắn được tích tụ ngày thêm nhiều, ban đầu chỉ có một ít hiện tại đã như sóng cuộn trào trong cơ thể.
Cơ thể Văn Quý cũng dần lớn lên nhanh chóng như măng mùa xuân, mãnh liệt và không ngừng, buổi tối khi đi ngủ Văn Quý đều có thể cảm giác được xương cốt bị kéo dãn đến đau nhức, có đôi khi nghiêm trọng đến mức hắn bị đau đến tỉnh lại.
Văn Quý đối với chuyện này cảm thấy rất bình thường, con đường trở nên dũng mãnh của hắn vẫn còn một đoạn đường phải đi.
Còn Từ Lang cảm giác như mình đang nằm mơ, hơn nữa hắn cảm thấy chính mình đêm hôm đó rất kì quái, cảm thấy tất cả chuyện này rất không chân thật, luôn giữ bộ dáng si ngốc nhìn Văn Quý đến ngẩn người.
Văn Quý ngoài mặt bất đắc dĩ, trong lòng thì thích thú, buổi tối ôm Từ Lang đi ngủ cứ một lần rồi một lần lặp lại quyết định muốn cùng một chỗ với Từ Lang. Hắn không nghĩ Từ Lang sẽ thích hắn đến thế, hắn chỉ nghĩ rằng Từ Lang chỉ là thân cận lâu ngày sinh ra chút hảo cảm với mình mà thôi. Mà hắn từ khi có người yêu rồi thì cũng cảm thấy đời kiếp này của hắn đã viên mãn lắm rồi.
Nghe khung giường cót két cót két kêu vang, Văn Quý ngưng hết suy tính trong đầu, quyết định, phải nhanh chóng thay giường.
Lưu Tam thúc đáp ứng làm giường cho Văn Quý, một tuần sau đó mới cho người khiêng đến, thuận tiện gọi người đến đem cửa sổ nóc nhà đều tu chỉnh một lần. Văn Quý rất thích chiếc giường bằng gỗ đàn hương này, nhìn có cảm giác sang trọng, cổ kính. Văn Quý leo lên giường nhảy nhảy, rất cứng cáp, rất tốt. Lưu Tam thúc ái muội cười: “Yên tâm, giường này trời có sập nó cũng không sập đâu!” Ánh mắt lưu chuyển, Từ tướng quân hẳn là rất dũng mãnh a? Làm sao hắn biết hả? Làm sao mà không biết được? Từ tướng quân mấy ngày nay xuân phong đắc ý, tuy là biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước, nhưng mà người trong thôn ai mà không nhìn ra tâm tình tướng quân có bao nhiêu nhộn nhạo cơ chứ!
Thật ra thì đều do mỗi ngày Văn Quý đi khẩn đất đều để Từ Lang khiêng lưỡi cày làm việc, ban đầu người trong thôn không hiểu cái đó dùng thế nào, cho nên nhìn thấy một màn này thì tò mò không thôi, tiến lên đụng thử coi lưỡi cày trong lời đồn ra sao, rồi mỗi người một câu hỏi Từ Lang, chỉ cần trò chuyện vài câu, người nào có mắt đều có thể nhìn thấy được ánh mắt ngập tràn mùa xuân hoa nở của Từ tướng quân.
Văn Quý cũng không nói gì, nhưng tâm tình rất tốt hỏi: “Đơn đặt hàng lưỡi cày sao rồi?”
Nói đến đây, Lưu Tam thúc liền cao hứng vỗ tay: “Nhiều không kể xiết!” Nói xong lập tức đau đớn, nếu như Lưu gia trong cái thôn này căn cơ ổn định một chút, tiền trong tay hắn nhiều một chút, sao có thể đến lượt mấy lão già kia hưởng lợi cùng chứ, nuốt hết bao nhiêu tiền tài!
“Đơn đặt hàng tuy nhiều thật, nhưng tiền công cho thợ giỏi thật sự rất mắc, hiện tại ai cũng đang xếp hàng chờ, ta tính rồi, chỉ cần hoàn thành đơn đặt hàng cho người trong thôn thôi là đã đủ chi trả hết phần vốn gốc rồi.” Lưu Tam thúc khoa chân múa tay nói, bốp bốp vỗ vai Văn Quý, “Ngươi mà kết hôn thì ta sẽ cho ngươi bao lì xì cực kì lớn cho. Haha.”
Chỉ một thôn thôi đã có thể kiếm được vài vạn, cả hành tinh này thì sẽ kiếm được bao nhiêu? Văn Quý bây giờ cũng không bình tĩnh được, hắn cũng biết, giá tiền chiêu đãi tiệc cưới, đương nhiên còn có phòng ốc trước khi cưới cũng phải tu sửa một lần, rồi phải trang trí cũng thêm một mớ tiền, sính lễ dành cho Từ Lang cũng không thể thiếu được…
Chờ lợi nhuận lưỡi cày tràn tới tay rồi thì hắn liền có khả năng chi tiền cho hôn sự rồi. Văn Quý nhíu mày nói: “Khi nào thì chia hoa hồng?”
Lưu Tam thú cười bí hiểm, tiến đến gần hỏi: “Từ tướng quân cưới ngươi hay ngươi cưới Từ tướng quân vậy?” Hắn như thế nào lại có cảm giác là Văn Quý muốn cưới Từ đại tướng quân đây, chuyện này thật sự là chấn động đó!
Văn Quý sờ sờ cằm, nhìn về phía Từ Lang đang ở ngoài sân băm xương cốt dị thú, khóe miệng câu lên, bình tĩnh nói: “Đương nhiên là con cưới Từ đại tướng quân chứ, con không phải là đang sửa phòng chuẩn bị sính lễ hay sao!”
Âm thanh loảng xoảng vang lên, Từ Lang đánh rơi cái chậu, nước văng tung tóe khắp sân, bắn lên người hắn, Từ Lang vẻ mặt không thể tin được. Trong đầu chợt lóe lên, hắn rốt cục biết đêm đó không đúng chỗ nào rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.