Chương 62
Bắc Lại Lại
16/09/2020
Còn có vài ngày nữa mới đến Trung thu mà đậu tương, khoai lang nhà Văn Quý đã có thể thu hoạch! Hạ Hoa phải mở cửa hàng, không thể đến giúp, Văn Quý cũng không muốn phiền đến Hạ Hoa, Văn Khoan không có việc gì đến hỗ trợ một phen, Văn Quý nhìn Văn Khoan mang theo tâm sự trong lòng, phỏng chừng bởi vì chủ nhà hắn sắp về rồi.
Lưu Tam thúc cùng Lưu Hùng Kiệt đều đến hỗ trợ, Văn Quý ngạc nhiên nói: “Lưu Tam thúc, thúc vậy mà cũng chịu làm a, con thấy quần áo thúc mặc đều đắt tiền như thế, đến lúc đó thúc đừng làm việc đến mồ hôi đầm đìa làm mòn hết áo a.” Lưu Tam thúc tức giận, “Ta có lòng tốt đến giúp đỡ, có ai được người hỗ trợ lại nói xấu người ta như ngươi không! Còn có, ta làm gì bẩn như thế, mà có cũng không đến lượt ngươi nói a!” Văn Quý nghe thế, cười ha ha một trận.
Lưu Tam thúc đến hỗ trợ, Văn Quý đem bình trà lạnh dùng linh tuyền nhà mình pha mang lên, còn đem theo cả thịt lỗ lỗ thú khô mà Từ Lang thích ăn nhất, có cả mứt trái cây, lúc nghỉ ngơi Từ Lang nhất định phải ăn, tính thêm cả phần Văn Quý nữa, hơn nữa còn có nhiều người đến hỗ trợ, cho nên Văn Quý cũng chuẩn bị nhiều thêm mấy phần.
Được rồi, Lưu Tam thúc chính là vì thèm thuồng đồ tốt nhà Văn Quý, chạy đến đây ăn là chính, nói chung hắn cũng sẽ làm việc, chỉ là thời điểm làm việc thì không ai quản nổi cái miệng của hắn, nếu không phải bùm bùm nói chuyện không ngừng, thì chính là giành đồ ăn với Từ Lang. Uống trà lạnh mà như trâu uống nước, so với Từ Lang còn khoa trương hơn.
Từ Lang cũng phải ghé mắt nhìn, Văn Quý thì trực tiếp cười nhạo, “Thúc bao lâu chưa ăn cơm rồi, em trai thúc ở nhà không làm cơm hay sao?” Lưu Tam thúc nhét một miệng đầy thức ăn nhìn Lưu Hùng Kiệt ghét bỏ: “Ngày nào cũng ăn bánh chưng, lão tử muốn ói ra tới nơi, vậy mà hắn vẫn tiếp tục làm bánh chưng, hôm nay chiên bánh chưng ăn, hôm sau thì nấu, ngày thứ ba lại là bánh chưng chiên, ngày thứ tư vậy mà vẫn còn, thần thú a, lão tử cũng không phải lá gói bánh chưng, suốt ngày chỉ biết dùng để gói bánh chưng!”
Lưu Hùng Kiệt không thèm để ý, “Nhà chúng ta bánh chưng nhiều, không ăn bánh chưng thì ăn gì.” Hắn là đầu bếp, khẩu vị rất kén chọn, nếu có món mới hợp khẩu vị hắn sẽ ăn hoài, thẳng đến khi hắn chán ngấy mới thôi, hiện tại vừa lúc thích ăn bánh chưng, nên phỏng chừng sẽ ăn trong một khoảng thời gian, đến khi khẩu vị của hắn phai nhạt đi mới đổi món mới.
Lưu Tam thúc trợn mắt nhìn, kéo một củ khoai lang vẫn còn dính bùn đất trực tiếp đập lên người Lưu Hùng Kiệt, “Ăn nhiều đi, cho ngươi khỏi tiêu hóa được luôn! Táo bón luôn đi!” Lưu Hùng Kiệt xấu hổ, khuôn mặt ngăm đen ấy vậy mà cũng hiện ra mấy vệt ửng đỏ.
Văn Quý vội giải vây, “Bánh chưng không thể ăn thay cơm đâu, may mà hai người chưa ăn dưa hấu, nếu không thì thực sự sẽ bị tiêu chảy.” Lưu Tam thúc chụp lại củ khoai lang, tiếp tục công việc thu hoạch, nói là thu hoạch chứ cũng không tốn bao nhiêu sức. Khoai lang Văn Quý trồng hơn phân nửa đã to đến lộ ra trên đất, không cần dùng sức cũng có thể rút ra được, Lưu Tam thúc không khỏi khen: “Khoai lang này trồng tốt thật, lúc về cho ta mấy củ, tốt đến nướng ăn chắc chắn rất thơm ngon a.”
Văn Quý phủi sạch bùn đất trên củ khoai lang sau đó ném vào cái sọt, không chút để bụng nói, “Tùy thúc thôi, khoai lang lần này thu hoạch nhiều lắm, ngày mai con làm nồi khoai lang ngâm đường, chắc chắn thúc sẽ thích ăn.”
Văn Khoan lẳng lặng ở một bên làm việc của chính mình, Văn Quý bọn họ nói cái gì cũng không tham gia vào, tinh thần mơ hồ, đầu óc như đang trôi đi đâu đó. Văn Quý đánh mắt nhìn Lưu Tam thúc ý hỏi là xảy ra chuyện gì, Lưu Tam thúc nhỏ giọng nói cho Văn Quý, “Nghe nói Triệu Báo đi một chuyến vào rừng ma thú, còn bị thương nặng, dự định ban đầu là Trung thu sẽ về, nhưng tình hình hiện giờ xem ra không chắc chắn lắm.”
Lưu Tam thúc còn nói: “Hai ngày trước, ta còn nghe Văn Khoan cứ lẩm bẩm mãi một câu, Triệu Báo tuy Trung thu không thể trở về, nhưng sau đó cũng sẽ về, mà lần này về thôn sẽ không rời đi nữa.” Câu phía sau mới là câu trọng điểm, Văn Khoan cùng Triệu Báo tính ra là cũng có chút mâu thuẫn, nhưng thời gian lâu ngày không gặp nhau như vậy, cho dù trước kia có thế nào thì bây giờ cũng dần biến thành tưởng niệm đến người kia chăng?
Triệu Báo trước khi rời đi ngày đó còn cùng Văn Khoan cãi nhau một trận rất to, được rồi, nghiêm túc mà nói thì chính là Triệu Báo đơn phương cãi nhau, Văn Khoan thì bất đắc dĩ ngồi một bên tùy ý Triệu Báo cuồng loạn, Lưu Tam thúc lúc đó thật sự là không có gì để nói với hai vị nhà này. Triệu Báo vì đau lòng nên mới rời thôn, còn tưởng rằng Văn Khoan sẽ không chịu nổi tịch mịch, sẽ tìm mình quay về, ai ngờ Văn Khoan lại như không có việc gì, một chút nóng ruột cũng không có, hoàn toàn không để tâm chuyện người chủ gia đình là hắn không có nhà, cứ như vậy tận hưởng cuộc sống một mình một người ở nhà.
Buổi tối trở về, Lưu Tam thúc bọn họ đều ở lại nhà Văn Quý ăn cơm, có Lưu Hùng Kiệt ở đây, việc làm cơm chiều hiển nhiên không phải đến tay Văn Quý, Từ Lang cũng không vì vậy mà cao hứng, thật lòng mà nói, tay nghề Lưu Hùng Kiệt tuy tốt nhưng hắn chỉ thích ăn thức ăn Văn Quý tự tay làm.
Văn Quý nhìn Từ Lang nổi tính trẻ con, bất đắc dĩ lắc đầu, đi xuống bếp làm thịt cho Từ Lang, thêm một bát canh xương hầm linh khí nồng đậm mười phần, Văn Quý sợ dầu mỡ nên sử dụng rất ít dầu ăn. Từ Lang lúc ăn cơm hừ hừ nhìn Lưu Hùng Kiệt chằm chằm, một tô thịt kho đều ăn hết, không chừa cho bọn Lưu Hùng Kiệt chút nào.
Lưu Hùng Kiệt ha hả cười, nhìn Lưu Hùng Kiệt lúc này vừa hàm hậu vừa thành thục, Lưu Tam thúc hào hứng đứng ngoài xem cuộc vui, chỉ có Văn Khoan vẫn là hai mắt vô thần hướng về nhà. Chờ mọi người đều về hết, Văn Quý đùa với Từ Lang, “Như thế nào, đồ ăn người đàn ông của em nấu quá ngon nên không muốn chia cho người khác ăn?”
Từ Lang nằm trong lòng Văn Quý, tay không ngừng chọt tới chọt lui, không đáp lại. Văn Quý lắc lắc đầu, lên mạng mở cửa tiệm, ngoại trừ bày bán những đồ vật thường ngày vẫn bán thì còn bày bán thêm khoai lang hôm nay mới thu hoạch được lên.
Khoai lang nhà hắn hơn phân nửa là ruột đỏ, còn lại đều là ruột vàng, loại ruột đỏ là loại Văn Quý yêu tha thiết nhất, nhìn thôi đã cảm thấy ăn ngon, mà hương vị cũng không hề khiến người cảm thấy thất vọng.
<H.A> Ở VN mình thì có 2 loại, theo ta biết, là khoai lang ruột vàng và ruột tím, cá nhân ta thì thích ăn ruột vàng, nhưng nếu ăn theo dạng đã qua chế biến – như là làm khoai sấy hay khoai chiên, thì khoai lang tím ngon hơn ( ≧ ε ≦ )
Văn Quý bóc vỏ khoai lang ăn sống, ăn vào giòn giòn, nhưng độ giòn của nó khác với hoàng qua, ăn sống thế này có hương vị khác hẳn khi được nấu chín. Từ Lang tò mò cũng cắn thử một miếng, rất nhanh phi phi phun ra không ăn, hấp tấp uống một ngụm trà, lại gặm gặm hai trái hoàng qua mới dịu lại. Văn Quý buồn cười, “Khó ăn vậy sao?”
Từ Lang không biết phải diễn tả cái mùi vị kia như thế nào, tóm lại là hắn thấy ăn cái này không được, cho nên đối với món khoai lang ngâm đường gì đó ngày mai cũng không mấy hào hứng nữa. Văn Quý lắc đầu, tiếp tục ăn khoai lang sống của hắn, ngẫu nhiên đùa giỡn muốn đút cho Từ Lang ăn, nhìn Từ Lang nhăn tít mũi bất mãn, Văn Quý vui vẻ đến cười ha ha thật sảng khoái, không nhịn được gặm cắn môi Từ Lang vài cái.
Cửa hàng mở cửa không bao lâu, bên trong cũng không khác trước nhiều lắm, chỉ là không chật chội như trước nữa, sau khi mở rộng thì số lượng mặt hàng bày bán lên càng nhiều, trà lạnh đóng chai đã được bày lên kệ, rượu mận cũng một vò lại một vò xếp thành hàng ngay ngắn trên kệ, mứt trái cây và rau dưa cũng được sắp xếp ngăn nắp cả. Thịt dị thú mà Từ Lang nhờ Văn Quý sơ chế rồi đóng gói cũng được xếp trên kệ hàng, Văn Quý đặc biệt chú ý lợi nhuận thu được từ thịt dị thú, quay đầu lại nói cho Từ Lang biết ý kiến này của hắn tốt thế nào, bởi vì phàm là nam nhân, ai cũng mong muốn nhận được sự khích lệ cùng khẳng định!
Loại trà ướp lạnh nhà Văn Quý rất được nhiều người yêu thích uống, bởi vì khả năng thanh nhiệt tiêu độc, bị nóng trong người uống vài hớp thì cơ thể lập tức nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, bất quá, các á thú nhân vẫn thích hoàng qua hơn, bọn họ mua về để ăn hay để dưỡng nhan đều tốt a! Mứt trái cây thì không cần phải nói nữa rồi, là đồ tốt không sai, mứt trái cây cũng chính là thứ tốt nhất trong cửa hàng của Văn Quý, mà cũng là bán đắt nhất, không có biện pháp, một hũ lên đến một ngàn khối lận a.
Lúc trước bán thú nhân mua mứt trái cây bởi vì năng lượng tinh thuần chứa bên trong, sau đó á thú nhân phát hiện ra được ăn nhiều mứt trái cây khuôn mặt sẽ hồng nhuận, da thịt lại trắng mịn, giá cao hả, cũng phải mua, một ngàn khối thì tính cái gì, phỏng chừng một vạn khối người ta bỏ tiền ra mua không thèm chớp mắt luôn. Cho nên không phải tự nhiên mà có câu sản phẩm dưỡng nhan vừa tự nhiên vừa bảo vệ sức khỏe bán rất chạy đâu!
Người địa cầu thích những thứ tự nhiên, còn người ở đây thì thích thuần năng lượng, Văn Quý dĩ nhiên chiếm được tiện nghi lớn.
Nguồn thu nhập trong nhà theo đó cũng cực kì ổn định, hơn nữa, ngoại trừ ở trên mạng bán đồ vật kiếm tiền, hắn còn có lợi nhuận từ việc bán lưỡi cày ở chỗ Lưu Tam thúc, tiền lãi từ lò bánh chưng nhà Lưu Hùng Kiệt, Văn Quý hắn bây giờ đã hoàn toàn không cần vì chuyện tiền bạc mà sầu não nữa.
Mua rất nhiều quần áo cho Từ Lang, toàn bộ đều chọn loại vải bông. Ngày hôm sau, Từ Lang lại thử mặc quần áo mới, vẫn có chút không quen, nhưng mà hắn rất thích, bởi vì đây là Văn Quý đặc biệt lựa chọn cho hắn! Còn chọn mua áo thun in hình lỗ lỗ thú mà hắn thích nhất nữa.
Văn Quý nhìn cổ áo Từ Lang bị lệch, giúp hắn chỉnh lại một chút, cúi đầu nhìn xuống Từ Lang, đường nét khuôn mặt Từ Lang đã không còn lãnh ngạnh như trước, mà hiện ra thản nhiên nhu hòa, ánh mắt sắc bén cũng đã dịu đi phân nửa, đã khôn nhìn ra người này đã từng một thời trên chiến trường sát phạt quyết đoán, hiện tại hắn chỉ là một nam nhân trẻ tuổi có người thương mình, có người sủng mình, một nét tươi cười cũng đủ lộ ra hương vị hạnh phúc, Văn Quý cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán Từ Lang, thấp giọng nói: “Buổi sáng tốt lành, tướng quân của tôi.”
Từ Lang cọ cọ hai má Văn Quý, bụng thì thầm kêu. Văn Quý bật cười, bắt đầu làm điểm tâm, chính là món khoai lang luộc nước đường, ngày hôm qua Từ Lang đã nói không thích ăn sống khoai tây, không nấu lên thì hắn sẽ không ăn, ách, hiếm lắm mới kiếm được một món Từ Lang không thích ăn, Văn Quý đối với việc này chính là cảm thấy rất kinh ngạc.
Sợ Từ Lang cũng không thích ăn khoai lang ngâm đường, Văn Quý còn nấu thêm cháo xương hầm, trong nhà vẫn còn một rổ trứng chim, liền làm trứng chần nước sôi cho hắn ăn, rưới mứt trái cây lên trên, để Từ Lang ăn nhiều thêm một chút.
Chờ khoai lang ngâm đường đã được nấu chín, Lưu Tam thúc, Văn Khoan bọn họ đều đến, mỗi người uống thử một chén, uống xong một chén lại thêm một chén. Từ Lang thật không bình tĩnh nổi, trong miệng vẫn còn ngậm thịt, nhanh chóng nuốt luôn, dùng tốc độ ánh sáng uống xong một chén cháo, sau đó cũng múc một chén khoai lang ngâm nước đường. Khoai lang là loại ruột đỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, Từ Lang cắn một hơi, hương vị còn lưu lại trên răng, trên môi, cùng với lúc ăn sống thì hoàn toàn khác biệt, huống chi là đồ ngọt! Từ Lang thích ăn đồ ngọt, Văn Quý đã sớm phát hiện ra, nhìn thấy hắn ăn uống vội vã, liền khuyên, “Đừng ăn nhanh như vậy, một nồi này rất nhiều, không ai tranh với em, hôm nay chúng ta đi thu hoạch đậu nữa, em thích ăn thì chúng ta mang theo, khi nào đói bụng thì lấy ra ăn.”
Từ Lang trước kia chưa ăn qua mỹ vị bao giờ, huống chi khoai lang cũng chỉ là lương thực phụ, bất quá khoai lang có hương vị riêng của nó, ăn rất ngon, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, mới đưa đến miệng đã thèm chảy nước miếng.
Những người khác thì không cần phải nói, Lưu Hùng Kiệt thích ăn và cũng sẽ ăn, hắn mấy ngày trời toàn ăn bánh chưng, muốn táo bón đến nơi rồi, vừa hay có món khoai lang này, thương lượng với Văn Quý muốn một túi khoai lang nhỏ.
Lưu Tam thúc liếc mắt nhìn Lưu Hùng Kiệt, hừ hừ, sắc mặt tốt hơn một chút, bất quá hắn luôn cảm thấy đồ ăn Văn Quý nấu hình như so với thức ăn Lưu Hùng Kiệt làm thì có phần ngon hơn, nói như thế nào nhỉ, đồ ăn Văn Quý làm luôn mang cho người khác cảm giác sạch sẽ, thuần khiết, ăn vào cảm thấy vô cùng thoải mái. Lưu Hùng Kiệt nấu thì kỹ thuật rất tốt, hương vị cũng không tồi, nhưng không có chút ý vị thuần khiết kia.
Văn Khoan thì uống nước đường nhiều, khoai lang ăn không được bao nhiêu, chỉ nói rằng nước đường uống rất ngon, còn nhờ Văn Quý đóng gói nước đường không cần bỏ khoai lang vào đem về, Văn Quý 囧 囧, món ăn của người ta là khoai lang ngâm nước đường, khoai lang mới là trọng điểm được không a…
Ngoài số khoai lang ngâm đường mọi người muốn đóng hộp đem về thì phần còn lại Văn Quý đều đưa hết cho Hạ Hoa. Hạ Hoa mở cửa tiệm ngay đối diện nhà Văn Quý, ăn không hết thì có thể bán cho mấy đứa nhỏ trong thôn ăn, mấy thằng bé choai choai đó sức ăn cũng lớn lắm, không lo có chuyện nấu nhiều không ai ăn đâu.
Văn Quý dẫn Từ Lang đi cùng mọi đến thu hoạch đậu, Văn Quý muốn thu hoạch xong sẽ làm sữa đậu nành cho Từ Lang uống. Khẩu vị của Từ Lang ngày càng khó chiều, miệng cũng kén ăn hẳn, cũng càng ngày càng khó hầu hạ, nên lần này làm mấy món mới cho Từ Lang.
Tương đậu nhiều chất dinh dưỡng lại uống rất ngon, Từ Lang chắc hẳn sẽ yêu thích.
Mà, cũng không biết Từ Lang có thích ăn đậu hũ hay không, Văn Quý quay sag nhìn Từ Lang, nhẹ nhàng cười, hắn ngược lại thì rất thích. <H.A> Ai cũng hiểu mà đúng không (¬‿¬)
Lưu Tam thúc cùng Lưu Hùng Kiệt đều đến hỗ trợ, Văn Quý ngạc nhiên nói: “Lưu Tam thúc, thúc vậy mà cũng chịu làm a, con thấy quần áo thúc mặc đều đắt tiền như thế, đến lúc đó thúc đừng làm việc đến mồ hôi đầm đìa làm mòn hết áo a.” Lưu Tam thúc tức giận, “Ta có lòng tốt đến giúp đỡ, có ai được người hỗ trợ lại nói xấu người ta như ngươi không! Còn có, ta làm gì bẩn như thế, mà có cũng không đến lượt ngươi nói a!” Văn Quý nghe thế, cười ha ha một trận.
Lưu Tam thúc đến hỗ trợ, Văn Quý đem bình trà lạnh dùng linh tuyền nhà mình pha mang lên, còn đem theo cả thịt lỗ lỗ thú khô mà Từ Lang thích ăn nhất, có cả mứt trái cây, lúc nghỉ ngơi Từ Lang nhất định phải ăn, tính thêm cả phần Văn Quý nữa, hơn nữa còn có nhiều người đến hỗ trợ, cho nên Văn Quý cũng chuẩn bị nhiều thêm mấy phần.
Được rồi, Lưu Tam thúc chính là vì thèm thuồng đồ tốt nhà Văn Quý, chạy đến đây ăn là chính, nói chung hắn cũng sẽ làm việc, chỉ là thời điểm làm việc thì không ai quản nổi cái miệng của hắn, nếu không phải bùm bùm nói chuyện không ngừng, thì chính là giành đồ ăn với Từ Lang. Uống trà lạnh mà như trâu uống nước, so với Từ Lang còn khoa trương hơn.
Từ Lang cũng phải ghé mắt nhìn, Văn Quý thì trực tiếp cười nhạo, “Thúc bao lâu chưa ăn cơm rồi, em trai thúc ở nhà không làm cơm hay sao?” Lưu Tam thúc nhét một miệng đầy thức ăn nhìn Lưu Hùng Kiệt ghét bỏ: “Ngày nào cũng ăn bánh chưng, lão tử muốn ói ra tới nơi, vậy mà hắn vẫn tiếp tục làm bánh chưng, hôm nay chiên bánh chưng ăn, hôm sau thì nấu, ngày thứ ba lại là bánh chưng chiên, ngày thứ tư vậy mà vẫn còn, thần thú a, lão tử cũng không phải lá gói bánh chưng, suốt ngày chỉ biết dùng để gói bánh chưng!”
Lưu Hùng Kiệt không thèm để ý, “Nhà chúng ta bánh chưng nhiều, không ăn bánh chưng thì ăn gì.” Hắn là đầu bếp, khẩu vị rất kén chọn, nếu có món mới hợp khẩu vị hắn sẽ ăn hoài, thẳng đến khi hắn chán ngấy mới thôi, hiện tại vừa lúc thích ăn bánh chưng, nên phỏng chừng sẽ ăn trong một khoảng thời gian, đến khi khẩu vị của hắn phai nhạt đi mới đổi món mới.
Lưu Tam thúc trợn mắt nhìn, kéo một củ khoai lang vẫn còn dính bùn đất trực tiếp đập lên người Lưu Hùng Kiệt, “Ăn nhiều đi, cho ngươi khỏi tiêu hóa được luôn! Táo bón luôn đi!” Lưu Hùng Kiệt xấu hổ, khuôn mặt ngăm đen ấy vậy mà cũng hiện ra mấy vệt ửng đỏ.
Văn Quý vội giải vây, “Bánh chưng không thể ăn thay cơm đâu, may mà hai người chưa ăn dưa hấu, nếu không thì thực sự sẽ bị tiêu chảy.” Lưu Tam thúc chụp lại củ khoai lang, tiếp tục công việc thu hoạch, nói là thu hoạch chứ cũng không tốn bao nhiêu sức. Khoai lang Văn Quý trồng hơn phân nửa đã to đến lộ ra trên đất, không cần dùng sức cũng có thể rút ra được, Lưu Tam thúc không khỏi khen: “Khoai lang này trồng tốt thật, lúc về cho ta mấy củ, tốt đến nướng ăn chắc chắn rất thơm ngon a.”
Văn Quý phủi sạch bùn đất trên củ khoai lang sau đó ném vào cái sọt, không chút để bụng nói, “Tùy thúc thôi, khoai lang lần này thu hoạch nhiều lắm, ngày mai con làm nồi khoai lang ngâm đường, chắc chắn thúc sẽ thích ăn.”
Văn Khoan lẳng lặng ở một bên làm việc của chính mình, Văn Quý bọn họ nói cái gì cũng không tham gia vào, tinh thần mơ hồ, đầu óc như đang trôi đi đâu đó. Văn Quý đánh mắt nhìn Lưu Tam thúc ý hỏi là xảy ra chuyện gì, Lưu Tam thúc nhỏ giọng nói cho Văn Quý, “Nghe nói Triệu Báo đi một chuyến vào rừng ma thú, còn bị thương nặng, dự định ban đầu là Trung thu sẽ về, nhưng tình hình hiện giờ xem ra không chắc chắn lắm.”
Lưu Tam thúc còn nói: “Hai ngày trước, ta còn nghe Văn Khoan cứ lẩm bẩm mãi một câu, Triệu Báo tuy Trung thu không thể trở về, nhưng sau đó cũng sẽ về, mà lần này về thôn sẽ không rời đi nữa.” Câu phía sau mới là câu trọng điểm, Văn Khoan cùng Triệu Báo tính ra là cũng có chút mâu thuẫn, nhưng thời gian lâu ngày không gặp nhau như vậy, cho dù trước kia có thế nào thì bây giờ cũng dần biến thành tưởng niệm đến người kia chăng?
Triệu Báo trước khi rời đi ngày đó còn cùng Văn Khoan cãi nhau một trận rất to, được rồi, nghiêm túc mà nói thì chính là Triệu Báo đơn phương cãi nhau, Văn Khoan thì bất đắc dĩ ngồi một bên tùy ý Triệu Báo cuồng loạn, Lưu Tam thúc lúc đó thật sự là không có gì để nói với hai vị nhà này. Triệu Báo vì đau lòng nên mới rời thôn, còn tưởng rằng Văn Khoan sẽ không chịu nổi tịch mịch, sẽ tìm mình quay về, ai ngờ Văn Khoan lại như không có việc gì, một chút nóng ruột cũng không có, hoàn toàn không để tâm chuyện người chủ gia đình là hắn không có nhà, cứ như vậy tận hưởng cuộc sống một mình một người ở nhà.
Buổi tối trở về, Lưu Tam thúc bọn họ đều ở lại nhà Văn Quý ăn cơm, có Lưu Hùng Kiệt ở đây, việc làm cơm chiều hiển nhiên không phải đến tay Văn Quý, Từ Lang cũng không vì vậy mà cao hứng, thật lòng mà nói, tay nghề Lưu Hùng Kiệt tuy tốt nhưng hắn chỉ thích ăn thức ăn Văn Quý tự tay làm.
Văn Quý nhìn Từ Lang nổi tính trẻ con, bất đắc dĩ lắc đầu, đi xuống bếp làm thịt cho Từ Lang, thêm một bát canh xương hầm linh khí nồng đậm mười phần, Văn Quý sợ dầu mỡ nên sử dụng rất ít dầu ăn. Từ Lang lúc ăn cơm hừ hừ nhìn Lưu Hùng Kiệt chằm chằm, một tô thịt kho đều ăn hết, không chừa cho bọn Lưu Hùng Kiệt chút nào.
Lưu Hùng Kiệt ha hả cười, nhìn Lưu Hùng Kiệt lúc này vừa hàm hậu vừa thành thục, Lưu Tam thúc hào hứng đứng ngoài xem cuộc vui, chỉ có Văn Khoan vẫn là hai mắt vô thần hướng về nhà. Chờ mọi người đều về hết, Văn Quý đùa với Từ Lang, “Như thế nào, đồ ăn người đàn ông của em nấu quá ngon nên không muốn chia cho người khác ăn?”
Từ Lang nằm trong lòng Văn Quý, tay không ngừng chọt tới chọt lui, không đáp lại. Văn Quý lắc lắc đầu, lên mạng mở cửa tiệm, ngoại trừ bày bán những đồ vật thường ngày vẫn bán thì còn bày bán thêm khoai lang hôm nay mới thu hoạch được lên.
Khoai lang nhà hắn hơn phân nửa là ruột đỏ, còn lại đều là ruột vàng, loại ruột đỏ là loại Văn Quý yêu tha thiết nhất, nhìn thôi đã cảm thấy ăn ngon, mà hương vị cũng không hề khiến người cảm thấy thất vọng.
<H.A> Ở VN mình thì có 2 loại, theo ta biết, là khoai lang ruột vàng và ruột tím, cá nhân ta thì thích ăn ruột vàng, nhưng nếu ăn theo dạng đã qua chế biến – như là làm khoai sấy hay khoai chiên, thì khoai lang tím ngon hơn ( ≧ ε ≦ )
Văn Quý bóc vỏ khoai lang ăn sống, ăn vào giòn giòn, nhưng độ giòn của nó khác với hoàng qua, ăn sống thế này có hương vị khác hẳn khi được nấu chín. Từ Lang tò mò cũng cắn thử một miếng, rất nhanh phi phi phun ra không ăn, hấp tấp uống một ngụm trà, lại gặm gặm hai trái hoàng qua mới dịu lại. Văn Quý buồn cười, “Khó ăn vậy sao?”
Từ Lang không biết phải diễn tả cái mùi vị kia như thế nào, tóm lại là hắn thấy ăn cái này không được, cho nên đối với món khoai lang ngâm đường gì đó ngày mai cũng không mấy hào hứng nữa. Văn Quý lắc đầu, tiếp tục ăn khoai lang sống của hắn, ngẫu nhiên đùa giỡn muốn đút cho Từ Lang ăn, nhìn Từ Lang nhăn tít mũi bất mãn, Văn Quý vui vẻ đến cười ha ha thật sảng khoái, không nhịn được gặm cắn môi Từ Lang vài cái.
Cửa hàng mở cửa không bao lâu, bên trong cũng không khác trước nhiều lắm, chỉ là không chật chội như trước nữa, sau khi mở rộng thì số lượng mặt hàng bày bán lên càng nhiều, trà lạnh đóng chai đã được bày lên kệ, rượu mận cũng một vò lại một vò xếp thành hàng ngay ngắn trên kệ, mứt trái cây và rau dưa cũng được sắp xếp ngăn nắp cả. Thịt dị thú mà Từ Lang nhờ Văn Quý sơ chế rồi đóng gói cũng được xếp trên kệ hàng, Văn Quý đặc biệt chú ý lợi nhuận thu được từ thịt dị thú, quay đầu lại nói cho Từ Lang biết ý kiến này của hắn tốt thế nào, bởi vì phàm là nam nhân, ai cũng mong muốn nhận được sự khích lệ cùng khẳng định!
Loại trà ướp lạnh nhà Văn Quý rất được nhiều người yêu thích uống, bởi vì khả năng thanh nhiệt tiêu độc, bị nóng trong người uống vài hớp thì cơ thể lập tức nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, bất quá, các á thú nhân vẫn thích hoàng qua hơn, bọn họ mua về để ăn hay để dưỡng nhan đều tốt a! Mứt trái cây thì không cần phải nói nữa rồi, là đồ tốt không sai, mứt trái cây cũng chính là thứ tốt nhất trong cửa hàng của Văn Quý, mà cũng là bán đắt nhất, không có biện pháp, một hũ lên đến một ngàn khối lận a.
Lúc trước bán thú nhân mua mứt trái cây bởi vì năng lượng tinh thuần chứa bên trong, sau đó á thú nhân phát hiện ra được ăn nhiều mứt trái cây khuôn mặt sẽ hồng nhuận, da thịt lại trắng mịn, giá cao hả, cũng phải mua, một ngàn khối thì tính cái gì, phỏng chừng một vạn khối người ta bỏ tiền ra mua không thèm chớp mắt luôn. Cho nên không phải tự nhiên mà có câu sản phẩm dưỡng nhan vừa tự nhiên vừa bảo vệ sức khỏe bán rất chạy đâu!
Người địa cầu thích những thứ tự nhiên, còn người ở đây thì thích thuần năng lượng, Văn Quý dĩ nhiên chiếm được tiện nghi lớn.
Nguồn thu nhập trong nhà theo đó cũng cực kì ổn định, hơn nữa, ngoại trừ ở trên mạng bán đồ vật kiếm tiền, hắn còn có lợi nhuận từ việc bán lưỡi cày ở chỗ Lưu Tam thúc, tiền lãi từ lò bánh chưng nhà Lưu Hùng Kiệt, Văn Quý hắn bây giờ đã hoàn toàn không cần vì chuyện tiền bạc mà sầu não nữa.
Mua rất nhiều quần áo cho Từ Lang, toàn bộ đều chọn loại vải bông. Ngày hôm sau, Từ Lang lại thử mặc quần áo mới, vẫn có chút không quen, nhưng mà hắn rất thích, bởi vì đây là Văn Quý đặc biệt lựa chọn cho hắn! Còn chọn mua áo thun in hình lỗ lỗ thú mà hắn thích nhất nữa.
Văn Quý nhìn cổ áo Từ Lang bị lệch, giúp hắn chỉnh lại một chút, cúi đầu nhìn xuống Từ Lang, đường nét khuôn mặt Từ Lang đã không còn lãnh ngạnh như trước, mà hiện ra thản nhiên nhu hòa, ánh mắt sắc bén cũng đã dịu đi phân nửa, đã khôn nhìn ra người này đã từng một thời trên chiến trường sát phạt quyết đoán, hiện tại hắn chỉ là một nam nhân trẻ tuổi có người thương mình, có người sủng mình, một nét tươi cười cũng đủ lộ ra hương vị hạnh phúc, Văn Quý cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán Từ Lang, thấp giọng nói: “Buổi sáng tốt lành, tướng quân của tôi.”
Từ Lang cọ cọ hai má Văn Quý, bụng thì thầm kêu. Văn Quý bật cười, bắt đầu làm điểm tâm, chính là món khoai lang luộc nước đường, ngày hôm qua Từ Lang đã nói không thích ăn sống khoai tây, không nấu lên thì hắn sẽ không ăn, ách, hiếm lắm mới kiếm được một món Từ Lang không thích ăn, Văn Quý đối với việc này chính là cảm thấy rất kinh ngạc.
Sợ Từ Lang cũng không thích ăn khoai lang ngâm đường, Văn Quý còn nấu thêm cháo xương hầm, trong nhà vẫn còn một rổ trứng chim, liền làm trứng chần nước sôi cho hắn ăn, rưới mứt trái cây lên trên, để Từ Lang ăn nhiều thêm một chút.
Chờ khoai lang ngâm đường đã được nấu chín, Lưu Tam thúc, Văn Khoan bọn họ đều đến, mỗi người uống thử một chén, uống xong một chén lại thêm một chén. Từ Lang thật không bình tĩnh nổi, trong miệng vẫn còn ngậm thịt, nhanh chóng nuốt luôn, dùng tốc độ ánh sáng uống xong một chén cháo, sau đó cũng múc một chén khoai lang ngâm nước đường. Khoai lang là loại ruột đỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, Từ Lang cắn một hơi, hương vị còn lưu lại trên răng, trên môi, cùng với lúc ăn sống thì hoàn toàn khác biệt, huống chi là đồ ngọt! Từ Lang thích ăn đồ ngọt, Văn Quý đã sớm phát hiện ra, nhìn thấy hắn ăn uống vội vã, liền khuyên, “Đừng ăn nhanh như vậy, một nồi này rất nhiều, không ai tranh với em, hôm nay chúng ta đi thu hoạch đậu nữa, em thích ăn thì chúng ta mang theo, khi nào đói bụng thì lấy ra ăn.”
Từ Lang trước kia chưa ăn qua mỹ vị bao giờ, huống chi khoai lang cũng chỉ là lương thực phụ, bất quá khoai lang có hương vị riêng của nó, ăn rất ngon, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, mới đưa đến miệng đã thèm chảy nước miếng.
Những người khác thì không cần phải nói, Lưu Hùng Kiệt thích ăn và cũng sẽ ăn, hắn mấy ngày trời toàn ăn bánh chưng, muốn táo bón đến nơi rồi, vừa hay có món khoai lang này, thương lượng với Văn Quý muốn một túi khoai lang nhỏ.
Lưu Tam thúc liếc mắt nhìn Lưu Hùng Kiệt, hừ hừ, sắc mặt tốt hơn một chút, bất quá hắn luôn cảm thấy đồ ăn Văn Quý nấu hình như so với thức ăn Lưu Hùng Kiệt làm thì có phần ngon hơn, nói như thế nào nhỉ, đồ ăn Văn Quý làm luôn mang cho người khác cảm giác sạch sẽ, thuần khiết, ăn vào cảm thấy vô cùng thoải mái. Lưu Hùng Kiệt nấu thì kỹ thuật rất tốt, hương vị cũng không tồi, nhưng không có chút ý vị thuần khiết kia.
Văn Khoan thì uống nước đường nhiều, khoai lang ăn không được bao nhiêu, chỉ nói rằng nước đường uống rất ngon, còn nhờ Văn Quý đóng gói nước đường không cần bỏ khoai lang vào đem về, Văn Quý 囧 囧, món ăn của người ta là khoai lang ngâm nước đường, khoai lang mới là trọng điểm được không a…
Ngoài số khoai lang ngâm đường mọi người muốn đóng hộp đem về thì phần còn lại Văn Quý đều đưa hết cho Hạ Hoa. Hạ Hoa mở cửa tiệm ngay đối diện nhà Văn Quý, ăn không hết thì có thể bán cho mấy đứa nhỏ trong thôn ăn, mấy thằng bé choai choai đó sức ăn cũng lớn lắm, không lo có chuyện nấu nhiều không ai ăn đâu.
Văn Quý dẫn Từ Lang đi cùng mọi đến thu hoạch đậu, Văn Quý muốn thu hoạch xong sẽ làm sữa đậu nành cho Từ Lang uống. Khẩu vị của Từ Lang ngày càng khó chiều, miệng cũng kén ăn hẳn, cũng càng ngày càng khó hầu hạ, nên lần này làm mấy món mới cho Từ Lang.
Tương đậu nhiều chất dinh dưỡng lại uống rất ngon, Từ Lang chắc hẳn sẽ yêu thích.
Mà, cũng không biết Từ Lang có thích ăn đậu hũ hay không, Văn Quý quay sag nhìn Từ Lang, nhẹ nhàng cười, hắn ngược lại thì rất thích. <H.A> Ai cũng hiểu mà đúng không (¬‿¬)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.