Chương 135: Ba người
Vô Sỉ Đạo Tặc
18/03/2013
Mộ Dung Thiên nuốt ực một ngụm nước miếng, miệng nóng lưỡi khô, khó khăn thốt:
- Bích Dạ tiểu thư, nàng nói thật chứ? Nàng thật muốn làm vậy à?
Ý của tên sắc lang là muốn nói về "mối lợi tức", Bích Dạ cắn môi, nói:
- Đúng vậy! Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của ta rất xuất sắc. Thậm chí, hiệu quả còn vượt xa cả dự tính của ta, tất nhiên là phải được hưởng phần thưởng xứng đáng với công lao đó.
Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu rồi ấp úng nói:
- Vậy.....vậy còn Khải Sắt Lâm tiểu thư thì sao? Nàng ta có bằng lòng hay không? Có cam tâm tình nguyện hay không?
Bích Dạ nhẹ gật đầu, sắc mặt đỏ bừng như lửa thiêu:
- Ngươi yên tâm đi, ta đã sớm nói với nàng ta. Tóm lại, chỉ cần ngươi gật đầu thì lúc nào cũng được cả.
Mộ Dung Thiên xoa xoa hai bàn tay vào nhau, tỏ vẻ rất hưng phấn. Nhìn Khải Sắt Lâm đang biểu diễn kỹ thuật nhảy múa trên sân khấu, nhiệt lực toát ra tứ phía từ thân thể nóng bỏng kia, hắn có cảm giác hơi chút hoang đường. Chẳng lẽ đêm nay đại minh tinh sáng chói hào quang kia, cùng với nữ nhân nóng bỏng đang ở bên cạnh mình đây, hai nàng mỹ nhân đồng tính nổi tiếng khắp đế quốc này đều sẽ thuộc về mình sao?
Lúc này, một khúc nhạc vừa kết thúc, Lộ Thiến cũng hồi phục lại tinh thần, nàng thấy hai người đang ngồi sát vào nhau mà thì thầm trò chuyện, nên hiếu kỳ hỏi:
- La Địch ca ca, Bích Dạ tỷ tỷ. Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Mộ Dung Thiên ho khan hai tiếng rồi đáp:
- Chúng ta đang bàn chuyện người lớn. Tiểu Lộ, muội còn nhỏ nên chưa hiểu đâu, sau này đợi muội lớn rồi, huynh sẽ nói cho muội biết.
Thiếu chút nữa thì Bích Dạ ngất xỉu. Cũng may là hắn còn biết xấu hổ mà bảo Lộ Thiến còn nhỏ, nếu không thì chỉ sợ không biết hắn đã nói với Lộ Thiến bao nhiêu lần “chuyện người lớn” rồi. Cùng ở chung với một Tinh Linh muội muội xinh đẹp như vậy, Bích Dạ tuyệt đối không tin tên sắc lang Mộ Dung Thiên có thể buông tha cho đóa hoa tươi vừa hé nở này. Trong thời gian Bích Dạ lưu lại tại nhà Mộ Dung Thiên, có lúc cũng lén sờ lên người nàng vài cái, giả vờ nựng yêu nàng y như bào muội của mình vậy. Nếu như nàng không phải là nữ nhân của Mộ Dung Thiên, nói không chừng Bích Dạ rất có thể đã kéo nàng gia nhập vào hàng ngũ của mình và Khải Sắt Lâm rồi. Hơn nữa, Khải Sắt Lâm vốn là người yêu cái “đẹp”, rõ ràng là có mối "hảo cảm" bất bình thường đối với Lộ Thiến nữa chứ.
Lộ Thiến chu chiếc miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói:
- Muội đâu còn nhỏ chứ, Lộ Thiến đã trưởng thành rồi!
Và như để chứng minh cho lời nói của mình, nàng cố gắng ưỡn bộ ngực đã nẩy nở bằng chiếc bánh bao nhỏ lên. Đương nhiên, so với Bích Dạ thì nàng vẫn còn thua xa lắm, vì thế mà nàng phải tiếp tục cố gắng nữa thì "cách mạng" mới có thể thành công.
Nếu là lúc bình thường, ánh mắt của Mộ Dung Thiên nhất định sẽ sáng lên, và sắc tâm cũng bùng dậy. Tuy nhiên, vào lúc này thì tinh thần của hắn đang bị hấp dẫn bởi cuộc "đại chiến ba người" với Bích Dạ và Khải Sắt Lâm, nên chỉ thuận miệng nói:
- Phải, phải, Tiểu Lộ ngoan, muội lớn rồi. À, hãy tập trung xem Khải Sắt Lâm tỷ tỷ hát đi, ca ca và Bích Dạ tỷ tỷ của muội còn có việc riêng cần bàn.
- Dạ!
Lộ Thiến nghe lời hắn, lại chuyển ánh mắt về phía sân khấu, còn về phần Mộ Dung Thiên và Bích Dạ đến đêm nay sẽ làm gì đó thì nàng cũng không để ý nữa. Nàng chỉ cần biết Mộ Dung Thiên đối tốt với mình, vậy là đủ rồi.
Mộ Dung Thiên ngồi lại ngay ngắn, tạo cho mình chút ít hình tượng quân tử rồi nói:
- À, chuyện đó....Bích Dạ tiểu thư, vậy quyết định đêm nay nhé.
Bích Dạ nghe hắn trả lời, liền nghĩ tới cảnh tượng mà mình sẽ phải đương đầu thì nhịp tim đập loạn hẳn lên, đầu cúi gầm xuống ngực, không dám nói gì nữa.
Một bầu không khí khác lạ bao trùm lấy hai người. Mộ Dung Thiên nhìn Khải Sắt Lâm đang múa hát trên sân khấu mà trong lòng cảm thấy không yên.
Thế rồi những tiếng vỗ tay nhiệt liệt như cuồng phong mưa gió kéo dài không dứt làm cho hai người bừng tỉnh, vội nhanh chóng lấy lại tinh thần.
- Hay quá!
Lộ Thiến không ngừng vỗ đôi tay nhỏ bé và cứ luôn miệng hò hét. Nhìn lại trên sân khấu, Khải Sắt Lâm đang dẫn theo các Tinh Linh vũ nữ hành lễ với khán giả, sau đó liền nói lời đa tạ để kết thúc buổi trình diễn. Thời gian mới đó mà đã hơn hai giờ trôi qua rồi.
Lộ Thiến vẫn chưa hết hứng thú, thốt:
- Khải Sắt Lâm tỷ tỷ hát hay quá, nhảy múa cũng rất đẹp nữa. Hôm nào rãnh rỗi, muội cũng muốn theo Khải Sắt Lâm tỷ tỷ để học hát.
Không biết quang cảnh lúc nàng mỹ nữ Mỵ Âm tộc có khí chất vừa cao nhã vừa quyến rũ kia ở trên giường và phát ra một loại “ca” khác thì sẽ thế nào nhỉ? Mộ Dung Thiên vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy miệng khô khốc, hô hấp thật khó khăn.
Khi Mộ Dung Thiên và Bích Dạ gặp Khải Sắt Lâm tại nơi đã được hẹn từ trước, thì chỉ thấy nàng ta toàn thân mồ hôi đầm đìa. Sự hưng phấn còn lại trong các tế bào vẫn chưa biến mất. Trong các buổi trình diễn, Khải Sắt Lâm luôn thể hiện hết mình, bao nhiêu tinh lực đều dồn hết vào cuộc trình diễn, do đó mà nàng thường bị tiêu hao rất nhiều thể lực.
Nhìn thấy nàng thở hỗn hển, bộ ngực sữa phập phòng lên xuống, Mộ Dung Thiên lại một lần nữa như lạc vào cõi thần tiên. Tên sắc lang này chợt phát hiện ra tinh thần của mình từ sau khi nghe được lời hứa hẹn của Bích Dạ thì nó đã bị những dục vọng xấu xa xâm chiếm mất rồi. Hắn đã từng xem nữ nhân âu yếm nhau trong những bộ phim cấp ba rất nhiều, thế nhưng, trong thực tế thì đây mới là lần đầu gặp phải; hơn nữa, lại còn phát sinh quan hệ với mình. Những chuyện thế này, quả thật trước kia dù có nghĩ tới cũng không dám nghĩ nữa.
Do Hắc Ám khí chưa hoàn toàn được thanh trừ nên Lộ Thiến cần phải nghỉ ngơi nhiều, vả lại, hôm nay được xem Khải Sắt Lâm biểu diễn quá hay nên nàng cũng rất hưng phấn, do đó mà giờ đây lại càng mệt mỏi hơn. Sau khi trở về biệt thự, nàng và Mộ Dung Thiên tắm rửa xong liền cảm thấy buồn ngủ, thế là không lâu sau đó đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong cơn ngủ say, khuôn mặt xinh xắn của nàng vẫn mỉm cười tươi tắn, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, Mộ Dung Thiên hôn nhẹ lên gương mặt mịn màng của nàng một cái, sau đó giúp nàng đắp chăn lại, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Bích Dạ và Khải Sắt Lâm đang chờ đợi ở phòng khách mà các nàng vẫn thường ở. Cả hai cũng vừa mới tắm xong, nên hương thơm lan tỏa khắp phòng. Họ chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh và gợi cảm ngồi ở bên giường, hơi nhăn nhó cứ như kỹ nữ lần đầu tiên tiếp khách vậy. Khi nhìn thấy Mộ Dung Thiên bước vào, Bích Dạ liền thúc nhẹ Khải Sắt Lâm một cái. Kỳ thật, Khải Sắt Lâm vốn không muốn thực hiện việc này chút nào, vì thế mà nàng chỉ đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
- Hi!
Mộ Dung Thiên cất tiếng chào rồi thong thả bước vào phòng. Sau đó cũng không hề khách khí mà đặt người ngồi vào giữa hai nàng.
Không biết có phải là đã nghĩ thông rồi hay không mà vẻ ngượng ngùng của Bích Dạ khi còn ở hội trường biểu diễn không còn nữa, nàng mỉm cười đầy quyến rũ, nhẹ thốt:
- La Địch tiên sinh, ngài đến rồi à.
Mộ Dung Thiên ngửi thấy từ hai bên trái phải truyền đến hai luồng hương khác biệt, nhưng đều rất mê người. Bích Dạ vô luận là tính cách, dung mạo, thậm chí là hương thơm trên người nàng đều như một đóa hoa hồng. Còn Khải Sắt Lâm thì giống như một đóa thủy tiên nhiều hơn, cả hai cũng đều là vưu vật mà ông trời ban tặng cho nam nhân. Mộ Dung Thiên trái ôm phải ấp, hạnh phúc bay bổng, thiếu chút nữa là quên luôn cả việc mình đang ở đâu nữa. Hắn cười hì hì, nói:
- Mỹ nữ đã hẹn, sao ta lại dám không đến chứ, ha ha ha.
Trước trận chiến thì phải chào hỏi nhau đã, mới gặp mặt mà đã xáp tới liền thì có khác gì cầm thú đâu? Lưu manh cũng phải biết tình điệu chứ!
Thấy Khải Sắt Lâm im lặng, Mộ Dung Thiên lên tiếng khen:
- Khải Sắt Lâm tiểu thư, đêm nay nàng trông đặc biệt mỹ lệ.
Hắn cho rằng Khải Sắt Lâm tạm thời chưa thả lỏng được, cho nên muốn thông qua lời nói để đôi bên tìm hiểu và gần gũi nhau hơn.
Khải Sắt Lâm cười có chút miễn cưỡng:
- La Địch tiên sinh, ngài quá khen rồi.
Mộ Dung Thiên thấy bộ dạng của nàng như vậy thì liền ngây ra, bởi vì Khải Sắt Lâm hình như có vẻ không vui.
Bích Dạ vội vàng giải thích:
- Có lẽ sau khi trình diễn, Khải Sắt Lâm hơi mệt một chút, phải vậy không?
Nàng vừa nói vừa không ngừng ra dấu với Khải Sắt Lâm.
Khải Sắt Lâm cố lấy lại tinh thần nói:
- Có lẽ là thế.
Mộ Dung Thiên hơi trầm ngâm một chút, rồi sau đó cười nói:
- Vậy Khải Sắt Lâm tiểu thư hãy nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng muốn đi ngủ rồi, chúc hai nàng ngủ ngon!
Nói xong, hắn chẳng thèm giữ gìn phong độ mà ngáp một hơi rõ to ngay trước mặt hai nàng, sau đó liền đứng dậy và bước thẳng ra cửa.
- Ơ...
Bích Dạ thấy hành động kỳ lạ của Mộ Dung Thiên, nàng nhịn không được liền gọi:
- La Địch tiên sinh?
Mộ Dung Thiên quay dầu lại:
- Bích Dạ tiểu thư, còn có chuyện gì muốn nhờ ta sao?
Bích Dạ cắn môi dưới như cố lấy dũng khí, thốt:
- La Địch tiên sinh, không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Đêm nay là lúc để Bích Dạ báo đáp ngài kia mà?
Câu này mang hàm ý rất rõ, chính là ngỏ lời muốn hiến thân rồi.
Mộ Dung Thiên chớp chớp mắt, hỏi ngược lại:
- Không phải nàng đã báo đáp rồi sao?
Bích Dạ khó hiểu:
- Báo đáp rồi?
Mộ Dung Thiên cười lớn:
- Buổi trình diễn đặc sắc của Khải Sắt Lâm tiểu thư hôm nay đã làm cho Lộ Thiến được vui vẻ cả đêm. Chẳng lẽ đó không phải là sự báo đáp tốt nhất hay sao?
Không đợi Bích Dạ kịp trả lời, hắn lại nói tiếp:
- Nhị vị tiểu thư xinh đẹp, chúc ngủ ngon! Vị nữ thần khoái lạc Duy Đa Lợi Á sẽ đưa hai nàng vào giấc mộng đẹp.
Nói xong, Mộ Dung Thiên liền đặt tay lên miệng rồi thả ra, tạo thành một nụ hôn gió, nhã nhặn thổi về phía hai nàng, sau đó mới chậm rãi bước đi.
Khải Sắt Lâm ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Thiên biến mất tại ngưỡng cửa. Tình huống này đã từng xảy ra. Đó là lần nàng cải trang thành một người khác, tức nữ thợ may Khắc Lý Tư Đế. Khi đó, nàng dụ dỗ Mộ Dung Thiên cùng đến nơi hẹn ước bí mật với Bích Dạ. Hắn đã bỏ qua một mỹ nhân đã tới tay để đi cứu và thu nhận một người ăn mày không có chức nghiệp gì, tức là Lộ Thiến. Lúc ấy, toàn thân Lộ Thiến rất dơ bẩn, Khải Sắt Lâm biết dù nhãn quang của Mộ Dung Thiên có sắc bén đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn ra được chân diện mạo xinh đẹp của Lộ Thiến, do đó mà nàng vẫn luôn không hiểu tại sao hắn lại làm vậy. Giờ đây lịch sử lại tái diễn, Khải Sắt Lâm vẫn thắc mắc khó hiểu như trước kia. Tên La Địch này rất háo sắc, thường không thể tin được. Nàng theo Bích Dạ tới đây làm khách đôi lần nên đã sớm biết rõ điều đó. Song, hắn đã hai lần bỏ qua sự cám dỗ mà ngay đến cả người quân tử nhất cũng không có cách nào kháng cự nổi. Khải Sắt Lâm tuyệt đối tin tưởng vào mỵ lực của mình và Bích Dạ, do đó mà trong mắt nàng lại càng tràn ngập nét khó hiểu.
Lúc này, Mộ Dung Thiên đã đi sang một căn phòng khách khác. Hắn bị hai nàng đồng tính xinh đẹp gợi cảm làm khơi lên dục hỏa, lại thêm chờ suốt buổi chiều, nên giờ đây hắn cảm thấy mình không khác với một con sói đói là bao. Hắn không dám trở về phòng riêng, sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà ra tay với tiểu Tinh Linh. Hiện tại Lộ Thiến đang phải dưỡng thương, nếu làm vậy thì sẽ gây hại đến thân thể của nàng.
Lúc trước Bích Dạ nói Khải Sắt Lâm đã đồng ý với mình, khi ấy Mộ Dung Thiên bị dục hỏa che mờ lý trí nên tin là thật, tuy nhiên, vừa rồi chỉ nhìn qua bộ dáng của Khải Sắt Lâm thì hắn biết mình đã bị lừa. Bích Dạ quả thật là cảm kích hắn đến rơi nước mắt, không tiếc dùng thân thể để báo đáp, nhưng còn Khải Sắt Lâm thì đúng là một kẻ vô tội bị vạ lây. Nếu như mọi người đều tình nguyện cùng nhau qua đêm vui vẻ, Mộ Dung Thiên chắc chắn sẽ không để ý. Nhưng Khải Sắt Lâm thì quả thật là quá miễn cưỡng, nói không chừng đến lúc đó thì nàng rất có thể sẽ nằm yên trên giường như một xác chết, tùy ý cho hắn vùi dập, như vậy so với gian dâm thì có gì khác biệt đâu? Mộ Dung Thiên vừa nghĩ đến đó thì liền cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn. Hơn nữa, sau đêm nay, có khi Khải Sắt Lâm sẽ lại ghi hận trong lòng và càng chán ghét mình hơn. Bởi vậy, Mộ Dung Thiên tình nguyện bỏ qua cơ hội đêm nay, để hắn lưu lại trong lòng các nàng một ấn tượng tốt còn hơn.
Đương nhiên, bỏ qua hai miếng thịt béo này thì đúng là một chuyện rất thống khổ. Gã sắc lang sau khi bước vào phòng thì liền cảm thấy chán nản đến cực điểm, không ngừng tát mình mấy cái. “Tổ bà nó, Mộ Dung Thiên, lão tử cho ngươi làm quân tử! Cho ngươi làm thân sĩ! Ngươi làm sao đối mặt với kỳ vọng của đảng và nhân dân đây? Làm sao đối mặt với thầy hay bạn tốt là mấy ngàn cuốn phim cấp ba đã dạy dỗ ngươi đây?”
Tuy nhiên, nước đã đổ đi thì khó mà thu lại được. Mộ Dung Thiên chỉ có thể tiếp tục mạt sát mình thôi.
- Mã lý an nột!
Ngọn đèn ma pháp theo tiếng hô mà tắt ngúm, tiếp theo đó là bóng đêm bao trùm tất cả. Mộ Dung Thiên nằm trên giường mà không có cách nào vỗ yên giấc ngủ được. Trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh tuợng Bích Dạ và Khải Sắt Lâm âu yếm nhau ở ngay trước mặt mình, không ngừng rên rỉ và phát ra những âm thanh thật mê ly. Hắn đã tưởng tượng cả buổi, chiêu số nào cũng đều nghĩ tới, chỉ là không ngờ kế hoạch lại bị đổ bể ngay khi còn trong trứng nước.
Lửa dục hừng hực bốc cao, thật khó mà ngăn cản. Mộ Dung Thiên thò tay nắm lấy "tiểu huynh đệ", hắn không thể chịu nổi cái loại hành hạ vô nhân đạo như thế này. Đã không có chỗ phát tiết thì hắn chỉ đành dùng lại nghề cũ, tự mình tìm khoái cảm thôi.
- La Địch tiên sinh, có cần chúng ta giúp không?
Đang lúc Mộ Dung Thiên nhắm mắt tự sướng và tưởng tượng về tình cảnh Bích Dạ và Khải sắt Lâm âu yếm nhau. Hắn đang sướng muốn chết, đột nhiên lại nghe được giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
- Úi chà!
Mộ Dung Thiên giật mình thả bàn tay ở dưới hạ thể ra, trong đêm tối, hắn nhìn thấy hai đôi mắt vừa to vừa sáng.
- Bích Dạ tiểu thư, Khải Sắt Lâm tiểu thư, hai người.......hai người....
Vừa rồi vì quá hưng phấn, nên hai nàng vào phòng lúc nào mà hắn không hay; thậm chí, hai nàng vào đây để làm gì thì hắn lại càng không biết nốt. Tuy nhiên, để người ngoài thấy được trò xấu của mình thì dù da mặt của Mộ Dung Thiên có dày đến đâu cũng vẫn thấy xấu hổ gần chết. Hắn chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào cho xong.
Bích Dạ quỳ gối xuống trước giường, ôn nhu bắt lấy trường thương của Mộ Dung Thiên. Sau đó nàng liền hé mở đôi môi gợi cảm mềm mại, không chút do dự mà ngậm lấy nó.
- Bích Dạ tiểu thư, nàng….
Lời chưa dứt, hắn đã bị luồng khoái cảm như thủy triều dâng bao trùm lấy, rốt cuộc không nói được gì nữa. "Tiểu huynh đệ" của hắn được đôi môi đỏ mộng bao phủ, và lại còn có chiếc lưỡi thơm tho mềm mại quấn quanh, giờ đây, ngoài xúc cảm bị kích thích đến cực điểm ra, Mộ Dung Thiên còn nổi lên khoái cảm mãnh liệt. Nên biết, đối phương dù sao cũng là một nữ nhân đồng tính xinh đẹp quyến rũ, đại danh đỉnh đỉnh của Đế quốc, vậy mà bây giờ lại chịu hạ mình để làm một việc thấp kém như một nữ nô để phục vụ hắn.
Chiếc váy lụa mỏng manh của Khải Sắt Lâm cũng lặng lẽ rơi xuống đất, không gây ra tiếng động nào. Thân thể của nàng uyển chuyển như rắn quấn lấy hắn, sắc mặt ửng đỏ như bị lửa thiêu, nhẹ nhàng thốt:
- La Địch tiên sinh, ta thừa nhận là ta có chút yêu thích ngài, nhưng chỉ là một chút, một chút thôi!
Tuy nói vậy, nhưng nàng lại rất nhiệt tình, thậm chí còn rất điên cuồng nữa. Nàng từ từ áp đôi gò bồng đảo đến trước miệng hắn, để hắn mặc sức thưởng thức, đồng thời nàng lại còn phát ra thanh âm rên rỉ thật là tiêu hồn động phách. Với nữ nhân của Mỵ Âm tộc, chỉ là tiếng rên ở trong phòng the thôi cũng đã có thể khiến người ta đạt tới cao trào rồi.
Mộ Dung Thiên hạnh phúc đến nỗi muốn ngất đi, thật không ngờ diễm ngộ đến với mình quá đột ngột như vậy. Hắn chợt nhớ đến một chiêu tán gái cao cấp nhất ở Địa cầu - dục cầm tiên túng [1], xem ra mình đã vô tình dùng đúng chiêu đó rồi.
Hai vầng trăng trên Thần Phong đại lục bị mây đen che kín, toàn bộ thế giới lập tức chìm vào bóng tối, nhưng đêm đen dâm đãng, giờ đây mới bắt đầu…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.