Chương 347: Bái Phỏng
Vô Sỉ Đạo Tặc
06/09/2013
Thành Đặc Nhĩ Ty, nơi được Tát La công nhận là xuất xứ của các anh hùng. Địa phương này sản sinh ra nhiều anh hùng nhất trên lịch sử. Từ vị thánh cấp cường giả đầu tiên của đế quốc là Mặc Gia Đáp Lâm cho đến nay, Đặc Nhĩ Ty được xem là một địa phương không tầm thường chút nào.
Trải qua nhiều năm tháng, Đặc Nhĩ Ty đã được người đời tặng cho cái mỹ danh - Thủ đô anh hùng.
Tòa thành cấp một này chính là sự kiêu ngạo của Tát La, và cũng là niềm tự hào của mỗi một người dân ở trong thành.
Trước kia, Quần Anh hội được tổ chức nhằm tuyên dương các anh hùng có biểu hiện xuất chúng ở trong thời kỳ ma thú bạo động.
Nhưng sau khi liên quân Đông Nam phát động chiến tranh, tính chất của nó đã hơi có chút thay đổi nho nhỏ. Đại đa số anh hùng tham gia lần này đều đổi thành những tướng sĩ có công lao kiệt xuất trong cuộc chiến đối kháng với liên quân Đông Nam, chẳng qua nó vẫn mang cái tên cũ mà thôi.
Y theo truyền thống, Quần Anh hội sẽ do người của thành Đặc Nhĩ Ty tổ chức. Nơi tổ chức nghi thức anh hùng là một địa phương có rất nhiều cường giả thế này, hẳn là nó có ý nghĩa rất quan trọng.
Vì vậy, trong thời gian trước và sau thịnh điển Quần Anh hội lại chính là những ngày lễ hội rất đình đám của Đặc Nhĩ Ty. So với lễ hội mậu dịch của Tư Ba Đạt Khắc Lộ cũng không thua kém chút nào.
Ngoài cư dân bản địa của Đặc Nhĩ Ty ra, người của các thành trì khác cũng đổ xô về đây để tham gia náo nhiệt, đồng thời cũng mong được chiêm ngưỡng phong thái thần tượng của mình.
Dù sao thì đâu phải ngày nào cũng có cơ hội trông thấy nhiều anh hùng đến như vậy.
Hòa bình trở về với họ lần thứ hai, điều đó khiến cho người người vui mừng gấp bội. Trong nhất thời, tòa thành cấp một to lớn như thế mà cũng chật ních những người là người, hầu như căng thẳng đến mức muốn vỡ tung luôn.
Những người vui mừng nhất đương nhiên là những lão bản kinh doanh những công sở cung cấp thức ăn và chỗ ngủ như khách điếm và quán cơm bình dân. Bọn họ sẽ đếm tiền đến mỏi cả tay luôn.
Tất nhiên không ai là chê tiền ít cả. Cho dù có phải đếm tiền đến nỗi đứt luôn cả tay thì họ vẫn rất vui lòng tình nguyện.
Ngoài các thương nhân ra, thông thường thì dân chúng ở đây cũng sẽ cho thuê phòng ốc trong nhà của mình để kiếm thêm thu nhập.
Ngay trong lúc dân gian ai ai cũng đều trở thành thương nhân, vậy mà chỗ trú chân cho người đến tham gia Quần Anh hội vẫn thiếu thốn trầm trọng. Đó là một vấn đề không thể dùng tiền là giải quyết được, mà còn phải dựa vào địa vị chức nghiệp của mình mới có được tư cách để thuê phòng. Nếu chỉ là những chiến chức giả phổ thông thôi thì vẫn chưa được, chứ đừng nói đến các bá tánh bình dân.
Do đó mà ở trên mọi ngõ ngách trong thành, nơi đâu cũng có thể thấy được những người khách lấy đất làm giường, lấy trời làm màn, tạo thành một cảnh quan khá độc đáo.
Đương nhiên, cũng có một số người không vì sự giới hạn của chỗ ở mà phải phiền não, tỷ như những người may mắn được mời tham dự Quần Anh hội vậy, sau khi đến Đặc Nhĩ Ty, triều đình Tát La sẽ an bài cho họ đến dũng sĩ lữ quán trú ngụ, còn ăn uống thì có thể đến phạn điếm dành riêng cho dũng sĩ mà dùng cơm.
Về phần những quý khách đặc biệt như Mộ Dung Thiên, tất nhiên là sẽ được hưởng thụ một sự sắp xếp cực kỳ chu đáo.
Mộ Dung Thiên được an bài ở tại một căn biệt thự xa hoa ưu nhã với đầy đủ các loại gia dụng cao cấp, tiểu sủng vật, nữ tỳ, trù sư, vv....Tuy rằng diện tích của nó còn nhỏ hơn phủ thành thủ của hắn nhiều, nhưng ở tại địa phương một tấc đất là một tấc vàng này, đây có thể xem là một sự hậu đãi cực kỳ xa xỉ rồi.
Lúc này Mộ Dung Thiên đang ngâm mình trong hồ tắm lộ thiên, thoải mái hưởng thụ giây phút nhàn nhã hiếm hoi này.
Từ sau cái đêm cuối cùng trước lúc ma thú bạo động, đã lâu lắm rồi hắn không được hưởng thụ như vậy, không phải là vì không có thời gian, nhưng vì lúc đó hắn luôn mang tâm tình bị áp lực nặng nề, nên không thể thoải mái thư giãn được.
Sự an bài của công hội rất chu đáo. Trong lúc tắm rửa, hắn còn được hai nàng nữ tỳ xinh đẹp thuộc Tinh Linh tộc hầu hạ cho nữa.
Một tỳ nữ giúp hắn kỳ cọ tắm rửa, còn một nàng khác thì lại đấm bóp xoa nắn cho hắn.
Có thể phục vụ cho vị thống soái danh tiếng vang lừng, đồng thời cũng là tình nhân lý tưởng ở trong mắt hàng ngàn, hàng vạn thiếu nữ chính là một vinh hạnh của hai tỳ nữ Tinh Linh kia. Đôi mắt lung linh của họ tràn đầy vẻ sùng bái, hơn nữa lại còn to gan đến nỗi ngấm ngầm ám thị với hắn nữa. Bọn họ quyến luyến dán chặt đôi tay của mình lên cơ thể vạm vỡ của Mộ Dung Thiên, đồng thời còn tựa như vô ý đụng vào chỗ phụ cận của địa phương nhạy cảm của hắn vài lần.
Mộ Dung Thiên thoải mái cất tiếng rên sảng khoái. Thành thật mà nói, thủ pháp của họ còn kém thủ pháp đặc biệt của Đình Đình tới vài bậc, nhưng những cái liếc mắt đưa tình của những thiếu nữ ngây ngô hay thẹn thùng này mới khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy hứng thú. Thỉnh thoảng thưởng thức vài đóa hoa tươi cũng không tệ kia mà.
Trên thế gian này, cường giả, nhất là những loại cường giả trẻ tuổi đắc chí, vừa phong lưu lại vừa tràn trề nam tính thì sẽ luôn có rất nhiều mỹ nữ thầm yêu trộm nhớ.
Mà Mộ Dung Thiên lại là người nổi bật nhất trong số đó. Trên thực tế, triều đình Tát La an bài hai nữ tỳ này cho hắn, ngoài việc hầu hạ các việc sinh hoạt hằng ngày ra, thông thường còn có sự phục vụ kín nữa. Chỉ cần Mộ Dung Thiên muốn, vậy thì hắn sẽ được hưởng dụng cơ thể thanh xuân tuyệt vời của hai người họ ngay.
Những tỳ nữ này sau khi trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của công hội thì mới được tuyển lựa, ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra, tất cả những phương diện khác cũng chẳng có vấn đề gì, lực lượng của họ đủ thấp để không thể gây bất lợi cho quý khách được.
Nước da của hai nàng Tinh Linh mỹ nữ này trắng mịn mềm mại, lại thêm đồi ngực cao vút ẩn đằng sau lớp y phục bị nước nóng làm ướt nên dán sát vào người, lại thêm đôi chân dài nở nang đầy hấp dẫn, tất cả những thứ đó đều như khiêu khích ánh mắt của Mộ Dung Thiên.
Nếu như lúc này hắn mà còn nhịn được thì quả là làm nhục tới cái danh xưng sắc lang rồi.
Vì vậy, Mộ Dung Thiên liền đáp lễ ngay, tay và miệng cùng lúc sử dụng, phục vụ trở lại cho hai nàng Tinh Linh tỳ nữ.
Thủ pháp ve vãn của hắn sau khi trải qua trăm trận chiến thì đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh rồi. Không lâu sau, hai tỳ nữ không còn chịu nổi nữa, hơi thở đều trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ rực, thân thể mềm nhũn như bông gòn; bất giác cả hai khẽ uốn éo thân hình để đáp lại hắn. Xem ra cả hai nàng đều đã động tình rồi.
Nhưng ngay vào thời khắc tiêu hồn đó, tiếng chuông cửa chợt reo lên.
Mộ Dung Thiên bị phá hảo sự, nên rất tức giận, thế nhưng hắn lại không thể không ra mở cửa. Trước đó hắn đã căn dặn đám thủ vệ sẵn, nếu là những thuộc hạ cũng được mời đến tham gia Quần Anh hội như bọn Sát Đạt Mễ La đến tìm, thì có thể cho họ vào thẳng, còn nếu là những người khác thì dù là ai cũng phải từ chối hết.
Vậy mà cái tên chết tiệt kia lại chọn ngay lúc này mà đến quấy rầy, nếu như không có chuyện quan trọng thì hắn nhất định sẽ nhét cái bàn gỗ ở trong phòng khách vào miệng gã ngay, trừng phạt cái tội không biết điều của gã.
Phải biết rằng, phá đám người khác hưởng thụ hương diễm là một việc rất thiếu đạo đức. Nhìn theo góc độ của y học, việc đó sẽ rất dễ gây ra hậu quả đáng sợ. Đã có nhiều người vì gặp phải chuyện này mà rốt cuộc phải đi xem quảng cáo ở trên cột điện nữa đấy.
Những anh hùng tham dự hội lần này, mỗi một người đều có tiền đồ rực rỡ. Ngoài những người sẽ lãnh được những vinh dự mà ai ai cũng mơ ước ra, còn lại những người khác chỉ mong có thể kết bằng hữu với những người có thân phận và mặt mũi thế này cũng tốt lắm rồi. Đó chính là một trong những nguyên nhân mà người ta đổ xô về đây đông như vậy. Chỉ cần mượn cơ hội để làm quen hay nịnh bợ vài vị anh hùng thôi, vậy thì mối quan hệ của họ sẽ càng được mở rộng thênh thang và vững chắc hơn.
Mà Mộ Dung Thiên lại là nhân trung chi long (rồng trong rừng người), nếu là người sáng mắt một chút thì sẽ nhận ra được hắn có tiền đồ vô lượng, vì vậy mà tiệc tùng cũng sẽ nhiều hơn. Thời gian của hắn rất eo hẹp, nếu phải đi xã giao suốt đêm thì cũng không có gì lạ, nhưng điều duy nhất mà hắn không có chính là thời gian. Ngay cả mấy phút ngắn ngủi để tắm rửa ăn uống mà cũng bị người ta đến cướp mất, đúng là đồ chết bầm mà. Mộ Dung Thiên nhìn qua đống thiệp mời chất đống thành núi ở trong phòng khách mà ngán ngẩm, dù cho đã vất đi rất nhiều rồi, vậy mà thư mời vẫn cứ gửi đến ào ào không ngớt.
Vì vậy mà hai tỳ nữ cũng lộ vẻ thất vọng vô cùng, vị khách nhân kia đến quấy rối, khiến cho họ mất đi cơ hội tiếp xúc thân mật với thần tượng. Có lẽ điều này sẽ trở thành sự mất mát lớn nhất trong đời họ cũng nên.
Được "thống soái Rạng Đông" sủng hạnh, đó chính là việc ước ao của rất nhiều nữ tử.
Thế nhưng hai nàng tỳ nữ này lại không dám có lời oán hận. Họ chỉ cắm cúi giúp Mộ Dung Thiên lau mình và mặc lại y phục.
- Không cần đâu!
Mộ Dung Thiên tiện tay cầm chiếc áo lông khoác lên người, sau đó nhéo một cái lên chiếc eo nhỏ của hai nàng rồi cười nói:
- Các mỹ nữ, sau khi tắm rửa xong thì chờ ta trở về nhé.
Hai nàng tỳ nữ nghe vậy thì nửa mừng nửa sợ. Dường như trong lời của Mộ Dung Thiên còn muốn qua đêm với họ nữa, vì thế mà cả hai lập tức vui vẻ gật đầu.
Kỳ thật, Mộ Dung Thiên không hề muốn ra ngoài xã giao suốt đêm, trong thời gian gần đây, cùng với việc danh tiếng càng lúc càng nổi và địa vị càng ngày càng cao, hắn cũng đã mất đi nhu cầu tận lực nịnh bợ kẻ khác rồi.
Chỉ có vài nhân vật quan trọng, tỷ như thành chủ của Đặc Nhĩ Ty, hội trưởng Liên Chức công hội, và những đại biểu của các đại gia tộc là phải ứng phó ra, còn lại những người khác thì có lẽ chỉ cần tới nửa đêm là xong rồi.
Cửa vừa mở, kế hoạch nhét bàn gỗ vào miệng đối phương liền được dẹp tan, bởi vì khách nhân tuy không phải là thuộc hạ của mình, nhưng lại là một mỹ nữ.
Bao nhiêu cơn tức giận của Mộ Dung Thiên đều tan biến cả. Đối với mỹ nữ, tên sắc lang này không thể nổi giận được.
Mà nàng mỹ nữ kia không phải vì mộ danh mà tới, cũng không phải là người thầm yêu trộm nhớ hắn nên chủ động đến đây hiến thân. Mà nàng ta lại là người quen của Mộ Dung Thiên.
- Ủa, Khắc Lý Tư Đế tiểu thư?
Đôi mắt mỹ lệ của Khắc Lý Tư Đế vẫn mang theo nét quyến rũ như trước kia. Nàng khẽ nhướng mày quan sát Mộ Dung Thiên một vòng rồi che miệng cười hì hì:
- Đan Ni Tư đại nhân, vóc dáng của ngài thật là gợi cảm!
Nhìn thần thái tao nhân lẳng lơ của mỹ nữ Sa tộc, lửa dục vừa tắt ngấm của Mộ Dung Thiên liền bốc lên hừng hực. Hắn nheo nheo mắn nhìn đôi ngọc thố cao chót vót của nàng rồi cười dâm đãng, thốt:
- Nàng cũng thế!
Thế rồi dường như chợt nhớ ra điều gì, Mộ Dung Thiên kinh ngạc hỏi:
- Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, thủ vệ ở bên ngoài.....
Ngụ ý của hắn muốn hỏi là sao nàng không bị đám thủ vệ ngăn lại ở bên ngoài.
- Úi chà, Đan Ni Tư đại nhân, hiện nay ta đang là hàng xóm của ngài đấy. Khu biệt thự này của chúng ta đều sử dụng chung một đội thủ vệ. Cả việc đó mà ngài cũng không biết à, thật khiến người ta thương tâm quá đi. Uổng cho ta còn muốn đến bái phỏng ngài trước nữa.
Trên mặt Khắc Lý Tư Đế lộ ra thần tình thất vọng, thế nhưng vẻ cười cợt trong mắt nàng lại không hề biến mất.
Mộ Dung Thiên hơi ngẩn người ra.
Chẳng lẽ nàng ta cũng là một trong những người được mời tham gia Quần Anh hội lần này?
Trải qua nhiều năm tháng, Đặc Nhĩ Ty đã được người đời tặng cho cái mỹ danh - Thủ đô anh hùng.
Tòa thành cấp một này chính là sự kiêu ngạo của Tát La, và cũng là niềm tự hào của mỗi một người dân ở trong thành.
Trước kia, Quần Anh hội được tổ chức nhằm tuyên dương các anh hùng có biểu hiện xuất chúng ở trong thời kỳ ma thú bạo động.
Nhưng sau khi liên quân Đông Nam phát động chiến tranh, tính chất của nó đã hơi có chút thay đổi nho nhỏ. Đại đa số anh hùng tham gia lần này đều đổi thành những tướng sĩ có công lao kiệt xuất trong cuộc chiến đối kháng với liên quân Đông Nam, chẳng qua nó vẫn mang cái tên cũ mà thôi.
Y theo truyền thống, Quần Anh hội sẽ do người của thành Đặc Nhĩ Ty tổ chức. Nơi tổ chức nghi thức anh hùng là một địa phương có rất nhiều cường giả thế này, hẳn là nó có ý nghĩa rất quan trọng.
Vì vậy, trong thời gian trước và sau thịnh điển Quần Anh hội lại chính là những ngày lễ hội rất đình đám của Đặc Nhĩ Ty. So với lễ hội mậu dịch của Tư Ba Đạt Khắc Lộ cũng không thua kém chút nào.
Ngoài cư dân bản địa của Đặc Nhĩ Ty ra, người của các thành trì khác cũng đổ xô về đây để tham gia náo nhiệt, đồng thời cũng mong được chiêm ngưỡng phong thái thần tượng của mình.
Dù sao thì đâu phải ngày nào cũng có cơ hội trông thấy nhiều anh hùng đến như vậy.
Hòa bình trở về với họ lần thứ hai, điều đó khiến cho người người vui mừng gấp bội. Trong nhất thời, tòa thành cấp một to lớn như thế mà cũng chật ních những người là người, hầu như căng thẳng đến mức muốn vỡ tung luôn.
Những người vui mừng nhất đương nhiên là những lão bản kinh doanh những công sở cung cấp thức ăn và chỗ ngủ như khách điếm và quán cơm bình dân. Bọn họ sẽ đếm tiền đến mỏi cả tay luôn.
Tất nhiên không ai là chê tiền ít cả. Cho dù có phải đếm tiền đến nỗi đứt luôn cả tay thì họ vẫn rất vui lòng tình nguyện.
Ngoài các thương nhân ra, thông thường thì dân chúng ở đây cũng sẽ cho thuê phòng ốc trong nhà của mình để kiếm thêm thu nhập.
Ngay trong lúc dân gian ai ai cũng đều trở thành thương nhân, vậy mà chỗ trú chân cho người đến tham gia Quần Anh hội vẫn thiếu thốn trầm trọng. Đó là một vấn đề không thể dùng tiền là giải quyết được, mà còn phải dựa vào địa vị chức nghiệp của mình mới có được tư cách để thuê phòng. Nếu chỉ là những chiến chức giả phổ thông thôi thì vẫn chưa được, chứ đừng nói đến các bá tánh bình dân.
Do đó mà ở trên mọi ngõ ngách trong thành, nơi đâu cũng có thể thấy được những người khách lấy đất làm giường, lấy trời làm màn, tạo thành một cảnh quan khá độc đáo.
Đương nhiên, cũng có một số người không vì sự giới hạn của chỗ ở mà phải phiền não, tỷ như những người may mắn được mời tham dự Quần Anh hội vậy, sau khi đến Đặc Nhĩ Ty, triều đình Tát La sẽ an bài cho họ đến dũng sĩ lữ quán trú ngụ, còn ăn uống thì có thể đến phạn điếm dành riêng cho dũng sĩ mà dùng cơm.
Về phần những quý khách đặc biệt như Mộ Dung Thiên, tất nhiên là sẽ được hưởng thụ một sự sắp xếp cực kỳ chu đáo.
Mộ Dung Thiên được an bài ở tại một căn biệt thự xa hoa ưu nhã với đầy đủ các loại gia dụng cao cấp, tiểu sủng vật, nữ tỳ, trù sư, vv....Tuy rằng diện tích của nó còn nhỏ hơn phủ thành thủ của hắn nhiều, nhưng ở tại địa phương một tấc đất là một tấc vàng này, đây có thể xem là một sự hậu đãi cực kỳ xa xỉ rồi.
Lúc này Mộ Dung Thiên đang ngâm mình trong hồ tắm lộ thiên, thoải mái hưởng thụ giây phút nhàn nhã hiếm hoi này.
Từ sau cái đêm cuối cùng trước lúc ma thú bạo động, đã lâu lắm rồi hắn không được hưởng thụ như vậy, không phải là vì không có thời gian, nhưng vì lúc đó hắn luôn mang tâm tình bị áp lực nặng nề, nên không thể thoải mái thư giãn được.
Sự an bài của công hội rất chu đáo. Trong lúc tắm rửa, hắn còn được hai nàng nữ tỳ xinh đẹp thuộc Tinh Linh tộc hầu hạ cho nữa.
Một tỳ nữ giúp hắn kỳ cọ tắm rửa, còn một nàng khác thì lại đấm bóp xoa nắn cho hắn.
Có thể phục vụ cho vị thống soái danh tiếng vang lừng, đồng thời cũng là tình nhân lý tưởng ở trong mắt hàng ngàn, hàng vạn thiếu nữ chính là một vinh hạnh của hai tỳ nữ Tinh Linh kia. Đôi mắt lung linh của họ tràn đầy vẻ sùng bái, hơn nữa lại còn to gan đến nỗi ngấm ngầm ám thị với hắn nữa. Bọn họ quyến luyến dán chặt đôi tay của mình lên cơ thể vạm vỡ của Mộ Dung Thiên, đồng thời còn tựa như vô ý đụng vào chỗ phụ cận của địa phương nhạy cảm của hắn vài lần.
Mộ Dung Thiên thoải mái cất tiếng rên sảng khoái. Thành thật mà nói, thủ pháp của họ còn kém thủ pháp đặc biệt của Đình Đình tới vài bậc, nhưng những cái liếc mắt đưa tình của những thiếu nữ ngây ngô hay thẹn thùng này mới khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy hứng thú. Thỉnh thoảng thưởng thức vài đóa hoa tươi cũng không tệ kia mà.
Trên thế gian này, cường giả, nhất là những loại cường giả trẻ tuổi đắc chí, vừa phong lưu lại vừa tràn trề nam tính thì sẽ luôn có rất nhiều mỹ nữ thầm yêu trộm nhớ.
Mà Mộ Dung Thiên lại là người nổi bật nhất trong số đó. Trên thực tế, triều đình Tát La an bài hai nữ tỳ này cho hắn, ngoài việc hầu hạ các việc sinh hoạt hằng ngày ra, thông thường còn có sự phục vụ kín nữa. Chỉ cần Mộ Dung Thiên muốn, vậy thì hắn sẽ được hưởng dụng cơ thể thanh xuân tuyệt vời của hai người họ ngay.
Những tỳ nữ này sau khi trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của công hội thì mới được tuyển lựa, ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra, tất cả những phương diện khác cũng chẳng có vấn đề gì, lực lượng của họ đủ thấp để không thể gây bất lợi cho quý khách được.
Nước da của hai nàng Tinh Linh mỹ nữ này trắng mịn mềm mại, lại thêm đồi ngực cao vút ẩn đằng sau lớp y phục bị nước nóng làm ướt nên dán sát vào người, lại thêm đôi chân dài nở nang đầy hấp dẫn, tất cả những thứ đó đều như khiêu khích ánh mắt của Mộ Dung Thiên.
Nếu như lúc này hắn mà còn nhịn được thì quả là làm nhục tới cái danh xưng sắc lang rồi.
Vì vậy, Mộ Dung Thiên liền đáp lễ ngay, tay và miệng cùng lúc sử dụng, phục vụ trở lại cho hai nàng Tinh Linh tỳ nữ.
Thủ pháp ve vãn của hắn sau khi trải qua trăm trận chiến thì đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh rồi. Không lâu sau, hai tỳ nữ không còn chịu nổi nữa, hơi thở đều trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ rực, thân thể mềm nhũn như bông gòn; bất giác cả hai khẽ uốn éo thân hình để đáp lại hắn. Xem ra cả hai nàng đều đã động tình rồi.
Nhưng ngay vào thời khắc tiêu hồn đó, tiếng chuông cửa chợt reo lên.
Mộ Dung Thiên bị phá hảo sự, nên rất tức giận, thế nhưng hắn lại không thể không ra mở cửa. Trước đó hắn đã căn dặn đám thủ vệ sẵn, nếu là những thuộc hạ cũng được mời đến tham gia Quần Anh hội như bọn Sát Đạt Mễ La đến tìm, thì có thể cho họ vào thẳng, còn nếu là những người khác thì dù là ai cũng phải từ chối hết.
Vậy mà cái tên chết tiệt kia lại chọn ngay lúc này mà đến quấy rầy, nếu như không có chuyện quan trọng thì hắn nhất định sẽ nhét cái bàn gỗ ở trong phòng khách vào miệng gã ngay, trừng phạt cái tội không biết điều của gã.
Phải biết rằng, phá đám người khác hưởng thụ hương diễm là một việc rất thiếu đạo đức. Nhìn theo góc độ của y học, việc đó sẽ rất dễ gây ra hậu quả đáng sợ. Đã có nhiều người vì gặp phải chuyện này mà rốt cuộc phải đi xem quảng cáo ở trên cột điện nữa đấy.
Những anh hùng tham dự hội lần này, mỗi một người đều có tiền đồ rực rỡ. Ngoài những người sẽ lãnh được những vinh dự mà ai ai cũng mơ ước ra, còn lại những người khác chỉ mong có thể kết bằng hữu với những người có thân phận và mặt mũi thế này cũng tốt lắm rồi. Đó chính là một trong những nguyên nhân mà người ta đổ xô về đây đông như vậy. Chỉ cần mượn cơ hội để làm quen hay nịnh bợ vài vị anh hùng thôi, vậy thì mối quan hệ của họ sẽ càng được mở rộng thênh thang và vững chắc hơn.
Mà Mộ Dung Thiên lại là nhân trung chi long (rồng trong rừng người), nếu là người sáng mắt một chút thì sẽ nhận ra được hắn có tiền đồ vô lượng, vì vậy mà tiệc tùng cũng sẽ nhiều hơn. Thời gian của hắn rất eo hẹp, nếu phải đi xã giao suốt đêm thì cũng không có gì lạ, nhưng điều duy nhất mà hắn không có chính là thời gian. Ngay cả mấy phút ngắn ngủi để tắm rửa ăn uống mà cũng bị người ta đến cướp mất, đúng là đồ chết bầm mà. Mộ Dung Thiên nhìn qua đống thiệp mời chất đống thành núi ở trong phòng khách mà ngán ngẩm, dù cho đã vất đi rất nhiều rồi, vậy mà thư mời vẫn cứ gửi đến ào ào không ngớt.
Vì vậy mà hai tỳ nữ cũng lộ vẻ thất vọng vô cùng, vị khách nhân kia đến quấy rối, khiến cho họ mất đi cơ hội tiếp xúc thân mật với thần tượng. Có lẽ điều này sẽ trở thành sự mất mát lớn nhất trong đời họ cũng nên.
Được "thống soái Rạng Đông" sủng hạnh, đó chính là việc ước ao của rất nhiều nữ tử.
Thế nhưng hai nàng tỳ nữ này lại không dám có lời oán hận. Họ chỉ cắm cúi giúp Mộ Dung Thiên lau mình và mặc lại y phục.
- Không cần đâu!
Mộ Dung Thiên tiện tay cầm chiếc áo lông khoác lên người, sau đó nhéo một cái lên chiếc eo nhỏ của hai nàng rồi cười nói:
- Các mỹ nữ, sau khi tắm rửa xong thì chờ ta trở về nhé.
Hai nàng tỳ nữ nghe vậy thì nửa mừng nửa sợ. Dường như trong lời của Mộ Dung Thiên còn muốn qua đêm với họ nữa, vì thế mà cả hai lập tức vui vẻ gật đầu.
Kỳ thật, Mộ Dung Thiên không hề muốn ra ngoài xã giao suốt đêm, trong thời gian gần đây, cùng với việc danh tiếng càng lúc càng nổi và địa vị càng ngày càng cao, hắn cũng đã mất đi nhu cầu tận lực nịnh bợ kẻ khác rồi.
Chỉ có vài nhân vật quan trọng, tỷ như thành chủ của Đặc Nhĩ Ty, hội trưởng Liên Chức công hội, và những đại biểu của các đại gia tộc là phải ứng phó ra, còn lại những người khác thì có lẽ chỉ cần tới nửa đêm là xong rồi.
Cửa vừa mở, kế hoạch nhét bàn gỗ vào miệng đối phương liền được dẹp tan, bởi vì khách nhân tuy không phải là thuộc hạ của mình, nhưng lại là một mỹ nữ.
Bao nhiêu cơn tức giận của Mộ Dung Thiên đều tan biến cả. Đối với mỹ nữ, tên sắc lang này không thể nổi giận được.
Mà nàng mỹ nữ kia không phải vì mộ danh mà tới, cũng không phải là người thầm yêu trộm nhớ hắn nên chủ động đến đây hiến thân. Mà nàng ta lại là người quen của Mộ Dung Thiên.
- Ủa, Khắc Lý Tư Đế tiểu thư?
Đôi mắt mỹ lệ của Khắc Lý Tư Đế vẫn mang theo nét quyến rũ như trước kia. Nàng khẽ nhướng mày quan sát Mộ Dung Thiên một vòng rồi che miệng cười hì hì:
- Đan Ni Tư đại nhân, vóc dáng của ngài thật là gợi cảm!
Nhìn thần thái tao nhân lẳng lơ của mỹ nữ Sa tộc, lửa dục vừa tắt ngấm của Mộ Dung Thiên liền bốc lên hừng hực. Hắn nheo nheo mắn nhìn đôi ngọc thố cao chót vót của nàng rồi cười dâm đãng, thốt:
- Nàng cũng thế!
Thế rồi dường như chợt nhớ ra điều gì, Mộ Dung Thiên kinh ngạc hỏi:
- Khắc Lý Tư Đế tiểu thư, thủ vệ ở bên ngoài.....
Ngụ ý của hắn muốn hỏi là sao nàng không bị đám thủ vệ ngăn lại ở bên ngoài.
- Úi chà, Đan Ni Tư đại nhân, hiện nay ta đang là hàng xóm của ngài đấy. Khu biệt thự này của chúng ta đều sử dụng chung một đội thủ vệ. Cả việc đó mà ngài cũng không biết à, thật khiến người ta thương tâm quá đi. Uổng cho ta còn muốn đến bái phỏng ngài trước nữa.
Trên mặt Khắc Lý Tư Đế lộ ra thần tình thất vọng, thế nhưng vẻ cười cợt trong mắt nàng lại không hề biến mất.
Mộ Dung Thiên hơi ngẩn người ra.
Chẳng lẽ nàng ta cũng là một trong những người được mời tham gia Quần Anh hội lần này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.