Chương 310: Dao Ngôn (Tin đồn)
Vô Sỉ Đạo Tặc
18/03/2013
Lão giả vẫn rất từ tốn nói tiếp:
- Thành thủ đại nhân, ta nghĩ ngài nên biết rõ, xác suất Mễ Kỳ Tư có thể thành công vượt qua đợt ma thú bạo động lần này gần như là con số không, nếu không nhân cơ hội này mà ly khai, đến khi đại quân ma thú áp sát, dù là chúng ta cũng khó mà giúp ngài thoát thân. Hiện giờ, tinh anh phi hành đội Ngự Phong Kích Hồng ưu tú nhất của đế quốc đang được triệu tập và sắp khởi trình, nếu trên đường không có gì bất ngờ, khoảng sáng sớm ngày mai sẽ đến được Mễ KỳTư. Lúc đó các quan viên quan trọng nhất trong thành đều sẽ nhận được mật lệnh rút lui khẩn cấp, đồng loạt dời đi.
Mộ Dung Thiên tức tối:
- Mật lệnh gì chứ? Tại sao ta là thành thủ mà không nhận được từ trước?
Lão giả giải thích:
- Thành thủ đại nhân, đó là do đế quốc hạ lệnh, chỉ bảo ta toàn quyền chấp hành.
- Vậy còn dân chúng và binh sĩ của Mễ Kỳ Tư?
- Rất tiếc, vì số lượng tinh anh phi hành đội có hạn, nên chỉ có thể chở những quan viên quan trọng nhất, mục đích của chúng ta là bảo tồn nòng cốt, còn bá tánh bình dân và các binh sĩ....
- Chỉ đành để họ tự sinh tự diệt, đúng không?
Mộ Dung Thiên nói với giọng trào phúng, từ trước tới nay hắn rất tôn kính vị cao nhân đó, nhưng khi nghe thấy mật lệnh khiến người ta ghét cay ghét đắng ấy, hắn không kìm chế được lửa giận trong lòng, thậm chí còn phẫn nộ hơn cả khi nghe được tin cấp báo xấu nhất, đương nhiên hắn cũng chẳng còn khách khí gì nữa.
Lão giả không hề tức giận vì sự vô lễ trong giọng nói của Mộ Dung Thiên, chỉ hờ hững đáp:
- Cũng có thể nói như vậy.
Mộ Dung Thiên hít sâu một hơi nhằm nén cơn giận:
- Xin lỗi, nếu vậy thì tính luôn ta vào số người bị bỏ lại đi. Dù cho có xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ ở lại đây, cho tới khi đại quân ma thú hoặc là ta gục ngã.
Khi mới đến Mễ Kỳ Tư, quả thật hắn đã có suy nghĩ nếu không giữ được thì bỏ chạy, nhưng theo thời gian ở tại tòa thành này, ý nghĩ đó đã sớm không cánh mà bay. Trong những ngày ở đây, hắn nhìn thấy những vật tư chiến tranh được sản xuất và vận chuyển, nhìn thấy đan dược vật tư từ chỗ thiếu thốn được cung ứng đầy đủ, nhìn từng lớp, từng lớp phòng tuyến được xây dựng, củng cố, nhìn những binh sĩ mồ hôi như tắm trên bãi huấn luyện với mong muốn có thể dâng hiến tất cả sức lực của bản thân khi ma thú công thành, nhìn những người dân khi thấy công tác phòng ngự ma thú bạo động tiến hành thuận lợi mà nụ cười rạng rỡ lại hiện lên trên khuôn mặt vốn đang rầu rĩ.
Mỗi lần bước trên đường, nghe thấy mọi người trong thành bất kể già trẻ, gái trai, đủ mọi lứa tuổi ở mọi chức nghiệp khi trông thấy mình đều tôn kính gọi một câu "thành thủ đại nhân", khái niệm "quan phụ mẫu" đã sớm nảy mầm trong tâm trí, bọn họ đều là con dân của hắn, là những người quan trọng mà hắn nhất định phải dùng mạng sống của mình để bảo vệ. Mỗi tấc đất ở đây Mộ Dung Thiên gần như đều quen thuộc, tất cả những gì có liên quan, không biết từ lúc nào đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời.
Tất cả dân chúng trong thành đều gửi gắm niềm hy vọng sống còn lên người hắn, cho dù tình huống chiến đấu bất lợi cũng không suy chuyển. Hắn làm sao có thể bỏ mặc sự tín nhiệm của mọi người mà trốn thoát một mình chứ? Lòng hận thù đối với Cát Tư, nỗi sợ hãi cái chết, tham vọng đứng trên đỉnh cao đại lục, hùng tâm tráng chí muốn rửa sạch mối sỉ nhục lúc trước.....tất cả những điều đó khi đứng trước sinh mạng của hàng trăm vạn con người thì đột nhiên trở nên nhỏ bé; giờ đây, tất cả những kế hoạch phát triển đã bị Mộ Dung Thiên rũ bỏ từ lâu, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó là giữ vững tòa thành trì đang trong cơn bão táp, sống chết cùng với tất cả mọi người tại dây.
- Ta phải nhắc nhở ngài, thành thủ đại nhân, đó là mệnh lệnh của Long vương, và cũng là mệnh lệnh của đế quốc!
Giọng nói điềm đạm của lão giả bỗng trở nên nghiêm nghị, đồng thời mang cả hai ngọn núi lớn là Long vương và Tát La ra, nhưng hiển nhiên những điều đó đều vô dụng. Mộ Dung Thiên nhún vai, dáng vẻ bất cần:
- Xin lỗi, tướng ra trận có thể tùy cơ ứng biến. Hơn nữa, nếu Tát La đã không quan tâm đến sự sống chết của Mễ Kỳ Tư, vậy thì thành thủ là ta đây còn có ý nghĩa gì với bọn họ nữa chứ?
Mộ Dung Thiên đương nhiên biết, hắn còn rất hữu dụng, nhất là đối với Long vương, hắn tuyệt đối là một quân cờ quan trọng, nếu là ở trong tình huống khác, Mộ Dung Thiên đương nhiên sẽ rất vui vẻ để ông ta sai khiến, bởi vì đồng thời hắn cũng có được thứ mình muốn từ chỗ Long vương, cả hai đều là lợi dụng lẫn nhau, sự khác biệt chỉ là một bên chủ động và một bên bị động mà thôi.
Lão giả thở dài:
- Thành thủ đại nhân, chiến tranh có lúc cần phải hy sinh, ta hiểu tâm tình của ngài, nhưng tòa thành này căn bản đã không thể giữ được nữa, ngài hà tất phải chôn vùi tiền đồ xán lạn của mình tại đây chứ? Ít nhất, ngài cũng phải nghĩ cho những nữ nhân của mình, chẳng lẽ ngài muốn đám người của Ba Ba Lạp cũng sẽ gặp bất hạnh hay sao?
Thấy rắn không được, lão giả lại chuyển sang mềm mỏng, đồng thời còn dùng cả chiêu bài tình cảm.
- Ta chỉ biết, đó là vô số sinh mạng đáng quý, hơn nữa, sinh mạng mỗi người chỉ có một!
Mộ Dung Thiên lạnh lùng đáp, rồi khi nói tới đó, đột nhiên hắn đổi giọng:
- Để những kẻ sợ chết đó cút đi, Mễ Kỳ Tư chỉ cần những dũng sĩ chân chính, chỉ có điều là trước khi đi, bảo chúng trao lại quyền chỉ huy cho trợ thủ là được.
Không để lão giả khuyên tiếp, hắn liền phất áo bỏ đi và không hề quay đầu lại. Vừa về đến nội viện, thân hình nhẹ như cánh bướm của Lộ Thiến đã lướt tới:
- Đan Ni Tư ca ca, huynh về rồi à, chúng ta cùng ăn tối chứ?
Rũ bỏ sự khó chịu cả ngày cùng nỗi lo âu về tình hình chiến sự, Mộ Dung Thiên lộ một nụ cười hiếm hoi, vuốt ve mái tóc mềm mại của Lộ Thiến:
- Ba Ba Lạp, huynh đã bảo tối nay sẽ về khá muộn, không cần đợi cơ mà.
- Không sao, muội thích ăn cùng huynh mà! Hai người bọn họ cũng đang đợi kìa.
Lộ Thiến đang nói về hai nàng tỳ nữ Yêu tộc, Lạc Na và Lệ Toa.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nhìn thấy vẻ nửa như làm nũng của Lộ Thiến, tâm tình của Mộ Dung Thiên thoải mái hơn rất nhiều, trước mặt nàng thiếu nữ Tinh Linh có tâm hồn thuần khiết như một tờ giấy trắng này, hắn luôn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và thoải mái, không còn áp lực.
- Gâu!
Tật Phong nghe tiếng cũng chạy lại góp vui, vừa chạy quanh chân Mộ Dung Thiên vừa vẫy đuôi rối rít, lại còn dùng chiếc đầu tròn xoe dụi vào chân hắn, bình thường nó vẫn thích mang hình dáng của một con cún nhỏ như trước khi tiến hóa, trông vô cùng đáng yêu.
- Rồi, rồi, cả mày nữa.
Mộ Dung Thiên dùng chân khẽ đá nó một cái.
Hai người nói nói cười cười đi về phía phòng ăn, cửa phòng thành chủ phía đối diện bỗng bật mở, Tư Tháp Tây Á cúi đầu bước ra, áp lực nặng nề cùng công việc lu bù khiến nàng trông có vẻ tiều tụy, thời gian này bị thiếu ngủ trầm trọng, điều đó là đại địch đối với nữ nhân, may mà Tư Tháp Tây Á ngoại trừ có vẻ mệt mỏi ra, trông vẫn rất diễm lệ.
Vị thành chủ xinh đẹp đang nhíu mày tựa như đang suy tư điều gì đó nên không chú ý tới hai người Mộ Dung Thiên đang ở ngay gần đó. Lộ Thiến chủ động cất tiếng chào:
- Tư Tháp Tây Á tỷ tỷ, tỷ dùng bữa chưa? Đi cùng bọn muội nhé?
Tư Tháp Tây Á ngước đầu, nở một nụ cười miễn cưỡng:
- À, tỷ ăn rồi, hai người cứ dùng đi, tỷ còn có chút việc phải ra ngoài bây giờ.
Trong lòng thoáng động, Mộ Dung Thiên nói với Lộ Thiến:
- Ba Ba Lạp, muội tới phòng ăn trước đi, ta có chút việc muốn nói với thành chủ.
Lộ Thiến gật đầu đáp:
- Dạ, Đan Ni Tư ca ca.
Nhìn Lộ Thiến dắt theo Tật Phong đi xa, Mộ Dung Thiên lập tức đi thẳng vào chính đề:
- Phải chăng thành chủ cũng đã thu được mật lệnh?
- Sao?
Tư Tháp Tây Á thoáng bất ngờ, sau đó thần tình bỗng trở nên gượng gạo.
Mộ Dung Thiên thấy vậy thì lập tức có thể đoán ra được Tư Tháp Tây Á cũng đã nhận được mật lệnh. Quả như hắn dự đoán, Tư Tháp Tây Á cuối cùng cũng khẽ gật đầu trả lời:
- Phải.
- Không biết thành chủ có dự tính gì?
Mộ Dung Thiên truy hỏi, hắn nhất định phải biết rõ lập trường của Tư Tháp Tây Á, thân là thành chủ, quyết định của nàng có ảnh hưởng rất lớn.
Tư Tháp Tây Á không trả lời ngay, sắc mặt biến đổi không ngừng, tựa như nội tâm cũng đang tranh đấu kịch liệt, một lúc lâu sau nàng mới mở lời, giọng nói có vẻ yếu ớt:
- Xin lỗi Đan Ni Tư đại nhân, đó là quyết định của phụ vương.....
- Ta hiểu rồi.....
Mộ Dung Thiên ngắt lời Tư Tháp Tây Á, lựa chọn của nàng đã rất rõ ràng, từ trước khi hỏi, hắn đã đoán trước được kết quả, tuy nhiên hắn vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, chờ đợi một kỳ tích xuất hiện. Giờ đây, tuy hy vọng tan vỡ, nhưng hắn không hề trách Tư Tháp Tây Á. Nếu nàng là người tham sống sợ chết, vậy thì khi xưa đã không tiếp nhận cục than nóng bỏng Mễ Kỳ Tư này, chỉ có điều là nếu muốn nàng mỹ nữ lớn lên dưới sự ảnh hưởng của một phụ thân có quyền uy chí cao vô thượng này làm trái lời Long vương thì quả là rất khó.
- Đan Ni Tư đại nhân, ngài.....
- Ta ở lại!
Mộ Dung Thiên trả lời rất đơn giản và kiên quyết, không một chút lưỡng lự, mặc dù hắn biết rõ nếu Tư Tháp Tây Á ra đi, hy vọng của Mễ Kỳ Tư sẽ càng thêm mong manh.
- Vậy.....ta có chuyện phải đi trước đây.
Tư Tháp Tây Á nói rồi liền vội vàng cúi đầu bước đi, nàng không dám đối mặt với Mộ Dung Thiên, hay chính xác hơn là tất cả người dân ở trong thành. Đưa mắt nhìn Tư Tháp Tây Á khuất dần sau cửa, Mộ Dung Thiên thở dài rồi đi về phía phòng ăn. Nhưng dường như ông trời keo kiệt tới mức tước đoạt ngay cả cơ hội được ăn một bữa yên ổn cùng Lộ Thiến của Mộ Dung Thiên, bởi vì lúc này lại có một gã truyền tín binh đang vội vàng chạy tới.
Mẹ nó! Mộ Dung Thiên chửi thầm một tiếng, xem ra không thể ăn cùng Lộ Thiến rồi, truyền tín binh được phép chạy thẳng vào trong thế này nhất định phải có chuyện gấp không thể chậm trễ.
- Thành thủ đại nhân, dân chúng bạo loạn ngày hôm qua vừa dẹp yên thì hôm nay lại bùng phát, hơn nữa quy mô còn lớn hơn rất nhiều.....
Gã dừng lại một chút rồi ngập ngừng nói tiếp:
- Hơn nữa, trong thành lại đang lan truyền một tin đồn đáng sợ!
- Tin đồn?
Mộ Dung Thiên sửng sốt, hắn lập tức nghĩ đến mật lệnh đột ngột kia. Chẳng lẽ có người cố ý tiết lộ mật lệnh ra ngoài?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.