Dị Giới Dược Sư

Chương 113: Đấu Chí

Vô Sỉ Đạo Tặc

18/03/2013



Ngày đầu tiên của vòng tổng chung kết kết thúc thì cũng vừa vặn là ngày cuối tuần, do tiến trình quá khẩn trương nên đã gây áp lực lớn đối với những người tham gia, vì thế nên học viện vẫn cho nghỉ như thường lệ để những người lọt vào vòng tiếp theo được nghỉ ngơi đầy đủ.

Mộ Dung Thiên về nhà với một tâm tình không vui vẻ như mọi hôm, vì trận đấu tiếp theo hắn gặp phải đối thủ được xem là có triển vọng nhất với ngôi vị quán quân của Tát Á Da Lộ, nàng được mệnh danh là “nữ bạo long”, là một nhân tộc cuồng chiến sĩ - Mai Thuỵ Địch Tư. Nhưng đó chỉ là thứ yếu, điều mà gây áp lực với hắn hơn cả chính là trận chiến của Mông Na Lâm mà hôm nay hắn đã được chứng kiến.

Hắc ám đấu khí là khắc tinh của bất cứ loại nguyên tố đấu khí nào, chỉ có Quang Minh hệ mới là khắc tinh của nó, còn những hệ khác đều bị khắc chế triệt để. Mà thân là một Hắc Ám chi phối giả, Mông Na Lâm càng có thể phát huy Hắc Ám đấu khí đến mức tối đa. Người quyết đấu với gã - liệp nhân Tư Tân Tắc - là nhân vật rất có tiếng tăm của An Cách La Hy, y vốn sở trường về Thổ hệ đấu khí, bất kể là công kích hay phòng thủ đều là bậc nhất, thế nhưng lại bị Mông Na Lâm đánh cho dồn dập để rồi bị thảm bại trong sự phòng thủ vô vọng. Sự phòng thủ chặt chẽ của Mông Na Lâm khiến cho các kỹ năng được Tư Tân Tắc tung ra đều không chạm được vào một ngón tay của gã, điểm đó quả thật đã khiến người ta run sợ. Nếu như là một kẻ lỗ mãng thì ít nhất người ta sẽ còn có thể nắm được sơ hở, nhưng đằng này gã lại cực kỳ cẩn thận y hệt như một con hồ ly vậy.

Thắng lợi đầy áp đảo của Mông Na Lâm đã gây nên một cơn chấn động rất lớn cho Mộ Dung Thiên, gã sắc lang ấy chợt phát hiện, con đường tiến vào tổng chung kết đầy hoan ca đã khiến bản thân hắn có chút kiêu ngạo và khinh địch; thế nhưng trận đấu đó đã như một đòn cảnh cáo, làm cho hắn hoàn toàn thức tỉnh. Hiện giờ hắn biết rõ giữa hai người còn có một khoảng cách khá lớn, Mông Na Lâm tựa như một ngọn núi cao hiểm trở, sừng sững đứng chắn trước mặt khiến cho những người leo núi dù chỉ thoáng nhìn thôi thì đã khiếp sợ rồi. Nếu như thật sự có thể gặp mặt trong vòng đấu của các học viên năm thứ năm, Mộ Dung Thiên nhận thấy phần thắng của mình thật là rất mong manh.

Bích Dạ biết thực lực đáng sợ của Mông Na Lâm, song, nàng không thể không dẫn Mộ Dung Thiên tới quan chiến để được mở mang kiến thức, bằng không, đợi đến lúc lâm trận, nếu Mộ Dung Thiên chưa được chuẩn bị tâm lý đầy đủ thì hắn nhất định sẽ bị thất bại. Tuy nhiên, giờ đây trông thấy sắc diện nhăn nhó và lo âu của hắn thì nàng lại lo lắng:

- La Địch tiên sinh, ngươi không sao chứ?

Mộ Dung Thiên lắc lắc đầu, tựa như muốn xua tan hình ảnh hắc ám đó khỏi trí óc:

- Không sao.

Bích Dạ rõ ràng có thể cảm nhận được lòng tin của Mộ Dung Thiên đang bị dao động khi thấy hắn trả lời nghiêm túc như thế, nó hoàn toàn khác xa với bộ dạng vô âu vô lo và mồm mép liến thoắng khi chuyện trò với mỹ nữ của thường ngày. Mắt thấy Lộ Thiến đã đi làm cơm, Khải Sắt Lâm cũng xuống bếp học hỏi, chỉ còn lại hai người với nhau, đây là một cơ hội tuyệt vời. Nếu là bình thường, Bích Dạ dám khẳng định tên sắc lang này sẽ nhìn chăm chăm vào đồi ngực đầy mỵ lực của nàng, rồi cười dâm tà dò hỏi: “Bích Dạ tiểu thư, chỉ cần cô nương khích lệ ta một chút thì tất cả mọi việc sẽ không thành vấn đề!” Tuy Bích Dạ sợ hắn thừa gió bẻ măng, nhưng nàng lại còn sợ bộ dạng ủ rũ không chút lòng tin của hắn hơn nhiều. Mộ Dung Thiên quả thật không như những người khác, đấu chí của hắn được xây dựng trên sự nhiệt tình, thực lực lại có mối quan hệ trực tiếp tới mức độ thô bỉ trong lối đánh, nhưng một khi hắn trở nên nghiêm túc, vậy thì trạng thái đó khẳng định là sẽ giảm sút mãnh liệt.

Bích Dạ đang suy ngẫm liệu có nên chủ động hy sinh sắc đẹp để kích thích đấu chí của hắn hay không, thì bỗng nhiên có mấy tiếng kêu “chi chi” vang lên, rồi một con linh lực điểu trong suốt bay thẳng từ lối đưa thư đến chiếc bàn nằm ở giữa đại sảnh. Nó bỏ lại một cuốn ma pháp kính tượng rồi lại kêu “chi chi” hai tiếng và bay đi mất. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cảm thấy có chút hưng phấn, nhất định đó là thư của Lệ Toa và Lạc Na, nếu không thì là Tư Ân, ngoài ra chẳng còn ai khác nữa. Mà Tư Ân đa phần là hơn nửa tháng hoặc một tháng mới có một bức, tuần trước lão vừa mới gửi xong, vậy thì phải là Lệ Toa và Lạc Na rồi.

Mộ Dung Thiên mỗi tuần đều dành ra một ít thời gian để đến trạm bưu tín gần nhất trực thuộc Thông Tín công hội để gửi thư cho hai người họ, nhằm thông báo tình hình và những điều thú vị tại Phật Lạc Lý Tư, chỉ đến cuối tuần sau là đã có thể nhận được thư trả lời. Không biết tuần vừa rồi hai nàng làm những gì? Mộ Dung Thiên vừa định mở ra thì đột nhiên lại hơi do dự, thư từ giữa hắn và hai người bọn họ đều tương đối "thoải mái", trong thư không thiếu những lời chọc ghẹo, để cho Bích Dạ nghe thấy thì thật là ngại.

- Ta đi xem Khải Sắt Lâm và Lộ Thiến chuẩn bị bữa tối thế nào rồi, luôn tiện học hỏi thêm vài thứ.

Bích Dạ rất biết điều, nàng hiểu nghe lén thư của người khác là hành vi kém lễ nghi, nên liền đứng dậy tránh đi.

Thấy Bích Dạ đã vào trong bếp, Mộ Dung Thiên vội vội vàng vàng mở cuốn ma pháp kính tượng ra, sau khi đọc xong chú ngữ bí mật (chú ngữ do hai bên đã giao hẹn từ trước), những tia sáng chói lòa liền tỏa ra như sóng triều dâng rồi sau đó mới dần dần ngưng đọng lại thành một hình ảnh rõ nét, trước hết là phòng ngủ của hai nàng Lệ Toa và Lạc Na trong tửu điếm của Tư Ân, tiếp đó là khuôn mặt thanh tú đầy quyến rũ của thỏ yêu và xà yêu cũng dần hiện ra.

- Hi, La Địch tiên sinh - Hai nàng bắt chước phương thức chào hỏi của Mộ Dung Thiên vẫn dùng câu đó để mở đầu.

Gương mặt Lệ Toa đầy vẻ hân hoan:



- La Địch tiên sinh, hôm nay chúng ta rất cao hứng vì từ tin tức truyền hình mới nhất được biết ngài đã giành được tư cách tham gia vòng tổng chung kết của học viện.

Lạc Na tiếp lời:

- La Địch tiên sinh, chúc trận đấu tiếp theo của ngài thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây, trở thành trụ cột của đế quốc.

Sau khi nói hết những lời chúc mừng và ước nguyện, Lệ Toa lại tiếp:

- Phải rồi, hôm nay Tư Ân lão bản cho nghỉ một ngày, chúng ta đã đến phố phục sức Tú Lâm Đa Lợi trong Uy Nhĩ Thành để mua hai bộ y phục mới, đẹp lắm. Ta và Lạc Na chọn mãi mới quyết định mua đó. La Địch tiên sinh, có muốn chúng ta mặc thử ngay cho ngài xem không?

Mộ Dung Thiên nghe vậy tức thì huyết mạch căng phồng, chữ “được” ngờ nghệch lập tức bay ra khỏi miệng, sau đó thì hắn mới nhớ ra, đây chỉ là hình ảnh tin tức một chiều mà thôi, cho dù có gào lớn hơn nữa thì bọn họ cũng chẳng nghe thấy.

Chỉ có điều, hai người họ hiển nhiên cũng đoán được tên Mộ Dung Thiên háo sắc này sẽ nghĩ gì, nên Lệ Toa cười nói:

- La Địch tiên sinh, hiện giờ nhất định là ngài đang muốn nói “được” phải không? Hi hi...

Nói tới đó, cả hai cùng cười lên duyên dáng.

Mặc dù ở đây không có ai, song Mộ Dung Thiên vẫn có chút xấu hổ, hắn thầm nghĩ, “ta là người đường hoàng như thế này, làm sao bọn họ có thể đoán được suy nghĩ thật trong lòng ta cơ chứ!”

- Nhằm khen thưởng cho La Địch tiên sinh vì đã thăng cấp, chúng ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của ngài.

Mộ Dung Thiên hưng phấn gần như ngất lịm, không ngờ bọn họ có thể phóng khoáng đến mức đó, đúng là hiểu rõ lòng ta mà.

Ngắm nhìn hai nàng ngượng ngùng từ từ cởi bỏ y phục, thân hình gợi cảm dần lộ ra từng chút một, Mộ Dung Thiên sốt ruột đến phải vò đầu bứt tai, chỉ hận cuốn kính tượng ma pháp đó không có chức năng tua nhanh như máy chiếu phim trên địa cầu.

“Cởi! Cởi! Cởi!” Trong lòng Mộ Dung Thiên gào thét mãnh liệt, hai nàng cuối cùng cũng trút bỏ hết tất cả ngoại y, chỉ còn lại nội khố, sau đó mỗi người lấy ra một bộ y phục mới, dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Mộ Dung Thiên, cả hai e ấp chầm chậm mặc vào, cuối cùng nói với giọng đầy e thẹn:

- La Địch tiên sinh, tuần sau chúng ta gặp lại.

Sau khi cả hai đồng thời gửi một nụ hôn gió, bạch quang lại trở nên rung động, rồi màn hình tối om, hình ảnh cũng theo đó mà biến mất. Loại ma pháp kính tượng với chức năng lưu hình ảnh và âm thanh này rất đắt đỏ, mỗi cuốn một kim tệ, Quang hệ và Thanh hệ ma pháp trong đó chỉ có thể lưu giữ hình ảnh trong 5 phút, may mà trước đó Mộ Dung Thiên đã đưa gần ngàn kim tệ cho hai nàng nên khoản chi phí mỗi tuần một lần đó vẫn đủ duy trì. Đối với những người đã từng vô tư giúp đỡ mình, Mộ Dung Thiên từ trước tới giờ chưa hề keo kiệt, nhất là đối với mỹ nữ, đương nhiên, Tư Ân cũng có được một món tiền không nhỏ.

Mỗi cuốn kính tượng ma pháp cũng giống như băng ghi hình chỉ có thể thu được một lần, nó có thể chiếu đi chiếu lại cho đến khi dùng hết Quang hệ và Thanh hệ ma pháp nguyên tố bên trong. Đồng thời còn có thể đem tiền đến Thông Tín công hội để nạp đầy, lần sau có thể chiếu lại, bởi vậy loại thư tín quý giá này có thể coi như vật lưu niệm giữa bằng hữu với nhau.

Sau khi xem đi xem lại vài lượt, nhất là cái đoạn hai nàng cởi bỏ y phục, Mộ Dung Thiên lại than thở đầy tiếc nuối:



- Lệ Toa, Lạc Na à, tại sao hai người không mua cả nội khố mới luôn chứ?

Lúc này, Bích Dạ cũng vừa từ phòng bếp đi ra, theo nàng dự tính hiện giờ thư cũng đã xem xong rồi, vừa nhìn thấy Mộ Dung Thiên đang than ngắn thở dài liền cảm thấy lo âu, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể qua được cửa của nữ bạo long Mai Thuỵ Địch Tư hay không thì cũng đã là vấn đề. Cuối cùng nàng nghiến răng hạ quyết tâm, trước hết cho hắn chút khích lệ:

- La Địch tiên sinh, ngươi đừng ủ rũ như vậy nữa, thế này đi, ta...

Mộ Dung Thiên tức thì hăng hái ngắt lời:

- Ai nói ta ủ rũ? Chẳng phải chỉ là một Hắc Ám chi phối giả thôi sao? Thế thì đã là cái thá gì đâu chứ, ha ha!

Lúc này trong lòng Mộ Dung Thiên đang nghĩ, bất luận thế nào cũng phải đánh bại Mông Na Lâm, nếu như thắng được gã, lúc đó muốn đón ba người Lệ Toa, Lạc Na và Tư Ân đến Phật Lạc Lý Tư cũng chắc ăn như đinh đóng cột. Vừa nghĩ đến việc sau này được nhìn thấy hai nàng cởi bỏ y phục ngay trước mặt chứ không phải chỉ là hình ảnh được phát lại, thì Mộ Dung Thiên đã tràn trề sức mạnh và đấu chí bừng bừng tựa như vừa mới nuốt xong mười viên Tu Nữ Dã Phong Cuồng. Bao nhiêu chiêu số bỉ ổi, hạ lưu, dâm đãng, đê tiện đến cực điểm dành cho Mông Na Lâm đều đua nhau ùa tới, dần dần hình thành trong đầu hắn. Nghĩ đến những thủ đoạn ác độc đó, nụ cười của hắn trở nên cực kỳ bỉ ổi, đúng như hắn nói, Hắc Ám chi phối giả thì là cái thá gì!

Bích Dạ trông thấy hắn đã khôi phục lại nụ cười quỷ dị thường ngày, không, phải nói là còn khủng bố hơn thường ngày thì nàng lập tức bị sởn tóc gáy ngay. Nếu như bây giờ mà tiến hành huấn luyện SM, Bích Dạ cũng không nắm chắc là ai sẽ SM ai, chỉ có điều không biết vì sao hắn đột nhiên lại hưng phấn như vừa uống xuân dược như thế.

Nhưng bất kể thế nào, đó cũng là chuyện tốt, Bích Dạ thở phào nhẹ nhõm:

- La Địch, ngươi có lòng tin như vậy thì tốt rồi.

Ánh mắt si mê của Mộ Dung Thiên hạ xuống khe ngực sâu hút của nàng, cười dâm tà:

- Bích Dạ tiểu thư, nếu như nàng cho ta một chút khích lệ, vậy thì càng hay, hê hê...

Bích Dạ:

- ......

ooo0ooo

Trận thứ hai của vòng tổng chung kết dành cho tân sinh là một cuộc chiến đầy cao trào sắp sửa diễn ra. Một bên là kẻ đen tối hơn mực - hắc mã La Địch, phía còn lại là người được mệnh danh “nữ bạo long” - Mai Thuỵ Địch Tư.

Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, phàm các nữ học viên gặp phải Mộ Dung Thiên thì đều nhanh chóng rớt đài rất thảm hại, bởi vì chiêu số của hắn thật sự quá “hào phóng”, nói vậy cho dễ nghe, chứ nói thẳng ra thì phải là siêu hạ lưu, vô sỉ, không vì đối phương là nữ nhi mà cố kỵ chút gì. Điều đó khiến cho rất nhiều nữ học viên khi vừa nghe đến cái tên La Địch là đã muốn bỏ cuộc ngay, cho dù có cố gắng vào trận thì đa phần đều phải mặc thêm mấy lớp nội y.

Tuy nhiên, Mai Thuỵ Địch Tư - người được mệnh danh là “nữ bạo long” - hiển nhiên không phải nữ nhân thông thường, bởi vậy nên có rất nhiều người cho rằng, trận đấu này rất có thể sẽ là một cuộc tỷ thí giữa đùa bỡn và phản đùa bỡn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Dược Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook