Chương 168: Đổ Chú
Vô Sỉ Đạo Tặc
18/03/2013
Mâu Cơ gật gật đầu nói:
- Không sai, đi săn trên biển là một truyền thống của đế quốc chúng ta. Bởi Tát La là một quốc gia lấy mậu dịch làm chủ, mùi vị buôn bán quá nặng nề, vì vậy, nhằm để tránh cho mọi người không xao lãng võ công, hàng năm đế quốc vẫn cử hành các cuộc thi đấu để khích lệ bách tính, mà đi săn trên biển chính là cuộc thi đấu quan trọng nhất trong số đó, thời gian kéo dài đến cả tháng, giống như là một dịp lễ lớn vậy. Trong cuộc đi săn trên biển này, vị dũng sĩ nào có biểu hiện ưu tú nhất thì sẽ được đế quốc trọng dụng.
Thấy được một tia sáng hy vọng, Mộ Dung Thiên hưng phấn hỏi tới:
- Nội dung cụ thể thế nào? Mới nghe tên thì tựa hồ không giống như là dũng sĩ quyết đấu phải không?
Mâu Cơ lắc đầu:
- Không phải, là săn giết hải ma hung thú!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hơi khiếp đảm, liền hỏi lại:
- Hung thú? Nếu là vậy thì không phải là rất nguy hiểm sao?
Hung thú cũng là một loại ma thú nhưng chúng so với ma thú còn hung hãn hơn rất nhiều. Chúng có tính cách tàn bạo, so với việc ăn xuân dược mà không có chỗ phát tiết còn lợi hại hơn. Lúc trước Sắc đạo Phỉ Lợi Phổ cho hắn một đôi bao tay "Linh động" có thể đề thăng tốc độ phóng xuất linh lực cực nhanh, đôi bao tay đó chính là được làm từ da của loài hải ma Ban Địch Tư, rất tiếc là trong cuộc tỷ võ của học viện, đã có nhiều người thấy qua đôi bao tay đó rồi, vì thế mà hắn không thể dùng nó được nữa, bằng không tất sẽ rất dễ bị bại lộ thân phận.
Mâu Cơ đảo nhanh đôi mắt rồi thản nhiên nói:
- Nói nhảm, bộ ngươi cho rằng chỉ phải giết vài ba con tôm cua cá đơn giản vậy thôi sao? Nếu dễ thế thì ai ai cũng đã sớm ngồi trên cao rồi.
Thấy Mộ Dung Thiên hơi nao núng, nàng lại hừ một tiếng rồi tiếp lời:
- Quỷ mặt đen, nếu ngươi thấy sợ thì nên sớm bỏ qua ý niệm đó đi, cứ ngoan ngoãn mà làm một tên gian thương là được rồi.
Từ sau ngày gặp lại Lăng Đế Tư, lòng hiếu thắng của Mộ Dung Thiên tựa hồ lại càng tăng lên rất nhiều, giờ lại nghe thấy lời Mâu Cơ nói giống như muốn ám chỉ mình là loài rùa đen rút đầu thì trong lòng hắn cảm thấy giận dữ, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ tươi cười, thốt:
- Ai nói ta sợ chứ? Mâu Cơ tiểu thư, hay là ngươi chỉ điểm cho ta một chút, để rồi xem ta có tư cách tham gia hay không thì biết?
Mâu Cơ không chút do dự, đáp ngay:
- Được.
Rồi nàng thầm nghĩ: "Không ngờ tên quỷ mặt đen này lại dám chủ động đi khiêu chiến. Để bổn tiểu thư hiển lộ chút bản lãnh, đánh cho hắn thất điên bát đảo một chuyến, đến lúc đó thì hắn mới biết thế nào là cao thủ." Đương nhiên nàng không phải là loại dạ xoa chỉ biết dựa vào quyền thế của phụ thân mà tác yêu tác quái. Nàng có thực lực rất mạnh, ở tại Tát La cũng có dang tiếng lớn. Hơn nữa, nàng đã luyện kỹ năng huyết kế của gia tộc là “Chân long đấu khí” lên tới tầng thứ năm, quả thật là một nhân tài xuất sắc trong giới trẻ hiện nay.
Mâu Cơ ngạo nghễ nói:
- Ngươi vừa mới trở về nên nhất định là rất mệt mỏi. Để cho công bằng, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt một đêm, đến mai chúng ta mới giao đấu, để cho ngươi được tâm phục khẩu phục.
Mộ Dung Thiên cười ha hả, nói:
- Được, cứ quyết định như vậy đi.
Mâu Cơ chợt nhớ ra một chuyện, vội nói:
- Sau khi ngươi thua rồi thì không được ghi hận, càng không được gian lận trong việc thuốc thang của ta.
Nàng thật sự lo ngại nên phải giao kèo như thế, chỉ e cái tên gian xảo này giở trò gì trên thuốc của nàng.
Mộ Dung Thiên cười lớn:
- Ok, ngươi nghĩ ta là hạng người như vậy sao?
Mâu Cơ nhíu mày hỏi:
- Ok?
Mộ Dung Thiên giải thích:
- Nó có nghĩa là tốt, không thành vấn đề đó.
Thế rồi hai người quyết định thời gian quyết đấu xong, nhưng rồi Mâu Cơ lại còn muốn nhiều người chứng kiến cảnh mình đày đọa tên tiểu tử này, quả đúng là nàng chỉ sợ thiên hạ không loạn, vì vậy mà ngay trong buổi tối hôm đó, nàng liền không ngần ngại mà tuyên dương việc đó cho đám người của Lộ Thiến, Lạc Na, và Lệ Toa biết; đồng thời còn kêu gọi bọn họ đến xem náo nhiệt nữa, thật khiến cho Mộ Dung Thiên không biết nên khóc hay nên cười. Quả thật nói sao đi nữa, nếu hắn mà bại trận trước mặt Lộ Thiến vốn là người vẫn sùng bái mình thì đúng là hơi có chút mất mặt. Hắn biết thực lực của Mâu Cơ rất mạnh, mà mình lại không thể sử dụng Băng hệ và hai môn tuyệt kỹ độc nhất vô nhị là Ma bạo phá và Bạo phong tuyệt sát, xem ra hết tám chín phần nắm chắc thất bại.
Sáng hôm sau, mấy người đến một đạo quán trong thành, thuê một bãi tập được trang bị với một Ức linh kết giới thật lớn, chỉ cần khởi động nó thì uy lực của kỷ năng và linh lực của những người ở bên trong kết giới sẽ bị giảm bớt ít nhất là một phần mười so với ngày thường, sự cứng cáp của cơ thể cũng sẽ không sinh ra biến hóa gì; do đó mà bãi tập này sẽ phòng ngừa được thương vong rất hữu hiệu, và tất nhiên tiền thuê cũng rất mắc. Tiền phí ở đây sẽ được tính trên từng giây, bởi lẽ nếu muốn duy trì kết giới này thì sẽ phải tốn rất nhiều năng lượng của tinh thạch.
Vừa bước vào trong bãi tập có Ức Linh kết giới, Mộ Dung Thiên lập tức cảm thấy một luồng áp lực nặng nề từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào cơ thể. Trên thực tế, đây không phải là vì trọng lực của bãi tập được tăng lên mà là do linh lực trong thân thể hắn bị áp chế quá nhiều, nên khiến cho bản thân hắn tự sinh ra ảo giác như vậy.
Mâu Cơ rất đầy tự tin. Trong mắt nàng, Mộ Dung Thiên chỉ là một con mồi sắp bị chà đạp mà thôi. Nhớ tới những lúc phục dược, ánh mắt của hắn đã chiếm tiện nghi của mình không ít, bây giờ không báo thù thì sao được chứ?
Khán giả tại đây chỉ có bốn người mà Mộ Dung Thiên tín nhiệm nhất là Lộ Thiến, Lạc Na, Lệ Toa, và Hải Luân Na. Hắn phải khéo léo chọn lựa đạo quán có thể khả dĩ tránh được tai mắt giám sát của Mạch Khắc Tắc Nhĩ, hơn nữa còn âm thầm để Lộ Thiến bố trí rất nhiều trinh sát khôi lỗi, tuyệt đối không thể có một chút sơ hở nào.
Vì để được công bằng, song phương đều phải khoác lên chiếc đạo phục có sức phòng ngự giống nhau, áo dài chấm đất, tay rộng, lại đeo thêm thắt lưng, thoạt nhìn thì trông rất giống võ sĩ Không Thủ đạo ở Địa cầu. Sau khi Mâu Cơ khoác lên chiếc đạo phục, không ngờ trông nàng cũng anh tư lẫm lẫm, bộ dáng rất giống một bá vương hoa. Nếu có thể chinh phục được một mỹ nữ như vậy thì rất thú vị, chỉ tiếc là dù lá gan của Mộ Dung Thiên lớn thế nào đi nữa thì hắn cũng không dám ra tay thu phục, bởi vì nàng không giống như những nữ nhân khác, phụ thân của nàng bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho hắn bị vạn kiếp bất phục.
Mấy người Lộ Thiến ngồi chờ xem cuộc đấu ở hàng ghế dành cho quý khách ở bên trong tòa kết giới hai tầng ngồi. Tuy các nàng đều biết nếu Mộ Dung Thiên không dùng thực lực thì phần thắng sẽ không cao, nhưng hắn lâu nay vẫn rất luôn cổ quái, vì vậy nên kết quả thế nào thì cũng không ai dám đoán trước được.
Mâu Cơ cũng không dùng đến cây cốt tiên của mình, mà chỉ dùng tay không, xem ra có vẻ như là muốn nhường Mộ Dung Thiên. Vào lúc này, khí thế trên người nàng bộc phát rất mạnh, bộ đạo phục không gió mà vẫn bay phần phật. Hai mắt nàng tỏa ra ánh kim quang lấp lánh, đó chính là dấu hiệu của Chân long đấu khí tầng thứ hai - Kim Long vô úy. Đây là mức cực hạn mà nàng có thể phát huy được ở bên trong Ức linh kết giới. Mâu Cơ làm sao biết giấu nghề là cái gì, nàng chỉ nghĩ cứ một chiêu đánh bại Mộ Dung Thiên là xong.
Mâu Cơ nhanh chóng thủ thế, rồi nói:
- Chúng ta bắt đầu đi.
Mộ Dung Thiên cười ha hả nói:
- Không cần gấp, trước tiên ta phải làm vài động tác khởi động đã.
Nói xong, hắn liền xoay vai xoay cổ, bẻ tay răng rắc. Lâu ngày không chiến đấu, thân thể bắt đầu rỉ sét rồi.
Mâu Cơ rất sốt ruột, nàng thấy hắn chậm chạp liền thúc giục:
- Quỷ mặt đen, nhanh lên, nhanh lên một chút đi!
Giờ phút này trông nàng thật giống như một dâm phụ đang khát tình vậy, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn từ tốn với những động tác khởi động của mình, hắn lặp đi lặp lại mãi những động tác đó cho đến gần năm phút sau thì mới xong, lúc đó hắn mới chịu đứng dậy.
Mâu Cơ hết nhẫn nại được, liền hỏi:
- Đã xong chưa vậy?
- Xong rồi!
Sau khi chuẩn bị xong, Mộ Dung Thiên cũng không dùng đến vũ khí, mà chỉ dùng tay không để đấu.
Mâu Cơ nghe vậy thì vừa vận Chân Long đấu khí lên, hai mắt lại tỏa ra ánh kim quang, thốt:
- Quỷ mặt đen, ngươi cẩn thận đó!
- Ê, khoan đã.
Mộ Dung Thiên đột nhiên giơ tay ra dấu tạm dừng, rồi nói:
- Ta còn một chút vấn đề!
Mâu Cơ ngẩn ra, đấu khí trên người liền biến mất, cất tiếng hỏi:
- Chuyện gì nữa?
Mộ Dung Thiên không nhanh không chậm nói:
- Chúng ta phải đề ra quy tắc trước đã.
Mâu Cơ rõ ràng là người khá nóng nảy, liền nói:
- Còn quy tắc gì nữa chứ, cứ người nào ngã xuống mà không đứng dậy nổi thì là thua rồi!
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Nếu vậy thì không mấy tốt. Vạn nhất ta bị Mâu Cơ tiểu thư ngươi đánh bị thương tới mười ngày hay tám bữa mà không khang phục được, đến lúc đó gây trở ngại cho sinh ý của ta thì là chuyện nhỏ, nhưng nếu không luyện được thuốc cho ngươi thì phải làm sao đây?
Mâu Cơ nghĩ thấy cũng có đạo lý, vội đáp:
- Vậy ngươi nói đi, phải làm thế nào mới tốt!
- Đầu tiên, nếu bị đẩy ra bên ngoài vòng là thua; thứ hai, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn và chiêu thức công kích nào để giao đấu mà không có hạn chế gì; thứ ba, nếu một bên tự động nhận thua thì đối phương cũng không được đánh tiếp nữa.
Ba quy tắc rất thiếu công bình này là do Mộ Dung Thiên đặt ra để có lợi cho mình. Nếu chọi thẳng thì mình thua là cái chắc, nhưng nếu muốn đẩy Mâu Cơ ra ngoài vòng đấu thì còn có khả năng, giống như trận đấu với Ốc Thập Lạp Cơ ngày trước vậy. Mở miệng nhận thua tất nhiên là để tránh bị thương, còn mình thì chắc chắn là không thể gây thương tổn cho Mâu Cơ được rồi, dù sao thì hắn cũng rất biết khả năng của mình.
Mâu Cơ không suy nghĩ nhiều liền nói:
- Được rồi, được rồi, mọi thứ cứ theo ý ngươi đi, còn gì nữa không?
- Hết rồi.
- Tốt lắm, vậy chúng ta bắt đầu đi!
Mâu Cơ lại bắt đầu vận khởi Chân Long đấu khí.
Chỉ tiếc là Mộ Dung Thiên lại giơ tay ra dấu tạm dừng.
Mâu Cơ tức đến muốn ngất đi, ba lần tích lũy khí thế đều bị cắt đứt thật giống như là đang sắp sửa đạt đến cao trào thì đối phương lại ngừng mà không tiếp tục nữa, trong lòng nàng thấy bất mãn, bực tức hỏi:
- Lại gì nữa đây?
Mộ Dung Thiên cười hì hì nói:
- Chúng ta giao đấu suông thế này thì không thú vị chút nào, chi bằng chúng ta đánh cuộc một chuyến đi?
Mâu Cơ bực đến muốn nổi đóa, hỏi lại:
- Đánh cuộc cái gì?
- Mâu Cơ tiểu thư, nếu ngươi thua thì hãy thỉnh phụ thân ngươi đề cử ta tham gia cuộc săn trên biển nhé!
Bởi vì Mộ Dung Thiên biết được từ miệng nàng, nếu là người ngoài không có quốc tịch của Tát La mà muốn tham gia cuộc săn trên biển thì cần phải có người để cử mới được.
Mâu Cơ chưa từng nghĩ mình sẽ thua tên quỷ mặt đen này, nên cũng chẳng thèm hỏi nếu hắn thua thì sẽ mất thứ gì, nàng lập tức đáp ứng:
- Được!
Sau đó, nàng liền vận khởi Chân Long đấu khí lên, đây chính là lần thứ tư nàng vận khởi đấu khí, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ nếu như Mộ Dung Thiên còn nói lải nhải như nữ nhân nữa thì nàng sẽ xuất chiêu trước, cứ mặc kệ hắn.
Nhưng lần này thật sự là bắt đầu rồi. Mộ Dung Thiên đã đạt được mục đích. Chiến đấu cũng chẳng khác gì chiến tranh vậy, nhất mãnh, nhị kiệt, tam suy (một mạnh, hai kém, ba yếu). Khí thế và đấu chí của Mâu Cơ nhiều lần bị ngăn trở, nên không còn được mạnh như lúc ban đầu nữa, trạng thái của nàng giảm đi nhiều, khả năng vận dụng lực lượng mạnh nhất cũng bị giảm mất, do đó mà phần thắng của Mộ Dung Thiên cũng tăng cao lên.
Ý niệm vừa chuyển, linh lực trong cơ thể hắn liền lưu động mãnh liệt, dáng vẻ hèn mọn thường ngày của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là dáng dấp đầy uy phong lẫm liệt.
Nhìn Mộ Dung Thiên thay đổi như thành một người khác, Mâu Cơ thầm nghĩ: "Hóa ra tên quỷ mặt đen này cũng có vài phần thực lực, chẳng trách nào hắn lại dám ăn gan báo mà đi khiêu chiến mình, nhưng bổn tiểu thư lại càng mạnh hơn."
Nàng nghĩ tới đây thì chân giẫm mạnh lên sàn đấu một cái, cả người phi thân phóng tới, trong tay xuất hiện hai chiếc đầu kim long đang há miệng thật rộng, rồi nhắm về phía Mộ Dung Thiên mà bổ tới, mơ hồ mang theo tiếng long ngâm chấn nhiếp tâm thần người ta vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.