Dị Giới Dược Sư

Chương 345: Đoạn Tuyệt

Vô Sỉ Đạo Tặc

06/09/2013

- Thành thủ đại nhân, quân tiên phong của địch nhân tựa hồ như đang có chút xao động. Đây chính là cơ hội tốt của chúng ta.

Sát Đạt Mễ La hiến kế.

Nếu là mấy tháng trước, trong mắt gã, cánh quân Đông Nam kia không chỉ có xao động đơn giản như vậy thôi, mà là đang nháo nhào hỗn loạn lên đó chứ.

Tuy nhiên, sau khi trải qua nhiều cuộc chiến hung hiểm, gã cung tiễn thủ một tay này đã không còn là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, hữu dũng vô mưu như lúc trước nữa; mà giờ đây, gã đúng là một tướng lĩnh có cái nhìn đầy chiến lược.

Bất luận sự việc gì cũng đều có hai mặt. Dù sĩ khí của binh sĩ có cao vời đến đâu đi nữa, nhưng sau khi đấu chí suy kiệt thì nó sẽ để lại cái họa ngầm ở phía sau, tức là khi đó quân địch sẽ thừa cơ mà tấn công mãnh liệt. Bởi vậy cho nên cứ bình tĩnh hành quân, phát huy sở trường và tránh né sở đoản, ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ để quay đầu quất lại một kích. Đó mới chính là một trong những yếu tố quan trọng để thủ thắng, và nó cũng là một kinh nghiệm mà Sát Đạt Mễ La đã học được từ Mộ Dung Thiên trong suốt thời kỳ ma thú bạo động vừa qua.

Căn cứ theo kinh nghiệm, nếu như địch nhân cứ tiếp tục duy trì mức độ tấn công như hiện tại, vậy thì chỉ cần không tới hai tiếng sau, bọn chúng sẽ bị tiêu hao thể lực rất nhanh, đồng thời về mặt tâm lý thì cũng sẽ vì không thấy có kết quả mà bắt đầu nảy sinh những cảm giác như là buồn bực, thiếu kiên nhẫn, sa sút tinh thần, vv....và tiếp theo sau đó sẽ là sĩ khí bị giảm sút trầm trọng.

Đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để phản công.

Sau khi học hỏi được nhiều phương pháp phòng ngự từ Tịch Tháp, Sát Đạt Mễ La rất có lòng tin đối với sức phòng ngự của quân mình trước những đòn tấn công điên cuồng của quân địch. Hiện tại, mấy tiếng đã trôi qua, quân địch tuy đã có chút sa sút tinh thần, nhưng chúng vẫn chưa có ý định rút lui.

Vô luận tướng lĩnh của đối phương tin tưởng mù quáng vào một nguyên nhân nào đó, thế nhưng ánh mắt của thành thủ đại nhân còn độc đáo hơn cả ánh mắt có tầm nhìn chu đáo của Sát Đạt Mễ La nhiều lắm. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội khiến cho đối phương bị nghẹt thở đâu. Vì vậy mà cánh quân tiên phong này của Lam Nguyệt nhất định sẽ bị một phen giáo huấn suốt đời khó quên cho xem.

Tuy rằng việc chống chọi với quân tiên phong của địch chỉ là một chiến dịch làm cho có, cả song phương chỉ phái ra một phần lực lượng rất nhỏ để thăm dò địch tình. Bất luận thắng thua thế nào, tổn thất của quân đội cũng sẽ không quá lớn, thế nhưng đối với sự ảnh hưởng của sĩ khí, người ta không thể dùng sự tổn thất về mặt lực lượng mà đánh giá được.

Mọi người đều biết rõ, trong chiến tranh, khi sĩ khí của một cánh quân được đề thăng là có nghĩa gì. Điều đó tương đương với việc lực lượng của họ được tăng cường rất nhiều.

Tuy rằng không hiểu rõ chuyện gì đã khiến cho tướng lĩnh của quân địch đã đưa ra quyết sách sai lầm, nhưng xem ra quyền chủ động của trận này đã rơi vào tay quân mình rồi. Trên khóe miệng của Sát Đạt Mễ La chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bởi vì gã dường như đã thấy được nữ thần thắng lợi đang vẫy tay với phe mình vậy.

Từ nãy đến giờ, Mộ Dung Thiên vẫn hết sức trầm mặc, nhưng lúc này hắn đột nhiên ra lệnh:

- Truyền lệnh của ta, cánh quân tiên phong thứ sáu lập tức phản thủ làm công, toàn lực nghênh chiến!

- Hả?

Nụ cười ở trên môi Sát Đạt Mễ La chợt đông cứng lại.

Mệnh lệnh này được phát ra vào thời điểm khác hẳn như trong dự tính của gã, bởi vì thời cơ phản kích tốt nhất vẫn chưa tới. Tuy rằng mới trải qua một giờ tấn công cường liệt, cánh quân tiên phong của liên quân Đông Nam vẫn chưa có hiện tuợng tiêu hao sức lực, chiến ý của chúng vẫn còn rất cao.

Thành thật mà nói, sĩ khí và lực lượng của liên quân Đông Nam so với quân mình còn cao hơn nhiều lắm. Sát Đạt Mễ La hiểu rất rõ điều đó, vì vậy nếu như lúc này mà quyết định toàn lực tấn công quân địch, vậy thì kẻ bị thua thiệt sẽ là phe mình mà thôi.

Sát Đạt Mễ La không dám hoài nghi sự anh minh của vị thành thủ đại nhân mà gã tôn kính như một chiến thần này, nên rốt cuộc gã chỉ có thể cho rằng mình đã nghe lầm mà thôi. Vì vậy gã liền ngập ngừng:

- Đại nhân.........

- Truyền lệnh của ta, cánh quân tiên phong thứ sáu lập tức phản thủ làm công, toàn lực nghênh chiến!

Mộ Dung Thiên lặp lại một lần nữa, thậm chí dù một từ hay một chữ cũng không hề thay đổi.

Âm thanh của hắn chắc nịch như đinh đóng cột, khiến cho Sát Đạt Mễ La dám khẳng định đó đúng là ý tứ của thành thủ đại nhân rồi. Nhưng gã lại cảm thấy rất hồ đồ, vô luận thế nào, lúc này vẫn chưa phải là thời cơ tốt để phản công. Thế nhưng khuôn mặt tựa như được đẽo ra từ tượng đá của thành thủ đại nhân lại khiến cho người ta thấy được không có một điều gì là có thể làm cho hắn thay đổi chủ ý được.

Sát Đạt Mễ La đầy bụng nghi vấn, nhưng tất cả mọi câu hỏi đã lên tới cổ thì đều bị nuốt trở xuống. Bởi vì trước kia thành thủ đại nhân cũng từng nhiều lần làm ra những hành vi cổ quái mà không ai có thể giải thích nổi, nhưng đến cuối cùng mọi thứ đã chứng minh rằng hắn đã làm đúng.

Xem ra lần này cũng là một trong những kế sách thần kỳ của hắn rồi đây.

Ngay khi Sát Đạt Mễ La đang định chạy đi chấp hành mệnh lệnh thì đột nhiên Mộ Dung Thiên lại thốt ra một câu càng khiến cho gã cứng đơ cả người:

- Bỏ đi, để ta đích thân thống lãnh trận này.

Là một thủ lĩnh tối cao trong quân đội, thành thủ đại nhân làm sao có thể mạo hiểm tự mình lãnh quân đi đánh trận đầu như vậy chứ?

Sát Đạt Mễ La thật sự là quá kinh hãi, đến nỗi khi Mộ Dung Thiên đã đi xa rồi thì gã mới hồi phục lại tinh thần, thậm chí muốn lên tiếng ngăn cản cũng không kịp nữa.

Mệnh lệnh quỷ dị lần này, liệu có đơn giản như trong tưởng tượng hay không?

oooOooo

Lúc này có một người khác cũng ngơ ngác thần hồn như Sát Đạt Mễ La vậy, đó chính là Khải Sắt Lâm.

Mấy ngày qua, người kia không có một hành động gây rối nào, thậm chí cả hai cũng chỉ gặp mặt nhau có một lần đó thôi.

Tuy nhiên, Khải Sắt Lâm lại không thể quên được thái độ kỳ dị của hắn lúc đó. Trong mấy phút tiếp xúc ngắn ngủi, nàng cảm nhận được sự ôn nhu, ái mộ, cùng với lạnh lùng, vô tình, và tất cả mọi loại tình cảm phức tạp khác, dường như đều tập trung vào một chỗ vậy.

Hắn quả thật là một nam tử khiến cho người ta không thể đo lường được. Thông tuệ như Khải Sắt Lâm mà cũng không thể nhìn thấu được lớp mặt nạ thần bí của hắn, cho dù chỉ là một chút thôi, tỷ như lúc này nàng cũng không hiểu được ý đồ của hắn khi muốn mình giả làm một thân binh ở bên cạnh hắn là vì lý do gì.

Dưới tình huống không được báo trước, hắn đã cho mình mặc bộ chiến y của binh sĩ Tát La, và cùng bước ra chiến trường.

Thân mặc y phục của binh sĩ địch quốc, cùng tham gia chém giết với quân địch dưới vai diễn "đồng đội", đây đúng là một sự thể nghiệm rất cổ quái.

Tuy nhiên, tâm tình khó chịu của Khải Sắt Lâm ngay lúc đó liền bị thay thế bởi một tâm trạng khác, bởi vì nàng đã nhìn thấy được chủ tướng dẫn đầu liên quân Đông Nam lúc này, thế là nàng lập tức kinh hô:

- Bích Dạ!

- Giết cho ta! Giết!

Nếu như có mặt Sát Đạt Mễ La ở đây, gã sẽ hiểu được vì sao quân địch lại cấp tiến như vậy, bởi vì hầu như toàn bộ đại lục đều hiểu rõ quan hệ giữa Khải Sắt Lâm và Bích Dạ, nó vốn chẳng phải là một bí mật gì.

Tình trạng của Bích Dạ lúc này chẳng khác nào một con hổ điên, hai mắt nàng đỏ rực, căn bản là không thèm nghe theo sự điều động trước đó của Ai Nhĩ Duy Tư. Từ sau khi biết được tin Khải Sắt Lâm bị bắt, nàng đã không còn giữ được sự bình tĩnh của thường ngày nữa rồi.

Điều khiến cho nàng cực kỳ tức giận là quân tiên phong của phe địch vẫn như cành liễu đung đưa trong gió vậy, họ vẫn không hề chọi thẳng với phe mình. Nhưng cũng may, lúc này toán quân Tát La chết tiệt kia đã không tránh né nữa, thế là Bích Dạ vốn đã nổi giận cực điểm, lập tức cầm mâu dẫn quân xông trận.

Ngay vào lúc quân của song phương chưa kịp giao phong thì đã có ba mũi hỏa tiễn mang theo lực sát thương cường đại được bắn thẳng ra, tiếp theo đó là ba quy nhân chiến sĩ nổi tiếng về sức phòng ngự ở trận địa phía xa xa của Tát La lập tức gào lên thảm thiết rồi ngã luôn xuống biển.

Cánh quân tiên phong của liên quân Đông Nam thấy thế thì reo hò vang dội, tài bắn tên cao siêu của Bích Dạ đã gặt hái được hiệu quả rất tốt, sĩ khí của chúng vốn đã bị giảm sút khá nhiều thì nay lại được tăng cao một lần nữa.

Kỹ năng tấn công từ xa của mỹ nữ cung tiễn thủ thuộc Cuồng Bạo dong binh đoàn, do Phong, Hỏa hai loại nguyên tố cùng kết hợp mà thành - Tật phong liệt diễm tiễn. Môn tuyệt kỹ này và khuôn mặt diễm lệ của nàng cũng đều nổi danh như nhau.

Cuộc chiến được mở màn bởi ba mũi tên kia, nhưng vẫn chưa đến nỗi kịch liệt.

Có thể nói là nó nhanh chóng bị tan rã, hầu như cùng với lúc vừa khai diễn cuộc chiến, bởi vì đối phương đã không tiếp tục chống cự nữa.

Nói chính xác hơn một chút, phe đối phương tựa hồ như không có ý đánh nhau chút nào.

Trận chiến này có cảm giác như là một trò đùa rất tùy tiện vậy.

Mặc dù sớm đã quay đầu rút lui, nhưng phe đối phương cũng không bị thương vong gì quá lớn. Bất luận thế nào, kết quả cũng là phe họ thua. Thất bại sẽ để lại một nỗi ám ảnh trong tâm lý của họ, nếu như lúc đầu đã không muốn đánh một trận, vậy tại sao họ lại thay đổi chủ ý?

Bích Dạ hoang mang không hiểu được ý đồ của đối phương, nhưng nàng cũng không vì điều đó mà do dự. Nói chính xác hơn thì đó là một cơ hội tốt để cho đối phương bị sa cơ.

Hơn nữa, lúc này quan chỉ huy của đối phương lại đang đi sau cùng để đoạn hậu.

Tên tướng lĩnh kia đang mặc một bộ chiến giáp đen tuyền, cả cây trường thương trong tay cũng một màu đen kịt. Xem ra địa vị của hắn cũng không thấp, chắc không phải chỉ là một tướng lĩnh tiên phong đơn giản như vậy thôi. Nếu có thể chém cho hắn ngã ngựa, vậy thì sẽ tạo nên một sự đả kích rất lớn cho quân địch rồi.

Nghĩ tới đó, trong lòng Bích Dạ liền nóng như lửa đốt, tiếp theo đó, nàng liền quyết định hành động ngay.

Vừa thúc vào bụng con Phân Thủy câu ở dưới chân, một trong những hải sủng có tốc độ nhanh nhất, Bích Dạ nhanh chóng tiến đến gần gã hắc giáp tướng lĩnh kia, tốc độ còn nhanh hơn cả những kỵ sĩ đang đi ở hàng đầu nữa.

Cung giương, tên bay đi!

Một mũi tên mang theo liệt hỏa bốc cháy hừng hực bắn nhanh ra.

Mũi tên đó khác với Tật phong liệt diễm tiễn. Nó là một mũi linh lực tiễn có uy lực rất kinh khủng, dài gần hai thước, liệt diễm ở trên thân nó là màu xanh, tựa như chiếc lưỡi của con rắn độc không ngừng thò ra thụt vào.



Linh lực tiễn mang theo tiếng rít gào tựa như tiếng ác ma triệu hoán vậy, nó không giống như những kỹ năng tầm xa bình thường và không bị giảm dần tốc độ một khi đã bay đi xa; trái lại, nó đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự hạn chế của vật lý, không ngừng gia tăng tốc độ, càng lúc càng nhanh hơn, đến nỗi cuối cùng chỉ để lại một bóng xanh mờ nhạt mà thôi.

Mũi tên này cũng không giống như Tật phong liệt diễm tiễn, mà còn mạnh hơn nữa. Nó chính là kỹ năng đắc ý của Bích Dạ và cũng rất lừng danh thiên hạ - Ma khiếu vô ảnh tiễn.

Thành thật mà nói, nàng đối với cuộc chiến này không có một chút hứng thú nào cả, bởi vì Lam Nguyệt đế quốc bây giờ đã biến chất rồi. Nó đã trở thành một kẻ xâm lược, và lại còn làm ra những hành vi "đánh người ngã ngựa" rất đáng khinh. Nó đã chọn đúng thời điểm mà các nước trung lập đang gặp hoàn cảnh khó khăn nhất để phát động chiến tranh, hành vi đó thật chẳng khác nào hành vi của liên quân Tây Bắc cả.

Những lời hô hào giữ gìn hòa bình của Cát Tư đã khiến cho nàng cảm thấy rất ghê tởm, thế nhưng sau khi Khải Sắt Lâm bị lôi cuốn vào vũng nước đục này, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, mà chỉ đành nhắm mắt đưa chân.

Ai gây bất lợi cho Khải Sắt Lâm thì cũng chính là địch nhân của mình.

Trên thực tế, nàng cũng biết lần này không phải là do Cát Tư muốn báo tư thù. Khải Sắt Lâm rất nổi tiếng ở Lam Nguyệt, mà Cát Tư lại là một lão gian hùng lòng dạ thâm trầm, lão quyết sẽ không vì một chút ân oán nhỏ mà làm ra một việc ngu xuẩn như vậy.

Nhân tố then chốt trong việc quyết định thành bại của cuộc chiến này nằm ở thời gian. Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi phát động chiến tranh, các nước trung lập sẽ bắt buộc phải kết minh với liên quân Tây Bắc, mà trong thời gian ngắn ngủi này, liên quân Đông Nam phải đối phó với tất cả. Do đó mà mỗi một đạo quân đều cần rất nhiều nhân tố có giá trị kích thích sĩ khí và cổ vũ tinh thần cho họ, vì thế mà trong quân không thể thiếu sự hỗ trợ của các ca thủ được. Đó chính là một trong những nguyên nhân khiến cho thế mạnh của quân Lam Nguyệt tựa như chẻ tre vậy.

Mà chiến tuyến ở Đa Đa Lạp Đặc lại là nơi quan trọng nhất. Ngoài Khải Sắt Lâm ra, còn có rất nhiều danh ca nổi tiếng của Lam Nguyệt hoặc của các quốc gia Đông Nam khác cũng gia nhập trong đạo quân đó.

Kế hoạch của Cát Tư có thể xem là gần như hoàn hảo, chỉ tiếc một chỗ là đã tính sai về thời gian hành quân của Mễ Kỳ Tư, vả lại còn sai rất trầm trọng nữa là đằng khác.

Một Mộ Dung Thiên, một Áo Lâm Na có Ma cảm ứng, một đạo quân Mễ Kỳ Tư đã kinh qua sự rèn luyện vô cùng gian hiểm của ma thú bạo động, một đội trinh sát binh cực kỳ xuất sắc, tất cả những thứ đó gộp lại đã rút ngắn thời gian tính toán của Cát Tư từ bảy ngày rưỡi thành năm ngày.

Sai lầm đó đúng là rất trí mạng, trực tiếp dẫn đến sự bại trận của liên quân, và cũng dẫn đến việc nhóm ca sĩ kia bị bắt giữ. Đó là điều mà Cát Tư không thể nào ngờ tới được.

Mà sự xuất hiện của toán viện quân Tây Bắc kia cũng là một sai lầm trong tính toán của lão. Theo đáng lý thì sau khi xảy ra cuộc chiến này thì liên quân Tây Bắc mới phái viện quân đến, nhưng nếu là thế thì họ cũng không thể đến nhanh như vậy. Trừ phi họ đã phái toán quân này vượt biển trước cả lúc xảy ra cuộc chiến.

Nếu đúng như thế, vậy thì trong quân Tây Bắc cũng có một nhân vật bày mưu tính kế rất đáng sợ. Y đã có thể đoán được liên quân Đông Nam sẽ đổi khách làm chủ và phát động chiến dịch xâm lược, điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng trước lúc chiến tranh bùng nổ và trước khi song phương kết minh, người kia đã có thể hành động to gan và trái với thường quy như vậy, đã phái ra một cánh quân chi viện trước khi hành sự nữa. Điều đó cho thấy tính quyết đoán và bản lãnh của y cũng không tầm thường chút nào.

Nghe nói, quốc sư Bái Yết La của Cuồng Sa thành chính là một người như vậy.

Linh lực tiễn càng lúc càng tiến đến gần. Trong một khoảng cách gần như thế, lại phát động tuyệt kỹ thành danh của mình, Bích Dạ hoàn toàn có đủ lòng tin. Nàng phảng phất như có thể nghe được tiếng mũi tên xuyên thủng trái tim của gã hắc giáp tướng lĩnh kia.

Xoạc!

Thanh âm trúng đích của mũi tên vang lên, nhưng mục tiêu lại không phải là trái tim của tên tướng lĩnh kia. Hắn quả thật không hề tránh né, nhưng ngay vào giữa lúc chỉ mành treo chuông thì hắn đã đột ngột quay đầu lại, đồng thời cây trường thương ở trong tay cũng đâm thẳng ra.

Tiếp theo đó thì kỳ tích liền xuất hiện, mũi trường thương và mũi nhọn của tên cùng lúc đụng mạnh vào nhau.

- Úi chà!?

Đôi mắt mỹ lệ của Bích Dạ mở ra thật lớn.

Nàng đoán rằng đối phương không đơn giản, nhưng lại không ngờ hắn còn cường hãn đến như vậy.

Toán quân kỵ sĩ đi hàng đầu cũng hơi ngẩn người ra, Ma khiếu vô ảnh tiễn của Bích Dạ có uy lực thế nào thì bọn chúng đều hiểu rõ, nhưng mà không ngờ môn tuyệt kỹ đắc ý của nàng lại bị phá giải với một phương thức kỳ lạ như thế.

Ma khiếu vô ảnh tiễn có tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không thể nhìn thấy được.

Sau khi linh lực tiễn bị ngăn chặn, nó không vì vậy mà biến mất, mà từ đó lại tự chẻ ra làm hai phần, tiếp tục bắn về phía đầu và bụng của đối phương.

Bích Dạ cười lạnh một tiếng. Có rất nhiều người đã hiểu sai về Ma khiếu vô ảnh tiễn của nàng, người ta chỉ biết nó có tốc độ cực nhanh và tầm bắn cũng rất xa, nhưng vẫn không một ai biết được chỗ đáng sợ nhất của nó chính là sự biến hóa vô lường.

Khác với các loại linh lực tiễn thông thường khác, Ma khiếu vô ảnh tiễn khi gặp phải ngoại lực cản trở thì nó sẽ không biến mất, nó có thể thông qua tỷ lệ nguyên tố trên đường bay mà tự biến hóa một khi gặp phải sự ngăn trở nào. Cả việc nó biến hóa như thế nào thì nàng cũng không thể đoán trước được. Vô luận là góc độ hay lực đạo, nó hầu như rất giống với kính vạn hoa vậy, biến hóa khôn lường và không theo một quy tắc nào, chỉ có thể tùy thời mà sản sinh thôi. Chính bởi vì không có dấu hiệu nào để suy đoán sự biến hóa của nó, loại "loạn" tiễn này sẽ khiến cho đối phương khó lòng mà phòng thủ được lắm.

Sau khi phải ứng phó với tốc độ nhanh của Ma khiếu vô ảnh tiễn, dù đối phương không bị bắn trúng, thì e rằng cũng bị nó làm cho luống cuống chân tay, sau đó sự biến hóa của linh lực tiễn sẽ khiến hắn trở tay không kịp mà phải nuốt lấy quả đắng.

Tốc độ nhanh cộng với biến hóa khôn lường, đây chính là một tổ hợp công kích rất hoàn mỹ. Hai loại tính chất này rất khó có thể kiêm toàn đủ cả, nhưng mà Bích Dạ lại làm được điều đó, hơn nữa lại còn tùy thời mà biến hóa, quả thật rất tuyệt diệu. Hai mũi tên, một trên một dưới, phạm vi mở rộng, hơn nữa lại có một mũi nhắm vào đầu. Nếu lỡ bị bắn trúng, vậy thì vết thương sẽ rất trí mạng.

Chỉ tiếc rằng nụ cười nhạt của Bích Dạ không giữ được lâu, bởi vì gã hắc giáp tướng lĩnh kia đã có phương pháp ứng biến.

Cây trường thương trong tay hắn chợt xoay ngang, rồi trong nháy mắt đã quay tròn thật nhanh, giống như cánh quạt chạy phần phật vậy.

Cây trường thương được quay tròn thật nhanh, và nó đã biến thành một tấm thuẫn lớn hoàn toàn bao phủ lấy toàn thân của gã hắc giáp tướng lĩnh. Hai mũi "loạn" tiễn không có quy tắc kia liền bị chiêu phòng ngự kín kẽ của đối phương làm cho mất đi hiệu lực.

Lúc này Bích Dạ đứng ngây ra như phỗng. Người kia quả thật rất giống như là đang đùa giỡn với ma thuật vậy.

Phương pháp phòng ngự của đối phương cũng giống hệt như tổ hợp tốc độ nhanh và biến hóa khôn lường của Ma khiếu vô ảnh tiễn vậy.

Sau khi hai mũi loạn tiễn đánh vào thân thương, chúng lập tức bắn dội ra ngoài, nhưng chúng vẫn không dừng lại. Một trong hai mũi tên lại bắn trúng vào người con hải sủng của một tên thân binh ở bên cạnh hắc giáp tướng lĩnh.

Con hải sủng đau đớn nhảy lồng lên trong tiếng kêu thê thảm, đồng thời cũng hất tung người đang cưỡi trên lưng nó xuống biển luôn.

Hắc giáp tướng lĩnh thấy thế liền nhảy xuống sủng kỵ mà bắt lấy gã thân binh của mình.

Bích Dạ thấy vậy thì cực kỳ vui mừng. Người kia hiển nhiên rất yêu thương thuộc hạ. Ngoài việc tự mình đích thân đoạn hậu, mà ngay cả một thân binh nho nhỏ cũng ra tay cứu nguy nữa, hoàn toàn không để ý thời khắc nguy hiểm như lúc này.

Mặc dù không hiểu được gã thân binh kia có thân phận như thế nào, nhưng Bích Dạ cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này. Thanh trường cung ở trong tay nàng lại được giương lên lần nữa.

Trong lúc vừa bảo vệ thân binh, vừa phải đối phó với Ma khiếu vô ảnh tiễn, hiển nhiên đối phương đang rất bị chật vật đây.

Nhưng linh lực tiễn trong tay Bích Dạ chưa kịp bắn ra, bởi vì mục tiêu ở trước mặt nàng bỗng nhiên lại biến thành một con hải thú. Hơn nữa, nó lại còn đang bay thẳng tới trước mặt nàng.

Con hải thú đó chính là con vật đáng thương bị trúng tên lúc nãy, giờ đây lại trở thành bia ngắm của nàng.

"Thật là một tên giảo hoạt." Bích Dạ thầm mắng đối phương một câu, song song đó cũng phải thầm bội phục tài ứng biến của hắn.

Đương nhiên Bích Dạ rất có lòng tin sẽ bắn trúng thân thể của con hải thú kia, nhưng vấn đề là ở chỗ tầm nhắm của nàng đã bị nó che khuất, hoàn toàn không có cách nào để bắn tiếp gã hắc giáp tướng lĩnh kia nữa.

Mặc dù cảm thấy căm tức, nhưng Bích Dạ cũng không vì vậy mà thấy phiền não. Cây trường cung trong tay nàng vẫn giữ nguyên như trước.

Thế nào con hải thú kia cũng sẽ bị hết đà và rơi xuống nước, đến chừng đó, tầm nhắm của nàng sẽ được mở rộng như trước, vậy thì nàng vẫn có thể tấn công hắn tiếp. Bích Dạ rất tự tin mình có thể khiến cho đối phương phải khốn đốn vì hai đoạn Ma khiếu vô ảnh tiễn.

Con hải thú kia càng lúc càng tiến đến gần, khi còn cách Bích Dạ chừng vài thước nữa thì bắt đầu từ từ rơi xuống.

Đôi mắt đẹp và lợi hại như mắt ưng của Bích Dạ lại nhìn chằm chằm về phía trước, đồng thời bất giác không tự chủ được mà kinh hoảng lên. Không ngờ lực cánh tay của tên kia lại biến thái như vậy, con hải thú này rất to lớn và nặng nề, vậy mà hắn lại có thể ném nó đi một khoảng xa như vậy.

Cuối cùng thì hải thú cũng biến mất khỏi tầm nhìn của Bích Dạ. Trước mắt nàng liền bừng sáng, thế nhưng nàng lại không còn thấy bóng dáng của gã hắc giáp tướng lĩnh kia đâu nữa.

Đột nhiên kỳ biến nổi lên!

Con hải thú kia bỗng nhiên bị nhấc lên, thế rồi một bóng đen lướt tới nhanh như thiểm điện.

Hắn vốn không mượn cơ hội hải thú che tầm mắt của Bích Dạ mà bỏ chạy, mà hắn vẫn ẩn thân ở phía sau nó.

Sự biến hóa này xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả Bích Dạ cũng trở tay không kịp nữa.

Phương diện chiến đấu xáp lá cà không phải là sở trường của cung tiễn thủ, lúc này Bích Dạ chỉ có thể nhanh chóng nhảy lui về phía sau, còn Ma khiếu vô ảnh tiễn ở trong tay cũng bắn nhanh ra, chỉ tiếc là điều đó chỉ phí công vô ích. Còn cây trường thương ở trong tay hắc giáp tướng lĩnh lại mang theo khí thế bức người mà đâm mạnh tới trước.

Vì Bích Dạ đã hùng hổ chạy lên trước hàng ngũ quân mình, do đó mà giờ đây đã xuất hiện hậu quả của việc đơn thương độc mã truy đuổi đối phương, mà bên cạnh nàng lại không có lấy một binh sĩ để tùy thời cứu viện cho nàng. Cho dù là những kỵ binh nhanh nhất thì cũng còn cách nàng tới mười thước. Bọn họ bất lực nhìn quan chỉ huy bị rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Khoảng cách này tuy rất ngắn, nhưng đối với tuyệt đỉnh cao thủ thì cũng đủ để kết thúc trận đấu rồi.

Lúc này Bích Dạ chỉ có thể vất cung đi, đồng thời rút thanh chủy thủ được cất giấu trong ống giầy ra cầm sẵn nơi tay.

Trong hàng ngũ cung tiễn thủ, Bích Dạ là người đầu tiên có được năng lực cận chiến không tầm thường, nhưng đối mặt với một cao thủ thế này thì nàng còn kém xa lắm. Huống chi, sau khi bắn ra hai mũi Ma khiếu vô ảnh tiễn, linh lực của nàng đã hao phí cực kỳ nghiêm trọng rồi.

Bất luận là nhìn từ góc độ nào, việc nàng bị vây hãm thế này đúng là một hoàn cảnh rất xấu.



Bích Dạ hiểu rất rõ đạo lý này, bởi vậy nên nàng nghĩ nếu có chống lại thì cũng phí công vô ích mà thôi.

Thanh chủy thủ trong tay nàng so với cây trường thương của đối phương, quả thật là rất đáng thương.

Cây trường thương mang theo khí lạnh thấu xương ập tới. Bích Dạ phảng phất như đã nghe được tiếng bước chân của tử thần rồi vậy.

- Đừng!

Gã thân binh đang được hắc giáp tướng lĩnh ôm trong tay chợt kêu lên kinh hoàng. Thanh âm rất quen thuộc đó chợt khiến Bích Dạ ngây người hẳn ra.

Cùng lúc đó, một cổ lực lượng vô hình nhưng cường đại chợt lăng không ập tới và đẩy thân thể Bích Dạ lướt đi hơn nửa thước. Mũi trường thương thì rơi vào khoảng không, trong khi đó thì thanh chủy thủ trong tay Bích Dạ đã cắm phập vào vai đối phương.

Những người đứng ngoài quan sát sẽ thấy rằng Bích Dạ đã dùng bộ pháp xảo diệu để tránh thoát một kích trí mạng, đồng thời còn ban thưởng cho đối phương một vết thương nữa.

Nhưng Bích Dạ lại biết rõ tình hình hiện thực lại không như thế. Nàng nhìn thanh chủy thủ trong tay mình, rồi chuyển ánh mắt sang vết thương đang chảy máu xối xả của đối phương, cùng với Khải Sắt Lâm đang bị hắn ôm chặt trong lòng. Quả thật nàng không dám tin vào mắt mình nữa.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế này? Cổ lực lượng kỳ quái kia hiển nhiên không thể do người khác tạo ra, ngoài mình thì chỉ có Khải Sắt Lâm thôi, nhưng Khải Sắt Lâm lại không có năng lực chiến đấu kia mà.

Vậy thì chỉ còn lại gã hắc giáp tướng lĩnh kia thôi, nhưng địch nhân sao lại bỏ qua cơ hội giết chết mình và lại còn để cho bản thân bị thương như thế? Điều đó thật quá tức cười.

Nói trở lại, cổ lực lượng kỳ quái kia đúng là được phát ra từ mũi thương của hắn.

Bích Dạ cảm thấy hoang mang khó hiểu, mọi thứ phảng phất như đều trở thành hỗn loạn, chúng trở nên không có thường quy giống như mũi Ma khiếu vô ảnh tiễn của nàng vậy.

- Trở về đi!

Thanh âm quen thuộc khiến cho tấm thân mềm mại của Bích Dạ chợt rúng động, nhưng lời đó không phải do Khải Sắt Lâm thốt ra. Mức độ kinh ngạc của nàng so với khi nghe được tiếng của Khải Sắt Lâm lúc nãy cũng không kém chút nào.

Ngay cả Khải Sắt Lâm cũng trợn tròn đôi mắt, quay đầu nhìn nam tử đang ôm mình mà như không tin được vào mắt vậy.

Khuôn mặt của nam tử kia từ từ biến ảo, nước da ngăm đen cũng trở thành trắng hồng, những đường nét quen thuộc đều hiện rõ lên hết.

Đến cuối cùng thì tất cả đều hiện rõ ra trước mắt, hai nàng ngây người như phỗng. Khuôn mặt kia không phải là của tên sắc lang mà họ vẫn nhớ nhung ngày đêm, vừa yêu vừa hận đó hay sao?

Đồng thời, khuôn mặt đó cũng khiến cho hai nàng cảm thấy rất xa lạ. Nó không còn những thần tình lỗ mãng, cợt nhã, và nét vô tư không để bụng bất cứ việc gì nữa; mà trái lại, giờ đây nó rất kiên nghị, trầm ổn, và cả sự thành thục vì những trải nghiệm kinh thiên động địa tạo nên.

Trong khoảnh khắc đó, Bích Dạ liền hiểu được vì sao mũi trường thương của hắn lại đâm hụt, đồng thời còn khiến cho bản thân mình thọ thương nữa.

- Xin đừng để bị lôi cuốn vào cuộc chiến này nữa, đừng để cho ta phải khó xử!

Ngữ khí của Mộ Dung Thiên rất lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm nào. Mà hàm ý ở trong câu nói của hắn lại khiến cho hai nàng cảm thấy tim mình băng giá hơn.

Bích Dạ há miệng định nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không thể thốt thành lời được.

La Địch ở trước mắt đã không còn là La Địch của trước kia nữa rồi.

Từ sau khi Lam Nguyệt khai chiến, thật sự đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nên đã tạo ra một khoảng cách lớn giữa họ.

Hiện tại, họ chỉ là địch nhân của nhau.

Mộ Dung Thiên cũng không nói thêm lời nào, khuôn mặt của hắn lập tức biến hóa thêm một lần nữa và trở lại thành Đan Ni Tư, trên mặt không hề để lộ ra một biểu tình nào. Sau đó hắn liền đẩy Khải Sắt Lâm ở trong tay ra, rồi quay mình chạy đi.

Ngoài Bích Dạ và Khải Sắt Lâm ra, không một ai thấy được tình cảnh vừa xảy ra trong chớp mắt đó.

Ở trong mắt những người khác, Mộ Dung Thiên ám sát tướng lĩnh tiên phong của địch nhân thất bại, đồng thời cũng thọ thương, lại thêm quân địch lại đang tiến đến gần, do đó mà hắn buộc lòng phải bỏ rơi gã thân binh để tay chân không bị cản trở.

Chỉ có Bích Dạ và Khải Sắt Lâm mới biết được sự tình thật sự. Căn bản là hắn không có ý đánh trận này, mà chỉ muốn mượn cơ hội để đưa Khải Sắt Lâm trở về mà thôi.

Ngoài việc đó ra, việc làm này còn có một mục đích khác, đó là phân rõ giới tuyến giữa đôi bên.

Hai nữ nhân tuôn lệ đầy mặt, thủy chung gì họ cũng không thể vượt qua được khoảng cách của quốc gia!

Lời nói vô tình của Mộ Dung Thiên vẫn còn văng vẳng bên tai, bàn tay run bần bật của Bích Dạ nắm chặt lấy thanh chủy thủ, những giọt máu còn đọng lại trên đó không hề bị sự băng lãnh của chủy thủ làm cho đông cứng lại, mà nó vẫn còn nóng ấm.

Cảm tình ở trong nội tâm của hắn có giống như những giọt máu này hay không, có vẫn nóng ấm và chưa bị nguội lạnh?

Lúc này đám kỵ sĩ ở phía sau liền nhanh chóng rượt tới, chúng nhìn Bích Dạ đang sững sờ như hóa đá mà ngầm thở dài một hơi, thế rồi lại tính tiếp tục rượt theo gã tướng lĩnh của quân địch.

- Chậm đã!

Bích Dạ như thất hồn lạc phách, vội vàng phát ra mệnh lệnh:

- Lập tức thu binh!

Lúc này Mộ Dung Thiên đã trở lại đội ngũ của mình. Gió biển lạnh lẽo thổi lên mặt hắn, nhưng lại không thể thổi nguội đi nhiệt huyết đang sôi trào của hắn.

Đây là một quyết định rất gian nan, nhưng hắn bắt buộc phải đi làm!

Bởi vì cho dù cố gắng che giấu tới cỡ nào đi nữa thì cũng vô dụng thôi. Thân phận của hắn đã hoàn toàn bại lộ trong chiến dịch ám sát Cùng Kỳ. Không lâu sau, tất cả mọi người ở trên đại lục sẽ biết được thành thủ Đan Ni Tư của Mễ Kỳ Tư chính là tội nhân phản quốc của Lam Nguyệt.

Đương nhiên, kể cả Bích Dạ và Khải Sắt Lâm cũng sẽ biết được tin đó.

Đây chính là nguyên nhân mà hắn đã nhờ Sắc đạo Phỉ Lợi Phổ nhắn lời lại cho hai nàng, nhưng lại không tiết lộ một điểm tin tức nào về thân phận khác của hắn. Bởi vì ở trong dự liệu của hắn, thế nào rồi cũng sẽ có một ngày như hôm nay.

Tuy không hy vọng việc này sẽ xảy ra, nhưng rốt cuộc nó cũng đã xảy ra.

Là một quan chỉ huy cao cấp của Tát La, hắn cũng sẽ trở thành tử địch của mọi người dân của Lam Nguyệt.

Nhìn quân địch ùn ùn rút lui, Mộ Dung Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cáo biệt nhé sân khấu Anh Hùng Lạc Mã hùng vĩ, cung điện Bố Lạp Cách xa hoa lộng lẫy, di tích của thần Phỉ Thản Lộ Đức, dòng sông thánh Để Luật Lạp Qua, Xuyên Vân tháp cao chót vót tận chín tầng mây, vv.....tất cả những địa danh đã khiến cho dân chúng của Lam Nguyệt cảm thấy kiêu hãnh, và cũng là những thứ mà mình đã từng thấy kiêu hãnh.

Hoặc giả, sau này vẫn còn cơ hội để gặp lại chúng, nhưng tất cả những gì liên quan đến Lam Nguyệt đều phải xóa bỏ hết ở trong lòng hắn, kể cả bằng hữu và tình nhân!

Từ hôm nay trở đi, từ đầu tới chân La Địch sẽ hoàn toàn là người của Tát La!

Mộ Dung Thiên trở lại soái doanh, ngay lúc đó hắn đã thấy được một người không nên thấy.

Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ, người này luôn luôn xuất hiện tại bất cứ thời điểm nào và ở bất cứ nơi nào.

Mộ Dung Thiên tự biết trò đùa của mình có thể qua mắt được tất cả mọi người, nhưng lại không thể giấu giếm được vị thần linh của các hải quốc này.

Hắn không buồn giải thích, thậm chí cũng không định sẽ giải thích, mà chỉ thản nhiên nói:

- Xin lỗi, sẽ không có lần sau.

Mạch Khắc Tắc Nhĩ cười nói:

- Tốt!

Ông ta vốn chẳng màng đến quyết sách sai lầm của Mộ Dung Thiên, huống chi đây là do hắn cố ý làm vậy, mà điều khiến ông ta lo lắng hơn chính là việc Mộ Dung Thiên còn bị tình cảm ràng buộc.

Tuy hắn đến Tát La đã lâu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mình trở thành một thành viên thật sự của hải quốc.

Tuy nhiên, từ sau khi giải khai "Thiên biến vạn hóa" ở trước mặt Bích Dạ và Khải Sắt Lâm, Mạch Khắc Tắc Nhĩ cũng biết được quan hệ giữa hắn và hai nàng đã kết thúc, kể cả tình cảm lúc trước đối với Lam Nguyệt cũng kết thúc theo.

Một La Địch không còn bị tình cảm ràng buộc, tất sẽ có thể đại triển thần oai, thậm chí ngay cả ông ta cũng cảm thấy có phần úy kỵ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Dược Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook