Dị Giới Dược Sư

Chương 162: Động Dục

Vô Sỉ Đạo Tặc

18/03/2013



Phủ đệ của Mộ Dung Thiên nằm ngay trong thành Gia Đồ Thác. Sở dĩ gọi nó là phủ đệ bởi vì nó cũng đủ lớn và đủ khí chất rồi, chứ không giống như căn biệt thự ở Phật Lạc Lý Tư hay là căn phòng nhỏ tại Ủy Thụy Lạp. Diện tích của nơi này rộng lên tới hơn hai vạn mét vuông, tuy không thể xem là một khu nhà cao cấp nhưng với một thường nhân mà có thể sở hữu được một mảnh đất như vậy thì cũng là rất hiếm thấy. Với vài loại dược vật đặc biệt đã mang đến cho hắn một khoản lợi tức kếch sù, Mộ Dung Thiên của ngày xưa thật thua xa ngày nay, có thể nói hắn gần như là người kiếm tiền nhanh nhất tại Tát La, thậm chí còn là nhanh nhất Thần Phong đại lục nữa.

Bên ngoài phủ có hai đội dũng sĩ tôm cua liên tục thay phiên nhau tuần tra suốt ngày đêm, tuy rằng vòng ngoài cùng đã có bố trí sẵn một tầng kết giới cảnh báo, nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn. Vả lại, với địa vị hiện nay của Mộ Dung Thiên, nếu hắn không có chút phòng vệ thì quả thật là mất thân phận. Tuy vậy cũng không cần quá khoa trương, bởi vì láng giềng của toàn bộ khu vực này đều là những nhân vật có máu mặt trong xã hội thượng lưu, do đó mà bộ phận phòng vệ ở nơi này cực kỳ đông đảo, chỉ cần có chuyện xảy ra thì nhất định sẽ có người tới giúp đỡ. Xem ra cũng chẳng có mấy ai dám ăn gan báo mà phái người tới đây ám sát hắn, bằng không lúc bị tra ra thì không thể nào thoát nổi.

Nhưng điều được bảo đảm nhất chính là ở đám khôi lỗi của Lộ Thiến, nào là trinh sát phong, thủy tri chu (nhện nước), thổ oa (ếch đất), phong ưng, v..vv.....Trên trời dưới đất, trong hồ nước hay bụi cỏ, không chỗ nào là không có, rất khó lòng mà phòng bị. Với trình độ ý thức tự nhận biết mà Lộ Thiến đã trao cho mỗi một con khôi lỗi, chúng đều có thể đảm đương được công việc của các trinh sát binh, và đó cũng chính là một ưu điểm rất mạnh khác của Nghĩ linh sứ. Có thể dùng từ "thiên la địa võng" để hình dung hệ thống cảnh giác đầy biến thái hầu như bao phủ toàn bộ tòa phủ đệ này. Dù có là thích khách cao cấp tới đâu thì cũng không cách nào ẩn thân nổi.

Khi mở cửa lớn của nội đình, cảnh tượng trước mắt sẽ hiện ra rộng rãi thoáng mát, lầu các đình đài tinh xảo thanh lịch, thảm cỏ xanh biếc thẳng tắp, các loại hoa tươi tranh nhau nở rộ, nước chảy róc rách, tiếng chuông gió leng keng thánh thót, vv....tất cả những điều đó đều khiến cho bầu không khí của nội viện có thêm vài phần u nhã. Đây là do Mộ Dung Thiên dựa theo phong cách của Địa cầu mà xây nên, tạm thời chỉ có một căn duy nhất, tuyệt không có căn thứ hai.

Điệp yêu chỉ đi theo phía sau Mộ Dung Thiên, không nói một lời. Cho tới khi đến được nơi này, đôi mắt phượng xinh đẹp trông thấy cảnh trí trước mặt bày biện rất tự nhiên chẳng khác nào rừng thiên nhiên thì mới không thể kìm nén được mà đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, cảm thấy thân thiết như được trở về nhà vậy.

Lúc này trời đã tối, thế nhưng nhờ vào những ngọn lửa ma pháp đang chiếu bập bùng trên không, cả tòa nội đình lại cực kỳ sáng sủa. Ngay chính giữa nội đình, hơi nước mịt mù không ngừng bốc lên, thỉnh thoảng từ trong đó lại truyền ra vài tiếng nữ tử cười đùa thật êm tai. Mộ Dung Thiên cởi giầy, bước lên thảm cỏ mềm mại tiến sâu vào vùng có hơi nước bốc lên. Điệp yêu thoáng hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng bước theo sau.

Thật là kỳ quái, chỗ sâu nhất trong vùng sương khói kia thì lại là nơi thoáng đãng và có ít hơi nước nhất, thoang thoảng như có như không. Đây là do Mộ Dung Thiên đã "mượn" một hạt Vụ châu từ chỗ của Mạch Khắc mà trang trí cho nơi này.

Chúng nữ đang vui đùa trong một bể bơi thật khổng lồ. Trong đó có cả Tật Phong, Tư Tư, một số tiểu sủng vật nguyên tố khôi lỗi trông rất khả ái của Lộ Thiến, và các nàng nô tỳ thuộc nhiều sắc tộc khác nhau mà Mộ Dung Thiên đã được tặng trong những lần giao tiếp, nào là Yêu tộc, Mỵ Âm tộc, Dạ Xoa tộc, Thiên Nga tộc, Nhân tộc, Phiên tộc...vv...Những nữ tử vốn mang thân phận nô tỳ này cảm thấy rất kỳ quái. Họ sớm đã nghe nói hạng nô bộc vốn không có địa vị gì, nhưng không ngờ lại còn có hạng chủ nhân chẳng hề cao ngạo làm phách như thế này. Họ chỉ phải làm những công việc hàng ngày rất nhẹ nhàng, không chút nặng nề gì, hơn nữa lại còn được cùng tắm rửa nô đùa với mấy nữ chủ nhân ở bên trong bể bơi rất thoải mái, quả thật là thiên đường.

Ngoài ra còn có một điều khó tin nữa, đó là Đan Ni Tư không hề yêu cầu các nàng hầu hạ gối chăn, nhiều lắm cũng chỉ thỉnh thoảng "ăn chút đậu hũ" mà thôi. Từ người đầu tiên đến đây là Vũ Cơ Thiên Nga tộc vào khoảng hai tháng trước, cho tới người mới đến gần đây nhất là Miêu nữ vừa đến được mấy ngày thì cũng đều không ngoại lệ. Nếu như không phải họ biết được chủ nhân của mình dựa vào thôi tình dược và tráng dương dược để lập nghiệp, thì có lẽ họ còn hoài nghi hắn có tật kín nữa.

Đương nhiên đó là bởi vì Mộ Dung Thiên đến từ Địa cầu, tư tưởng không giống như những người khác ở Thần Phong đại lục, không hề có khái niệm nghiêm khắc đối với nô tỳ nên mới có thể cho các nàng nhiều không gian tự do như vậy.

- Gâu, gâu.

Tật Phong có khứu giác linh mẫn nhất, vừa nhận ra mùi vị của chủ nhân thì liền sủa lên mấy tiếng trước tiên, chiếc đuôi không ngừng ve vẩy, đây chính là phương thức biểu hiện mừng rỡ của con chó nhỏ.

Lộ Thiến sớm đã đặt ong khôi lỗi ở bên ngoài bãi cỏ của bể bơi. Mộ Dung Thiên vừa xuất hiện thì nàng đã phát hiện ra, hưng phấn bơi tới, và ngẩng đầu nói:

- Đan Ni Tư ca ca, huynh về rồi à?

Ngoài Lạc Na và Lệ Toa là hai thiếu nữ của Yêu tộc trung thành, đã cùng họ đồng sinh cộng tử ra, khi ở trước mặt người ngoài, Lộ Thiến vẫn luôn dùng tên giả để xưng hô.

Những nữ tử khác đang vui đùa ầm ĩ cũng quay đầu lại, ân cần thăm hỏi, tỏ vẻ tôn kính với Mộ Dung Thiên, dù hắn không hề làm cao, nhưng những lễ nghi cơ bản thì họ không dám bỏ qua.

Mộ Dung Thiên cười ha hả:

- Được, được, các người cứ tiếp tục chơi đùa đi, không cần để ý đến ta.

- Ùm!

Thân thể mềm mại trơn muốt của Lộ Thiến nhô ra từ trong nước, nàng nũng nịu đưa tay ra định kéo Mộ Dung Thiên xuống nước.

Lúc này bóng dáng Điệp yêu cũng hiện rõ trong lớp sương mù. Chúng nữ thoáng hơi kinh ngạc một chút rồi cũng lập tức trở lại bình thường ngay. Các nàng đã thấy quen rồi, chẳng qua chỉ là có thêm một người bạn mới mà thôi.

Mộ Dung Thiên ngồi xổm xuống, vỗ lên vai Lộ Thiến một cái rồi nói:

- Thôi nào Tiểu Lộ, lát nữa huynh sẽ đến.

Lộ Thiến nhu thuận nói:

- Dạ, nhưng huynh phải đến nhanh đó, Đan Ni Tư ca ca.



Điệp yêu nhìn cảnh tượng trước mắt mà vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì nàng thấy trên cổ tay của tám nữ tử trước mặt đều có một dấu ấn như chiếc xích nho nhỏ màu đỏ tươi. Đó chính là dấu ấn của các nô tỳ. Chẳng lẽ nô tỳ lại có thể tắm cùng với chủ nhân hay sao? Như vậy có phải là thái quá lắm không?

Mộ Dung Thiên quay đầu nói với Điệp yêu:

- Hãy giúp ta cởi y phục!

Ánh mắt Điệp yêu lướt qua trên người hắn một vòng, sau đó lặng lẽ làm theo lời hắn. Lúc này nàng cũng không còn đường nào khác để lựa chọn.

Thế rồi từng mảnh ngoại y của hắn chậm rãi rơi xuống bãi cỏ. Thủ pháp của Điệp yêu cũng không được thuần thục gì mấy, điều đó cũng khó trách nàng, bởi vì nàng chưa từng có kinh nghiệm giúp nam nhân cởi y phục. Những nô tỳ được dùng để hiến tặng hoặc trao đổi đều có địa vị thấp kém, nhưng khẳng định ai nấy cũng đều là xử nữ, nếu không thì sẽ là bất kính với người được tặng, đó là điều kiêng kỵ nhất trong việc giao tiếp.

Dù Điệp yêu không thuần thục, nhưng chẳng mấy chốc mà Mộ Dung Thiên chỉ còn lại chiếc nội khố. Điệp yêu hơi do dự một chút, nhưng sau đó cũng đưa tay định cởi nó luôn.

Mộ Dung Thiên khoát tay nói:

- Thôi khỏi.

Các nàng nô tỳ khác thấy thế thì đều thất vọng. Từ trước tới này các nàng chưa từng thấy Mộ Dung Thiên lõa thể, nên lâu dần lòng hiếu kỳ cũng chuyển thành khát vọng. Nhưng các nàng đều có thể cam đoan rằng tên Mộ Dung Thiên này tuyệt đối sẽ không khiến người ta thất vọng, vì xuyên qua lớp nội khố, họ có thể nhìn thấy được "tiểu huynh đệ" ngạo nghễ của hắn.

Sau đó, Mộ Dung Thiên lại nói với Điệp yêu:

- Hãy cởi khăn che mặt và cả y phục của ngươi nữa.

Điệp yêu vừa thở phào một hơi, giờ đây nghe vậy thì lại khẩn trương lên hẳn. Lần này nàng do dự lâu hơn, tới gần mười giây sau mới tự đưa tay tháo khăn che mặt, để lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thiên. Tuy không biết lời nói của Chiêm Mỗ Sĩ về việc tố chất vũ đạo và chiều cao của vũ cơ là tỷ lệ nghịch với nhau có đúng hay không, nhưng Mộ Dung Thiên tuyệt đối hài lòng với khuôn mặt mỹ lệ này. Và tất nhiên hắn đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, nên rồi cũng chỉ cảm thán một chút mà thôi.

Sau đó, Điệp yêu lại tiếp tục cởi nốt y phục trên người, chỉ để lại áo lót. Thân thể nàng co rúm lại, đó không phải là vì lạnh mà là nàng muốn che đậy những bộ phận nữ tính kín đáo của mình, dù rằng nàng thừa biết mình cũng chỉ vô lực.

Mộ Dung Thiên lại lạnh lùng thốt:

- Tiếp tục!

Điệp yêu nghe vậy thì thất kinh, nàng cắn răng tiếp tục làm theo mệnh lệnh của Mộ Dung Thiên. Không lâu sau, toàn bộ làn da trắng trẻo nõn nà đều lộ ra trong không khí, mềm mại như sương tuyết trong không trung. Điệp yêu đưa một tay che trước ngực, còn tay kia thì che phía dưới, cố gắng che được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Bàn tay của Điệp yêu nhỏ bé xinh xắn, đôi gò bồng đảo mỹ miều trắng như tuyết khiến ánh mắt của Mộ Dung Thiên sáng bừng lên, và cả khu rừng rậm phía dưới kia thì ra lại mang màu tím. Mộ Dung Thiên đã nhìn qua không ít thân thể nữ tử, nhưng thân hình đẹp như thế thì đây mới là lần đầu.

- Chà chà, vóc người đẹp thật!

Mộ Dung Thiên mỉm cười đầy dâm đãng, sau đó lại vươn tay ra chụp tới trước ngực nàng.

"Tới rồi." Điệp yêu nhắm đôi mắt lại, chờ đợi thân thể thuần khiết của mình cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị ô nhục.

Nhưng nàng nhanh chóng cảm thấy bàn tay của Mộ Dung Thiên đặt lên lưng mình, rồi sau đó chỉ nghe thấy gã Đan Ni Tư kia cười ha hả và nói:

- Mỹ nữ, xuống đi!

Tiếp theo đó liền có một luồng lực đạo đẩy tới, trong tiếng kinh hô còn vang vọng chưa dứt thì Điệp yêu đã rơi tòm vào bể bơi, sau đó lại bị vài cánh tay ôm lấy.

Ny Khả, một thiếu nữ của Miêu yêu tộc hạ thấp giọng, cười nói:

- Hì, là chủ nhân dọa ngươi đó thôi. Chủ nhân chúng ta rất thích chơi ác, ban đầu bọn ta ai nấy cũng đều bị dọa như vậy, nhưng trên thực tế, người rất tốt.



Vì là người đồng tộc nên tất nhiên họ cũng cảm thấy thân thiết hơn. Điệp yêu cất tiếng lần đầu tiên:

- Thật sao?

Giọng của nàng rất nhỏ, phối hợp với vóc dáng uyển chuyển nhẹ nhàng thì lại vừa xứng.

Thiếu nữ thuộc Thiên nga tộc cũng nói:

- Đúng vậy, chỉ cần ngươi cởi mở rồi thì chủ nhân sẽ không đùa ác nữa.

Điệp yêu bán tín bán nghi nhìn Mộ Dung Thiên, lúc ấy mới phát hiện thì ra hắn đã đi xa dần, đến lúc này nàng mới tin lời nói của hai người bạn đồng tộc.

Sau khi Mộ Dung Thiên đến gần, Lộ Thiến lập tức cảm thấy hắn hơi khác với trước kia, tuy trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười nhưng đầu mày của hắn hơi nhíu lại, rõ ràng đó là dấu hiệu của lo lắng.

Lộ Thiến biết sau khi Mộ Dung Thiên giải quyết xong chuyện của Mâu Cơ thì sinh ý tăng vọt, trong thời gian này quả đúng là xuân phong đắc ý, tất cả mọi việc đều rất thuận lợi, không ngờ bây giờ phiền toái lại đến rồi. Nàng tiến đến gần đón hắn và hỏi:

- Đan Ni Tư ca ca, huynh sao vậy?

Mộ Dung Thiên không muốn sự phiền não của mình làm phá vỡ cảnh tượng vui vẻ trước mắt, nên cười nói:

- À, không có gì, sinh ý ở bên kia có chút vấn đề nhỏ, nhưng chúng ta sẽ có thể giải quyết nó nhanh thôi.

- Đan Ni tư ca ca, muội có giúp gì cho huynh được không?

Từ lúc Mộ Dung Thiên bắt đầu mở dược quán lập nghiệp thì Lộ Thiến cũng học tập giúp đỡ hắn, cố gắng trở thành một trợ thủ đắc lực của hắn. Giờ đây nàng cũng khả dĩ có thể phân ưu cho hắn đôi chút, nhưng chỉ là quản lý một ít sự vụ mà thôi, còn về phương diện giao tiếp thì Mộ Dung Thiên vẫn phải đích thân xuất mã, bởi hắn không muốn tiểu Tinh Linh bị nhiễm bụi trần quá nhiều.

Hải Luân Na cùng với Lệ Toa và Lạc Na cũng bơi lại gần, ai nấy đều tỏ vẻ quan tâm. Nhờ ở chung với Mộ Dung Thiên lâu ngày nên các nàng cũng dần dần trở nên lão luyện hơn.

Mộ Dung Thiên vuốt mái tóc ướt sũng của Lộ Thiến nói:

- Yên tâm đi, vấn đề nhỏ thôi, hắc hắc...

- Vấn đề gì?

Người vừa lên tiếng hỏi không phải là Lộ Thiến, cũng không phải là Hải Luân Na hay hai nàng tỳ nữ, lại càng không phải là một trong số những nô tỳ mới đến, vì họ không dám vượt qua ranh giới giữa chủ bộc.

Mộ Dung Thiên cũng không quay đầu lại, nói:

- Mâu Cơ tiểu thư, có hứng thú xuống đây chung vui với bọn ta không?

Mâu Cơ không biết đã tới bên cạnh bể bơi từ lúc nào, nàng cười hì hì ngồi xuống nhìn mọi người, giống như là không nhìn thấy nửa thân trần của Mộ Dung Thiên vậy. Chỉ có nàng mới có thể ra vào tự do tòa phủ đệ của Mộ Dung Thiên mà không hề đả động tới mạng lưới trinh sát như thiên la địa võng ở đây. Đó không phải là vì vũ kỹ của nàng cao cường gì, mà là do Mộ Dung Thiên đặc biệt cho phép nàng được như thế, dù là hộ vệ hay nguyên tố khôi lỗi đều để nàng được tự do hành động.

Nghe xong lời nói đùa của Mộ Dung Thiên, Mâu Cơ hừ một tiếng rồi nói:

- Ngươi tưởng ta không dám sao?

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Dù sao thì nam nữ cũng khác nhau kia mà, nếu Mâu Cơ tiểu thư có chuyện gì thì trước tiên xin mời ra đại sảnh chờ chút đã.

Mộ Dung Thiên nói chưa dứt lời thì đã phải ngậm miệng lại, bởi vì hắn phát hiện ra Mâu Cơ đang thực sự bắt đầu cởi y phục. Mộ Dung Thiên trợn trừng mắt, chẳng lẽ nữ tử luôn được cưng chiều này đã tới kỳ phát dục rồi hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Dược Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook