Chương 380: Hài Tử
Vô Sỉ Đạo Tặc
06/09/2013
Hấp Huyết hoàng triều là một thành viên của liên quân Tây Bắc, theo lẽ thì sẽ không gây bất lợi cho mình mới phải, vì vậy mà Mộ Dung Thiên dự định chỉ chờ xem nhóm khách không mời mà đến này sẽ làm những gì.
- Chu Lợi Á nữ hoàng?
Chu Lợi Á cười khúc khích vài tiếng rồi nói:
- Đến bây giờ mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt nhỉ. Kỳ thật ta đã đến đây bái phỏng mấy lần, nhưng mấy ngày qua, ngươi bận rất nhiều việc.
"Úi chà, nàng ta đã đến tìm mình mấy lần à?" Mộ Dung Thiên thầm cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Chẳng lẽ mình quá anh tuấn nên khiến cho nàng ta vừa gặp đã yêu?
Mộ Dung Thiên rất muốn dội nước tiểu lên mặt mình, thế nhưng hắn cũng không cần phải phiền phức như vậy, vì hình ảnh ở trong hồ hoàn toàn có thể làm xong nhiệm vụ gian khổ đó.
Từ hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, Mộ Dung Thiên thất vọng phát hiện ra khuôn mặt của mình chỉ rất tầm thường, tuyệt đối không đến nỗi khiến cho mỹ nữ vừa nhìn mà khóc hận đến độ không muốn lấy chồng nữa.
Vì vậy, ý đồ của nữ hoàng đến đây có lẽ là vì việc khác.
Trước khi hiểu được mục đích của nàng ta đến đây làm gì, Mộ Dung Thiên phải xác định rõ một việc khác, bằng không thì phòng của hắn ai muốn ra ra vào vào đều tự do thoải mái như vậy, đến chừng đó hắn bị chết ở ngay trên giường ngủ của mình thì thật là oan uổng. Vậy mà kẻ phụ trách ở khu vực quý khách này lại dám nói là nơi đây cực kỳ an toàn nữa chứ, đúng thối quá mức, thối không chỗ nào chê được.
- Chu Lợi Á nữ hoàng, ngươi vào đây bằng cách nào thế?
Chu Lợi Á hấp háy đôi mắt xinh đẹp rồi nói:
- Úi chà, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết sao, những người có huyết thống hoàng tộc tinh thuần của Hấp Huyết quỷ chính là những người duy nhất không bị ảnh hưởng gì bởi các loại kết giới của ngoại tộc hay sao?
Mẹ kiếp, thì ra là như vậy!
- Giỏi thật, hay thật.
Ngoài miệng Mộ Dung Thiên thốt vài câu hời hợt, nhưng trong lòng thì lại đang chửi mắng om xòm. Hắn tạm ngừng thắc mắc về sự thất trách của người phụ trách khu vực quý khách, sau đó ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh mắt của Chu Lợi Á đang đánh giá khắp toàn thân mình, tùy ý thả dê với "ngọc thể" của mình, thế là Mộ Dung Thiên phải thu "ngọc thể" vào trong nước trở lại, nhằm tránh cho nó phơi bày ra trước mắt đối phương.
Nếu như phải thẳng thắn lõa lồ thân thể với một mỹ nữ, tất nhiên Mộ Dung Thiên sẽ rất cam tâm tình nguyện.
Hoặc giả dù bên đối phương có tăng thêm bốn người, hiển nhiên hắn cũng sẽ không có ý kiến gì.
Thế nhưng khi hắn bị rơi vào tình huống bản thân mình thì đang lõa lồ, còn năm nàng mỹ nữ kia tuy rất gợi cảm, nhưng họ vẫn còn đang mặc y phục, tất nhiên hắn sẽ không cam lòng, dù sao thì hắn cũng không phải một kẻ điên thích trần truồng mà.
Vì thế, tên sắc lang vội ho khan vài tiếng rồi thốt:
- Chu Lợi Á nữ hoàng, ta rất hoan nghênh chư vị đến đây, nhưng hình như lúc này không thích hợp lắm thì phải?
Chu Lợi Á cười hỏi:
- Thế à? Nhưng ta lại thấy rất thích hợp đấy, vừa khéo cũng đỡ phiền phức rất nhiều. Ta thì không ngại, chẳng lẽ ngươi ngại à?
Ta ngại!
Mộ Dung Thiên rất muốn nói ra lời đó, nhưng khi nó vừa lên tới miệng thì hắn đã vội nuốt trở vào, bởi vì nếu nói vậy thì quả thật không phù hợp với phong cách của sắc lang rồi.
Thật là tức cười, một tên sắc lang đúng mức và đầy kiêu ngạo lại sợ phải lõa lồ ở trước mặt mỹ nữ sao, nếu đúng vậy thì chẳng phải hắn đã phá hỏng truyền thống vĩ đại của giới sắc lang rồi hay sao?
Chu Lợi Á tựa như không nhận ra hoàn cảnh xấu hổ trước mắt, mà nàng ta còn tiến thẳng đến bên hồ rồi ngồi xuống, và nhúng đôi chân vào nước. Nàng chống hai tay lên má rồi lướt mắt ngắm nhìn thân hình của Mộ Dung Thiên đang ẩn trong nước.
Đang trong lúc nghi ngờ không biết có phải Chu Lợi Á có bệnh nấm ngoài da hay không, song song đó, hắn cũng phải đưa tay che lấy hạ thể. Mặc dù đã cách một tầng nước, nhưng nếu đối phương quan sát kỹ thì thế nào cũng nhìn thấy được điều gì đó, dù sao thì nước trong hồ rất sạch sẽ và trong suốt. Hơn nữa, lão nhị của Mộ Dung Thiên có thể xưng là "chủng mã" và khó có ai bì kịp.
Bốn nàng Hấp Huyết quỷ khác cũng bước đến bên cạnh hồ, đồng thời cũng chăm chú quan sát Mộ Dung Thiên từ đầu tới chân.
Tổ bà nó, có cần phải đưa cho các ngươi mấy cái kính lúp hay không chứ?
Mộ Dung Thiên nhịn không được lại chửi thầm một câu. Bị bọn họ nhìn xăm xoi như vậy cũng khiến cho hắn cảm thấy mất tự nhiên, nên hắn vội lên tiếng:
- Hơ, Chu Lợi Á nữ hoàng, ở ngoài sảnh có loại mỹ tửu rất ngon đấy, lại có ghế lông rất êm nữa, hay là chúng ta ra đó trò chuyện nhé.
Chu Lợi Á cười đáp:
- Không cần phải phiền phức như vậy, ở đây không phải là còn lý tưởng hơn hay sao? Chẳng phải nước ấm còn êm ái hơn cả ghế lông hay sao? Ừm, Kiều An Na, ngươi ra ngoài mang rượu ngon vào đây.
- Dạ, nữ hoàng!
Một trong bốn nàng mỹ nữ Hấp Huyết quỷ còn lại liền ứng tiếng đứng dậy.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thiếu chút nữa ngất xỉu luôn. Mục đích của hắn tất nhiên là không phải thưởng thức rượu ngon, mà là muốn ám chỉ cho bọn họ rời khỏi đây trước để mình được thoát khốn; nhưng thấy bộ dạng "bất thức thời" của Chu Lợi Á thì hắn chỉ có thể chơi trò vô lại thôi, thế là hắn vỗ lên mặt nước cho nó dậy sóng ầm ầm, rồi nói:
- Lão tử mặc kệ thế nào, các người đều mặc y phục, chỉ có ta là trần như nhộng, điều này rất có hại, và cũng không công bằng chút nào!
Chu Lợi Á nhíu mày hỏi:
- Vậy ngươi muốn sao?
Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Lợi Á với dáng vẻ của một tên sắc quỷ, hắn nuốt nước bọt rồi nói:
- Trừ phi các người cũng cởi hết y phục ra.
Nói xong, tên sắc lang cảm thấy rất đắc ý, thầm nhủ trong lòng: "Hừ, chưa thấy lão tử ra chiêu sát thủ thì còn chưa cam tâm phải không?" Hắn cho rằng lần này có lẽ Chu Lợi Á sẽ bị bí lối cho coi.
Chu Lợi Á cười khanh khách hỏi lại:
- Chỉ đơn giản vậy thôi à?
- Úy?
Mộ Dung Thiên còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ trong lời đó của nàng ta thì đôi mắt của hắn thiếu chút nữa thì đứng tròng luôn.
Bởi vì nàng nữ hoàng Hấp Huyết quỷ quả nhiên đã bắt đầu trút bỏ y phục, cả những nữ hấp huyết quỷ khác cũng đều làm theo y hệt. Họ trút bỏ y phục rất nhanh, nhanh đến nỗi Mộ Dung Thiên không kịp ngăn cản nữa. Tiếp theo đó thì năm tấm thân trắng nõn lập tức lộ ra trước mắt hắn.
Mộ Dung Thiên đang ở dưới thấp nhìn lên cao, đó chính là vị trí có lợi nhất của những kẻ thích nhìn trộm, bao nhiêu da thịt đều lọt hết vào mắt hắn mà không sót tí nào.
Đồi ngực đầy đặn, bờ mông tròn trịa, ngọc thể trơn muốt, những chiếc rốn nhỏ nhắn, những cánh rừng rậm rạp và cả những vùng đào nguyên thần bí ẩn phía sau những cánh rừng đó.
Máu mũi của Mộ Dung Thiên lập tức phun ra thành vòi. Hắn vội vã niệm chú tịnh tâm, nhưng lại rầu rĩ phát hiện ra phản ứng sinh lý của mình.
Trong tình huống thế này, nếu một nam nhân nào đó mà không có phản ứng sinh lý thì một là bị liệt dương, hai là đồng tính.
Mộ Dung Thiên rất muốn cúi đầu xuống, nhưng bản tính sắc lang lại khiến cho hắn luyến tiếc và không muốn bỏ qua phong cảnh trước mắt.
Khuôn mặt của Chu Lợi Á cũng không lộ vẻ ngượng ngùng chút nào cả, nàng ta vẫn mỉm cười duyên dáng, nhưng trong nụ cười lại hàm chứa sự mê hoặc. Lúc này Chu Lợi Á lại hỏi:
- Bây giờ thì được rồi chứ?
- Được rồi, được rồi!
Mộ Dung Thiên gật đầu lia lịa, đồng thời cũng mắng thầm trong bụng: "Mẹ kiếp, vậy mà kẻ nào dám nói là nữ hoàng Hấp Huyết quỷ là nữ nhân trung trinh nhất trên đời chứ? Lão tử phải giết toàn gia của hắn mới được."
- Vậy thì chúng ta bàn đến chính sự nhé, La Địch?
- Úy!?
Mộ Dung Thiên nghe tiếng xưng hô đó thì tựa như vừa bị người ta tạt một thau nước lạnh lên người vậy, bao nhiêu dục vọng đều bay biến đi mất.
Ngoài nhóm người của Bái Yết La ra, đáng lẽ những người khác không thể biết tới bí mật này mới đúng, chí ít thì Chu Lợi Á cũng thuộc nhóm người không biết đó mới phải.
Hắn chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh rồi làm ra vẻ ngạc nhiên, hỏi:
- Chu Lợi Á nữ hoàng, ta không hiểu ý của nàng lắm.
Chu Lợi Á che miệng cười, nói:
- La Địch, thân ngươi là sứ giả dưới điện của Tử thần, ngươi nghĩ rằng có thể giấu diếm được một kẻ đồng loại như ta sao?
Hai tiếng "đồng loại" mà Chu Lợi Á nói tới không phải chỉ vào chủng tộc, mà là tín ngưỡng.
Hấp Huyết quỷ và Tử thần có rất nhiều điểm giống nhau, vì họ cùng lợi dụng sự tử vong để làm tăng lực lượng cho mình, cùng sử dụng ảo thuật để giết người, thậm chí cả khí tức cũng băng lãnh giống nhau nữa.
Không sai, mọi người đều biết rõ, Hấp Huyết quỷ cuồng nhiệt trung thành và thờ phụng Tử thần, họ vốn có danh xưng là "người hầu của Tử thần", còn nữ hoàng của Hấp Huyết quỷ thì được tôn là "sứ giả của Tử thần", đó là sự thừa nhận cao nhất đối với nàng.
Hấp Huyệt tộc còn tin chắc rằng, lực lượng của họ là đến từ Tử thần.
Mà lúc này, Mộ Dung Thiên lại chính là một sứ giả khác của Tử thần, thậm chí hắn còn may mắn vì chiếm được nhiều ưu ái hơn cả những tín đồ trung thành kia nữa.
Mộ Dung Thiên vẫn ráng kiên trì:
- Ngươi nói chơi à, Chu Lợi Á nữ hoàng?
Chu Lợi Á cũng không tiếp tục truy vấn nữa, mà chỉ hít hít vài hơi trong không khí, sau đó lại nở nụ cười đầy quyến rũ và nói:
- Cái loại tử vong khí tức này thật không thể giả mạo được. La Địch, mùi vị trên người của ngươi đều là những mùi vị quyến rũ mê người. Đó là mùi vị đặc biệt đến từ Tử thần điện. Ài, thật khiến người ta kìm lòng không được đó nhé.
Thân thể khêu gợi của Chu Lợi Á hơi uốn éo vài cái, hơn nữa trên làn da trắng bệch của nàng ta lại còn hiện lên sắc hồng. Đó chính là tiêu chí ám chỉ nữ Hấp Huyết quỷ đã động tình, mà nhìn xuân thủy đang lan ra từ giữa đôi chân thon dài của nàng ta thì cũng có thể biết được rồi.
Mộ Dung Thiên nghe giải thích mà nghẹn họng, hắn nhìn trân trối vào những tín đồ cuồng nhiệt của Tử thần kia, song trong lòng cũng biết nếu cứ tiếp tục giả bộ thì cũng vô dụng thôi. Có lẽ giữa chủng tộc này và Tử thần có một sự liên hệ nào đó mà khó có thể giải thích nổi. Lúc này hắn đã mất đi các loại khí tức của lực lượng, kể cả tử vong khí cũng vậy, thế nhưng Chu Lợi Á lại đặc biệt mẫn cảm và vẫn nhận ra được nó. Nhìn dáng vẻ động tình cường liệt của nàng ta, Mộ Dung Thiên vốn là một kẻ lão luyện trên tình trường, nên hắn có thể lập tức đoán ra đó không phải là giả tạo.
- Đúng vậy, ta là La Địch, nhưng vậy thì sao nào?
Mộ Dung Thiên không tiếp tục chối cãi nữa, vì bằng vào mối quan hệ hợp tác giữa mình và phe Tây Bắc, tất nhiên Chu Lợi Á cũng sẽ phải nể mặt Bái Yết La mà không gây bất lợi cho mình mới đúng.
Hơn nữa, hắn và Hấp Huyết hoàng triều cũng không có thù oán gì.
Chu Lợi Á dường như không còn nhịn nổi lòng kích thích nữa, bao nhiêu dục vọng tích lũy bấy lâu đều được trút hết ra trong thời khắc này. Nàng thả từng bước chậm rãi tiến vào hồ, sau đó thốt ra một câu khiến cho Mộ Dung Thiên suýt tí là bị hù chết tại chỗ:
- À, là ta muốn ngươi tặng cho ta một hài tử thôi.
- Chu Lợi Á nữ hoàng?
Chu Lợi Á cười khúc khích vài tiếng rồi nói:
- Đến bây giờ mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt nhỉ. Kỳ thật ta đã đến đây bái phỏng mấy lần, nhưng mấy ngày qua, ngươi bận rất nhiều việc.
"Úi chà, nàng ta đã đến tìm mình mấy lần à?" Mộ Dung Thiên thầm cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Chẳng lẽ mình quá anh tuấn nên khiến cho nàng ta vừa gặp đã yêu?
Mộ Dung Thiên rất muốn dội nước tiểu lên mặt mình, thế nhưng hắn cũng không cần phải phiền phức như vậy, vì hình ảnh ở trong hồ hoàn toàn có thể làm xong nhiệm vụ gian khổ đó.
Từ hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, Mộ Dung Thiên thất vọng phát hiện ra khuôn mặt của mình chỉ rất tầm thường, tuyệt đối không đến nỗi khiến cho mỹ nữ vừa nhìn mà khóc hận đến độ không muốn lấy chồng nữa.
Vì vậy, ý đồ của nữ hoàng đến đây có lẽ là vì việc khác.
Trước khi hiểu được mục đích của nàng ta đến đây làm gì, Mộ Dung Thiên phải xác định rõ một việc khác, bằng không thì phòng của hắn ai muốn ra ra vào vào đều tự do thoải mái như vậy, đến chừng đó hắn bị chết ở ngay trên giường ngủ của mình thì thật là oan uổng. Vậy mà kẻ phụ trách ở khu vực quý khách này lại dám nói là nơi đây cực kỳ an toàn nữa chứ, đúng thối quá mức, thối không chỗ nào chê được.
- Chu Lợi Á nữ hoàng, ngươi vào đây bằng cách nào thế?
Chu Lợi Á hấp háy đôi mắt xinh đẹp rồi nói:
- Úi chà, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết sao, những người có huyết thống hoàng tộc tinh thuần của Hấp Huyết quỷ chính là những người duy nhất không bị ảnh hưởng gì bởi các loại kết giới của ngoại tộc hay sao?
Mẹ kiếp, thì ra là như vậy!
- Giỏi thật, hay thật.
Ngoài miệng Mộ Dung Thiên thốt vài câu hời hợt, nhưng trong lòng thì lại đang chửi mắng om xòm. Hắn tạm ngừng thắc mắc về sự thất trách của người phụ trách khu vực quý khách, sau đó ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh mắt của Chu Lợi Á đang đánh giá khắp toàn thân mình, tùy ý thả dê với "ngọc thể" của mình, thế là Mộ Dung Thiên phải thu "ngọc thể" vào trong nước trở lại, nhằm tránh cho nó phơi bày ra trước mắt đối phương.
Nếu như phải thẳng thắn lõa lồ thân thể với một mỹ nữ, tất nhiên Mộ Dung Thiên sẽ rất cam tâm tình nguyện.
Hoặc giả dù bên đối phương có tăng thêm bốn người, hiển nhiên hắn cũng sẽ không có ý kiến gì.
Thế nhưng khi hắn bị rơi vào tình huống bản thân mình thì đang lõa lồ, còn năm nàng mỹ nữ kia tuy rất gợi cảm, nhưng họ vẫn còn đang mặc y phục, tất nhiên hắn sẽ không cam lòng, dù sao thì hắn cũng không phải một kẻ điên thích trần truồng mà.
Vì thế, tên sắc lang vội ho khan vài tiếng rồi thốt:
- Chu Lợi Á nữ hoàng, ta rất hoan nghênh chư vị đến đây, nhưng hình như lúc này không thích hợp lắm thì phải?
Chu Lợi Á cười hỏi:
- Thế à? Nhưng ta lại thấy rất thích hợp đấy, vừa khéo cũng đỡ phiền phức rất nhiều. Ta thì không ngại, chẳng lẽ ngươi ngại à?
Ta ngại!
Mộ Dung Thiên rất muốn nói ra lời đó, nhưng khi nó vừa lên tới miệng thì hắn đã vội nuốt trở vào, bởi vì nếu nói vậy thì quả thật không phù hợp với phong cách của sắc lang rồi.
Thật là tức cười, một tên sắc lang đúng mức và đầy kiêu ngạo lại sợ phải lõa lồ ở trước mặt mỹ nữ sao, nếu đúng vậy thì chẳng phải hắn đã phá hỏng truyền thống vĩ đại của giới sắc lang rồi hay sao?
Chu Lợi Á tựa như không nhận ra hoàn cảnh xấu hổ trước mắt, mà nàng ta còn tiến thẳng đến bên hồ rồi ngồi xuống, và nhúng đôi chân vào nước. Nàng chống hai tay lên má rồi lướt mắt ngắm nhìn thân hình của Mộ Dung Thiên đang ẩn trong nước.
Đang trong lúc nghi ngờ không biết có phải Chu Lợi Á có bệnh nấm ngoài da hay không, song song đó, hắn cũng phải đưa tay che lấy hạ thể. Mặc dù đã cách một tầng nước, nhưng nếu đối phương quan sát kỹ thì thế nào cũng nhìn thấy được điều gì đó, dù sao thì nước trong hồ rất sạch sẽ và trong suốt. Hơn nữa, lão nhị của Mộ Dung Thiên có thể xưng là "chủng mã" và khó có ai bì kịp.
Bốn nàng Hấp Huyết quỷ khác cũng bước đến bên cạnh hồ, đồng thời cũng chăm chú quan sát Mộ Dung Thiên từ đầu tới chân.
Tổ bà nó, có cần phải đưa cho các ngươi mấy cái kính lúp hay không chứ?
Mộ Dung Thiên nhịn không được lại chửi thầm một câu. Bị bọn họ nhìn xăm xoi như vậy cũng khiến cho hắn cảm thấy mất tự nhiên, nên hắn vội lên tiếng:
- Hơ, Chu Lợi Á nữ hoàng, ở ngoài sảnh có loại mỹ tửu rất ngon đấy, lại có ghế lông rất êm nữa, hay là chúng ta ra đó trò chuyện nhé.
Chu Lợi Á cười đáp:
- Không cần phải phiền phức như vậy, ở đây không phải là còn lý tưởng hơn hay sao? Chẳng phải nước ấm còn êm ái hơn cả ghế lông hay sao? Ừm, Kiều An Na, ngươi ra ngoài mang rượu ngon vào đây.
- Dạ, nữ hoàng!
Một trong bốn nàng mỹ nữ Hấp Huyết quỷ còn lại liền ứng tiếng đứng dậy.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thiếu chút nữa ngất xỉu luôn. Mục đích của hắn tất nhiên là không phải thưởng thức rượu ngon, mà là muốn ám chỉ cho bọn họ rời khỏi đây trước để mình được thoát khốn; nhưng thấy bộ dạng "bất thức thời" của Chu Lợi Á thì hắn chỉ có thể chơi trò vô lại thôi, thế là hắn vỗ lên mặt nước cho nó dậy sóng ầm ầm, rồi nói:
- Lão tử mặc kệ thế nào, các người đều mặc y phục, chỉ có ta là trần như nhộng, điều này rất có hại, và cũng không công bằng chút nào!
Chu Lợi Á nhíu mày hỏi:
- Vậy ngươi muốn sao?
Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Lợi Á với dáng vẻ của một tên sắc quỷ, hắn nuốt nước bọt rồi nói:
- Trừ phi các người cũng cởi hết y phục ra.
Nói xong, tên sắc lang cảm thấy rất đắc ý, thầm nhủ trong lòng: "Hừ, chưa thấy lão tử ra chiêu sát thủ thì còn chưa cam tâm phải không?" Hắn cho rằng lần này có lẽ Chu Lợi Á sẽ bị bí lối cho coi.
Chu Lợi Á cười khanh khách hỏi lại:
- Chỉ đơn giản vậy thôi à?
- Úy?
Mộ Dung Thiên còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ trong lời đó của nàng ta thì đôi mắt của hắn thiếu chút nữa thì đứng tròng luôn.
Bởi vì nàng nữ hoàng Hấp Huyết quỷ quả nhiên đã bắt đầu trút bỏ y phục, cả những nữ hấp huyết quỷ khác cũng đều làm theo y hệt. Họ trút bỏ y phục rất nhanh, nhanh đến nỗi Mộ Dung Thiên không kịp ngăn cản nữa. Tiếp theo đó thì năm tấm thân trắng nõn lập tức lộ ra trước mắt hắn.
Mộ Dung Thiên đang ở dưới thấp nhìn lên cao, đó chính là vị trí có lợi nhất của những kẻ thích nhìn trộm, bao nhiêu da thịt đều lọt hết vào mắt hắn mà không sót tí nào.
Đồi ngực đầy đặn, bờ mông tròn trịa, ngọc thể trơn muốt, những chiếc rốn nhỏ nhắn, những cánh rừng rậm rạp và cả những vùng đào nguyên thần bí ẩn phía sau những cánh rừng đó.
Máu mũi của Mộ Dung Thiên lập tức phun ra thành vòi. Hắn vội vã niệm chú tịnh tâm, nhưng lại rầu rĩ phát hiện ra phản ứng sinh lý của mình.
Trong tình huống thế này, nếu một nam nhân nào đó mà không có phản ứng sinh lý thì một là bị liệt dương, hai là đồng tính.
Mộ Dung Thiên rất muốn cúi đầu xuống, nhưng bản tính sắc lang lại khiến cho hắn luyến tiếc và không muốn bỏ qua phong cảnh trước mắt.
Khuôn mặt của Chu Lợi Á cũng không lộ vẻ ngượng ngùng chút nào cả, nàng ta vẫn mỉm cười duyên dáng, nhưng trong nụ cười lại hàm chứa sự mê hoặc. Lúc này Chu Lợi Á lại hỏi:
- Bây giờ thì được rồi chứ?
- Được rồi, được rồi!
Mộ Dung Thiên gật đầu lia lịa, đồng thời cũng mắng thầm trong bụng: "Mẹ kiếp, vậy mà kẻ nào dám nói là nữ hoàng Hấp Huyết quỷ là nữ nhân trung trinh nhất trên đời chứ? Lão tử phải giết toàn gia của hắn mới được."
- Vậy thì chúng ta bàn đến chính sự nhé, La Địch?
- Úy!?
Mộ Dung Thiên nghe tiếng xưng hô đó thì tựa như vừa bị người ta tạt một thau nước lạnh lên người vậy, bao nhiêu dục vọng đều bay biến đi mất.
Ngoài nhóm người của Bái Yết La ra, đáng lẽ những người khác không thể biết tới bí mật này mới đúng, chí ít thì Chu Lợi Á cũng thuộc nhóm người không biết đó mới phải.
Hắn chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh rồi làm ra vẻ ngạc nhiên, hỏi:
- Chu Lợi Á nữ hoàng, ta không hiểu ý của nàng lắm.
Chu Lợi Á che miệng cười, nói:
- La Địch, thân ngươi là sứ giả dưới điện của Tử thần, ngươi nghĩ rằng có thể giấu diếm được một kẻ đồng loại như ta sao?
Hai tiếng "đồng loại" mà Chu Lợi Á nói tới không phải chỉ vào chủng tộc, mà là tín ngưỡng.
Hấp Huyết quỷ và Tử thần có rất nhiều điểm giống nhau, vì họ cùng lợi dụng sự tử vong để làm tăng lực lượng cho mình, cùng sử dụng ảo thuật để giết người, thậm chí cả khí tức cũng băng lãnh giống nhau nữa.
Không sai, mọi người đều biết rõ, Hấp Huyết quỷ cuồng nhiệt trung thành và thờ phụng Tử thần, họ vốn có danh xưng là "người hầu của Tử thần", còn nữ hoàng của Hấp Huyết quỷ thì được tôn là "sứ giả của Tử thần", đó là sự thừa nhận cao nhất đối với nàng.
Hấp Huyệt tộc còn tin chắc rằng, lực lượng của họ là đến từ Tử thần.
Mà lúc này, Mộ Dung Thiên lại chính là một sứ giả khác của Tử thần, thậm chí hắn còn may mắn vì chiếm được nhiều ưu ái hơn cả những tín đồ trung thành kia nữa.
Mộ Dung Thiên vẫn ráng kiên trì:
- Ngươi nói chơi à, Chu Lợi Á nữ hoàng?
Chu Lợi Á cũng không tiếp tục truy vấn nữa, mà chỉ hít hít vài hơi trong không khí, sau đó lại nở nụ cười đầy quyến rũ và nói:
- Cái loại tử vong khí tức này thật không thể giả mạo được. La Địch, mùi vị trên người của ngươi đều là những mùi vị quyến rũ mê người. Đó là mùi vị đặc biệt đến từ Tử thần điện. Ài, thật khiến người ta kìm lòng không được đó nhé.
Thân thể khêu gợi của Chu Lợi Á hơi uốn éo vài cái, hơn nữa trên làn da trắng bệch của nàng ta lại còn hiện lên sắc hồng. Đó chính là tiêu chí ám chỉ nữ Hấp Huyết quỷ đã động tình, mà nhìn xuân thủy đang lan ra từ giữa đôi chân thon dài của nàng ta thì cũng có thể biết được rồi.
Mộ Dung Thiên nghe giải thích mà nghẹn họng, hắn nhìn trân trối vào những tín đồ cuồng nhiệt của Tử thần kia, song trong lòng cũng biết nếu cứ tiếp tục giả bộ thì cũng vô dụng thôi. Có lẽ giữa chủng tộc này và Tử thần có một sự liên hệ nào đó mà khó có thể giải thích nổi. Lúc này hắn đã mất đi các loại khí tức của lực lượng, kể cả tử vong khí cũng vậy, thế nhưng Chu Lợi Á lại đặc biệt mẫn cảm và vẫn nhận ra được nó. Nhìn dáng vẻ động tình cường liệt của nàng ta, Mộ Dung Thiên vốn là một kẻ lão luyện trên tình trường, nên hắn có thể lập tức đoán ra đó không phải là giả tạo.
- Đúng vậy, ta là La Địch, nhưng vậy thì sao nào?
Mộ Dung Thiên không tiếp tục chối cãi nữa, vì bằng vào mối quan hệ hợp tác giữa mình và phe Tây Bắc, tất nhiên Chu Lợi Á cũng sẽ phải nể mặt Bái Yết La mà không gây bất lợi cho mình mới đúng.
Hơn nữa, hắn và Hấp Huyết hoàng triều cũng không có thù oán gì.
Chu Lợi Á dường như không còn nhịn nổi lòng kích thích nữa, bao nhiêu dục vọng tích lũy bấy lâu đều được trút hết ra trong thời khắc này. Nàng thả từng bước chậm rãi tiến vào hồ, sau đó thốt ra một câu khiến cho Mộ Dung Thiên suýt tí là bị hù chết tại chỗ:
- À, là ta muốn ngươi tặng cho ta một hài tử thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.