Chương 317: Khí Thành (Bỏ Thành)
Vô Sỉ Đạo Tặc
06/09/2013
Tân Địch Á yếu ớt mở mắt ra, vật đầu tiên đập vào mắt nàng là la trướng màu phấn hồng.
Nàng hầu như lập tức nhảy dựng lên, bởi vì nàng nhớ tới tình cảnh trước lúc ngất xỉu, đó là lúc phụ thân Sử Văn Đế Sâm bỗng nhiên xuất hiện, điều đó khiến nàng biết được là sự tình không hay rồi, nhưng sau đó thì không còn nhớ gì cả.
Sự bố trí quen thuộc và thân thiết của gian phòng này khiến cho nàng nghĩ tới nhà, chỉ có nhà của mình mới tạo ra được cảm giác như thế. Nơi đây chính là khuê phòng của Tân Địch Á, nàng đã lớn lên tại đây, nhưng vào lúc này, nàng lại một lần nữa muốn ngất đi.
Tại thời gian không nên có mặt ở nhà, vậy mà nàng cũng đã về tới đây.
Đương nhiên nàng hiểu rõ, đây chính là kiệt tác của gia tộc và phụ thân. Bọn họ không muốn nàng chết chung với một người nguyên là hồng nhân của đế quốc nhưng hôm nay đã không còn giá trị lợi dụng là Đan Ni Tư.
Nàng lập tức không chút do dự, chạy đến mở cửa phòng ra, nhưng khi một chân vừa bước qua cửa thì liền dừng lại.
Với hoàn cảnh hiện tại, nàng còn có thể làm gì đây?
Người của gia tộc nhất định sẽ không để cho nàng chạy đi mất, hơn nữa, dù nàng có lén trốn đi được, nhưng làm sao có thể trở lại Mễ Kỳ Tư đây? Đường xa cách trở, lại tràn đầy biến dị ma thú vừa thô bạo vừa hung tàn, ngoài một đoàn thể như đội phi hành tinh anh của đế quốc ra, căn bản là không ai có thể sống sót mà đến được nơi đó cả.
Tân Địch Á nghĩ tới đó thì cụt hứng ngã ngồi xuống bên thềm cửa, lòng đầy ảo não và phiền muộn.
Nửa năm qua sống tại Mễ Kỳ Tư, Tân Địch Á cũng nảy sinh tình cảm với nơi đó giống như Mộ Dung Thiên vậy. Nàng mang thân phận là một dũng sĩ tình nguyện chiến đấu cho nguy thành, nên đi đâu cũng được người người tỏ lòng kính yêu từ tận đáy lòng; nàng thật sự làm việc cho người khác, chứ không còn là một thiên kim tiểu thư của Niêm Hoa tộc vốn quen được sống trong nuông chiều.
Mễ Kỳ Tư chính là nơi tránh gió của nàng, không có áp lực bức hôn của gia tộc, cũng không có những kẻ vì ham muốn mỹ sắc và thế lực gia tộc của nàng mà bu quanh quấy rầy.
Nhưng hiện tại, nàng đang ở nhà của mình, cách Mễ Kỳ Tư hàng trăm dặm, không thể cống hiến chút sức lực của mình cho những người dân của Mễ Kỳ Tư trong thời điểm mà họ cần nàng nhất.
Tuy nơi đây là nhà của mình, và nơi này có đến mấy vạn người, nhưng cảm giác cô độc lại tự nhiên nảy sinh, có một sự trống vắng như thiếu thốn gì đó.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới tên sắc lang thượng cấp kia, không, phải nói tên từng là sắc lang thượng cấp.
Từ sau vụ giải quyết mỹ nhân ngư, Tân Địch Á dần dần phát hiện ra hắn cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của mình. Nhất là trong thời gian ma thú bạo động, hắn còn nỗ lực hơn bất cứ một ai và hoàn toàn không còn lại một chút hình ảnh láu cá lỗ mãng của thường ngày nữa.
Trong thời gian đó, hắn đã hết sức tập trung vào việc tham thảo đối sách chiến thuật với mình, nghiêm túc lắng nghe ý kiến, còn ánh mắt háo sắc thì đã bị sự khát vọng thắng lợi thay thế hoàn toàn.
Sau nhiều lần kề vai tác chiến, hết lần này đến lần khác giải quyết nguy cơ, lòng cảnh giới của Tân Địch Á vô hình trung đã biến mất từ lâu. Chẳng những vậy, trong lúc bất tri bất giác, nam tử lúc trước mà nàng ghét cay ghét đắng kia lại trở thành một người bạn đáng tin cậy nhất.
Bằng hữu?
Dưới áp lực hằng ngày của gia tộc, bất luận đi đâu cũng bị bao vây bởi sự bảo hộ từng chút một của gia tộc, Tân Địch Á hầu như chỉ mong có một chút tự do mà thôi, vì vậy mà cái danh từ "bằng hữu" này đúng là chỉ xuất hiện lần đầu tiên trong đời nàng, nó là một thứ xa xí phẩm mà trước nay nàng vẫn truy cầu mà không tài nào có được.
Tân Địch Á bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho hắn, sau khi một số quan lớn được rút đi, Mễ Kỳ Tư sẽ lâm vào tình trạng dài phải gấp rút điều phối nhân lực. Chắc chắn là hắn sẽ phải chịu rất nhiều áp lực đây.
Hắn vốn làm việc mệt mỏi đã lâu, tâm lực hao tổn quá độ, không biết có thể tiếp tục chống chọi được hay không?
Nếu như lúc này Tân Địch Á vẫn còn ở tại Mễ Kỳ Tư, nàng khẳng định hắn nhất định sẽ cười nói:
- Đừng lo, tất cả mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp thôi!
Những lời đó đã được hắn nói rất nhiều lần, mà mỗi lần nghe xong thì Tân Địch Á lại cảm thấy tâm tình nóng nảy của mình liền được bình tĩnh trở lại, và niềm hy vọng lại dấy lên lần nữa.
Vô luận gặp phải tình cảnh ác liệt cỡ nào, hoặc đụng với nguy cơ nào, trên mặt hắn vẫn luôn mang dáng tươi cười, trước tiên là để động viên người khác, kế đến là cho dù trọng trách ở trên vai hắn có nặng nề tới đâu thì cũng không khiến cho người khác cảm giác ra được nó nặng tới mức nào.
Tân Địch Á nghĩ đến đây thì trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nhưng sau đó cũng liền thấy sợ hãi vô cùng, bởi vì nàng phát giác ra mình đã nảy sinh lòng hảo cảm và thân thiết với Mộ Dung Thiên không biết từ lúc nào.
Trước kia, sau mỗi lần thức giấc, người đầu tiên nàng luôn nghĩ đến là Sử Mật Tư, một nam tử thần bí đã từng chung hoạn nạn với mình ở trong bụng Kình Thôn và cũng là người sở hữu Linh Tê châu giống mình. Thế nhưng trong thời gian gần đây, mỗi khi nàng mở mắt ra thì người đầu tiên mà nàng nghĩ đến lại dần dần biến thành gã thượng cấp kia.
Nhưng sao lại như vậy? Tại sao hình bóng của Sử Mật Tư càng lúc càng mờ nhạt, nhưng còn khuôn mặt tươi cười của gã thượng cấp thì càng lúc càng rõ dần hơn? Tân Địch Á bắt đầu cảm thấy mờ mịt.
- Tiểu thư?
Một nữ tỳ thanh tú thuộc Tinh Linh tộc xuất hiện trước cửa phòng, ả nhìn thấy Tân Địch Á ngồi ở dưới đất, còn sắc mặt chợt sáng chợt tối thì lấy làm kinh hãi, vội che miệng gọi khẽ.
Tân Địch Á nghe gọi thì bừng tĩnh, vội đề tĩnh tinh thần rồi cất giọng hỏi:
- Khuê Lâm?
Ả tỳ nữ Tinh Linh này là một hạ nhân đã cùng trưởng thành với nàng, lại rất hiểu ý người. Ngoài tam ca Tây Đức Ni ra, chỉ có ả là người duy nhất hiểu được lòng nàng.
Khuê Lâm đỡ Tân Địch Á đứng dậy, rồi quan tâm hỏi:
- Tiểu thư bị sao vậy?
Tân Địch Á cố gắng xua tan khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thiên đi, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Không có gì. Khuê Lâm, ngươi tìm ta có việc à?
Khuê Lâm gật đầu, nói:
- Dạ, gia chủ có nói, chờ tiểu thư tỉnh lại thì giao cho tiểu thư một vật.
Tân Địch Á thắc mắc:
- Vật gì vậy?
Khuê Lâm lấy một hộp gấm từ trong túi ra rồi nói:
- Tiểu tỳ cũng không rõ lắm, nhưng gia chủ bảo là thành thủ của Mễ Kỳ Tư là Đan Ni Tư đại nhân nhờ lão nhân gia chuyển giao lại cho tiểu thư.
Tân Địch Á nghe vậy thì lập tức chụp lấy chiếc hộp ở trong tay Khuê Lâm, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho ả tỳ nữ phải giật nảy mình, không ngờ phản ứng của tiểu thư lại mạnh như vậy.
Nắp hộp vừa mở, một viên minh châu nhỏ bằng trái long nhãn đang nằm tĩnh lặng ở trong hộp, nó tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.
Linh Tê châu!
Đầu óc của Tân Địch Á trong nhất thời liền trở nên trống rỗng.
Tên sắc lang thượng cấp dâm đãng vô sĩ, đê tiện hạ lưu, Đan Ni Tư.
Người bạn tâm giao khoan hậu đại lượng, ôn hòa thiện lương, Sử Mật Tư.
Hai khuôn mặt khác nhau đột nhiên trở nên mờ nhạt ở trước mắt Tân Địch Á, đến cuối cùng thì hòa lại thành một.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu ra tại sao trong thời gian Đan Ni Tư vắng mặt thì Sử Mật Tư cũng không ở bên cạnh nàng. Sau khi Đan Ni Tư trở về thì Sử Mật Tư lại có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bởi vì, hai người họ vốn chỉ là một.
Tân Địch Á bỗng nhiên muốn khóc! Thì ra, cho dù Linh Tê châu có tốt tới đâu đi nữa, so ra chúng vẫn kém xa hai tấm lòng biết cảm thông cho nhau.
oooOooo
- Bặc phác...
Một con chim nhỏ vỗ cánh đáp xuống cửa sổ rồi tiến vào phòng, ở dưới chân nó có cột một cái ống đưa thư.
Mộ Dung Thiên thấy vậy thì rất là ngạc nhiên. Trong thời kỳ ma thú bạo động, bọn chúng hoành hành khắp nơi, sớm đã hoàn toàn phong tỏa các thông lộ ở trên không và cả hai mặt hải lục, bất luận một người hoặc vật gì có mang chút ít vết tích linh lực thì cũng đều sẽ bị chúng quần công hết. Do đó mà việc thư từ qua lại các nơi đều không dễ dàng chút nào.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra đó không phải là linh lực điểu do các thuật sĩ tạo ra để đưa thư, mà nó rõ ràng là một con linh sủng.
Thì ra đó là Lam Lam, một con Tín Thiên cáp (bồ câu) của Mâu Cơ, và cũng là một trong những tiểu sủng vật mà nàng yêu thích nhất.
Trước đây, mỗi khi chia cách với Mộ Dung Thiên, Lam Lam liền trở thành công cụ tốt nhất để đôi bên gửi gắm tương tư.
Trên người Lam Lam mang đầy thương tích, thậm chí một cánh của nó cũng mất đi khá nhiều lông. Sau khi bay vào cửa sổ, nó cũng không còn chi trì được nữa mà lộn nhào xuống đất.
Mộ Dung Thiên nhanh tay lẹ chân, vội nhảy tới đỡ lấy nó. Hắn không vội xem tới nội dung của thư, mà gấp gáp gọi lớn:
- Người đâu, mau chạy đi mời một vị thú y đến đây cho ta, phải dùng tốc độ nhanh nhất đấy.
- Dạ!
Một vị tuần thú sư ở bên thoài phủ thành thủ lập tức lãnh mệnh chạy đi. Không lâu sau, gã liền dẫn một vị thú y cùng về.
Chức nghiệp của thú y cũng gần giống như thần quan, điều duy nhất khác biệt là thần quan thì trị liệu cho người, còn thú y thì trị liệu cho linh sủng, ngoài việc đó ra, các thú y còn có thể phối chế các loại đan dược cho linh sủng sử dụng như là Khôi phục đan, vv....Bởi vì kết cấu cơ thể của linh sủng và con người không giống nhau, nên đan dược cũng không thể uống bừa bãi thay thế cho nhau được.
Vị thú y kia trước tiên nhét vào miệng Lam Lam một viên thuốc màu hồng, sau đó hai tay liền tỏa ra một luồng bạch quang bao phủ lấy nó.
Đối với một thú y mà nói, việc trị liệu cho một con linh sủng có thể tích nhỏ như nó thì cũng không khó khăn bao nhiêu. Mấy phút đồng hồ trôi qua, Lam Lam liền kêu mấy tiếng chíp chíp khá nhỏ, nhưng tinh thần vẫn còn uể oải lắm.
Luồng bạch quang ở trên tay vị thú y từ từ biến mất, sau đó y nói với Mộ Dung Thiên:
- Thành thủ đại nhân, không còn vấn đề gì nữa đâu. Có lẽ trong khi nó bay qua hải dương thì đã bị Phi Hành hệ ma thú tấn công và thọ thương, vì miễn cưỡng chống đỡ để bay đến đây nên thân thể nó mất sức rất nhiều. Chỉ cần dưỡng thương vài ngày là sẽ khỏe lại thôi. Ở đây ta có một ít Khôi phục đan, mỗi ngày cho nó ăn ba viên, vậy thì sẽ nhanh chóng khỏi hẳn thôi.
Vừa nói, y vừa giao ra một lọ thuốc.
Mộ Dung Thiên nghe nói Lam Lam không bị sao thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhận lấy chiếc lọ rồi nói:
- Tốt lắm, đã làm phiền ngươi.
- Thành thủ đại nhân quá lời rồi, nếu không còn gì nữa, thuộc hạ xin cáo lui trước.
Y trông thấy dưới chân của Lam Lam có một ống thư, hơn nữa có người dùng linh sủng để thay thế cho linh lực điểu để làm công cụ truyền tin, vậy nhất định phải là chuyện rất khẩn yếu rồi, nói không chừng còn có liên quan tới chiến sự nữa. Do đó mà y không dám làm lỡ việc của thành thủ, sau khi nói vài câu ngắn gọn thì liền biết điều lui ra.
Mộ Dung Thiên mở ống ra, bên trong cũng chỉ có vài hàng chữ đơn giản. Hắn vừa nghĩ qua liền hiểu ngay, nếu dùng thanh âm hoặc quang tượng làm vật truyền tải, vậy thì ống đưa thư này sẽ có ẩn chứa rất nhiều ma lực, điều đó sẽ dễ dàng hấp dẫn sức chú ý của đám ma thú hơn, và điều đó cũng sẽ càng khiến cho tỷ lệ bị tấn công của Lam Lam càng tăng hơn nhiều.
"Quỷ mặt đen,"
Nhìn thấy cách xưng hô đó của Mâu Cơ, Mộ Dung Thiên không khỏi phì cười.
"Đây là bức thư thứ bảy mươi ba mà ta đã gửi cho ngươi. Những bức thư trước đều như đá chìm đáy biển, vì những lần trước, đám linh lực điểu do thuật sĩ chế tạo ra đều bị đám ma thú cảm ứng được mà đánh rơi hết, có lẽ vì thế mà ngươi mới không nhận được thư của ta. Cuối cùng ta chỉ đành phải cho Lam Lam mạo hiểm, hy vọng nó có thể chuyển được bức thư này đến tay ngươi. Cái tên ngu ngốc này, siêu cấp đại ngu ngốc, tại sao ngươi chọn ở lại Mễ Kỳ Tư mà không chịu quay về? Ngươi làm như vậy là tự tìm chết thôi, có biết không?"
Mộ Dung Thiên cười khổ, một nàng thiên kim tiểu thư như Mâu Cơ thì sao lại hiểu được gánh nặng trên vai của mình là thế nào chứ?
"Ta đã từng muốn đến Mễ Kỳ Tư tìm ngươi, nhưng phụ thân kiên quyết không cho, lại còn sai người trông chừng ta từng phút từng giây. Ta đã bỏ chạy vài lần, chỉ đáng tiếc là đều thất bại..."
"....Nếu như ngươi nhận được thư này, vậy không cần trở về nữa, cũng đừng để cho Lam Lam bay qua biển nguy hiểm như vậy. Hơn nữa, cứ để nó thay thế ta mà ở lại bên cạnh ngươi cũng tốt. Cuối cùng, phải nhớ kỹ đây, quỷ mặt đen, ngươi không được chết, tuyệt đối không thể chết được! Nếu ngươi mà chết tại Mễ Kỳ Tư, dù ta có phải đến địa ngục thì cũng sẽ tìm ngươi tính sổ cho coi!"
Một bức thư rất đơn giản, không có thiên ngôn vạn ngữ đứt lìa can tràng, không có loại tình cảm sinh ly tử biệt của thế nhân, thậm chí cả những lời bất tường không nên nói thì nàng cũng chẳng ngại ngùng mà viết ra. Nhưng đó mới đúng là phong cách của Long nữ, dám yêu dám hận. Nàng không giống như những nữ tử tầm thường, không hề nói lên những lời yêu đương thắm thiết, mà những tình cảm đó chỉ được cất giấu trong những lời lẽ thô lỗ cộc cằn. Bên trong những hàng chữ này lại chứa đựng hàng vạn nhu tình, đủ để dung hóa những hán tử cứng rắn có tâm địa được làm bằng thiết thạch.
Mộ Dung Thiên nắm chặt bức thư trong tay, lặng lẽ hồi lâu không thốt nên lời.
Trong một thời gian ngắn, Mâu Cơ đã gửi đi bảy mươi ba bức thư, đồng thời còn nhiều lần trốn đi, nàng chỉ muốn tìm đến Mễ Kỳ Tư mà bất chấp tất cả hiểm nguy. Với tính cách ngay thẳng và hay xung động của nàng, những điều đó tuyệt đối không phải là giả dối, bất cứ lúc nào cũng có thể làm như vậy cả.
Ân tình của mỹ nhân là khó nhận lãnh nhất! Lời nói này quả không sai chút nào!
Chết ở đây cũng không có vấn đề gì, nhưng hễ nghĩ tới ở phương xa có một nữ tử tình thâm luôn trông ngóng mình, sau khi biết tin mình chết, nàng sẽ đau lòng tới mức nào; thậm chí còn không tiếc sinh mạng mà đi tìm tình lang ở tận địa ngục nữa. Do đó mà Mộ Dung Thiên không thể gác bỏ sinh tử được.
Không sai, không thể chết. Mình phải sống, phải sống cho thật tốt, để sau này còn trở về đoàn tụ với người thân!
oooOooo
Những ngày sau đó, cứ mỗi ba ngày lại triệu tập hội nghị bàn về chiến lược một lần.
Doanh trướng của chủ soái luôn bao phủ một bầu không khí ảm đạm, cực kỳ trầm lặng.
Một bộ phận quan viên bỏ đi quả nhiên đã kích phát sĩ khí của các binh sĩ khá nhiều, họ đã đánh thắng mấy trận đẹp mắt. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ, vì lực lượng địch ta vẫn chênh lệch quá xa như trước, tình cảnh đó vẫn chưa cải biến được chút nào. Sự thất lợi liên tục của Mễ Kỳ Tư kéo dài mãi cho đến bây giờ mới thôi, bởi vì phòng tuyến gần nhất ở hướng tây bắc đã lui về chỉ còn lại hai cứ điểm, nguy cơ chập trùng. Ngày nào mà hai phòng tuyến này cũng thất thủ nốt, vậy thì thành Lỗ Sắt là nơi đứng mũi chịu sào tất sẽ gặp phải hoàn cảnh bị huyết tẩy. Còn tình hình của những thành khác cũng không lạc quan hơn chút nào. Nói như vậy, Mễ Kỳ Tư hôm nay chỉ còn cách ngày bị hạ không bao xa nữa.
Vì vậy mà cũng không khó hình dung ra, dưới tình hình chiến sự thập phần nguy hiểm như vậy, có vị tướng lĩnh nào lại vui vẻ được đâu chứ?
Hiện nay chúng tướng đều đã tề tựu đông đủ, duy nhất chỉ có chủ soái là vẫn chưa thấy xuất hiện. Điều đó khiến cho mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Phải biết rằng, trước nay trong mỗi lần họp hội nghị để bàn chiến lược, người tới sớm thông thường vẫn là Mộ Dung Thiên.
Ngay trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Mộ Dung Thiên liền soải bước tiến vào từ phía sau doanh trướng, cất cao giọng nói:
- Chư vị, trong buổi hội nghị hôm nay, ta có một đề nghị cực kỳ quan trọng!
Với thế cuộc gần như không còn cách nào cứu vãn được nữa, vậy thì còn có đề nghị gì có thể nghịch chuyển số phận của toàn thành đây? Hầu như không còn một ai tin tưởng sẽ có kỳ tích phát sinh, vì vậy mà họ chỉ miễn cưỡng lên tinh thần một chút mà thôi.
Nhưng những lời kế tiếp của Mộ Dung Thiên lại khiến cho họ nhảy dựng lên như bị châm đâm phải, thiếu chút nữa thì đã bị hù chết luôn.
- Ta dự định bỏ thành.
Nàng hầu như lập tức nhảy dựng lên, bởi vì nàng nhớ tới tình cảnh trước lúc ngất xỉu, đó là lúc phụ thân Sử Văn Đế Sâm bỗng nhiên xuất hiện, điều đó khiến nàng biết được là sự tình không hay rồi, nhưng sau đó thì không còn nhớ gì cả.
Sự bố trí quen thuộc và thân thiết của gian phòng này khiến cho nàng nghĩ tới nhà, chỉ có nhà của mình mới tạo ra được cảm giác như thế. Nơi đây chính là khuê phòng của Tân Địch Á, nàng đã lớn lên tại đây, nhưng vào lúc này, nàng lại một lần nữa muốn ngất đi.
Tại thời gian không nên có mặt ở nhà, vậy mà nàng cũng đã về tới đây.
Đương nhiên nàng hiểu rõ, đây chính là kiệt tác của gia tộc và phụ thân. Bọn họ không muốn nàng chết chung với một người nguyên là hồng nhân của đế quốc nhưng hôm nay đã không còn giá trị lợi dụng là Đan Ni Tư.
Nàng lập tức không chút do dự, chạy đến mở cửa phòng ra, nhưng khi một chân vừa bước qua cửa thì liền dừng lại.
Với hoàn cảnh hiện tại, nàng còn có thể làm gì đây?
Người của gia tộc nhất định sẽ không để cho nàng chạy đi mất, hơn nữa, dù nàng có lén trốn đi được, nhưng làm sao có thể trở lại Mễ Kỳ Tư đây? Đường xa cách trở, lại tràn đầy biến dị ma thú vừa thô bạo vừa hung tàn, ngoài một đoàn thể như đội phi hành tinh anh của đế quốc ra, căn bản là không ai có thể sống sót mà đến được nơi đó cả.
Tân Địch Á nghĩ tới đó thì cụt hứng ngã ngồi xuống bên thềm cửa, lòng đầy ảo não và phiền muộn.
Nửa năm qua sống tại Mễ Kỳ Tư, Tân Địch Á cũng nảy sinh tình cảm với nơi đó giống như Mộ Dung Thiên vậy. Nàng mang thân phận là một dũng sĩ tình nguyện chiến đấu cho nguy thành, nên đi đâu cũng được người người tỏ lòng kính yêu từ tận đáy lòng; nàng thật sự làm việc cho người khác, chứ không còn là một thiên kim tiểu thư của Niêm Hoa tộc vốn quen được sống trong nuông chiều.
Mễ Kỳ Tư chính là nơi tránh gió của nàng, không có áp lực bức hôn của gia tộc, cũng không có những kẻ vì ham muốn mỹ sắc và thế lực gia tộc của nàng mà bu quanh quấy rầy.
Nhưng hiện tại, nàng đang ở nhà của mình, cách Mễ Kỳ Tư hàng trăm dặm, không thể cống hiến chút sức lực của mình cho những người dân của Mễ Kỳ Tư trong thời điểm mà họ cần nàng nhất.
Tuy nơi đây là nhà của mình, và nơi này có đến mấy vạn người, nhưng cảm giác cô độc lại tự nhiên nảy sinh, có một sự trống vắng như thiếu thốn gì đó.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới tên sắc lang thượng cấp kia, không, phải nói tên từng là sắc lang thượng cấp.
Từ sau vụ giải quyết mỹ nhân ngư, Tân Địch Á dần dần phát hiện ra hắn cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của mình. Nhất là trong thời gian ma thú bạo động, hắn còn nỗ lực hơn bất cứ một ai và hoàn toàn không còn lại một chút hình ảnh láu cá lỗ mãng của thường ngày nữa.
Trong thời gian đó, hắn đã hết sức tập trung vào việc tham thảo đối sách chiến thuật với mình, nghiêm túc lắng nghe ý kiến, còn ánh mắt háo sắc thì đã bị sự khát vọng thắng lợi thay thế hoàn toàn.
Sau nhiều lần kề vai tác chiến, hết lần này đến lần khác giải quyết nguy cơ, lòng cảnh giới của Tân Địch Á vô hình trung đã biến mất từ lâu. Chẳng những vậy, trong lúc bất tri bất giác, nam tử lúc trước mà nàng ghét cay ghét đắng kia lại trở thành một người bạn đáng tin cậy nhất.
Bằng hữu?
Dưới áp lực hằng ngày của gia tộc, bất luận đi đâu cũng bị bao vây bởi sự bảo hộ từng chút một của gia tộc, Tân Địch Á hầu như chỉ mong có một chút tự do mà thôi, vì vậy mà cái danh từ "bằng hữu" này đúng là chỉ xuất hiện lần đầu tiên trong đời nàng, nó là một thứ xa xí phẩm mà trước nay nàng vẫn truy cầu mà không tài nào có được.
Tân Địch Á bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho hắn, sau khi một số quan lớn được rút đi, Mễ Kỳ Tư sẽ lâm vào tình trạng dài phải gấp rút điều phối nhân lực. Chắc chắn là hắn sẽ phải chịu rất nhiều áp lực đây.
Hắn vốn làm việc mệt mỏi đã lâu, tâm lực hao tổn quá độ, không biết có thể tiếp tục chống chọi được hay không?
Nếu như lúc này Tân Địch Á vẫn còn ở tại Mễ Kỳ Tư, nàng khẳng định hắn nhất định sẽ cười nói:
- Đừng lo, tất cả mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp thôi!
Những lời đó đã được hắn nói rất nhiều lần, mà mỗi lần nghe xong thì Tân Địch Á lại cảm thấy tâm tình nóng nảy của mình liền được bình tĩnh trở lại, và niềm hy vọng lại dấy lên lần nữa.
Vô luận gặp phải tình cảnh ác liệt cỡ nào, hoặc đụng với nguy cơ nào, trên mặt hắn vẫn luôn mang dáng tươi cười, trước tiên là để động viên người khác, kế đến là cho dù trọng trách ở trên vai hắn có nặng nề tới đâu thì cũng không khiến cho người khác cảm giác ra được nó nặng tới mức nào.
Tân Địch Á nghĩ đến đây thì trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nhưng sau đó cũng liền thấy sợ hãi vô cùng, bởi vì nàng phát giác ra mình đã nảy sinh lòng hảo cảm và thân thiết với Mộ Dung Thiên không biết từ lúc nào.
Trước kia, sau mỗi lần thức giấc, người đầu tiên nàng luôn nghĩ đến là Sử Mật Tư, một nam tử thần bí đã từng chung hoạn nạn với mình ở trong bụng Kình Thôn và cũng là người sở hữu Linh Tê châu giống mình. Thế nhưng trong thời gian gần đây, mỗi khi nàng mở mắt ra thì người đầu tiên mà nàng nghĩ đến lại dần dần biến thành gã thượng cấp kia.
Nhưng sao lại như vậy? Tại sao hình bóng của Sử Mật Tư càng lúc càng mờ nhạt, nhưng còn khuôn mặt tươi cười của gã thượng cấp thì càng lúc càng rõ dần hơn? Tân Địch Á bắt đầu cảm thấy mờ mịt.
- Tiểu thư?
Một nữ tỳ thanh tú thuộc Tinh Linh tộc xuất hiện trước cửa phòng, ả nhìn thấy Tân Địch Á ngồi ở dưới đất, còn sắc mặt chợt sáng chợt tối thì lấy làm kinh hãi, vội che miệng gọi khẽ.
Tân Địch Á nghe gọi thì bừng tĩnh, vội đề tĩnh tinh thần rồi cất giọng hỏi:
- Khuê Lâm?
Ả tỳ nữ Tinh Linh này là một hạ nhân đã cùng trưởng thành với nàng, lại rất hiểu ý người. Ngoài tam ca Tây Đức Ni ra, chỉ có ả là người duy nhất hiểu được lòng nàng.
Khuê Lâm đỡ Tân Địch Á đứng dậy, rồi quan tâm hỏi:
- Tiểu thư bị sao vậy?
Tân Địch Á cố gắng xua tan khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thiên đi, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Không có gì. Khuê Lâm, ngươi tìm ta có việc à?
Khuê Lâm gật đầu, nói:
- Dạ, gia chủ có nói, chờ tiểu thư tỉnh lại thì giao cho tiểu thư một vật.
Tân Địch Á thắc mắc:
- Vật gì vậy?
Khuê Lâm lấy một hộp gấm từ trong túi ra rồi nói:
- Tiểu tỳ cũng không rõ lắm, nhưng gia chủ bảo là thành thủ của Mễ Kỳ Tư là Đan Ni Tư đại nhân nhờ lão nhân gia chuyển giao lại cho tiểu thư.
Tân Địch Á nghe vậy thì lập tức chụp lấy chiếc hộp ở trong tay Khuê Lâm, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho ả tỳ nữ phải giật nảy mình, không ngờ phản ứng của tiểu thư lại mạnh như vậy.
Nắp hộp vừa mở, một viên minh châu nhỏ bằng trái long nhãn đang nằm tĩnh lặng ở trong hộp, nó tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.
Linh Tê châu!
Đầu óc của Tân Địch Á trong nhất thời liền trở nên trống rỗng.
Tên sắc lang thượng cấp dâm đãng vô sĩ, đê tiện hạ lưu, Đan Ni Tư.
Người bạn tâm giao khoan hậu đại lượng, ôn hòa thiện lương, Sử Mật Tư.
Hai khuôn mặt khác nhau đột nhiên trở nên mờ nhạt ở trước mắt Tân Địch Á, đến cuối cùng thì hòa lại thành một.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu ra tại sao trong thời gian Đan Ni Tư vắng mặt thì Sử Mật Tư cũng không ở bên cạnh nàng. Sau khi Đan Ni Tư trở về thì Sử Mật Tư lại có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bởi vì, hai người họ vốn chỉ là một.
Tân Địch Á bỗng nhiên muốn khóc! Thì ra, cho dù Linh Tê châu có tốt tới đâu đi nữa, so ra chúng vẫn kém xa hai tấm lòng biết cảm thông cho nhau.
oooOooo
- Bặc phác...
Một con chim nhỏ vỗ cánh đáp xuống cửa sổ rồi tiến vào phòng, ở dưới chân nó có cột một cái ống đưa thư.
Mộ Dung Thiên thấy vậy thì rất là ngạc nhiên. Trong thời kỳ ma thú bạo động, bọn chúng hoành hành khắp nơi, sớm đã hoàn toàn phong tỏa các thông lộ ở trên không và cả hai mặt hải lục, bất luận một người hoặc vật gì có mang chút ít vết tích linh lực thì cũng đều sẽ bị chúng quần công hết. Do đó mà việc thư từ qua lại các nơi đều không dễ dàng chút nào.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra đó không phải là linh lực điểu do các thuật sĩ tạo ra để đưa thư, mà nó rõ ràng là một con linh sủng.
Thì ra đó là Lam Lam, một con Tín Thiên cáp (bồ câu) của Mâu Cơ, và cũng là một trong những tiểu sủng vật mà nàng yêu thích nhất.
Trước đây, mỗi khi chia cách với Mộ Dung Thiên, Lam Lam liền trở thành công cụ tốt nhất để đôi bên gửi gắm tương tư.
Trên người Lam Lam mang đầy thương tích, thậm chí một cánh của nó cũng mất đi khá nhiều lông. Sau khi bay vào cửa sổ, nó cũng không còn chi trì được nữa mà lộn nhào xuống đất.
Mộ Dung Thiên nhanh tay lẹ chân, vội nhảy tới đỡ lấy nó. Hắn không vội xem tới nội dung của thư, mà gấp gáp gọi lớn:
- Người đâu, mau chạy đi mời một vị thú y đến đây cho ta, phải dùng tốc độ nhanh nhất đấy.
- Dạ!
Một vị tuần thú sư ở bên thoài phủ thành thủ lập tức lãnh mệnh chạy đi. Không lâu sau, gã liền dẫn một vị thú y cùng về.
Chức nghiệp của thú y cũng gần giống như thần quan, điều duy nhất khác biệt là thần quan thì trị liệu cho người, còn thú y thì trị liệu cho linh sủng, ngoài việc đó ra, các thú y còn có thể phối chế các loại đan dược cho linh sủng sử dụng như là Khôi phục đan, vv....Bởi vì kết cấu cơ thể của linh sủng và con người không giống nhau, nên đan dược cũng không thể uống bừa bãi thay thế cho nhau được.
Vị thú y kia trước tiên nhét vào miệng Lam Lam một viên thuốc màu hồng, sau đó hai tay liền tỏa ra một luồng bạch quang bao phủ lấy nó.
Đối với một thú y mà nói, việc trị liệu cho một con linh sủng có thể tích nhỏ như nó thì cũng không khó khăn bao nhiêu. Mấy phút đồng hồ trôi qua, Lam Lam liền kêu mấy tiếng chíp chíp khá nhỏ, nhưng tinh thần vẫn còn uể oải lắm.
Luồng bạch quang ở trên tay vị thú y từ từ biến mất, sau đó y nói với Mộ Dung Thiên:
- Thành thủ đại nhân, không còn vấn đề gì nữa đâu. Có lẽ trong khi nó bay qua hải dương thì đã bị Phi Hành hệ ma thú tấn công và thọ thương, vì miễn cưỡng chống đỡ để bay đến đây nên thân thể nó mất sức rất nhiều. Chỉ cần dưỡng thương vài ngày là sẽ khỏe lại thôi. Ở đây ta có một ít Khôi phục đan, mỗi ngày cho nó ăn ba viên, vậy thì sẽ nhanh chóng khỏi hẳn thôi.
Vừa nói, y vừa giao ra một lọ thuốc.
Mộ Dung Thiên nghe nói Lam Lam không bị sao thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhận lấy chiếc lọ rồi nói:
- Tốt lắm, đã làm phiền ngươi.
- Thành thủ đại nhân quá lời rồi, nếu không còn gì nữa, thuộc hạ xin cáo lui trước.
Y trông thấy dưới chân của Lam Lam có một ống thư, hơn nữa có người dùng linh sủng để thay thế cho linh lực điểu để làm công cụ truyền tin, vậy nhất định phải là chuyện rất khẩn yếu rồi, nói không chừng còn có liên quan tới chiến sự nữa. Do đó mà y không dám làm lỡ việc của thành thủ, sau khi nói vài câu ngắn gọn thì liền biết điều lui ra.
Mộ Dung Thiên mở ống ra, bên trong cũng chỉ có vài hàng chữ đơn giản. Hắn vừa nghĩ qua liền hiểu ngay, nếu dùng thanh âm hoặc quang tượng làm vật truyền tải, vậy thì ống đưa thư này sẽ có ẩn chứa rất nhiều ma lực, điều đó sẽ dễ dàng hấp dẫn sức chú ý của đám ma thú hơn, và điều đó cũng sẽ càng khiến cho tỷ lệ bị tấn công của Lam Lam càng tăng hơn nhiều.
"Quỷ mặt đen,"
Nhìn thấy cách xưng hô đó của Mâu Cơ, Mộ Dung Thiên không khỏi phì cười.
"Đây là bức thư thứ bảy mươi ba mà ta đã gửi cho ngươi. Những bức thư trước đều như đá chìm đáy biển, vì những lần trước, đám linh lực điểu do thuật sĩ chế tạo ra đều bị đám ma thú cảm ứng được mà đánh rơi hết, có lẽ vì thế mà ngươi mới không nhận được thư của ta. Cuối cùng ta chỉ đành phải cho Lam Lam mạo hiểm, hy vọng nó có thể chuyển được bức thư này đến tay ngươi. Cái tên ngu ngốc này, siêu cấp đại ngu ngốc, tại sao ngươi chọn ở lại Mễ Kỳ Tư mà không chịu quay về? Ngươi làm như vậy là tự tìm chết thôi, có biết không?"
Mộ Dung Thiên cười khổ, một nàng thiên kim tiểu thư như Mâu Cơ thì sao lại hiểu được gánh nặng trên vai của mình là thế nào chứ?
"Ta đã từng muốn đến Mễ Kỳ Tư tìm ngươi, nhưng phụ thân kiên quyết không cho, lại còn sai người trông chừng ta từng phút từng giây. Ta đã bỏ chạy vài lần, chỉ đáng tiếc là đều thất bại..."
"....Nếu như ngươi nhận được thư này, vậy không cần trở về nữa, cũng đừng để cho Lam Lam bay qua biển nguy hiểm như vậy. Hơn nữa, cứ để nó thay thế ta mà ở lại bên cạnh ngươi cũng tốt. Cuối cùng, phải nhớ kỹ đây, quỷ mặt đen, ngươi không được chết, tuyệt đối không thể chết được! Nếu ngươi mà chết tại Mễ Kỳ Tư, dù ta có phải đến địa ngục thì cũng sẽ tìm ngươi tính sổ cho coi!"
Một bức thư rất đơn giản, không có thiên ngôn vạn ngữ đứt lìa can tràng, không có loại tình cảm sinh ly tử biệt của thế nhân, thậm chí cả những lời bất tường không nên nói thì nàng cũng chẳng ngại ngùng mà viết ra. Nhưng đó mới đúng là phong cách của Long nữ, dám yêu dám hận. Nàng không giống như những nữ tử tầm thường, không hề nói lên những lời yêu đương thắm thiết, mà những tình cảm đó chỉ được cất giấu trong những lời lẽ thô lỗ cộc cằn. Bên trong những hàng chữ này lại chứa đựng hàng vạn nhu tình, đủ để dung hóa những hán tử cứng rắn có tâm địa được làm bằng thiết thạch.
Mộ Dung Thiên nắm chặt bức thư trong tay, lặng lẽ hồi lâu không thốt nên lời.
Trong một thời gian ngắn, Mâu Cơ đã gửi đi bảy mươi ba bức thư, đồng thời còn nhiều lần trốn đi, nàng chỉ muốn tìm đến Mễ Kỳ Tư mà bất chấp tất cả hiểm nguy. Với tính cách ngay thẳng và hay xung động của nàng, những điều đó tuyệt đối không phải là giả dối, bất cứ lúc nào cũng có thể làm như vậy cả.
Ân tình của mỹ nhân là khó nhận lãnh nhất! Lời nói này quả không sai chút nào!
Chết ở đây cũng không có vấn đề gì, nhưng hễ nghĩ tới ở phương xa có một nữ tử tình thâm luôn trông ngóng mình, sau khi biết tin mình chết, nàng sẽ đau lòng tới mức nào; thậm chí còn không tiếc sinh mạng mà đi tìm tình lang ở tận địa ngục nữa. Do đó mà Mộ Dung Thiên không thể gác bỏ sinh tử được.
Không sai, không thể chết. Mình phải sống, phải sống cho thật tốt, để sau này còn trở về đoàn tụ với người thân!
oooOooo
Những ngày sau đó, cứ mỗi ba ngày lại triệu tập hội nghị bàn về chiến lược một lần.
Doanh trướng của chủ soái luôn bao phủ một bầu không khí ảm đạm, cực kỳ trầm lặng.
Một bộ phận quan viên bỏ đi quả nhiên đã kích phát sĩ khí của các binh sĩ khá nhiều, họ đã đánh thắng mấy trận đẹp mắt. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ, vì lực lượng địch ta vẫn chênh lệch quá xa như trước, tình cảnh đó vẫn chưa cải biến được chút nào. Sự thất lợi liên tục của Mễ Kỳ Tư kéo dài mãi cho đến bây giờ mới thôi, bởi vì phòng tuyến gần nhất ở hướng tây bắc đã lui về chỉ còn lại hai cứ điểm, nguy cơ chập trùng. Ngày nào mà hai phòng tuyến này cũng thất thủ nốt, vậy thì thành Lỗ Sắt là nơi đứng mũi chịu sào tất sẽ gặp phải hoàn cảnh bị huyết tẩy. Còn tình hình của những thành khác cũng không lạc quan hơn chút nào. Nói như vậy, Mễ Kỳ Tư hôm nay chỉ còn cách ngày bị hạ không bao xa nữa.
Vì vậy mà cũng không khó hình dung ra, dưới tình hình chiến sự thập phần nguy hiểm như vậy, có vị tướng lĩnh nào lại vui vẻ được đâu chứ?
Hiện nay chúng tướng đều đã tề tựu đông đủ, duy nhất chỉ có chủ soái là vẫn chưa thấy xuất hiện. Điều đó khiến cho mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Phải biết rằng, trước nay trong mỗi lần họp hội nghị để bàn chiến lược, người tới sớm thông thường vẫn là Mộ Dung Thiên.
Ngay trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Mộ Dung Thiên liền soải bước tiến vào từ phía sau doanh trướng, cất cao giọng nói:
- Chư vị, trong buổi hội nghị hôm nay, ta có một đề nghị cực kỳ quan trọng!
Với thế cuộc gần như không còn cách nào cứu vãn được nữa, vậy thì còn có đề nghị gì có thể nghịch chuyển số phận của toàn thành đây? Hầu như không còn một ai tin tưởng sẽ có kỳ tích phát sinh, vì vậy mà họ chỉ miễn cưỡng lên tinh thần một chút mà thôi.
Nhưng những lời kế tiếp của Mộ Dung Thiên lại khiến cho họ nhảy dựng lên như bị châm đâm phải, thiếu chút nữa thì đã bị hù chết luôn.
- Ta dự định bỏ thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.