Dị Giới Dược Sư

Chương 6: Kiến Quỷ

Vô Sỉ Đạo Tặc

18/03/2013



Nhìn thấy tình cảnh trên đường, Mộ Dung Thiên càng lúc càng kinh ngạc, bởi vì không thể ngờ con đường quốc lộ dẫn đến thành phố Thương Kinh phồn hoa bây giờ lại không có lấy một chiếc xe nào, chứ đừng nói chi là người đi đường.

Gió càng lúc càng lớn, đâu đâu cũng thấy cát bay đá chạy, cây cối kêu kẽo kẹt thê lương trong tiếng rít của cuồng phong. Một giọt nước lớn như hạt đậu rơi trúng vào đầu Mộ Dung Thiên, rồi sau đó là hai giọt, ba giọt...chỉ trong thoáng chốc thì mưa lớn nghiêng trời lệch đất đã kéo đến, và cũng nhanh chóng làm cho quần áo của hắn bị ướt sũng. Cái mái nho nhỏ của trạm xe buýt căn bản là không đủ để che chắn cơn mưa này.

- Hừ! Con mẹ nó, thật là xui xẻo!

Mộ Dung Thiên không khỏi mở miệng văng tục. Hắn đứng chờ tại trạm xe cả hơn mười phút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của một chiếc xe nào. Cuối cùng thì hắn cũng đành phải buông xuôi mọi cố gắng và hy vọng, có lẽ những chuyến xe buýt trong đêm nay đã nghỉ sớm hết rồi.

Mưa càng lúc càng dày đặc khiến cho đôi mắt của Mộ Dung Thiên không mở ra được. Nước mưa theo tóc, lông mày, sống mũi, chảy thẳng xuống cổ, rất khó chịu. Mưa giăng giăng khắp nơi tựa như một tấm rèm châu che chắn trời đất, vừa dài vừa rộng đến vô biên vô hạn. Vào thời khắc này, đừng nói là xe buýt, ngay cả xe hàng, xe khách, xe đạp, thậm chí là máy kéo, máy cày cũng chẳng có. Dưới loại thời tiết tồi tệ này, những ánh đèn pha của xe cộ cũng không thể chiếu rõ mọi vật trước mắt trong chu vi một thước, tất nhiên là sẽ không có một tài xế nào dám đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn, bọn họ đã sớm cùng với chiếc xe yêu quý của mình đậu lại ở nơi nào đó an toàn để tránh bị mưa bão giày vò, còn các chủ xe thì có lẽ đã về nhà, hoặc là đi hưởng thụ cuộc sống rồi.

Mộ Dung Thiên mang tâm trạng phẫn nộ đi thẳng ra ngoài. Còn trú mưa gì nữa chứ, dù sao thì quần áo cũng đều bị ướt hết rồi. Trên đường không có xe, cứ ngang nhiên ngẩng đầu mà đi, tốt xấu gì cũng ung dung được một lúc. Hắn tự an ủi trong lòng: “Cũng tốt thôi, lão tử có lẽ là người đầu tiên đi trên con đường này sau khi nó được hoàn thành.” Nghĩ vậy rồi, tinh thần của hắn cũng được khích lệ thêm đôi phần, trong chớp mắt, hắn liền trở nên dương dương đắc ý, bao nhiêu bực dọc đều được tạm thời ném sang một bên.

Bầu trời tối đen như mực khiến cho lòng người sợ hãi, giống như một cái miệng khổng lồ của mãnh thú đang mở rộng để nuốt chửng người ta. Từng tia chớp rạch ngang bầu trời đêm như ngân xà loạn vũ [1], tiếng sấm ầm ầm không dứt bên tai. Cuồng phong gào thét, những cành khô của cây to bên đường bị gãy lìa và phát ra những tiếng kêu răng rắc như không cam lòng, khiến cho đầy đất đều toàn là cành gãy với lá héo. Ở tại ngã tư đường, nước mưa đã sớm hợp thành một dòng lũ nhỏ cuốn đi các loại vỏ trái cây, túi giấy, hộp cơm, lon nước và đủ thứ rác rưởi v..vv…..Gió mang theo mưa đánh lên trên người Mộ Dung Thiên đau buốt. Hắn thầm kinh sợ, mưa lớn dữ dội thật, nói không chừng trận mưa này có thể sẽ được ghi vào sử sách của thủ đô nữa đây.

"Phụp" một tiếng, đột nhiên từng ngọn đèn đường nối tiếp nhau vụt tắt như một hiệu ứng dây chuyền theo kiểu bài domino, sau đó thì từng góc, từng góc của khu phố rực rỡ ánh đèn liền bị rơi vào màn đêm dày đặc. Chưa đầy nửa phút, tình huống này đã nhanh chóng lan ra khắp nơi, cuối cùng thì toàn bộ thành phố cũng đều trở nên đen kịt. Hiển nhiên là hệ thống điện của thành phố đang có vấn đề, và đây cũng là lần đầu tiên mà Mộ Dung Thiên chứng kiến cảnh này kể từ sau khi đến Thượng Kinh. Trên đường không có bóng dáng của một chiếc xe hay khách bộ hành nào, tất cả hàng quán đều đóng kín mít cửa nẻo. Ngày thường con đường này đông nghẹt người và xe, nhưng bây giờ lại trở nên vắng vẻ như là có phép thuật biến nó thành một tòa thành chết, y như ở trong bộ phim kinh dị rất nổi tiếng: "Resident Evil", và nó hoàn toàn không có chút sinh khí nào. Mộ Dung Thiên dù to gan lớn mật nhưng giờ đây trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, khiến Mộ Dung Thiên càng thêm hoảng sợ. Vào thời điểm này làm gì có tên ngu ngốc nào cũng phát điên lên giống như mình chứ. Căn cứ vào tiếng bước chân nhẹ nhàng đó mà phán đoán, Mộ Dung Thiên có thể dám chắc là con người không thể tạo ra được thứ tiếng động như thế, huống chi vừa rồi hắn cũng chẳng hề phát hiện ra bên cạnh mình có người nào cả.



Cúp điện, cô độc, và bầu không khí tĩnh mịch đầy vẻ chết chóc đã tạo nên một hiện tượng không thể lý giải được, do đó mà một danh từ rất đáng sợ bất giác nổi lên trong đầu Mộ Dung Thiên: quỷ? Hắn bạo gan đi thêm vài bước nữa, bao nhiêu lông tóc đều dựng cả lên, nhưng tiếng bước chân khe khẽ ở phía sau vẫn theo sát không rời.

Lão đầu tử cha nuôi của Mộ Dung Thiên rất tin mấy chuyện quỷ thần, tư tưởng của ông ta có mức độ ảnh hưởng nhất định đến Mộ Dung Thiên. Ông và hắn đã từng nói qua về việc quỷ nhập xác, nếu như có con quỷ nào đó muốn nhập xác thì sẽ chọn một địa phương vắng vẻ không người, đồng thời cũng đặc biệt tối đen mà bám sát theo sau người bị hại như hình với bóng, rồi tùy thời mà hù dọa cho người đó sợ chết khiếp. Nạn nhân do sợ hãi nên bắt buộc sẽ phải chạy về phía trước, cố gắng thoát khỏi con quỷ kia. Nếu vận khí người đó tốt thì chỉ bị quỷ trêu chọc, và có thể chạy thoát, còn nếu như vận khí xấu thì sẽ bị quỷ mê hoặc, vô luận chạy như thế nào tất cũng sẽ trở lại chỗ cũ, và cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng nạn nhân bị suy sụp tinh thần, sau đó quỷ sẽ nhân cơ hội ấy mà nhập vào cướp lấy thân xác kẻ bị hại.

Tình cảnh không người và đen kịt trước mắt cùng với câu chuyện về việc quỷ nhập xác quả rất tương xứng, da đầu của Mộ Dung Thiên như muốn nổ tung ra, hắn kêu một tiếng thất thanh "Mẹ ơi!" rồi quay đầu chạy như điên. Vào thời điểm tính mạng bị uy hiếp, tiềm lực của con người là vô hạn, tốc độ chạy như điên của Mô Dung Thiên trong vòng năm phút đã tiếp cận kỷ lục của giải quán quân chạy cự ly dài thế giới. Tiếng thở hồng hộc của hắn so với trâu còn mạnh bạo hơn, nếu còn chạy thêm nữa, nói không chừng hắn sẽ bị kiệt sức mà chết, do đó, hắn mới dừng lại. Khi còn chưa kịp lấy lại hơi thì lại chợt nghe có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.

Mộ Dung Thiên phát lạnh trong lòng, hắn càng thêm khẳng định phán đoán của mình. Lúc nãy vì muốn bảo tồn cái mạng nhỏ của mình mà hắn đã chạy nhanh đến mức vượt qua cực hạn của bản thân, dám chắc trên đời này không có mấy ai có khả năng đuổi theo kịp, thế mà cái thứ "quỷ quái" ở phía sau kia không những là bắt kịp mà lại còn rất ung dung thoải mái nữa kia. Con ác quỷ đó xem ra không hề có ý định buông tha cho mình rồi.

Nhưng dù sao Mộ Dung Thiên cũng là một người to gan lớn mật, sau khi biết được mình sẽ không thể chạy thoát, nên ác niệm của hắn liền nảy sinh, tâm chuyển như điện. Hắn lập tức xác định kế hoạch tác chiến: "Bất kể tên kia là người hay ma, lão tử quyết không thể bó tay chịu chết. Ừm, mình sẽ bất ngờ xoay người ra sau, nhảy lên hét to một tiếng hù dọa, rồi lợi dụng lúc "nó" đang còn sững sờ, trước tiên thì tay trái của mình sẽ đấm móc câu từ dưới lên một cái, sau đó tay phải sử một chiêu Hầu Tử Chôm Đào, bóp mạnh "trứng" của hắn.....ặc, nhưng nếu là nữ quỷ thì làm sao bây giờ?"

Đây là mánh khóe đánh nhau từ nhỏ đến lớn mà Mộ Dung Thiên thường dùng nhất, nó cũng tương tự như ba chiêu búa của Trình Giảo Kim vậy, đơn giản mà hữu dụng, đối phương khó lòng đánh bại được. Chỉ có điều, lâu nay đối thủ của hắn toàn là nam nhân, và hắn cũng chưa từng xuống tay với nữ tử yếu nhược bao giờ. Thế nhưng những ma quỷ thường xuất hiện trong phim kinh dị nhiều nhất và hung hãn nhất thì hơn phân nửa đều là nữ quỷ oán niệm ngất trời, do đó, phía sau cũng rất có khả năng là một nữ quỷ như thế, đương nhiên "đào" này không thể trộm được vào tay rồi. Mộ Dung Thiên bị lâm vào thế khó khăn, hắn suy nghĩ một lát liền hạ quyết tâm: "Được rồi! Nam quỷ hay nữ yêu đều đối xử như nhau, cùng lắm thì lão tử sẽ đổi thành Long Trảo Thủ, bóp nát vật của hắn

Sau khi định đoạt kế hoạch xong, Mộ Dung Thiên quay đầu lại hét lớn một tiếng, tay trái thuận thế đánh ra cú đấm móc, quyền phong mạnh mẽ, khí thế bất phàm, chỉ tiếc là cú đấm đó bị rơi vào hư không --- bởi vì ở trước mặt vốn chẳng có gì, bất quá chỉ có vô số hạt mưa dày đặc như tên, một nửa cái bóng cũng chẳng có chứ đừng nói gì là người hay quỷ.

Trái tim ngoan độc của Mộ Dung Thiên nhất thời như bị rơi vào hầm băng, ngay cả cái bóng quỷ cũng không sờ được, vậy làm thế nào để phản kháng đây? Chạy không thoát, đánh không được, nên chỉ còn cách dùng biện pháp khác. Mộ Dung Thiên đột nhiên quỳ thụp xuống đất, toàn thân run rẩy, không ngừng van xin:

- Quỷ đại nhân, ngài là người đại lượng, xin hãy bỏ qua cho kẻ tiểu nhân đáng thương này. Tiểu nhân trên còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn con nhỏ cần nuôi, tiểu nhân không thể bỏ mặc không lo cho họ! Hay là ngài hãy lưu lại địa chỉ của quý phủ, đợi đến tiết Thanh Minh, tiểu nhân sẽ đốt cho ngài thật nhiều tiền.

Mộ Dung Thiên cũng không hổ là da mặt dày như núi, khả dĩ có thể đem đi làm tường thành cũng tuyệt không kém chút nào. Vì cái mạng nhỏ mà ăn nói lung tung, trong nháy mắt lại có thêm hai người thân một già một trẻ, lại còn đem tiền ra dụ hoặc ma quỷ. Đúng là có tiền thì sai khiến quỷ thần cũng được [2], điều này cho thấy tiền đối với ma quỷ cũng rất ư hữu dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Dược Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook