Chương 382: Kiếp lỗ (Bắt cóc)
Vô Sỉ Đạo Tặc
06/09/2013
Khi Mộ Dung Thiên trở về phòng thì phương tung của Chu Lợi Á và bốn mỹ nữ đã không thấy đâu nữa, có lẽ họ đã biến thành dơi và bay đi mất rồi cũng nên.
Tòa Thủy kết giới cũng đều rã ra thành nước và rơi trở vào trong hồ. Chu Lợi Á vốn có thể thao túng Thủy kết giới, nên nếu muốn thanh lý hiện trường thì cũng dễ như trở bàn tay. Hiện nay căn phòng tắm vẫn sạch sẽ ngăn nắp, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Tên sắc lang ngượng ngùng chỉ vào hồ nước không một bóng người, lúng túng nói:
- Nơi đó...
Dù sao thì hắn cũng không thể nói rằng: "Vừa rồi Hấp Huyết nữ hoàng và mấy nữ Hấp Huyết quỷ khác muốn cưỡng gian ta, vì họ cho rằng ta là sứ giả của Tử thần nên đúng là nhân tuyển tốt nhất để làm phụ thân của nữ hoàng đời kế tiếp."
Thế nhưng hắn ngẫm lại thì thấy việc đó thật là hoang đường, dù da mặt của hắn có dày tới cỡ nào thì cũng không thể nói ra được những lời như vậy, huống chi còn có Vạn Phu Lâm ở bên cạnh, lão vốn không biết thân phận thật sự của mình.
Mộ Dung Thiên chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, rồi gượng cười nói:
- Hình như có thích khách, nhưng chắc là do ta hoa mắt rồi, hì hì....
Vì để che giấu dung mạo thật, hắn chỉ đành mượn đỡ tấm mặt nạ dưỡng da ở bên phòng Lăng Đế Tư để dùng tạm. Ở tại Thần Phong đại lục, loại mỹ phẩm kiểu này không phải để cho cả nam và nữ xài chung, mà nó là vật phẩm độc quyền của nữ nhân, nếu nam nhân sử dụng thì nhất định sẽ bị người ta nhìn soi mói, xem như quái vật vậy.
Vạn Phu Lâm nhìn nam nhân chẳng giống ai đang đứng bên cạnh này, nghe hắn nói xong, lão chỉ hận không thể bóp chết hắn ngay tại chỗ thôi, bởi vì lý do nực cười như vậy mà cũng nói ra được, khiến cho sự nghiệp tiếp khách chu đáo suốt ba mươi năm nay của lão tại Tạp Lợi Tư Đặc học viện phải mang một vết nhơ.
Thế là lão tức giận đến nỗi không còn màng đến thân phận của mình nữa, chỉ tức tối quát lên:
- Vị tiên sinh này, khu vực quý khách của bổn học viện là một trong những nơi an toàn nổi tiếng khắp đế quốc, tuyệt đối không thể xảy ra việc gì có thể uy hiếp đến sinh mạng của quý khách ở đây cả, bởi vì sự phòng vệ rất sâm nghiêm, mỗi một thời một khắc đều có học viên ưu tú và các đạo sư thay phiên canh gác. Lại còn biết bao tầng kết giới trong và ngoài, tuyệt đối không có khả năng để cho thích khách lẻn vào đây một cách vô thanh vô tức được!
"An toàn cái rắm!" Mộ Dung Thiên thầm mắng trong lòng một câu. Người lẻn vào đây không chỉ có một, mà còn tới năm nữa. Nếu không phải hắn may mắn thì chỉ sợ lúc này đã khó giữ được "sự thuần khiết" của mình rồi, nói không chừng giờ đây đang còn rên rỉ dưới ma trảo của Chu Lợi Á rồi cũng nên. Ừm, có thể là rên rỉ trong khoái lạc.
Đương nhiên hắn không thể biểu lộ sự bất mãn, thật tâm mà nói, sự phòng vệ ở đây rất tốt, nếu như đối phương không phải là Chu Lợi Á và Vô Thị kết giới có năng lực đặc biệt của Hấp Huyết hoàng tộc, thì đúng là một con ruồi cũng khó bay vào được.
Do đó mà Mộ Dung Thiên vội vàng khúm núm nói:
- Phải, phải, nhất định là do ta mệt mỏi quá độ trong mấy ngày qua nên đã bị ảo giác rồi.
- Tiên sinh, ta đề nghị ngươi tốt nhất là nên đi tìm tế ty để trị liệu tinh thần đi, hẳn là sẽ giúp ích cho ngươi ít nhiều đấy.
Vạn Phu Lâm nói với giọng vẫn chưa hết giận, sau cùng lại chêm vào thêm một câu châm chọc:
- Với lại, xin đừng viện cớ bổn học viện thất trách để thỏa mãn sự đùa giỡn quái ác của các hạ.
Trên thực tế, Vạn Phu lâm rất muốn nói là "thú vui biến thái" nhưng lão đã kịp đổi lại thành "đùa giỡn quái ác".
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì dở khóc dở cười. Trong mắt của người phụ trách tại học viện, hắn nhất định là một tên điên thích trần truồng, và thêm một tí khuynh hướng biến thái nữa.
Lăng Đế Tư nhìn bộ dạng chật vật của Mộ Dung Thiên mà trong mắt ánh lên nét cười, còn Ba Lỵ thì cũng đang cắn môi dưới để khỏi bật ra tiếng cười.
Chỉ có Đắc Phỉ vừa phải khó khăn nhịn cười, vừa phải suy nghĩ về chuyện này. Bởi vì nàng biết thân phận thật sự của Mộ Dung Thiên, nếu như nó bị bại lộ thì việc có thích khách lợi hại xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ, vì vậy mà nàng ta dự định sẽ báo lại chuyện này với thượng cấp.
Sau khi tiễn Vạn Phu Lâm rời khỏi phòng, Mộ Dung Thiên uể oải ngồi xuống ghế lông.
Mẹ kiếp, hôm nay mệt chết đi được.
Nhưng thấy ánh mắt kỳ lạ của mấy nữ nhân, Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nhớ ra mình chỉ có một tấm khăn tắm che người, mà "tiểu huynh đệ" của hắn vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như vậy, có đôi khi tính năng quá mạnh mẽ cũng không phải là một chuyện tốt chút nào.
Mộ Dung Thiên hầu như bật dậy như tia chớp rồi chạy thẳng vào phòng tắm, hắn nhanh chóng mặc lại y phục rồi mới bước trở ra.
Tiểu mục sư Ba Lỵ đỏ mặt, nói:
- Xin lỗi tiên sinh, lúc nãy ta không biết là ngươi.
Mộ Dung Thiên thở dài:
- Không phải lỗi của ngươi, ta quả thật là một tên điên thích lõa lồ, một tên điên chết tiệt.
Ba Lỵ nghĩ rằng hắn đang nói mát, nên vội vàng xin lỗi thêm vài câu.
Đương nhiên Mộ Dung Thiên không phải đang tức giận, nhất là ở trước mặt Ba Lỵ khả ái như thế, ai mà lại tức giận cho được, chẳng qua đó là phương thức của hắn để che đậy hoàn cảnh khốn quẫn của mình thôi.
Trò hề của Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng kết thúc, Lăng Đế Tư thì trở về phòng của mình, còn Đắc Phỉ thì vội vàng chạy đi báo cáo với thượng cấp.
Mộ Dung Thiên vẫn ngồi lại trên ghế lông, sự việc uất ức này đúng là chưa từng xảy ra với hắn bao giờ, ngay cả khi còn là một tên học viên kém cõi tại An Cách La Hy học viện, khi hắn phải đương đầu với tên ảnh cấp thích khách kia mà vẫn có thể ung dung chạy đi.
Một người không có lực lượng tất sẽ bị số phận đùa giỡn trên tay, Mộ Dung Thiên cảm nhận điều này rất sâu sắc, đồng thời cũng phá lệ một lần mà hoài niệm thời gian mất đi lực lượng. Nói chính xác hơn thì lực lượng của hắn không hề bị mất đi, mà vì một nguyên nhân nào đó mà hắn không thể sử dụng nó mà thôi.
Mộ Dung Thiên đưa tay vào Không gian giới chỉ mà lôi Tật Phong ra, lúc này con chó nhỏ đã được bao phủ bởi một cái kén dầy cộm.
Căn cứ theo quy luật của sinh vật, khi chủ nhân của kén đang ở trong thời kỳ "thai nghén", vậy cũng sẽ gây trở ngại cho việc sinh nở của nó, nếu như sinh vật ở trong kén không thể phá kén mà ra, e rằng nó sẽ có khả năng chết luôn ở trong đó lắm.
Mộ Dung Thiên hơi suy nghĩ một chút, hiện tại không phải hoàn cảnh của mình cũng giống như đang giãy giụa ở trong kén hay sao? Dường như có một sự trở ngại vô hình nào đó đang gây khó khăn cho hắn, tựa như cái kén vậy, hoàn toàn trói buộc lực lượng của hắn và làm mất đi năng lực tự bảo vệ mình.
Tuy nhiên, nếu hắn có thể vùng vẫy ra khỏi sự trói buộc này, vậy thì hắn sẽ có thể hồi phục lại như trước hoặc còn cao hơn trước hay không? Giống như khi con sâu biến thành bướm vậy?
Vừa nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên chợt phấn chấn tinh thần, rồi nói:
- Tật Phong, hãy cố gắng lên, một ngày nào đó mày sẽ thành công thôi, không, là chúng ta sẽ thành công mới đúng!
Mộ Dung Thiên vỗ vỗ nhẹ mấy cái lên chiếc kén, rồi mới bỏ nó vào Không gian giới chỉ trở lại. Sau đó hắn đứng dậy đi vào phòng ngủ, hiện tại người đang nằm trong đó là Nhận Vụ, có lẽ nên nói đây là phòng ngủ của Nhận Vụ mới đúng.
Trong suốt thời gian qua, nàng Mê chi nữ thích khách vẫn luôn ngủ say. Vết thương của nàng đã lành hẳn, nhưng trong lúc hôn mê, tinh thần lực của nàng bị suy giảm trầm trọng, lại thêm bị thôi miên sư thi thuật, nên trước khi được giải thuật, nàng sẽ ngủ ly bì như vậy.
Tuy rằng hơn nửa năm qua, nàng vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Dung Thiên, nhưng nói thế nào thì nàng cũng là thân tín của Long vương và được ông ta đích thân đào tạo từ nhỏ đến lớn, trong khi đó, chuyến đi Tây Bắc này rất quan trọng nên không thể để cho nàng biết được, mà hắn thì cũng không thể bỏ mặc nàng mà không quan tâm tới; vì vậy mà hắn chỉ có thể dùng tới hạ sách này, chỉ có như vậy thì sau này khi trở về Tát La, hắn chỉ mất công thêu dệt ra một câu chuyện nào đó là xong. Hắn bị thất tung lâu như vậy, dù sao cũng phải có ăn nói với Long vương mới được.
Mộ Dung Thiên rất tin tưởng nàng nữ thích khách có thực lực và ngoại hiệu giống hệt nhau này, thậm chí, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã dưỡng thành một tập quán.
Nếu như có mặt của nàng, vậy thì sự tình xấu hổ của hôm nay đã không xảy ra rồi.
Mộ Dung Thiên thở dài đầy cảm khái rồi đẩy cửa bước vào phòng của Nhận Vụ, trước mắt hắn là chiếc giường lớn thênh thang được bao phủ bởi trướng hồng.
Mộ Dung Thiên tự cười nhạo mình, số phận của Nhận Vụ cũng khá giống mình. Lớp trướng hồng này chính là cái kén của nàng vậy, nếu như nàng không thể tỉnh lại thì vĩnh viễn chỉ có thể ngủ say ở trên giường mà thôi.
Mộ Dung Thiên đưa tay vén tấm trướng lên, nhưng hắn lại không nhìn thấy mỹ nhân như mong muốn, mà trên giường hoàn toàn không có một bóng người nào.
Nhận Vụ?
Nàng ta đi đâu rồi?
Mộ Dung Thiên hoảng hồn đến nỗi toát cả mồ hôi, vô luận là Nhận Vụ tự ly khai hay là do người khác gây ra, với hắn, đây là một việc không ổn chút nào.
Ngoài việc đó ra, Tây Bắc đã bí mật an bày một thôi miên sư cứ cách mấy ngày lại đến kiểm tra một lần để đảm bảo hiệu quả của thuật thôi miên và không để cho nó bị giảm bớt. Do đó, Mộ Dung Thiên có thể bài trừ khả năng Nhận Vụ tự mình bỏ đi.
Thế rồi Mộ Dung Thiên lại chú ý tới một mảnh giấy nhỏ đang lẳng lặng nằm trên giường.
Hắn nhanh chóng cầm lấy mảnh giấy mở ra xem, chỉ thấy trên đó có ghi mấy dòng ngắn ngủi: "Nếu muốn mỹ nhân trở về thì hãy đến Hồn cốc ở thành bắc một chuyến. Nhớ kỹ, không được mang theo người khác cùng đi, bằng không thì mỹ nhân xinh đẹp sẽ trở thành một cổ thi thể xấu xí đấy."
Ài, thật đúng là âm hồn bất tán mà.
Mộ Dung Thiên vò đầu bứt tóc, theo khẩu khí trong thư, có tám, chín phần là Chu Lợi Á rồi.
Xem ra Hấp Huyết nữ hoàng vẫn không cam lòng bỏ qua cho con mồi thoát khỏi lòng bàn tay mình. Nàng ta thấy hắn là quý khách của phương Tây Bắc, nếu cứ hạ thủ nữa thì sẽ rất khó khăn, vì vậy nên trước khi bỏ đi đã mang theo Nhận Vụ để uy hiếp mình.
Ngoài họ ra, dường như cũng không còn ai khác có thể vào đây để mang người đi mà không một ai hay biết cả.
Bức gian, đây là bức gian trắng trợn đây mà!
Mộ Dung Thiên bi ai nghĩ thầm trong lòng, nhưng hắn không dám hoài nghi lời cảnh cáo của Chu Lợi Á, vì đời sau của Hấp Huyết hoàng tộc, việc gì nàng ta cũng có thể làm được, và hắn đã từng được nếm mùi rồi.
Từ bấy lâu nay, Nhận Vụ vẫn luôn bảo vệ cho mình, giờ đây cũng tới lúc hắn phải hy sinh cho nàng rồi.
Cuộc sống cũng như cưỡng gian vậy, nếu đã không tránh được thì cứ việc hưởng thụ thôi.
Đây là lần thứ hai trong cùng một ngày mà Mộ Dung Thiên đã phải dùng tới câu nói đó để tự an ủi mình vậy.
Tòa Thủy kết giới cũng đều rã ra thành nước và rơi trở vào trong hồ. Chu Lợi Á vốn có thể thao túng Thủy kết giới, nên nếu muốn thanh lý hiện trường thì cũng dễ như trở bàn tay. Hiện nay căn phòng tắm vẫn sạch sẽ ngăn nắp, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Tên sắc lang ngượng ngùng chỉ vào hồ nước không một bóng người, lúng túng nói:
- Nơi đó...
Dù sao thì hắn cũng không thể nói rằng: "Vừa rồi Hấp Huyết nữ hoàng và mấy nữ Hấp Huyết quỷ khác muốn cưỡng gian ta, vì họ cho rằng ta là sứ giả của Tử thần nên đúng là nhân tuyển tốt nhất để làm phụ thân của nữ hoàng đời kế tiếp."
Thế nhưng hắn ngẫm lại thì thấy việc đó thật là hoang đường, dù da mặt của hắn có dày tới cỡ nào thì cũng không thể nói ra được những lời như vậy, huống chi còn có Vạn Phu Lâm ở bên cạnh, lão vốn không biết thân phận thật sự của mình.
Mộ Dung Thiên chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, rồi gượng cười nói:
- Hình như có thích khách, nhưng chắc là do ta hoa mắt rồi, hì hì....
Vì để che giấu dung mạo thật, hắn chỉ đành mượn đỡ tấm mặt nạ dưỡng da ở bên phòng Lăng Đế Tư để dùng tạm. Ở tại Thần Phong đại lục, loại mỹ phẩm kiểu này không phải để cho cả nam và nữ xài chung, mà nó là vật phẩm độc quyền của nữ nhân, nếu nam nhân sử dụng thì nhất định sẽ bị người ta nhìn soi mói, xem như quái vật vậy.
Vạn Phu Lâm nhìn nam nhân chẳng giống ai đang đứng bên cạnh này, nghe hắn nói xong, lão chỉ hận không thể bóp chết hắn ngay tại chỗ thôi, bởi vì lý do nực cười như vậy mà cũng nói ra được, khiến cho sự nghiệp tiếp khách chu đáo suốt ba mươi năm nay của lão tại Tạp Lợi Tư Đặc học viện phải mang một vết nhơ.
Thế là lão tức giận đến nỗi không còn màng đến thân phận của mình nữa, chỉ tức tối quát lên:
- Vị tiên sinh này, khu vực quý khách của bổn học viện là một trong những nơi an toàn nổi tiếng khắp đế quốc, tuyệt đối không thể xảy ra việc gì có thể uy hiếp đến sinh mạng của quý khách ở đây cả, bởi vì sự phòng vệ rất sâm nghiêm, mỗi một thời một khắc đều có học viên ưu tú và các đạo sư thay phiên canh gác. Lại còn biết bao tầng kết giới trong và ngoài, tuyệt đối không có khả năng để cho thích khách lẻn vào đây một cách vô thanh vô tức được!
"An toàn cái rắm!" Mộ Dung Thiên thầm mắng trong lòng một câu. Người lẻn vào đây không chỉ có một, mà còn tới năm nữa. Nếu không phải hắn may mắn thì chỉ sợ lúc này đã khó giữ được "sự thuần khiết" của mình rồi, nói không chừng giờ đây đang còn rên rỉ dưới ma trảo của Chu Lợi Á rồi cũng nên. Ừm, có thể là rên rỉ trong khoái lạc.
Đương nhiên hắn không thể biểu lộ sự bất mãn, thật tâm mà nói, sự phòng vệ ở đây rất tốt, nếu như đối phương không phải là Chu Lợi Á và Vô Thị kết giới có năng lực đặc biệt của Hấp Huyết hoàng tộc, thì đúng là một con ruồi cũng khó bay vào được.
Do đó mà Mộ Dung Thiên vội vàng khúm núm nói:
- Phải, phải, nhất định là do ta mệt mỏi quá độ trong mấy ngày qua nên đã bị ảo giác rồi.
- Tiên sinh, ta đề nghị ngươi tốt nhất là nên đi tìm tế ty để trị liệu tinh thần đi, hẳn là sẽ giúp ích cho ngươi ít nhiều đấy.
Vạn Phu Lâm nói với giọng vẫn chưa hết giận, sau cùng lại chêm vào thêm một câu châm chọc:
- Với lại, xin đừng viện cớ bổn học viện thất trách để thỏa mãn sự đùa giỡn quái ác của các hạ.
Trên thực tế, Vạn Phu lâm rất muốn nói là "thú vui biến thái" nhưng lão đã kịp đổi lại thành "đùa giỡn quái ác".
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì dở khóc dở cười. Trong mắt của người phụ trách tại học viện, hắn nhất định là một tên điên thích trần truồng, và thêm một tí khuynh hướng biến thái nữa.
Lăng Đế Tư nhìn bộ dạng chật vật của Mộ Dung Thiên mà trong mắt ánh lên nét cười, còn Ba Lỵ thì cũng đang cắn môi dưới để khỏi bật ra tiếng cười.
Chỉ có Đắc Phỉ vừa phải khó khăn nhịn cười, vừa phải suy nghĩ về chuyện này. Bởi vì nàng biết thân phận thật sự của Mộ Dung Thiên, nếu như nó bị bại lộ thì việc có thích khách lợi hại xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ, vì vậy mà nàng ta dự định sẽ báo lại chuyện này với thượng cấp.
Sau khi tiễn Vạn Phu Lâm rời khỏi phòng, Mộ Dung Thiên uể oải ngồi xuống ghế lông.
Mẹ kiếp, hôm nay mệt chết đi được.
Nhưng thấy ánh mắt kỳ lạ của mấy nữ nhân, Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nhớ ra mình chỉ có một tấm khăn tắm che người, mà "tiểu huynh đệ" của hắn vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như vậy, có đôi khi tính năng quá mạnh mẽ cũng không phải là một chuyện tốt chút nào.
Mộ Dung Thiên hầu như bật dậy như tia chớp rồi chạy thẳng vào phòng tắm, hắn nhanh chóng mặc lại y phục rồi mới bước trở ra.
Tiểu mục sư Ba Lỵ đỏ mặt, nói:
- Xin lỗi tiên sinh, lúc nãy ta không biết là ngươi.
Mộ Dung Thiên thở dài:
- Không phải lỗi của ngươi, ta quả thật là một tên điên thích lõa lồ, một tên điên chết tiệt.
Ba Lỵ nghĩ rằng hắn đang nói mát, nên vội vàng xin lỗi thêm vài câu.
Đương nhiên Mộ Dung Thiên không phải đang tức giận, nhất là ở trước mặt Ba Lỵ khả ái như thế, ai mà lại tức giận cho được, chẳng qua đó là phương thức của hắn để che đậy hoàn cảnh khốn quẫn của mình thôi.
Trò hề của Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng kết thúc, Lăng Đế Tư thì trở về phòng của mình, còn Đắc Phỉ thì vội vàng chạy đi báo cáo với thượng cấp.
Mộ Dung Thiên vẫn ngồi lại trên ghế lông, sự việc uất ức này đúng là chưa từng xảy ra với hắn bao giờ, ngay cả khi còn là một tên học viên kém cõi tại An Cách La Hy học viện, khi hắn phải đương đầu với tên ảnh cấp thích khách kia mà vẫn có thể ung dung chạy đi.
Một người không có lực lượng tất sẽ bị số phận đùa giỡn trên tay, Mộ Dung Thiên cảm nhận điều này rất sâu sắc, đồng thời cũng phá lệ một lần mà hoài niệm thời gian mất đi lực lượng. Nói chính xác hơn thì lực lượng của hắn không hề bị mất đi, mà vì một nguyên nhân nào đó mà hắn không thể sử dụng nó mà thôi.
Mộ Dung Thiên đưa tay vào Không gian giới chỉ mà lôi Tật Phong ra, lúc này con chó nhỏ đã được bao phủ bởi một cái kén dầy cộm.
Căn cứ theo quy luật của sinh vật, khi chủ nhân của kén đang ở trong thời kỳ "thai nghén", vậy cũng sẽ gây trở ngại cho việc sinh nở của nó, nếu như sinh vật ở trong kén không thể phá kén mà ra, e rằng nó sẽ có khả năng chết luôn ở trong đó lắm.
Mộ Dung Thiên hơi suy nghĩ một chút, hiện tại không phải hoàn cảnh của mình cũng giống như đang giãy giụa ở trong kén hay sao? Dường như có một sự trở ngại vô hình nào đó đang gây khó khăn cho hắn, tựa như cái kén vậy, hoàn toàn trói buộc lực lượng của hắn và làm mất đi năng lực tự bảo vệ mình.
Tuy nhiên, nếu hắn có thể vùng vẫy ra khỏi sự trói buộc này, vậy thì hắn sẽ có thể hồi phục lại như trước hoặc còn cao hơn trước hay không? Giống như khi con sâu biến thành bướm vậy?
Vừa nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên chợt phấn chấn tinh thần, rồi nói:
- Tật Phong, hãy cố gắng lên, một ngày nào đó mày sẽ thành công thôi, không, là chúng ta sẽ thành công mới đúng!
Mộ Dung Thiên vỗ vỗ nhẹ mấy cái lên chiếc kén, rồi mới bỏ nó vào Không gian giới chỉ trở lại. Sau đó hắn đứng dậy đi vào phòng ngủ, hiện tại người đang nằm trong đó là Nhận Vụ, có lẽ nên nói đây là phòng ngủ của Nhận Vụ mới đúng.
Trong suốt thời gian qua, nàng Mê chi nữ thích khách vẫn luôn ngủ say. Vết thương của nàng đã lành hẳn, nhưng trong lúc hôn mê, tinh thần lực của nàng bị suy giảm trầm trọng, lại thêm bị thôi miên sư thi thuật, nên trước khi được giải thuật, nàng sẽ ngủ ly bì như vậy.
Tuy rằng hơn nửa năm qua, nàng vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Dung Thiên, nhưng nói thế nào thì nàng cũng là thân tín của Long vương và được ông ta đích thân đào tạo từ nhỏ đến lớn, trong khi đó, chuyến đi Tây Bắc này rất quan trọng nên không thể để cho nàng biết được, mà hắn thì cũng không thể bỏ mặc nàng mà không quan tâm tới; vì vậy mà hắn chỉ có thể dùng tới hạ sách này, chỉ có như vậy thì sau này khi trở về Tát La, hắn chỉ mất công thêu dệt ra một câu chuyện nào đó là xong. Hắn bị thất tung lâu như vậy, dù sao cũng phải có ăn nói với Long vương mới được.
Mộ Dung Thiên rất tin tưởng nàng nữ thích khách có thực lực và ngoại hiệu giống hệt nhau này, thậm chí, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã dưỡng thành một tập quán.
Nếu như có mặt của nàng, vậy thì sự tình xấu hổ của hôm nay đã không xảy ra rồi.
Mộ Dung Thiên thở dài đầy cảm khái rồi đẩy cửa bước vào phòng của Nhận Vụ, trước mắt hắn là chiếc giường lớn thênh thang được bao phủ bởi trướng hồng.
Mộ Dung Thiên tự cười nhạo mình, số phận của Nhận Vụ cũng khá giống mình. Lớp trướng hồng này chính là cái kén của nàng vậy, nếu như nàng không thể tỉnh lại thì vĩnh viễn chỉ có thể ngủ say ở trên giường mà thôi.
Mộ Dung Thiên đưa tay vén tấm trướng lên, nhưng hắn lại không nhìn thấy mỹ nhân như mong muốn, mà trên giường hoàn toàn không có một bóng người nào.
Nhận Vụ?
Nàng ta đi đâu rồi?
Mộ Dung Thiên hoảng hồn đến nỗi toát cả mồ hôi, vô luận là Nhận Vụ tự ly khai hay là do người khác gây ra, với hắn, đây là một việc không ổn chút nào.
Ngoài việc đó ra, Tây Bắc đã bí mật an bày một thôi miên sư cứ cách mấy ngày lại đến kiểm tra một lần để đảm bảo hiệu quả của thuật thôi miên và không để cho nó bị giảm bớt. Do đó, Mộ Dung Thiên có thể bài trừ khả năng Nhận Vụ tự mình bỏ đi.
Thế rồi Mộ Dung Thiên lại chú ý tới một mảnh giấy nhỏ đang lẳng lặng nằm trên giường.
Hắn nhanh chóng cầm lấy mảnh giấy mở ra xem, chỉ thấy trên đó có ghi mấy dòng ngắn ngủi: "Nếu muốn mỹ nhân trở về thì hãy đến Hồn cốc ở thành bắc một chuyến. Nhớ kỹ, không được mang theo người khác cùng đi, bằng không thì mỹ nhân xinh đẹp sẽ trở thành một cổ thi thể xấu xí đấy."
Ài, thật đúng là âm hồn bất tán mà.
Mộ Dung Thiên vò đầu bứt tóc, theo khẩu khí trong thư, có tám, chín phần là Chu Lợi Á rồi.
Xem ra Hấp Huyết nữ hoàng vẫn không cam lòng bỏ qua cho con mồi thoát khỏi lòng bàn tay mình. Nàng ta thấy hắn là quý khách của phương Tây Bắc, nếu cứ hạ thủ nữa thì sẽ rất khó khăn, vì vậy nên trước khi bỏ đi đã mang theo Nhận Vụ để uy hiếp mình.
Ngoài họ ra, dường như cũng không còn ai khác có thể vào đây để mang người đi mà không một ai hay biết cả.
Bức gian, đây là bức gian trắng trợn đây mà!
Mộ Dung Thiên bi ai nghĩ thầm trong lòng, nhưng hắn không dám hoài nghi lời cảnh cáo của Chu Lợi Á, vì đời sau của Hấp Huyết hoàng tộc, việc gì nàng ta cũng có thể làm được, và hắn đã từng được nếm mùi rồi.
Từ bấy lâu nay, Nhận Vụ vẫn luôn bảo vệ cho mình, giờ đây cũng tới lúc hắn phải hy sinh cho nàng rồi.
Cuộc sống cũng như cưỡng gian vậy, nếu đã không tránh được thì cứ việc hưởng thụ thôi.
Đây là lần thứ hai trong cùng một ngày mà Mộ Dung Thiên đã phải dùng tới câu nói đó để tự an ủi mình vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.