Chương 91: Linh Độn
Vô Sỉ Đạo Tặc
18/03/2013
“Trong tình huống một võ giả chạm trán với loại ma thú cường đại, mà thực lực của y lại kém cỏi, không thể thủ thắng, vậy thì lựa chọn tốt nhất của y là chạy trốn chứ không phải là liều mạng đánh như trâu điên. Điều đó không phải là một sự sỉ nhục, vì có bảo vệ được tính mạng thì mới có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống, tiếp tục cống hiến sức lực cho đế quốc! Đó mới là cách nghĩ đúng đắn nhất. Nếu biết mình không địch lại mà còn muốn đi tìm chết thì đó không phải là hành vi dũng cảm, mà trái lại còn là ngu xuẩn nữa kia. Bởi vậy, đế quốc chẳng những không cấm chạy trốn, mà còn khuyến khích chạy trốn, chạy càng nhiều càng tốt!”
Đây là lời giảng ngắn gọn mà hài hước trước khi bắt đầu vào khóa thực hành của giảng sư linh độn thuật Nhã Các Bố, khiến cho các học viên đều cười ầm cả lên.
Mộ Dung Thiên ngồi lẫn trong đám đông, nhỏ giọng nói với Khiết Tây Tạp:
- Tạp Hy, lão giảng sư Nhã Các Bố này thật là dí dỏm đó nha, ta mết lão rồi đấy.
Khiết Tây Tạp ngạc nhiên hỏi:
- Mết?
- Nghĩa là rất hứng thú đó.
- À!
Nhìn thấy mọi người đã cười xong, Nhã Các Bố liền đổi giọng trở thành nghiêm túc:
- Nhưng không phải vì thế mà ở bất kỳ tình huống nào cũng có thể tùy tiện mà bỏ chạy được. Trong lúc ma thú công thành, những ai có nhiệm vụ phải ngăn trở ma thú mà lại sợ chết bỏ trốn, thì đó chính là một sự sỉ nhục đối với tinh thần dũng sĩ, lại càng là bất trung đối với đế quốc. Chúng ta tuyệt sẽ không cho phép chuyện như thế xảy ra! Vì vậy, cho dù có phải chết quang vinh trên sa trường, thì chúng ta cũng phải nhất định bảo vệ cho thành trì được an toàn, các ngươi đã hiểu chưa?
Chúng nhân lập tức đồng thanh đáp:
- Hiểu rõ!
Đây đúng là thời khắc có thể truyền thụ tinh thần dũng sĩ cho đám chiến chức giả trong tương lai, để sau này khi họ có cơ hội đặt chân lên chiến trường và nghênh đón những đợt công thành đáng sợ của ma thú, thì họ cũng có đủ dũng khí và lòng tin kiên định.
Nhã Các Bố nói tiếp:
- Được rồi, những lời vô ích thì ta không cần phải nói nữa. Bây giờ ta sẽ giảng cho các ngươi nghe một chút về linh độn thuật. Linh độn thuật dựa theo các chức nghiệp khác nhau mà cũng chia ra làm nhiều loại khác nhau, ví dụ như ngự phong thuật của ma pháp sư, gia tốc phù của phù chú sư, đột tiến kỹ năng của thích khách, thú hoán [1] của thợ săn...
Lão liệt kê một hơi hơn mười loại linh độn thuật của các chức nghiệp, sau đó nói tiếp:
- Tuy nhiên, phương pháp linh độn mà ta sẽ dạy cho các ngươi là một kỹ năng thông dụng và cơ bản nhất mà hầu hết các chức nghiệp đều sử dụng, đó là khinh thân thuật. Các ngươi đừng tưởng rằng kỹ năng cơ bản nhất thì lại là kỹ năng thấp kém nhất đó nhé. Trên thực tế, nếu có thể vận dụng linh hoạt được, thì khinh thân thuật và các môn linh độn thuật khác đều có hiệu quả như nhau, thậm chí còn có thể hữu dụng nhiều hơn nữa. Sau đây, ta sẽ dạy cho các ngươi phương pháp sử dụng linh lực của khinh thân thuật....
Mộ Dung Thiên đặc biệt có hứng thú đối với môn kỹ năng này. Nếu mai sau hắn có gặp phải nguy hiểm thì chí ít cũng có thể bỏ chạy, có vậy thì sau này còn gặp lại ma thú được chứ. Trước kia, hắn thường thấy một vài chiến chức giả chỉ lắc mình một cái thì đã thoát ra xa hơn mười thước hoặc là cả mấy chục thước rồi, hoặc giả ít nhất cũng phải là bảy, tám thước, như tiễn rời khỏi cung vậy. Tốc độ của họ còn nhanh hơn ma thú nhiều, thậm chí còn có thể bay tới bay lui trên nóc nhà hay đầu ngọn cây, giống như cái môn "phi thiềm tẩu bích" [2] trong truyền thuyết cũng không khác gì nhau. Nếu là ở địa cầu, nói không chừng còn sẽ có khả năng phá hết mọi kỷ lục về điền kinh cho xem. Mộ Dung Thiên vẫn luôn ao ước thân thể có khả năng linh hoạt như vậy, ngoài việc có thể bảo vệ tính mạng ra, còn thì khi làm những việc khác tất cũng được thuận lợi hơn rất nhiều, hơn nữa, lại còn có phong cách nữa, có thể nói đây là kỹ năng cần thiết cho những việc như là giết người đốt nhà, cướp bóc vơ vét tài sản, hái hoa trộm ngọc, vv.....
Mà theo như lời Nhã Các Bố nói, nguyên lý cơ bản nhất của khinh thân thuật đơn giản chỉ là đưa linh lực dồn vào lòng bàn chân, khiến cho nó bạo phát cực nhanh mà sinh ra lực đẩy thật mạnh, đồng thời phối hợp với những động tác nhảy nhót, như vậy sẽ có thể giảm được lực cản của không khí đối với cơ thể đến mức thấp nhất, và đạt được mục đích đột tiến. Nguyên lý này cũng không khác với nguyên lý phun khí của máy bay phi cơ bao nhiêu, mà trong đó, linh lực bùng phát trong một sát na chính là điểm quan trọng nhất, mà các động tác nhảy nhót, co giãn cơ thể và sự duy trì thăng bằng cũng đều có tác dụng hỗ trợ.
Việc phóng xuất linh lực vốn là việc mà các chiến chức giả đều biết, nhưng chẳng qua muốn cho linh lực bùng nổ chớp nhoáng thì không hề đơn giản chút nào, huống chi là dùng bàn chân. Mà người ta khi sử dụng bàn chân thì dù sao cũng không được linh hoạt như sử dụng bàn tay, do đó mà việc phóng xuất linh lực cũng gặp trở ngại. Mộ Dung Thiên đã thử nghiệm cả ngày, nhưng vẫn không hề nắm được điểm cốt lõi, so với bình thường thì hắn có thể nói là không có gì khác biệt. Vì vậy sau khi tan học, hắn đã tìm đến Nhã Các Bố để hỏi về việc này. Mộ Dung Thiên sớm đã tập thành một thói quen tốt, đó là mỗi khi gặp phải trở ngại hay khó khăn gì thì đều đi hỏi giảng sư.
Nghe Mộ Dung Thiên hỏi xong, Nhã Các Bố cười nói:
- La Địch đồng học, ngươi không nên vội vàng hấp tấp. Khinh thân thuật dù không phải là kỹ năng cao thâm gì, nhưng cũng không phải chỉ vài ba ngày là thấy được hiệu quả ngay đâu. Đối với những người mới học, thông thường đều là trong hai tháng mới có tiến bộ tương đối rõ rệt được.
- Hai tháng?
Mộ Dung Thiên lại hỏi tiếp:
- Nhã Các Bố giảng sư, đến lúc đó thì khả năng chúng ta nhảy xa được bao nhiêu thước vậy?
Nhã Các Bố vẫn nhẫn nại nói:
- Đối với những học viên có thiên phú ngang ngang nhau, đại khái thì được khoảng sáu thước, còn với người có tố chất ưu tú hoặc là người luyện tập Phong hệ ma đấu khí thì có thể đạt tới tám thước. Tuy nhiên, đó chỉ là điều cơ bản trước tiên của đột tiến, không bao gồm những sự dịch chuyển liên tục như là lướt ngang, lùi về sau, cấp tốc thay đổi phương hướng, vv.....đó là những giai đoạn phát triển cao cấp.
Mộ Dung Thiên nhíu mày hỏi:
- Nhã Các Bố giảng sư, nói như vậy thì giai đoạn sơ cấp không có tác dụng lớn trong chiến đấu phải không?
Khinh thân thuật ngoài việc chạy trốn thì còn có thể phối hợp với công kích, tốc độ nhanh như thiểm điện, khiến cho đối thủ khó lòng phòng bị, đó là một ưu thế rất lớn.
Nhã Các Bố gật đầu nói:
- Không sai, trước khi học được cách thay đổi phương hướng cấp tốc, tốt nhất là không nên áp dụng khinh thân thuật còn chưa học tới nơi tới chốn vào chiến đấu, bởi vì nếu không thể thay đổi phương hướng mà bị đối thủ nhìn ra đường di chuyển của ngươi rồi cứ “ôm cây đợi thỏ”, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Phải biết rằng, ngươi lúc này đang ở trên không trung, chỉ có thể chuyển động thẳng về một hướng theo quán tính, nên sẽ không có cách gì né tránh.
Nhã Các Bố dừng lại một chút rồi tiếp:
- Thế nhưng, nếu dùng để chạy trốn thì không thành vấn đề, vì chạy trốn chỉ theo lộ trình thẳng, như vậy tất sẽ có thể đề thăng tốc độ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải gặp loại ma thú không thiện về tốc độ và công kích từ xa, nếu không thì chạy theo đường thẳng cũng sẽ rất nguy hiểm.
Trong hai tháng mà chỉ có thể học được phương pháp nhảy vọt tới trước cơ bản nhất, điều này khiến cho Mộ Dung Thiên có chút nôn nóng, hắn hỏi:
- Nhã Các Bố giảng sư, có cách nào để nhanh chóng học được phương pháp dịch chuyển liên tục và giai đoạn cao cấp là chuyển biến phương hướng cấp tốc hay không? Ta có thể bỏ qua việc huấn luyện phần tăng vọt cự ly, để luyện tập những cái khác.
Nhã Các Bố lắc đầu nói:
- Nhảy vọt tới trước là cơ sở căn bản của khinh thân thuật, nếu như cả việc nhảy xa mà còn không đạt được sáu thước như vừa nói, vậy thì có thể khẳng định là cường độ bộc phát linh lực cực nhanh của ngươi không thể đạt tới yêu cầu thấp nhất để tu luyện các giai đoạn cao cấp hơn.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thất vọng kêu “A” lên một tiếng.
Nhã Các Bố ngạc nhiên hỏi:
- La Địch đồng học, sao ngươi lại vội vã cần khinh thân thuật để áp dụng vào chiến đấu như vậy? À, ta hiểu rồi, có phải là vì cuộc thi đấu của học viện trong ba tháng sau phải không? Ừm, có cái tâm cầu tiến là tốt, tuy nhiên, chúng ta phải tiến hành theo trình tự, bằng không thì sẽ trở thành quá hấp tấp, hiểu chưa?
Mộ Dung Thiên gật đầu nhận lãnh:
- Đa tạ sự nhắc nhở của giảng sư!
Nhã Các Bố thoáng hơi trầm ngâm, rồi sau đó nói:
- La Địch đồng học, ta thấy ngươi là một học viên rất khao khát học hỏi kiến thức mới, ta cũng đã từng nghe giảng sư phòng ngự thuật của các ngươi nhắc tới. Ừm, được rồi, thế này đi. Trước hết ta sẽ dạy cho ngươi một bộ tu luyện thuật có liên quan đến khinh thân thuật cao cấp, ta vốn định tối nay sẽ dạy cho các học viên, bởi vì tu luyện thuật của họ còn thấp, mà phương pháp này lại khá phức tạp, nên dù có học thì cũng không có tác dụng gì. Nhưng ta xem ngươi rất chăm chỉ học tập, dù tu luyện thuật chưa được thành thục, nhưng có hiểu thêm một chút cũng tốt, sau này học sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Mộ Dung Thiên vui mừng khôn xiết, liên tục nói lời cảm tạ, bởi vì lúc trước hắn đã hiểu được tu luyện thuật cao cấp - tức Linh lực chu thiên vận chuyển. Ngay lập tức sau đó, Nhã Các Bố liền đem phương pháp ấy dạy qua một lần. Thật ra đó cũng là một thuật để vận chuyển linh lực, so với tu luyện thuật thì có chút tương tự, điểm khác biệt chính là không phải hấp thu, mà là cấp tốc phóng xuất. Để các linh đạo lớn nhỏ trong cơ thể hội tụ đầy đủ linh lực, gia tăng tốc độ, sau đó theo lòng bàn chân mà phóng mạnh ra, thế là có thể sinh ra lực đàn hồi cường đại.
Toàn bộ quá trình hướng dẫn chỉ mất khoảng hai giờ, tiền học phí của học viện tuy có đắt đỏ, thế nhưng trình độ của các giảng sư thì không thể hoài nghi. Trong lúc giảng giải cho Mộ Dung Thiên, Nhã Các Bố cũng hết sức kinh ngạc phát hiện ra gã học viên thuộc ban cấp thấp này đối với việc vận chuyển linh lực lại có sự lĩnh ngộ cực cao. Hắn hoàn toàn thông hiểu những điểm cơ bản, thậm chí còn có thể đưa ra một số vấn đề rất cao thâm nữa. Trên thực tế, Mộ Dung Thiên dựa vào tri thức về kinh mạch và huyệt đạo mà có thể khiến cho nội lực vận chuyển trong các linh đạo rất thành công. Bước đầu luyện tập như thế so với người trên Thần Phong đại lục thì đã cao hơn không biết bao nhiêu lần rồi, do đó mà hắn có thể dễ dàng tiếp thu các lý giải cao cấp cũng là lẽ tất nhiên thôi.
Cuối cùng, Nhã Các Bố vỗ vỗ lên vai Mộ Dung Thiên nói:
- La Địch đồng học, ngươi là một người rất có thiên phú, có lẽ là vì thân thể có tố chất thấp nên mới bị phân vào ban cấp thấp. Nhưng ngươi cũng đừng tức giận, sự thần kỳ của tu luyện thuật ở một trình độ nhất định sẽ đột phá được sự hạn chế của tố chất trời sinh. Hãy cố gắng nỗ lực nhé, ngươi nhất định sẽ thành công.
Mộ Dung Thiên vừa gật đầu vừa không ngừng cảm ơn, sau đó hắn không kìm được mà hấp tấp chạy đến phía sau rừng để thí nghiệm. Đây là một khu rừng cây rất to lớn, diện tích gần như tương đương với một huyện thành nhỏ ở địa cầu, nó là nơi dành cho các học viên luyện tập các loại kỹ năng và họ còn có thể lợi dụng cây cối và những tảng đá ở đây để thử uy lực công kích của mình. Do thí luyện trường quá nhỏ, nên nếu luyện tập tại đó thì sẽ rất dễ gây thương tích ngoài ý muốn cho người khác.
Sau khi tìm đến một chỗ không người, Mộ Dung Thiên tĩnh tâm lại, đầu óc bắt đầu ôn lại những bài học của Nhã Các Bố vài lần, cho đến khi hắn cho rằng sẽ không bị quên điều gì nữa thì hắn bắt đầu thử nghiệm thôi động linh lực đến mức cao nhất. Dưới niệm lực của Mộ Dung Thiên, linh lực vận chuyển càng lúc càng nhanh, tựa như ngựa phi nước rút vậy, không bao lâu thì đã truyền đến chân. Lúc này, hành động của Mộ Dung Thiên có hơi khác với sự hướng dẫn của Nhã Các Bố, hắn nhắm vào hai huyệt Túc Tam Âm và Túc Tam Dương ở hai lòng bàn chân rồi toàn lực phóng xuất linh lực theo hướng đó.
Lòng bàn chân chợt bị chấn động mãnh liệt, cảm giác tựa như có quả bom nổ mạnh ở dưới chân vậy, Mộ Dung Thiên phát hiện bản thân mình đột nhiên bay thẳng về phía trước. Do bất ngờ và không kịp phòng bị nên việc đó đã khiến hắn sợ đến mức tay chân khua loạn, kêu lên oa oa mấy tiếng, đương nhiên là bao nhiêu thứ vừa học như là co giãn cơ thể hay duy trì thăng bằng gì gì đó đều đã quên sạch.
“Bịch!” Tên sắc lang ấy thật xui xẻo, hắn bị tông mạnh vào một thân cây đại thụ nằm cách đó bảy thước, hai bên vừa tiếp xúc xong thì thân thể của hắn lại bị bắn ngược trở lại mặt đất. Hắn bị ngã đến suýt chút nữa là chấn động cả bộ não, bốn vó chổng lên trời. Cả việc đứng dậy mà hắn cũng không làm nổi, hai mắt nổ đom đóm và chỉ thấy bầu trời toàn những sao là sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.