Dị Giới Dược Sư

Chương 47: Lĩnh vực

Vô Sỉ Đạo Tặc

18/03/2013



Đại mỹ nhân giảng sư y khoa vốn xuất thân từ một thế gia y học nổi tiếng, nàng có học thức rất uyên bác, tuổi còn trẻ mà đã trở thành giảng sư của trường đại học. Do đó nên Mộ Dung Thiên nhân cơ hội nàng tưởng lầm mình ham học mà chiến tiện nghi của nàng. Đầu tiên là hắn làm ra vẻ chịu khó học hành rồi để nàng đặc biệt dạy thêm cho một số điều mà trong sách giáo khoa không có, đó là kỳ kinh bát mạch. Thật ra, thân thể con người ngoài hai mươi bốn chính kinh ra thì còn có kỳ kinh bát mạch nữa. Đối với việc này, có rất nhiều người dù là thầy thuốc thì cũng không tường tận được. Trong kỳ kinh bát mạch, theo sự hiểu biết của Mộ Dung Thiên thì Thiếu dương kinh nằm kế bên Phế kinh. Cách xa đó là Tam tiêu kinh và Thiếu âm kinh đều mở rộng, mềm dẻo bền chắc, mà kinh mạch cũng ít rối rắm hơn. Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề trở ngại lớn, đó là hai đường kỳ kinh này bình thường không thông với nội kinh. Chúng bị một bức tường mạch hay còn gọi là “mạch bích” ngăn cách, mà tầng “mạch bích” này không hề tầm thường chút nào, nó bền vững vô cùng và lại còn được một phần năng lượng trong người tích tụ từ nhỏ đến lớn bảo hộ. Nguyên lý của nó cũng có chút tương tự với "Linh lực cấm cố" vậy.

Thế nhưng những dòng nhiệt lưu kia lại quá ư mãnh liệt, nên nhất thời chúng cũng chưa biến mất ngay được. Xem ra, trước khi hắn có thể hoàn toàn khống chế được chúng thì chỉ e là đã chết trong mõm của Lấn ma rồi. Rốt cuộc, Mộ Dung Thiên quyết định sẽ cưỡng ép chúng đả thông kinh mạch để rút ngắn thời gian. Đợi đến khi những dòng nhiệt lưu chảy qua Phế kinh, hắn sẽ lập tức dùng toàn lực điều khiển chúng xông qua vị trí của bức tường mạch chắn ngang trước Thiếu dương kinh.

"Oành!" Linh hồn của Mộ Dung Thiên tựa như bị một thanh chùy lớn quật trúng, khiến hắn cơ hồ muốn thổ huyết ngay tại chỗ. Hai tai của hắn bị khí huyết làm ảnh hưởng, chỉ nghe những tiếng "oong oong" không ngớt, nhất thời nghe không được bất kỳ âm thanh nào khác. Trên thực tế, không phải nói muốn đả thông kinh mạch là có thể đả thông ngay, một việc như thế này hẳn là phải trả một giá khá đắt mới thành công được. Nếu không phải do lực lượng tinh thuần đánh mạnh vào kinh mạch mà là do ngoại vật, nói không chừng có thể khiến cho người đó bị tê liệt toàn thân, thậm chí cũng có thể bị chết ngay tại đương trường nữa. Thế nhưng tên Mộ Dung Thiên này đúng là một kẻ điên cuồng, một khi hắn đã hạ quyết tâm làm việc gì thì sẽ sống chết mà bám theo quyết định đó chứ không bỏ dở. Nếu trước sau gì cũng đều là chết, vậy chẳng thà cứ thử một phen, vì vậy nên hắn mới bất chấp hậu quả mà vẫn tiếp tục đến cùng. Khi các dòng nhiệt lưu chảy qua Tam tiêu mạch, Mộ Dung Thiên lại điều khiển chúng đánh thẳng vào Thiếu âm kinh. Lần này thì hậu quả không nhẹ như vừa rồi, trước mắt của hắn bỗng nhiên tối sầm lại, bất cứ vật gì cũng không thể nhìn thấy được. Phải một lúc lâu sau thì hắn mới thấy lại ánh sáng. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì Thiếu âm và Thiếu dương là hai kinh mạch điều khiển thị thính, do đó mới xuất hiện dị tượng như thế.

Chẳng biết trải qua bao lâu và cũng không biết hành động điên cuồng đó đã được lặp đi lặp lại hàng mấy trăm, mấy ngàn lần, chỉ biết là Mộ Dung Thiên đã điều khiển các dòng nhiệt lưu đánh thẳng vào Thiếu âm kinh và cũng đã dự liệu sẵn là việc này sẽ làm chấn động đến khí huyết, thế nhưng nó đã không xảy ra. Những dòng nhiệt lưu kia xông phá bừa bãi vào một thông đạo sâu thẳm, tạo ra một cảm giác giống như hồng thủy nhiều lần ập mạnh vào một con đê, khiến cho nó không chịu nổi mà đổ xuống, rồi sau đó thì thủy triều ồ ạt tràn qua thật là thống khoái.

Nhưng vào lúc này đây thì sự việc kỳ quái đã phát sinh. Khi các dòng nhiệt lưu xông qua Thiếu âm kinh thì nhiệt độ liền giảm xuống rất nhanh và trở nên lạnh lẽo vô cùng, khiến cho Mộ Dung Thiên có cảm giác như bị rớt vào hố băng, toàn thân run cầm cập. Song, sau khi hàn khí mãnh liệt xung phá Thiếu âm kinh rồi tràn đến một kinh mạch khác ở gần đó là Thiếu dương kinh thì chúng vốn đang lạnh thấu xương, vậy mà bây giờ lại dần dần dung hòa và bắt đầu nóng lên. Đến khi chảy qua Thiếu dương kinh thì những dòng nhiệt lưu ấy lại trở thành nóng rực, khiến toàn thân Mộ Dung Thiên như đang ở trong hầm than vậy.

- La Địch, hô, hơ.....

Không ngờ gã Ba Tây, mới cách đó không lâu bị con Hủ Huyết Bệ dọa cho suýt tí là bể mất lá gan mà phải bỏ chạy, giờ đây lại thu hết dũng khí để trở lại nơi này, vừa vặn trông thấy được quang cảnh kỳ dị trước mắt. Tên La Địch thì đang ngồi dưới đất với tư thế rất kỳ quái, thân hình thì lúc trắng lúc đỏ, lúc lạnh lúc nóng; khi lạnh thì bên ngoài da có một lớp băng mỏng, còn khi nóng thì da dẻ hắn trông tựa thỏi sắt được nung trong lửa vậy.

- Tu luyện thuật?

Ba Tây bất giác thốt ra mấy chữ mà bất kỳ một chiến sĩ nào cũng mơ tưởng đến. Tình cảnh mà gã đang chứng kiến đây, so với lời đồn đãi về tu luyện thuật để đề thăng lực lượng thuộc hàng cao cấp nhất gần như là giống nhau như đúc. Vì vậy mà gã chợt nảy sinh lòng ngưỡng mộ vô bờ bến. Nhìn quanh không thấy con Hủ Huyết Bệ ở đâu cả, chắc là nó đã bị La Địch tiên sinh đánh chết rồi, nhưng nó là ma thú biến dị cấp A kia mà? Vậy mà cũng giết được nó cơ à, lợi hại thật! Nghĩ tới đây, Ba Tây lại càng kính phục Mộ Dung Thiên nhiều hơn nữa, và gã đã ngầm gọi hắn là "tiên sinh" chứ không còn ý nghĩ bất kính như trước. Nhớ lại lúc nãy mình lâm trận rút lui và đã hèn nhát bỏ chạy, Ba Tây liền cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận bản thân, quả là mình đã làm mất hết mặt mũi của một kẻ làm chiến sĩ. Cứ nhìn La Địch tiên sinh kia xem, người ta rất ung dung bình tĩnh mà giết quái vật, thật không hổ là cường giả am hiểu tu luyện thuật.

Ngoài ra, ở bên cạnh hắn còn có một con động vật nhỏ trông cũng từa tựa như loài chồn cáo, xem ra nó không có vẻ ác ý gì mà chỉ như là đang canh gác cho La Địch tiên sinh vậy. Con vật nhỏ kia cứ đi qua đi lại, nó không hề tấn công La tiên sinh mà dường như có vẻ đang rất sốt ruột, phải chăng nó là sủng vật của y? Nhưng sao mình chưa từng thấy qua nhỉ.

- Hô....

Mộ Dung Thiên thở mạnh một hơi, rồi tỉnh lại từ cơn nhập định. Vật đập vào mắt hắn trước tiên chính là Trư nhân. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi suýt bị chết, Mộ Dung Thiên tức giận la:

- Ba Tây ngươi tốt thật nhỉ, không ngờ ngươi không có nghĩa khí chút nào, lúc nãy đã bỏ lão tử mà chạy trốn.

Ba Tây nghe chửi như thế thì mặt buồn rười rượi, nói:

- Xin lỗi La Địch tiên sinh! Năm xưa tiên phụ bị Hủ Huyết Bệ sát hại, nên ta vừa thấy nó là đã sợ mất mật rồi....tuy nhiên....không phải bây giờ ta đã trở lại rồi đó sao?

Mộ Dung Thiên hừ một tiếng rồi nói:

- Hừ, nếu như ta không được may mắn thì giờ đây, ngay cả một mẩu xương cũng không còn nữa rồi kìa, chiến sĩ Ba Tây đầy dũng cảm.

Từ sau khi đến Thần Phong đại lục này, đây là lần thứ hai hắn gọi Ba Tây là chiến sĩ, tuy nhiên, lời đó rõ ràng là mang hàm ý châm chọc mà thôi.

Ba Tây dù đần độn nhưng cũng nghe ra được hàm ý mỉa mai trong lời đó của hắn, nên gã chỉ lúng túng nói:



- La Địch tiên sinh, võ kỹ của ngươi quả là cao cường, lại thêm biết được tu luyện thuật nữa, vậy thì ma thú cấp A nào phải là đối thủ của ngươi. Ngươi làm sao có chuyện gì được chứ.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hơi băn khoăn, hỏi lại:

- Tu luyện thuật?

- Lúc nãy ngươi vừa....

Ba Tây đột nhiên nhớ tới tu luyện thuật là một bí mật không truyền ra ngoài của các cường giả, hiển nhiên là họ không muốn người ta biết đến, do đó gã vội chuyển lời, nói:

- À không, không có gì!

Nhưng Mộ Dung Thiên nghe đến đó thì đã hiểu ngay gã muốn nói gì, trong lòng hắn chỉ cười thầm, cái gì là tu luyện thuật chứ? Mấy hành động lúc nãy chỉ là một phương pháp sơ sài để luyện khí công của người địa cầu thôi.

- Úi chà!

Vừa nghĩ đến đây thì Mộ Dung Thiên đột nhiên cảm thấy một cơn đau thắt bụng, thì ra những dòng nhiệt lưu ở trong người hắn vừa chưa hoàn toàn biến mất, mà chúng vẫn cuồn cuộn tuôn ra từ đan điền. Tuy sau khi Thiếu dương và Thiếu âm kinh được đả thông, lộ trình di chuyển của các dòng nhiệt lưu có thông thoáng hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài chỗ chướng ngại chứ không phải là hoàn toàn suôn sẻ.

Ba Tây tỏ vẻ rất ân hận, tình cảm của gã đều bộc lộ hết trong lời nói:

- La Địch tiên sinh, xin ngươi hãy tha thứ cho hành động hèn nhát vừa rồi của ta, và cũng đừng nói việc đó cho người trong trấn biết, có được không?

Kỳ thật, nếu như hành động bỏ trốn đó mà truyền ra ngoài thì gã sẽ không còn mặt mũi nào mà đặt chân vào trấn nữa.

Con quái vật Hủ Huyết Bệ ấy đáng sợ thế nào thì Mộ Dung Thhiên đã hiểu rõ, vì vậy mà việc Ba Tây không dám ứng chiến khi đối mặt với nó thì cũng là một việc khó trách. Thành thật mà nói, nếu lúc đó hắn mà chạy được thì không khéo lại còn chạy nhanh hơn Ba Tây nữa kìa. Tuy nhiên, dù khiếp sợ là thế mà gã vẫn dám quay trở lại để trợ giúp cho mình, như vậy cũng là tốt lắm rồi. Huống chi, mình còn cần gã hộ tống trở về trấn nữa. Do đó, Mộ Dung Thiên liền thừa thế đẩy thuyền theo nước, tạo ra một mối nhân tình với Ba Tây; hắn cố nặn ra dáng điệu “Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền” [1], rồi tay xua xua, ra vẻ rất đại lượng:

- Được rồi, bỏ qua đi!

Đối với Mộ Dung Thiên mà nói, đây là một việc rất nhỏ, nhưng đối với Ba Tây thì lại là một việc rất trọng đại. Gã nghe Mộ Dung Thiên nói thế thì rưng rưng nước mắt, cảm động nói:

- La Địch tiên sinh, suốt đời ta sẽ không quên đại ân đại đức của ngươi!

Mộ Dung Thiên nghĩ đến những dòng nhiệt lưu ở trong người mình tuy giống với linh lực, nhưng đồng thời cũng có điểm không mấy giống, nên điều ấy đã khiến cho hắn rất vui mừng. Lực lượng trong nội thể chợt hơi chuyển động một chút thì hắn liền nhận ra nó rất giống với tình hình mà lúc trước khi mình tiếp thu "Linh lực phụng hiến" của Lăng Đế Tư, chỉ là hơi yếu hơn một chút thôi. Ngoài ra, lại còn có hai luồng năng lượng đặc biệt sau khi chảy qua hai đạo kỳ kinh, một nóng một lạnh nữa. Mộ Dung Thiên nhất thời cao hứng, hắn thử khống chế nội lực cho chạy qua Thiếu dương kinh, sau đó liền chạy dồn vào cánh tay trái mà xông ra ngoài.

"Bùng!"

Một ngọn lửa cháy hừng hực bỗng phừng lên ngay trong lòng bàn tay trái của hắn, song hắn lại không cảm thấy nóng chút nào, dường như ngọn lửa ấy đã trở thành một bộ phận trên cơ thể hắn rồi vậy. Mộ Dung Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vô cùng. Tại sao lực cảm ứng đối với Hỏa nguyên tố của mình quá thấp như vậy mà bây giờ bản thân lại có thể phát ra lửa được chứ? Hắn vốn tưởng mình nhiều lắm thì cũng chỉ có thể phát ra quyền phong như trước kia thôi, ai dè sự việc lại ra ngoài ý muốn thế này. Thật là kỳ quái! Lúc này đây, hắn y như một đứa trẻ vừa bắt được một món đồ chơi ưa thích nên cực kỳ cao hứng. Thế là hắn lại bắt chước hành động vừa rồi, điều khiển cho nội lực chạy qua Thiếu âm kinh, rồi thoát ra cánh tay phải.

"Soạt!"

Một quả băng cầu trong suốt to bằng nắm tay đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay phải của hắn, nó lặng lẽ trôi lơ lửng ở giữa không trung, còn người phóng ra nó là Mộ Dung Thiên thì lại không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào.



Nhìn ngọn lửa trên tay trái và quả cầu băng trên tay phải, Mộ Dung Thiên cảm thấy khó hiểu vô cùng. Thế nhưng Ba Tây đang đứng bên cạnh thì lại trợn mắt nhìn trừng trừng vào màn biểu diễn ma thuật của Mộ Dung Thiên không hề chớp mắt. Người kiêm tu cả hai hệ ma pháp tương khắc nhau thì được xưng là Lĩnh vực ma pháp sư. Trình độ quân bình các nguyên tố trong người của kẻ đó phải rất cao thì chúng mới không đấu đá và tiêu diệt lẫn nhau. Trong số các bậc thiên tài ma pháp sư của đại lục này thì có rất ít người luyện thành, phải nói là cực hiếm nữa kia, bởi vì thuật tu luyện để trở thành Lĩnh vực ma pháp sư rất cao thâm. Vì vậy, giờ đây Ba Tây đối với Mộ Dung Thiên không chỉ đơn giản là khâm phục thôi đâu, mà còn là cực kỳ sùng bái.

Trong lúc hiếu kỳ, Mộ Dung Thiên đem ngọn lửa và trái cầu băng nhập chung lại với nhau, ai ngờ dị tượng liền xuất hiện: băng hỏa cầu. Lửa và băng vốn dĩ là hai nguyên tố tương khắc lẫn nhau, vậy mà giờ đây chúng lại như nước sông không phạm nước giếng, chẳng những là không tiêu diệt lẫn nhau mà lại còn dung hợp với nhau, băng không bị tan, mà lửa cũng không bị tắt.

Ý niệm khẽ chuyển động, Mộ Dung Thiên liền nhắm vào một thân cây cao to ở phía xa xa mà ném trái băng hỏa cầu về hướng đó. Khi trái cầu ấy đánh trúng thân cây thì chỉ tạo ra một lỗ thủng nho nhỏ lớn bằng cái tổ chim, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên hơi có chút thất vọng, vì uy lực của băng hỏa cầu quá nhỏ, gần như là không có ích gì cho chiến đấu vậy. Thế nhưng, nếu có ai chịu khó quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra được một chuyện rất kỳ quái: đó là ở chỗ thân cây bị băng hỏa cầu đánh trúng, lớp bên trong thì bị thiêu cháy thành than, còn lớp bên ngoài thì bị ngưng kết thành một lớp băng. Dù cho có là vị Lĩnh vực ma pháp sư cao cường nhất của Thần Phong đại lục thì cũng không thể kết hợp băng hỏa nguyên tố đến mức độ hoàn mỹ như thế.

Hết hồi 47

================================

Chú thích:

[1] Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền = bụng tể tướng có thể chống được thuyền: ý bảo phàm là người chức càng cao thì càng phải rộng lượng, bao dung.

Tương truyền, Tể tướng Vương An Thạch đời Tống mất vợ tuổi trung niên nên mới cưới một tài nữ làm thiếp. Sau khi kết hôn, vì bận việc nước nên thường không về nhà, nàng tiểu thiếp vì không chịu nổi tịch mịch nên đi lại lén lút với một người hầu.

Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Vương An Thạch, một ngày, ông giả bộ ra ngoài làm việc nhưng lại bảo kiệu phu gánh kiệu không đi còn mình trốn trong nhà. Nửa đêm, ông rón rén lại gần cửa sổ, nghe thấy hai hai người đang ve vãn nhau, dù rất tức giận song ông không đánh động người trong phòng mà lấy một cây sào trúc chọc tổ quạ trên cây, quạ hoảng sợ kêu ầm lên, người hầu trong phòng thấy động vội vàng chuồn mất.

Thoáng chốc đã đến trung thu, Vương An Thạch muốn nhân lúc nhắm rượu thưởng trăng mà nhẹ nhàng khuyên nhủ nên mới ngâm thơ

"Nhật xuất đông lai hoàn chuyển đông

Ô nha bất khiếu trúc can thống

Tiên hoa lâu trứ miên tàm thuỵ

Phiết hạ kiền khương môn ngoại thính"

Tiểu thiếp nghe vậy liền quỳ sụp xuống đáp:

"Nhật xuất đông lai chuyển chánh nam

Nhĩ thuyết giá thoại chỉnh nhất niên

Đại nhân mạc kiến tiểu nhân quái

Tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền"

Vương An Thạch thấy nàng thành tâm nhận lỗi nên cũng mềm lòng, lại nghĩ mình đã 60, nàng vẫn còn trẻ trung, không thể chỉ trách nàng ta được, không bằng thành toàn cho bọn họ. Sau tiết trung thu, Vương An Thạch tặng bạc và cho họ thành thân. Sau chuyện đó, mọi người không ngớt lời khen ngợi sự khoan hồng độ lượng của Vương An Thạch, "tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền" trở thành câu chuyện được ca tụng ngàn đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Dược Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook