Chương 229: Nại Lực
Vô Sỉ Đạo Tặc
18/03/2013
Cùng với vẻ ngoài tiều tụy của nàng là ánh mắt hừng hực lửa giận, nàng không ngừng đưa mắt đảo qua đảo lại như muốn sục tìm ai đó trong biển người ở bên dưới. Chỉ tiếc là năm ngàn người là một con số không nhỏ, trong nhất thời hay nửa khắc sẽ không dễ dàng tìm ra, dù rằng nàng đã căn dặn thủ vệ từ sớm, nhất định phải an bày cho Mộ Dung Thiên đứng vào một vị trí dễ kiếm một chút.
Mộ Dung Thiên tuy nhận được sự đãi ngộ đặc biệt, nhưng lúc này hắn vẫn hăng hái đến phó hội, hắn không ngại làm một món hàng cho người ta lựa chọn. Nhưng người càng cao hứng hơn lại chính là một vị nhân huynh thuộc Nhân tộc đang đứng bên cạnh hắn. Người này cũng có thể được coi là nhất biểu nhân tài, y phục chỉnh tề, dựa theo khôi giáp và vũ khí trên người gã thì có lẽ thân phận cũng không quá thấp. Tuy nhiên, hình như đầu óc của gã có chút vấn đề, bởi vì dù có chuyện hay không có chuyện gì thì gã cũng đều toét miệng ra cười, thậm chí miệng cười lớn đến nỗi như muốn chạy ra tới tận sau ót luôn đó chứ. Mộ Dung Thiên thầm thở dài sợ hãi, cả một tên điên từ bệnh viện tâm thần chạy ra mà cũng trúng cử nữa, quả thật là đáng bội phục mà - nhưng đó là nếu như ở trên đại lục này cũng có bệnh viện tâm thần.
Ngoài tên đó ra, ở vị trí hoàng kim còn có những nhân vật mà Mộ Dung Thiên đã từng để ý như là: Ước Sắt Phu, A Nhĩ Ngoã, An Địch, Mã Nhĩ Tư, Ốc Lôn, và những tên khác có chút danh tiếng.
Vị nhân huynh kia thấy hình dạng không xong của Khiết Tây Tạp thì rốt cuộc cũng ngưng cười, gã lên tiếng đầy quan hoài:
- Khiết Tây Tạp, nàng không sao chứ?
Ở trước mặt mấy ngàn người mà lại dùng tiếng gọi thân thiết như vậy, có thể thấy quan hệ giữa hai người không tầm thường chút nào, hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào gã, để xem rốt cuộc gã là thần thánh phương nào.
Khiết Tây Tạp nhìn thấy gã thì tựa hồ như hơi bất ngờ, làm ra vẻ suýt ngất, rồi nói:
- Úi chà, trời ạ, Kiệt La Mỗ, sao ngươi cũng ở đây?
Cuối cùng mọi người cũng hiểu được thân phận của gã, thì ra gã là đường huynh của Lăng Đế Tư. Là một thành viên của Khải Âm gia tộc, chẳng trách nào gã lại dám công nhiên gọi nàng thân mật như vậy. Xem ra tình hình trước mắt so với lời đồn cũng không sai biệt lắm, đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Khiết Tây Tạp không có cảm tình với gã, và cũng không biết gã đến đây tham gia tuyển phu, hoặc giả là vì nàng muốn cho gã một chút mặt mũi mà để gã lọt qua cửa ái thứ nhất.
Hầu như ai cũng biết điều đó, kể cả Mộ Dung Thiên, nhưng chỉ có mỗi đương sự là không hề hay biết. Gã vui đến nỗi như là sắp sửa kết hôn với Khiết Tây Tạp rồi vậy, nhưng gã lại không nhớ rằng mình chỉ mới qua cửa thứ nhất mà thôi.
Lúc này Khiết Tây Tạp cũng tìm được người mà mình muốn tìm. Tên kia đang đứng bên cạnh Kiệt La Mỗ, mà hắn lại còn đang không ngừng nháy mắt với mình nữa chứ. Nàng phải vất vả lắm mới cố nén được cảm giác buồn nôn cũng như ý muốn bóp chết hắn để báo lại mối thù tráo thuốc. Thế là phải làm ra vẻ tươi cười hớn hở để đáp lại tên sắc lang, nhưng việc đó lại khiến cho Kiệt La Mỗ hiểu lầm, gã tưởng là nàng cười với mình nên thiếu chút nữa thì lên cơn tâm thần mà đột tử tại chỗ luôn. Phải một lúc sau thì gã mới điều chỉnh lại nhịp tim đập và hô hấp của mình, rồi thầm nhủ: "Kiệt La Mỗ, bình tĩnh, bình tĩnh lại. Ngươi phải thành tâm thì Khiết Tây Tạp sớm muộn gì cũng bị cảm động thôi, đó cũng là chuyện thường mà." Lúc này quả thật gã đang có tâm tình cực kỳ vui vẻ, như là vừa vén được đám mây mù trước mắt và thấy được cảnh trời thoáng đãng vậy.
- Khải Lý tiên sinh, thật là cao hứng khi nhìn thấy ngươi.
Lời này của Khiết Tây Tạp vừa thốt ra thì vẻ mặt tươi cười của Kiệt La Mỗ liền đông cứng lại, thì ra người mà nàng vui mừng gặp lại không phải là mình, mà là một nam tử đang đứng bên cạnh.
Khiết Tây Tạp sợ mình còn biểu hiện chưa đủ thành ý, thế là vội đá lông nheo với hắn liên tục, việc này khiến cho rất nhiều người bị chấn động, ai nấy cũng đều ngầm cảm thấy khó chịu, không biết tên Khải Lý này ở đâu chui ra mà lại giống như Trình Giảo Kim vậy, có thể được mỹ nhân ưu ái kia chứ? Có vài người âm hiểm cúi đầu nhìn xuống đất, trong lòng không ngừng xoay chuyển ý nghĩ mà không thể cho ai biết được.
Khiết Tây Tạp muốn cho Mộ Dung Thiên biến thành cái đích nhắm của mọi người, nàng biết thế nào hắn cũng sẽ bị không ít phiền phức, vì vậy mà trong lòng khoái chí vô cùng. Cuối cùng nàng cũng lên tiếng vào chính đề:
- Ta rất cao hứng khi các vị đến đây tham gia chiêu thân đại hội. Bởi vì gia tộc của ta có chút chuyện nội bộ nên mới muốn ta kiếm được một vị phu tế trong khoảng thời gian ngắn nhất. Vì chuyện xảy ra quá đột ngột, nên ta phải làm phiền chư vị đến đây họp mặt. Mong rằng thông qua các đề mục do ta đề ra, ta sẽ tìm được người cùng chung chí hướng và có thể giao phó chung thân đại sự được. Trong toàn bộ quá trình tuyển phu, nếu có gì sơ sót thì mong chư vị thông cảm mà bỏ qua cho.
Lời lẽ của nàng trước sau rất đắc thể, do đó có thể thấy được nàng không phải là một nữ nhân điêu ngoa trăm phần trăm và không biết đại thể. Bởi vì tuy nàng rất bất mãn đối với sự an bài hôn nhân của gia tộc, nhưng khi tới thời khắc tối hậu thì nàng cũng biết suy nghĩ cho gia tộc, bằng không nếu để đắc tội với nhiều người như vậy thì tiền đồ của gia tộc sẽ rất là bất lợi.
Ngoài Mộ Dung Thiên ra, đương nhiên cũng có người khác bất mãn đối với phương thức tuyển phu chẳng khác nào lựa chọn hàng hóa này, nhất là loại người tự cho mình có địa vị cao vời như Ước Sắt Phu, nhưng họ chỉ giữ trong lòng mà không nói ra. Nay nghe Khiết Tây Tạp nói vậy thì bao nhiêu khí tức đều tiêu tan cả. Họ nghĩ lại cũng thấy đúng, cảm tình là một thứ cần phải từ từ bồi dưỡng, nếu muốn tìm được người mình thích trong một thời gian ngắn thì nhất định phải dùng tới thủ đoạn phi thường mới được. Vì vậy mà có nhiều người cùng lên tiếng:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư quá lo lắng rồi, có được cơ hội để diện kiến ngọc dung của tiểu thư là vinh hạnh của chúng ta.
Kiệt La Mỗ càng khích động hơn hết, gã la thật lớn:
- Khiết Tây Tạp, nàng là nữ thần của ta, nàng là tất cả của ta, dù chết cũng không từ.
Mộ Dung Thiên nghe được lời đó thì ngầm khó chịu, đó là điều tối kỵ trong vấn đề tán gái. Nữ nhân có nhiều lúc thích nam nhân đối với mình thô lỗ một chút, chứ không phải lúc nào cũng chiều theo ý mình, vì có như vậy thì mới khiến cho họ nghĩ rằng nam nhân đó là người có chủ kiến và mang lại cảm giác an toàn. Gã Kiệt La Mỗ này có cả thiên thời, địa lợi và nhân hòa, nhưng bấy lâu này vẫn không nắm được Khiết Tây Tạp vào tay, điều đó cho thấy thái độ của gã đối với nàng chính là một trong những nguyên nhân dẫn đến thất bại.
Khiết Tây Tạp cười nói:
- Ta nghĩ chắc mọi người đều rất muốn biết đề mục thứ hai là gì phải không?
Mọi nguời không dằn nổi sốt ruột, cùng hô lớn:
- Đúng vậy, xin Khiết Tây Tạp tiểu thư hãy ra đề mục.
Khiết Tây Tạp chậm rãi mở miệng:
- Ta muốn có một trượng phu biết ôn nhu chăm sóc thê tử, hắn tất phải có đức tính kiên trì và nhẫn nại, do đó mà đề mục thứ hai chính là muốn khảo nghiệm sự kiên trì của chư vị. Trong hai giờ, ai có thể đứng tại một địa điểm đã được chỉ định mà không hề nháy mắt, vậy thì sẽ có thể qua ải lần này.
Mọi người nghe vậy thì đều muốn té xỉu hết, đề mục quái gì đây, quả thật là quá biến thái mà. Sao không cứ để họ ẩu đả với số đông ma thú đi, chứ khảo nghiệm sự kiên trì kiểu này chỉ sợ là sẽ có rất nhiều người qua ải được lắm.
Mộ Dung Thiên thầm kinh ngạc, đây không phải là trò mà mình với Tạp Hy hay thách đố nhau hay sao? Điều khác biệt duy nhất là thời gian ước hẹn của Khiết Tây Tạp thì quá dài thôi.
Mộ Dung Thiên không hiểu vì sao nàng thiên kim thành chủ này lại nghĩ ra được cái trò như thế, chẳng lẽ người ta sau khi biến thái đến một trình độ nào đó thì đều sẽ quay về một mối hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.