Chương 401: Nữ Phục
Vô Sỉ Đạo Tặc
06/09/2013
Bích Vân hiên, một cái tên rất ưu nhã.
Khung cảnh tại Bích Vân hiên cũng ưu nhã giống như cái tên của nó vậy, đình ngói đỏ và nhà sàn nhỏ nhắn nằm trong rừng trúc xanh um, để lộ ra một góc mọc toàn hoa sen, lại thêm vài con đường đá sỏi xuyên qua xuyên lại cả toàn bộ khu vực Bích Vân hiên.
Vô luận là màu sắc, góc độ, hay thiết kế, vv....tất cả đều được sắp xếp chu đáo, đồng thời còn tận hết khả năng để sử dụng không gian hữu hạn ở đây và khiến cho nó không có cảm giác chật hẹp chút nào.
Nếu quan sát tỉ mỉ một chút thì sẽ phát hiện ra mỗi một viên đá, mỗi một chậu cây ở đây đều được lựa chọn và bày bố rất cẩn thận, hầu như đã cố gắng để đạt đến mức hoàn mỹ nhất, đến nỗi mà mọi sự trang trí ở tại Bích Vân hiên tựa như rất là hà khắc vậy.
Nơi đây đúng là một địa phương phóng khoáng nhưng không mất đi sự tao nhã, u tĩnh nhưng không quạnh quẽ.
Khi đến đây, rất nhiều người sẽ cho rằng chủ nhân ở đây hẳn là một vị hiền giả có đạo đức và phẩm cách tốt, nhưng chỉ tiếc họ đều đoán sai.
Chủ nhân của Bích Vân hiên là Toa Phỉ, một dâm phụ chỉ dựa vào sắc đẹp và mỵ thuật để làm điên đảo chúng sanh, dưới váy có rất nhiều trai lơ, và tiếng xấu vang dội khắp nơi.
Vì vậy mà khi Mộ Dung Thiên vừa bước vào Bích Vân hiên thì không khỏi tấm tắc thở than một phen, sau vài lần tiếp xúc ít ỏi, nhìn thế nào cũng không thấy Toa Phỉ phóng đãng như trong các lời đồn đãi vậy.
Nhưng sự thật lại đúng như thế, chỉ cần là người của hải quốc thì ai cũng có thể xác nhận điểm này.
Nữ tỳ dẫn đường cho Mộ Dung Thiên mở cửa nội viện, từ bên trong chợt có tiếng đàn phiêu đãng truyền ra ngoài.
Ngay tại giữa sân có một nữ tử mặc váy dài màu trắng tinh đang ngồi khảy đàn, những nốt nhạc réo rắt như tiếng ngọc reo, âm thanh vui tươi theo từng nhịp khảy của những ngón tay mà chậm rãi vang lên.
Bầu không khí ở trong sân tựa như bị tiếng nhạc tuyệt vời của nàng ta hớp hồn, ngay cả tiếng côn trùng hay ếch nhái cũng đều im bặt, và càng trở nên yên tĩnh hơn. Những giai điệu êm ái khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái thư sướng, tạm thời thoát ly mọi áp lực của thế tục, mà chỉ còn lại duy nhất sự cảm thụ của thính giác mà thôi.
Tuy không thể nói cầm nghệ đó đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng với trình độ đó thì cũng đã là hiếm thấy ở trên đại lục rồi.
Nữ tử kia căn bản không hề biết Mộ Dung Thiên đang đến gần, thần tình của nàng ta rất chăm chú, hoàn toàn chìm đắm ở bên trong nhạc cảnh.
Những làn gió mát vi vu thổi nhẹ lên mái tóc của nàng ta, làm cho chúng hơi tung bay nhè nhẹ lên không.
Mộ Dung Thiên ngừng chân, bởi vì hắn nghĩ làm cắt đứt tiếng đàn như vậy thì thật là khiếm nhã, tuyệt đối không thể tha thứ được.
Thế rồi tiếng đàn cũng chấm dứt, nữ tử kia thở ra một hơi nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh nhã từ từ có lại biểu tình của phàm nhân.
- Hay!
Đột nhiên có tiếng vỗ tay từ xa vang lên.
Lúc này nữ tử nọ mới phát hiện ra trong sân còn có người, nên nàng ta khẽ thốt:
- Một khúc đàn tùy hứng, đã khiến đại nhân chê cười rồi.
Thì ra nữ tử nọ chính là Toa Phỉ.
Nếu không nói đến lập trường chính trị, Mộ Dung Thiên quả thật rất tán thưởng cầm nghệ của Toa Phỉ.
Hắn vừa tiến vào sân vừa nói:
- Đây là một khúc hay khó có dịp để thưởng thức, Toa Phỉ tiểu thư quả nhiên đa tài đa nghệ.
Toa Phỉ đã thực hiện lời hứa với Mộ Dung Thiên. Nàng ta hiện đang mặc một bộ nữ phục, mái tóc đuôi ngựa cũng được xõa dài xuống lưng.
Lúc này Toa Phỉ có một loại khí chất khác hẳn với cái loại khí chất cân quắc anh thư, oai phong lẫm lẫm của một ma kỵ sĩ không thua gì nam nhi và lúc nào cũng khiến người ta nhìn thấy là có phần sợ sệt của lúc ban ngày.
Trên người nàng ta đeo rất ít nữ trang, nhìn gần thì trông thanh lệ thoát tục, mi mục như tranh vẽ, cả người như bừng sáng dưới ánh trăng, quả thật rất giống với một vị nữ thần không nhiễm bụi trần của nhân gian, và khiến người ta không dám nảy ra ý nghĩ khinh nhờn.
"Nàng ta thật sự là một dâm phụ chỉ biết dùng mỵ thuật để cám dỗ người khác thôi hay sao?" Mộ Dung Thiên bất giác không nhịn được mà tự hỏi lại mình một lần nữa.
Nếu muốn làm một nữ nhân có thể làm điên đảo chúng sinh, ngoài việc người đó phải có sắc đẹp tuyệt thế và mỵ thuật cao minh ra, nhất định còn phải có khí chất và nội hàm nổi bật nữa thì mới được.
Ở trong lòng những người chưa từng gặp qua Toa Phỉ, hiển nhiên nàng ta đúng là một dâm phụ ti tiện, nhưng ở trong mắt những nam tử đã từng gặp qua nàng ta, thì nàng ta đúng là một nữ thần cao quý.
Lúc này Toa Phỉ lấy tay che miệng cười khúc khích, mười phần kiều mỵ:
- Đa tạ đại nhân quá khen!
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Ta không khen quá lời đâu, nhưng hiện tại ta lại lo lắng một điều.
- Ngài lo lắng điều gì?
- Lo rằng ta sẽ bị nghiện, đến lúc đó thì sẽ không còn được thưởng thức cầm nghệ cao siêu của Toa Phỉ tiểu thư nữa, vậy thì chẳng phải nguy lắm sao?
Toa Phỉ nghe vậy thì lại cười duyên dáng hơn. Phương thức nịnh hót của Mộ Dung Thiên khiến nàng rất hài lòng, vì vậy nên nàng lại nói:
- Nếu như đại nhân không ngại, vậy thì lúc nào Toa Phỉ rảnh rỗi, ta tình nguyện sẽ khảy đàn giúp ngài giải buồn.
Mộ Dung Thiên vội liên thanh đáp:
- Không ngại, đương nhiên là không ngại. Ta cầu còn không được nữa mà.
Thế rồi hắn đảo mắt một vòng trên người Toa Phỉ, sau đó nói:
- Toa Phỉ tiểu thư, nàng mặc nữ phục thật là xinh đẹp mê người!
Toa Phi cười:
- Chỉ cần đại nhân quang lâm Bích Vân hiên, vậy thì Toa Phỉ sẽ vì ngài mà mặc nữ phục.
Mộ Dung Thiên tỏ vẻ vui mừng:
- Hay lắm, nếu vậy thì chỉ sợ ta sẽ đến quấy rồi nàng nhiều hơn đấy.
- Không hề gì, được đại nhân đến thăm hàn xá, đó chính là vinh hạnh của ta.
Trong lúc thốt ra lời đó, trên khuôn mặt ngọc của Toa Phỉ chợt lộ ra một tia đắc ý khó có thể nhận ra được.
So với những nam tử đã từng bị nàng ta chinh phục, vị thống soái Rạng Đông có tiếng tăm lững lẫy này cũng đã bắt đầu có dấu hiệu bị mắc câu rồi.
Nếu như có thể nắm được nhân vật trọng yếu này trong tay để sử dụng, vậy thì điều đó rất có lợi đối với tiền đồ của mình đây.
- Theo khẩu khí của đại nhân, dường như ngài cũng là một người am hiểu âm luật rất sâu sắc. Không biết ta có thể thỉnh giáo đại nhân một vấn đề được chăng?
Trên thực tế, Mộ Dung Thiên không hề am hiểu âm luật gì cả, mà Toa Phỉ cũng chẳng phải thật tâm muốn giao lưu với hắn về lãnh lực âm nhạc, mà đây chỉ là một thủ đoạn của nàng ta mà thôi.
Chỉ cần có thể tiếp xúc thân mật thì hai người mới có thể giữ được một khoảng cách nhất định.
Đối với đại đa số nam nhân, hễ vật gì dễ đến tay thì họ lại mau nảy sinh lòng chán ghét, còn nếu là vật khó đến tay thì họ lại càng ham muốn và quý trọng hơn. Chỉ cần cho họ một chút hy vọng, vậy thì họ sẽ hết lòng theo đuổi đến cùng.
Toa Phỉ vốn hiểu rất rõ tâm lý của nam nhân, nên nàng ta càng hiểu rõ mình nên làm thế nào. Nếu như lập tức dụ dỗ nam nhân lên giường ngay, vậy thì những gì thu được sẽ không bằng những thứ sẽ mất đi.
Do đó mà nàng ta kiên nhẫn chờ đợi, đợi thời cơ thích hợp sẽ tới.
Khi đối phương đã hoàn toàn bị mỵ lực của mình làm mê đắm, lại thêm chút mỵ thuật vào, vậy thì sẽ dễ dàng khống chế hắn trong tay lắm thôi.
Còn Mộ Dung Thiên thì đang cười thầm trong bụng, nhiệm vụ lần này giống như một trò chơi thú vị đã bắt đầu rồi đây!
Khung cảnh tại Bích Vân hiên cũng ưu nhã giống như cái tên của nó vậy, đình ngói đỏ và nhà sàn nhỏ nhắn nằm trong rừng trúc xanh um, để lộ ra một góc mọc toàn hoa sen, lại thêm vài con đường đá sỏi xuyên qua xuyên lại cả toàn bộ khu vực Bích Vân hiên.
Vô luận là màu sắc, góc độ, hay thiết kế, vv....tất cả đều được sắp xếp chu đáo, đồng thời còn tận hết khả năng để sử dụng không gian hữu hạn ở đây và khiến cho nó không có cảm giác chật hẹp chút nào.
Nếu quan sát tỉ mỉ một chút thì sẽ phát hiện ra mỗi một viên đá, mỗi một chậu cây ở đây đều được lựa chọn và bày bố rất cẩn thận, hầu như đã cố gắng để đạt đến mức hoàn mỹ nhất, đến nỗi mà mọi sự trang trí ở tại Bích Vân hiên tựa như rất là hà khắc vậy.
Nơi đây đúng là một địa phương phóng khoáng nhưng không mất đi sự tao nhã, u tĩnh nhưng không quạnh quẽ.
Khi đến đây, rất nhiều người sẽ cho rằng chủ nhân ở đây hẳn là một vị hiền giả có đạo đức và phẩm cách tốt, nhưng chỉ tiếc họ đều đoán sai.
Chủ nhân của Bích Vân hiên là Toa Phỉ, một dâm phụ chỉ dựa vào sắc đẹp và mỵ thuật để làm điên đảo chúng sanh, dưới váy có rất nhiều trai lơ, và tiếng xấu vang dội khắp nơi.
Vì vậy mà khi Mộ Dung Thiên vừa bước vào Bích Vân hiên thì không khỏi tấm tắc thở than một phen, sau vài lần tiếp xúc ít ỏi, nhìn thế nào cũng không thấy Toa Phỉ phóng đãng như trong các lời đồn đãi vậy.
Nhưng sự thật lại đúng như thế, chỉ cần là người của hải quốc thì ai cũng có thể xác nhận điểm này.
Nữ tỳ dẫn đường cho Mộ Dung Thiên mở cửa nội viện, từ bên trong chợt có tiếng đàn phiêu đãng truyền ra ngoài.
Ngay tại giữa sân có một nữ tử mặc váy dài màu trắng tinh đang ngồi khảy đàn, những nốt nhạc réo rắt như tiếng ngọc reo, âm thanh vui tươi theo từng nhịp khảy của những ngón tay mà chậm rãi vang lên.
Bầu không khí ở trong sân tựa như bị tiếng nhạc tuyệt vời của nàng ta hớp hồn, ngay cả tiếng côn trùng hay ếch nhái cũng đều im bặt, và càng trở nên yên tĩnh hơn. Những giai điệu êm ái khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái thư sướng, tạm thời thoát ly mọi áp lực của thế tục, mà chỉ còn lại duy nhất sự cảm thụ của thính giác mà thôi.
Tuy không thể nói cầm nghệ đó đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng với trình độ đó thì cũng đã là hiếm thấy ở trên đại lục rồi.
Nữ tử kia căn bản không hề biết Mộ Dung Thiên đang đến gần, thần tình của nàng ta rất chăm chú, hoàn toàn chìm đắm ở bên trong nhạc cảnh.
Những làn gió mát vi vu thổi nhẹ lên mái tóc của nàng ta, làm cho chúng hơi tung bay nhè nhẹ lên không.
Mộ Dung Thiên ngừng chân, bởi vì hắn nghĩ làm cắt đứt tiếng đàn như vậy thì thật là khiếm nhã, tuyệt đối không thể tha thứ được.
Thế rồi tiếng đàn cũng chấm dứt, nữ tử kia thở ra một hơi nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh nhã từ từ có lại biểu tình của phàm nhân.
- Hay!
Đột nhiên có tiếng vỗ tay từ xa vang lên.
Lúc này nữ tử nọ mới phát hiện ra trong sân còn có người, nên nàng ta khẽ thốt:
- Một khúc đàn tùy hứng, đã khiến đại nhân chê cười rồi.
Thì ra nữ tử nọ chính là Toa Phỉ.
Nếu không nói đến lập trường chính trị, Mộ Dung Thiên quả thật rất tán thưởng cầm nghệ của Toa Phỉ.
Hắn vừa tiến vào sân vừa nói:
- Đây là một khúc hay khó có dịp để thưởng thức, Toa Phỉ tiểu thư quả nhiên đa tài đa nghệ.
Toa Phỉ đã thực hiện lời hứa với Mộ Dung Thiên. Nàng ta hiện đang mặc một bộ nữ phục, mái tóc đuôi ngựa cũng được xõa dài xuống lưng.
Lúc này Toa Phỉ có một loại khí chất khác hẳn với cái loại khí chất cân quắc anh thư, oai phong lẫm lẫm của một ma kỵ sĩ không thua gì nam nhi và lúc nào cũng khiến người ta nhìn thấy là có phần sợ sệt của lúc ban ngày.
Trên người nàng ta đeo rất ít nữ trang, nhìn gần thì trông thanh lệ thoát tục, mi mục như tranh vẽ, cả người như bừng sáng dưới ánh trăng, quả thật rất giống với một vị nữ thần không nhiễm bụi trần của nhân gian, và khiến người ta không dám nảy ra ý nghĩ khinh nhờn.
"Nàng ta thật sự là một dâm phụ chỉ biết dùng mỵ thuật để cám dỗ người khác thôi hay sao?" Mộ Dung Thiên bất giác không nhịn được mà tự hỏi lại mình một lần nữa.
Nếu muốn làm một nữ nhân có thể làm điên đảo chúng sinh, ngoài việc người đó phải có sắc đẹp tuyệt thế và mỵ thuật cao minh ra, nhất định còn phải có khí chất và nội hàm nổi bật nữa thì mới được.
Ở trong lòng những người chưa từng gặp qua Toa Phỉ, hiển nhiên nàng ta đúng là một dâm phụ ti tiện, nhưng ở trong mắt những nam tử đã từng gặp qua nàng ta, thì nàng ta đúng là một nữ thần cao quý.
Lúc này Toa Phỉ lấy tay che miệng cười khúc khích, mười phần kiều mỵ:
- Đa tạ đại nhân quá khen!
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Ta không khen quá lời đâu, nhưng hiện tại ta lại lo lắng một điều.
- Ngài lo lắng điều gì?
- Lo rằng ta sẽ bị nghiện, đến lúc đó thì sẽ không còn được thưởng thức cầm nghệ cao siêu của Toa Phỉ tiểu thư nữa, vậy thì chẳng phải nguy lắm sao?
Toa Phỉ nghe vậy thì lại cười duyên dáng hơn. Phương thức nịnh hót của Mộ Dung Thiên khiến nàng rất hài lòng, vì vậy nên nàng lại nói:
- Nếu như đại nhân không ngại, vậy thì lúc nào Toa Phỉ rảnh rỗi, ta tình nguyện sẽ khảy đàn giúp ngài giải buồn.
Mộ Dung Thiên vội liên thanh đáp:
- Không ngại, đương nhiên là không ngại. Ta cầu còn không được nữa mà.
Thế rồi hắn đảo mắt một vòng trên người Toa Phỉ, sau đó nói:
- Toa Phỉ tiểu thư, nàng mặc nữ phục thật là xinh đẹp mê người!
Toa Phi cười:
- Chỉ cần đại nhân quang lâm Bích Vân hiên, vậy thì Toa Phỉ sẽ vì ngài mà mặc nữ phục.
Mộ Dung Thiên tỏ vẻ vui mừng:
- Hay lắm, nếu vậy thì chỉ sợ ta sẽ đến quấy rồi nàng nhiều hơn đấy.
- Không hề gì, được đại nhân đến thăm hàn xá, đó chính là vinh hạnh của ta.
Trong lúc thốt ra lời đó, trên khuôn mặt ngọc của Toa Phỉ chợt lộ ra một tia đắc ý khó có thể nhận ra được.
So với những nam tử đã từng bị nàng ta chinh phục, vị thống soái Rạng Đông có tiếng tăm lững lẫy này cũng đã bắt đầu có dấu hiệu bị mắc câu rồi.
Nếu như có thể nắm được nhân vật trọng yếu này trong tay để sử dụng, vậy thì điều đó rất có lợi đối với tiền đồ của mình đây.
- Theo khẩu khí của đại nhân, dường như ngài cũng là một người am hiểu âm luật rất sâu sắc. Không biết ta có thể thỉnh giáo đại nhân một vấn đề được chăng?
Trên thực tế, Mộ Dung Thiên không hề am hiểu âm luật gì cả, mà Toa Phỉ cũng chẳng phải thật tâm muốn giao lưu với hắn về lãnh lực âm nhạc, mà đây chỉ là một thủ đoạn của nàng ta mà thôi.
Chỉ cần có thể tiếp xúc thân mật thì hai người mới có thể giữ được một khoảng cách nhất định.
Đối với đại đa số nam nhân, hễ vật gì dễ đến tay thì họ lại mau nảy sinh lòng chán ghét, còn nếu là vật khó đến tay thì họ lại càng ham muốn và quý trọng hơn. Chỉ cần cho họ một chút hy vọng, vậy thì họ sẽ hết lòng theo đuổi đến cùng.
Toa Phỉ vốn hiểu rất rõ tâm lý của nam nhân, nên nàng ta càng hiểu rõ mình nên làm thế nào. Nếu như lập tức dụ dỗ nam nhân lên giường ngay, vậy thì những gì thu được sẽ không bằng những thứ sẽ mất đi.
Do đó mà nàng ta kiên nhẫn chờ đợi, đợi thời cơ thích hợp sẽ tới.
Khi đối phương đã hoàn toàn bị mỵ lực của mình làm mê đắm, lại thêm chút mỵ thuật vào, vậy thì sẽ dễ dàng khống chế hắn trong tay lắm thôi.
Còn Mộ Dung Thiên thì đang cười thầm trong bụng, nhiệm vụ lần này giống như một trò chơi thú vị đã bắt đầu rồi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.