Dị Giới Dược Sư

Chương 160: Phong Hung

Vô Sỉ Đạo Tặc

18/03/2013



Khi Mộ Dung Thiên chạy đến nơi thì lập tức nhìn thấy ngay một nữ tử đang hung hăng đứng chống nạnh ở cửa điếm. Dám đến địa bàn của hắn để quấy rối thì cũng chẳng khác nào gián tiếp đối địch với giới cao tầng của Tát La. Phá dược điếm của hắn thì cũng tức là đi phá "điểm tựa" của bọn họ. Thế mà người này lại dám đơn thương độc mã tới đây, tuy nhiên, trên đầu nàng lại có đôi sừng rồng, trong tay cầm cốt tiên, trên thân lại mặc bộ lục y quen thuộc; với bao nhiêu đó thôi cũng đủ để chứng minh tư cách không sợ trời không sợ đất của nàng rồi.

Mộ Dung Thiên thấy hơi đau đầu, không ngờ Mâu Cơ lại to gan như vậy, khi không lại ngang nhiên đi ngăn cản tài lộ của hắn. Có nàng long nữ này gây sóng gió ở đây thì còn ai dám tới mua thuốc nữa chứ? Huống chi, khách hàng ở đây vốn đều không đích thân đến mua mà chỉ phái hạ nhân đến thay, nhằm để tránh người khác biết mình bị lép vế ở “phương diện” kia. Mà ngay cả nếu như chủ nhân có mặt ở đây thì họ cũng phải kiêng kỵ nàng ba phần, chứ đừng nói tới hạ nhân.

- Lão bản của các ngươi ở đâu, tại sao còn chưa xuất hiện?

Cây roi của nàng theo thói quen vung lên không trung, tạo ra những tiếng kêu vun vút.

Mấy vị dược sư có tư cách đại diện khi Mộ Dung Thiên vắng mặt, và có trách nhiệm trông coi sổ sách cũng bị nàng dọa hết hồn, run giọng nói:

- Mâu Cơ tiểu thư, xin... xin tiểu thư chờ một chút, chúng ta đã cho người đi báo với lão bản rồi!

Mâu Cơ hừ một tiếng nói:

- Đáng ghét! Đồ gan chó thật là lớn mật, dám để bổn tiểu thư đợi lâu như vậy! Được, ta sẽ cho hắn nửa giờ, nếu còn không thấy người thì đừng trách ta không khách khí!

Chợt ngay vào lúc đó, một giọng nói có vẻ hơi quen thuộc vang lên sau lưng nàng:

- Mâu Cơ tiểu thư, xin hỏi tìm ta có việc gì?

Lại là cái loại khẩu khí đáng ghét này? Mâu Cơ quay người lại, nàng lập tức nhìn thấy một khuôn mặt không hề xa lạ, chính là tên quỷ mặt đen mà nàng đã gặp qua tại trường đấu giá, người không chịu bán sủng vật cổ quái kia, và lại còn dám thừa cơ hội trêu chọc mình một phen.

Hóa ra tên này lại là lão bản của dược điếm này ư? Thế là bao nhiêu thù cũ hận mới đều cùng nhau kéo về. Mâu Cơ nhất thời vì quá phẫn nộ mà hơi thở bị mất điều hòa, nàng vung roi chỉ vào Mộ Dung Thiên nói:

- Được lắm, ngươi, ngươi, ngươi....

Mâu Cơ thốt lên một tràng tiếng "ngươi", mà mãi một lúc lâu sau vẫn không biết phải mắng tiếp thế nào mới tốt.

Nếu như nàng bớt điêu ngoa một chút, thì Mộ Dung Thiên còn cảm thấy cá tính của nàng Long nữ này cũng khá đáng yêu, có điều nàng ta không phải chỉ điêu ngoa một chút mà là rất điêu ngoa, điêu ngoa vô cùng... Tuy vậy, Mộ Dung Thiên cũng không dám sơ suất, vì chuyện của con Tật Phong mà hắn đã kết oán với Mâu Cơ, giờ đây lại xảy ra vấn đề có liên quan tới "Kim thương bất đảo", nên phiền toái lại tìm đến rồi.

Mộ Dung Thiên bất đắc dĩ hỏi:

- Mâu Cơ tiểu thư, ngươi muốn thế nào?

Mâu Cơ rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, nàng thốt từng tiếng với thanh âm lạnh lẽo như gió đông bắc:

- Quỷ mặt đen, nếu muốn ta bỏ qua cho ngươi thì trước tiên ngươi phải công khai xin lỗi ta, sau đó đổi sang buôn bán thứ khác, hoặc giả phải lập tức đóng cửa dược điếm, vĩnh viễn không được bán loại thuốc bất lịch sự kia nữa. Sau cùng là không được cho bán đấu giá cái loại thuốc chết tiệt “Kim thương bất đảo” kia nữa.

Khi nàng nhắc đến cái tên “Kim thương bất đảo” thì khuôn mặt diễm lệ chợt đỏ bừng, trông rất là sống động, nhìn thế cũng đủ biết là nàng đang nghĩ đến hiệu quả của việc uống thuốc.

Chỉ cần nàng không gây náo loạn thì đừng nói là xin lỗi, dù có muốn hắn quỳ xuống liếm ngón chân của nàng thì tên sắc lang Mộ Dung Thiên cũng chịu ngay. Thế nhưng hôm nay rõ ràng là nàng muốn phá đám con đường làm ăn của hắn thì tuyệt đối không được. Mộ Dung Thiên cố giữ kiên nhẫn, nhỏ nhẹ nói:

- Mâu Cơ tiểu thư, nàng đại nhân đại lượng, đừng so đo với kẻ tiểu nhân làm gì. Nếu tiểu thư muốn ta công khai xin lỗi thì việc đó không thành vấn đề. Nhưng còn về chuyện sinh ý thì ta nhất định không thể dẹp đi theo ý tiểu thư được. Tiểu thư hãy thương xót cho ta đi. Ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới lại có con nhỏ ba tuổi, ai nấy cũng đều cần ta nuôi dưỡng đấy.

Mâu Cơ chẳng thèm tin vào những lời ba hoa của hắn, chỉ nói:

- Quỷ mới tin ngươi! Nếu ngươi cần nuôi mẹ nuôi con thì ta có thể cho ngươi chút tiền, muốn tiêu đến hết đời cũng được. Thôi đừng nói nhảm nữa, nếu không thì ta sẽ tự tay giúp ngươi hủy đi dược điếm này vậy!

Mộ Dung Thiên biết là không thể dựa dẫm vào sự cảm thông của nàng để thương lượng nữa rồi, hắn chỉ còn cách hạ thủ vào mục tiêu khác thôi. Thế là mặt hắn liền đổi sắc, cười hì hì nói:

- Mâu Cơ tiểu thư là trang tuyệt sắc, thiên hạ vô song, dáng người uyển chuyển tới cực điểm, giống như là trăng sáng giữa bầu trời đêm, và cũng chính là tình nhân trong mộng của toàn thể thiếu niên của đế quốc. Bất cứ một loại ngôn ngữ nào cũng không thể miêu tả nổi một phần vẻ đẹp của tiểu thư. Tại hạ thật sự rất hâm mộ!



Mâu Cơ nghe vậy thì hơi sững người, trong lòng tuy rất thích nhưng lại lập tức nói:

- Dù ngươi có nói đúng đi nữa, nhưng chỉ vài câu vuốt mông ngựa như vậy mà muốn bổn tiểu thư tha cho ngươi thì đừng hòng!

Mộ Dung Thiên thở dài nói:

- Chỉ tiếc....

Mâu Cơ thấy hắn ngập ngừng như vậy thì cảm thấy có chút căng thẳng, vội hỏi:

- Đáng tiếc cái gì?

Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm vào ngực Mâu Cơ rồi nói:

- Chỉ tiếc Mâu Cơ tiểu thư là nữ tử hoàn mỹ như thế, vóc người tuyệt vời như vậy nhưng lại có một điểm không hoàn mỹ, thật khiến người ta không khỏi thở dài!

Mâu Cơ biết ý hắn nói mình là “Thái Bình công chúa”, điều đó luôn là nỗi đau trong lòng Long nữ. Nàng rất mẫn cảm với vấn đề ấy, vì nó chính là “vảy ngược” của rồng, không thể động tới, vậy nên sau khi nghe thế thì nàng lập tức nổi giận ngay:

- Ngươi dám châm chọc ta? Thật to gan!

Cây cốt tiên trong tay nàng lập tức vung lên và quất về phía Mộ Dung Thiên, lần này thì không phải là dọa nữa.

Mộ Dung Thiên cười hắc hắc nói:

- Vừa khéo tại hạ lại có được một bí dược với tác dụng giúp cho nữ tử nảy nở đôi "tuyết lê".

Vừa nghe xong lời nói đó thì cổ tay của Mâu Cơ khẽ lắc một cái, cây roi trong tay nàng lập tức lệch đi, đánh trượt qua người Mộ Dung Thiên, và quất xuống mặt đường bằng đá. "Chát" một tiếng, mặt đường bằng đá liền thấy xuất hiện một cái rãnh sâu, những mảnh đá vỡ bay tung tóe. Mộ Dung Thiên thầm kinh hãi trong lòng. Nữ tử điêu ngoa này cũng thật lợi hại. Nếu đổi lại là một người dân bình thường mà bị đánh một roi như vậy thì chỉ sợ xương cốt sẽ bị gãy đoạn.

Mâu Cơ vội vàng hỏi:

- Ngươi vừa nói cái gì?

Mộ Dung Thiên thấy bộ dạng khẩn trương của nàng thì đắc ý vô cùng, nói:

- Tại hạ may mắn có một bí phương, chỉ cần trải qua một thời gian thì Mâu Cơ tiểu thư sẽ có được sự kiêu ngạo của nữ nhân ngay!

Ánh mắt của hắn tựa như con ruồi dán chặt vào ngực Long nữ. Hình như đó không phải là sân bay mà là đồi núi trùng điệp vậy. Trước kia khi hắn còn ở trường y khoa thì đã từng theo đuổi một thiếu nữ được gọi là "Thái Bình công chúa". Vì muốn giai nhân vui vẻ, Mộ Dung Thiên đã tìm đủ mọi cách để bổ khuyết cho nàng, so với việc phối chế "Tu nữ dã phong cuồng" thì còn tích cực hơn nữa. Hắn đã sưu tầm đủ mọi bí phương, lại dùng trâu mẹ heo nái thí nghiệm, vất vả trong suốt hơn nửa năm học thì cuối cùng cũng thành công. Không ngờ loại thuốc đặc biệt ấy được dùng trên thân thể con người thì lập tức xuất hiện kỳ tích, nên hắn đặt tên cho nó là: Y Nhĩ Đĩnh. Chỉ tiếc rằng mỹ nữ ấy sau khi qua sông thì đoạn cầu, kiếm một bạn trai khác tốt lành hơn. Mộ Dung Thiên ở Địa cầu bị thất bại, nhưng cuối cùng bí phương này lại được phát huy công dụng tại Thần Phong đại lục. Ngay cả Lộ Thiến cũng đã được hưởng thành quả của Y Nhĩ Đĩnh rồi, đồi ngực của nàng nhanh chóng nẩy nở từ trái cam thành trái bưởi, đó đều là nhờ vào công lao của Y Nhĩ Đĩnh mà thôi.

Sau khi Mâu Cơ nghe tới đây thì chẳng khác nào người sắp chết khát trong sa mạc mà tìm được ốc đảo vậy. Nàng nóng lòng đến nỗi chẳng thèm so đo với ánh mắt tham lam của tên quỷ mặt đen đang chiếm tiện nghi trên người mình, lập tức hỏi lại:

- Thật sao?

Nàng hơi ngừng một chút rồi nói:

- Nếu ngươi dám lừa ta, thì…..hừ hừ!!

Nàng dùng mấy tiếng hừ lạnh để cảnh cáo Mộ Dung Thiên. Nếu như hắn dám làm tia hy vọng vừa mới nhen nhóm lên của nàng bị tan biến, thì tất nhiên nàng sẽ nổi cơn thịnh nộ, và hậu quả sẽ là cực kỳ nghiêm trọng!

Mộ Dung Thiên cười ha hả, nói với giọng đầy tự tin:

- Yên tâm đi, không phải là ta khoác lác đâu. Mâu Cơ tiểu thư cứ nhìn vào hiệu quả của Kim thương bất đảo do ta chế luyện thì đủ biết rồi đấy. Ta có thể khiến nam nhân kiên cường không ngã thì hiển nhiên cũng có thể khiến nữ nhân ngạo nghễ vươn cao.

Mâu Cơ hồi tưởng lại cảnh tượng sôi trào của buổi đấu giá hôm ấy, mỗi một lần thuốc của hắn được bán ra thì tất cả đều được mua bởi một giá quyết định, toàn là những đại nhân vật giành mua với nhau, do đó mà Mâu Cơ không thể không tin tưởng vào lời hứa đầy cuồng vọng của hắn. Nàng tưởng tượng ra cảnh mình ngẩng đầu ưỡn ngực, không bao giờ bị người khác nhìn mình với ánh mắt mập mờ và khiến bản thân bị xấu hổ nữa. Mới nghĩ tới đó thôi thì trái tim của Mâu Cơ liền đập thình thịch, nàng vội nói:

- Ha....ngươi mau mau giúp ta đi!



Trong lòng Mộ Dung Thiên biết hiện tại mình đã “phản khách vi chủ” rồi, nên hắn chậm rãi nói:

- Thế nhưng loại bí dược này được chế luyện rất khó khăn, kẻ làm dược sư phải rất vất vả đấy. Ài, không dễ làm, không dễ làm đâu!

Hắn biết loại thiên chi kiêu nữ này vô luận là gia thế, vũ kỹ, hay vóc người đều rất hoàn mỹ, nhưng chỉ cần họ có một khuyết điểm khó có thể bổ khuyết thì nhất định sẽ rất phiền muộn, và sẽ muốn tìm mọi cách, không tiếc mọi giá để bù đắp. Nay hắn đã nắm được "yếu điểm" của vị tiểu công chúa Long tộc này trong tay, thì phải nắm cho chặt, nếu không thì thật là có lỗi với Đảng và nhân dân rồi!

Mâu Cơ là người điêu ngoa nông nổi, không phải là đối thủ của loại cáo già như Mộ Dung Thiên, rốt cuộc thì cũng luống cuống tay chân:

- Vậy phải làm sao thì ngươi mới chịu hỗ trợ? Ngươi muốn có những vật liệu thế nào để điều chế đan dược thì cứ việc nói ra!

Mộ Dung Thiên thể hiện đủ mười phần du côn, cười nói:

- Việc này có gấp cũng không được. Đầu tiên là vật liệu thu thập rất khó khăn, phải có chín chín tám mươi mốt vị, nhưng vị nào vị nấy cũng đều rất khan hiếm. Sau đó ta còn phải chuẩn bị trong một khoảng thời gian. Hiện tại cửa hàng mới vừa thành lập, công việc còn rất bề bộn, ta làm sao có thể chuyên tâm chế thuốc đây? Đã vậy mà Mâu Cơ tiểu thư còn muốn đập tan dược điếm của ta, vậy thì trong lúc tinh thần hoảng loạn, chỉ e rằng sẽ làm ảnh hưởng tới việc luyện đan mà thôi.

Mâu Cơ hiểu ý tứ của hắn, sau khi cân nhắc lợi hại thì “tuyết lê” của mình vẫn quan trọng hơn, vì vậy liền nói:

- Ngươi có thể khiến ta lớn........giúp ta được “kiêu ngạo” thì bổn tiểu thư sẽ không tính toán với ngươi nữa.

Mộ Dung Thiên tiếp tục được voi đòi tiên:

- Ài, trong lòng có phiền não, nói không chừng xác suất thành công cũng bị giảm hẳn.

Mâu Cơ khẽ dùng mũi bàn chân chà chà trên đất, đồng thời ngập ngừng nói:

- Mặc kệ thế nào thì ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi nữa, vậy được chưa?

Mộ Dung Thiên lập tức nói:

- Tốt, một lời đã định. Như vậy thì ta có thể chuyên tâm giải quyết vấn đề của Mâu Cơ tiểu thư rồi.

Mâu Cơ gấp đến nỗi không thể chờ được, vội hỏi:

- Vậy thì cần bao lâu mới thấy được hiệu quả?

Mộ Dung Thiên cười ha hả đáp:

- Tiểu thư đã bị bao nhiêu năm rồi, sao giờ lại muốn một bước lên trời ngay thế?

Mâu Cơ hơi thất vọng, hỏi lại lần nữa:

- Ngươi nói cụ thể xem là phải mất bao lâu nào?

- Đại khái là năm, sáu tháng đi. Ta không dám cam đoan là sẽ có hiệu quả ngay. Không biết Mâu Cơ tiểu thư có đủ kiên nhẫn hay không?

Mâu Cơ vốn tưởng rằng ít nhất phải mất tới năm rưỡi hoặc hai năm. Hóa ra bây giờ chỉ mất có năm, sáu tháng, thời gian ngắn hơn nàng tưởng nhiều. Do đó, nàng liền nói với giọng rất phấn khởi:

- Được lắm, ta sẽ chờ ngươi!

Lời này nói ra thì hơi có chút mập mờ, giống như là thiếu nữ nói lời từ biệt với tình lang vậy. Nhưng chẳng qua là cái tâm của Mâu Cơ quá đơn giản, chẳng cảm nhận ra chút gì.

Kỳ thật thời gian mà Mộ Dung Thiên cần thì cũng chỉ khoảng hơn mười ngày là đủ. Dược thảo để chế thuốc cũng đều là những thứ vẫn thường thấy, chứ không phải như hắn đã phóng đại, phải có tới tám mươi mốt vị. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn phải tận tình bốc lột Mâu Cơ mới được. Long tộc của nàng giàu có như vậy, nếu không bòn rút một phen cho thỏa thích thì thật uổng phí. Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên liền nở nụ cười xảo trá, trông không khác gì một tiểu hồ ly vậy.

Ừ, được rồi. Dược điếm có nên bán thêm loại thuốc kích thích gây tăng trưởng ngực này không nhỉ? Hồng nhan họa thủy, mà họa thủy cũng phải nắm chắc chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Dược Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook