Chương 165: Tầm Hoan
Vô Sỉ Đạo Tặc
18/03/2013
Đưa mắt tiễn Ước Sắt Phu đi khỏi, trên gương mặt Mộ Dung Thiên thoáng nở một nụ cười khó phát hiện, vì nhi tử của lão rùa đen, đành cực khổ một chút vậy.
Phía ngoài hội trường là khu thương mại tự do, dù không phải cấp bậc quốc gia nhưng những doanh nhân ở đây cũng đều là những người giàu có ở khắp nơi, Mộ Dung Thiên tức thì trở thành nhân vật tiêu điểm của mọi người, may mà giới thương nhân còn có một quy luật bất thành văn, đó là từng người từng người một tiếp xúc với nhau, bởi vì nó có thể liên quan đến những chuyến giao dịch bí mật. Vì thế, Mộ Dung Thiên cứ từ tốn ứng phó, phương pháp điều chế “Kim thương bất đảo” chỉ có thể do mình nắm giữ, không thể nói cho ai khác, một người sản xuất không thể đáp ứng được bao nhiêu yêu cầu như vậy, cho nên chỉ đành bàn những thương vụ về "bổ thận", "tráng dương", hiệu quả của hai loại thuốc đó cũng không tệ, cơ hội làm ăn rất lớn.
Suốt cả buổi tối, Mộ Dung Thiên mệt mỏi rã rời, thương trường như chiến trường, mọi người đều ngầm tranh đấu trong từng lời ăn tiếng nói với hy vọng có được lợi ích lớn nhất, đó là luật chơi, phải rất khéo léo mới được.
Đây chỉ là đêm đầu tiên, trước lúc hội chợ thương mại kết thúc thì còn đến những hơn nửa tháng nữa, xem ra lại phải sống giữa vui sướng và khổ đau suốt quãng thời gian này rồi, vui sướng vì ở một nơi giao lưu rộng rãi như hội chợ Tạp Phu Ân này, những người có tư cách tham gia hầu như đều có thể hài lòng ra về, đau khổ là bởi ngày nào cũng phải toàn tâm toàn lực ứng phó với những cuộc thương đàm không ngừng nghỉ.
- Đan Ni Tư tiên sinh.
Vừa thở phào vì thỏa thuận xong một vụ làm ăn, Mộ Dung Thiên lại phải khôi phục nụ cười cố hữu, xoay đầu lại liền nhìn thấy hai nam tử một gầy một béo thuộc tộc Đại Nhĩ
- Mạt Khắc, Mạt Y tiên sinh?
Bởi vì chiếc tai lớn của hai người này rất giống Trư Bát Giới trong “Tây Du Ký” nên Mộ Dung Thiên có ấn tượng rất sâu sắc.
Đây là hai huynh đệ song sinh, người mang chiếc bụng phệ như phật Di Lặc là ca ca Mạt Khắc, còn vị cao lêu khêu như cây trúc là đệ đệ Mạt Y, bọn họ đều kinh doanh báu vật, bao gồm cả những đan dược có giá trị.
Mộ Dung Thiên còn nhớ đã từng giao đàm với họ, nói chuyện rất hợp nhau, điều kiện giao dịch rất hài lòng, không biết bọn họ lại tới tìm mình là vì chuyện gì.
Mạt Khắc tươi cười rạng rỡ:
- Đan Ni Tư tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, ta thấy ngài cũng mệt lắm rồi, chi bằng chúng ta tìm chỗ nào kiếm vài trò thư giãn một chút nhé?
Mạt Y cũng phụ họa:
- Phải đó, Đan Ni Tư tiên sinh, nghe nói Bồng Lai Dạ Đô tại Tư Ba Đạt Khắc Lộ rất nổi tiếng, tại đó gần như có thể tìm được hầu hết mỹ nữ trên khắp đại lục, nếu như muốn, còn có thể phong lưu một đêm nữa.
Rất hiển nhiên, câu này đánh trúng sở thích của tên sắc lang, Mộ Dung Thiên đáp không chút do dự:
- Mạt Khắc, Mạt Y tiên sinh, vậy Đan Ni Tư đành phải dựa bóng nhị vị vậy, đi hưởng thụ thôi, hãy trải qua một đêm tuyệt vời khó quên nào, hê hê...
Mộ Dung Thiên không cự tuyệt bởi lẽ hắn quả thật cần chút gì đó để giảm bớt áp lực cho bản thân, nếu không thì nửa tháng này chắc sẽ bị suy sụp mất.
- Không thành vấn đề! Huynh đệ chúng ta chiêu đãi, Đan Ni Tư tiên sinh cứ thỏa sức vui vẻ là được.
Mạc Khắc, Mạt Y hầu như là đồng thanh thốt lên câu đó. Có thể kết giao thêm với vị thương nhân nắm giữ hàng hiếm này, về sau dù có muốn ngăn cho những món lợi nhuận mới dâng đến tận cửa thì cũng không ngăn được. Chỉ nghĩ tới kim tệ sắp chảy vào túi như suối, hai huynh đệ Đại Nhĩ tộc đã thấy cực kỳ hưng phấn, cả hai cùng Mộ Dung Thiên cất tiếng cười dâm đãng nghe rất bỉ ổi, hệt như ba con chó đực đang động tình vậy.
Vậy là, chuyện làm ăn tạm thời gác lại, ba gã sắc lang ý hợp tâm đầu với những đề tài ám muội, vừa trao đổi về những kinh nghiệm nam nhân, vừa không ngừng tiến về phía Bồng Lai Dạ Đô - nơi sống về đêm nổi danh nhất thành thị siêu cấp này.
oooOooo
Một mặt trăng trên Thần Phong đại lục đã lặn xuống đằng đông, chỉ còn heo hắt vài tia sáng lưu luyến phía chân trời, mặt trăng còn lại đang nằm giữa lưng chừng trời, bây giờ là lúc nửa đêm, tương ứng với 0 giờ sáng ở Địa cầu. Đối với những nhân sĩ thuộc tầng lớp cao vốn chỉ quen hưởng thụ, thì cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Sông Bồng Lai nằm ở Ái Một khu, trung bộ Tư Ba Đạt Khắc Lộ, kéo dài ngàn thước, rộng rãi thoáng đãng, ánh đèn từ vô số thuyền hoa to nhỏ tựa như những vì sao tô điểm khắp mặt sông, dòng nước không chảy xiết mà êm đềm nhẹ trôi, dịu dàng như một trinh nữ chưa xuất giá, dưới ánh trăng tựa như một dải lụa vô cùng mỹ lệ. Thỉnh thoảng, vài con cá chuồn nho nhỏ vọt lên từ mặt nước phẳng lặng như gương khiến dòng sông tăng thêm sức sống. Những ngọn gió từ sông thổi vào mang theo mùi hương son phấn từ các mỹ nữ, tiếng đàn ca múa hát vang vọng tới tận bờ sông khiến tinh thần khách nhân thêm phấn chấn.
Mấy người vừa đến bờ đê lập tức có tuần thú sư đưa Thủy ma tới đón, hai huynh đệ Mạt Khắc, Mạt Y trước kia đã từng tham gia hội chợ nên đối với Bồng Lai Dạ Đô đều rất quen thuộc, cả hai lập tức nói tên một chiếc thuyền hoa, sau đó, tuần thú sư nhanh chóng điều khiển Thủy ma bơi đến địa điểm.
Ngày thường, việc làm ăn của Bồng Lai Dạ Đô đã rất tốt, đêm nay lại càng náo nhiệt lạ thường, thương nhân từ các nơi đổ tới ngoại trừ mục đích là giành tư cách tham dự hội chợ thì còn có những kẻ không được mời, họ dẫn người tới Tư Ba Đạt Khắc để tìm kiếm cơ hội, mà những địa điểm ăn chơi là nơi rất tốt để kiếm quan hệ. Bởi vậy, dù nơi đây có vô số thuyền hoa nhưng hầu hết đều không còn chỗ ngồi, tiếng nâng ly chúc tụng rộn rã khắp nơi.
Thủy ma dừng lại bên dưới một chiếc thuyền hoa lớn, nó không giống với những chiếc được trang trí hào hoa, nào châu báu phấn son, nào lụa là gấm vóc, trông chỉ thấy sặc mùi tiền. Chiếc thuyền này mặc dù hết sức giản dị và chất phác, song với vị trí hoàng kim là nằm ngay chính giữa dòng sông, cộng với việc được chế tác từ nguyên liệu tốt là gỗ lim thượng đẳng hiếm có, điều đó càng chứng tỏ nó cao hơn những thuyền khác một bậc, khẳng định không phải loại tầm thường.
Khi Mộ Dung Thiên mới đến Thần Phong đại lục, hắn luôn cảm thấy những ngọn đèn ma pháp lơ lửng trên cao vô cùng đặc sắc, nhưng khi đã thấy nhiều thì lại cảm thấy bình thường, chiếc thuyền hoa này lại khác biệt, công cụ chiếu sáng mà nó dùng là những chiếc đèn lồng nguyên thủy nhất, trông chẳng khác gì ở Địa cầu, trái lại, Mộ Dung Thiên lại cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Một Quy nhân với hàng ria mép hình chữ bát lập tức tiến đến nghênh đón, về mặt ý nghĩa thì đây đúng là Quy công chân chính, chuyên phụ trách dẫn khách.
Quy nhân cúi đầu khom lưng, ân cần chào đón:
- Hoan nghênh quý khách ghé thăm, không biết chư vị có đặt phòng trước không?
Mạt Khắc gật đầu:
- Phòng 902!
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho tối nay từ sớm, nếu không đặt phòng trước, chỉ e lúc này đã chật kín người.
- À vâng, mời quý vị theo tại hạ.
Hành lễ xong, Quy nhân liền đi trước dẫn đường, ba người theo sát phía sau.
Đứng trên sàn thuyền, Mộ Dung Thiên lúc này mới phát hiện chiếc thuyền này lớn kinh người, riêng bề rộng đã đến sáu mươi thước, dài tới năm trăm thước, y hệt như một chiếc hàng không mẫu hạm cỡ nhỏ. Chính giữa thuyền không phải một phòng mái bằng như thường lệ mà là một tòa tháp nhọn, tổng cộng có mười tám tầng, vươn cao chót vót, nổi bật lên giữa hàng hà sa số thuyền bè xung quanh. Nơi này không giống như những tòa tháp tầng tầng lớp lớp thông thường, tháp này lấy chính giữa làm trụ, với những lối đi nhỏ tỏa ra từ giữa và vươn xa đến hàng chục thước, mà tận cùng của nó là một căn phòng lớn, trông tựa như vòng đu quay ở những công viên giải trí, nhìn thật nguy hiểm.
Từ cửa sổ mỗi căn phòng đều hắt ra ánh sáng mờ mờ, kèm theo đó là tiếng trống nhạc cùng tiếng đàn du dương, phía trên đỉnh treo bảng hiệu với bốn chữ lớn sáng rực đang nhấp nháy: "Thập Bát Thiên Đường.” Nhìn kỹ lại, hóa ra bốn chữ đó đều do những viên minh châu tròn xoe xếp lại, hơn nữa còn nghe thấy tiếng lao xao khe khẽ. Vừa sáng lấp lánh như sao vừa phát ra tiếng lao xao, đó là vật mà Mộ Dung Thiên đã từng thấy qua - Mộng châu, đương nhiên đó không thể là loại cực phẩm hơn bẩy trăm năm tuổi mà Long nữ Mâu Cơ đã giành được trong cuộc đấu giá, tuy nhiên với nhiều Mộng châu thế này, hơn nữa xem chừng mỗi hạt đều có tuổi trên ba bốn trăm năm thì quả thật là hiếm thấy.
Mạt Khắc thấy bộ dạng lơ ngơ nhìn ngang nhìn ngửa của Mộ Dung Thiên thì lấy làm đắc ý, nói:
- Có phải đây là lần đầu Đan Ni Tư tiên sinh đến đây không? Thập Bát Thiên Đường là một trong những thuyền hoa danh tiếng nhất Bồng Lai Dạ Đô, nó nổi danh nhờ tòa tháp mười tám tầng của nó, chúng ta may mắn đặt được tầng thứ chín.
Nực cười thật, trước kia chỉ nghe nói tới mười tám tầng địa ngục, không ngờ Thần Phong đại lục còn có cả mười tám thiên đường.
Mạt Y giải thích thêm:
- Tầng đầu tiên của Thập Bát Thiên Đường tổng cộng có mười tám phòng, cứ lên trên một tầng, số phòng lại giảm đi một. Sự đa dạng về tiết mục và chủng loại mỹ nữ giữa các tầng đều khác nhau, nhất là phòng duy nhất trên tầng mười tám, nghe nói mức độ xa xỉ khó mà tưởng tượng được, vô số tiết mục đầy kích thích khiến người ta sung sướng như ở trên thiên đường vậy. Đáng tiếc, hai huynh đệ chúng ta cũng chỉ mới được nghe nói chứ chưa có tư cách tự mình trải nghiệm, có điều Đan Ni Tư tiên sinh cũng không cần tiếc nuối, tầng chín cũng có không ít tiết mục rồi, đảm bảo sẽ khiến tiên sinh ứng phó không nổi, sung sướng muốn chết, quên cả lối về, ha ha...
Con mẹ nó, thương nhân dị giới cũng biết ăn chơi thật đấy, sắc tâm của Mộ Dung Thiên đại động, hắn liền nói:
- Vậy để ta trải nghiệm xem sao.
Quy nhân dẫn ba người tới tận chân tháp, tại đó đã có ba nữ tử dung mạo xinh xắn khẽ cúi chào:
- Ngải Phù, Phiền Liên, Mễ Hiết Nhĩ rất vinh hạnh được phục vụ quý khách.
Mạt Khắc giải thích:
- Đan Ni Tư tiên sinh, đây là thị nữ sẽ đi theo để giải thích các tiết mục đêm nay cho chúng ta, hay còn được gọi là U Mỵ, ngoài việc hướng dẫn, họ còn có thể vì ngài mà làm bất cứ điều gì. Họ được dạy bảo đã lâu, am hiểu rất nhiều, nhiệt tình lắm đấy!
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì lập tức vỗ ngay một phát lên bờ mông tròn trịa của Mễ Hiết Nhĩ đang đứng bên:
- Mỹ nữ các nàng thần kỳ như vậy thật sao?
Mễ Hiết Nhĩ là nữ tử có khí chất tốt nhất trong ba người, rõ ràng là hai huynh đệ Mạt Khắc vì lấy lòng mà cố ý nhường cho hắn.
Mễ Hiết Nhĩ bị tập kích liền kêu khẽ một tiếng, thẹn thùng trách cứ:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ngài xấu quá!
Trên gương mặt của nàng ta chợt hiện lên hai đóa mây hồng, làm như xấu hổ thật vậy, không thể không thừa nhận, dáng vẻ e thẹn đó bất luận là giả hay thật thì đều gợi lên dục vọng của Mộ Dung Thiên.
Mạt Y cười nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ngài đừng bị vẻ ngoài của nàng ta đánh lừa, đến lúc bị xơi tái rồi còn không biết đấy.
Ba nàng đồng loạt phụng phịu kháng nghị, khuôn mặt ai nấy đều đầy vẻ thuần khiết. Mặc dù cùng là tầng thứ chín, song phục vụ mỗi phòng mỗi khác, nếu chủ yếu đến bàn chuyện làm ăn hoặc thưởng thức ca múa, tiết mục biểu diễn và thị nữ được an bài thì sẽ có khác biệt. Hai huynh đệ Mạt Khắc tới đây hoàn toàn vì tiêu khiển nên tuyển chọn loại kích thích nhất, ngay cả thị nữ cũng đều rất phóng đãng.
Ba nàng U Mỵ cười tươi như hoa dẫn đám người Mộ Dung Thiên bước lên cầu thang xoáy ốc để lên tầng chín, lối đi đều làm từ ngọc bích, tay vịn lại làm từ bạch ngọc, vừa xa xỉ lại vừa trang nhã.
Vừa vào trong phòng, Mộ Dung Thiên liền phát hiện nơi đây là một kết giới cách âm hai chiều, tác dụng của nó tất nhiên không cần phải nói, hắn hít sâu một hơi, xem ra lại là một đêm hủ bại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.