Dị Giới Dược Sư

Chương 332: Tế Điện

Vô Sỉ Đạo Tặc

06/09/2013

Mộ Dung Thiên cười nhạt nói:

- Nghe danh thượng cổ yêu thú Cùng Kỳ có những kỹ năng như là Dị độ không gian, Tinh phong huyết vũ, và còn có một kỹ năng tiếp theo đó là Quần ma loạn vũ. Hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ tiếc rằng, Quần ma loạn vũ của ngươi không thể thi triển được nữa rồi, phải không?

Không ngờ bí kỹ mà Cùng Kỳ vừa mới thi triển lại bị đối phương gọi trúng tên ngay, mà điều càng làm nó giật mình hơn là ba loại kỹ năng mà nó chỉ từng sử dụng qua một lần ở trong cuộc đại chiến giữa thần và ma, lúc đó nhân loại còn chưa có văn tự, chỉ có thể truyền miệng với nhau, theo đáng lẽ thì không thể lưu truyền lâu dài được. Trải qua hàng vạn năm như thế, đáng lẽ tên của chúng đã bị mai một trong ghi chép của lịch sử rồi mới phải.

Nhưng nó tuyệt đối không ngờ rằng, bên cạnh gã thống soái của nhân loại cũng có một nàng Vu nữ cũng mang theo ký ức lạc ấn giống mình vậy. Và nàng ta lại đúng là một vị Vu nữ cuối cùng của đại lục.

Vu nữ thần bí chính là một trong số ít những nhân loại được chư thần để ý tới từ thời viễn cổ, vì trên người họ có những loại kỹ năng không thể tưởng tượng nổi. Trong khi đó, mấy môn kỹ năng của Cùng Kỳ lại vừa khéo được lưu lại trong ký ức truyền thừa của các Vu nữ.

Quần ma loạn vũ chính là chiêu tiếp theo của Tinh phong huyết vũ. Ma chủng xen lẫn trong cuồng phong bạo vũ, rồi tự hấp thu yêu khí trong không gian và biến thành vô số hiện vật có đầy đủ sức tấn công. Kỹ năng đỉnh cấp này cũng khủng bố đáng sợ không thua gì cấm chú vậy. Chỉ là Cùng Kỳ của hôm nay không còn đủ lực lượng như xưa nữa, bằng không, với lực lượng của một cá thể, sức mạnh của nó tựa như thiên quân vạn mã vậy.

Tuy số lượng của Hủ Huyết Bệ tương đối ít, nhưng chúng lại là loại khó chơi nhất. Từ sau chiến dịch tại Thiên Địa hạp cốc, đám yêu vật đó vừa xuất hiện thì đã cải biến tình hình chiến cuộc, Mộ Dung Thiên đã không ngừng nghiên cứu biện pháp đối phó với chúng.

Hắn đã thực nghiệm với hầu hết các loại ma pháp võ kỹ thuộc các loại nguyên tố khác nhau như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, vv...., thậm chí còn sử dụng luôn cả những nguyên tố hiếm thấy như Quang Minh, Hắc Ám và Thanh hệ, vv....nhưng cuối cùng chỉ phát hiện được, ngoài Băng với Hỏa ra, tất cả những nguyên tố khác đều không có hiệu quả trí mạng đối với Hủ Huyết Bệ.

Đến cuối cùng, hắn gần như là muốn buông xuôi mọi thực nghiệm của mình, nhưng lúc đó hắn lại nhớ đến một chuyện cũ của mình.

Đó là lúc hắn vừa đến đại lục chưa bao lâu và còn đang sống tại Cách Lâm trấn. Vì để thí nghiệm việc hấp thu ma khí, hắn đã đến Ốc mã cao địa để săn loài quái vật cấp thấp nhất là Lấn ma.

Khi đó hắn đã từng chạm trán với một con Hủ Huyết Bệ, hầu như đã trở thành món mồi ngon trong miệng nó rồi, nhưng sau đó lại có chiếc Trữ vật châu vô ý bị văng ra khỏi tay và đã cứu mạng của hắn.

Mộ Dung Thiên vẫn không thể nào hiểu nỗi, một loại yêu vật còn đáng sợ hơn cả giống cương thi ở trong phim "Sinh hóa nguy cơ" (Resident Evil) vì sao sau khi nuốt vào chiếc Trữ vật châu kia của hắn thì lại bị đột tử luôn. Mãi cho tới khi gặp lại chúng lần thứ hai thì hắn mới nhớ lại chuyện cũ, đồng thời cũng ý thức ra được rất có khả năng là bên trong Trữ vật châu đã có chứa Đoạt Phách đan.

Ngoài việc đó ra, Hủ Huyết Bệ cũng chỉ có khả năng là đã bị Trữ vật châu vốn không thể tiêu hóa nổi làm cho sình bụng mà chết. Nếu đúng vậy thì thật là tức cười.

Con Hủ Huyết Bệ đó trước khi chết thì toàn thân đều biến thành đen thui, đúng là hiện trạng bị trúng độc, hơn nữa độc tính đã thông qua sự tuần hoàn của máu mà làm tăng thêm sức thương tổn cho nó. Đối với giống yêu vật hầu như là do máu cấu thành như Hủ Huyết Bệ thì chất độc kia lại càng có tác dụng nhanh hơn.

Nếu như đoán không sai thì sự tình này còn có một đột phá khác khiến người ta cực kỳ hưng phấn.

Phải biết rằng, con quái vật Hủ Huyết Bệ khiến người ta luôn đau đầu kia, ngày trước khi chạm trán với Mộ Dung Thiên tại Ốc Mã cao địa gần Cách Lâm trấn, nó hầu như là bị giết chết trong chỉ một giây.

Vì thận trọng, Mộ Dung Thiên đã bỏ ra không ít khí lực cố ý bắt sống vài con Hủ Huyết Bệ để nếm thử, nhưng kết quả không hề giống lúc trước.

Chỉ tiếc là tài liệu để chế luyện Đoạt Phách đan ở trên đại lục rất khan hiếm. Ngày trước vì muốn luyện được viên đầu tiên, Mộ Dung Thiên đã phải tìm khắp hết những vùng núi non ở phụ cận Cách Lâm trấn thì mới đủ phân lượng để chế luyện được một viên mà thôi. Hơn nữa, Lam Nguyệt đế quốc là nơi có nhiều thực vật nhất ở trên đại lục. Tại hải quốc, nguyên liệu để chế luyện Đoạt Phách còn ít đến đáng thương.

Trong thời gian tiến hành du kích chiến, mỗi khi dừng lại ở đâu đó, Mộ Dung Thiên liền phái thủ hạ và dân chúng đi khắp nơi để tìm kiếm. Cho đến hôm nay cũng chỉ có thể thu hoạch được bốn mươi sáu viên mà thôi.

Cũng may qua sự nghiên cứu của hắn, nó còn cho thấy một thành quả khác, đó là những Đoạt Phách bột phấn ít ỏi đó cũng đủ khiến cho đám Hủ Huyết Bệ hồn phi phách tán.

Bên trong một chiếc bình nhỏ chứa đầy chất hóa học cũng đủ giết hết cá trong một cái ao.

Bốn mươi lăm viên Đoạt Phách cũng đủ để giết mấy ngàn con cá trong hồ như đám Hủ Huyết Bệ kia vậy.

Đương nhiên, đám Hủ Huyết Bệ đó không thể nào vô duyên vô cớ mà nuốt Đoạt Phách vào bụng, hơn nữa nếu để mỗi con yêu vật nuốt một viên Đoạt Phách thì lại quá lãng phí đi.

Vì vậy mà Mộ Dung Thiên đã tốn hết tâm tư để diễn ra màn kịch này. Thì ra Hỏa hải dung nham của hỗn hợp ma pháp trận chỉ là một thủ thuật để che mắt kẻ địch, hắn hiểu rất rõ nó sẽ không thể nào tiêu diệt đám Hủ Huyết Bệ triệt để được, trừ phi là Cùng Kỳ ngốc đến nỗi tập trung chúng lại một chỗ, vậy thì phạm vi của trận pháp sẽ không cần phải mở rộng, và cũng nhờ vậy mà uy lực sẽ tăng mạnh hơn nhiều, tất đã có thể đốt chúng ra thành tro bụi luôn.

Đương nhiên, Cùng Kỳ sẽ không giẫm lên vết xe đổ của lần trước.

Tuy nhiên, Hỏa hải dung nham còn là cơ sở tốt cho bước đầu hạ độc. Hỏa diễm khiến cho Hủ Huyết Bệ phải hấp thu nước máu để tái sinh trở lại, mà Thổ hệ kỹ năng lại tạo ra cái hồ chứa nước. Do đó, số lượng bột Đoạt Phách vốn ít ỏi sẽ không bị pha loãng mà làm giảm đi độc tính, và thậm chí còn mất đi hiệu lực của nó.

Đó là một cuộc mạo hiểm cực kỳ lớn mật, khiến người ta phải nơm nớp lo sợ, mà nếu như chiến lược tràn đầy sức dụ hoặc này mà bị thất bại, vậy thì mọi người chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Cũng may là ông trời vẫn còn đoái hoài tới một kẻ luôn có dũng khí, to gan lớn mật, và có tinh thần mạo hiểm như Mộ Dung Thiên. Cuối cùng hắn đã thành công.

Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào vận khí không thì vẫn chưa đủ, mà còn phải tính toán kỹ lưỡng và nắm rõ cuộc diện chiến đấu như lòng bàn tay nữa.

Vận mệnh của Mộ Dung Thiên đã được định sẵn là sẽ bị ràng buộc chặt chẽ với đám yêu vật đáng ghét này rồi.

Lần đầu tiên nó xuất hiện đã tạo ra sự uy hiếp lớn nhất đến sinh mạng của hắn, và cũng từ đó mà dẫn dắt hắn từ một người dân bình thường rẽ sang một bước ngoặc quan trọng của một cường giả.

Lần thứ hai đám yêu vật này xuất hiện thì Mễ Kỳ Tư liền bị rơi vào tình huống "binh bại như núi đổ", thành trì giữ không được, đến sau cùng thì mới có thể nghịch chuyển được lương cơ.



Sau khi kế hoạch thành công, lòng tin của Mộ Dung Thiên đại tăng, thật không gì sánh nổi. Còn trong lòng Cùng Kỳ thì rất hoang mang khó hiểu, nó nhìn đám Hủ Huyết Bệ bị biến thành những vũng nước đen ở dưới mặt đất mà hầu như không tin nổi vào mắt mình. Chúng chính là đám thủ hạ đã khiến cho nó cảm thấy tự hào nhất, nhưng không ngờ bây giờ lại mềm nhũn còn hơn những cánh hoa mỏng manh nhất nữa.

Trước kia gặp trắc trở trên Liệt Duyên bình nguyên, ít nhất còn biết được nguyên nhân vì đâu, nhưng hiện tại thì dù có nghĩ nát óc cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra nữa.

Nhìn bộ mặt đang mỉm cười chế giễu của gã thống soái nhân loại ở phía trước mặt, tự nhiên Cùng Kỳ chợt cảm thấy tinh thần sa sút trầm trọng.

Giống sinh vật hạ đẳng vốn chỉ biết sử dụng công cụ thiên nhiên mà từ trước tới giờ ở trong mắt nó chưa từng thay đổi chút nào, vậy mà không ngờ họ đã trưởng thành và trở nên thâm sâu khó lường, ngay cả thượng cổ yêu thú cũng không thể nắm bắt và nhìn thấu tâm can được.

Chúa tể của đại lục ngày hôm nay cũng không chỉ có hư danh mà thôi.

Cùng Kỳ đột nhiên nhớ tới một việc kỳ quái. Toán quân nhân loại ở trước mắt đây có hầu hết là bá tánh bình dân, thế cớ sao trong suốt quá trình bị rượt đuổi thì họ lại có quá nhiều cát bụi che khuất như vậy? Nếu như họ cứ tiếp tục như thế, địch quân nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Chẳng lẽ bọn họ cho rằng khi đến được đầm Phong Ấn, dựa vào hoàn cảnh có lợi cho Pháp Ly thì họ sẽ được an toàn, vì vậy nên mới muốn khoe khoang kế sách tuyệt diệu một chút, nhân tiện cũng đả kích phe mình một phen?

Với cá tính thận trọng của gã thống soái của đối phương, điều đó hiển nhiên không hợp tình lý chút nào.

Một khi đã giải trừ đi sự yểm hộ của cát bụi, vậy thì toàn bộ thực lực của họ sẽ lọt hết vào mắt phe mình, vậy thì sẽ có thể phát sinh ra biến cố thật không thể tưởng tượng nổi.

Do đó mà loại bỏ đi khả năng khoe khoang để đả kích sĩ khí phe mình, mà giải thích duy nhất còn lại chính là vì họ cố ý làm vậy, nhằm mục đích diệt trừ đám Hủ Huyết Bệ chẳng khác nào những cái đinh trong mắt kia!

Lại thêm gã thống soái nhân loại đã một hơi gọi ra được những bí kỹ của mình là "Dị độ không gian", "Tinh phong huyết vũ", vv....tựa hồ như hắn đã sớm đoán ra được là mình sẽ sử dụng chúng vậy.

Từng giọt mồ hôi toát ra ở trên mặt Cùng Kỳ. Từ cuộc chiến cứu viện tại Liệt Duyên bình nguyên, cùng với cuộc truy kích và phản kích tại đầm Phong Ấn, tất cả từ đầu đến cuối đều do đối phương nắm gọn trong lòng bàn tay!

Mục tiêu thứ nhất của đối phương là số quân ma thú còn lại tại Liệt Duyên bình nguyên, và mục tiêu thứ hai của họ chính là đám Hủ Huyết Bệ!

Quả nhiên là liên hoàn kế trong kế thật độc ác!

Không, phải nói là liên hoàn tam trọng kế, vì mục tiêu thứ ba chính là bản thân mình. Bởi vì sau khi thi triển Tinh phong huyết vũ, yêu lực của mình đã giảm sút đáng kể, đồng thời còn thoát ly khỏi quân chủ lực, nên tình cảnh hiện nay của mình đúng là cực kỳ ngặt nghèo.

Cầm tặc tiên cầm vương! (Bắt giặc thì trước tiên phải bắt chúa đảng!)

Mục quan âm u của thống soái nhân loại tựa như ánh mắt của chim ưng đang rình con mồi lại càng nói rõ lên ý đồ của hắn. Điều đó càng chứng minh cho suy đoán của Cùng Kỳ là không sai.

Không chút do dự, Cùng Kỳ vội vỗ cánh bay đi, mặc dù lực lượng còn lâu lắm mới khôi phục được, nhưng năng lực phi hành vẫn không bị mất đi, chỉ là tốc độ chậm đi thôi.

Giữ lại rừng xanh, sợ gì không có củi đốn? Đạo lý này nó cũng hiểu rất rõ kia mà.

Từ trên không trung, Cùng Kỳ liếc mắt nhìn khắp một vòng, đám quân ma thú đang từ phía sau gấp gáp xông lên, chỉ cần không đến hai phút nữa thì nó sẽ được hội họp với bọn chúng rồi.

Nhưng lúc này lại có năm con Tuyết Tiểu lao tới nghênh tiếp Cùng Kỳ. Nói chính xác hơn một chút là người ở trên những con Tuyết Tiểu kia lao ra ngăn chặn Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ đã sớm thăm dò đầy đủ số lượng và chủng loại của phi hành sủng vật của đội ngũ nhân loại, vì vậy mà nó không sợ lựa chọn lập tức quay về với quân đoàn ở hậu phương.

Hơn nữa, nó còn có điều kiêng kỵ, ai biết đám nhân loại đáng chết kia có lại bày bố phục binh ở trong đầm hay không? Vì vậy mà quay về với quân đoàn của mình chính là lựa chọn an toàn nhất.

Tuyết Tiểu là Phi Hành hệ sủng vật cấp thấp, khó có thể chịu đựng được sự tấn công mãnh liệt trong lúc giao đấu, dù cho người cưỡi trên lưng chúng có lợi hại tới đâu đi nữa thì cũng vô dụng mà thôi. Đạo lý đó cũng giống như là các kỵ sĩ sẽ không chọn Pháp Ly làm chiến kỵ dù rằng nó có tốc độ rất nhanh nhưng lại không có năng lực phòng ngự vậy.

Trên lưng năm con Tuyết Tiểu kia là năm người, trên đôi tay của ai nấy cũng vẽ đầy những đồ án sặc sỡ. Khi họ đối mặt với Cùng Kỳ thì liền giơ cao cánh tay, thế rồi năm đạo linh lực phù màu đen nhẹ nhàng bay ra.

Năm đạo phù chú đó không hề nổi bật, nhưng khi ai nhìn thấy chúng thì hô hấp cũng đều bị ngưng trệ, không khí phảng phất như bị ngưng kết lại vậy. Chỉ là thị giác thôi mà cũng đã đạt được hiệu quả như vậy rồi, thế còn người trúng chiêu của chúng thì sao?

Năm vị phù chú sư cùng lúc thổ huyết rồi ngã ra hôn mê bất tỉnh, tình trạng so với các ma pháp sư sau khi thi triển hỗn hợp ma pháp trận còn hư nhược hơn, nhưng đồng thời ở một phương diện khác, họ cũng đã phóng ra mấy đạo linh lực phù không tầm thường chút nào.

Phù chú sư Bố Lỗ Tư của Cuồng Bạo Dong Binh đoàn ngày xưa khi chạm trán với Tật Phong lúc nó đã biến thân thì đã từng sử dụng tới loại siêu trọng lực phù này. Nó là một loại kỹ năng của phù chú sư có oai lực cực mạnh, nhưng mức độ tổn hại cho bản thân cũng mười phần nặng nề, nhất là khi còn ở tại đầm Phong Ấn vốn là nơi linh lực bị áp chế rất nhiều nữa.

Cùng Kỳ hiểu rất rõ các loại chức nghiệp của nhân loại, do đó mà nó đương nhiên hiểu được siêu trọng lực phù có uy hiếp mạnh tới cỡ nào, nhưng đồng thời nó cũng có một nhược điểm là tốc độ.

Thật đáng tiếc, tốc độ của loại kỹ năng đứng đầu này lại quá chậm, thậm chí còn chậm hơn cả kỹ năng tạo Hỏa cầu của các ma pháp sư cấp thấp nữa. Nếu như không phải ở trong tình huống đục nước béo cò như là đánh lén, hoặc là địch nhân bị trúng phải phong tỏa kỹ năng vây khốn, hoặc là chiến đấu cận thân, vv...thì loại siêu trọng lực phù này rất khó đánh trúng được mục tiêu.

Tuy vậy, hành động này của các phù chú sư cũng xuất sắc từ bất đắc dĩ, bởi vì siêu trọng lực phù tốn hao rất nhiều linh lực, bọn họ không có khả năng sử dụng lại phong tỏa kỹ, mà cũng không thực hiện cận chiến được, vì Tuyết Tiểu quá yếu đuối. Nếu như phải trực diện chiến đấu, khi đôi bên vừa xảy ra va chạm thì chúng sẽ không chịu nổi sự trùng kích mà phải bỏ mạng thôi.



Riêng về phần Cùng Kỳ, nó cũng không dám coi thường siêu trọng lực phù. Đôi cánh trên lưng liền vỗ mạnh, thế là thân thể của nó liền bay lên cao thêm vài thước, thoát ly phạm vi ảnh hưởng của phù chú.

Sau khi mất đi mục tiêu, năm đạo siêu trọng lực phù liền đánh vào một chỗ. Chúng không vì chạm vào nhau mà bị tiêu tan, nhưng trái lại còn hợp nhất với nhau nữa.

Có điều kỳ quái là sau khi kết hợp, thể tích của linh lực phù chẳng những không tăng mà còn giảm đi, nguyên bản nó lớn bằng bàn tay, nhưng hiện tại thì chỉ nhỏ bằng một mẩu giấy. Điều đó không có nghĩa là uy lực của nó bị giảm bớt, mà lúc này áp lực vô hình đang tăng lên vùn vụt đủ để chứng minh điều đó. Chu vi không gian bị phục hợp trọng lực phù ảnh hưởng còn sản sinh ra một đường vặn vẹo nữa.

Đây chính là quần thể kỹ năng của phù chú sư - Cự Lam. Uy lực của siêu trọng lực phù vốn dĩ đã rất ghê gớm rồi, nhưng bây giờ thì lại càng kinh khủng hơn.

Chỉ đáng tiếc là kỹ năng cường đại này lại không đánh trúng mục tiêu, quả thật là lãng phí.

Những phù chú sư là những người duy nhất có thể mang đến uy hiếp cho Cùng Kỳ, nhưng vào lúc này họ đều tạm thời mất đi năng lực hành động nên khiến cho mấy con Tuyết Tiểu hoảng hốt bay đi. Còn phe nhân loại ở dưới đất chỉ có thể giương mắt đứng nhìn, vì họ không còn cách nào để ngăn cản Cùng Kỳ trở lại với quân đoàn của nó nữa rồi.

Đột nhiên lúc này lại có biến cố xảy ra.

Từ phía sau của đội ngũ nhân loại chợt có một tia bạch quang lóe lên, nó nhanh như chớp bắn về phía Cự Lam rồi cùng mang theo tấm phù đó mà cắm phập lên người Cùng Kỳ.

Chờ đến khi tia bạch quang kia dừng lại thì mọi người mới phát hiện ra nó chỉ là một mũi linh lực tiễn không có mang theo bất cứ loại nguyên tố nào, vì vậy nên khi họ nhìn thấy tia bạch quang đó là bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, nhanh đến nỗi vượt qua cả mức cực hạn của thị lực mà tạo ra giả tượng vượt không gian như thế.

"Hóa tuyến vi điểm", ai nấy cũng đều biết đây chính là kỹ năng đỉnh cấp cực cao của Tốc Độ hệ. Ngày trước, khi Mộ Dung Thiên tỷ võ với Lý Ngang ở học viện, gã đã từng sử dụng qua chiêu bí kỹ của gia tộc là Lôi Đình Toái Không kích, nó cũng được liệt chung vào với loại kỹ năng thế này.

Nhưng khác với cuộc tỷ võ ngày trước, địa phương này là đầm Phong Ấn, là nơi áp chế linh lực rất mạnh, hơn nữa mũi tên đó còn phải kéo theo phục hợp siêu trọng lực phù, do đó mà muốn đạt được hóa tuyến vi điểm, độ khó sẽ lại càng cao hơn một bậc nữa.

Linh lực tiễn tuy nhanh, nhưng đối với thân thể rắn chắc của Cùng Kỳ thì nó không thể tạo thành sự thương tổn trí mạng nào, mà vẫn còn lưu lại một khúc ở bên ngoài thân thể của con yêu thú. Nhưng lúc này Cùng Kỳ chợt kinh hãi phát hiện ra Cự Lam vừa rồi đã biến mất thì nay lại xuất hiện ở trên thân linh lực tiễn và biến thành màu đen xì. Còn mũi tên nhỏ kia thì lại giống như một mũi kim, nó nhanh chóng tiêm Cự Lam vào máu của Cùng Kỳ.

Theo sự lưu chuyển của máu, áp lực ở trên người Cùng Kỳ càng lúc càng nặng hơn, đến cuối cùng thì chẳng khác nào đang gánh vác một hòn núi lớn vậy.

Đôi cánh với sức bay ma tốc của nó dù thần kỳ tới đâu thì cũng không thể chịu đựng được nữa. Thế rồi Cùng Kỳ tựa như chiếc máy bay không có động cơ, nó rơi thẳng từ trên không xuống đất.

Rắc rắc, rắc rắc....

Lúc này cánh tay phải làm bằng băng của Sát Đạt Mễ La liền bị vỡ nát, còn cánh tay trái đang giương cung của gã thì lại bị bong da sứt thịt, máu bắn ra tung tóe.

Nếu kỹ xão được luyện đến mức thuần thục, vậy thì ở một mức độ nào đó, tứ chi được làm bằng nguyên tố sẽ có thể thay thế cho cánh tay thật, nhưng khi thi triển kỹ năng đỉnh cấp vốn có yêu cầu cực kỳ hà khắc về lượng linh lực truyền tải cùng độ chính xác của hỗn hợp, đến lúc đó thì sự hạn chế của nó mới thể hiện ra ngoài. Khi cung tiễn thủ giương cung thì phải dùng tay thật, bằng không thì kỹ năng được thi triển sẽ bị giảm uy lực, thậm chí còn có thể thất bại nữa.

Nhưng với một người đã bị mất đi cánh tay phải như Sát Đạt Mễ La mà vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, không một ai biết gã đã luyện cánh tay trái thay cho cánh tay chính để giương cung từ lúc nào, nhưng mức độ chuẩn xác thật không chê vào đâu được.

Hơn nữa, trong gia tộc của gã cũng chưa từng có ai có thể luyện thành Cực quang phụ linh tiễn, không ngờ gã lại luyện thành.

Loại huyết kế bí kỹ này có hai loại hiệu quả, một là tốc độ cực cao, nhưng quan trọng hơn chính là thuộc tính kèm theo nó - Nguyên tố đồng hóa.

Khi hai loại lực lượng có tính chất bất đồng va chạm nhau, thông thường thì kết quả sẽ là tự tương hỗ hoặc bài xích lẫn nhau, thậm chí còn biến mất luôn. Chỉ có nguyên tố đồng hóa mới là ngoại lệ, nó có thể đem kỹ năng do người khác phát ra để biến thành kỹ năng của mình. Trước kia, vào một đêm trước khi ma thú bạo động, Lộ Thiến đã từng thử qua thực lực của Mộ Dung Thiên ở trong luyện mật thất của Nhã Hồ tiểu trúc. Lúc đó nàng đã dùng hai loại nguyên tố khác nhau để đánh lén Mộ Dung Thiên, và hắn đã lợi dụng Nguyên tố đồng hóa mà bắt lấy hai con nguyên tố thú của nàng rồi biến chúng thành công cụ của mình để đổi thủ làm công.

Nhưng chẳng qua Nguyên tố đồng hóa là kỹ năng hàng đầu, phải là kỹ năng do người sử dụng chính tay tiếp lấy, sau đó mới dùng linh lực trong người mà biến đổi nó. Còn với trường hợp của Sát Đạt Mễ La thì rất hy hữu, bởi vì gã đã dùng phi hành kỹ năng để gián tiếp đồng hóa nguyên tố, e rằng ở trên đại lục cũng không có mấy người làm được như vậy. Đó chính là chỗ thần kỳ của huyết kế kỹ năng vậy.

Cực quang phụ linh tiễn mang theo đồng hóa thuộc tính, vừa vặn có thể bù đắp vào nhược điểm tốc độ chậm của Cự Lam.

Vị tướng lĩnh cách đây không lâu vẫn còn là một kẻ thiếu niên ngông cuồng, nhưng hôm nay đã trở nên thành thục trầm ổn, lúc này ngấn lệ đã dâng lên khóe mắt, gã lẩm bẩm:

- Các huynh đệ, hôm nay các ngươi có thể ngủ yên được rồi!

Sức mạnh cần thiết để sử dụng Cực quang phụ linh tiễn phụ thuộc vào kỹ năng đồng hóa, vì vậy mà sự cường đại của Cự Lam là không thể chối cãi. Sau khi phát ra Cực quang phụ linh tiễn, cơ thể của Sát Đạt Mễ La tựa như không còn sức để đứng vững nữa, trong đầu bỗng nhiên cảm thấy dần dần trống rỗng. Đó chính là triệu chứng trước khi bị hôn mê.

Sát Đạt Mễ La vội cắn mạnh vào lưỡi, khiến cho cơn đau nhức làm mình trấn tĩnh lại, đồng thời cắm cây cung xuống đất để giúp mình đứng vững lại, bởi vì gã muốn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình báo thù.

Tuy rằng không thể đích thân ra tay báo đại thù, nhưng gã cũng rất thỏa mãn vì bản thân đã hoàn thành tốt giai đoạn quan trọng nhất. Những phần còn lại tất nhiên sẽ có người đi làm nốt.

Không lâu sau đó, gã liền thấy Mộ Dung Thiên lướt nhanh qua bên người mình. Khi đó, hai người chỉ trao đổi một ánh mắt, rồi Mộ Dung Thiên không quay đầu lại nữa.

Có đôi khi, giữa nam nhân với nhau cũng không cần phải nói nhiều lời. Sự tín nhiệm, lòng tôn kính, tình bằng hữu, tình huynh đệ, vv....tất cả chỉ cần một ánh mắt đơn giản cũng đủ biểu đạt hết rồi.

Vào lúc này đây, thần thái của Mộ Dung Thiên hoàn toàn không giống với thần thái tươi cười dễ dãi của thường ngày nữa, mà khuôn mặt của hắn đang rất nghiêm túc. Đó là sự biểu thị kính ý đối với vô số anh linh đã bỏ mình vì bảo vệ quê hương.

Bởi vì nghi thức tế điện sắp sửa bắt đầu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Dược Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook