Chương 415: Thác Thủ (Lỡ Tay)
Vô Sỉ Đạo Tặc
06/09/2013
Một nơi có trọng binh trấn giữ như khu Thánh chúc lại là nơi phát hiện loạn động trễ nhất.
Trong phủ thành chủ, cũng tức là Lăng Ba tiểu trúc của thành chủ tiền nhiệm Tư Tháp Tây Á, đám người của Tân Địch Á đã sớm bị thức giấc.
Bởi vì Mộ Dung Thiên được thuyên chuyển từ tiền tuyến về hậu phương, do đó, theo quy định thì hắn có thể mang theo gia quyến. Những khi không có phu quân ở bên cạnh, đám người Tân Địch Á tất nhiên là rất nhớ hắn, do đó mà mọi người cũng đều kéo đến Mễ Kỳ Tư.
Khu Thánh chúc tọa lạc tại một địa phương cao nhất trong thành, khi đám người Tân Địch Á chạy ra ngoài phủ thì mới nhìn thấy quang hoa chói lòa của ma pháp đang bay đầy trời, khiến cho đêm đen cũng sáng lòa hẳn lên.
Mâu Cơ thấy vậy thì hít sâu một hơi, rồi nói:
- Gặp quỷ rồi! Chuyện gì thế này?
Tân Địch Á nhăn tít đôi mày liễu, nàng đã sớm biết đêm nay Mộ Dung Thiên sẽ có hành động dẫn binh rất quan trọng, nhưng nàng lại không hề lo lắng tí nào.
Trước tiên là vì đã có Mộ Dung Thiên đích thân khống chế toàn cuộc, ngoài ra, việc hắn ở trên tháp cao vừa giám sát vừa phát lệnh điều động dẫn quân thì độ an toàn lại càng cao hơn hẳn.
Nhưng sự thật đang hiện rõ trước mắt, cuộc diện thật là đại quy mô, rõ ràng không phải chỉ là mấy cuộc ẩu đả bình thường rồi.
Lộ Thiến hoa dung thất sắc, vội hỏi:
- La Địch ca ca không gặp phải chuyện gì chứ?
Trong các nữ nhân, Tân Địch Á là người trầm tĩnh nhất, gặp nguy biến mà không hoang mang chút nào, nàng chỉ bình tĩnh nói:
- Đừng lo lắng, tỷ nghĩ hắn còn đang ở bên kia trấn áp tình thế. Có hắn ở đây, mọi việc sẽ kết thúc nhanh lắm thôi.
Mâu Cơ cũng nói theo:
- Đúng vậy, chúng ta chỉ cần ở đây đợi hắn là được.
Lộ Thiến nghe vậy thì cũng hơi bình tĩnh lại, nhưng sau khi chờ đợi được một lúc thì quang hoa của ma pháp đấu khí càng lúc càng rực rỡ, điều đó cho thấy trận chiến càng trở nên kịch liệt hơn cả lúc trước nữa.
Âm thanh chém giết cứ liên tục truyền đến, ngay cả Tân Địch Á cũng bắt đầu biến sắc.
Ở tại Mễ Kỳ Tư, khu Thánh chúc này quan trọng tới cỡ nào thì nàng hiểu rất rõ. Ngay cả đứng đây mà còn có thể nghe được tiếng chém giết, vậy thì tình huống không hề đơn giản như trong tưởng tượng chút nào.
Tiếng chân vang lên càng lúc càng gần, nương theo những tiếng kêu thảm, đám người Tân Địch Á vội vàng chạy ra bên ngoài. Trước mặt họ chẳng khác nào quang cảnh của địa ngục vậy, thây phơi máu đổ khắp cả mặt đất, những ai còn sống sót thì lại đang lăn lộn rên rỉ đầy thống khổ ở trên mặt đất.
Tân Địch Á và Mâu Cơ cùng đưa mắt nhìn nhau và cả hai cùng phát hiện ra cơn sợ hãi ở trong mắt đối phương.
Long nữ cũng được xem là người thông minh tháo vát, nàng không thể không nhìn ra được tình thế của đêm nay.
Việc dẫn quân vào Mễ Kỳ Tư rất có thể đã thất bại, do đó mới để xảy ra cuộc diện không thể khống chế như lúc này.
Vậy Mộ Dung Thiên ở đâu?
Các nữ nhân lập tức lo lắng tới sự an nguy và hạ lạc của hắn.
Bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện giữa màn đêm, các nữ nhân thấy vậy thì đều giật mình hốt hoảng, thời khắc này ai ai cũng đều cảm thấy bất an. Vì vậy mà Mâu Cơ quát lên:
- Ai?
Bóng đen kia không đáp lại, mà chỉ lẳng lặng tiếp tục tiến lên khu Thánh chúc. Trong cơn mưa gió, không ai có thể nhìn rõ được khuôn mặt của hắn.
Mâu Cơ thấy vậy thì liền phất tay một cái, từ trong tay áo của nàng liền có một con tiểu long nhắm vào bóng đen kia mà lao vút tới.
Tân Địch Á cũng giơ tay phóng ra hơn mười đóa hoa tử sắc nho nhỏ, nhưng chúng không trực tiếp tấn công bóng đen ngay, mà trước tiên là phóng lên trời, sau đó mới chậm rãi hạ xuống, trông như những chiếc đèn lồng vậy, và sau đó thì bao phủ lấy đối phương trong một phạm vi khá rộng.
Nếu đối phương là người nhà, vậy thì vừa rồi đã lên tiếng đáp lại. Do đó cho thấy, y hẳn là địch nhân rồi.
Tuy nhiên, vì để phòng xa, hai nàng không hề dùng tới toàn lực, mà chỉ xuất chiêu thăm dò mà thôi.
Lộ Thiến là người không thích đánh giết, hơn nữa vì đang lo lắng cho Mộ Dung Thiên nên phản ứng chậm nhất. Mãi tới khi Mâu Cơ và Tân Địch Á đã lần lượt xuất thủ xong, lúc đó nàng mới tạo ra chủng tử của hai con Thủy kỳ lân.
Lúc này trời đang mưa lớn, hoàn cảnh này đúng là rất có lợi cho Nghĩ linh sứ, và tất nhiên Thủy khôi lỗi là sự lựa chọn tốt nhất.
Thế rồi hai con Thủy kỳ lân thân cao chừng một thước liền nhanh chóng thành hình, đã vậy Lộ Thiến còn tăng thêm Phong nguyên tố vào bốn chân của chúng, bởi lẽ trong cơn mưa tầm tã, gió cũng là một nhân tố tốt có thể sử dụng được.
Hai con Thủy kỳ lân đạp gió mà xông tới gia nhập vào chiến đoàn. Trước tiên là "Lạc anh tân phân" của Tân Địch Á đến trước, nương theo những tia sáng đấu khí được phát ra từ những đóa tử hoa giống hệt những chiếc đèn lồng kia, lúc này mọi người mới có thể nhìn thấy được khuôn mặt của đối phương. Y là một trung niên Tinh Linh.
Giờ đây các nữ nhân mới biết tại sao y đã không lên tiếng, đó không phải vì y không muốn nói, mà là không thể nói được, bởi vì trên người y đang cắm đầy tên, chẳng khác nào một con nhím vậy, còn khóe miệng thì vẫn có máu trào ra không ngớt, toàn thân y phục để bị nhuộm đỏ cả.
Tân Địch Á vội vàng thu tay, những đóa tử hoa lập tức tản khai ra, nhường lại sự an toàn cho khu vực này. Mâu Cơ thì cuống quít khống chế con tiểu long cho nó chuyển hướng, phải khó khăn lắm mới lao trượt qua thân thể của trung niên nhân kia.
Riêng Thủy kỳ lân của Lộ Thiến thì tuy được phát sau, nhưng nhờ có cuồng phong hỗ trợ, nên tốc độ của chúng lại nhanh tuyệt luân. Sau khi phát hiện ra diện mạo của trung niên nhân kia thì tiểu Tinh Linh có phần trở tay không kịp.
Nàng lập tức dùng ý niệm để giải trừ khôi lỗi.
Chỉ là khi ở trong gió, Thủy nguyên tố vốn đã khá hùng hậu, vì vậy mà tốc độ tan rã của Thủy kỳ lân cũng chậm hơn bình thường một chút. Tuy sức khống chế của Lộ Thiến rất mạnh, nhưng hai con Thủy kỳ lân đó chỉ mới phân giải được một nửa thì đã đụng vào người trung niên Tinh Linh rồi.
Nếu là ngày thường thì hai con "nửa" Thủy kỳ lân đó sẽ không có nhiều sức sát thương, nhưng lúc này toàn thân của trung niên nhân đều là tên, nên sức đụng của chúng lại đẩy những mũi tên ở phía trước lún sâu vào người y thêm chút nữa.
Người trung niên kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng không chống đỡ được nữa mà ngã nhào xuống.
Khinh thân thuật của Mâu Cơ giỏi nhất, nàng nhanh chóng phi tới đỡ lấy y, còn Tân Địch Á cũng theo sát phía sau.
Lộ Thiến vội vàng chạy đến, thấy trung niên nhân đang hấp hối thì òa lên khóc, rồi gọi:
- Sơn Mỗ đại thúc!
Trung niên nhân có tên là Sơn Mỗ, là một người hộ viện của Mộ Dung Thiên. Từ sau khi thoát ly Lam Nguyệt, cho tới khi đặt vững nền tảng tại Tát La, y vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Dung Thiên.
Thê tử của Sơn Mỗ đã qua đời sớm, còn nữ nhi thì cũng gặp tai nạn mà rời khỏi nhân thế. Nguyên bản y có lực lượng rất mạnh, không ai có thể sử dụng y làm hạ nhân được, nhưng từ sau lần đầu gặp được Lộ Thiến, y mới thấy rất giống với nữ nhi của mình, do đó nên mới hạ mình tìm đến phủ đệ của Mộ Dung Thiên để làm hộ viện.
Sau khi nhận chức hộ viện, ngoài những việc phải phụ trách ra, còn bình thường thì y vẫn đối xử rất tốt với Lộ Thiến, tựa như một vị từ phụ vậy.
Nhìn vị đại thúc hòa ái dễ gần đang dần dần trút cạn hơi thở ở trong tay, Lộ Thiến hối hận không thôi, nàng chỉ biết vừa khóc vừa thốt:
- Xin lỗi, xin lỗi....
Sơn Mỗ mỉm cười đầy từ hòa, biểu lộ mình không hận Lộ Thiến, bởi vì trên thực tế, nếu không trúng phải một kích của nàng thì y cũng không thể sống được nữa. Y ráng chống đỡ mà chạy đến đây chỉ là vì muốn báo tin cho các nàng mà thôi.
Sơn Mỗ nhấc tay chỉ về hướng tây rồi thốt:
- Chạy!
Một động tác đơn giản và một tiếng ngắn gọn như vậy mà cũng phải dùng hết một chút khí lực sau cùng của y, vừa nói xong thì bàn tay của Sơn Mỗ cũng buông thõng xuống, nhưng trên mặt vẫn còn đọng lại nụ cười mãn nguyện.
Chết không có gì đáng sợ, nói không chừng còn là một loại giải thoát nữa. Hoặc giả, ở bên kia thế giới, y sẽ có thể gặp lại thê nhi cũng nên. Và cứ thế, Sơn Mỗ ôm theo nguyện vọng tốt đẹp đó mà lìa khỏi trần đời.
Đương nhiên Lộ Thiến không thể nhìn ra được điều đó, nàng chỉ biết gục người khóc thật lớn, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ray rứt vô cùng.
Tân Địch Á hiểu rõ hàm nghĩa từ thông tin của Sơn Mỗ mang đến trước khi chết. Tình huống của Mễ Kỳ Tư đã vượt qua khỏi phạm vi có thể khống chế rồi.
Phía tây chính là phương hướng của lãnh thổ chính của Tát La, ý của Sơn Mỗ là muốn bọn họ bỏ đi.
Một khi Mễ Kỳ Tư xảy ra bất ổn thì cũng có biện pháp đặc biệt để ứng phó. Nếu quả thật có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vậy thì đại bộ phận các nhân sĩ trọng yếu sẽ cưỡi Phi Hành hệ sủng vật mà bỏ trốn, nhờ đó mà bảo tồn nhân tài; cũng giống như tình huống không thể cứu vãn được của Mễ Kỳ Tư trong thời gian ma thú bạo động vậy, Tát La sẽ phái ra Phi Hành quân đoàn để giúp cho các quan viên cao cấp bỏ chạy, nhưng tình hình hôm nay của Mễ Kỳ Tư đã đổi thành chủ động, Phi Hành quân đoàn sẽ tùy thời mà di chuyển người ở tại khu Thánh chúc trở về Tát La.
Với thân phận của Tân Địch Á và Mâu Cơ, họ tự nhiên có đủ tư cách để được Phi Hành quân đoàn đưa đi, nhưng chỉ là lúc này vẫn không thấy bóng dáng của Mộ Dung Thiên ở đâu, bọn họ làm sao mà yên tâm bỏ đi một mình được chứ?
- Ha ha, thật là khiến người cảm động!
Từ trong bóng tối, đột nhiên có tiếng vỗ tay khen thưởng vang lên.
Tân Địch Á và Mâu Cơ nghe vậy thì giật mình đứng phắt dậy.
Những đóa tử hoa của Lạc anh tân phân vẫn chưa hoàn toàn tiêu thất hết, với ánh sáng nhàn nhạt của chúng, mọi người cũng có thể thấy được chân diện mục của đối phương.
Người đó là một nữ tử, nàng ta có khuôn mặt của một thiên sứ, nhưng vóc người lại rất giống như của ma quỷ, đôi ngươi màu nâu chính là đặc điểm của người Sa tộc.
Tân Địch Á và Mâu Cơ lập tức nhận ra đối phương, nàng ta chính là hạt ngoại thành chủ của Mễ Kỳ Tư, và cũng có thể là người đã tạo ra binh biến lần này, Khắc Lý Tư Đế.
Từ lâu hai nàng vốn vẫn luôn hoài nghi nữ nhân giảo hoạt như cáo này, giờ đây quả nhiên đã có đại sự xảy ra rồi.
Lúc này toàn thân Mâu Cơ đã được bao phủ bởi một loại kình khí màu tím, trong đó thoang thoảng lại vọng ra tiếng rồng gầm, y phục của nàng không gặp gió mà cũng tung bay phần phật. Hiển nhiên Long nữ đã nổi trận lôi đình.
Về phần Tân Địch Á thì nàng cũng vươn cánh tay ngọc ra, rồi đột nhiên có một đóa hoa sen khiết bạch từ từ hình thành theo một quỹ tích uốn quanh cánh tay của nàng, trông rất đẹp mắt, sau đó nó liền phóng lên không trung.
Đối với nữ nhân đáng ghét này, nàng không dự định sẽ lưu tình chút nào.
Vào lúc hai nàng sắp sửa phát động thế công thì lại có tiếng bước chân vang lên, rồi một người lại bước ra từ phía sau lưng của Khắc Lý Tư Đế.
Tân Địch Á và Mâu Cơ lập tức dừng kỹ năng của mình lại, rồi ngạc nhiên nhìn về phía người kia.
Vì người đó chính là người mà hai nàng đang nóng ruột ngóng trông, Mộ Dung Thiên.
Trong phủ thành chủ, cũng tức là Lăng Ba tiểu trúc của thành chủ tiền nhiệm Tư Tháp Tây Á, đám người của Tân Địch Á đã sớm bị thức giấc.
Bởi vì Mộ Dung Thiên được thuyên chuyển từ tiền tuyến về hậu phương, do đó, theo quy định thì hắn có thể mang theo gia quyến. Những khi không có phu quân ở bên cạnh, đám người Tân Địch Á tất nhiên là rất nhớ hắn, do đó mà mọi người cũng đều kéo đến Mễ Kỳ Tư.
Khu Thánh chúc tọa lạc tại một địa phương cao nhất trong thành, khi đám người Tân Địch Á chạy ra ngoài phủ thì mới nhìn thấy quang hoa chói lòa của ma pháp đang bay đầy trời, khiến cho đêm đen cũng sáng lòa hẳn lên.
Mâu Cơ thấy vậy thì hít sâu một hơi, rồi nói:
- Gặp quỷ rồi! Chuyện gì thế này?
Tân Địch Á nhăn tít đôi mày liễu, nàng đã sớm biết đêm nay Mộ Dung Thiên sẽ có hành động dẫn binh rất quan trọng, nhưng nàng lại không hề lo lắng tí nào.
Trước tiên là vì đã có Mộ Dung Thiên đích thân khống chế toàn cuộc, ngoài ra, việc hắn ở trên tháp cao vừa giám sát vừa phát lệnh điều động dẫn quân thì độ an toàn lại càng cao hơn hẳn.
Nhưng sự thật đang hiện rõ trước mắt, cuộc diện thật là đại quy mô, rõ ràng không phải chỉ là mấy cuộc ẩu đả bình thường rồi.
Lộ Thiến hoa dung thất sắc, vội hỏi:
- La Địch ca ca không gặp phải chuyện gì chứ?
Trong các nữ nhân, Tân Địch Á là người trầm tĩnh nhất, gặp nguy biến mà không hoang mang chút nào, nàng chỉ bình tĩnh nói:
- Đừng lo lắng, tỷ nghĩ hắn còn đang ở bên kia trấn áp tình thế. Có hắn ở đây, mọi việc sẽ kết thúc nhanh lắm thôi.
Mâu Cơ cũng nói theo:
- Đúng vậy, chúng ta chỉ cần ở đây đợi hắn là được.
Lộ Thiến nghe vậy thì cũng hơi bình tĩnh lại, nhưng sau khi chờ đợi được một lúc thì quang hoa của ma pháp đấu khí càng lúc càng rực rỡ, điều đó cho thấy trận chiến càng trở nên kịch liệt hơn cả lúc trước nữa.
Âm thanh chém giết cứ liên tục truyền đến, ngay cả Tân Địch Á cũng bắt đầu biến sắc.
Ở tại Mễ Kỳ Tư, khu Thánh chúc này quan trọng tới cỡ nào thì nàng hiểu rất rõ. Ngay cả đứng đây mà còn có thể nghe được tiếng chém giết, vậy thì tình huống không hề đơn giản như trong tưởng tượng chút nào.
Tiếng chân vang lên càng lúc càng gần, nương theo những tiếng kêu thảm, đám người Tân Địch Á vội vàng chạy ra bên ngoài. Trước mặt họ chẳng khác nào quang cảnh của địa ngục vậy, thây phơi máu đổ khắp cả mặt đất, những ai còn sống sót thì lại đang lăn lộn rên rỉ đầy thống khổ ở trên mặt đất.
Tân Địch Á và Mâu Cơ cùng đưa mắt nhìn nhau và cả hai cùng phát hiện ra cơn sợ hãi ở trong mắt đối phương.
Long nữ cũng được xem là người thông minh tháo vát, nàng không thể không nhìn ra được tình thế của đêm nay.
Việc dẫn quân vào Mễ Kỳ Tư rất có thể đã thất bại, do đó mới để xảy ra cuộc diện không thể khống chế như lúc này.
Vậy Mộ Dung Thiên ở đâu?
Các nữ nhân lập tức lo lắng tới sự an nguy và hạ lạc của hắn.
Bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện giữa màn đêm, các nữ nhân thấy vậy thì đều giật mình hốt hoảng, thời khắc này ai ai cũng đều cảm thấy bất an. Vì vậy mà Mâu Cơ quát lên:
- Ai?
Bóng đen kia không đáp lại, mà chỉ lẳng lặng tiếp tục tiến lên khu Thánh chúc. Trong cơn mưa gió, không ai có thể nhìn rõ được khuôn mặt của hắn.
Mâu Cơ thấy vậy thì liền phất tay một cái, từ trong tay áo của nàng liền có một con tiểu long nhắm vào bóng đen kia mà lao vút tới.
Tân Địch Á cũng giơ tay phóng ra hơn mười đóa hoa tử sắc nho nhỏ, nhưng chúng không trực tiếp tấn công bóng đen ngay, mà trước tiên là phóng lên trời, sau đó mới chậm rãi hạ xuống, trông như những chiếc đèn lồng vậy, và sau đó thì bao phủ lấy đối phương trong một phạm vi khá rộng.
Nếu đối phương là người nhà, vậy thì vừa rồi đã lên tiếng đáp lại. Do đó cho thấy, y hẳn là địch nhân rồi.
Tuy nhiên, vì để phòng xa, hai nàng không hề dùng tới toàn lực, mà chỉ xuất chiêu thăm dò mà thôi.
Lộ Thiến là người không thích đánh giết, hơn nữa vì đang lo lắng cho Mộ Dung Thiên nên phản ứng chậm nhất. Mãi tới khi Mâu Cơ và Tân Địch Á đã lần lượt xuất thủ xong, lúc đó nàng mới tạo ra chủng tử của hai con Thủy kỳ lân.
Lúc này trời đang mưa lớn, hoàn cảnh này đúng là rất có lợi cho Nghĩ linh sứ, và tất nhiên Thủy khôi lỗi là sự lựa chọn tốt nhất.
Thế rồi hai con Thủy kỳ lân thân cao chừng một thước liền nhanh chóng thành hình, đã vậy Lộ Thiến còn tăng thêm Phong nguyên tố vào bốn chân của chúng, bởi lẽ trong cơn mưa tầm tã, gió cũng là một nhân tố tốt có thể sử dụng được.
Hai con Thủy kỳ lân đạp gió mà xông tới gia nhập vào chiến đoàn. Trước tiên là "Lạc anh tân phân" của Tân Địch Á đến trước, nương theo những tia sáng đấu khí được phát ra từ những đóa tử hoa giống hệt những chiếc đèn lồng kia, lúc này mọi người mới có thể nhìn thấy được khuôn mặt của đối phương. Y là một trung niên Tinh Linh.
Giờ đây các nữ nhân mới biết tại sao y đã không lên tiếng, đó không phải vì y không muốn nói, mà là không thể nói được, bởi vì trên người y đang cắm đầy tên, chẳng khác nào một con nhím vậy, còn khóe miệng thì vẫn có máu trào ra không ngớt, toàn thân y phục để bị nhuộm đỏ cả.
Tân Địch Á vội vàng thu tay, những đóa tử hoa lập tức tản khai ra, nhường lại sự an toàn cho khu vực này. Mâu Cơ thì cuống quít khống chế con tiểu long cho nó chuyển hướng, phải khó khăn lắm mới lao trượt qua thân thể của trung niên nhân kia.
Riêng Thủy kỳ lân của Lộ Thiến thì tuy được phát sau, nhưng nhờ có cuồng phong hỗ trợ, nên tốc độ của chúng lại nhanh tuyệt luân. Sau khi phát hiện ra diện mạo của trung niên nhân kia thì tiểu Tinh Linh có phần trở tay không kịp.
Nàng lập tức dùng ý niệm để giải trừ khôi lỗi.
Chỉ là khi ở trong gió, Thủy nguyên tố vốn đã khá hùng hậu, vì vậy mà tốc độ tan rã của Thủy kỳ lân cũng chậm hơn bình thường một chút. Tuy sức khống chế của Lộ Thiến rất mạnh, nhưng hai con Thủy kỳ lân đó chỉ mới phân giải được một nửa thì đã đụng vào người trung niên Tinh Linh rồi.
Nếu là ngày thường thì hai con "nửa" Thủy kỳ lân đó sẽ không có nhiều sức sát thương, nhưng lúc này toàn thân của trung niên nhân đều là tên, nên sức đụng của chúng lại đẩy những mũi tên ở phía trước lún sâu vào người y thêm chút nữa.
Người trung niên kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng không chống đỡ được nữa mà ngã nhào xuống.
Khinh thân thuật của Mâu Cơ giỏi nhất, nàng nhanh chóng phi tới đỡ lấy y, còn Tân Địch Á cũng theo sát phía sau.
Lộ Thiến vội vàng chạy đến, thấy trung niên nhân đang hấp hối thì òa lên khóc, rồi gọi:
- Sơn Mỗ đại thúc!
Trung niên nhân có tên là Sơn Mỗ, là một người hộ viện của Mộ Dung Thiên. Từ sau khi thoát ly Lam Nguyệt, cho tới khi đặt vững nền tảng tại Tát La, y vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Dung Thiên.
Thê tử của Sơn Mỗ đã qua đời sớm, còn nữ nhi thì cũng gặp tai nạn mà rời khỏi nhân thế. Nguyên bản y có lực lượng rất mạnh, không ai có thể sử dụng y làm hạ nhân được, nhưng từ sau lần đầu gặp được Lộ Thiến, y mới thấy rất giống với nữ nhi của mình, do đó nên mới hạ mình tìm đến phủ đệ của Mộ Dung Thiên để làm hộ viện.
Sau khi nhận chức hộ viện, ngoài những việc phải phụ trách ra, còn bình thường thì y vẫn đối xử rất tốt với Lộ Thiến, tựa như một vị từ phụ vậy.
Nhìn vị đại thúc hòa ái dễ gần đang dần dần trút cạn hơi thở ở trong tay, Lộ Thiến hối hận không thôi, nàng chỉ biết vừa khóc vừa thốt:
- Xin lỗi, xin lỗi....
Sơn Mỗ mỉm cười đầy từ hòa, biểu lộ mình không hận Lộ Thiến, bởi vì trên thực tế, nếu không trúng phải một kích của nàng thì y cũng không thể sống được nữa. Y ráng chống đỡ mà chạy đến đây chỉ là vì muốn báo tin cho các nàng mà thôi.
Sơn Mỗ nhấc tay chỉ về hướng tây rồi thốt:
- Chạy!
Một động tác đơn giản và một tiếng ngắn gọn như vậy mà cũng phải dùng hết một chút khí lực sau cùng của y, vừa nói xong thì bàn tay của Sơn Mỗ cũng buông thõng xuống, nhưng trên mặt vẫn còn đọng lại nụ cười mãn nguyện.
Chết không có gì đáng sợ, nói không chừng còn là một loại giải thoát nữa. Hoặc giả, ở bên kia thế giới, y sẽ có thể gặp lại thê nhi cũng nên. Và cứ thế, Sơn Mỗ ôm theo nguyện vọng tốt đẹp đó mà lìa khỏi trần đời.
Đương nhiên Lộ Thiến không thể nhìn ra được điều đó, nàng chỉ biết gục người khóc thật lớn, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ray rứt vô cùng.
Tân Địch Á hiểu rõ hàm nghĩa từ thông tin của Sơn Mỗ mang đến trước khi chết. Tình huống của Mễ Kỳ Tư đã vượt qua khỏi phạm vi có thể khống chế rồi.
Phía tây chính là phương hướng của lãnh thổ chính của Tát La, ý của Sơn Mỗ là muốn bọn họ bỏ đi.
Một khi Mễ Kỳ Tư xảy ra bất ổn thì cũng có biện pháp đặc biệt để ứng phó. Nếu quả thật có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vậy thì đại bộ phận các nhân sĩ trọng yếu sẽ cưỡi Phi Hành hệ sủng vật mà bỏ trốn, nhờ đó mà bảo tồn nhân tài; cũng giống như tình huống không thể cứu vãn được của Mễ Kỳ Tư trong thời gian ma thú bạo động vậy, Tát La sẽ phái ra Phi Hành quân đoàn để giúp cho các quan viên cao cấp bỏ chạy, nhưng tình hình hôm nay của Mễ Kỳ Tư đã đổi thành chủ động, Phi Hành quân đoàn sẽ tùy thời mà di chuyển người ở tại khu Thánh chúc trở về Tát La.
Với thân phận của Tân Địch Á và Mâu Cơ, họ tự nhiên có đủ tư cách để được Phi Hành quân đoàn đưa đi, nhưng chỉ là lúc này vẫn không thấy bóng dáng của Mộ Dung Thiên ở đâu, bọn họ làm sao mà yên tâm bỏ đi một mình được chứ?
- Ha ha, thật là khiến người cảm động!
Từ trong bóng tối, đột nhiên có tiếng vỗ tay khen thưởng vang lên.
Tân Địch Á và Mâu Cơ nghe vậy thì giật mình đứng phắt dậy.
Những đóa tử hoa của Lạc anh tân phân vẫn chưa hoàn toàn tiêu thất hết, với ánh sáng nhàn nhạt của chúng, mọi người cũng có thể thấy được chân diện mục của đối phương.
Người đó là một nữ tử, nàng ta có khuôn mặt của một thiên sứ, nhưng vóc người lại rất giống như của ma quỷ, đôi ngươi màu nâu chính là đặc điểm của người Sa tộc.
Tân Địch Á và Mâu Cơ lập tức nhận ra đối phương, nàng ta chính là hạt ngoại thành chủ của Mễ Kỳ Tư, và cũng có thể là người đã tạo ra binh biến lần này, Khắc Lý Tư Đế.
Từ lâu hai nàng vốn vẫn luôn hoài nghi nữ nhân giảo hoạt như cáo này, giờ đây quả nhiên đã có đại sự xảy ra rồi.
Lúc này toàn thân Mâu Cơ đã được bao phủ bởi một loại kình khí màu tím, trong đó thoang thoảng lại vọng ra tiếng rồng gầm, y phục của nàng không gặp gió mà cũng tung bay phần phật. Hiển nhiên Long nữ đã nổi trận lôi đình.
Về phần Tân Địch Á thì nàng cũng vươn cánh tay ngọc ra, rồi đột nhiên có một đóa hoa sen khiết bạch từ từ hình thành theo một quỹ tích uốn quanh cánh tay của nàng, trông rất đẹp mắt, sau đó nó liền phóng lên không trung.
Đối với nữ nhân đáng ghét này, nàng không dự định sẽ lưu tình chút nào.
Vào lúc hai nàng sắp sửa phát động thế công thì lại có tiếng bước chân vang lên, rồi một người lại bước ra từ phía sau lưng của Khắc Lý Tư Đế.
Tân Địch Á và Mâu Cơ lập tức dừng kỹ năng của mình lại, rồi ngạc nhiên nhìn về phía người kia.
Vì người đó chính là người mà hai nàng đang nóng ruột ngóng trông, Mộ Dung Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.