Chương 302: Tiền Tịch
Vô Sỉ Đạo Tặc
18/03/2013
Bầu trời cuồn cuộn mây đen, phảng phất như tầng tầng lớp lớp liên miên bất tuyệt, cả mật độ của không khí cũng tăng lên nhiều, chúng nặng nề áp lên lồng ngực của mọi người. Tuy lúc này cuồng phong vẫn thổi mạnh, nhưng nó lại không thể thổi bay đi cái cảm giác khó thở của người ta.
Đây là cảnh tượng dự báo trước khi ma thú công thành của Thần Phong đại lục, thời gian kéo dài ngắn thì ba ngày, lâu thì nửa tháng, trường hợp nào cũng có khả năng xảy ra, mà mỗi lần lại mỗi khác. Không ai có thể xác định được thời gian tiêu tán của hiện tượng siêu tự nhiên này, nhưng có một việc mà cả hàng vạn năm nay không bao giờ thay đổi, đó là sau khi Thiên triệu qua đi, đó chính là thời khắc ma thú sẽ phát động tấn công nhân loại rất mãnh liệt.
Chỉ còn sót lại mấy ngày trong thời gian Thiên triệu, nhưng điều đó lại không mang tới sự thư thái cho lòng người. Trái lại, bầu khí trước cơn giông bão này lại khiến tinh thần người ta cực kỳ căng thẳng. Trước khi ma thú bạo động, đây chính là thời khắc thử thách vô cùng quan trọng cho cả thành chủ lẫn bình dân bá tánh. Những ai không thể chịu đựng nổi, tất sẽ bị sụp đổ hoàn toàn ngay trước khi trận chiến bùng nổ.
Rốt cuộc, Mộ Dung Thiên cũng được chứng kiến mối đại họa trứ danh khắp toàn đại lục mà từ đó tới giờ hắn chỉ nghe tiếng, nhưng chưa thật sự trải qua lần nào. Nói chính xác hơn, đó là hắn chỉ mới tiến vào tình cảnh trước lúc xảy ra đại họa mà thôi.
Trên những con đường cái vốn vẫn luôn tấp nập ngựa xe, vậy mà giờ đây chúng lại hết sức tĩnh mịch. Người người vội vã vận chuyển vật tư trong bầu khí nặng nề trầm mặc. Tuy công việc chuẩn bị cho phòng ngự đã bắt đầu từ lâu, nhưng vĩnh viễn không có ai chê đủ cả. Trên đời này không có cái gì là đầy đủ nhất, chỉ có càng thêm đầy đủ mà thôi. Do đó mà họ không thể thất bại được, bởi vì hậu quả của thất bại chính là sự tàn sát của vô số dân chúng trong thành.
Dù cho sự có mặt của Mộ Dung Thiên ở tại Mễ Kỳ Tư đã mang đến một luồng sinh khí mới cho toàn thành, nhưng nỗi ám ảnh từ lâu ở trong lòng người dân ở đây vẫn không thể xóa nhòa được. Nhưng cũng may, tuy họ có kinh hoảng, nhưng lại không bị loạn, toàn bộ sinh hoạt đều vẫn tiếp tục vận hành như thường.
Địa vị của tửu điếm tại Tát La còn xa lắm mới có thể so được với tửu điếm của Lam Nguyệt đế quốc, nhưng vẫn còn một điểm tương đồng, đó là vào trước lúc ma thú công thành, nó vẫn luôn là nơi có nhiều tin tức thông linh nhất. Sinh ý cực thịnh, cả một chỗ trống cũng không còn, đến nỗi nhiều nơi phải trang bị thêm chỗ ngồi. Cái giá phải bỏ ra chính là phải hy sinh không gian của mọi người, tuy vậy cũng không có ai lên tiếng phàn nàn chút nào, mà trái lại còn vui vẻ cam tâm tình nguyện nữa. Bởi vì chỉ có những trường hợp càng náo nhiệt thì sẽ càng giảm bớt áp lực tinh thần cho họ, lúc này, người người an ủi nhau mới là việc quan trọng hơn cả, nhất là đối với người dân tại Mễ Kỳ Tư, nơi đã từng nhiều lần bị công phá, và lần này lại thiếu đi sự giúp đỡ của Lam Nguyệt đế quốc nữa, tình thế đúng là cực kỳ nguy hiểm.
Bây giờ đã là tối ngày thứ ba của thời kỳ Thiên triệu, trời vừa sập tối. Tuy rằng hiện nay không thể nào dựa vào hiện tượng thiên văn để phân biệt ngày với đêm, nhưng trên đại lục vẫn còn phương pháp để tính toán thời gian.
Trong lịch sử của Thần Phong đại lục, chưa có thời kỳ Thiên triệu nào mà chỉ ngắn có ba ngày, vì vậy mà không có khả năng ma thú tấn công vào lúc này, do đó Mộ Dung Thiên mới nhân lúc rảnh rỗi mà đi dạo quanh một vòng. Sau ba ngày nữa, vô luận thế nào thì hắn cũng phải thủ vững vị trí ở tiền tuyến để chờ ma thú bạo động, rồi phát ra mệnh lệnh chiến đấu kịp thời, chứ sẽ không còn được nhàn hạ như bây giờ nữa. Tuy bản thân hắn chưa từng trải qua cuộc bạo động nào của ma thú, nhưng cứ dựa theo lời đồn đãi thì giai đoạn đó sẽ khiến người ta ngạt thở vô cùng, khi chiến đấu sẽ bị hao tổn rất nhiều tâm lực và khí lực, do đó nếu không nhân cơ hội này mà thả lỏng tinh thần đôi chút, vậy chỉ sợ sau này sẽ không còn thời gian để hít thở nữa ấy chứ.
Đông nghịt. Tuy bầu không khí ở trong tửu điếm cũng ngột ngạt khó thở, nhưng nó lại náo nhiệt cực độ, khiến cho nó khác hẳn bầu không khí ngột ngạt ở trên trời. Lúc này Mộ Dung Thiên chợt có lại cảm giác giống như mình vừa trở lại Lam Nguyệt vậy. Mỗi một ngày tại siêu cường quốc Lam Nguyệt đều phồn hoa hưng thịnh như vậy, nhưng tình trạng này ở Tát La thì chỉ có những ngày lễ mới gặp được mà thôi. Tuy nhiên, bây giờ cũng không phải là ngày lễ gì, trái lại còn là những ngày hắc ám nhất nữa, đúng thật là trào phúng mà.
Thông qua cửa xe, Mộ Dung Thiên nhìn thấy mây đen cuồn cuộn, phảng phất như có thể chạm vào nó vậy, cùng với các ngọn đèn ma pháp đủ màu sắc không ngừng lóe sáng, hắn thở dài cảm khái. Trước kia, tên sắc lang rất hiếm khi làm những việc mà hắn cho rằng vô vị như kiểu không ốm mà rên, nhưng hôm nay lại không kìm nén nổi tâm tình đang cuộn trào như nước sôi kia.
Một năm ở Thần Phong đại lục đổi thành gần hai năm ở Địa cầu. Lúc mới đến đây, Mộ Dung Thiên quả thật rất khốn cùng và nghèo túng, tình cảnh ngày ấy hắn phải đến tửu điếm của Tư Ân xin ăn nhờ ở đậu như còn hiện rõ ngay trước mắt, không ngờ chỉ lắc mình một cái mà nay đã trở thành chủ tướng của một thành thị cấp một, sắp sửa phải đối mặt với đại họa diệt vong cực kỳ kinh khủng. Quả thật thời gian trôi đi quá nhanh.
Thầy cô giáo chắc đã sớm quên gã sinh viên tên là Mộ Dung Thiên này rồi, trong mắt họ, hắn chỉ là một con tiểu côn trùng mà thôi. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng không quan tâm tới điều đó, hắn chỉ nghĩ đến Tiêu Băng. Không biết nàng Băng Sơn mỹ nữ đó có còn nhớ đến người bị thất tung đã lâu như mình hay không? Nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngờ đến, tên sắc lang bạn học, người ngồi cùng bàn với nàng vốn suốt ngày chỉ biết lêu lỏng chơi bời, vậy mà cũng có ngày gánh lấy trọng trách bảo vệ cho hàng ngàn vạn tính mạng. Bỗng nhiên Mộ Dung Thiên cảm thấy nhớ nhung Địa cầu, tuy nó không có nhiều bạo lực như Thần Phong đại lục, nhưng âm mưu ghê tởm còn đáng sợ hơn ở đây gấp hàng trăm ngàn lần. Từ việc quen biết một đám hồng nhan tri kỷ cho tới việc kết giao bạn tốt, tất cả đều là những việc mà khi trước chưa từng xảy ra tại Địa cầu.
Đê Nhân Đô, người tuần thú sư vẫn luôn theo hầu một bên Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nhìn thấy thái độ thất thường của thượng cấp như vậy thì rất là kinh ngạc. Y là người vẫn theo sát hắn nên biết rằng vị thành thủ đáng kính này là một loại người đặc biệt. Có lúc thì hắn lãnh khốc vô tình như tảng băng ở miền cực bắc vậy, nhưng có lúc hắn cũng cùng với thuộc hạ ăn uống nhậu nhẹt mà không phân tôn ty gì, thậm chí còn đàm luận về nữ nhân với thuộc hạ nữa. Hắn vẫn luôn lãnh tĩnh như thế, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc nhiệt huyết dâng trào và biểu lộ sự xung động của một tiểu tử còn non nớt. Có nhiều lúc mới nhìn thoáng qua thì hắn lại thẳng thắn bộc trực như một Trư nhân vậy, nhưng những lúc khác thì lại biến thành một kẻ rất nhiều tâm kế, ngay cả những tên gian thương cũng không bằng được....
Vị trưởng quan này kết hợp rất nhiều tính cách mâu thuẫn với nhau, nhưng có một điểm rất đáng tin, đó là đối với những việc hắn làm, cuối cùng tất cả những việc đó đều được chứng minh là rất chính xác. Trong đó bao gồm cả việc giáo huấn gã Lan Lan Nhĩ Đa, nhi tử thứ ba của hội trưởng Chiến Sĩ công hội Mạt Đặc Lễ Nha. Hắn đã đánh gãy xương Lan Lan Nhĩ Đa, theo đáng lẽ thì việc này đúng là một việc rất ngu xuẩn, vì ở trong thời kỳ phi thường, nó có thể sẽ phá hư sự đoàn kết nội bộ của Mễ Kỳ Tư; thế nhưng gã công tử mà ngay cả Mạt Đặc Lễ Nha cũng không có cách nào dạy dỗ được lại thật sự tâm phục khẩu phục Mộ Dung Thiên, để cuối cùng gã lại trở thành một trong những kẻ sùng bái Mộ Dung Thiên cuồng nhiệt nhất và gã đã từ một "con sâu làm rầu nồi canh" biến thành một thành viên đắc lực của Mễ Kỳ Tư.
Hiện tại Đê Nhân Đô vừa phát hiện ra, thì ra vi thành thủ thâm sâu khó lường này cũng có lúc để lộ chân tình, nhưng y không cho đó là một chuyện tốt, bởi vì một vị trưởng quan trực tiếp nắm quyền chỉ huy lực lượng phòng ngự trong tay thì bất luận vào thời khắc nào cũng phải giữ tâm cho bình thản, phải giấu kỹ tất cả những tâm tình riêng tư vào sâu trong đáy lòng, có như vậy thì mới có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất được, vì vậy mà Đê Nhân Đô tìm thời khắc thích hợp để nhắc nhở tên sắc lang:
- Thành thủ đại nhân, xin thứ cho thuộc hạ mạo muội, thuộc hạ nghĩ rằng tối nay ngài nên nghỉ ngơi sớm là hơn.
Đê Nhân Đô chỉ là một tên tiểu binh với đẳng cấp thấp hơn Mộ Dung Thiên nhiều lắm. Y thốt ra lời đó quả thật là đã phạm thượng tới cấp trên, nhưng y cho rằng mình chỉ cần tận trung chức thủ, đưa ra kiến nghị hợp lý với thành thủ đại nhân, dù có bị trách phạt cũng chẳng sao. Tất nhiên y cũng biết rằng thành thủ đại nhân sẽ không để ý đến những việc vặt vãnh đó, nhất là đối với lời nhắc nhở mang ý tốt của người khác. Đây chính là một trong những điểm khác người của vị trưởng quan này vậy.
Quả nhiên không ngoài ý liệu, Mộ Dung Thiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ liền trở về với hiện thực, hắn không hề tức giận mà cười hỏi:
- Đê Nhân Đô, tại những ngày như thế này, ngươi có khi nào nghĩ tới ánh trăng sáng đầy mỹ lệ hay không?
Đê Nhân Đô nghe hỏi vậy thì hơi ngẩn người ra, những lời này của Mộ Dung Thiên cũng bí hiểm như phong cách hành sự của hắn vậy, thật đoán không ra. Sau khi suy nghĩ một lúc mà vẫn không nghĩ ra được thâm ý ở đằng sau câu hỏi đó, Đê Nhân Đô nhìn bầu trời đen kịt rồi nghĩ tới ánh trăng sáng tường hòa của những ngày êm ả tại Mễ Kỳ Tư, thế rồi y nhanh nhẹn đáp:
- Đại nhân, nghe ngài hỏi như vậy, quả thật thuộc hạ cũng có chút hoài niệm.
Mộ Dung Thiên thở dài, nói:
- Đúng vậy, chỉ khi nào đã mất đi một vật gì đó thì người ta mới biết trân quý nó.
Đê Nhân Đô lại bị câu nói không đầu không đuôi nhưng phảng phất như rất có đạo lý của Mộ Dung Thiên làm cho hoang mang. Trong lúc nhất thời y chưa biết phải nói sao cho tốt, may mà lúc này Mộ Dung Thiên lại nói:
- Thôi được, Đê Nhân Đô, chúng ta trở về đi!
Thế giới này không có Tiêu Băng, nhưng còn có một mỹ nữ khác bất luận là khí chất hay dung mạo đều giống hệt nàng, hơn nữa vừa khéo mỹ nữ đó lại ở cùng phủ đệ với mình nữa.
Tuy nhiên, khi trở về đến Lăng Ba tiểu trúc thì hắn lại bị thất vọng, bởi vì Tân Địch Á không có mặt ở nhà. Chỉ còn mấy tiếng nữa là ngày thứ ba của Thiên triệu sẽ qua đi, với một người làm việc nghiêm túc như Tân Địch Á thì nhất định là đã đến thành lâu để quan sát động tĩnh của ma thú. Mãi cho tới nay vẫn chưa hề phát hiện ra được hành tung của ma thú, bọn chúng hầu như đã đồng loạt thất tung, nhưng khi thả trinh sát thú ra tuần tra, bao gồm cả giống hải lục không tam tê (có thể sống dưới nước, trên bờ, và trên không) như là chu phong sáu cánh có thể tích nhỏ bé, hành động linh hoạt và năng lực sưu tập siêu cường mà cũng không phát hiện ra chút đầu mối nào. Trong thời kỳ Thiên triệu, hành tung của ma thú vẫn như một đám mê vụ, theo như nhiều người nói, vì chúng được ngưng kết từ yêu khí mà sinh ra nên trong thời gian này đã hóa lại thành yêu khí, chỉ cho tới khi Thiên triệu kết thúc thì chúng mới ngưng tụ lại thành hình thể thật, chính vì vậy nên nhân loại mới không tìm ra được hành tung của chúng là vậy.
Chỉ còn mấy tiếng rảnh rỗi nữa thôi, Mộ Dung Thiên không định dùng khoảng thời gian đó để nghỉ ngơi, mà hắn muốn đi vào tu luyện mật thất, rồi dùng Linh lực vận chuyển chu thiên thuật để giúp cho tinh thần đạt đến trạng thái tốt nhất; hơn nữa Mộ Dung Thiên chợt phát giác bản thân mình đã có một thời gian dài không hề hoạt động quyền cước rồi. Tuy thân là thống soái đứng đầu vạn quân, khả năng mà đích thân hắn sẽ ra tay chiến đấu với ma thú là rất hiếm, nhưng việc tu luyện thì lại không thể lơ là được.
Khi một chân của Mộ Dung Thiên vừa đặt vào tu luyện mật thất thì linh cảm chợt báo động, hắn cảm thấy lúc này đang có hai luồng lực lượng một nóng một lạnh đang cùng lúc bức tới.
Lĩnh vực?
Trong đầu Mộ Dung Thiên liền nảy ra hai chữ.
Sai! Gã sắc lang nhanh chóng phủ định phán đoán của mình, bởi vì hắn liền thấy ngay được một vật thể màu lam, không, phải nói đó là một con hùng sư do lam hỏa cấu thành và một con băng long phát ra hàn quang lấp lóe đang điên cuồng tấn công về phía hắn từ hai bên trái phải của mật thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.