Dị Giới Dược Sư

Chương 139: Tiểu Binh

Vô Sỉ Đạo Tặc

18/03/2013



- Cái gì?

Mộ Dung Thiên kinh ngạc đến ngây người. Tin tức này đến quá đột ngột, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, mà thời gian lại quá gấp.

Bố Luân Đặc gượng cười, nói:

- Ta hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng ta cũng vừa mới nhận được thông báo của công hội mà thôi. La Địch, ngươi hẳn cũng biết, hiện nay đế quốc đang ở trong thời điểm cực kỳ biến động, mọi công dân đều phải phục tùng mệnh lệnh và sự điều phối của quốc gia vô điều kiện, kể cả những người trong học viện chúng ta. Ngoài tính khiêu chiến ra thì đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện!

Bố Luân Đặc thở dài, thật ra ông ta rất muốn nói thêm một câu: “Nếu như có thể sống sót.” Nhưng chẳng qua ông ta sợ sẽ đả kích niềm tin của Mộ Dung Thiên. Đối với những học viên chưa từng trải qua kinh nghiệm thực tế như hắn, nếu muốn một bước lên trời, đột nhiên bị phái đi ứng chiến, phải chiến đấu lại với đồng loại còn gian ác hung tàn hơn cả ma thú thì quả là quá miễn cưỡng. Tuy nhiên, Bố Luân Đặc cũng hiểu rõ là quốc gia đang thiếu thốn nhân tài, nên họ phải bất đắc dĩ lắm mới làm vậy. Hiện có rất nhiều tinh anh lớn nhỏ của học viện cũng đều được phái đi tòng quân.

Mộ Dung Thiên lắp bắp hỏi:

- Nhưng.....nhưng......bảo ta đi làm đoàn trưởng, điều này có phải là quá miễn cưỡng không?

Bố Luân Đặc cũng hiểu ở đây có điểm kỳ quái. Tìm một kẻ không hề có kinh nghiệm chiến đấu để làm thủ lĩnh một đội ngũ thì quả là một trò đùa. Tuy Bố Luân Đặc rất có lòng tin với tên đệ tử đắc ý này, nhưng hiện tại Mộ Dung Thiên chỉ xứng với chức danh dũng sĩ mà thôi, hoặc tối đa thì cũng chỉ có thể làm một tên phó tướng trợ giúp dưới cờ, chứ bắt hắn đảm đương chức vị đoàn trưởng thì trọng trách đó thật quá trầm trọng đi.

- Ta cũng không rõ. Nói chung, đây là quyết định của cao tầng công hội. Bọn họ dường như rất coi trọng ngươi, muốn mau chóng bồi dưỡng ngươi thành một nhân tài cống hiến trọng đại cho đế quốc, nên mới giao phó trọng trách cho ngươi. Hơn nữa, nghe nói họ còn ủy thác một số tiền bối có kinh nghiệm phong phú đến chỉ điểm cho ngươi một chút, cứ yên tâm đi, La Địch. Phải rồi, đến lúc đó ngươi nhớ phải khiêm tốn và tôn trọng ý kiến của họ, ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tình, biết không?

Ông ta sợ Mộ Dung Thiên là loại nghé con không sợ cọp, chỉ lo đến khi đó hắn hành động nông nổi thì sẽ gặp phải phiền toái, cho nên mới dặn dò như vậy.

Nghe được có tiền bối tương trợ, Mộ Dung Thiên mới thở phào một hơi nhẹ nhỏm. Kỳ thật, khi phải tùy tiện tiếp nhận cái chức vụ này, trong lòng hắn cảm thấy rất mông lung.

Bố Luân Đặc vỗ vỗ vai hắn:

- Được rồi, trở về chuẩn bị đi. Sau ba giờ nữa thì trở lại tập họp tại sân huấn luyện của học viện. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, hãy cố gắng tận dụng đi!

Thời gian không những là không còn nhiều mà quả thật là rất gấp gáp. Ngay một ngày thời gian cũng còn là ít, chứ đừng nói ba giờ. Còn bao nhiêu chuyện chưa giải quyết xong. Lộ Thiến phải làm thế nào? Nàng có bị Tát Á Da Lộ học viện hoặc Đặc Chức công hội triệu tập hay không? Nếu vậy thì hai người sẽ bị phân tán và sẽ rất là phiền toái. Mộ Dung Thiên không muốn Lộ Thiến rời xa mình dù chỉ một chút, chứ đừng nói là phải tham gia vào một cuộc chiến rất có khả năng có đi mà không có về này. Dọc đường đi, người người vội vã, thân nhân cáo biệt, tình nhân chia lìa, bằng hữu tạm biệt nhau. Trên mặt họ tràn ngập vẻ lo lắng, vô luận là thân nhân, bằng hữu hay tình nhân hoặc chính mình phải ra chiến trường lần này, hiển nhiên tất cả đều là những chuyện cực kỳ thống khổ. Bình thường, khi ma thú công thành, người ta vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị, nhưng còn bây giờ thì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tình thế của đế quốc thập phần nguy ngập. Những người hưởng ứng lời kêu gọi nhập ngũ vốn chẳng hề có chút chuẩn bị nào về mặt tâm lý, thậm chí, họ cũng không hề biết quân địch mà mình sắp phải đối mặt sẽ mạnh mẽ tới dường nào, chuyến này ra đi rất có thể sẽ là sinh ly tử biệt. Chiến tranh, thật là quá khủng khiếp. Mỗi một người đều mang trong lòng nỗi ám ảnh của sự bàng hoàng không nơi giúp đỡ. Rốt cuộc, một kẻ luôn sống trong thời kỳ hòa bình tại Địa cầu như Mộ Dung Thiên cũng bắt đầu thấu hiểu được cảm giác kinh hoàng này.

oooOooo

Khi về tới nhà, Mộ Dung Thiên mở cửa đi vào, hắn tìm một vòng trong biệt thự, nhưng không thấy Lộ Thiến ở nhà, không biết nàng đã đi đâu. Mộ Dung Thiên nóng lòng như lửa đốt. Ba tiếng vốn đã ngắn ngủi, hắn còn rất nhiều việc còn chưa dặn dò nàng, mãi tới lúc gấp như kiến bò chảo nóng, thì cửa chính hé mở, Lộ Thiến bước vào với khuôn mặt sầu khổ.

Mộ Dung Thiên thở phào một hơi, rồi hỏi:

- Tiểu Lộ, muội đi đâu vậy? Huynh có việc gấp cần bàn với muội.

Lộ Thiến cắn môi dưới:

- La Địch ca ca, muội cũng có việc gấp cần nói với huynh!

Mộ Dung Thiên giật mình, nói:

- Chuyện gì, muội mau nói trước đi.



Nước mắt của Lộ Thiến bắt đầu lưng tròng, nàng cúi đầu nói:

- Muội vừa được học viện thông báo, phải lập tức nhập ngũ, bây giờ trở về để từ biệt huynh. La Địch ca ca, muội không muốn xa huynh đâu!

Lộ Thiến nói xong liền lao vào lòng Mộ Dung Thiên và khóc òa lên.

Trái tim của Mộ Dung Thiên lập tức như muốn vỡ tan. Lộ Thiến quả nhiên cũng bị triệu tập, nhưng đây là mệnh lệnh cưỡng chế của quốc gia, không ai có thể kháng cự được.

Mộ Dung Thiên ôm lấy vai Lộ Thiến, rồi an ủi:

- Tiểu Lộ, đừng khóc, chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại nhau, muội nói phải không?

Lộ Thiến nghe được lời an ủi của Mộ Dung Thiên thì lại càng khóc nức nở hơn. Nàng cũng biết tình thế của đế quốc rất nghiêm trọng, nếu không thì người ta cũng sẽ không dùng tới những đệ tử ưu tú chưa tốt nghiệp của học viện. Hai người ra đi chuyến này, bất kể là có chuyện gì không may xảy ra, chỉ e đây chính là lần vĩnh biệt sau cùng vậy. Lộ Thiến làm sao chịu nổi. Hơn nữa, nàng đã sớm có thói quen dựa dẫm vào Mộ Dung Thiên, nghĩ tới hôm nay đường ai nấy đi, cả hai cùng tham gia vào cuộc chiến lành ít dữ nhiều, vì vậy mà trong lòng nàng liền dâng lên nỗi sợ khó nói thành lời.

Mộ Dung Thiên thở dài, hỏi:

- Lộ Thiến, muội bị phái tới quân đoàn nào?

Hắn muốn tìm hiểu xem quân đoàn đó có người quen hay không, nếu có thì hắn sẽ nhờ người quen chiếu cố cho Lộ Thiến mới được.

Lộ Thiến từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên nức nở thốt:

- 376.

- 376?

Mộ Dung Thiên nhíu mày. Con số này sao lại nghe quen thế nhỉ. Đột nhiên hắn vui mừng hỏi:

- Muội nói là 376?

Lộ Thiến gật nhẹ:

- Dạ!

Mộ Dung Thiên ngửa mặt lên trời cười ha hả:

- Ha ha ha, vậy thì tốt quá.

Lộ Thiến trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn Mộ Dung Thiên, không hiểu sao hắn nghe thấy tin tức khiến người ta đau lòng muốn chết này mà lại vui vẻ như thế.

Mộ Dung Thiên lập tức cho nàng câu trả lời:

- Vừa khéo ta lại chính là đoàn trưởng của quân đoàn 376 đây.

Lộ Thiến nghe vậy thì không dám tin ngay, thảng thốt hỏi lại:



- La Địch ca ca, điều đó đúng thật chứ?

Mộ Dung Thiên mỉm cười nói:

- Tiểu Lộ, muội phải gọi ta là La Địch đoàn trưởng đấy.

Lộ Thiến nhìn thấy bộ dáng của Mộ Dung Thiên, xác định hắn không nói đùa, thì liền nín khóc rồi mỉm cười nói:

- A, quả thật vậy thì quá tốt.

Rồi nàng còn đặt tay phải lên vai trái, làm một động tác chào không đúng tiêu chuẩn theo nghi thức của quân đội:

- La Địch đoàn trưởng, tiểu binh dưới trướng của ngài, Lộ Thiến, xin đến báo danh.

Hóa ra địa ngục và thiên đàng chỉ cách nhau có một đường tơ. Vừa rồi Lộ Thiến còn đau lòng đến mức tan nát ruột gan, nhưng mới đó mà đã lấy lại niềm vui vô bờ bến ngay trong một tích tắc. Chỉ cần được ở chung một nơi với Mộ Dung Thiên, cho dù có bị chết trên sa trường thì đối với nàng, đó cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Lộ Thiến sau khi thoát khỏi sự sợ hãi liền bắt đầu đùa giỡn.

Mộ Dung Thiên ra vẻ nghiêm túc nói:

- Lộ Thiến, trước tiên ta phải tiến hành kiểm tra sức khỏe của muội, rồi sau đó mới xác nhận muội có đủ tư cách gia nhập quân đoàn 376 hay không.

Nói xong hắn vươn ma trảo luồn vào trong lớp y phục của Lộ Thiến, xoa nắn dày vò đôi tiểu thố tử còn đang phát dục. Hầu như những chuyện mà hắn cần phải thu xếp đều liên quan tới Lộ Thiến, nhưng giờ đây nàng đã ở cùng quân đoàn với mình, tất sẽ không còn chuyện gì phải lo nữa. Ba tiếng kia thừa sức để lo liệu những việc còn lại, lúc này hắn dư thời gian để hú hí với nàng một phen. Tuy nhiên, không biết sao lại trùng hợp vậy nhỉ? Trên thực tế thì quốc gia cũng phải có ít nhất là hơn một ngàn cánh quân, nhưng sao Lộ Thiến lại được phái đến gia nhập vào đúng quân đoàn của mình? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao, hay là vì công hội đã biết Lộ Thiến và mình là huynh muội? Nhưng bây giờ là đang trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng, đáng lẽ bọn họ không có rỗi hơi đi bận tâm tới quan hệ cá nhân mới đúng. Mộ Dung Thiên có chút băn khoăn, nhưng nói gì thì nói, chuyện này dù sao cũng là một chuyện tốt cả thôi.

Lộ Thiến nhắm mắt lại, dưới sự vuốt ve của Mộ Dung Thiên, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp hơn. Nàng để tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. La Địch ca ca của nàng tuy thoạt nhìn thì có vẻ rất háo sắc, nhưng kỳ thực thì lại rất nghiêm chỉnh. Có đôi lúc nàng muốn chủ động trao thân cho hắn, nhưng cuối cùng lại không dám mở lời, vì nếu nói ra những lời ấy thì nàng lại biến thành một người dâm đãng. Tất nhiên Lộ Thiến không phải là dâm nữ, mà nàng chỉ yêu mến một mình hắn thôi.

Hai người cũng không có đồ đạc gì cần thu thập, họ chỉ cầm theo ma pháp tạp [1], huy chương chức nghiệp, và khôi giáp các thứ rồi rời đi. Trước khi đóng cửa, Mộ Dung Thiên đưa mắt nhìn lại nơi ở đầu tiên của mình trên đại lục, và cũng là nơi hắn coi là nhà. Đột nhiên, hắn có một dự cảm kỳ quái: có lẽ vĩnh viễn hắn sẽ không thể trở lại nơi này được nữa. Mộ Dung Thiên không thích cái cảm giác này chút nào, vì vậy hắn liền nhanh chóng cố quên đi.

Khi hai người cùng đi tới sân huấn luyện của An Cách La Hy thì nơi đây đã chật ních người. Những học viên cấp năm của cả hai học viện đều được cho phép tốt nghiệp sớm. Cả những học viên cấp bốn cũng bị rút ra phần lớn. Còn những học viên cấp một, cấp hai, và cấp ba được tuyển lựa đều là những người ưu tú nhất hoặc là những người có biểu hiện xuất sắc trong cuộc luận võ vừa rồi.

Đáng lẽ Mộ Dung Thiên vốn định sau khi tập trung thì sẽ kể chuyện mình phải ra tiền tuyến cho bạn cùng phòng nghe. Song, khi hắn vừa tới nơi tập trung của quân đoàn 376 thì liền gặp ngay Khiết Tây Tạp. Do thường xuyên đi chung với hắc mã La Địch, nên trong cuộc luận võ vừa qua, nàng cũng nhiễm chút chất "hắc", biểu hiện rất tốt, và thế là cũng bất hạnh nằm trong số người bị chọn trúng. Ngoài nàng ra, trong số bạn học cùng lớp của Mộ Dung Thiên được chọn nhập ngũ thì còn có nữ Tinh Linh nổi bật nhất lớp nữa. Nàng ta cũng được phái đến gia nhập cùng một quân đoàn với bọn hắn. Do đã là chỗ quen biết nên họ cũng dễ phối hợp với nhau hơn một chút, và về mặt tâm lý thì họ cũng có chỗ để nương tựa. Còn những thành viên dong binh đoàn hoặc chiến chức giả có nhiều kinh nghiệm mà Bố Luân Đặc nhắc tới thì trên đường mới có thể gặp mặt.

Ngoài ba người họ là bạn học cùng lớp ra, còn những học viên khác đều là những thành phần hỗn tạp đến từ những lớp khác, kể cả học viên của Tát Á Da Lộ; tuy nhiên, trong đó cũng còn một người quen cũ của Mộ Dung Thiên.

- A ha, La Địch, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi. Thật không ngờ bây giờ chúng ta lại còn có quan hệ chiến hữu nữa!

Một đại hán mặc trên người bộ khôi giáp có trạm trỗ rất nhiều bảo thạch, trông thật hoa lệ, liền xuất hiện theo lời nói. Một kẻ coi trọng vẻ bề ngoài như vậy thì Mộ Dung Thiên vĩnh viễn không quên được, gã chính là đối thủ đầu tiên của hắn trong đại hội luận võ vừa rồi - Ốc Thập Lạp Cơ.

Mộ Dung Thiên cảm thấy nhức đầu, phải quản lý người này quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hết hồi 139

========================================

Chú Thích:

[1] ma pháp tạp: thẻ tín dụng được sử dụng như một tài khoản ngân hàng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Dược Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook