Chương 428: Tử Vong
Vô Sỉ Đạo Tặc
06/09/2013
Đêm!
Lúc này là một đêm rất yên bình. Trong ngôi biệt của minh chủ liên minh Đông Nam, và cũng là hội trưởng Liên Chúc công hội của Lam Nguyệt, tức Cát Tư, thì lại càng đặc biệt yên tĩnh hơn. Không ai dám quấy rối sự nghỉ ngơi của lão trong lúc này, nhưng điều đó không có nghĩa là nơi này không có người. Ở tại mỗi một góc khuất đều có rất đông cao thủ ẩn núp, nhằm bảo vệ cho vị thủ lĩnh rất quan trọng của họ.
Bấy lâu nay Cát Tư chưa bao giờ từng lo lắng cho sự an toàn của mình, bởi vì những cao thủ có mặt ở đây đều là những cường giả có tu vi cực cao, dù cho thánh cấp thích khách có muốn xuất thủ thì cũng sẽ không có khả năng giết được lão.
Vì vậy mà lúc nào Cát Tư cũng ngủ rất ngon. Mỗi khi lão kéo lê thân thể mệt mỏi sau một ngày làm việc cực nhọc về biệt thự thì đêm nào cũng ngủ cho tới hừng đông mới dậy.
Đêm nay cũng như mọi hôm vậy, Cát Tư ngủ rất ngon, nhưng đến nửa đêm thì lão bị một cổ hàn khí lạnh thấu xương làm cho giật mình tỉnh giấc.
Thân là minh chủ của liên minh Đông Nam, biệt thự của Cát Tư dĩ nhiên rất xa hoa, trong đó còn được trang bị một viên "Hằng Ôn châu". Nó là một viên tinh hạch của ma thú có thể điều tiết nhiệt độ, vì vậy mà cổ hàn khí kia tất nhiên không phải do khí trời tạo thành rồi.
Khi Cát Tư mở mắt ra thì lão hoảng hốt phát hiện ở phía trước giường có một bóng đen mặc dạ phục và đeo sa đen che mặt, trông rất quỷ mỵ.
Phải biết rằng mấy năm trở lại đây, không có một ai có thể tiến vào phòng của lão ngay giữa đêm khuya, chứ đừng nói là tiến tới gần như vậy!
Hàn khí kia chính là sát khí tỏa ra từ bóng đen nọ.
Sát khí nồng nặc, bao phủ toàn thân của Cát Tư.
Cát Tư mở miệng, nhưng lại không phát ra một tí thanh âm nào, thần kinh của lão dường như không thể kiểm soát được.
Lão là một kẻ kiêu hùng mà ai cũng nghe danh, lòng dạ thâm trầm, và cũng xuất thân từ một thương nhân. Lực lượng của lão còn chẳng bằng một gã chiến sĩ cấp thấp nhất nữa, huống chi đối phương lại là một cường giả có thể vào đây một cách vô thanh vô tức mà không hề gây kinh động đến đám cao thủ hộ vệ ở bên ngoài; do đó mà nếu hắn muốn giết lão thì còn dễ hơn bóp chết một con kiến nữa.
Thế nhưng ở trên đại lục này, từ lúc nào đã xuất hiện một siêu cấp cường giả đáng sợ đến như vậy chứ? Ngay cả mấy người như Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ hoặc Bái Yết La thì cũng không có khả năng làm được điều này kia mà.
Với sự tồn tại của hắn, đủ có thể khiến cho bất cứ một ai không thể ngủ yên được.
Cát Tư dù sao cũng là một kiêu hùng hiếm thế, tuy đối mặt với hiểm cảnh mà lão vẫn có thể trấn định được.
Lúc này lão chợt phát hiện ra nhãn thần của hắc y nhân dường như có phần hơi quen thuộc.
- Đã phát hiện ra rồi phải không, Cát Tư đại nhân?
Sát khí của hắc y nhân đột nhiên được thu lại hết, và thay vào đó là một nụ cười.
Áp lực trên người vừa được buông lỏng, nhưng Cát Tư lại không lên tiếng kêu cứu nữa, bởi vì lão hiểu rất rõ tình thế hiện tại của mình. Nếu như tùy tiện làm bừa và khiến cho hắc y nhân nổi giận, vậy thì trước khi hộ vệ kịp chạy vào đây thì bản thân mình đã biến thành một cổ thi thể rồi.
Lời của hắc y nhân càng khiến kẻ khác kinh sợ hơn. Cát Tư như vừa nhớ ra điều gì, đôi ngươi của lão chợt co rút lại:
- Là ngươi?
Trong mắt của lão tràn ngập nét kinh ngạc và khó tin, rồi nói tiếp:
- Không, không thể nào!
Người kia đã thất tung nhiều năm, huống chi lực lượng của hắn vốn chưa đạt tới trình độ này kia mà.
Hắc y nhân nhàn nhạt nói:
- Cát Tư hội trưởng, ngươi là người đã từng trải sóng to gió lớn, hẳn cũng phải hiểu cái đạo lý "chuyện đời không có gì là tuyệt đối" chứ? Đương nhiên, ngươi vĩnh viễn sẽ không ngờ rằng, tên tiểu bò sát đáng thương năm xưa lại có thể trở thành một người nắm giữ sinh mạng của ngươi ở trong tay nhỉ?
Nói tới đây, hắc y nhân thở dài đầy cảm thán rồi nói tiếp:
- Sinh mạng đúng là quá mỏng manh. Tỷ như Cát Tư hội trưởng ngươi đây, chỉ cần ta hơi động ngón tay một chút thôi, vậy thì toàn bộ kế hoạch của ngươi, hùng đồ bá nghiệp, và kể cả quyền lực, dục vọng và dã tâm của ngươi nhất định sẽ đều tiêu tan thành mây khói ngay thôi.
Lời nói của hắc y nhân đâm thẳng vào nội tâm sâu kín của Cát Tư, khiến cho lão cáo già rốt cuộc cũng lộ ra nét sợ hãi.
Không sai, nếu lão bị chết đi, vậy thì tất cả đều trở thành con số không. Đây là việc mà Cát Tư trăm triệu lần không thể tiếp nhận nổi.
- Ta rất muốn giết ngươi, nhưng ngươi quả thật là một người rất thích hợp để cai trị toàn bộ đại lục này. Thế nhưng, nếu buông tha cho ngươi thì lại phụ lòng của hàng vạn hàng ngàn người vô tội đã bị ngươi hại chết. Huống chi, ta đã từng đáp ứng với một người, là phải báo thù cho tộc nhân của nàng. Vì vậy, ngươi chỉ có thể đón nhận cái chết mà thôi!
Hắc y nhân vừa dứt lời thì Cát Tư chợt phát hiện mình đang bay lên cao, không, nói chính xác hơn là cái đầu của lão đang bay lên cao, bởi vì lão còn có thể nhìn thấy thân thể không đầu của mình đang run rẩy ở phía dưới, máu huyết phun trào, loang ra khắp cả phòng.
- Ngươi đã chết đi một lần, thù hận giữa chúng ta cũng theo đó mà xóa bỏ!
Chết đi một lần? Chẳng lẽ con người lại có hai sinh mạng hay sao? Thù hận được xóa bỏ thì có lợi lộc gì chứ?
Cát Tư trợn tròn đôi mắt, bởi vì lão không cam lòng! Bởi vì cả đời lão đã phải tìm trăm phương ngàn kế, vất vả lắm mới trèo lên tới đỉnh cao của đại lục, nhưng mộng tưởng của lão lại bị tiêu tan một cách tàn khốc như vậy!
- Không!
Cát Tư kêu lớn, thế nhưng lão đã chết, vậy thì sao lại có thể phát ra âm thanh nào được chứ?
- Phù, phù!
Cát Tư mở bừng mắt và không ngừng thở hổn hển, thanh âm của tiếng "không" kia vẫn vang vọng bên tai của lão.
Lão vẫn còn sống sờ sờ ở đó, nào có bóng dáng của hắc y nhân ở đâu? Thì ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, là mộng trong mộng.
Dưới sự phòng vệ nghiêm mật như vậy, ở trên đời này làm gì có kẻ nào có thể mưu hại được mình chứ? Cát Tư tự cười chế giễu mình.
Tất nhiên cơn mộng kỳ quái kia không thể xảy ra được, bởi vì người kia đã thất tung lâu rồi, không ngờ lại gặp hắn ở trong mộng mới kỳ lạ.
Nhưng giấc mộng đó lại rất chân thật, những gì xảy ra lúc đó, bao gồm từng lời từng chữ của hắn, tất cả đều rất rõ ràng ở bên tai lão vậy.
Thân thể của Cát Tư đã toát đầy mồ hôi, điều này làm cho lão cảm thấy có phần khát nước.
Lão rời giường để rót cho mình một chén nước, sau khi uống vài ngụm, Cát Tư soi mình vào chiếc gương, hình ảnh trong gương là một lão nhân tóc hoa râm và trên mặt lại có đầy nếp nhăn.
Phải biết rằng, lão vốn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi thôi, quả thật chưa già như vậy kia mà. Chẳng lẽ đây là di chứng sau nhiều ngày vắt hết óc để tìm mưu kế tranh quyền đoạt vị hay sao?
- Sinh mạng quả thật quá mong manh.
Cát Tư nhớ lại lời nói trong mộng của hắc y nhân, rồi đột nhiên thấy có chút cảm khái.
Khi sinh mạng quá ngắn ngủi, người ta vì quyền lợi mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí còn bỏ qua rất nhiều thứ quý giá khác, vậy có đáng hay không?
Đầu tiên là lão bước lên con đường thương nghiệp, vì để tranh thủ sự hài lòng của một vị phú hào, lão đã không tiếc bỏ rơi vị ái thê có nghĩa tào khang với mình, để cưới nữ nhi có tính tình ngang tàng của vị phú hào đó làm thê tử, rốt cuộc khiến cho đại nhi tử do người vợ trước sinh ra ôm hận với mình; từ đó thì quan hệ phụ tử trở nên rất ác liệt.
Nhị nhi tử không người quản giáo, để đến nỗi trầm mê tửu sắc, đời này của gã xem như đã bị hủy.
Tam nhi tử thì lại chết sớm, khiến cho mình rơi vào tình cảnh người đầu bạc tiễn người tóc xanh.
Cho dù có lấy về được cái giang sơn to lớn này, vậy thì ai có thể kế thừa nó? Cuối cùng có phải là mình soạn cỗ cho kẻ khác hưởng dụng mà thôi không?
Nhưng niềm cảm khái đó chỉ là thoáng qua mà thôi, bởi vì bá nghiệp đã trở thành sinh mạng của lão. Tâm huyết suốt đời của lão đều hướng về mục tiêu đó. Lão chỉ có thể tiếp tục làm vậy, dù có phải bỏ ra thêm bao nhiêu giá đi nữa.
Buông chén nước xuống, Cát Tư lại nhìn thoáng qua bóng của mình ở trong gương, đột nhiên sắc mặt của lão ngưng kết lại, còn toàn thân thì run lên bần bật, dường như là lão đã nhìn thấy một chuyện gì rất đáng sợ vậy.
Ở trên cổ lão đang có một vết màu hồng khiến người ta nhìn vào mà giật mình kinh hãi!
Thì ra những gì vừa xảy ra lúc nãy đều không phải là mộng!
Lão đột nhiên nhớ đến câu nói sau cùng của người kia:
- Ngươi đã chết đi một lần, thù hận giữa chúng ta coi như xóa bỏ!
Nhất thời một nỗi sợ hãi không biết tên bao phủ lấy toàn thân của Cát Tư, nam nhân kia, nam nhân giống hệt như Tử thần kia quả thật là một người rất đáng sợ!
Lúc này là một đêm rất yên bình. Trong ngôi biệt của minh chủ liên minh Đông Nam, và cũng là hội trưởng Liên Chúc công hội của Lam Nguyệt, tức Cát Tư, thì lại càng đặc biệt yên tĩnh hơn. Không ai dám quấy rối sự nghỉ ngơi của lão trong lúc này, nhưng điều đó không có nghĩa là nơi này không có người. Ở tại mỗi một góc khuất đều có rất đông cao thủ ẩn núp, nhằm bảo vệ cho vị thủ lĩnh rất quan trọng của họ.
Bấy lâu nay Cát Tư chưa bao giờ từng lo lắng cho sự an toàn của mình, bởi vì những cao thủ có mặt ở đây đều là những cường giả có tu vi cực cao, dù cho thánh cấp thích khách có muốn xuất thủ thì cũng sẽ không có khả năng giết được lão.
Vì vậy mà lúc nào Cát Tư cũng ngủ rất ngon. Mỗi khi lão kéo lê thân thể mệt mỏi sau một ngày làm việc cực nhọc về biệt thự thì đêm nào cũng ngủ cho tới hừng đông mới dậy.
Đêm nay cũng như mọi hôm vậy, Cát Tư ngủ rất ngon, nhưng đến nửa đêm thì lão bị một cổ hàn khí lạnh thấu xương làm cho giật mình tỉnh giấc.
Thân là minh chủ của liên minh Đông Nam, biệt thự của Cát Tư dĩ nhiên rất xa hoa, trong đó còn được trang bị một viên "Hằng Ôn châu". Nó là một viên tinh hạch của ma thú có thể điều tiết nhiệt độ, vì vậy mà cổ hàn khí kia tất nhiên không phải do khí trời tạo thành rồi.
Khi Cát Tư mở mắt ra thì lão hoảng hốt phát hiện ở phía trước giường có một bóng đen mặc dạ phục và đeo sa đen che mặt, trông rất quỷ mỵ.
Phải biết rằng mấy năm trở lại đây, không có một ai có thể tiến vào phòng của lão ngay giữa đêm khuya, chứ đừng nói là tiến tới gần như vậy!
Hàn khí kia chính là sát khí tỏa ra từ bóng đen nọ.
Sát khí nồng nặc, bao phủ toàn thân của Cát Tư.
Cát Tư mở miệng, nhưng lại không phát ra một tí thanh âm nào, thần kinh của lão dường như không thể kiểm soát được.
Lão là một kẻ kiêu hùng mà ai cũng nghe danh, lòng dạ thâm trầm, và cũng xuất thân từ một thương nhân. Lực lượng của lão còn chẳng bằng một gã chiến sĩ cấp thấp nhất nữa, huống chi đối phương lại là một cường giả có thể vào đây một cách vô thanh vô tức mà không hề gây kinh động đến đám cao thủ hộ vệ ở bên ngoài; do đó mà nếu hắn muốn giết lão thì còn dễ hơn bóp chết một con kiến nữa.
Thế nhưng ở trên đại lục này, từ lúc nào đã xuất hiện một siêu cấp cường giả đáng sợ đến như vậy chứ? Ngay cả mấy người như Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ hoặc Bái Yết La thì cũng không có khả năng làm được điều này kia mà.
Với sự tồn tại của hắn, đủ có thể khiến cho bất cứ một ai không thể ngủ yên được.
Cát Tư dù sao cũng là một kiêu hùng hiếm thế, tuy đối mặt với hiểm cảnh mà lão vẫn có thể trấn định được.
Lúc này lão chợt phát hiện ra nhãn thần của hắc y nhân dường như có phần hơi quen thuộc.
- Đã phát hiện ra rồi phải không, Cát Tư đại nhân?
Sát khí của hắc y nhân đột nhiên được thu lại hết, và thay vào đó là một nụ cười.
Áp lực trên người vừa được buông lỏng, nhưng Cát Tư lại không lên tiếng kêu cứu nữa, bởi vì lão hiểu rất rõ tình thế hiện tại của mình. Nếu như tùy tiện làm bừa và khiến cho hắc y nhân nổi giận, vậy thì trước khi hộ vệ kịp chạy vào đây thì bản thân mình đã biến thành một cổ thi thể rồi.
Lời của hắc y nhân càng khiến kẻ khác kinh sợ hơn. Cát Tư như vừa nhớ ra điều gì, đôi ngươi của lão chợt co rút lại:
- Là ngươi?
Trong mắt của lão tràn ngập nét kinh ngạc và khó tin, rồi nói tiếp:
- Không, không thể nào!
Người kia đã thất tung nhiều năm, huống chi lực lượng của hắn vốn chưa đạt tới trình độ này kia mà.
Hắc y nhân nhàn nhạt nói:
- Cát Tư hội trưởng, ngươi là người đã từng trải sóng to gió lớn, hẳn cũng phải hiểu cái đạo lý "chuyện đời không có gì là tuyệt đối" chứ? Đương nhiên, ngươi vĩnh viễn sẽ không ngờ rằng, tên tiểu bò sát đáng thương năm xưa lại có thể trở thành một người nắm giữ sinh mạng của ngươi ở trong tay nhỉ?
Nói tới đây, hắc y nhân thở dài đầy cảm thán rồi nói tiếp:
- Sinh mạng đúng là quá mỏng manh. Tỷ như Cát Tư hội trưởng ngươi đây, chỉ cần ta hơi động ngón tay một chút thôi, vậy thì toàn bộ kế hoạch của ngươi, hùng đồ bá nghiệp, và kể cả quyền lực, dục vọng và dã tâm của ngươi nhất định sẽ đều tiêu tan thành mây khói ngay thôi.
Lời nói của hắc y nhân đâm thẳng vào nội tâm sâu kín của Cát Tư, khiến cho lão cáo già rốt cuộc cũng lộ ra nét sợ hãi.
Không sai, nếu lão bị chết đi, vậy thì tất cả đều trở thành con số không. Đây là việc mà Cát Tư trăm triệu lần không thể tiếp nhận nổi.
- Ta rất muốn giết ngươi, nhưng ngươi quả thật là một người rất thích hợp để cai trị toàn bộ đại lục này. Thế nhưng, nếu buông tha cho ngươi thì lại phụ lòng của hàng vạn hàng ngàn người vô tội đã bị ngươi hại chết. Huống chi, ta đã từng đáp ứng với một người, là phải báo thù cho tộc nhân của nàng. Vì vậy, ngươi chỉ có thể đón nhận cái chết mà thôi!
Hắc y nhân vừa dứt lời thì Cát Tư chợt phát hiện mình đang bay lên cao, không, nói chính xác hơn là cái đầu của lão đang bay lên cao, bởi vì lão còn có thể nhìn thấy thân thể không đầu của mình đang run rẩy ở phía dưới, máu huyết phun trào, loang ra khắp cả phòng.
- Ngươi đã chết đi một lần, thù hận giữa chúng ta cũng theo đó mà xóa bỏ!
Chết đi một lần? Chẳng lẽ con người lại có hai sinh mạng hay sao? Thù hận được xóa bỏ thì có lợi lộc gì chứ?
Cát Tư trợn tròn đôi mắt, bởi vì lão không cam lòng! Bởi vì cả đời lão đã phải tìm trăm phương ngàn kế, vất vả lắm mới trèo lên tới đỉnh cao của đại lục, nhưng mộng tưởng của lão lại bị tiêu tan một cách tàn khốc như vậy!
- Không!
Cát Tư kêu lớn, thế nhưng lão đã chết, vậy thì sao lại có thể phát ra âm thanh nào được chứ?
- Phù, phù!
Cát Tư mở bừng mắt và không ngừng thở hổn hển, thanh âm của tiếng "không" kia vẫn vang vọng bên tai của lão.
Lão vẫn còn sống sờ sờ ở đó, nào có bóng dáng của hắc y nhân ở đâu? Thì ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, là mộng trong mộng.
Dưới sự phòng vệ nghiêm mật như vậy, ở trên đời này làm gì có kẻ nào có thể mưu hại được mình chứ? Cát Tư tự cười chế giễu mình.
Tất nhiên cơn mộng kỳ quái kia không thể xảy ra được, bởi vì người kia đã thất tung lâu rồi, không ngờ lại gặp hắn ở trong mộng mới kỳ lạ.
Nhưng giấc mộng đó lại rất chân thật, những gì xảy ra lúc đó, bao gồm từng lời từng chữ của hắn, tất cả đều rất rõ ràng ở bên tai lão vậy.
Thân thể của Cát Tư đã toát đầy mồ hôi, điều này làm cho lão cảm thấy có phần khát nước.
Lão rời giường để rót cho mình một chén nước, sau khi uống vài ngụm, Cát Tư soi mình vào chiếc gương, hình ảnh trong gương là một lão nhân tóc hoa râm và trên mặt lại có đầy nếp nhăn.
Phải biết rằng, lão vốn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi thôi, quả thật chưa già như vậy kia mà. Chẳng lẽ đây là di chứng sau nhiều ngày vắt hết óc để tìm mưu kế tranh quyền đoạt vị hay sao?
- Sinh mạng quả thật quá mong manh.
Cát Tư nhớ lại lời nói trong mộng của hắc y nhân, rồi đột nhiên thấy có chút cảm khái.
Khi sinh mạng quá ngắn ngủi, người ta vì quyền lợi mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí còn bỏ qua rất nhiều thứ quý giá khác, vậy có đáng hay không?
Đầu tiên là lão bước lên con đường thương nghiệp, vì để tranh thủ sự hài lòng của một vị phú hào, lão đã không tiếc bỏ rơi vị ái thê có nghĩa tào khang với mình, để cưới nữ nhi có tính tình ngang tàng của vị phú hào đó làm thê tử, rốt cuộc khiến cho đại nhi tử do người vợ trước sinh ra ôm hận với mình; từ đó thì quan hệ phụ tử trở nên rất ác liệt.
Nhị nhi tử không người quản giáo, để đến nỗi trầm mê tửu sắc, đời này của gã xem như đã bị hủy.
Tam nhi tử thì lại chết sớm, khiến cho mình rơi vào tình cảnh người đầu bạc tiễn người tóc xanh.
Cho dù có lấy về được cái giang sơn to lớn này, vậy thì ai có thể kế thừa nó? Cuối cùng có phải là mình soạn cỗ cho kẻ khác hưởng dụng mà thôi không?
Nhưng niềm cảm khái đó chỉ là thoáng qua mà thôi, bởi vì bá nghiệp đã trở thành sinh mạng của lão. Tâm huyết suốt đời của lão đều hướng về mục tiêu đó. Lão chỉ có thể tiếp tục làm vậy, dù có phải bỏ ra thêm bao nhiêu giá đi nữa.
Buông chén nước xuống, Cát Tư lại nhìn thoáng qua bóng của mình ở trong gương, đột nhiên sắc mặt của lão ngưng kết lại, còn toàn thân thì run lên bần bật, dường như là lão đã nhìn thấy một chuyện gì rất đáng sợ vậy.
Ở trên cổ lão đang có một vết màu hồng khiến người ta nhìn vào mà giật mình kinh hãi!
Thì ra những gì vừa xảy ra lúc nãy đều không phải là mộng!
Lão đột nhiên nhớ đến câu nói sau cùng của người kia:
- Ngươi đã chết đi một lần, thù hận giữa chúng ta coi như xóa bỏ!
Nhất thời một nỗi sợ hãi không biết tên bao phủ lấy toàn thân của Cát Tư, nam nhân kia, nam nhân giống hệt như Tử thần kia quả thật là một người rất đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.