Chương 341: Tương Tích (Luyến Tiếc)
Vô Sỉ Đạo Tặc
06/09/2013
- Hỡi các du hồn đang lang thang khắp nơi trong không gian, không chốn nương thân, hãy hiện thân theo phương thức của nô bộc và dồn hết nguồn lực lượng mỏng manh của các ngươi lên người ta, và mang đến cho ta vô tận Hắc Ám. Hỡi những lưu vong nghiệp chướng hết sức thống khổ vì đã bị Quang Minh siêu độ....
Những người đang đọc đoạn chú ngữ trên chính là một nhóm người Nhân tộc rất kỳ quái, bề ngoài thì trông không khác gì Nhân tộc, nhưng sắc mặt của họ lại trắng dã đến kinh người, một loại màu trắng không có sắc máu, tái nhợt y như xác chết vậy, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy kinh sợ.
Bọn họ đều mặc áo choàng đỏ rộng thùng thình, y phục hơi giống với phục trang của chức nghiệp ma pháp sư, chỉ là màu sắc không giống mà thôi. Y phục của nhóm người này đều là một màu trắng, tựa như tang phục vậy, cộng với sắc mặt cũng trắng không kém thì lại càng khiến người ta có cảm giác quỷ dị.
Tuy miệng niệm một tràng quái ngữ nghe tựa như ma chú, nhưng trong tay họ không phải là ma trượng, mà là một lá cờ nho nhỏ.
Những lá cờ đó trông tựa như có những vật gì bị nhốt ở trong đó vậy, chúng không ngừng vùng vẫy giẫy đạp để xé rách cờ mà ra. Ở trên mặt cờ lại có hình một khuôn mặt hung dữ đang há miệng thật rộng.
- Oán linh ai hào!
Theo âm thanh niệm chú ngữ, trầm thấp nhưng nỉ non như nhạc đám tang, đột nhiên có rất nhiều vật thể màu lam đậm bay ra từ chiếc miệng đang há rộng ở trên những lá cờ kia, đồng thời chúng còn không ngừng phát ra những tiếng gào rú rất dễ sợ nữa.
Những vật thể kia mới nhìn qua thì phảng phất như hư vô mờ mịt vậy, thoắt ẩn thoắt hiện. Chúng chỉ có một đường viền mơ hồ ở quanh mặt, cả ngũ quan cũng không rõ ràng chút nào.
Toán quân đi sau cùng của liên quân Đông Nam thấy vậy thì cực kỳ kinh sợ, họ vội vàng phóng hết tất cả vũ khí và các loại linh lực kỹ năng vào đám tà vật kia.
Nhưng hầu hết vũ khí và kỹ năng của họ đều bị thất bại, có thể nói là hoàn toàn uổng phí, vì đám tà vật đó tuy bị kích trúng người, nhưng chúng vẫn xuyên thẳng qua các loại vũ khí và kỹ năng đó mà tấn công thẳng lên người của liên quân Đông Nam.
Những binh sĩ bị tà vật chụp trúng người thì cả kinh thất sắc, toàn thân run lẩy bẩy, trong ánh mắt lại hiện lên nét kinh hoàng và tuyệt vọng, tựa như là họ đang nhìn thấy một cảnh tượng nào đó rất đáng sợ vậy, thế nhưng ở trước mắt họ lại chẳng có gì hết.
Tình cảnh quái dị đó tiếp tục kéo dài tới mấy phút, trên thân những nạn nhân vốn không có một vết thương nào, nhưng đột nhiên toàn bộ máu trong người đều bị cạn sạch. Lúc này trông họ cũng không khác gì những quái nhân, chỉ là đã mất đi sinh mạng thôi. Hai mắt họ mở trừng trừng, đúng là chết không nhắm mắt.
Ngoài những chiến sĩ có tu luyện Hỏa hệ và Quang Minh hệ ra, đám tà vật kia có vẻ khá e ngại bọn họ nên đã không dám tiếp cận, còn những người khác thì hầu như đều không may mắn tránh khỏi kiếp nạn.
Những binh sĩ của liên quân Đông Nam đang đứng gần những đồng đội gặp nạn còn chưa kịp trấn tĩnh tinh thần thì đột nhiên có một đàn dơi với số lượng khổng lồ bay ập vào đội ngũ của họ.
Ở trên biển khơi sao lại có giống sinh vật của lục địa như vậy, mà lại còn là một số lượng khổng lồ nữa?
Không lâu sau đó, liên quân Đông Nam liền có ngay đáp án, nhưng chẳng qua là họ thà không biết rõ còn hơn.
Bùng!
Đàn dơi đang bay ở trên không trung đột nhiên nổ tung, sau đó liền biến thành dáng dấp của Nhân loại.
Bọn họ có vẻ ngoài dễ nhìn hơn đám quái nhân vừa thả ác linh ra nhiều lắm, trên da thịt còn lập lòe ánh lân quang yếu ớt nữa. Đôi mắt của họ đỏ rực như máu, vành môi cũng màu đỏ tươi như chu sa, còn móng tay trên mười ngón thì dài tới mười ly (xăng ti mét).
Nhóm người này không thể coi là xấu xí, trái lại họ còn có nét đẹp khá biến thái nữa. Nam thì anh tuấn phong độ, nữ thì xinh đẹp mỹ miều, diện mạo trơn tru láng bóng, tuyệt đối không kém gi người của Tinh Linh tộc cả.
Khi họ biến thân từ con dơi, đôi ngươi của họ chợt lóe quang mang yêu dị có thể câu hồn đoạt phách của người ta.
Binh sĩ của liên quân Đông Nam nhất thời tựa như bị trúng tà vậy, chết lặng tại chỗ, thậm chí còn buông rơi cả vũ khí trong tay nữa.
- Khặc khặc khặc....
Trong tràng cười quái dị, những quái nhân vừa biến thân từ đàn dơi kia liền giang rộng đôi tay và nhảy bổ vào phe đối phương.
Phe liên quân Đông Nam nhận được những cái ôm nhiệt tình, nhưng những vòng ôm này lại không đại biểu cho điều gì tốt lành cả, mà còn mười phần nguy hiểm nữa.
Sau khi ôm chặt lấy mục tiêu của mình, đám quái nhân kia liền há miệng thật rộng, để lộ ra hai chiếc răng nanh thật dài, sau đó liền cắn phập vào cổ con mồi.
Cơn đau đớn làm cho binh sĩ của liên quân Đông Nam giật mình tỉnh lại, nhưng bọn họ đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, mà chỉ cảm thấy huyết dịch của mình đang cuồn cuộn chảy vào miệng của đối phương, cả sinh mệnh lực cũng theo đó mà dần dần mất đi luôn.
Trong cổ của những nạn nhân không ngừng rung động, nhưng thủy chung vẫn không thể thốt ra được một lời hoàn chỉnh nào, mãi cho đến khi trở thành một thi thể khô héo mới thôi.
Hai loại quái nhân vừa kể trên chính là người của Linh Phách tộc đến từ Hồn đô và Hấp Huyết tộc của Hấp Huyết hoàng triều. Bọn họ chỉ là đại biểu điển hình tương đối cho phương thức chiến đấu đầy rùng rợn của liên quân Tây Bắc mà thôi.
Ngoài họ ra, liên quân Tây Bắc còn có những chủng tộc dữ tợn khác như là: Liệp Đầu tộc, một chủng tộc có tập quán chặt đầu địch nhân rồi đeo lủng lẳng bên hông cho tới khi bị thối rữa hết thì mới vất đi; Oan Tâm tộc, một chủng tộc rất thích móc tim người ta để ăn tươi; và còn một chủng tộc không biết tên, họ có lực lượng mạnh không thua gì Dã Man nhân vậy, thông thường họ sẽ bắt giữ địch nhân, sau đó mới xé xác địch nhân ra thành nhiều mảnh nhỏ, khiến cho nội tạng lục phủ rơi đầy ra đất.....
Tuy rằng tạm thời hiện nay họ là đồng minh với mình, nhưng binh sĩ của Mễ Kỳ Tư và Đa Đa Lạp Đặc trông thấy tình cảnh trước mắt mà cũng phải rùng mình sởn gáy. Phương thức tác chiến như vậy thật là quá tàn bạo, thật là rất khó chấp nhận, cũng giống như mình nuốt sống một con ruồi vậy.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà từ xưa tới nay, các chủng tộc ở vùng tây bắc khó được những nơi khác chấp nhận. Bởi vì tuy lực lượng của họ rất mạnh, nhưng cách hành sự thì lại quá vô nhân đạo, và còn có chút không hợp với luân thường nữa.
Ngay cả khi hai nàng đại mỹ nữ của Sa tộc là Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na tham gia trận phục kích Cùng Kỳ cũng vậy, họ đã triệu hồi con quái thú Ích Trử để đối phó với Cùng Kỳ, mà con quái thú đó thì cũng hung tợn không kém gì những đám quái nhân kia cả.
Lúc trước khi còn ở tại quân đoàn 763, Mộ Dung Thiên đã từng thống lãnh binh sĩ đi đối kháng với liên quân Tây Bắc, nhưng lúc bấy giờ phe địch nhân chỉ có Dạ Xoa tộc là chính, họ vốn cũng đã dã man lắm rồi, nhưng so với những quái nhân ở trước mắt đây thì người của Dạ Xoa tộc còn rất xứng với hai từ "văn nhã" hơn nhiều.
Mộ Dung Thiên khẽ nhíu mày, rồi hỏi Khắc Lý Tư Đế:
- Đó là bộ hạ của ngươi à?
Khắc Lý Tư Đế mỉm cười đáp:
- Không sai, bọn họ đều là những chủng tộc ưu tú của tây bắc!
Dường như đã nhìn ra ý nghĩ ở trong đầu Mộ Dung Thiên, nhưng Khắc Lý Tư Đế vẫn không lưu tâm và nói tiếp:
- Đan Ni Tư đại nhân, ta biết ở trong mắt của những người thuộc vùng đông nam, các người vẫn cho rằng hành vi của họ là vô nhân đạo, và rất đáng coi thường. Thế nhưng ở tại nơi của chúng ta, lực lượng là tất cả. Đan Ni Tư đại nhân, ta nghĩ chắc ngươi chưa từng đến phương tây bắc bao giờ phải không? Nếu như ngươi ở lại đó một thời gian, ngươi sẽ hiểu được, vì để sinh tồn, bất luận thủ đoạn ty tiện tàn khốc nào cũng đều hợp pháp cả.
Những lời này có bao hàm cả triết lý ở trong đó, thậm chí sau khi nói xong, trên khóe miệng của Khắc Lý Tư Đế cũng nở nụ cười bất đắc dĩ.
Mộ Dung Thiên xác thật cũng không thể lý giải được, nhưng hắn cũng phải đồng ý với câu nói sau cùng của nàng. Đứng trước sự tồn vong của sinh tử, những cái gọi là nhân nghĩa đạo đức đều trở nên rất nhỏ bé.
Tuy nhiên, ở trong lòng Mộ Dung Thiên lại cảm thấy rằng, trên thế gian này còn có những thứ khác rất đáng cho mình dùng tính mạng để bảo vệ nó, tỷ như là tình bằng hữu, tình yêu, vv....
Vô luận thế nào, trận chiến này tuy rất tà ác, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của đồng minh mà mọi người đã thu được kết quả rất đáng mừng.
Liên quân Đông Nam không thể tiếp tục giữ được tình thế tốt đẹp nữa, kết quả công thành thất bại, đã vậy lại còn bị truy đuổi như chó nhà tang. Tuy rằng Ai Nhĩ Duy Tư là một quan chỉ huy xuất sắc, gặp nguy không loạn, lão đã thành công chỉ huy cho toàn quân thoát khốn, thế nhưng một cánh quân tinh nhuệ gần năm vạn người, sau khi bị đả kích trầm trọng lần này thì khí thế xung thiên của họ cũng đã bị giảm bớt khá nhiều.
Hai quân hội hợp.
- Ha ha, Đan Ni Tư đại nhân, ngưỡng mộ đại danh từ lâu! Cái Tây xin đại diện cho Đa Đa Lạp Đặc mà chân thành cảm tạ sự viện trợ của ngươi!
Người vừa cất tiếng cười sang sảng đó chính là thành thủ của Đa Đa Lạp Đặc, là một thủ hạ đắc lực của cựu thành chủ Lý Tư Đa Phu, và cũng là một người nổi danh nhiệt tình ở trong quân đội của Tát La. Lão có thân hình mập mạp to lớn và khuôn mặt nung núc những thịt, đúng là một điểm cũng nhìn không ra đây là một danh tướng nổi tiếng đa mưu túc trí.
Từ lúc bắt đầu chiến thuật du kích chiến, một chiến thuật đã giúp cho Mễ Kỳ Tư tiếp tục sinh tồn cho đến nay, tiếng tăm của Mộ Dung Thiên đã vang lừng khắp nơi, và hắn cũng dần dần thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Trận đánh tại Liệt Duyên bình nguyên đã trở thành một trận đánh kinh điển, và kể từ đó, ở trong quân đội của Tát La không có ai là không biết, không có ai là không nghe đến cái tên Đan Ni Tư đó cả. Vì vậy mà tuy Cái Tây chưa từng gặp Mộ Dung Thiên, nhưng lão đối với hắn rất niềm nở, dường như đã quen biết từ lâu rồi vậy.
Thú nhân có rất nhiều người dũng mãnh, nhưng những kẻ có trí dũng kiêm toàn thì lại rất ít.
Mộ Dung Thiên thấy lão nhiệt tình như vậy thì cũng có hảo cảm ngay, huống chi trông lão cũng rất thành thật hào sảng.
Mộ Dung Thiên vươn tay ra bắt lấy bàn tay to lớn của lão, rồi cười nói:
- Cái Tây đại nhân đã nói quá lời rồi. Ta nghe nói "Nhiễu Chỉ Nhu" của Đa Đa Lạp Đặc lừng danh đại lục, vì vậy mà phải vội vàng từ Mễ Kỳ Tư chạy đến đây để thưởng thức một phen, ai ngờ lại bị một đám người ngăn cản như thế, do đó nên mới phải tiễn bọn chúng một đoạn đấy chứ.
Nhiễu Chỉ Nhu là một loại rượu đặc sản rất nổi tiếng của Đa Đa Lạp Đặc, lúc vừa uống vào thì không cảm thấy độ nồng cuồng liệt bá đạo, nhưng sức ngấm của nó lại kéo dài rất lâu, tựa như thâm tình trường cửu vậy, đủ có thể biến một thiết hán thành bông gòn mềm mại. Chính vì vậy mà nó mới có cái tên là Nhiễu Chỉ Nhu.
Cái Tây vốn dĩ không biết khách sáo, nhưng vì đối phương đã vượt đường xa mà đến đây giúp đỡ cho mình, dọc đường hẳn là đã gặp rất nhiều gian nan hiểm trở, do đó mà thế nào cũng phải xã giao vài câu. Chính vì vậy mà lão không được tự nhiên lắm, nhưng không ngờ Mộ Dung Thiên lại cười nói hào sảng, chẳng những không kể công mà còn biết khôi hài nữa. Điều đó đã giúp cho lão được thả lỏng tinh thần, và cảm thấy mọi sự khách sáo đều trở nên dư thừa cả.
- Thành thủ đại nhân tuổi trẻ phong lưu, tất nhiên là rất thích hợp để thưởng thức Nhiễu Chỉ Nhu rồi, nhưng hôm nay tương phùng tại nơi thô lậu này, hay là đổi sang dùng hạng cực phẩm là "Bá Vương" nhé?
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Cái Tây đại nhân là chủ nhà, tất nhiên mọi chuyện sẽ do ngươi định đoạt, thế nhưng ta còn một yêu cầu nho nhỏ.
- Là yêu cầu gì?
- Mỹ tửu và giai nhân, đâu thể thiếu một trong hai chứ phải không?
Cái Tây hơi ngẩn người ra, sau đó hiểu được ý hắn, liền cười lớn và nói:
- Ha ha, tuyệt đối không thành vấn đề! Tuy rằng đêm nay không có Nhiễu Chỉ Nhu, nhưng mỹ nữ của Đa Đa Lạp Đặc còn ôn nhu hơn cả Nhiễu Chỉ Nhu nữa đấy. Ta dám chắc Đan Ni Tư đại nhân sau khi thưởng thức qua thì suốt đời sẽ không quên đâu!
Lúc này Cái Tây lại thấy tâm tình của mình được cởi mở nhiều hơn nữa, lão chỉ thấy vị thống soái này không hề có dáng vẻ dối trá hư ngụy và đáng ghét như những người khác ở quan trường.
Nhất thời hai người liền bật tiếng cười vang, trong thâm tâm liền nảy lên lòng luyến tiếc, chỉ hận gặp nhau quá muộn mà thôi.
Trên thực tế, trước khi song phương gặp nhau, tác phong chiến đấu của họ cũng rất nhịp nhàng ăn ý, tựa như bằng hữu tri kỷ vậy, mặc dù trước kia họ chưa bao giờ cùng nhau tập dượt tác chiến cả.
Những binh sĩ và thuộc hạ ở chung quanh họ cũng vì cảm nhận được hào tình vạn trượng của cấp trên mà nhiệt huyết sôi trào. Anh hùng hội ngộ, dường như lúc nào cũng có một loại mỵ lực rất đặc biệt không thể nói thành lời được.
- Đan Ni Tư đại nhân, vị này là....
Cái Tây chuyển dời ánh mắt ra phía sau Mộ Dung Thiên, trên mặt hiện lên nét thắc mắc.
Mộ Dung Thiên vội đáp:
- À, thiếu chút nữa ta đã quên giới thiệu. Vị này là môn hạ của thánh cấp cường giả Bái Yết La, và cũng là sứ giả đặc phái của Cuồng Sa thành và liên quân Tây Bắc, Khắc Lý Tư Đế tiểu thư.
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Lúc này Cái Tây lại trở thành "nghĩ một đằng, nói một nẻo", bởi vì tuy thiên hạ ai cũng biết đến Bái Yết La, nhưng Khắc Lý Tư Đế lại không nổi tiếng bằng sư phụ của mình, hơn nữa, nàng ta cũng chỉ hoạt động ở trong phạm vi tây bắc mà thôi.
Vừa nói mấy câu khách sáo, thái độ của Cái Tây đối với Khắc Lý Tư Đế cũng khá là dè dặt. Dù sao thì tác phong hành sự tàn nhẫn của phương tây bắc vẫn khiến cho những địa phương khác khó chấp nhận được.
Tuy nhiên, Cái Tây cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm với sự có mặt của nàng ta, bởi vì một khi Lam Nguyệt đã dấy binh, Tát La cũng sẽ không có năng lực một mình chống đỡ họ được, do đó mà việc tiếp thu sự viện trợ của phe Tây Bắc cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Chẳng qua sự việc xảy ra quá nhanh, đã sớm hơn dự liệu của lão một chút.
Còn về việc giữa hai người làm sao kết minh thì theo lão biết, trong chiến dịch quan trọng nhất của Mễ Kỳ Tư tại Liệt Duyên bình nguyên, họ đã kề vai tác chiến với nhau kể từ lúc đó rồi.
Thế rồi Cái Tây nhanh chóng dẹp bỏ các nghi vấn ở trong đầu. Trong khoảng thời gian ngắn này, việc liên quân Tây Bắc hỗ trợ mình là điều có lợi chứ không có hại chút nào.
Sau khi nhanh chóng sắp xếp cho đặc phái binh của liên quân Tây Bắc đóng quân, Cái Tây và Mộ Dung Thiên được các binh sĩ tiền hô hậu ủng, cùng nắm tay nhau trở về quân doanh.
Điều bất ngờ hơn là các binh sĩ của Đa Đa Lạp Đặc nghe nói có Mộ Dung Thiên đến thì họ tranh nhau nhào ra để chiêm ngưỡng phong thái của hắn. Sau sự việc hôm nay, truyền kỳ về "thống soái Rạng Đông" lại được tô vẽ thêu dệt thêm một tầng nữa.
- Lôi Đặc thành chủ, đây là thành thủ của Mễ Kỳ Tư, Đan Ni Tư đại nhân. May mà hôm nay có hắn viện thủ, nhờ vậy mà bổn thành mới có thể vãn hồi được bại cuộc, lại còn có thể giáng cho liên quân Đông Nam một đòn đả kích nặng, và thu được thắng lợi đáng mừng!
Đứng trước mặt Lôi Đặc, Cái Tây lại biến thành một người khác, hoàn toàn đúng mực và không hề tỏ ra khinh thị gã chút nào. Bởi vì dù sao thì gã cũng là nhi tử mà Lý Tư Đa Phu thương yêu nhất, và lại được chỉ định thừa kế phụ thân. Nhưng chẳng qua lão không hề vuốt ve nịnh nọt gã như những người khác mà thôi.
- À, đa tạ Đan Ni Tư đại nhân nhiều lắm!
Ngoài mặt Lôi Đặc tỏ vẻ tươi cười, nhưng trong bụng thì không cười chút nào. Một tướng lĩnh trẻ tuổi đắc chí như Mộ Dung Thiên chính là loại người mà gã ghét nhất.
Lòng đố kỵ mạnh mẽ, cùng với tập quán luôn muốn mình trở thành tiêu điểm của mọi người, hai điều này đã khiến cho gã khó có thể chấp nhận được những người xuất sắc. Mà điều càng khiến gã khó chấp nhận hơn chính là những người xuất sắc mà tuổi lại còn trẻ, lại anh tuấn, và lại có mỵ lực nữa. Loại người này luôn khiến cho gã có cảm giác như danh tiếng của mình đã bị người ta lấn át đi vậy.
Nhất là khi ở trước mặt mỹ nữ, thông thường thì loại người này sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh rất nguy hiểm của gã.
Không ngờ dự cảm của Lôi Đặc đã không may trở thành sự thật, bởi vì gã chợt phát hiện ra, nàng mỹ nữ của Niêm Hoa tộc mà bấy lâu nay gã vẫn thường cảm mến lại đang nhìn vị khách không mời mà đến này bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Lôi Đặc vốn là một kẻ sống lâu ngày trong hương phấn, nên lúc này liền đưa ra một phán đoán, ánh mắt đó không chỉ đơn giản là lòng hiếu kỳ mà thôi, mà bên trong đó có bao hàm ẩn ý mà người ngoài không thể nào đọc ra được.
Những người đang đọc đoạn chú ngữ trên chính là một nhóm người Nhân tộc rất kỳ quái, bề ngoài thì trông không khác gì Nhân tộc, nhưng sắc mặt của họ lại trắng dã đến kinh người, một loại màu trắng không có sắc máu, tái nhợt y như xác chết vậy, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy kinh sợ.
Bọn họ đều mặc áo choàng đỏ rộng thùng thình, y phục hơi giống với phục trang của chức nghiệp ma pháp sư, chỉ là màu sắc không giống mà thôi. Y phục của nhóm người này đều là một màu trắng, tựa như tang phục vậy, cộng với sắc mặt cũng trắng không kém thì lại càng khiến người ta có cảm giác quỷ dị.
Tuy miệng niệm một tràng quái ngữ nghe tựa như ma chú, nhưng trong tay họ không phải là ma trượng, mà là một lá cờ nho nhỏ.
Những lá cờ đó trông tựa như có những vật gì bị nhốt ở trong đó vậy, chúng không ngừng vùng vẫy giẫy đạp để xé rách cờ mà ra. Ở trên mặt cờ lại có hình một khuôn mặt hung dữ đang há miệng thật rộng.
- Oán linh ai hào!
Theo âm thanh niệm chú ngữ, trầm thấp nhưng nỉ non như nhạc đám tang, đột nhiên có rất nhiều vật thể màu lam đậm bay ra từ chiếc miệng đang há rộng ở trên những lá cờ kia, đồng thời chúng còn không ngừng phát ra những tiếng gào rú rất dễ sợ nữa.
Những vật thể kia mới nhìn qua thì phảng phất như hư vô mờ mịt vậy, thoắt ẩn thoắt hiện. Chúng chỉ có một đường viền mơ hồ ở quanh mặt, cả ngũ quan cũng không rõ ràng chút nào.
Toán quân đi sau cùng của liên quân Đông Nam thấy vậy thì cực kỳ kinh sợ, họ vội vàng phóng hết tất cả vũ khí và các loại linh lực kỹ năng vào đám tà vật kia.
Nhưng hầu hết vũ khí và kỹ năng của họ đều bị thất bại, có thể nói là hoàn toàn uổng phí, vì đám tà vật đó tuy bị kích trúng người, nhưng chúng vẫn xuyên thẳng qua các loại vũ khí và kỹ năng đó mà tấn công thẳng lên người của liên quân Đông Nam.
Những binh sĩ bị tà vật chụp trúng người thì cả kinh thất sắc, toàn thân run lẩy bẩy, trong ánh mắt lại hiện lên nét kinh hoàng và tuyệt vọng, tựa như là họ đang nhìn thấy một cảnh tượng nào đó rất đáng sợ vậy, thế nhưng ở trước mắt họ lại chẳng có gì hết.
Tình cảnh quái dị đó tiếp tục kéo dài tới mấy phút, trên thân những nạn nhân vốn không có một vết thương nào, nhưng đột nhiên toàn bộ máu trong người đều bị cạn sạch. Lúc này trông họ cũng không khác gì những quái nhân, chỉ là đã mất đi sinh mạng thôi. Hai mắt họ mở trừng trừng, đúng là chết không nhắm mắt.
Ngoài những chiến sĩ có tu luyện Hỏa hệ và Quang Minh hệ ra, đám tà vật kia có vẻ khá e ngại bọn họ nên đã không dám tiếp cận, còn những người khác thì hầu như đều không may mắn tránh khỏi kiếp nạn.
Những binh sĩ của liên quân Đông Nam đang đứng gần những đồng đội gặp nạn còn chưa kịp trấn tĩnh tinh thần thì đột nhiên có một đàn dơi với số lượng khổng lồ bay ập vào đội ngũ của họ.
Ở trên biển khơi sao lại có giống sinh vật của lục địa như vậy, mà lại còn là một số lượng khổng lồ nữa?
Không lâu sau đó, liên quân Đông Nam liền có ngay đáp án, nhưng chẳng qua là họ thà không biết rõ còn hơn.
Bùng!
Đàn dơi đang bay ở trên không trung đột nhiên nổ tung, sau đó liền biến thành dáng dấp của Nhân loại.
Bọn họ có vẻ ngoài dễ nhìn hơn đám quái nhân vừa thả ác linh ra nhiều lắm, trên da thịt còn lập lòe ánh lân quang yếu ớt nữa. Đôi mắt của họ đỏ rực như máu, vành môi cũng màu đỏ tươi như chu sa, còn móng tay trên mười ngón thì dài tới mười ly (xăng ti mét).
Nhóm người này không thể coi là xấu xí, trái lại họ còn có nét đẹp khá biến thái nữa. Nam thì anh tuấn phong độ, nữ thì xinh đẹp mỹ miều, diện mạo trơn tru láng bóng, tuyệt đối không kém gi người của Tinh Linh tộc cả.
Khi họ biến thân từ con dơi, đôi ngươi của họ chợt lóe quang mang yêu dị có thể câu hồn đoạt phách của người ta.
Binh sĩ của liên quân Đông Nam nhất thời tựa như bị trúng tà vậy, chết lặng tại chỗ, thậm chí còn buông rơi cả vũ khí trong tay nữa.
- Khặc khặc khặc....
Trong tràng cười quái dị, những quái nhân vừa biến thân từ đàn dơi kia liền giang rộng đôi tay và nhảy bổ vào phe đối phương.
Phe liên quân Đông Nam nhận được những cái ôm nhiệt tình, nhưng những vòng ôm này lại không đại biểu cho điều gì tốt lành cả, mà còn mười phần nguy hiểm nữa.
Sau khi ôm chặt lấy mục tiêu của mình, đám quái nhân kia liền há miệng thật rộng, để lộ ra hai chiếc răng nanh thật dài, sau đó liền cắn phập vào cổ con mồi.
Cơn đau đớn làm cho binh sĩ của liên quân Đông Nam giật mình tỉnh lại, nhưng bọn họ đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, mà chỉ cảm thấy huyết dịch của mình đang cuồn cuộn chảy vào miệng của đối phương, cả sinh mệnh lực cũng theo đó mà dần dần mất đi luôn.
Trong cổ của những nạn nhân không ngừng rung động, nhưng thủy chung vẫn không thể thốt ra được một lời hoàn chỉnh nào, mãi cho đến khi trở thành một thi thể khô héo mới thôi.
Hai loại quái nhân vừa kể trên chính là người của Linh Phách tộc đến từ Hồn đô và Hấp Huyết tộc của Hấp Huyết hoàng triều. Bọn họ chỉ là đại biểu điển hình tương đối cho phương thức chiến đấu đầy rùng rợn của liên quân Tây Bắc mà thôi.
Ngoài họ ra, liên quân Tây Bắc còn có những chủng tộc dữ tợn khác như là: Liệp Đầu tộc, một chủng tộc có tập quán chặt đầu địch nhân rồi đeo lủng lẳng bên hông cho tới khi bị thối rữa hết thì mới vất đi; Oan Tâm tộc, một chủng tộc rất thích móc tim người ta để ăn tươi; và còn một chủng tộc không biết tên, họ có lực lượng mạnh không thua gì Dã Man nhân vậy, thông thường họ sẽ bắt giữ địch nhân, sau đó mới xé xác địch nhân ra thành nhiều mảnh nhỏ, khiến cho nội tạng lục phủ rơi đầy ra đất.....
Tuy rằng tạm thời hiện nay họ là đồng minh với mình, nhưng binh sĩ của Mễ Kỳ Tư và Đa Đa Lạp Đặc trông thấy tình cảnh trước mắt mà cũng phải rùng mình sởn gáy. Phương thức tác chiến như vậy thật là quá tàn bạo, thật là rất khó chấp nhận, cũng giống như mình nuốt sống một con ruồi vậy.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà từ xưa tới nay, các chủng tộc ở vùng tây bắc khó được những nơi khác chấp nhận. Bởi vì tuy lực lượng của họ rất mạnh, nhưng cách hành sự thì lại quá vô nhân đạo, và còn có chút không hợp với luân thường nữa.
Ngay cả khi hai nàng đại mỹ nữ của Sa tộc là Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na tham gia trận phục kích Cùng Kỳ cũng vậy, họ đã triệu hồi con quái thú Ích Trử để đối phó với Cùng Kỳ, mà con quái thú đó thì cũng hung tợn không kém gì những đám quái nhân kia cả.
Lúc trước khi còn ở tại quân đoàn 763, Mộ Dung Thiên đã từng thống lãnh binh sĩ đi đối kháng với liên quân Tây Bắc, nhưng lúc bấy giờ phe địch nhân chỉ có Dạ Xoa tộc là chính, họ vốn cũng đã dã man lắm rồi, nhưng so với những quái nhân ở trước mắt đây thì người của Dạ Xoa tộc còn rất xứng với hai từ "văn nhã" hơn nhiều.
Mộ Dung Thiên khẽ nhíu mày, rồi hỏi Khắc Lý Tư Đế:
- Đó là bộ hạ của ngươi à?
Khắc Lý Tư Đế mỉm cười đáp:
- Không sai, bọn họ đều là những chủng tộc ưu tú của tây bắc!
Dường như đã nhìn ra ý nghĩ ở trong đầu Mộ Dung Thiên, nhưng Khắc Lý Tư Đế vẫn không lưu tâm và nói tiếp:
- Đan Ni Tư đại nhân, ta biết ở trong mắt của những người thuộc vùng đông nam, các người vẫn cho rằng hành vi của họ là vô nhân đạo, và rất đáng coi thường. Thế nhưng ở tại nơi của chúng ta, lực lượng là tất cả. Đan Ni Tư đại nhân, ta nghĩ chắc ngươi chưa từng đến phương tây bắc bao giờ phải không? Nếu như ngươi ở lại đó một thời gian, ngươi sẽ hiểu được, vì để sinh tồn, bất luận thủ đoạn ty tiện tàn khốc nào cũng đều hợp pháp cả.
Những lời này có bao hàm cả triết lý ở trong đó, thậm chí sau khi nói xong, trên khóe miệng của Khắc Lý Tư Đế cũng nở nụ cười bất đắc dĩ.
Mộ Dung Thiên xác thật cũng không thể lý giải được, nhưng hắn cũng phải đồng ý với câu nói sau cùng của nàng. Đứng trước sự tồn vong của sinh tử, những cái gọi là nhân nghĩa đạo đức đều trở nên rất nhỏ bé.
Tuy nhiên, ở trong lòng Mộ Dung Thiên lại cảm thấy rằng, trên thế gian này còn có những thứ khác rất đáng cho mình dùng tính mạng để bảo vệ nó, tỷ như là tình bằng hữu, tình yêu, vv....
Vô luận thế nào, trận chiến này tuy rất tà ác, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của đồng minh mà mọi người đã thu được kết quả rất đáng mừng.
Liên quân Đông Nam không thể tiếp tục giữ được tình thế tốt đẹp nữa, kết quả công thành thất bại, đã vậy lại còn bị truy đuổi như chó nhà tang. Tuy rằng Ai Nhĩ Duy Tư là một quan chỉ huy xuất sắc, gặp nguy không loạn, lão đã thành công chỉ huy cho toàn quân thoát khốn, thế nhưng một cánh quân tinh nhuệ gần năm vạn người, sau khi bị đả kích trầm trọng lần này thì khí thế xung thiên của họ cũng đã bị giảm bớt khá nhiều.
Hai quân hội hợp.
- Ha ha, Đan Ni Tư đại nhân, ngưỡng mộ đại danh từ lâu! Cái Tây xin đại diện cho Đa Đa Lạp Đặc mà chân thành cảm tạ sự viện trợ của ngươi!
Người vừa cất tiếng cười sang sảng đó chính là thành thủ của Đa Đa Lạp Đặc, là một thủ hạ đắc lực của cựu thành chủ Lý Tư Đa Phu, và cũng là một người nổi danh nhiệt tình ở trong quân đội của Tát La. Lão có thân hình mập mạp to lớn và khuôn mặt nung núc những thịt, đúng là một điểm cũng nhìn không ra đây là một danh tướng nổi tiếng đa mưu túc trí.
Từ lúc bắt đầu chiến thuật du kích chiến, một chiến thuật đã giúp cho Mễ Kỳ Tư tiếp tục sinh tồn cho đến nay, tiếng tăm của Mộ Dung Thiên đã vang lừng khắp nơi, và hắn cũng dần dần thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Trận đánh tại Liệt Duyên bình nguyên đã trở thành một trận đánh kinh điển, và kể từ đó, ở trong quân đội của Tát La không có ai là không biết, không có ai là không nghe đến cái tên Đan Ni Tư đó cả. Vì vậy mà tuy Cái Tây chưa từng gặp Mộ Dung Thiên, nhưng lão đối với hắn rất niềm nở, dường như đã quen biết từ lâu rồi vậy.
Thú nhân có rất nhiều người dũng mãnh, nhưng những kẻ có trí dũng kiêm toàn thì lại rất ít.
Mộ Dung Thiên thấy lão nhiệt tình như vậy thì cũng có hảo cảm ngay, huống chi trông lão cũng rất thành thật hào sảng.
Mộ Dung Thiên vươn tay ra bắt lấy bàn tay to lớn của lão, rồi cười nói:
- Cái Tây đại nhân đã nói quá lời rồi. Ta nghe nói "Nhiễu Chỉ Nhu" của Đa Đa Lạp Đặc lừng danh đại lục, vì vậy mà phải vội vàng từ Mễ Kỳ Tư chạy đến đây để thưởng thức một phen, ai ngờ lại bị một đám người ngăn cản như thế, do đó nên mới phải tiễn bọn chúng một đoạn đấy chứ.
Nhiễu Chỉ Nhu là một loại rượu đặc sản rất nổi tiếng của Đa Đa Lạp Đặc, lúc vừa uống vào thì không cảm thấy độ nồng cuồng liệt bá đạo, nhưng sức ngấm của nó lại kéo dài rất lâu, tựa như thâm tình trường cửu vậy, đủ có thể biến một thiết hán thành bông gòn mềm mại. Chính vì vậy mà nó mới có cái tên là Nhiễu Chỉ Nhu.
Cái Tây vốn dĩ không biết khách sáo, nhưng vì đối phương đã vượt đường xa mà đến đây giúp đỡ cho mình, dọc đường hẳn là đã gặp rất nhiều gian nan hiểm trở, do đó mà thế nào cũng phải xã giao vài câu. Chính vì vậy mà lão không được tự nhiên lắm, nhưng không ngờ Mộ Dung Thiên lại cười nói hào sảng, chẳng những không kể công mà còn biết khôi hài nữa. Điều đó đã giúp cho lão được thả lỏng tinh thần, và cảm thấy mọi sự khách sáo đều trở nên dư thừa cả.
- Thành thủ đại nhân tuổi trẻ phong lưu, tất nhiên là rất thích hợp để thưởng thức Nhiễu Chỉ Nhu rồi, nhưng hôm nay tương phùng tại nơi thô lậu này, hay là đổi sang dùng hạng cực phẩm là "Bá Vương" nhé?
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Cái Tây đại nhân là chủ nhà, tất nhiên mọi chuyện sẽ do ngươi định đoạt, thế nhưng ta còn một yêu cầu nho nhỏ.
- Là yêu cầu gì?
- Mỹ tửu và giai nhân, đâu thể thiếu một trong hai chứ phải không?
Cái Tây hơi ngẩn người ra, sau đó hiểu được ý hắn, liền cười lớn và nói:
- Ha ha, tuyệt đối không thành vấn đề! Tuy rằng đêm nay không có Nhiễu Chỉ Nhu, nhưng mỹ nữ của Đa Đa Lạp Đặc còn ôn nhu hơn cả Nhiễu Chỉ Nhu nữa đấy. Ta dám chắc Đan Ni Tư đại nhân sau khi thưởng thức qua thì suốt đời sẽ không quên đâu!
Lúc này Cái Tây lại thấy tâm tình của mình được cởi mở nhiều hơn nữa, lão chỉ thấy vị thống soái này không hề có dáng vẻ dối trá hư ngụy và đáng ghét như những người khác ở quan trường.
Nhất thời hai người liền bật tiếng cười vang, trong thâm tâm liền nảy lên lòng luyến tiếc, chỉ hận gặp nhau quá muộn mà thôi.
Trên thực tế, trước khi song phương gặp nhau, tác phong chiến đấu của họ cũng rất nhịp nhàng ăn ý, tựa như bằng hữu tri kỷ vậy, mặc dù trước kia họ chưa bao giờ cùng nhau tập dượt tác chiến cả.
Những binh sĩ và thuộc hạ ở chung quanh họ cũng vì cảm nhận được hào tình vạn trượng của cấp trên mà nhiệt huyết sôi trào. Anh hùng hội ngộ, dường như lúc nào cũng có một loại mỵ lực rất đặc biệt không thể nói thành lời được.
- Đan Ni Tư đại nhân, vị này là....
Cái Tây chuyển dời ánh mắt ra phía sau Mộ Dung Thiên, trên mặt hiện lên nét thắc mắc.
Mộ Dung Thiên vội đáp:
- À, thiếu chút nữa ta đã quên giới thiệu. Vị này là môn hạ của thánh cấp cường giả Bái Yết La, và cũng là sứ giả đặc phái của Cuồng Sa thành và liên quân Tây Bắc, Khắc Lý Tư Đế tiểu thư.
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Lúc này Cái Tây lại trở thành "nghĩ một đằng, nói một nẻo", bởi vì tuy thiên hạ ai cũng biết đến Bái Yết La, nhưng Khắc Lý Tư Đế lại không nổi tiếng bằng sư phụ của mình, hơn nữa, nàng ta cũng chỉ hoạt động ở trong phạm vi tây bắc mà thôi.
Vừa nói mấy câu khách sáo, thái độ của Cái Tây đối với Khắc Lý Tư Đế cũng khá là dè dặt. Dù sao thì tác phong hành sự tàn nhẫn của phương tây bắc vẫn khiến cho những địa phương khác khó chấp nhận được.
Tuy nhiên, Cái Tây cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm với sự có mặt của nàng ta, bởi vì một khi Lam Nguyệt đã dấy binh, Tát La cũng sẽ không có năng lực một mình chống đỡ họ được, do đó mà việc tiếp thu sự viện trợ của phe Tây Bắc cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Chẳng qua sự việc xảy ra quá nhanh, đã sớm hơn dự liệu của lão một chút.
Còn về việc giữa hai người làm sao kết minh thì theo lão biết, trong chiến dịch quan trọng nhất của Mễ Kỳ Tư tại Liệt Duyên bình nguyên, họ đã kề vai tác chiến với nhau kể từ lúc đó rồi.
Thế rồi Cái Tây nhanh chóng dẹp bỏ các nghi vấn ở trong đầu. Trong khoảng thời gian ngắn này, việc liên quân Tây Bắc hỗ trợ mình là điều có lợi chứ không có hại chút nào.
Sau khi nhanh chóng sắp xếp cho đặc phái binh của liên quân Tây Bắc đóng quân, Cái Tây và Mộ Dung Thiên được các binh sĩ tiền hô hậu ủng, cùng nắm tay nhau trở về quân doanh.
Điều bất ngờ hơn là các binh sĩ của Đa Đa Lạp Đặc nghe nói có Mộ Dung Thiên đến thì họ tranh nhau nhào ra để chiêm ngưỡng phong thái của hắn. Sau sự việc hôm nay, truyền kỳ về "thống soái Rạng Đông" lại được tô vẽ thêu dệt thêm một tầng nữa.
- Lôi Đặc thành chủ, đây là thành thủ của Mễ Kỳ Tư, Đan Ni Tư đại nhân. May mà hôm nay có hắn viện thủ, nhờ vậy mà bổn thành mới có thể vãn hồi được bại cuộc, lại còn có thể giáng cho liên quân Đông Nam một đòn đả kích nặng, và thu được thắng lợi đáng mừng!
Đứng trước mặt Lôi Đặc, Cái Tây lại biến thành một người khác, hoàn toàn đúng mực và không hề tỏ ra khinh thị gã chút nào. Bởi vì dù sao thì gã cũng là nhi tử mà Lý Tư Đa Phu thương yêu nhất, và lại được chỉ định thừa kế phụ thân. Nhưng chẳng qua lão không hề vuốt ve nịnh nọt gã như những người khác mà thôi.
- À, đa tạ Đan Ni Tư đại nhân nhiều lắm!
Ngoài mặt Lôi Đặc tỏ vẻ tươi cười, nhưng trong bụng thì không cười chút nào. Một tướng lĩnh trẻ tuổi đắc chí như Mộ Dung Thiên chính là loại người mà gã ghét nhất.
Lòng đố kỵ mạnh mẽ, cùng với tập quán luôn muốn mình trở thành tiêu điểm của mọi người, hai điều này đã khiến cho gã khó có thể chấp nhận được những người xuất sắc. Mà điều càng khiến gã khó chấp nhận hơn chính là những người xuất sắc mà tuổi lại còn trẻ, lại anh tuấn, và lại có mỵ lực nữa. Loại người này luôn khiến cho gã có cảm giác như danh tiếng của mình đã bị người ta lấn át đi vậy.
Nhất là khi ở trước mặt mỹ nữ, thông thường thì loại người này sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh rất nguy hiểm của gã.
Không ngờ dự cảm của Lôi Đặc đã không may trở thành sự thật, bởi vì gã chợt phát hiện ra, nàng mỹ nữ của Niêm Hoa tộc mà bấy lâu nay gã vẫn thường cảm mến lại đang nhìn vị khách không mời mà đến này bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Lôi Đặc vốn là một kẻ sống lâu ngày trong hương phấn, nên lúc này liền đưa ra một phán đoán, ánh mắt đó không chỉ đơn giản là lòng hiếu kỳ mà thôi, mà bên trong đó có bao hàm ẩn ý mà người ngoài không thể nào đọc ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.