Dị Giới Dược Sư

Chương 205: Vu Nữ

Vô Sỉ Đạo Tặc

18/03/2013



Tất cả mọi việc đều xảy ra rất đột ngột mà không hề có triệu chứng báo trước gì cả. Ngay vào khoảnh khắc mà ma pháp đăng phụt tắt, thì đó là lúc mà sức phòng bị của Mộ Dung Thiên trở nên bạc nhược nhất.

Hoàn cảnh trước và sau khi đèn tắt đã thay đổi quá lớn, chú cừu non giờ đây đã hóa thành cọp dữ, còn con cọp nhe nanh múa vuốt lúc nãy thì bây giờ lại biến thành chú cừu non.

Lãnh khí từ món vũ khí trên yết hầu truyền vào trong người, hiển nhiên là nó rất sắc bén, khiến Mộ Dung Thiên phải rùng mình kinh sợ. Yết hầu là nơi trí mạng, nó mà bị cắt một nhát thì cả đan dược cũng không chữa được. Tên sắc lăng có phần kinh sợ, hỏi với giọng đầy khó hiểu:

- Đình Đình tiểu thư, chúng ta vốn không thù không oán kia mà, nàng muốn thế nào? Trước hết hãy bỏ đao xuống đã, có chuyện gì cứ từ từ mà nói, nếu nàng muốn tiền hay bảo vật, tất cả đều không thành vấn đề.

Đình Đình mỉm cười nói:

- Ta nào có hứng thú với những món đó.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì lại lắp bắp hỏi:

- Thế....thế nàng muốn gì?

Đình Đình không nói gì, nàng vừa đè chặt cánh tay phải của Mộ Dung Thiên, còn một tay thì dùng ngón trỏ với ngón giữa ấn lên tĩnh mạch trên tay hắn, tựa như lang trung đang chẩn bệnh vậy, một lúc sau nàng mới nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, xin đừng làm ra chuyện ngu xuẩn gì thêm lần nữa. Ta có đôi ngươi nhìn được trong màn đêm, trong cảnh tối tăm, ta có thể thấy rõ bất luận một động tác nhỏ nào của ngài. Trước tiên "Linh cảm triệt mạch" của ta sẽ nhận biết được sự di chuyển của linh lực trên mình ngài, đồng thời còn có công hiệu tạm thời ngăn cản chúng. Tuy rằng đó chỉ là việc trong nháy mắt, nhưng vẫn dư sức để ta giết một người. Chắc đại nhân sẽ không hoài nghi điều đó chứ?

Ý đồ của Mộ Dung Thiên vừa bị nàng khám phá, hắn cười gượng hai tiếng rồi nói:

- Đình Đình tiểu thư mình mang dị thuật, lại là người tỉ mỉ cẩn thận, không có một cử động nhỏ nào là qua mắt nàng được, Đan Ni Tư quả thật bội phục sát đất.

Đình Đình thản nhiên cười nói:

- Không cần phải nịnh hót ta. Đan Ni Tư đại nhân, ngài cứ yên tâm, ta không có ác ý gì đâu, lại càng sẽ không gây thương hại đến ngài, chẳng qua chỉ là muốn bàn một chuyến giao dịch với ngài mà thôi.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thầm nghĩ: "Con bà nó, chủy thủ đã dí sát tại yết hầu mà còn nói là không có ác ý, bộ ta còn có đất thể thương lượng hay sao?"

Nhưng rồi lại nghe Đình Đình nói tiếp:

- Bởi vì ta muốn đảm bảo thành công nên mới tạm thời phải mạo phạm đến ngài mà thôi.

Mộ Dung Thiên tức giận thốt:

- Nói, giao dịch thế nào?

Bị người ta uy hiếp thì không thể có cảm giác vui vẻ được.

Đình Đình không màng thái độ giận dữ của hắn, chỉ thản nhiên nói:

- Xin đại nhân chờ một chút, đừng sốt ruột, Đình Đình sẽ nói cho ngài biết nhanh lắm thôi, hơn nữa ta còn dám bảo đảm là ngài sẽ rất hứng thú nữa đấy. Nhưng trước đó thì còn phải giải quyết một việc nữa đã.

Sau khi nói xong, đột nhiên nửa người trên của nàng có ánh lam quang lóe lên, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, rồi liền đó có một chấm lam quang lưu chuyển rồi không ngừng ngưng tụ lại. Khuôn mặt mỹ lệ của Đình Đình lúc này lại trông như có vẻ quỷ bí khó lường, nó cũng tựa như một câu đố không lời giải đáp y hệt như thân phận của nàng vậy.

Lam quang tắt dần, đôi môi anh đào của Đình Đình khẽ hé ra, giữa đôi hàm răng của nàng là một viên dược hoàn màu lam:

- Đan Ni Tư đại nhân, sau khi nuốt viên "Đồng tâm" hoàn này vào thì ta sẽ nói ra vụ giao dịch của chúng ta.

Nàng hơi dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:

- Đại nhân, ngài nên cảm thấy may mắn mới đúng, vì viên Đồng Tâm hoàn ở một trình độ nhất định sẽ nâng cao linh lực của ngài lên một tầng nữa đấy.

Mộ Dung Thiên hừ một tiếng rồi phản bác:

- Ngoài việc đề thăng linh lực ra, e rằng sẽ còn có công hiệu khác nữa phải không?

Đình Đình cười cười không nói gì, tựa như là đồng ý vậy, lúc này nàng lại cảm thấy bàn tay trái của Mộ Dung Thiên vốn vẫn đặt ở bộ vị mẫn cảm bên trong đùi của mình chợt động đậy. Nàng không cảm thấy được sự lưu chuyển của linh lực nên chỉ nghĩ rằng tên sắc lang này đang ở trong hoàn cảnh sống chết gần trong gang tấc mà sắc tâm vẫn không chịu nằm yên, lại còn muốn chiếm chút tiện nghi của mình, thế rồi nàng mỉm cười nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, không cần gấp gáp, chỉ cần ngài uống vào viên đan dược này thì đừng nói là sờ mó vài cái, cả thân ta cũng sẽ thuộc về ngài luôn. Hơn nữa, ta vẫn còn là một xử nữ.

Nói xong, nàng khẽ uốn lưng một chút, rồi dùng hàm răng ngậm viên dược hoàn đưa đến trước miệng Mộ Dung Thiên. Hai tay nàng lúc này đang rất bận rộn, coi bộ là nàng muốn dùng miệng để đút thuốc cho hắn rồi.

Mộ Dung Thiên cũng không hề khách khí, lập tức chu mỏ ra như muốn hôn nàng vậy.

Khi miệng của hai người gần chạm vào nhau, thấy kế hoạch sắp thành công, Đình Đình cảm thấy rất mừng rỡ, nhưng vào lúc này đột nhiên nàng lại cảm thấy ở đùi mình lại nổi lên một cơn tê dại rất cường liệt, đồng thời còn nhanh chóng lan đi khắp nửa thân. Thanh chủy thủ đang gác tại yết hầu của Mộ Dung Thiên cũng cầm không nổi nữa, nên rơi tuột khỏi cổ hắn mà lăn ra giường. Sau đó thì trong tiếng kinh hô, thân thể mềm mại của nàng đã bị Mộ Dung Thiên dùng đôi tay cứng rắn ôm lấy, rồi hắn lật người lại và nằm đè lên nàng. Mà ngay trong lúc hắn lật người lại, một tay cũng thuận tiện chụp lấy lưỡi chủy thủ và kề sát vào yết hầu của nàng, rồi cười nói:

- Đình Đình tiểu thư, tuy rằng chuyến giao dịch đó có hấp dẫn cỡ nào thì ta cũng phải xin lỗi thôi, ta vốn không thích bị uy hiếp mà phải giao dịch với kẻ khác.

Tình thế lại đột ngột thay đổi, con cọp thì ra vẫn là con cọp, chú cừu non dù thế nào thì cũng vẫn là một chú cừu non.

Đình Đình hoa dung thất sắc, nàng thật không ngờ nổi, Mộ Dung Thiên đã không hề sử dụng bất cứ một tí linh lực nào, vậy làm thế nào mà hắn vẫn có thể phản khách vi chủ được chứ? Lúc này nửa bên mình của nàng đã bị tê dại, không có cách nào để hóa giải nó được. Loại kỳ thuật này quả thật không thể tưởng nổi, mà cũng chưa từng nghe nói tới nữa.

Mộ Dung Thiên cười ha hả nói:

- Đình Đình tiểu thư, ta ít nhất cũng có những ba biện pháp để thoát ly khỏi sự khống chế của nàng.

Lúc này trong ánh mắt của hắn rất lạnh lùng, nào có nửa phần mê đắm, cho dù bảo hắn dùng đao tự tử thì cũng sẽ làm ngay mà không chút chần chừ.

Đình Đình thất thanh hỏi:



- Thì ra ngài đã giả bộ?

Mộ Dung Thiên thản nhiên đáp:

- Đành chịu thôi, gần đây tại hạ vừa mới bị người ta ám toán, nên giờ đây phải cẩn thận hơn một tí mà thôi.

Đình Đình sau giây phút kinh hoảng thì cũng bình tĩnh trở lại, thanh sắc không đổi, nhạt nhẽo hỏi:

- Ngài muốn thế nào?

Mộ Dung Thiên niệm chú ngữ để bật đèn lên, để ma pháp đăng lại chiếu sáng toàn bộ căn phòng lần nữa, sau đó hắn mới rút thanh chủy thủ rời khỏi chiếc cổ trắng ngần của mỹ nhân, sau đó mới nhảy phốc xuống giường trong ánh mắt ngạc nhiên của Đình Đình, rồi thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, ta không muốn thế nào cả. Ta thật sự là một kẻ ngốc mà, lúc nào cũng không thể hạ thủ vùi hoa được.

Nói xong, hắn liền mang giầy vào, rồi bước thẳng ra cửa.

Đình Đình trợn to hai mắt, lẽ nào hắn lại bỏ qua cho mình như thế? Nhìn thấy hắn sắp ra đến cửa, nàng vội kêu lên:

- Đại nhân, xin dừng bước!

Mộ Dung Thiên sớm biết nàng sẽ lên tiếng giữ mình lại, nên quay lại cười hỏi:

- Đình Đình tiểu thư, không biết còn chuyện gì cần ta ra sức nữa chăng?

Đình Đình cũng ngồi lên giường, rồi nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, vụ giao dịch đó, ngài có thể nghe xong rồi mới đi chăng? Biết đâu sau đó ngài lại sẽ cảm thấy hứng thú thì sao?

Mộ Dung Thiên lạnh lùng thốt:

- Được lắm, trước tiên ta phải hỏi mấy vấn đề đã, nếu như ta phát hiện được nàng có chỗ nào không thành thật vậy thì không cần nhắc tới việc hợp tác nữa. Ta ghét nhất là bị kẻ khác lừa gạt mình.

Tên sắc lang này thường ngày cười hỉ hả như không quan tâm tới việc gì, nhưng một khi hắn đã trở nên nghiêm túc thì tuyệt không nói hai lời.

Đình Đình nhìn thấy sắc mặt của hắn thì cũng nhận ra được điều đó, nên nàng cũng không chút do dự, gật đầu ngay:

- Tốt, vậy mời ngài cứ hỏi!

- Thân phận thật sự của nàng là gì?

- Hộ quốc Vu nữ của Phương Thốn quốc!

Chỉ mới câu trả lời đầu tiên thôi mà đã khiến cho Mộ Dung Thiên phải giật mình cả kinh rồi. Vu nữ là một chức nghiệp đặc biệt của Phương Thốn quốc, so với những chức nghiệp khác đều không giống nhau. Khi các nàng vừa sinh ra thì đã tiến hành kiểm tra tố chất, nếu như thích hợp để trở thành Vu nữ thì khi vừa đủ lớn để hiểu chuyện thì sẽ được bồi dưỡng. Vu nữ có số lượng rất hiếm, tại Phương Thốn quốc chỉ chiếm một tỷ lệ còn thấp hơn cả Nghĩ Linh sứ, còn so với Lĩnh vực ma pháp sư, Lĩnh vực ma võ sĩ cũng khan hiếm như nhau. Tuy khan hiếm như vậy nhưng loại lực lượng này thật không thể coi thường, nếu nói họ chính là lương đống nhân tài của Phương Thốn quốc thì cũng không có gì là quá đáng. Cao cấp Vu nữ ngoài cầm kỳ thư họa ca vũ, cưỡi ngựa bắn cung và thiên văn địa lý ra, các nàng còn có được những lực lượng và kỹ xảo thần bí khó lường, tỷ như hai môn tuyệt kỹ mà vừa rồi Mộ Dung Thiên đã được nếm mùi của chúng là "Dạ thị chi đồng" và "Linh cảm triệt mạch". Hộ quốc Vu nữ trong toàn quốc chỉ có năm người, nhưng trong người họ luyện tập rất nhiều môn thần kỳ thật khiến người ta không thể tin nổi. Tuy nhiên, chức nghiệp đó rất quỷ bí, nghe đồn rằng ngoài các Vu nữ ra, ngay cả người dân của Phương Thốn quốc cũng không biết được quá trình trưởng thành của họ chứ đừng nói gì là người ngoài.

- Viên dược hoàn vừa rồi mà nàng tính cho ta ăn vào có tác dụng thế nào?

- Đó là một loại đan dược chỉ có Hộ quốc Vu nữ mới có. Trong một tiếng đồng hồ, có thể dùng máu huyết của bản thân để chế ra bổn mạng vu đan. Nếu muốn cho vu đan có tác dụng thì khi nó kết tụ, Vu nữ phải bảo trì tấm thân xử nữ của mình. Kỳ thật, tên của nó cũng không phải là Đồng Tâm hoàn, mà là "Đồng sinh cộng tử", có hai viên thư hùng. Viên màu lam là hùng đan, người nam tử sau khi ăn vào ngoài việc được tăng trưởng linh lực đến một mức độ nào đó, còn sinh mạng của y cũng sẽ nối liền với Vu nữ. So với "Linh lực phụng hiến" thì còn muốn bá đạo hơn, hoàn toàn không có phương pháp hóa giải. Chỉ cần một trong hai người chết đi, vậy thì người kia cũng không thể tiếp tục sống còn. Nó là một loại đan dược có tác dụng hai chiều, người kia gặp tao ngộ bất hạnh thì người này cũng sẽ chết theo; lại nữa, giữa hai người còn có thể dùng tinh thần để liên lạc với nhau trên một diện rộng, có thể hiểu rõ được ý định của đối phương. Vì vậy mới có thể bảo đảm được tính thành thật trong sự hợp tác một trăm phần trăm.

Mộ Dung Thiên nghe xong thì ngầm kinh hãi. Vu nữ quả nhiên khó thể đo lường được, nếu lúc nãy mà mình uống viên thuốc đó vào, vậy thì mình mới đúng thật là bị nàng thao túng, bằng không chỉ việc lấy mạng ra uy hiếp thì mình cũng không thể nào tránh được.

- Thân phận của nàng và cả những chuyện khác nữa, Ca Ngõa Lợi Phu Nặc có biết hay không? Hay y mới chính là chủ não phía sau?

Đó là một vấn đề then chốt rất quan trọng, Mộ Dung Thiên nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng, mà ngữ khí cũng theo đó mà trở nên cứng cõi hơn. Đình Đình thoáng hơi do dự một chút rồi nói:

- Biết! Mục tiêu của chúng ta tuy không giống nhau, nhưng đường đi lại không khác mấy. Do đó mà ta cũng không cần giấu diếm gì. Hơn nữa, ông ta đối với ta rất tốt, tình cảm phát ra từ nội tâm. Có thể lúc mới mang ta về thu dưỡng thì ông ta còn có mục đích khác, nhưng sau này thì đã dần dần chuyển sang thương yêu thật sự, chẳng khác nào thân sinh từ phụ của ta vậy. Trực giác của Vu nữ rất nhạy cảm, sau nhiều năm tiếp xúc như vậy, tất nhiên ta phải nhận ra được, tuyệt không lầm chút nào.

Mộ Dung Thiên hơi nhíu mày, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Đình Đình nhìn dáng vẻ của hắn mà có cảm giác như cao sơn ức chế. Nàng biết được một môn tuyệt kỹ rất thần kỳ, có tên gọi là độc tâm thuật [1], tuy không thể nhìn rõ được suy nghĩ thầm kín của mỗi một người, nhưng ở một mức độ nào đó thì vẫn có thể đoán được đại khái. Thế nhưng từ lúc tiếp xúc với Mộ Dung Thiên cho tới nay, thậm chí là lúc cơ thể của hai người thân mật kề sát nhau, vậy mà khi nàng sử dụng độc tâm thuật thì chỉ cảm thấy tâm tư của hắn hầu như chỉ mông lung mơ hồ, tựa như một đám mê vụ vậy, thật không thể nhìn ra được nông sâu thế nào. Sở dĩ có kết quả như vậy thì chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là đối phương có lực lượng mạnh kinh khủng, hai là trên người đối phương cũng mang một loại lực lượng kỳ lạ giống như nàng. Do đó mà Đình Đình không dám giấu diếm bất cứ điều gì, chẳng thà cứ nói thẳng ra hết thì may ra còn được hắn tín nhiệm. Độ chừng nửa tiếng sau, Mộ Dung Thiên mới mở miệng trở lại:

- Câu hỏi cuối cùng, rốt cuộc mục tiêu của nàng là gì?

Đình Đình nghe hỏi vậy thì hai mắt lóe hàn quang, chậm rãi thốt từng tiếng:

- Giết chết hội trưởng Liên chức công hội của Lam Nguyệt đế quốc, Cát Tư!

Hết hồi 205A

==============================

Chú thích

[1] độc tâm thuật: thuật đọc được tâm tưởng & suy nghĩ của người khác.

Mộ Dung Thiên vừa nghe xong thì giật mình kinh hãi, sao lại khéo như thế, thiếu gì người không căm thù mà nàng lại đi thù trúng ngay lão rùa đen đó chứ. Không biết nàng Vu nữ của Phương Thốn quốc này làm sao lại kết oán với lão rùa đen đó? Nhìn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của nàng thì tựa hồ như đúng là có mối thù bất cộng đái thiên với lão rồi.

Thế nhưng ngoài mặt thì Mộ Dung Thiên vẫn giữ nét thản nhiên, lại hỏi:

- Việc đó........nàng có thể nói rõ việc đó hơn một chút được chăng?

Đình Đình cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì bất luận là ai khi nghe đến đại danh của Cát Tư thì cũng đều động dung thất sắc, còn như trường hợp không có chút phản ứng nào thì đúng là rất hiếm lạ. Sau khi nghe hắn hỏi xong, trong mắt nàng liền hằn lên nét oán độc:

- Cát Tư đã giết sạch toàn bộ quốc dân của bổn quốc.

Mộ Dung Thiên nhíu mày hỏi:

- Thật vậy sao?



Hắn phải hỏi lại cho chắc bởi vì hắn nghe nói Phương Thốn quốc bị tiêu diệt bởi vì ma thú công thành mà thôi. Còn việc Cát Tư tàn sát hàng loạt quốc dân của người ta ư? Với thủ đoạn và tính cách của lão, khả năng có thể làm ra một chuyện ngu xuẩn như vậy thì dường như là không lớn lắm, phải biết rằng, vào thời điểm đó thì đại lục vẫn còn nằm trong thời kỳ hòa bình kia mà.

Đình Đình giải thích:

- Nói chính xác hơn một chút thì là Cát Tư đã gián tiếp khiến cho Phương Thốn quốc bị diệt vong. Đó là chuyện của bốn năm trước, lúc đó lão còn chưa có địa vị như hôm nay, chẳng qua chỉ là một thành chủ nho nhỏ tại thành La La Đạt Nhĩ, một thành thị cấp một của Lam Nguyệt đế quốc, và thành đó cũng nằm giáp ranh với Phương Thốn quốc. Lực lượng của bổn quốc tuy bạc nhược, nhưng may mắn lại chiếm được địa hình thuận lợi, coi như là tương đối an toàn. Quan hệ trước nay với Lam Nguyệt đế quốc cũng khá tốt. Sự uy hiếp lớn nhất của chúng ta luôn luôn nằm ở khu vực giáp ranh với thành La La Đạt Nhĩ, bởi vì nơi đó có rất đông ma thú biến dị, mà địa hình nơi đó lại là ốc mã bình nguyên, thật rất khó để phòng ngự. Mỗi lần ma thú công thành, song phương sẽ đều gặp nguy hiểm như nhau, cho nên chúng ta vẫn luôn liên thủ với quân đoàn của La La Đạt Nhĩ để tiêu diệt chúng. Do lâu ngày hợp tác mà tình hữu nghị giữa đôi bên cũng rất bền bĩ, có thể xem như là huynh đệ thân thiết vậy. Lúc bấy giờ Cát Tư là tân nhiệm thành chủ, lòng nhiệt tình của lão đối với việc ngoại giao và hữu nghị có vẻ còn nhiều hơn cả vị thành chủ cũ nữa. Chúng ta những tưởng có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ với vị tân thành chủ này thì đôi bên sẽ đều vui vẻ, ai ngờ.....thì ra đó mới là lúc cơn ác mộng bắt đầu.......

Đình Đình thở dài rồi kể tiếp:

- Trước khi ma thú công thành, chúng ta phối hợp với La La Đạt Nhĩ thành cũng rất ăn ý. Có một lần chúng ta tổ chức liên thủ để tiêu diệt ma thú ở khu rừng Khảo Tạp Phụ, bởi vì nơi đó có một số lượng lớn ma thú cấp C và không ít ma thú cấp B và cấp A. Theo kế hoạch ban đầu thì bổn quốc cùng với quân đoàn của La La Đạt Nhĩ cùng tấn công từ hai mặt, thế nhưng bọn họ lại thất ước. Trước đó, lẽ ra thực lực của song phương gộp lại vốn chỉ mạnh hơn đám ma thú ở đó một chút mà thôi, nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn thì nhất định sẽ được thành công mỹ mãn, sau đó sẽ quay sang đối phó với đám ma thú khác. Nhưng đến khi hành động, thiếu đi quân đoàn của La La Đạt Nhĩ thì tình thế cũng đã khác đi rất nhiều. Hậu phương thì bị ma thú bít kín đường lui, tiền phương lại phải giáp mặt với thế lực cân bằng với mình, hoàn toàn không có cách nào để tiêu diệt được chúng, thế là đại quân của chúng ta bị vây suốt ba ngày, đến cuối cùng thì toàn quân bị diệt.

Đình Đình đau khổ nói tiếp:

- Phương Thốn quốc của chúng ta tuy nói là một quốc gia, nhưng kỳ thật, về mặt diện tích và lực lượng, so với một tòa thành cấp một phổ thông khác thì cũng không khác là bao. Lực lượng thủ thành chủ yếu đều tập trung tại cửa thành giáp với ốc mã bình nguyên, và cũng là nơi giáp giới với Lam Nguyệt đế quốc. Bởi vậy, tổn thất của đại quân cũng chính là tổn thất của phân nửa lực lượng trong toàn quốc. Một đòn nặng nề như thế, chúng ta căn bản là không thể tiếp thụ được, cả thời gian để củng cố lực lượng cũng không có. Thế là ma thú cứ thừa cơ hội đó mà tràn vào từ hướng bắc của ốc mã bình nguyên. Quốc dân của chúng ta cứ như vậy mà từng người từng người gục xuống trước lợi chảo hoặc nanh sắc của chúng. Hầu như toàn bộ quốc dân đều bị đồ sát, những người có thể đào sinh e rằng còn chưa tới được ba trăm người.

Đình Đình kể tới đây thì đôi mắt đỏ gay, rõ ràng là đang nhớ đến thảm cảnh máu chảy thành sông, xương chất thành núi của năm đó. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi lại nói tiếp:

- Sau đó Cát Tư lại công nhiên phát biểu là trước lúc xuất quân để phối hợp với chúng ta, thì La La Đạt Nhĩ nhận được cấp báo của hai tòa siêu cấp thành thị gần đó, nên lão đã phải phái cánh quân đáng lẽ phải phối hợp với chúng ta để đi chi viện cho họ, để đến nỗi thảm kịch đã xảy ra. Sau đó, lão còn mượn cớ là báo thù cho bổn quốc, phát động đại quân nhập cảnh, giết sạch đám ma thú còn sót lại vốn cũng đã bị tổn thất nặng nề sau khi chiến đấu với bổn quốc, và thế là lão đã danh chính ngôn thuận thôn tín Phương Thốn quốc vào túi. Chúng ta chỉ còn sót lại mấy trăm người, một quốc gia chỉ có mấy trăm người, có thể gọi là quốc gia được chăng?

Đình Đình hơi cười khổ một chút rồi tiếp:

- Nguyên bản quan hệ giữa bổn quốc và lão chỉ là quan hệ hợp tác, dù sao thì quốc gia và con dân của mình mới là trọng yếu. Tuy chúng ta thống hận lão đã thất tín, nhưng cũng không thể nói được gì. Huống chi lúc đó nước đã bị diệt, dù có chỉ trích lão thì cũng vô dụng mà thôi. Nhưng tiên sư là vị Hộ quốc Vu nữ duy nhất may mắn còn sống sót thì lại cảm thấy rất kỳ quặc, hơn nữa lão lại hết lòng từ chối gặp mặt tiên sư, cuối cùng người đã quyết tâm dùng Tử vong đại giới để thi triển độc tâm thuật vượt qua cả không gian. Cát Tư vốn chỉ là một thương nhân có võ lực rất thấp, nên tiên sư đã thành công. Lão nhân gia đã phát hiện ra âm mưu kinh thiên động địa của lão cáo già đó, kỳ thật lão bảo nhận được cấp báo của hai tòa siêu cấp thành thị chỉ là lời dối trá, ý đồ thật sự của lão mới là thừa cơ chiếm đoạt bổn quốc. Mục đích của lão quả thật đã đạt thành, danh chính ngôn thuận mà sát nhập Phương Thốn quốc vào vùng quản hạt của thành La La Đạt Nhĩ, biến nó trở thành một siêu cấp thành thị, và việc này đã giúp cho Cát Tư thành chủ mở rộng tiền đồ trong chính giới. Địa vị của lão ngày hôm nay chính là được xây dựng trên bao nhiêu máu huyết của quốc dân Phương Thốn quốc vậy.

Đình Đình nói tới đây thì ánh mắt của nàng lại dấy lên nỗi oán độc khiến người ta nhìn vào là sợ. Một người trên thân mang mối huyết hải thâm thù của quốc gia như nàng, quả thật chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Cát Tư ngay mà thôi.

Mộ Dung Thiên nghe xong thiên cố sự đó thì lặng lẽ hồi lâu. Lão cáo già Cát Tư đó đúng thật là tàn nhẫn đến đáng sợ, vì lợi ích cá nhân mà lão đã không tiếc hy sinh hàng mấy trăm vạn sinh mạng, thậm chí hơn một ngàn vạn mạng người cũng chỉ bị lão xem là tảng đá để cho lão bước lên đài cao của danh vọng mà thôi. Quả không hổ là một kiêu hùng. Mộ Dung Thiên tự nghĩ nếu mình có nghĩ ra được một độc kế như vậy thì tuyệt đối cũng không thể hạ thủ được.

Đình Đình đợi cho tâm tình khích động của mình dịu lại rồi mới nói tiếp:

- Sau khi tiên sư thi triển Không gian độc tâm thuật thì chỉ còn lại hai ngày thọ mạng. Trong thời gian đó, người đã dùng "Lạc ấn truyền đệ" để đem hết toàn bộ lực lượng, những tuyệt kỹ mà bà biết được, cùng với âm mưu của Cát Tư và những oán hận thật sâu dầy, cùng với nguyện vọng báo thù của bà, tất cả đều dồn hết vào một viên Lạc Ấn chủng tử rồi trồng lên người ta. Sau khi ta trưởng thành thì viên chủng tử đó mới nhanh chóng lớn dần, cùng với việc thu được lực lượng của lão nhân gia, ta còn hiểu được tất cả nữa.

Mộ Dung Thiên nghi hoặc hỏi lại:

- Lạc ấn truyền đệ?

Đình Đình giải thích:

- Đó là một kỹ năng do Vu nữ nhiều đời truyền lại, người không biết thì cho rằng Vu nữ chúng ta đều là những bậc thiên tài, không có gì là làm không được. Nhưng trên thực tế thì không phải vậy, tất cả đều nhờ vào "Lạc ấn truyền đệ", Vu nữ của thế hệ mới sau khi tiếp nhận ký ức của Vu nữ đời trước, thì lịch trình trưởng thành của họ so với người thường sẽ nhanh hơn nhiều lắm.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì thầm nghĩ: "Chức nghiệp thần bí này quả nhiên là hiểu được rất nhiều kỹ năng lạ kỳ." Sau đó, hắn lại nói:

- Đình Đình tiểu thư, đối với tao ngộ bi thảm của quý quốc, Đan Ni Tư rất lấy làm tiếc, nhưng ta chỉ là một quan viên thấp hèn, không có quyền, mà cũng chẳng có thế. Làm sao có thể giúp được nàng cái gì chứ? Phải biết rằng, đối phương là một hội trưởng Liên hiệp công hội chứ chẳng chơi đâu.

Không biết có phải là vì đã nhận được Lạc Ấn từ Vu nữ đời trước mà Đình Đình trở nên già dặn hơn tuổi của mình hay không, lúc này nàng đã gạt bỏ hết lòng đau khổ của việc mất nước, khôi phục lại sự trầm tĩnh lúc trước, mỉm cười tươi rói và còn giở luôn thủ đoạn ngoại giao của một nữ đặc vụ ra, rồi nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, xin ngài cứ yên tâm. Ngài là một người có điều kiện đặc biệt và vô hạn tiềm lực, sau này sẽ nhanh chóng có được tất cả thôi. Theo quan nhân thuật (thuật coi tướng) của ta, ngài tuyệt nhiên không phải là một thường nhân cam chịu yên phận đâu. Chẳng hay Đình Đình nói thế có đúng không?

Mộ Dung Thiên cười cười không nói gì, hắn biết rõ "điều kiện đặc biệt" mà nàng vừa nói đến chính là "Kim thương bất đảo", nó có thể mang đến mối quan hệ rộng lớn ở khắp nơi. Về phần dã tâm thì hắn cũng không trả lời nàng, chỉ thản nhiên hỏi lại:

- Đình Đình tiểu thư, nếu như có thể giúp cho nàng hoàn thành tâm nguyện, vậy ta sẽ được điều lợi gì?

Tuy rằng bản thân hắn và Cát Tư cũng có hiềm khích, còn mối huyết hải thâm thù của Đình Đình nếu đúng sự thật thì cũng rất đáng thương cảm. Tuy nhiên, đồng tình thì đồng tình, Mộ Dung Thiên cũng không còn là kẻ non nớt khờ dại như trước kia nữa, chuyện lấy trứng chọi đá hắn tuyệt đối sẽ không làm, cho dù là vì những nữ tử có quan hệ thân mật như Lộ Thiến. Hơn nữa, hắn đã từng bị người ta ám toán, nên không thể dễ dàng tin tưởng người khác được. Những lời Đình Đình vừa kể thì còn phải chờ hắn xác định tính chân thật trong đó rồi mới kết luận được.

Đình Đình thản nhiên mỉm cười nói:

- Đình Đình có thể giúp cho đại nhân bò lên giới cao tầng của Tát La. Ngoài ra, ta còn có thể kêu gọi những người còn sống sót của bổn quốc mà tổ chức thành một đội ám sát cao siêu. Phải biết rằng, những người có thể sống sót sau trận đồ sát năm đó của bổn quốc đều là những nhân vật tinh anh, có bọn họ giúp đỡ, những kẻ gây trở ngại cho đại nhân đều có thể biến mất một cách vô thanh vô tức. Đại nhân nói xem, như vậy có phải là rất tuyệt diệu hay không?

Hôm nay vấn đề lớn nhất của tên sắc lang là đang thiếu thốn nhân tài, Đình Đình với đám dũng sĩ cố quốc của nàng thật giống như là của trời cho, từ trên trời rớt xuống vậy. Chỉ với một Vu nữ thôi cũng đã là rất sáng giá rồi, nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên liền sáng mắt lên, nói:

- Quả thật là rất tuyệt diệu, nhưng nếu thủ hạ của nàng tiết lộ sự hợp tác của chúng ta, hoặc giả trong tình huống mà họ thất thủ bị bắt, vậy sự việc sẽ rất hung hiểm.

Đình Đình cười đáp:

- Đại nhân cứ yên tâm, quốc dân của Phương Thốn quốc chúng ta từ khi ra đời đã chịu ảnh hưởng cùng sự quán triệt tinh thần của Vu nữ, với một kế thừa giả như ta thì họ sẽ tuyệt đối trung thành, nhất định sẽ không tiết lộ bí mật. Hơn nữa, bọn họ đều có tuyệt kỹ tự nổ thân xác. Nếu lỡ tay thất thủ thì sẽ chỉ lưu lại cho địch nhân một cái xác không hồn mà thôi. Mà điều quan trọng hơn đó là họ sẽ không biết nội tình, chỉ biết y theo lệnh ta mà thực hành việc ám sát mà thôi. Đã có ba tầng quan hệ như thế, đại nhân còn do dự gì nữa?

Mộ Dung Thiên cười ha hả, hỏi:

- Tốt, được lắm, vậy bây giờ ta phải làm thế nào?

Đình Đình thấy Mộ Dung Thiên đã động tâm thì nét vui mừng lộ ra mắt:

- Đan Ni Tư đại nhân, ngài không cần làm gì cả, cứ việc tiếp tục sinh ý như hiện nay, và phát triển thêm về mặt ngoại giao, tận lực móc nối quan hệ khắp nơi. Ta sẽ âm thầm hỗ trợ, vô luận là sinh ý hay những việc khác, chỉ cần ngài phân phó một lời là được. Ngài chẳng những sẽ bò lên cao được, mà còn bò lên rất cao là đằng khác. Ta rất tin tưởng vào điều đó. Đến khi đại nhân có địa vị thì đó cũng là cơ hội của ta cũng sẽ đến.

Mộ Dung Thiên vuốt vuốt cằm, nói:

- Dù có bò lên cao được rồi thì sao? Tát La dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, làm sao có thể so sánh với Lam Nguyệt đế quốc được? Thân là nhân vật cao cấp tại Lam Nguyệt, làm sao Cát Tư lại để tâm tới một nhân vật như ta chứ, vậy thì cơ hội sẽ ở đâu ra?

Đình Đình mỉm cười hỏi lại:

- Không biết là đại nhân đang muốn khảo nghiệm trí tuệ hay năng lực của Đình Đình thế? Bởi vì việc ma thú công thành cùng với lực lượng hai phe ở hai bên bờ An Tác Tố đại dương, tình huống ngày nay của đại lục rất là vi diệu. Tát La tuy tạm thời có thể đặt mình ở bên ngoài vòng chiến hỏa, nhưng tình thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đến lúc đó thì địa vị chiến lược của Tát La sẽ đại tăng, trở thành vùng đất giao tranh của binh gia. Bên cạnh đó, Lam Nguyệt rất có thể sẽ thi hành chính sách dụ dỗ, khi ấy đại nhân thân là một nhân vật của giới cao tầng, tất nhiên đó sẽ là vốn liếng để tiếp xúc với Cát Tư, Ám sát đoàn của ta sẽ có cơ hội ra tay.

Thấy Mộ Dung Thiên còn chưa hạ quyết định gì, nàng bỗng nhiên đưa tay tháo dây lưng, rồi cởi chiếc váy đen xuống, tiếp theo đó là những mảnh nội khố cũng lần lượt được tuột xuống, trong nháy mắt đã lộ ra cơ thể khiến bất kể nam nhân nào vừa nhìn thấy cũng có thể trở nên cuồng dại.

- Đan Ni Tư đại nhân, nếu như ngài thấy rằng Đình Đình vẫn còn chưa đủ thành ý, vậy giờ đây ta có thể chứng minh ngay cho ngài thấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Dược Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook